← Quay lại trang sách

Chương 10

Bẩy đứa trẻ nhịn đói nẫu người. Không biết chiến tranh đã kéo dài bao nhiêu hôm rồi. Đột nhiên, bữa nay đạn nổ giòn giã ở xóm nhà Bồn lừa. Máy bay gầm thét và lướt nhanh trên mái nhà cơ hồ muốn cuốn theo cả mái nhà bay lên. Những đứa trẻ, tay đan lấy nhau úp mặt xuống nền nhà y hệt cái xích người. Bốn cái hố nhỏ không đủ chứa bẩy ông nhãi. Chúng nó đành "sống chết có nhau". Không đứa nào thiết nói chuyện nữa. Chúng vừa đói vừa sợ.

Gần tối, nhiều bước chân hùynh hụych bên ngoài. Rồi có tiếng gọi;

- Tư ơi, Ba ơi, Năm ơi!

Tư giải-phóng ngồi nhổm dậy.

- Các ảnh kiếm mình.

Năm xà-lỏn run cầm cập:

- Tao sợ mấy ảnh quá.

Bồn lừa đã ngồi dậy. Rồi tất cả đều vùng dậy. Dzũng Đakao vỗ vai Tư giải-phóng:

- Tụi tao hết đồ ăn rồi. Chả hiểu hôm nào bố tao mới đón tụi tao về. Mấy anh tụi mầy chắc có đồ ăn, tụi mày ra đi.

Tự giải phóng ngó Dzũng Đakao:

- Còn tụi bây?

Dzũng Đakao nói:

- Tụi tao chờ bố tụi tao.

Tiếng gọi bên ngoài thôi thúc hơn:

- Tư, Ba, Năm, tụi bây ở đâu?

Năm xà-lỏn bối rối:

- Mất bà nó hết súng đạn rồi.

Nó lắc đầu:

- Tao không ra đâu, tao ở với tụi bây...

Ba AK nói:

- Tao cũng không ra. Ra, các ảnh hỏi súng đạn, tao biểu tụi bây vất hết trọi, các ảnh bắn chết tụi bây thì sao?. Tụi mình là anh em mà...

Bồn lừa an ủi bạn:

- Đừng lo, tụi mày ra, tụi tao sẽ trốn sang nhà bác Năm xích-lô. Sức mấy tìm nổi tụi tao.

Chương còm giục Tư giải-phóng:

- Mày khuyên Năm xà-lỏn, Ba AK ra đi. Mấy anh ấy sẽ đưa tụi mày về quê sớm. Ở đây với tụi tao chết đói à...

Tư giải-phóng lắc đầu:

- Tao muốn ở lại đợi ba tụi bây đưa về quê chắc ăn hơn. Tao khóai ở với tụi bây. Tụi bây tốt quá à...

Hưng mập xoa cái bụng móp:

- Tốt thật đấy nhưng giờ hết đồ ăn rồi.

Những đứa trẻ lặng thinh nhìn nhau chớp mắt lia lịa. Tiếng gọi bên ngoài xa dần. Cuối cùng là câu dặn dò:

- Rút lui, tụi bây ơi!

Dzũng Đakao đứng lên gắng sức kéo Tư giải-phóng:

- Chạy theo mấy anh tụi mày đi kẻo lạc. Anh tụi mày rút lui, khỏi sợ bắn chết tụi tao.

Nhưng Tư giải-phóng, Năm xà-lỏn, Ba AK cứ ngồi ì. Dzũng Đakao gắt:

- Tụi mày ngu như chó ấy.

Năm xà-lỏn giật tay khỏi tay Bồn lừa:

- Thây tía tụi tao.

Không hiểu tại sao Dzũng Đakao, Chương còm, Bồn lừa, Hưng mập cùng ứa nước mắt. Và khóc tấm tức. Tư giải-phóng sợ hãi:

- Tụi bây giận tụi tao, hả?

Dzũng Đakao quệt mắt vào cánh tay:

- Không. Tụi tao thương tụi mày.

Tư giải-phóng, Ba AK, Năm xà-lỏn bèn oà lên khóc. Bẩy đứa trẻ khóc trong bóng tối. Chẳng hiểu tại sao chúng nó khóc. Khóc chán, chúng nằm lăn, tay đứa nọ nắm chặt tay đứa kia mà ngủ.

Chúng thức giấc khi những tia nắng chiếu vào qua kẽ hở của vách ván. Bụng chúng cồn cào. Tay chân chúng mỏi rã rượi. Không đứa nào buồn ngồi dậy. Bẩy đứa nằm ngửa mặt lên trần nhà, đắp chung một cái mền. Tư giải-phóng mở đầu câu chuyện buổi sáng.

- Tao tin ba tụi bây sẽ tới.

Dzũng Đakao hỏi:

- Sao mày biết mà tin?

Tư giải-phóng cười:

- Vậy mà tao tin, không biết chi ráo trọi, tao cứ tin. Tao nằm mơ thấy ba thằng Dzũng Đakao đưa tao đi coi con căng gu ru; ba thằng Chương còm đưa tao đi coi phim chưởng; ba thằng Hưng mập đưa tao đi ăn phở; ba thằng Bồn lừa đưa tao đi coi đá banh... Tao mơ đủ thứ.

Năm xà-lỏn nói:

- Còn tao chỉ mơ thấy ba tụi bây đưa tao về quê.

Ba AK gãi đầu xoàn xoạt;

- Hì hì, tao mơ thấy ba tao "rua" ba tụi bây. Mấy ổng nhậu đế với gỏi vịt rồi đi coi chọi gà! Ba tao ca vọng cổ, ba tụi bây vỗ tay khen hay quá xá...

Ba AK tung chăn:

- Nè, tao ca vọng cổ mùi số dzách.

Hưng mập đùa:

- Đói muốn xỉu, mày còn ca nổi không?

Ba AK nhéo khẽ Hưng mập;

- Ca nổi chứ. Tao hết thấy đói rồi. Tao ca nghe?

Dzũng Đakao gạt vội:

- Thôi, đợi về nhà tao hãy ca. Mày ca hay hơn Út Trà Ôn là cái chắc.

Sáng nay súng nổ dồn dập một lúc rồi yên hẳn. Máy bay không hoạt động. Dzũng Đakao tin chắc khu nhà Bồn lừa đã hết bắn nhau. Vì anh của bọn Tư giải-phóng đã rút lui từ đêm qua. Nghĩ vậy, Dzũng Đakao cũng hết thấy đói như Ba AK. Nó vụt ngồi dậy, hớn hở;

- Hết bắn nhau rồi.

Cả bọn ngồi dậy. Và đứng lên reo hò. Chỉ được khoảnh khắc, chúng mệt đừ. Bẩy đứa ngồi sát bên nhau, dựa lưng vô vách ván. Tư giải-phóng vừa thở hổn hển vừa nhắc câu hỏi mà nó đã hỏi Dzũng Đakao:

- Thiệt là hễ hết bắn nhau thì hoà bình hả?

- Ừ.

- Tụi tao được lên thành sống, tụi mày về đồng, hả?

- Ừ.

- Thiệt tụi mình là anh em, hả?

- Ừ.

Ngay lúc đó, nhiều bước chân chạy hùynh hụych bên ngoài như những bước chân tối trước. Không đứa nào sợ hãi. Mắt chúng sáng rực. Chúng đã cảm thấy một nỗi niềm gì trong bước chân chạy vội.

- Đây rồi, tới nhà tôi rồi.

Bồn lừa vọt dậy, phóng ra cửa:

- Ba ơi, ba ơi, con nè...

Một tiếng gọi;

- Dzũng đâu?

Dzũng Đakao hét lớn:

- Bố ơi!

Lại một tiếng gọi:

- Chương đâu?

Chương còm sung sướng:

- Con trong này.

Và một tiếng gọi:

- Hưng mập!

Hưng mập lăn ba vòng;

- Bố ơi, con mong bố ghê...

Rồi hết. Tư giải-phóng, Ba AK, Năm xà-lỏn không được nghe tiếng ba má của chúng nó réo gọi. Nước mắt chúng ứa ra. Ba đứa xích gần nhau, trùm chăn kín mít đầu, thút thít khóc. Cánh cửa nhà Bồn lừa đã mở toang. Nhiều người ùa vào. Tư giải-phóng, Ba AK, Năm xà-lỏn mải tủi thân, không nghe được gì nữa và trùm chăn kín đầu, chúng không nhìn thấy cảnh tượng mừng rỡ của bố con bọn Dzũng Đakao.

Một người nói:

- Chiến trận này thật kỳ cục. Ở Chợ Lớn, quân ta bắt hàng trăm con nít làm tù binh.

Tư giải-phóng giật thót mình vì câu nói đó. Nó hé cái chăn nhìn người vừa nói câu đó. Đó là một người mặc đồ rằn ri đeo súng lục ngang hông. Quanh ông ta, vài người lăm lăm những khẩu AR15. Ông hỏi:

- Còn những đứa nào ngồi đắp mền kia?

Dzũng Đakao nhanh nhẹn đáp:

- Thưa đại uý, em chúng cháu đó. Chúng nó đói quá, lả đi..

Dzũng Đakao bảo bố;

- Bố ạ, em Tư khóc hoài.

Bồn lừa khoe bố:

- Ba à, thằng Năm can đảm lắm. Thằng Ba sợ súng nổ đêm ngủ đái dầm...

Chương còm bước tới kéo cái chăn ra. Dzũng Đakao nhìn bố. Ánh mắt nó kỳ lạ. Bố Dzũng Đakao hiểu ý con. Ông chạy xô lại ôm đúng thằng Tư giải-phóng nhấc cao:

- Tội nghiệp con của bố!

Viên đại úy thân mật:

- Mừng các ông gặp được các cháu. Chúng tôi ra trước nhé!

Tư giải-phóng, Ba AK, Năm xà-lỏn khóc thảm thiết. Qua màng nước mắt, chúng không nhận ra Dzũng Đakao, Chương còm, Bồn lừa, Hưng mập. Chúng chỉ thấy những ông mặt trời nhỏ đã sưởi ấm tâm hồn chúng bằng những tia nắng thương yêu.

- Đừng khóc nữa, tụi mày! Mình là anh em mà. Rồi bố chúng tao sẽ đưa tụi mày về quê.

Tư giải-phóng, Ba AK, Năm xà-lỏn lần đầu tiên được nghe giọng nói mật ong của người lớn xa lạ rót vào tai chúng:

- Về nhà bác rồi bác sẽ đưa các cháu về với ba má các cháu.

24-11-1969

(Viết xong tại Phú Nhuận)