← Quay lại trang sách

Chương 190 - Đàn ông sao có thể nhanh được

Trở lại khu biệt thự Bán Sơn, đèn đuốc trong sân sáng trưng, một bàn tiệc lớn đã được bày biện, phía trên bày biện rất nhiều món ăn nóng hổi.

"Mạc Bắc, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng về, ta sắp c·hết đói đến nơi rồi!"

Bàn Tử ngóng trông nhìn ra cửa lớn, thấy bóng dáng Mạc Bắc xuất hiện, không khỏi vui mừng nói.

"Mạc Bắc, mau tới dùng bữa đi!"

Lý Ngọc Thiềm cũng mỉm cười vẫy tay, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh.

Mạc Bắc cười đáp lại một tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa, lúc này mới trở lại sân ngồi xuống.

Nhìn lướt qua một vòng, không thấy Nhân Nhân đâu.

Bình thường giờ ăn, nha đầu kia luôn là người tích cực nhất.

Bất quá nghĩ đến chuyện lúc trước, ánh mắt Mạc Bắc không khỏi ảm đạm xuống.

"Yên tâm đi, Nhân Nhân đã tỉnh, chỉ là tạm thời không có khẩu vị mà thôi..."

Vương Minh Dương vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói.

"Lão đại, ta hiểu..." Mạc Bắc gật đầu, cố gượng nở một nụ cười.

Nếu không phải vì chuyện của Nhân Nhân ảnh hưởng tới tâm trạng, nói không chừng vừa rồi hắn đã không tàn nhẫn ra tay, trực tiếp hạ sát mười bốn người như vậy.

Nói đến cũng kỳ lạ, nếu như là lúc trước khi gia nhập nhóm người Vương Minh Dương, chỉ sợ đừng nói g·iết liền một lúc mười bốn người, cho dù là g·iết c·hết một người, hắn cũng không còn tâm trạng nào mà ăn uống.

Có lẽ một phen lời nói của Vương Minh Dương cũng có chút tác dụng, hiện tại trong lòng hắn rõ ràng không hề có chút dao động nào.

Sau bữa tối, mọi người thu dọn xong bát đũa, ai về việc nấy.

Mạc Bắc tìm Vương Minh Dương, kể lại rõ ràng một lượt chuyện vừa xảy ra.

"Ngươi làm không sai, coi như g·iết gà dọa khỉ!"

"Những người này bình thường cao cao tại thượng đã quen, nào có dễ dàng nhận rõ sự thật."

"Tề Sâm dị năng rất không tệ, có thể quan sát thêm."

Vương Minh Dương gật đầu, loại chuyện này không thể tránh khỏi, bây giờ mạt thế mới hơn mười ngày, không phải ai cũng có thể nhanh chóng chuyển biến tư duy.

"Ta hiểu rồi, lão đại, Tề Sâm trước kia tay trắng lập nghiệp, đã gầy dựng được một thương hiệu trà sữa nội địa. Quản lý quả thật là một tay hảo thủ, vì vậy ta mới để hắn phụ trách phân phối đồ ăn."

"Ồ? Là thương hiệu nào?"

"Quốc phong triều trà!"

"Là nó à, ta nhớ ở Xuân Thành có rất nhiều đấy."

Vương Minh Dương chợt hiểu, thương hiệu này tuy rằng hắn chưa từng uống qua, nhưng cũng đã gặp không ít cửa hàng.

"Ừm, mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, vì vậy ta mới có ý đề bạt hắn."

"Được, những người có dị năng hơi kém một chút cũng không sao, chỉ cần an tâm, trung thành, có thể từng bước bồi dưỡng, thu nạp."

Vương Minh Dương gật đầu, nhân tài như vậy, quả thực khó tìm.

Muốn thành lập căn cứ, cao thủ tạm thời có mấy người bọn họ là đủ rồi.

Nhưng khu biệt thự nhiều người như thế, Vương Minh Dương cũng không muốn lãng phí thời gian quản lý, kịp thời đề bạt một số người thích hợp, cũng là việc nên làm.

"Ta hiểu phải làm thế nào rồi..."

"Lão đại, không có việc gì nữa, ta xin phép ra ngoài trước."

Mạc Bắc lĩnh hội sâu sắc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Thật đúng là có việc..."

Vương Minh Dương giơ tay ấn xuống, ngồi thẳng người.

"Ách, việc gì vậy?"

Mạc Bắc sững người, lập tức mang theo một tia nghi hoặc ngồi xuống.

"Ta cần ngươi đi một chuyến đến quân khu..."

"Đi quân khu?"

"Ừ, tên dị nhân tam giai ở quân khu, ngươi còn nhớ không?"

"Có chút ấn tượng, chính là chiến binh toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kia sao?"

Vương Minh Dương gật đầu, "Chính là hắn, ta cần ngươi lẻn vào quân khu tìm hắn, có một số việc, cần hắn hỗ trợ giải quyết.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Không thành vấn đề, lão đại, ta đi ngay bây giờ?" Mạc Bắc hỏi dò, xem ý tứ của Vương Minh Dương, chuyện này dường như khá quan trọng.

"Ừ, chín giờ tối ta sẽ đưa ngươi qua."

"Ban đêm cũng thích hợp cho ngươi thi triển Ảnh độn, độ an toàn cao hơn."

Vương Minh Dương gật đầu, nhìn thời gian, còn hai tiếng nữa.

"Được, lão đại, bất quá..." Mạc Bắc có chút ngại ngùng xoa xoa tay.

Vương Minh Dương nghi hoặc nhìn hắn, "Có gì cứ nói, đừng dài dòng."

"Cái kia, lão đại, có thể làm cho ta một bộ khôi giáp mới được không?"

Mạc Bắc cười hắc hắc, bộ giáp lúc trước hắn dùng, Vương Minh Dương sau khi thu hồi lại không hề nhắc tới nữa.

Điều này làm cho Mạc Bắc ngứa ngáy trong lòng, nam nhân nào mà chẳng có chút mộng tưởng Iron Man!

"Được rồi, đi thôi, giờ chuẩn bị cho ngươi luôn!" Vương Minh Dương dở khóc dở cười nhìn Mạc Bắc, ý bảo hắn đứng ngay trong phòng.

"Được rồi, đa tạ lão đại!" Mạc Bắc trong nháy mắt vui mừng, vội vàng đứng dậy chạy sang một bên.

Đã có mấy lần tạo hình, Vương Minh Dương rất nhanh đã làm cho Mạc Bắc một bộ khôi giáp.

Mạc Bắc vui sướng cử động thân thể, bộ khôi giáp này so với bộ trước kia, quả thực linh hoạt hơn nhiều.

Vương Minh Dương vuốt cằm nhìn Mạc Bắc, cảm giác có gì đó không đúng, lập tức nghĩ đến năng lực của Mạc Bắc, liền chợt hiểu.

"Ngươi đó, một thân năng lực Ảnh độn, áo giáp này sáng quá rồi, ngươi cầm lấy đống này, bảo Chúc Bạch và Bàn Tử sơn phết cho."

"Vừa hay còn hai tiếng nữa."

Vương Minh Dương từ trong không gian Giới Tử lấy ra hơn mười bình sơn đen, xem giới thiệu chắc là sản phẩm của Uy Quốc, cũng không biết là thu từ kho hàng nào.

Bất quá sản phẩm giới thiệu có nói, loại sơn này có thể hấp thụ ánh sáng hiệu quả, đối với Mạc Bắc mà nói là thích hợp nhất.

"Được, ta đi bảo bọn họ sơn giúp cho."

Mạc Bắc vẻ mặt mừng rỡ ôm lấy đống sơn đen, không thể chờ đợi được xoay người chạy ra khỏi phòng.

"Chúc Bạch, Bàn Tử, mau đến xem bộ giáp này của ca, hỏi các ngươi, có đẹp trai không!"

Tiếng la hét của Mạc Bắc vang lên, chỉ chốc lát, liền đưa tới tiếng hâm mộ của Bàn Tử.

Vương Minh Dương không khỏi lắc đầu, lập tức nghĩ đến, bản thân dường như còn thiếu Mục Ngưng Tuyết một bộ khôi giáp.

Ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Mục Ngưng Tuyết gõ cửa.

"Mục Ngưng Tuyết, là ta, Vương Minh Dương."

"Chờ một chút..."

Bên trong truyền đến giọng nói dễ nghe của Mục Ngưng Tuyết, hơn mười giây sau, cửa chậm rãi mở ra, Mục Ngưng Tuyết mặc áo thun bó sát, quần jean xuất hiện ở sau cửa.

"Cái kia, ta vừa nhớ ra, còn thiếu ngươi một bộ khôi giáp!"

Vương Minh Dương ngại ngùng gãi đầu, nếu không phải Mạc Bắc nhắc tới, nói không chừng hắn lại quên mất.

"Ta còn tưởng ngươi quên rồi, vào đi!"

Mục Ngưng Tuyết liếc mắt, bộ dạng ta biết ngay mà, quay người đi vào trong nhà.

Vương Minh Dương cười gượng, đi vào nhà thuận tay đóng cửa lại.

"Làm thế nào?" Mục Ngưng Tuyết xoay người, có chút tò mò nhìn Vương Minh Dương.

"Rất đơn giản, ngươi đứng yên là được, ta quét qua người ngươi một chút... Lấy số liệu cơ thể."

Vương Minh Dương sờ mũi, dùng tinh thần lực quét qua toàn thân con gái, cơ bản là nhìn thấy hết.

Mục Ngưng Tuyết có tinh thần lực cũng rất mạnh, nghe Vương Minh Dương nói vậy, lập tức hiểu ra, trên mặt không khỏi ửng hồng.

"Đi đi, ngươi nhanh lên..."

Bất quá nghĩ đến bộ giáp oai phong của Tô Ngư, Mục Ngưng Tuyết vẫn cố nén thẹn thùng, giơ hai tay lên, thấp giọng nói.

"Đàn ông sao có thể nhanh được..."

Vương Minh Dương nhìn Mục Ngưng Tuyết xinh đẹp động lòng người, nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Vấn đề mặt mũi đàn ông, cái này cũng không thể thỏa hiệp.

Mục Ngưng Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại chẳng thèm nhìn hắn.