Chương 304 - Tiểu Thiên cùng Tiểu Bắc
Chàng thật sự muốn thiếp nói sao?"
Vương Minh Dương trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kiểu "ta không tin chàng dám để ta nói" hiện rõ trên nét mặt.
"Nàng nói đi!"
Ây, nàng đường đường là đại tiểu thư của Mục thị tập đoàn.
Là Băng Tuyết thần nữ trong miệng của những người sống sót tại Xuân Thành!
Cái vẻ lạnh lùng kiêu sa của nàng đâu rồi?
Hình tượng này sụp đổ rồi ư?
Đau lòng quá...
Hình tượng sụp đổ bất ngờ quá.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mục Ngưng Tuyết, Vương Minh Dương méo cả miệng.
Ban đầu Mục Ngưng Tuyết còn có chút không được tự nhiên, nhưng khi thấy Vương Minh Dương lúng túng như vậy.
Khóe miệng nàng bất giác cong lên, ánh mắt cũng ánh lên ý cười.
Hiếm khi được nhìn thấy, chàng trai trước mặt cũng có lúc ngốc nghếch đến vậy.
Trong lòng Mục Ngưng Tuyết, tình cảm dịu dàng như nước trào dâng.
"Khụ, thật ra... vẫn, vẫn chưa ngắm đủ."
Cuối cùng có chút không chịu nổi ánh mắt của Mục Ngưng Tuyết, Vương Minh Dương nắm tay phải, đặt lên miệng ho nhẹ hai tiếng.
Dùng ngữ khí nghiêm túc nhất, nói ra ý tưởng chân thật nhất.
"Hì hì... Vậy chàng nhìn thêm chút nữa đi, ngày mai sẽ không còn được xem nữa đâu...!"
"Sau này, chàng cứ đi tìm con hồ ly tinh kia mà ngắm cho đỡ thèm!"
Mục Ngưng Tuyết che miệng cười khẽ, đôi mắt long lanh liếc xéo Vương Minh Dương đầy khiêu khích.
Lập tức lại hừ nhẹ một tiếng, rúc người vào trong suối nước nóng.
Nhóc con, xem sau này chàng có còn dám qua lại với hồ ly tinh Tiêu Hoan Nhan kia nữa không.
Đã cùng Tiểu Ngư Nhi thành lập liên minh, Mục Ngưng Tuyết đã hoàn toàn buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Nhìn thấy Vương Minh Dương khép nép như thế, ngược lại càng trở nên to gan hơn.
"Hả?"
Ái chà, ra là đang ghen với Tiêu Hoan Nhan!
Nghe được Mục Ngưng Tuyết nói vậy, Vương Minh Dương dần dần hiểu ra.
Lập tức có chút dở khóc dở cười.
Tiêu Hoan Nhan thường xuyên liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng nói thật, Vương Minh Dương chưa từng có ý nghĩ gì với Tiêu Hoan Nhan cả.
Bằng không lúc trước đã không định để Lý Ngọc Thiềm đi đối phó nàng ta.
Chỉ là, Lý Ngọc Thiềm lại đẩy ngược chuyện này về cho hắn.
Để đề phòng bất trắc, hắn đành phải nhận lấy trách nhiệm này.
Chỉ là, sau đó Tiểu Ngư Nhi thật sự có chút ghen tuông.
Làm cho hắn mấy ngày liền phải ngủ một mình.
Sao Mục Ngưng Tuyết cũng ghen rồi...
Ghen?!
Nghĩ đến đây, Vương Minh Dương đột nhiên sững sờ.
Mục đại tiểu thư sẽ ghen ư?
Có chút không xác định, Vương Minh Dương nhạy cảm phát giác được.
Một tia ghen tuông trong đôi mắt Mục Ngưng Tuyết, còn có một tia nhu tình quấn quýt.
Tay khẽ vung, một tầng tĩnh âm bình chướng lặng yên không một tiếng động bao phủ tòa thành.
"Ngưng Tuyết..."
Trong lòng khẽ run, Vương Minh Dương khẽ gọi, thì thầm tên Mục Ngưng Tuyết.
"Hửm?"
Mục Ngưng Tuyết tránh ánh mắt đi, nghe tiếng lại quay mặt lại.
Đồng tử chợt giãn ra, khuôn mặt Vương Minh Dương trong mắt nàng, gần sát đến mức chưa từng có.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, làm cho đồng tử Mục Ngưng Tuyết co rụt lại.
Đôi mắt như nước mùa thu chậm rãi nhắm lại, nhanh chóng rơi vào vực sâu của sự dịu dàng và hạnh phúc mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Trong tòa thành nhỏ.
Tô Ngư một thân một mình, ngửa đầu nhìn vòm mái màu vàng kim, khóe mắt lấp lánh ánh lệ.
Hai tay ôm lấy thân mình, chậm rãi chìm vào trong suối nước nóng.
Mặc dù sớm đã thuyết phục bản thân, đây là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng, lại có cô gái nào.
Có thể thực sự không hề khúc mắc, đem người thương của mình chia sẻ cùng người khác.
Nếu như...
Nếu như không phải Tuyết tỷ tỷ, chỉ sợ bản thân cũng không làm được như vậy!
Lúc này Tiểu Ngư Nhi, tựa như một chú cá nhỏ lạc bầy dưới đáy biển sâu.
Thật là bất lực, thật là hoang mang...
Mẹ ơi, con nhớ mẹ!
⚝ ✽ ⚝
Nhẹ nhàng lướt qua.
Đôi môi rời nhau.
Khóe mắt Mục Ngưng Tuyết lấp lánh ánh lệ.
Nhờ Tô Ngư khuyên nhủ, nàng mới lấy hết dũng khí, đi vào hồ tắm của Vương Minh Dương.
Vốn cho rằng, đây có lẽ sẽ là một lần tỏ tình khiến mình ngượng ngùng đến tột độ.
Không ngờ, lại là một sự kinh hỉ ngọt ngào đến bất ngờ.
Thậm chí, nàng mới là người bị động tiếp nhận.
Chẳng biết từ khi nào, Mục Ngưng Tuyết đã bị Vương Minh Dương ôm vào lòng.
Hai tay của mình lại vòng qua cổ hắn, cả người đều dán chặt vào.
"Ngưng Tuyết..."
Vương Minh Dương bên tai nàng khẽ thì thầm.
"Ừm."
Mục Ngưng Tuyết vùi đầu vào vai hắn, mặt nóng bừng, căn bản không dám ngẩng đầu.
Trước kia, nàng chỉ là muốn mượn Vương Minh Dương để bảo vệ mình.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua.
Cùng Vương Minh Dương kề vai chiến đấu, cùng cười, cùng đùa giỡn.
Mặc dù thực lực không ngừng tăng lên, thậm chí cấp bậc cũng đã vượt qua hắn.
Nhưng vẫn luôn cảm nhận rõ ràng sự bảo vệ của người đàn ông này.
Nàng phát hiện, bản thân càng ngày càng không thể rời xa người đàn ông này rồi.
Không phải là bởi vì thực lực chưa đủ, mà thật sự không thể rời xa.
Ban đầu nàng còn nghĩ, cái máy định vị kia, có thể hay không làm cho người nhà tìm được bản thân.
Khi đó nàng, nhất định sẽ không chút do dự mà rời đi.
Nhưng khi Lâm Tể thật sự xuất hiện trước mặt nàng.
Mục Ngưng Tuyết cảm nhận được đầu tiên không phải kinh hỉ, mà là hoang mang.
Đúng vậy, hoang mang!
Lâm Tể tìm tới, vậy có nghĩa là phụ thân rất có thể còn sống.
Bản thân nhất định phải trở về.
Thế nhưng, Mục Ngưng Tuyết cảm nhận rõ ràng, trong lòng mình không muốn.
Nếu không phải Mục Thiên Minh trọng thương, Mục Ngưng Tuyết dám chắc, mình tuyệt đối sẽ không vội vã rời đi như vậy.
"Minh Dương..."
Trong lòng suy nghĩ ngổn ngang, nhu tình vạn trượng, Mục Ngưng Tuyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Vương Minh Dương.
Đôi môi đỏ mọng chủ động tiến tới, hôn lên Vương Minh Dương.
Lần này, người đàn ông cũng sẽ không chỉ lướt qua.
Một cỗ lực mạnh mẽ đè lên nàng, đè ép đôi gò bồng đảo tạo thành một hình dáng mê người.
Đầu lưỡi Vương Minh Dương nhẹ nhàng cạy mở hàm răng nàng, chiếc lưỡi thơm tho khéo léo nhiệt tình đáp lại sự thăm dò của hắn.
Hai lưỡi quấn quýt lấy nhau, làm cho Mục Ngưng Tuyết cảm nhận được sự an tâm chưa từng có.
Chẳng biết từ lúc nào, một bàn tay to lớn leo lên đỉnh núi cao.
Một bàn tay to lớn khác mang theo hơi nóng xoa nắn vòng eo thon thả, rồi dần dần hướng xuống phía dưới thăm dò nơi thung lũng.
"Ưm... ư..."
Thân thể đã sớm mềm nhũn, Mục Ngưng Tuyết phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy mình bị lửa nóng bao quanh, tựa hồ một giây sau cũng sẽ bị bốc hơi.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng vốn đang ngồi ngang trên đùi Vương Minh Dương, đã chuyển sang tư thế khác.
Nút buộc phía sau áo tắm, sớm đã được cởi ra.
Vùng đồi núi trắng nõn trong tay Vương Minh Dương, không ngừng biến đổi hình dạng.
Cảm giác khó tả, làm cho nàng chưa từng trải sự đời, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng.
"Hô..."
Đôi môi lại tách ra.
Mục Ngưng Tuyết thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn nam nhân trước mặt.
Không tự giác liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
Vương Minh Dương nhìn Băng Tuyết thần nữ, trong ngực mình hóa thành nước xuân, không khỏi mỉm cười.
Bàn tay to mang theo một tia luyến tiếc rời khỏi gò bồng đảo, lau nhẹ khóe miệng cho nàng.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, Mục Ngưng Tuyết chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh.
"A...!"
"Chàng thật xấu xa!"
Mục Ngưng Tuyết mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, muốn thắt lại nút buộc phía sau lưng.
Thế nhưng, nơi thung lũng sâu thẳm đột nhiên chạm phải một tia nóng rực.
Lập tức khiến thân thể mềm mại của nàng run lên, lần nữa mềm nhũn ra.
"Haha..hahaha....."
Vương Minh Dương nhịn không được cười lên một tiếng, hai tay ôm lấy thần nữ vào ngực.
Cũng may nút buộc ở cổ nàng Vương Minh Dương không đụng vào, bằng không đoán chừng còn phải lặn xuống nước tìm.
Nắm lấy hai sợi dây nhỏ, ân cần thắt nút buộc cho nàng.
"Minh Dương..."
Sự ân cần của Vương Minh Dương, làm cho Mục Ngưng Tuyết trong lòng tràn đầy cảm động cùng yêu thương, thấp giọng thì thầm tên hắn.
"Hửm?"
"Thiếp... bây giờ đang trong kỳ nguy hiểm."
"Lần đầu tiên, thiếp không muốn dùng ô, chàng có thể chờ thiếp một chút không?"
Mục Ngưng Tuyết mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói bên tai nam nhân, trong giọng nói tràn đầy sự cẩn thận và áy náy.
"Ừm, ta chờ nàng."
Vương Minh Dương mỉm cười, bàn tay to vuốt ve mái tóc và tấm lưng trơn mềm của nàng.
Sự hòa hợp về thể xác, cho tới bây giờ cũng không phải thứ Vương Minh Dương theo đuổi.
Sự hòa hợp trong tâm hồn, xa so với sự tiếp xúc thân mật càng thêm mê người.
Đương nhiên, có thể cùng người yêu tâm đầu ý hợp tiến hành một cuộc trao đổi nồng nhiệt, đó mới là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất.
"Minh Dương..."
"Hửm?"
"Thiếp rất thích chàng."
"Vậy nàng có ngoan không?"
"Hả?"
"Vậy chờ ở Xuyên tỉnh gặp mặt, ta cho nàng làm Tiểu Bắc nhé."
"Tại sao lại là Tiểu Bắc?" Mục Ngưng Tuyết ngồi thẳng dậy, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Khóe miệng Vương Minh Dương nở một nụ cười xấu xa: "Bởi vì ta là Tiểu Thiên nha, đến lúc đó, nàng phải ngoan đấy!"
"Tiểu Bắc, Tiểu Thiên, nghe lời?"
Mục Ngưng Tuyết sững sờ, cực kì thông minh, nàng lập tức hiểu ra.
Vết đỏ ửng vừa phai nhạt lại lần nữa lan khắp khuôn mặt.
"Chàng... chàng, hư quá!"
"Haha..hahaha....."