Chương 8
Cánh cửa nhà Bồn lừa đã mở rộng. Không cần cài then nữa. Tuổi thơ đã lấp đầy một dòng sông ngăn cách bằng tình thương. Tuổi thơ không có ngăn cách và không ai làm ngăn cách nổi tuổi thơ với tuổi thơ. Bẩy đứa trẻ ra ngoài ngõ. Mấy hôm cầm chân, bữa nay, bọn thằng Dzũng Đakao mới được thấy mặt trời. Mặt trời đầu xuân. Chói chang lắm mà vẫn thích thú. Dzũng Đakao, súng cao su quàng cổ, hiên ngang như lần chỉ huy đạo quân hỗn hợp Việt - Ra đê, tổng tấn công khỉ tại mặt trận Ban Mê Thuột, nhìn lên cái bóng đèn điện:
- Tư giải-phóng và Năm xà-lỏn bắn AK50 mà không hạ nổi thằng địch bóng đèn vì nó ngoan cố. Tao sẽ hạ nó cho tụi bây hỏi tội ngoan cố của nó. Chịu không?
Năm xà-lỏn hỏi:
- Mầy có... ảo thuật hả?
Dzũng Đakao cười:
- Tao có đạn sỏi thôi.
Tư giải-phóng giục:
- Bắn đi coi!
Ba AK doạ:
- Hễ mầy đía, tụi tao nghỉ mầy ra.
Dzũng Đakao đã từng dự cuộc bắn thi tranh chức "xếp" với Y Pàm. Nó bắn trúng đuôi mũi tên của Y Pàm găm lút vào trái bầu để đẩy mũi tên ra. Nhờ tài bắn súng cao su gồ hết chỗ nói mà Dzũng Đakao được Y Pàm bái phục, phong làm "xếp" để đeo lon tổng chỉ huy đạo quân nhô Kinh Thượng càn quét giặc khỉ phá hoại nương ngô. Ba AK chưa hề biết tài Dzũng Đakao vì nó chưa đọc truyện "Gấu Rừng". Mai này, dưới ruộng hết phải trốn chạy bom đạn, Ba AK, Tư giải-phóng, Năm xà-lỏn sẽ được đi học thay vì đi nghe người ta nói về thằng địch . Chúng sẽ hết mù chữ, sẽ đọc nổi truyện "Bồn lừa", "Gấu Rừng", "Mơ thành người Quang Trung" để biết mơ mộng làm đẹp cho quê hương như Bồn lừa, biết thương yêu người anh em Thượng, biết hãnh diện là người Việt Nam... Vì, chỉ người Việt Nam mới có huyền thoại trăm con trăm trứng và được nói hai tiếng đồng bào . Vì, chỉ người Việt Nam mới có lịch sử tranh đấu vĩ đại nhất nhân loại. Ba Ak, Tư giải-phóng, Năm xà-lỏn và những thằng bé bằng tuổi nó cần phải được đi học. Đồng ruộng mênh mông vùng Đồng Tháp Mười đang trông đợi bàn tay của chúng. Chúng sẽ lái máy cầy, máy gặt. Chúng sẽ lập hệ thống dẫn thủy nhập điền. Chúng sẽ đào kinh, vét mương. Chúng sẽ đắp đường, mở lộ. Chúng sẽ thắp sáng đồng quê u tối bằng ánh sáng đèn điện và ánh sáng dân chủ. Chúng sẽ làm nhiều lắm, làm đền bù những tháng năm súng đạn phá đám dân quê. Dzũng Đakao, Bồn lừa, Hưng mập, Chương còm và những thằng bé bằng tuổi nó cũng cần phải được học thật giỏi. Chúng sẽ lo những ống khói phun khói kín vùng trời những thành phố kỹ nghệ Việt Nam.
- Yên chí đi, Ba AK, tao sợ mày nghỉ tao ghê đi ấy... Tao rán hạ con nhà... bóng đèn.
Năm xà-lỏn buột miệng:
- Thằng Dzũng Đakao trông ngon quá ta!
Dzũng Đakao đùa:
- Tao ngon như gì? Bằng tô hủ tiếu không?
Năm xà-lỏn gật gù:
- Cỡ đó à...
Dzũng Đakao tháo súng khỏi cổ. Nó đã ngậm viên sỏi trong miệng. Dzũng Đakao lè viên sỏi ra và lắp vào....súng. Nó hỏi Năm xà-lỏn:
- Dưới đồng có súng cao su không?
Năm xà-lỏn đáp:
- Thiếu gì. Mà kêu là giàn thung.
- Sao tụi mày không chơi giàn thung?
- Ờ, không ai biểu tụi tao chơi giàn thung hết trơn.
Bồn lừa xía vô:
- Họ chỉ dạy chúng mày bắn AK50 và ghét thằng địch thôi, hả?
Ba AK nói:
- Dạy ghét đủ thứ.
Nó xua tay:
- Mà thôi, Dzũng Đakao hạ cái bóng đèn đi!
Dzũng Đakao kéo căng hai sợi giây thung. Ba AK, Tư giải-phóng, Năm xà-lỏn mở to mắt nhìn cái bóng đèn. Véo. Viên đạn vút đi. Không đứa nào trông thấy viên đạn bay cả, nhưng cái bóng đèn đã vỡ tan. Năm xà-lỏn nhẩy cỡn, vỗ tay:
- Hoan hô Dzũng Đakao!
Tư giải-phóng tặc lưỡi liên miên như con thạch thùng buồn phiền nhất:
- Dzũng Đakao giỏi quá cỡ thợ mộc!
Ba AK giậm chân trên ngõ:
- Số dzách!
Dzũng Đakao cười:
- Bọn mày cũng số dzách. Ở đồng, chắc tụi mày nhiều trò chơi lắm nhỉ?
Tư giải-phóng đưa tay xoa cái đầu trọc:
- Tối ngày lo bắn máy bay Mỹ bằng súng gỗ à...
Bồn lừa hỏi:
- Vui không?
Năm xà-lỏn trề môi:
- Cực thấy mồ. Mới đầu dzui , riết thối chí. Chẳng có máy bay Mỹ gì ráo trọi mà cứ phải chĩa gậy lên trời bắn đạn miệng đoàng đoàng! Nhiều bận tao lẻn dzìa đi bắt dế đá chơi. Đá dế phái hơn bắn máy bay Mỹ.
Ba AK bão tay răng rắc:
- Lẻn dzìa mà bị phát giác thì khổ lắm, phê bình ớn xương sống luôn.
Hưng mập vỗ bụng bành bạch:
- Tụi tao học xong là đi chơi. Khỏi có cái vụ phê bình, phê lọ, phê lu!
Tư giải-phóng chớp mắt:
- Tụi mày sướng hơn tụi tao. Dưới đồng tụi tao sống cực lắm.
Chương còm nói:
- Tại nước mình có chiến tranh đó mà. Chừng hết chiến tranh, tụi mày sẽ sướng.
Năm xà-lỏn ghãi đùi xoàn xoạt:
- Chắc tụi tao sướng không?
Chương còm khoác tay lên vai Năm xà-lỏn:
- Sướng là cái chắc. Hết chiến tranh tụi tao về đồng, tụi mày lên thành phố. Quê ngoại tao ở Long Xuyên. Ông ngoại tao nhiều ruộng lắm. Tao sẽ đi chăn trâu.
Năm xà-lỏn cười khúc khích:
- Mầy khờ thiệt tình.
Chương còm lè lưỡi. Năm xà-lỏn chê nó khờ. Chương còm nháy mắt:
- Tao khờ à?
Năm xà-lỏn gật đầu:
- Ừa, mầy khờ thí mồ. Chăn trâu đâu có sướng.
- Tại mầy không biết đọc sách đó. Chứ, hồi tao học lớp tư, học bài "Ai bảo chăn trâu là khổ? Không, chăn trâu sướng lắm chứ...." tao khoái chăn trâu bò. Tao sẽ làm thằng cao bồi Lucky Luke.
- Tầm bậy.
- Cái gì tầm bậy?
- Sách của mầy.
- Ừ, thế ở đồng có gì sướng hơn chăn trâu?
- Hổng có gì hết trơn. Làng xóm vắng hoe à. Chạy trốn tối ngày.
- Tao nói hoà bình cơ mà.
- Tao chưa biết hoà bình là cái gì!
Năm xà-lỏn đã nói thật. Khi chúng nó vừa lớn, lửa đạn đã về đồng. Và lửa đạn làm ngu dốt những đứa trẻ đồng nội. "Em chưa biết quê hương thanh bình... Em chưa hát ca dao một lần". Chương còm đập khẽ bàn tay lên vai Năm xà-lỏn:
- Chúng mày cực thật. Rồi sẽ chẳng còn đứa trẻ con nào cực nữa.
Tư giải-phóng bĩu môi:
- Đía hoài mầy..
Dzũng Đakao nắm chặt tay Tư giải-phóng:
- Không đía đâu. Hễ đừng ai thèm chơi súng thiệt, sẽ chẳng còn đứa nào cực khổ.
Bồn lừa phá tan nỗi buồn của Tư giải-phóng bằng cách gạ gẫm:
- Tụi mày ham đá banh lắm, hả?
Năm xà-lỏn cười toe:
- Ham thí mồ.
Bồn lừa nói:
- Vậy đá banh chơi.
Ba AK hỏi:
- Có banh thiệt hôn? Tao thèm đá banh thứ thiệt.
Bồn lừa nhún vai, buồn bã:
- Banh thứ thiệt thiếu gì. Mà tại tụi tao mắc kẹt, không thể có liền được. Đợi mai mốt, tao cho mầy vài trái.
Tư giải-phóng nuốt nước miếng:
- Nhiều dữ vậy, mầy?
Bồn lừa nheo mắt:
- Cả đống.
Năm xà-lỏn liếm môi lia lịa:
- Dưới quê hiếm banh thứ thiệt lắm. Tao mà có trái banh thứ thiệt thì tao là... cha rồi.
Hưng mập đùa:
- Cha ai?
Năm xà-lỏn kéo quần xà-lỏn lên cao:
- Cha mấy đứa con nít dưới quê. Bảnh ác à... Ông xí gạt hết trơn tiền tụi nó.
Chương còm hứa hẹn:
- Tụi mày yên chí, chúng tao sẽ hùn tiền mua tặng tụi mày mỗi đứa ba trái banh thứ thiệt.
Tư giải-phóng gạt đi:
- Nhiều quá à... Cho tao một trái thôi. Tao dám hứa là đá banh xong tao cất dưới bàn thờ...
Dzũng Đakao nghe các bạn dưới quê của nó thèm khát trái banh. Tâm hồn nó xao xuyến là thường. Hèn chi, người lớn cứ bảo quê hương mình khổ sở. Không, rồi quê hương ta sẽ hết khổ sở, sẽ không còn một đứa trẻ con nào thèm ước một điều gì mà chẳng bao giờ có nổi. Trẻ con Việt Nam sẽ sung sướng nhất thế giới. Dzũng Đakao xoa đầu Năm xà-lỏn:
- Rồi chúng tao đưa tụi mày đến sân Hoa Lư, sân Cộng Hoà. Mầy biết Vinh, Rạng, Tam Lang không?
Năm xà-lỏn ngơ ngác:
- Thằng địch hả?
Dzũng Đakao lắc đầu:
- Không, đó là những hoàng tử sân cỏ.
Tư giải-phóng xiá vô:
-Phong kiến à?
Dzũng Đakao lại lắc đầu:
- Vinh lừa bóng tuyệt cú mèo, số dzách đó. Rạng bắt gôn dính như nhựa mít. Tam Lang phá bóng tài tình. Họ là những cầu thủ giỏi nhất Việt Nam.
Năm xà-lỏn nói:
- Ừa, nghe khoái con ráy rồi, mai mốt dẫn tụi tao đi coi chân cẳng họ nghe, mầy. Bây giờ thằng Bồn lừa cho tụi tao đá banh gì?
Bồn lừa phưỡn ngực:
- Banh... dưa hấu!
Trái dưa hấu nhỏ được vác ra. Những đứa trẻ nô đùa. Tư giải-phóng, Năm xà-lỏn, Ba AK quên hết sợ hãi, đói khát. Chúng cũng quên luôn "các ảnh" của chúng và những khẩu AK50, những băng đạn đeo quanh mình. Hận thù không ở trong tim trẻ thơ. Hận thù ví như lớp bụi bặm vào áo chúng, ví như lớp ghét bám vào da chúng. Chỉ cần rũ mạnh, lớp bụi đi ngay. Chỉ cần xối những gáo nước thương yêu, lớp ghét trôi khỏi da thịt.
Những đứa trẻ nghịch ngợm toát mồ hôi. Chúng định sẽ dẫn trái banh dưa hấu ra khỏi ngõ rồi tiện đường dẫn luôn về nhà Chương còm hay nhà Hưng mập. Nhưng một tràng đạn xé không gian nhắc nhở chúng rằng đang đánh nhau. Những đứa trẻ bỏ rơi nguồn vui, chạy vội vào trong nhà. Chúng liạ lo sợ đạn lạc rớt trên mái nhà Bồn lừa. Ơi, những viên đạn AK50, những viên đạn AR15, hãy đi chỗ khác mà đua tài. Đừng ngu dại đua tài trong xóm có bẩy đứa trẻ đang thương yêu nhau.