Chương 175 - Vượt Tháp, Hạ Sát Tiểu Ngư Nhân
Rạng sáng lúc mười hai giờ, cửa phòng từ từ hé mở, một bóng hình nhỏ nhắn, rón rén như mèo con, len lén bước ra.
Cẩn thận đóng lại cửa phòng, đứng ở cửa ngưng lại một chút, Tô Ngư nhanh chóng kiễng chân đi về phía phòng sát vách.
Nắm chặt tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa phòng đã mở ra dễ dàng.
Hiển nhiên Vương Minh Dương đã để cửa cho nàng...
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhanh chóng mở cửa phòng ra rồi chui vào trong.
An toàn vào nhà, Tô Ngư tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Liếc thấy Vương Minh Dương đang ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất đọc sách, Tô Ngư khẽ cong khóe miệng, đôi má ửng hồng.
"Minh Dương ca..."
Tô Ngư lặng lẽ khóa trái cửa, chậm rãi bước tới.
Nhìn Tô Ngư tóc xõa ngang vai, khoác trên mình chiếc váy dài màu hồng nhạt, đôi chân trần từ từ tiến lại gần.
Ánh mắt Vương Minh Dương lộ ra vẻ kinh diễm, tiện tay ném cuốn sách sang một bên.
Tâm niệm vừa động, một luồng sức mạnh vô hình từ bên cạnh hắn lan tỏa ra, bao trùm toàn bộ căn phòng.
Dị năng cấp C — Tĩnh Âm Bình Chướng!
Nửa giờ trước, Vương Minh Dương cuối cùng đã luyện thành dị năng này.
Trong lúc đó, hắn cũng đã thu thập đủ "Tử Vong Tiêm Khiếu", đồng thời tạo ra thêm hai dị năng cấp C khác, nhưng tạm thời chưa dùng đến, hắn định để dành sau này dung hợp.
Đứng dậy, một tay ôm Tô Ngư vào lòng, không còn chút lo lắng ưu tư, Vương Minh Dương cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ tươi kia.
"Ưm..."
Tô Ngư khẽ nhắm mắt, phát ra một tiếng rên nhẹ, hai tay rất tự giác vòng qua lưng Vương Minh Dương.
Một lúc lâu sau, Vương Minh Dương mới từ từ ngẩng đầu, Tô Ngư đã nhìn hắn với ánh mắt mê ly, vẫn chưa thỏa mãn, lè lưỡi liếm nhẹ bờ môi dưới.
"Oanh!"
Vương Minh Dương chỉ cảm thấy toàn thân bốc lên một ngọn lửa, dù cho là Khống Dưỡng, Khống Chế Hydro hay Khống Chế Hỏa cũng không thể khống chế được loại lửa nóng này.
Bàn tay to nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Ngư, trực tiếp bế nàng lên giường.
"Tiểu Ngư nhi, đêm nay dù có phát ra âm thanh gì cũng không ai nghe thấy đâu."
"Nàng không cần phải nhịn nữa..."
Vương Minh Dương cười hắc hắc, ghé sát tai Tô Ngư thì thầm.
"Nhưng... Làm sao có thể chứ?"
Tô Ngư ngượng ngùng, kéo chăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
"Bí thuật nho nhỏ của ta ấy mà, một cái Tĩnh Âm Bình Chướng, chẳng lẽ lại lãng phí sao...!"
"Được... Được rồi. Không cho chàng cười ta..."
"Sao có thể, thương nàng còn không hết ấy!"
"Hừ..."
Hai người thì thầm to nhỏ, tóc mai quấn quýt, quần áo dần dần rơi lả tả xuống đất.
Đêm nay, bên ngoài căn phòng quả nhiên không hề có một tiếng động...
Còn trong phòng ư...
Vương Minh Dương cùng Tô Ngư solo, tuy rằng đều là tay mơ.
Nhưng lão Vương dù sao cũng cẩn thận, tỉ mỉ hơn, hồi đại học cũng đã xem qua không ít phim "dạy học" của các lão sư Uy Quốc.
Kỹ thuật "bổ binh" dần dần từ lạ thành quen, tố chất thân thể lại đang ở thời kỳ đỉnh cao, tốc độ tay rất nhanh, dần dần kéo giãn khoảng cách kinh tế với Tô Ngư.
Chờ đợi thời cơ, lão Vương - đức bang tổng quản, một đạo hàn quang lóe lên, theo sau súng ra như rồng!
Trực tiếp "vượt tháp", "hạ sát" Tiểu Ngư Nhân của Tô Ngư...
Cuối cùng, Tiểu Ngư Nhân bị đức bang tổng quản "kết liễu" ba lần liên tiếp, đành phải đầu hàng!
Ừm ừm... Lão Vương thở ra một hơi nhẹ nhõm, kết thúc một trận chiến vui vẻ thỏa thuê.
Sáng sớm hôm sau, Vương Minh Dương từ từ mở mắt.
Quay đầu nhìn lại, Tô Ngư đã không thấy đâu.
Quả nhiên, chỉ có trâu cày mệt c·hết mà thôi...
Rõ ràng tối qua người đầu tiên không chịu nổi là Tô Ngư, vậy mà sáng nay người dậy sớm nhất vẫn là nàng.
Xoa xoa lưng ngồi dậy, Vương Minh Dương than nhẹ một tiếng, vươn vai một cái thật sâu.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ sáng.
Phất tay biến mái vòm kim loại thành kết cấu dạng lưới, ánh mặt trời rải rác khắp sân.
Nhanh chóng đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Xuống lầu đi vào phòng khách, đập vào mắt là cảnh mọi người đã ăn sáng xong, đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện gì đó.
"Minh Dương ca, mau tới ăn đi, hôm nay có bánh bao và sữa đậu nành."
Tô Ngư ló đầu ra từ phòng bếp, cười nói tự nhiên.
"Được."
Vương Minh Dương chào hỏi những người khác, quay người đi vào phòng bếp.
Bánh bao có nhân nấm hương trứng gà, thịt hun khói đậu phụ, sữa đậu nành lại càng là mới xay.
Những nguyên liệu nấu ăn này, trong đống vật tư lấy được từ siêu thị còn rất nhiều.
Vương Minh Dương sớm đã chất đầy kho ngầm dưới đất.
"Tiểu Ngư nhi, nàng dậy từ lúc nào vậy?"
Vương Minh Dương cắn một miếng hết nửa cái bánh bao, mơ hồ hỏi nhỏ.
Tô Ngư có chút khẩn trương nhìn ra bên ngoài, thấy mọi người đều không chú ý tới bên này, lúc này mới ngồi xuống đối diện Vương Minh Dương, nhỏ giọng nói:
"Ta hơn sáu giờ đã dậy rồi, chàng lúc đó vẫn còn đang ngáy o..o... ta không muốn làm phiền chàng."
Vương Minh Dương than nhẹ một tiếng, "Ài, đến khi nào ta mới có thể ôm nàng ngủ, nhìn nàng tỉnh dậy đây."
"Ai nha, Minh Dương ca, người ta bây giờ ngại quá, không dám nói với Tuyết tỷ bọn họ..."
Tô Ngư mặt đỏ bừng, vặn vẹo thân thể, nũng nịu nói.
"Thôi được rồi, ta không ép nàng, bất quá... Đến lúc bị họ phát hiện, nàng cũng đừng trách ta đấy!"
Vương Minh Dương cười hắc hắc, trêu chọc nói.
"Hừ, sẽ không có chuyện đó đâu!"
"Minh Dương ca chàng ăn từ từ thôi, ta ra ngoài trước đây."
Tô Ngư nhíu mũi, hừ nhẹ một tiếng, thấy Mục Ngưng Tuyết quay đầu nhìn sang, vội vàng nở một nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài.
"Cô nhóc này..."
Vương Minh Dương im lặng lắc đầu, chuyên tâm ăn bữa sáng.
Ừm, phải nói, bánh bao này rất ngon đấy!
Ăn sáng xong, Vương Minh Dương dặn dò Mục Ngưng Tuyết chỉ đạo Mạc Nhan cách hấp thu tinh hạch, tiện thể dạy Nhân Nhân khống chế năng lượng trong cơ thể.
"Áo giáp đã hứa với nàng, đợi khi về ta sẽ làm bù cho..."
Vương Minh Dương có chút ngượng ngùng nói, hôm qua đã hứa tối sẽ làm áo giáp cho Mục Ngưng Tuyết, nhưng lại sốt ruột làm ra Tĩnh Âm Bình Chướng, nên quên mất việc này.
"Không sao, tối rồi nói sau!"
Mục Ngưng Tuyết cũng không để ý, năng lực của nàng chủ yếu là tấn công tầm xa, cũng không cần gấp.
"Chúc Bạch, số cung này ngươi xem dùng tạm, dùng hỏng vẫn còn rất nhiều."
Vương Minh Dương đem số cung tên không biết thu thập được ở đâu chất đống sang một bên, cung của Chúc Bạch hôm qua đã hỏng, không có v·ũ k·hí, thực lực của hắn căn bản không thể phát huy.
Chúc Bạch mừng rỡ, lập tức tiến lên cầm lấy một cây cung thử nghiệm.
"Mạc Bắc, ba người các ngươi vẫn phối hợp như cũ, sắp xếp ổn thỏa những người kia, trước tiên có thể cho họ chút đồ ăn."
"Một lát nữa ta sẽ đem máy móc, xe cộ các loại đặt ở bên ngoài khu biệt thự, các ngươi tự sắp xếp là được."
Vương Minh Dương nhìn về phía ba người, nhân số trong đội không nhiều, việc xây dựng căn cứ kỳ thật cũng không cần gấp gáp.
Nhưng cho những người kia tìm chút việc để làm, nói không chừng cũng có thể phát hiện ra vài người có ích.
Vương Minh Dương cường điệu điểm danh mấy người, bảo ba người chú ý quan sát.
Những người này đều là những người mà hắn xem danh sách tối qua, thấy tiềm lực rất tốt.
"Được, lão đại, anh cứ yên tâm!"
Mạc Bắc vỗ ngực, lớn tiếng nói, Chúc Bạch và Bàn Tử cũng gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ chú ý.
Lý Ngọc Thiềm và Tô Ngư đã trở lại phòng, mặc lại áo giáp, nhanh chóng trở lại phòng khách.
"Đi thôi!"
Vương Minh Dương nói một tiếng, dẫn theo hai người ngồi lên phi cơ bay lên không trung.
Hôm nay hắn chuẩn bị chuyển hết một nửa kho hậu cần còn lại, tiện thể đi thêm vài bệnh viện, thu thập một chút thiết bị y tế cùng dược phẩm.
Bay ngang qua khu biệt thự, Vương Minh Dương còn thuận tay đem số máy móc, xe cộ đã lấy được trước đó, trực tiếp đặt ở vị trí đã thương lượng với Mạc Bắc.
Mạc Bắc ba người đẩy cửa lớn sân ra, bên ngoài đã đứng đầy người, chừng gần hai trăm người.
Những người sống sót trong khu biệt thự dưới núi, không sai biệt lắm đều đã đến đông đủ.
Hiển nhiên, mùi thơm tối qua đã khiến những người sống sót lâu ngày không được ăn thịt không thể chịu nổi.
Bất kể mang theo tâm tư gì, ít nhất người cũng đã đến đông đủ.