← Quay lại trang sách

Chương mười bốn - Phụ lục (4)

1. Lời nhà xuất bản Văn Hóa về cuốn « Mặt Trận, những sự thật chưa hề được kể » của Cao Thế Dung.

Trong thập niên 1980, 1 tổ chức chính trị đột ngột xuất hiện và bành trướng thật nhanh khắp các cộng đồng người Việt hải ngoại. Dưới tài biến hóa của 2 nhân vật nồng cốt là cựu Đề đốc Hoàng Cơ Minh và đại tá Phạm Văn Liễu, tổ chức trên tự nhận có tới 10.000 quân kháng chiến trong nội địa Việt Nam. Một cựu sĩ quan nhảy dù, Trung tá Lê Hồng, biến thành Trung tướng Đặng Quốc Hiền, là Tư lệnh Lực lượng võ trang của cái gọi là « Mặt Trận Hoàng Cơ Minh » này. Một số thanh niên Việt tị nạn đang chờ thủ tục đi định cư trong các trại tạm trú ở Malaysia và Thái lan cũng được bí mật tuyển mộ về nước « kháng chiến ». Tại hải ngoại, Mặt Trận có khá nhiều cơ sở địa phương, rải rác khắp nơi, từ Nhật qua Pháp, Úc về Mỹ. Những tổ chức ngoại vi như phụ nữ, bô lão, v.v.. tập họp thành phong trào yểm trợ kháng chiến, tích cực hoạt động, quyên góp được 1 số tiền khá lớn, lên tới hàng triệu Mỹ kim. Cơ quan ngôn luận của Mặt Trận, tức là tờ Kháng Chiến, thường loan tin về nhiều cuộc chạm súng giữa kháng chiến quân và các đơn vị cộng sản, hay những vụ phá hoại đường xá, cầu cống, v.v.. Và, thỉnh thoảng lại trích đăng những lá thư « viết từ chiến khu » hay loan tin người này, nhân vật nọ mới về nước. Trên bình diện quốc tế, Mặt Trận từng được đài CBS tới tận « chiến khu » thu hình, rồi trình chiếu khắp nơi. Một ký giả người Việt cũng viết bài giới thiệu Mặt Trận trên 1 tờ báo ở Hoa Kỳ. Ngay những người hoài nghi nhất là cũng phải nghĩ Mặt Trận có 1 thực lực nào đó.

Mặc dù chẳng mấy ai tin con số 10.000 tay súng trong nội địa Việt Nam, hay thực tâm nghĩ rằng Mặt Trận sẽ « giải phóng » được đất nước trong 1 thời gian ngắn ngủi, khí thế Mặt Trận vẫn lên cao như diều gặp gió. Đó đây, người ta hô hào nhau đi ăn phở kháng chiến, mua gạo kháng chiến, xem văn nghệ kháng chiến, khiêu vũ kháng chiến, v.v.. Phiếu mua thực phẩm (food stamps) hay tiền trợ cấp an sinh xa hội cũng được chắt chiu, dành dụm gởi cho Mặt Trận diệt Cộng. Ca sĩ hạng ba, hạng tư được thổi phồng lên thành « danh ca » nhờ hát hò kháng chiến. Một vài kẻ què quặt, tật nguyền bẩm sinh cũng mặc đồ rằn ri để biểu dương tinh cần kháng chiến. Không thiếu phụ nữ bỏ chồng, trốn con đi văn nghệ hay hoạt động kháng chiến. « Kháng chiến » trở thành hiện tượng thời trang. Áo nâu, quần vàng hay quần áo bà ba đen với phù hiệu cờ vàng 3 sọc đỏ trở thành biểu tượng của lòng yêu nước, sự hy sinh cao quý, lòng can đảm và chí khí bất khuất. Ai tỏ ý hoài nghi Mặt Trận, hay lãnh tụ mới nuôi râu theo kiểu Hồ Chí Minh, quấn khăn rằn nông dân miền Nam theo kiểu Trần Văn Trà, Phạm Hùng, lập tức bị lên án là phản quốc, hay vị kỷ, đứng bên lề, chỉ biết đến lo thân mình mà chẳng lo đại sự.

Một số người hiểu rõ thực lực và mục đích của Mặt Trận đã can đảm tố cáo rằng 10.000 tay súng của Hoàng Cơ Minh chỉ là hư cấu của những khối óc bán buôn kháng chiến, và thực ra Mặt Trận chỉ có khoảng vài chục người tại 1 trại biên giới Thái lan. Nói cách khác, số tiền quyên góp của Việt kiều chỉ phục vụ dăm ba cá nhân kiếm danh lợi theo đường tắt để thoát cảnh đời lao công rẻ mạt dưới đáy thẳm xã hội Mỹ. Nhóm Hà Thúc Ký, Nguyễn Văn Kim, phần vì lòng ganh tị, sợ Mặt Trận có uy thế hơn tổ chức của mình, phần vì muốn bảo vệ các cơ sở Âu châu đang bị Mặt Trận xâm nhập, cũng ném đá dấu tay, mượn báo Việt Nam Hải Ngoại « đánh phá » Mặt Trận. Một « tài liệu nội bộ » của nhóm Ký - Kim, nói về hoạt động của « kháng chiến quân » tại 1 số địa điểm du hí hay nhà tạm giam của cảnh sát cuộc Thái, chẳng hiểu vì lý do nào lọt đến tay chủ tịch Việt Nam Hải Ngoại, nạp đạn cho ông Đinh Thạch Bích tấn công Mặt Trận, gây sôi nổi dư luận 1 thời. Thư nặc danh tố cáo Mặt Trận cũng rải đầy đường phố nhiều nơi.

Tuy vậy, như trong 1 cơn say, dư luận hải ngoại vẫn thả trôi theo cuộc kháng chiến truyền hình, video, báo Kháng Chiến của Mặt Trận, và phản ứng 1 cách giận dữ với bất cứ ai muốn đánh thức họ khỏi cơn ảo mộng. Lỗi không hoàn toàn ở họ. Mối căm thù cộng sản chất ngất trời xanh, cảnh sống ở hải ngoại không cúi xuống nhặt được vàng, liều thuốc an thần hữu hiệu nhất là là phải đấu tranh, giải phóng quê hương.

Cuối năm 1984, 1 biến cố đột ngột bùng nổ, gây thương tổn cho uy tín Mặt Trận không nhỏ. Phạm Văn Liễu, và 1 số đảng viên nồng cốt của Mặt Trận như Trần Minh Công, chẳng hiểu vì lý do nào đó, họp báo tuyên bố ly khai Mặt Trận vì Hoàng Cơ Minh cùng họ hàng, gia đình đã lem nhem vấn đề tiền bạc, biến 7.000.000 Mỹ kim quyên góp của đồng bào thành của tư sản. Phe HC Minh, lúc này được tăng cường thêm Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu Nguyễn Văn Linh, 1 đảng viên cộng sản VN cao cấp và sau này giữ chức vụ Tổng bí thư đảng Cộng sản VN trong khóa VI, từ 1986 tới 1991, phản ứng bằng cách khai trừ Liễu - Công. Một số cán bộ buổi đầu, từng khiến bạn bè, sau nhiều năm xa cách, ngơ ngác với lời chào khi chia tay là « hẹn gặp nhau tại Việt Nam », âm thầm ngưng hoạt động, hoặc rút vào bóng tối. Cũng trong dịp này, Cao Thế Dung ly khai Mặt Trận, và bị hăm dọa nếu không kín miệng, dám tiết lộ bí mật của Mặt Trận sẽ bị « bắn vỡ óc ». Bán nguyệt san VNTP của Nguyễn Thanh Hoàng, tờ báo gây sôi nổi dư luận với những bài đả kích Mặt Trận, cũng bị hăm dọa đủ điều, và còn bị « cấm bán » ở nhiều địa phương. Từ năm 1985, cơ quan Thuế vụ Liên bang (IRS) và Nha Cảnh sát Liên bang (FBI) Hoa Kỳ cũng phối hợp với nhiều cơ quan chống « tội ác có tổ chức » (organized crimes) bắt đầu mở những cuộc điều tra về Mặt Trận.

Họa vô đơn chí, vào mùa thu 1987, cơ quan truyền thông Việt cộng loan tin đã giết được Hoàng Cơ Minh khi Minh đang tìm đường vượt biên giới Lào vào nội địa Việt Nam. Việt cộng còn mở cuộc triển lãm hình ảnh ở Nhà Hát lớn Sàigòn (trụ sở Quốc hội cũ), và đưa 1 số cán bộ Mặt Trận ra xét xử. Theo tài liệu Việt cộng, tướng Đặng Quốc Hiền ( tức trung tá Lê Hồng) cũng đã chết ở Hoa Kỳ năm 1984 vì bệnh sốt rét. Ngoài ra, tại « căn cứ » của Mặt Trận ở biên giới Thái-Miên, có 1 số mộ chôn các đoàn viên bị kết án phản bội, kể cả 1 bác sĩ quân y. Sau 1 thời gian im lặng, nhóm Hoàng Cơ Định, Nguyễn Kim Hườn, Nguyễn Xuân Nghĩa ra tuyên cáo là chủ tịch Minh vẫn còn sống, đang cầm đầu cuộc kháng chiến thần thánh trong nước. Nhưng phần lớn dư luận đều nghĩ rằng Minh đã chết, và phe nhóm Định, Hườn, Nghĩa đang cố tình bưng bít sự thật vì 1 lý do nào đó.

Chưa hết, ngày 27/4/1989, báo Mercury News tại San Jose công bố 1 tài liệu về tổ chức Hoàng Cơ Minh. Tài liệu này tiết lộ rằng tổ chức của Minh có cơ sở kinh tài là công ty Aureflam, cai quản 1 hệ thống 12 tiệm phở Hòa rải rác khắp nơi. Số tiền thu được hàng năm vào khoảng 2.900.000 Mỹ kim. Vẫn theo tác giả bài báo trên, người viết bài bằng Anh ngữ đầu tiên giới thiệu tổ chức Hoàng Cơ Minh với dư luận thế giới đã chua chát phản tỉnh: All of them are cheaters ( « Bọn chúng toàn là lũ bịp »).

Dầu vậy, nhờ những món tiền khổng lồ đã thu góp được, nhóm cầm đầu Mặt Trận tiếp tục khua chiêng, gõ trống cho « chính nghĩa », sử dụng đủ loại phương tiện để bịt miệng và tiêu diệt đối thủ. Tại Âu châu, cựu bác sĩ nhảy dù Trần Đức Tường, bí danh Trần Đức, đã tổ chức hành hung ông Nguyễn Gia Kiểng và thân hữu ở Holland (Hòa Lan), rồi sai người xuyên tạc sự thật. Tại Hoa Kỳ, có tin đồn rằng xứ bộ Chicago của bác sĩ Trần Xuân Ninh đứng sau cuộc đốt nhà 1 Việt kiều đã dám chống lệnh « cấm du lịch Việt Nam » của Mặt Trận. Cuộc thảm sát 2 vợ chồng ký giả Lê Triết của báo VNTP ở vùng thủ đô Hoa thịnh đốn, Hoa Kỳ mới đây cũng được qui trách cho Mặt Trận. Đó chỉ là những vụ được báo chí Việt và cơ quan truyền thông ngoại quốc nhắc nhở nhiều nhất. Muốn ghi chép lại những tin đồn về hành vi của Mặt Trận cùng trạng thái trên búa dưới đe của người Việt thầm lặng, hẳn cần 1 số trang dày tương tự như tập hồi ký « Mặt Trận » này.

Mãi tới mùa hè 1991, Cảnh sát Liên bang (FBI), Thuế vụ (IRS), cùng Ban điều tra các băng đảng tội ác vùng San Francisco mới kết thúc cuộc điều tra sơ khởi về Mặt Trận. Hoàng Cơ Minh, theo lời công tố viên, được miễn tố vì luật pháp Hoa Kỳ không xét xử người đã chết. Năm cán bộ nồng cốt, kể cả Hoàng Cơ Định và Nguyễn Kim Hườn (bí danh Nguyễn Kim), bị đưa ra tòa vì … tội gian lận thuế. Theo vài chứng nhân, 2 nhân vật khác là Nguyễn Xuân Nghĩa và Lê Thiệp cũng bị cơ quan FBI điều tra. Nghĩa, theo 1 tờ báo ở Houston, sau đó bị loại ra khỏi tổ chức vì đã hứa hợp tác với FBI để giảm khinh các tội trạng.

Vụ án trống thuế này đáng lẽ chẳng có mấy ai quan tâm, vì từ ít năm qua sự kiêu ngạo của những người cầm đầu Mặt Trận và thái độ hống hách, lộng hành của 1 số cán bộ địa phương khiến Việt kiều xa lánh dần. Thái độ mập mờ khó hiểu của Mặt Trận quanh cái chết của Hoàng Cơ Minh đóng thêm những chiếc đinh cuối cùng trên nắp ván quan tổ chức. Nhiều người đã chua chát nhận định: « kháng chiến … khiến chán. » Những nhóm cầm đầu Mặt Trận, vì 1 lý do nào đó, bỗng dưng phát động phong trào tố cáo chính quyền Hoa Kỳ đã hạ uy tín Mặt Trận để mở đường bang giao với Hànội. Rồi lập ủy ban quyên tiền Việt kiều, dưới danh nghĩa « Quĩ công lý » -tức vừa rửa mặt, vừa kiếm tiền thuê luật sư biện hộ. Thái độ khinh thường dư luận –coi mọi người đều ngu dốt hoặc hèn nhát, chịu khuất phục trước những móng vuốt vô hình của « K.9 » như bí mật đốt nhà, đập cửa tiệm, hành hung, gọi điện thoại đe dọa, chửi bới với ngôn ngữ hàng cá, hàng thịt của bày tinh tinh mới, hay thủ tiêu, ám sát- gặp phản ứng mạnh của cộng đồng Việt. Một tổ chức mới thành hình là Mặt Trận Dân Tộc Việt Nam, do Võ Trường Sơn đại diện, đã ra tuyên cáo tố giác hành vi « mặt trơ trán bóng » trên của nhóm Định, Hườn. Một số báo chí, kể cả bán nguyệt san Ngày Nay ở Houston, cũng mạnh dạn đòi hỏi Hoàng Cơ Minh phải xuất hiện công khai tường trình việc sử dụng số tiền quyên góp mua súng đạn kháng chiến. Hoàng Cơ Minh vẫn chưa thấy, và chắc chẳng bao giờ xuất hiện. Chỉ có Trần Xuân Ninh, tân lãnh tụ của Mặt Trận, về Houston giải độc trong cảnh hờ hững của cộng đồng. Đón tiếp Ninh chỉ vỏn vẹn ít chục đoàn viên và 1 số người tò mò -còn đâu dư ảnh vàng son thuở hàng ngàn người hoan hô chào đón, mướn cảnh sát hộ tống, hay thuê phi cơ thả khói chào mừng « chí sĩ lãnh tụ » Hoàng Cơ Minh vào 8, 9 năm trước. Tuy vậy, vào đầu tháng 11/1991, Mặt Trận vẫn chưa chết hẳn. Một đại hội được tổ chức ở Houston để công bố cương lĩnh mới. Một tổ chức biến hình khác của Mặt Trận cũng làm đại hội trong sự thờ ơ lạnh nhạt của dư luận ngay sau khi Ngoại trưởng Hoa Kỳ James Baker tuyên bố sẽ khởi đầu thương thuyết bình thường hóa ngoại giao với Hànội trong 1 tương lai gần, và dự trù sẽ nối lại bang giao với 3 nước Đông Dương vào đầu năm 1993.

Là 1 cơ sở văn hóa độc lập, chủ trương mang lại cho đọc giả bốn phương những tác phẩm không những chỉ có mục đích giải trí mà còn bổ ích, giúp mở mang kiến thức, chúng tôi đã yêu cầu văn hữu Cao Thế Dung -người từng tham gia Mặt Trận Hoàng Cơ Minh từ buổi đầu- viết tập hồi ký chính trị này.

Được sự đồng ý của tác giả, chúng tôi đã tiếp xúc 1 số nhân vật được nhắc nhở trong hồi ký và phản ảnh lại mắt nhìn từ phía họ để tác giả suy định. Bản thảo của Đa Nguyên cũng được sưu tầm 1 số tài liệu và chi tiết để góp ý thêm cùng tác giả, với hy vọng giảm thiểu được những sơ sót khó tránh, về chi tiết, trong bất cứ 1 hồi ký chính trị nào. Dầu vậy, cần nhấn mạnh rằng hồi ký « Mặt Trận » hoàn toàn là chứng từ của Cao Thế Dung. Quan điểm của tác giả không phản ảnh lập trường và mắt nhìn của nhóm chủ biên Đa Nguyên.

Buổi sáng, mặt trời rơi xuống đại dương, sông ngòi, hồ lạch, cùng triệu triệu hạt móc sương trên đầu cành cây, ngọn cỏ, nhưng ánh phản chiếu từ những khối nước lớn nhỏ này hoàn toàn dị biệt. Ngọn gió thổi qua rặng núi, âm thanh vang động trong muôn ngàn hang hốc cũng trầm bổng, to nhỏ khác nhau. Những điều viết trong tập hồi ký chính trị này hẳn có những giới hạn về sở kiến và sắc thái đặc thù của riêng tác giả, quanh 1 tổ chức mà cần nhiều ngày tháng và công trình nghiên cứu, tham khảo mới biết rõ ngọn nguồn. Chẳng hạn vài người từng trực tiếp tham gia Mặt Trận từ buổi đầu, như luật sư Nguyễn Văn Chức, đã không được nhắc đến, hoặc chỉ lược nhắc. Một số dữ kiện, như việc thành lập đài phát thanh kháng chiến còn gây nhiều bàn cãi. Những cuộc mưu sát Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung, cắt và để đầu chó trước nhà trọ văn hữu Nguyễn Đạt Thịnh ở San Jose, hay vụ ám sát vợ chồng Lê Triết vẫn chưa có đáp án rõ ràng. Nhưng trên đại thể, hồi ký « Mặt Trận » của Cao Thế Dung là tác phẩm đầu tiên bằng tiếng Việt đưa ra những bí mật về sinh hoạt động của nhóm cầm đầu Mặt Trận Hoàng Cơ Minh.

Tác giả vvà nhà xuất bản hy vọng đón nhận sự góp ý của quý đọc giả để ấn bản thứ hai của tập hồi ký này được toàn vẹn hơn.

Houston, 1/9/1991

2. Trích bìa sau cuốn sách « Mặt Trận, những sự thật chưa hề được kể », Tập 1, của tác giả Cao Thế Dung:

Từ 4 năm qua, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa là chính mấy ông lãnh đạo trong Mặt Trận đã cho hung thủ vào tận nhà bạn tôi, bắn vào đầu bằng đạn nổ chậm. Cũng không còn nghi ngờ gì nữa, mấy tay lãnh đạo Mặt Trận đã hạ sát ông bà ký giả Lê Triết. Tôi dứt khoát lên tiếng như thế, nghĩa là nhóm lãnh đạo Mặt Trận đã tính toán từng chi tiết để giết tôi cũng như đã giết vợ chồng Lê Triết. Tôi nói rõ và nói chắc như thế với trách nhiệm và lương tâm của 1 người cầm bút, của 1 người từng ở trong Mặt Trận.

Đại tá Liễu « tá hỏa tam tinh », không hiểu tại sao ông chủ tịch Mặt Trận lại tuyên bố « đại » có 10.000 quân kháng chiến, khiến bọn tướng tham nhũng Thái lan lại có dịp làm eo làm sách, đòi dẹp trại ở Udon. Nuôi ăn, thuê đất và mọi khoản chi tiêu cho 1 căn cứ trên 60 chiến sĩ ở biên thùy Thái - Miên mỗi tháng không quá 3.000 Mỹ kim, nhưng các khoản hối lộ mấy tay chân của tướng Sud Sai và cho chính ông ta đã rất tốn phí. Các khoản « giao tế kháng chiến » này do Nguyễn Kim Hườn (tức Nguyễn Kim) lúc ấy cố thủ ở Vọng Các trách nhiệm.

Đầu tháng 6 – 1991, Nghĩa rút lui khỏi Mặt Trận, nói như Cò Nhiêu từ Ba Lê: Sứ mạng Liễu đã xong, « mission impossible » nhưng « mission accomplie. »

NHÓM CHỦ BIÊN ĐA NGUYÊN