← Quay lại trang sách

Chương 326 - Vân Hồ tư bản gia

Tìm tòi toàn bộ chiến tuyến, điều khiến Vương Minh Dương hơi có chút thất vọng chính là không phát hiện đôi cẩu nam nữ kia.

Bất quá đoạn đường này đi tới, cũng không phải là không có thu hoạch.

Nhờ Sinh Mệnh nở rộ, hắn đã cứu chữa rất nhiều thương binh.

Mà trong tinh thần thế giới của hắn, lại thắp sáng gần trăm vì tinh quang.

Điều này làm Vương Minh Dương không khỏi có chút buồn bực.

Chẳng qua là ra tay trị liệu cho những người này mà thôi, sao lại thắp sáng thêm tinh quang rồi?

Một giờ trôi qua, chiến đấu dần dần đi đến hồi kết.

Trên bình nguyên chỉ còn không đến vạn thây ma, khắp nơi đều là máu đen tanh hôi.

Đã có không ít người chịu không được trực tiếp nôn mửa.

Càng nhiều người khác dùng vải rách nhét vào mũi, tiếp tục chém g·iết số zombie còn sót lại.

Tô Ngư cùng Cung Chiến thanh lý xong đám thây ma cấp cao, từ lâu đã trở về tường thành, lẳng lặng nghỉ ngơi.

Số zombie còn lại, cũng rất nhanh chóng bị thanh lý xong.

Nửa ngày sau, trên bình nguyên cuối cùng cũng không còn một thây ma nào đứng vững.

"Hỏa hệ dị năng giả tiến lên, đốt cháy t·hi t·hể!"

Theo mệnh lệnh của Diệp Kiếm Phong, rất nhiều hỏa hệ dị năng giả nhao nhao thi triển dị năng, bắt đầu đốt cháy đống tàn thi ngổn ngang.

Những t·hi t·hể này nếu không xử lý, ai biết được sẽ thai nghén ra thứ đáng sợ gì.

Còn tinh hạch, không sợ bị thiêu hủy.

Đợi mọi việc chấm dứt, lại chỉnh đốn cũng không muộn.

Nếu bây giờ trực tiếp đi nhặt, nói không chừng còn có thể bị cái đầu nào đó cắn cho b·ị t·hương.

Vậy thì đúng là được không bù nổi mất.

Người của Vân Hồ tụ tập lại bên cạnh Vương Minh Dương, cười toe toét thảo luận về trận chiến vừa rồi.

Chuyện quét dọn chiến trường, căn bản không cần đến bọn họ.

Trận chiến đấu này, ngoại trừ một số ít người b·ị t·hương, người của Vân Hồ không một ai hy sinh.

Điều này dựa vào sự sắp xếp trước đó của Vương Minh Dương, các tiểu đội chiến đấu đều vây quanh thành viên trung tâm mà chiến đấu.

Hơn nữa, một thân kim loại khải giáp khiến cho bọn họ đối mặt với zombie cấp thấp căn bản không sợ bị thương.

Còn zombie đẳng cấp cao vừa kéo tới, đều bị thành viên trung tâm chém g·iết.

Trận chiến đấu có thể nói là nhẹ nhàng vô cùng.

Chỉ chốc lát, Cung Chiến khiêng cây đao to bản chạy tới.

Người chưa tới, tiếng cười nhưng đã vọng lại.

"Hắc hắc... Vương lão đệ, lần này thật sự là may có ngươi!"

Cung Chiến chạy đến gần, vỗ mạnh tay lên vai Vương Minh Dương.

"Cút cút cút, ngươi không nhìn xem tay ngươi bẩn thỉu thế nào à!"

Vương Minh Dương vội vàng lùi ra sau hai bước, chịu không nổi nhìn Cung Chiến với bàn tay dính đầy máu đen.

"Ngọa tào, ngươi không xông vào bầy thây ma, sao trên người một chút cũng không dính bẩn?"

Cung Chiến nhờ vào quả cầu ánh sáng của dị năng giả gần đó, thấy rõ Vương Minh Dương không nhiễm một hạt bụi, không khỏi kinh ngạc nói.

Lúc này chiến đấu kết thúc, Vương Minh Dương đã sớm dập tắt Phù Động Quang Cầu.

Bằng không người của quân khu trở về, mỗi người trên mình đều dính đầy ánh huỳnh quang.

Xung quanh lại toàn là quả cầu ánh sáng của dị năng giả khác.

Nếu Phù Động Quang Cầu của Vương Minh Dương vẫn còn, đám hỏa hệ dị năng giả kia cũng căn bản không dám tiến vào bình nguyên.

Bị Phù Động Quang Cầu bám theo...

Nói không chừng trên đường về lại hấp dẫn một đống lớn biến dị sinh vật.

Vậy thì đúng là có kịch hay mà xem...!

"Trong muôn hoa qua, mảnh lá không dính thân... Ca đây quá mạnh mẽ mà thôi!"

Vương Minh Dương nhíu mày, nhàn nhạt cười nói.

Không gian cách tuyệt rất là hữu dụng, chẳng những lực phòng ngự siêu cường.

Mà còn chắc chắn sẽ không nhiễm bất kỳ dơ bẩn nào.

Vốn dĩ không cùng một không gian cơ mà!

"Ta không phục ai, chỉ phục mỗi ngươi!"

"Người khác là 'chém gió', còn ngươi thật sự là..."

Cung Chiến giơ ngón tay cái lên, im lặng nói.

"Phụt... Trong miệng chó không mọc được ngà voi."

"Hừ, cái đồ gì đâu không!"

"Lão già d.â.m..."

Vương Minh Dương còn chưa nói gì, Tô Ngư cùng đám nữ hài tử nghe được Cung Chiến phun lời thô tục, không khỏi thấp giọng mắng.

Vô số ánh mắt khinh bỉ ném qua, Tô Ngư vội vàng cùng Vinh Lam đám nữ hài chạy đi thật xa.

Cung Chiến ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như còn chưa kịp phản ứng, đám người này sao lại bỏ chạy rồi?

"Cung đại đội trưởng, không nhìn ra nha, ngươi rõ ràng lại sành sỏi 'lái xe' như thế.

⚝ ✽ ⚝

Vương Minh Dương đỡ trán cười nói, vẻ mặt cổ quái.

"Lái xe? Cái này có gì khó, xe tăng ta còn lái cho ngươi xem!"

Cung Chiến ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.

"Vâng vâng vâng, ngươi lái không phải xe, là xe tăng... Ta phục rồi!"

Vương Minh Dương trực tiếp không phản bác.

Cung Chiến - gã đàn ông sắt thép nghìn năm, đến Kim Chúc Chưởng Khống dị năng của hắn cũng lay không nhúc nhích được.

"Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Hắc hắc... Cái kia, ta chuyên môn tới đây cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn ta?"

"Ừ, ngươi cung cấp đám áo giáp kia, thật sự là quá tuyệt vời! Lần chiến đấu này, số chiến sĩ quân khu chúng ta hy sinh, cơ hồ có thể không cần tính đến!"

Cung Chiến vẻ mặt hưng phấn, thấp giọng nói ra, nhịn không được lại muốn lấy tay vỗ vai Vương Minh Dương.

"Không cần cảm ơn ta, đây chính là các ngươi trả giá thật nhiều mới mua được."

Vương Minh Dương lần nữa né tránh, sắc mặt bình tĩnh nói.

"Cái kia, tinh hạch có chút không đủ... Lão Diệp có ý là, có thể cho nợ thêm chút nữa không..."

Cung Chiến đưa tay xoa xoa lên quần, xin lỗi cười mỉa nói.

"Mẹ kiếp, ngươi tưởng ta là ngân hàng chắc! Động một tí là cho vay nợ à?"

Vương Minh Dương lập tức cạn lời, chỉ vào đám người đang đốt cháy t·hi t·hể trên bình nguyên nói: "Trận chiến đấu này chấm dứt, đầy đất tinh hạch còn chưa đủ các ngươi thanh toán sao?"

"Này... Chúng ta dẫn theo nhiều dị năng giả qua để chiến đấu, cũng phải trả thù lao chứ!"

Cung Chiến thở dài, trên mặt cũng có chút đau lòng.

"Cái gì? Còn phải trả thù lao? Các ngươi bị điên à!"

Vương Minh Dương kinh hãi, cái quái gì thế này... hóa ra nhiều người như vậy không phải đến không, mà còn phải trả tiền?

Không, phải trả tinh hạch?

Rất nhiều người lúc trước đều là mới thức tỉnh, vẫn là Cung Chiến đến giúp Vương Minh Dương thanh lý rất nhiều tinh hạch bình thường tồn kho.

Để cho bọn họ tăng lên tới nhất giai.

Giờ lại còn muốn trả thù lao?

"Những người nhất giai thì còn dễ nói, nhưng dị năng giả nhị, tam giai, nếu không cho thù lao, căn bản không gọi đi được." Cung Chiến hai tay buông thõng, bất đắc dĩ nói.

Vương Minh Dương:...

Nhân tâm rệu rã thế này, đội ngũ đương nhiên khó dẫn dắt.

Vẫn là người của Vân Hồ chúng ta đáng yêu!

Hoàn toàn là làm công miễn phí...

Vân Hồ tư bản gia cảm thán, thù lao gì đó, ở chỗ ta căn bản không tồn tại.

Mục tiêu cuối cùng, chủ yếu vẫn là trả tiền để làm công!

Kinh nghiệm cũng là cần phải có tinh hạch mới mua được.

Người trẻ tuổi, phải có tầm nhìn xa, tương lai trở thành Cửu giai Hoàng giả mới là mục tiêu của các ngươi.

Tinh hạch gì đó, ta tạm thời thu giữ.

Chứng kiến ánh mắt khinh bỉ của Vương Minh Dương, Cung Chiến cũng không khỏi cảm thấy mất mặt.

Không có cách nào, khu tránh nạn của quân khu người quá hỗn tạp, căn bản không thể sắp xếp giống như căn cứ Vân Hồ của Vương Minh Dương.

"Vậy, ngươi nói đi, rốt cuộc có thể tiếp tục cho nợ không!"

Cung Chiến dứt khoát bất chấp sĩ diện, dù sao trong lòng hắn cũng không coi Vương Minh Dương là người ngoài.

"Cho, ta cho các ngươi nợ năm nghìn bộ. Bất quá..."

Vương Minh Dương vuốt cằm, nhàn nhạt nói.

"Bất quá cái gì?"

"Bất quá, ta cũng cần thu một thành tiền lãi."

"Cái gì? Còn muốn tiền lãi?"

"Ngươi nói xem có muốn hay không!"

"Muốn muốn, không phải là thêm hai nghìn viên tinh hạch sao, dù sao lông dê cũng mọc trên thân cừu."

Cung Chiến liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đê tiện.

"Ngươi nói... Ai là cừu?" Vương Minh Dương ánh mắt có chút không tốt lành.

"Đừng nóng vội, ta không nói ngươi là cừu, ta nói là... Bọn hắn."

Cung Chiến cười hắc hắc, hất hàm về phía đám dị năng giả cách đó không xa.

Vương Minh Dương im lặng, gia hỏa này đoán chừng sẽ đem số áo giáp này bán đi với giá cao.

Lấy tính cách của hắn và Diệp Kiếm Phong, tối thiểu cũng phải gấp đôi!

Bất quá, Vương Minh Dương hiển nhiên đã đánh giá thấp khẩu vị của Diệp Kiếm Phong.

Cho đến ngày thứ hai, khi một nhóm dị năng giả mặc áo giáp xuất hiện, Vương Minh Dương mới từ miệng Cung Chiến đang dương dương đắc ý biết được.

Số áo giáp này, bọn hắn trực tiếp bán với giá sáu viên tinh hạch nhất giai!

So với mức giá hai viên tinh hạch nhất giai một bộ mà Vương Minh Dương đưa cho hai người bọn họ.

Trọn vẹn gấp ba lần!

Vân Hồ tư bản gia chợt cảm thấy bản thân dường như... quá mức lương thiện?