Chương 551 Hoàng lão đại (2)
Trong lòng Vương Song thở dài, Hồ Vạn Châu này làm người thẳng thắn phóng khoáng, có điều chỉ là quá chính trực, bị huynh đệ tốt nhất tính kế cũng không biết, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay hắn.
Đi theo mọi người, rất nhanh, Vương Song đã thấy một cái ngã tư ở phía xa, một loạt những tên cởi trần, trên người vẽ hình xăm lười nhác ngồi ở đó, trong tay bọn chúng không phải cầm súng lục, thì cũng là vác súng trường tự động type 86, nhìn thấy Vương Song mắt của đám người đều sáng lên, "Xoạt" một tiếng đứng lên, nở nụ cười nhìn bọn người Hồ Vạn Châu.
- Ồ, lần này thu hoạch rất tốt đó!
Một nam tử cầm đầu có mái tóc màu vàng nhìn bọn người Hồ Vạn Châu, cười hì hì đi lên phía trước, quan sát bọn họ một cái, hài lòng gật đầu. Có điều nhìn thấy Vương Song đột nhiên xuất hiện, lông mày nhíu lại, hắn không nhớ rõ lại có tên này.
- Lão Hồ, vẫn là ngươi khiến cho Thanh Long Bang bọn ta bớt lo lắng nhất, không giống những người khác, mỗi lần đều lấy một hai con thỏ để gạt bọn ta! Nhiều con mồi như vậy, ta làm chủ, cho ngươi thêm một ít lương thực nữa!
Nam tử tóc vàng cười nói, đám đại hán phía sau hắn trên mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng.
- Được, ghi lại cân nặng con mồi, sau đó cầm lương thực đi thôi!"
Bọn người Hồ Vạn Châu nhìn thấy nam tử này, thân thể bất giác run rẩy một chút, dường như cực kỳ sợ hãi nam tử này, có điều nghe được lời của nam tử, hắn biến sắc, thất thanh nói:
- Hoàng lão đại, nhiệm vụ các ngươi bàn giao bọn ta đã hoàn thành rồi, những con mồi còn lại đều của bọn ta, có thế bàn giao lại cho bọn ta chứ!
Trong lòng bọn họ đều hiểu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Thanh Long Bang giao, bọn họ còn có thể còn lại một phần ba con mồi, chỉ cần cầm đến trong căn cứ, chắc chắn có thể đổi được số lượng lương thực lớn, chứ không phải chỉ thu được hơn một trăm cân lương thực!
- Hửm, ngươi đang chất vấn lời ta nói à!
Hoàng lão đại nghe vậy, nhướng mày, nụ cười trên mặt thu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hồ Vạn Châu.
- Á, không dám, không dám, bọn ta làm sao nghi ngờ lời nói cùa Hoàng lão đại chứ, chỉ là chuyện này...
Sắc mặt Trương Dũng cũng trở nên rất khó coi, bọn họ vất vả thu hoạch được nhiều con mồi như vậy, với một câu nói của Hoàng lão đại là bị chiếm hết, bọn họ làm sao cam tâm cho được.
- Không dám thì cầm lương thực cút cho ta, nếu không thì, lương thực cũng không có!
Hoàng lão đại lạnh giọng mở miệng. Những đại hán phía sau hắn đều chậm rãi vây quanh, không nói nhiều trực tiếp chuẩn bị nổ súng.
Nhìn thấy biểu cảm của Hoàng lão đại, bọn người Hồ Vạn Châu ngoan ngoãn để con mồi dưới đất, sau lưng Hoàng lão đại có người cầm cái cân bắt đầu cân, nhiệm vụ bên trong một cân thịt thú đổi một cân lương thực, nhiệm vụ bên ngoài một cân thịt thú đổi ba cân lương thực, khoảng một trăm năm mươi cân thịt thú vật, trừ nhiệm một trăm cân thịt thú của nhiệm vụ bên trong ra, tổng cộng đổi được hai trăm năm mươi cân lương thực!
Bọn người Hồ Vạn Châu bọn người vô cùng tức tối, bọn họ nhìn tận mắt những tên tay sai này, khiến cho lợi ích đã bị nghiền ép đến cực hạn của bọn họ lại giảm nữa, vốn dĩ bọn họ được đến hai trăm năm mươi cân lương thực, bị làm như thế, cứ thế mà giảm bớt còn có hai trăm cân!
Nếu như cầm thịt thú này đến căn cứ trong thành phố bán, một cân thịt thú cho dù đổi lấy mười cân lương lực thù cũng cực kỳ đơn giản, nhưng ở chỗ này, dưới sự uy hiếp của Hoàng lão đại, bọn họ chỉ có thể chịu thiệt, thậm chí cũng không dám phản bác, những người này đều là người của Thanh Long Bang, mỗi tên đều giết người không chớp mắt, nếu như chọc giận bọn họ, trực tiếp giết chết bọn họ cũng là chuyện có thể xảy ra, bọn họ chẳng qua chỉ là dân nghèo, sống hay chết không có ai quan tâm, cũng chẳng có người để ý.
Hai trăm cân lương thực, là vì tâm trạng của Hoàng lão đại tốt, thấy số lượng dã thú bọn họ mang đến nhiề, cho nên cho bọn họ hai trăm cân lương thực, nếu như không vui, e là cho bọn họ một trăm cân cũng đã không tệ rồi!
- Này, ngươi làm gì đó, còn không buông con nai này xuống!
Hoàng lão đại hài lòng nhìn mọi người, tâm tình vui vẻ, lần thu hoạch bày đến trong thành phố có thể đổi được hơn một ngàn cân lương thực, lập tức có thể kiếm lời nhiều như vậy, hắn cũng vô vui vẻ. Có điều hắn trong lúc ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn thấy Vương Song ôm một con nai ngốc nghếch đứng ở đó, nhướng mày, lạnh giọng quát.
- Đây là của ta, ta không có nhận nhiệm vụ của các ngươi!
Vương Song nhàn nói. Nếu như không phải mình muốn tìm hiểu tình hình, bản thân có thể dùng một bàn tay bóp chết tên này.
- Hoàng lão đại, xin lỗi, đây là tên tiểu tử ta cứu được trong rừng rậm, hắn không hiểu chuyện, đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với hắn!
Hồ Vạn Châu nghe thấy Vương Song nói nhất thời biến sắc, vội vàng đi đến bên cạnh Vương Song, kéo mạnh cánh tay Vương Song, không ngừng nháy mắt với hắn, đồng thời cúi đầu khom lưng xin lỗi Hoàng lão đại.
- Tiểu Vương, Hoàng lão đại nhìn trúng con mồi của ngươi con mồi là xem trọng ngươi, còn không mau bỏ xuống!
Hồ Vạn Châu không ngừng nháy mắt với Vương Song, miệng lớn tiếng trách cứ.