Chương 3
Vậy là không phải đảo chính rồi.
Chương còm vuốt mái tóc loà xoà trước trán. Nó giậm chân:
- Ức quá, cóc có cái tăng di to!
Hưng mập ngồi bó gối, buồn bã khôn tả. Nó đâm ra nhớ nhà như mấy thằng nhãi xa lạ vừa đến cửa nhà Bồn lừa gây huyên náo. Hưng mập muốn khóc giống thằng Năm đã khóc và gọi má ơi. Những thằng nhãi đeo súng AK50 cũng có nhà, có bố mẹ. Chúng nó nhớ nhà, nhớ bố mẹ chúng nó. Chắc hẳn nhà chúng nó ở xa Sàigòn lắm. Chúng nó lại biết khóc, biết cười nữa. Hưng mập nghĩ rằng chúng nó không độc ác. Nhưng tại sao chúng nó dám chơi súng và đòi bắn chết thằng địch thì Hưng mập chả hiểu. Hưng mập rầu rĩ:
- Tao lo quá à... Làm thế nào về được nhỉ?
Dzũng Đakao chế bạn:
- Mày sắp khóc hu hu, hả?
Bồn lừa nói:
- Chỉ còn cách gặp tụi lỏi bên ngoài. Gặp tụi nó là biết hết.
Chương còm liếm mép:
- Xóm này bỗng yên lặng quá. Tao đói rồi, đi rửa mặt, súc miệng rồi lấy bánh chưng ăn đi.
Bốn đứa trẻ cùng xuống bếp. Lát sau, chúng đã ngồi gần nhau, bóc bánh chưng ăn và khui nước ngọt uống. Tiếng súng im bặt. Nhưng trên nền trời, đã nghe rõ tiếng gầm của máy bay. Hưng mập tròn đôi mắt:
- Này, nhỡ tụi lỏi phá cửa vào, bắt tụi mình làm tù binh thì sao?
Dzũng Đakao gật gù:
-Mày lo xa ghê, Hưng mập ạ! Phải đề phòng tụi nó.
Nó hỏi Bồn lừa:
- Có cách nào sang nhà bên cạnh được không, Bồn lừa?
Bồn lừa đáp:
-Dễ ợt. Khoét đất chân vách, nâng miếng ván lên là chui qua như chó.
Chương còm giục:
- Vậy nâng ván đi. Có gì mới kịp trốn chứ.
Bọn trẻ hì hục dọn lối trốn tránh. Chúng đã sửa sọan được cái lỗ chui qua nhà bác Năm xích-lô. Rồi chúng khiêng cái giường chặn cửa ra vào. Ba thằng nhãi bên ngoài chưa thấy trở lại. Mảnh chăn con nhà Năm vẫn nằm cả đống dưới chân cột đèn. Anh em Dzũng Đakao chờ đợi trong im lặng. Chúng trải chiếu xuống nền nhà, nằm suy nghĩ vẩn vơ. Và ngủ đi.
Khi chúng thức, không còn vệt sáng nào rọi qua kẽ hở của vách ván. Chiều đã xuống. Một ngày sắp qua. Một ngày tù túng của những đứa trẻ ưa tự do chạy nhẩy sắp qua. Dzũng Đakao bắt đầu nao núng. Nó thấy nó giống thằng Năm xa lạ với cây AK50 quá. Nó thấy nó giống Hưng mập, giống bất cứ đứa trẻ nào xa nhà vì ham chơi hay vì bi bắt dẫn đi.
Trẻ con gắn liền đời sống với gia đình. Gia đình là tình thưong. Xa gia đình là xa tình thương. Xa tình thương sẽ buồn tủi. Vì không ai để phần cơm đợi mình. Không ai gọi về ăn cơm. Không ai đắp lên mình tấm chăn đơn nếu nửa đêm gió lạnh về ngập phòng. Không ai vá giùm chiếc áo rách bởi cành cây vướng lúc trèo cao bắt tổ chim. Không ai mắng mỏ. Không ai vỗ về. Xa gia đình không biết bố mẹ, anh em mình ra sao. Năm, cái thằng Năm mặc quần xà-lỏn, đã xa gia đình. Nó nhớ bố mẹ nó. Nó khóc hu hu. Nó gọi má ơi. Nó quên cái chăn dưới chân cột đèn. Chả ai nhặt giùm nó. Dzũng Đakao bước ra cửa, mở căng mắt nhìn bên ngoài. Cái chăn vẫn còn đó. Đêm nay, Năm sẽ lạnh lắm đây. Nếu Năm biết còn bốn đứa trẻ con ở gần nó, lo sợ trong bóng tối, Năm có nghĩ như Dzũng Đakao nghĩ không nhỉ? Trẻ con luôn luôn nghĩ tốt cho mọi người lớn. Nhưng người lớn cứ hay xui trẻ con làm xấu.
- Ê, Dzũng Đakao, tụi lỏi theo người lớn lên Sàigòn
Bồn lừa chép miệng:
- Tụi nó tưởng lên Sàigòn được vô Sở Thú, được ăn kem ba mầu, được coi chiếu bóng đây mà. Tụi nó bị xí gạt.
Chương còm nói:
- Người lớn dụ khị tụi nó chơi súng thật bắn nhau..
Bồn lừa lại quen miệng chửi láo:
-Pẹ pố người lớn. Để tao ra... lừa tụi nó vào đây chơi với bọn mình.
Hưng mập vỗ con muỗi đốt cẳng nó cái bốp:
- Bắn nhau mấy ngày lận nhỉ?
Dzũng Đakao buông thỏng đôi tay:
- Cóc hiểu.
Bốn đứa trẻ không dám thắp đèn cầy.
Chúng lại bóc bánh tét ăn với thịt kho nước dừa, Chập tối, không còn tiếng súng nữa. Bốn đứa trẻ rửa tay, lau mặt và cút sê con tôm như tối hôm qua, Đêm không bao giờ dài với những giấc ngủ hồn nhiên.
Sáng hôm sau, cả bốn cùng vụt thức trong những tràng đạn nổ liên hồi. Đạn bắn xối xả từ ngoài lộ vào và từ trong lộ ra. Đạn kêu chiu chíu, xé không gian. Những viên đạn đồng chúng có gặp nhau trên đời không nhỉ? Chắc chúng nó cũng biết chúng nó không ghét nhau nên chúng sẽ tránh nhau. Và chúng không phá vỡ vách ván nhà Bồn lừa. Hãy để những mũi súng chúc lên trời nhé, hỡi những người bắn súng. Xin đừng chĩa súng vào nhà tôi. Bồn lừa lẩm nhẩm cầu nguyện. Căn nhà nó, bố mẹ nó đã mất cả gần một đời mới xây dựng nổi. Nay đạn phá nát nhà nó, nó sẽ không có chỗ ở. Và rồi nó không còn được vui đùa với bạn bè. Sân cỏ hồn nhiên sẽ úa héo hết. Bồn lừa lại mất công oán ghét những người bắn phá nhà nó.
Máy bay đã xuất hiện trên trời. Máy bay xà thấp, ngang qua mái nhà Bồn lừa.
Nghe kinh khủng. Nhưng máy bay không bắn. Bốn đứa trẻ nằm ép bụng. Chúng muốn đất thật mềm để lún sâu xuống đất. Chương còm la hoảng:
- Chết rồi.
Bồn lừa trợn mắt:
-Chết cái gì?
- Không có tăng sê chui nấp đạn máy bay. Nhà mày có đồ đào đất không?
- Máy bay cóc bỏ bom đâu. Máy bay mình mà. Máy bay bay doạ thôi.
Dzũng Đakao bằng lòng câu nói của Hưng mập lắm. Nó ngẩng đầu, chống má lên tay:
- Máy bay không bỏ bom Sàigòn.
Chương còm cãi:
- Nhưng đánh nhau thì sẽ bỏ bom chứ. Máy bay mình ngày xưa đã bỏ bom xuống dinh Độc Lập thôi. Dinh Độc Lập còn bỏ bom, xóm nay sẽ bỏ bom mấy hồi.
Bốn đứa trẻ bàn tán một hồi và chia thành hai phe. Một phe nói nhất định máy bay chỉ bay quan sát. Một phe nhất định nói máy bay sẽ bắn đạn lửa. Không phe nào thắng song bọn trẻ vẫn xuống bếp, dùng dao, một đứa đào một cái hố tránh bom... trong nhà! Chiến tranh đã dạy khôn tuổi thơ, dạy khôn một cách ngờ nghệch. Không đứa nào kêu đói sốt cả. Chúng cởi áo, hì hục đào đất tránh bom đạn thay vì hì hục đào đất, lập trận giả, bắn nhau bằng đạn mồm.
Đến chiều vẫn chưa xong tăng sê. Nhưng máy bay bay cao dần. Đạn dưới bắn lên. Đạn ngoài ngại ngần không bắn vào ngõ nhỏ.
- Tao đã bảo máy bay mình không bắn mà.
Dzũng Đakao hả hê nói. Hưng mập đưa tay quệt mồ hôi:
- Không ai nỡ bắn chết bọn mình đâu. Bọn mình cóc làm hại ai cả.
Bồn lừa chợt nhớ ra:
-Ừa, bọn mình có làm hại ai đâu.
Chương còm chép miệng:
- Chúng mày ngớ ngẩn lắm.Viên đạn nó cũng không thích làm hại ai. Thế mà khối người đã chết vì đạn. Đạn nó ngu si, nó cứ đi lạc.
Hưng mập hỏi:
- Rồi nó có lạc vô đây không?
Chương còm đáp:
- Tao đâu biết.
Bóng tối đã buông màn cho những kẻ không có giường bên ngoài. Bọn trẻ trong nhà lại bóc bánh chưng ăn vội vã. Đang ăn, đạn bỗng nổ liên hồi. Đạn nổ dữ dội và không muốn dứt. Bốn đứa trẻ nhẩy vội xuống bốn cái tăng sê còn nông hoẻn. Hưng mập càu nhàu:
- Mẹ bố đạn, nó không thích đi ngủ!
Dzũng Đakao cười khẽ:
- Thằng mập khờ hết chỗ nói. Nếu đạn nó biết ngủ, nó đã không làm chết người.
Bồn lừa ngạc nhiên:
- Tại sao người ta không bắt đạn nó ngủ? Búp bê đó, nó có biết cái gì đâu, vậy mà tụi con gái vẫn tắm rửa cho búp bê, ru búp bê ngủ.
Chương còm gãi lưng xoàn xoạt:
- Vị đạn trông gớm ghiếc nên người ta không thèm ru nó ngủ.
Bồn lừa cãi:
- Búp bê có nhiều con trông cũng gớm ghiếc?
Chương còm đuối lý, nói ẩu:
- Búp bê khác, đạn khác. Người ta làm búp bê để con nít chơi và là đạn để người lớn bắn nhau.
Bồn lừa xùy nhỏ:
- Ba cái thằng đeo AK50 người lớn ở khổ nào?
Dzũng Đakao nói:
- Người lớn dụ chúng nó. Mày không nghe rõ chúng nó nói à?
Bồn lừa lại chửi người lớn:
- Pẹ pố người lớn. Người lớn kỳ thấy mồ, xui dại con nít bắn súng đạn thật.
Nó hỏi Chương còm:
- Ê, bộ xương cách trí,bố mày có nói với mày tại sao người ta cứ bắn giết nhau không?
Chương còm khịt mũi:
- Bố tao bảo tại chiến tranh.
Hưng mập xía vô:
- Ông ghét chiến tranh. Mẹ bố chiến tranh, chiến tranh bắt ông phải đào hầm tránh bom đạn. Đáng lẽ, bây giờ, ông ngủ ngon ở nhà ông.
Bồn lừa vẫn hỏi Chương còm:
- Bố mày chỉ nói thế thôi à?
Chương còm nói:
- Ừ, chỉ có vậy thôi. Bố tao bảo trẻ con không nên biết nhiều về chiến tranh. Vì chiến tranh là chuyện xấu xa.
Dzũng Đakao đập con muỗi ở đùi:
- Thế mà chúng mình phải biết chuyện chiến tranh. Đây này, chiến tranh đây này...
Bồn lừa bực tức:
- Tụi lỏi ở đồng lên Sàigòn chơi chiến tranh. Lạy trời chúng nó đừng chết. Tao sợ chúng nó bị đạn lạc quá à... Tao muốn ra ngoài gọi chúng nó vào đây tránh đạn với chúng mình.
Chương còm gạt đi:
- Đừng dại, chúng nó tưởng mày là thằng địch chúng nó phơ lòi ruột.
Bồn lừa bĩu môi:
- Sức mấy, chúng nó bắn dở ẹt! À, Chương còm, bố mày có nói bao giờ hết chiến tranh không?
- Có. Bố tao bảo bao giờ mọi người thương yêu nhau thì hết chiến tranh.
Hưng mập càu nhàu:
- Người lớn không thương yêu nhau gì hết trọi. Người lớn bầy trò chiến tranh làm trẻ con khổ sở. Chắc chiến tranh nó ghê lắm nhỉ? Nó dụ người lớn chơi với nó rồi người lớn buồn quá xui trẻ con chơi cho vui đấy mà...
Đạn nổ dữ dội hơn. Khiến những đứa trẻ không dám chỉ trích chiến tranh nữa. Chúng nằm thu hình dưới những cái lỗ nông hoẻn do chúng nó đào. Nói đổ xuống sông, nếu trái bom rớt lạc gần đấy, mảnh bom sẽ liếm hết mông chúng nó.
Đạn nổ tàn nhẫn. Những đứa trẻ dần dần đỡ sợ. Và đạn đã ru chúng nủ thay vì những lời ru êm ái. Giấc ngủ dưới hầm. Ôi giấc ngủ lạ lùng của trẻ thơ trong thời đại hôm nay. Đạn ơi, bom ơi, hãy rơi xuống hồ ao, sông lạch, hãy giết chết những con tôm, con cá. Đừng giết người. Và đừng bao giờ giết những đứa trẻ thơ vô tội. Đạn ơi, đêm nay, đêm mai và những đêm đêm hãy nhớ nhé, đừng rớt xuống những mái nhà như những mái nhà của thằng Bồn lừa...