← Quay lại trang sách

Tập 1

Alô... Vâng tôi đây, giám đốc Trung Vĩnh đây.

-...

- Làm sao tôi có thể tìm được một cô gái như thế, thưa bà?

-...

- Tất cả ngoài khả năng của tôi.

-...

- Rất khó để đáp ứng yêu cầu của bà. Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này. Mong bà thông cảm.

-...

- Ồ. Xin bà đừng nổi giận.

-...

- Vâng... vâng... Tôi sẽ cố gắng đến mức tối đa để làm vui lòng bà. Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba để trả lời về việc này.

-...

- Vâng. Tôi hiểu.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của giám đốc Trung Vĩnh, Lý Hồng không khỏi ngạc nhiên. Thay vì ôm tập hồ sơ đi ra cửa, cô lại cố ý đứng nán lại để chờ.

Giám đốc Trung Vĩnh vừa gác máy, cô liền hỏi:

- Có gì không anh?

Trung Vĩnh cau có:

- Một chuyện nhỏ, nhưng có thể gây rắc rối cho công ty của chúng ta. Thật là xúi quẩy!

Lý Hồng nũng nịu:

- Ai gọi cho anh thế? Em đoán không thể là một cô gái. Vì nếu là một người đẹp thì anh đã không cau có như thế, phải không anh yêu?

Trung Vĩnh nhún vai:

- Em đoán không sai.

Lý Hồng nheo mắt:

- Ai thế anh?

Trung Vĩnh giọng bực bội:

- Bà Đông Phát!

Lý Hồng cong môi:

- Phải chăng bà Đông Phát lại đe dọa cắt hợp đồng với anh?

Trung Vĩnh tặc lưỡi:

- Trước đây, bà Đông Phát đã từng tuyên bố với anh như thế, nhưng lần này chắc chắn không phải là dọa suông. Có khả năng bà Đông Phát sẽ làm chuyện đó.

Nũng nịu sửa lại chiếc cà vạt của Trung Vĩnh đang bị xộc xệch, Lý Hồng nhướng mày hỏi:

- Thế bà ấy muốn gì?

Buông người ngồi xuống ghế, Trung Vĩnh trầm giọng phán:

- Bà già giở chứng yêu cầu anh giới thiệu cho bà ta một cô kế toán.

Nhìn sững Trung Vĩnh, Lý Hồng phá lên cười:

- Ôi, tưởng là chuyện gì. Nếu anh cần một nữ kế toán, em có thể tìm cho anh đến... một trăm người trong vòng chỉ năm phút.

Trung Vĩnh nhướng mày:

- Nếu chỉ đơn giản như thế thì có chuyện gì đáng nói. Đàng này, bà giám đốc công ty xây dựng ấy yêu cầu anh tìm cho bà ấy một cô kế toán... thông minh nhất, trung thực nhất, siêng năng nhất, tài năng nhất. Cả đến một trăm cái nhất nghe muốn ngất xỉu. Và điều quan trọng nhất mà bà Đông Phát nhắc đi nhắc lại nhiều lần là bà ta cần một cô gái hiền thục nhất! Không son phấn! Không biết chưng diện!

Lý Hồng rú lên cười nhưng chợt bắt gặp cái nhìn cau có của Trung Vĩnh, cô liên bụm miệng ngay lập tức.

Vẻ mặt nghiêm nghi, Trung Vĩnh cằn nhằn:

- Em đừng có đùa giỡn nữa, có được không?

Lý Hồng giọng kênh kiệu:

- Đúng là một bà già lẩm cẩm không chịu được.

Trung Vĩnh nhếch môi:

- Em đừng quên là công ty xây dựng của bà Đông Phát là một công ty lớn, có ảnh hưởng trực tiếp đến công ty của anh. Công ty của anh bất quá chỉ là vệ tinh của công ty của bà ấy mà thôi. Và chúng ta là những kẻ phải phụ thuộc vào cái đầu khi nắng khi mưa của bà giám đốc quái dị ấy.

Lý Hồng than thở:

- Thật tình đốt đuốc đến mấy người cũng đừng mong tìm được một cô gái không hề khoái chưng diện như bà Đông Phát yêu cầu. Sao lúc nãy anh không chỉ cho bà Đông Phát... về quê để tìm. May ra mấy cô thôn nữ dưới đó có thể đáp ứng yêu cầu của bà giám đốc đang bị phát cuồng ấy.

Trung Vĩnh nhăn mặt:

- Chẳng lẽ tuyển họ vào công ty xây dựng của bà ấy để mà... gặt lúa.

Lý Hồng phì cười. Lần này thì con mắt của Trung Vĩnh cũng chẳng còn tác dụng với cô nữa.

- Em thử động não chút coi.

Lý Hồng giọng kéo dài:

- Một trăm đứa con gái thì có đến 99 đứa khoái chưng diện. Không chưng diện hả? Có mà điên.

Trung Vĩnh quát khẽ:

- Nếu không giúp được gì cho anh thì em chịu khó đi ra ngoài. Nghe em bàn ngang, anh nản quá.

Nhìn thấy gương mặt giận dữ của Trung Vĩnh, Lý Hồng cười gượng:

- Em xin lỗi.

Thở hắt ra một cái, đặt tay lên vai Lý Hồng, Trung Vĩnh dịu giọng:

- Anh đang hết sức căng thẳng, em phải cho anh mới phải.

Ngồi im lặng suy nghĩ một lúc, Lý Hồng chợt kêu lên:

- Em nghĩ ra rồi!

Trung Vĩnh giọng khấp khởi:

- Sao?

Lý Hồng cong môi:

- Có một con nhỏ kế toán như thế. Không son phấn, không biết chưng diện như bà Đông Phát yêu cầu. Nó đã tốt nghiệp đại học. Còn thông minh nhất, tài năng nhất, hay gì gì đó nhất thì... có trời mới biết được là nó có được như thế không. Nhưng về khoản trung thực thì suy lắm.

Trung Vĩnh hắng giọng:

- Cô ta ở bộ phận nào?

Giọng Lý Hồng có vẻ xem thường:

- Ở bộ phận kho, nhưng là kho hàng sản phẩm bị thanh lý. Nhân viên mới tuyển vào được một tháng nay. Theo em nghĩ thì con nhỏ kế toán... cù lần này có thể làm vui lòng bà già khó tính ấy.

Trung Vĩnh nhíu mày:

- Có chắc là bà Đông Phát sẽ bằng lòng nhận cô ta không?

Lý Hồng trề môi:

- Con nhỏ kế toán này siêng năng hết chỗ chê. Nghe mọi người kháo nhau là hôm mưa lũ, không phải giờ làm việc thế mà nó còn lò mò đến công ty để khiêng đống hàng trong kho kê lên cao cho nước mưa khỏi ngấm vào đấy.

Trung Vĩnh cười nhạo:

- Điên!

Lý Hồng tán thành:

- Điên điên như thế may ra mới có thể làm việc được với bà giám đốc công ty Đông Phát nắng mưa bất thường.

Trung Vĩnh giọng phấn chấn:

- Một ý kiến hay. Được rồi, hãy gọi cô ta lên đây...

Đang dùng máy tính điện tử cộng lại các con số, Đan Phượng chợt giật mình vì có tiếng hắng giọng ngoài cửa. Cùng lúc với mùi nước hoa Chanel 5 thơm ngát lan tỏa trong phòng.

Xuất hiện ở ngưỡng cửa là cô thư ký riêng cua giám đốc. Váy ngắn màu măng cụt, đôi giày bốt màu đen, khuôn mặt được trang điểm thật trau chuốt.

Bước vào kho, Lý Hồng nheo nheo mắt hỏi:

- Cô là Đan Phượng?

- Vâng...

- Cô là thủ kho?

Đan Phượng gật đầu:

- Vâng...

- Cô cũng là thủ quỷ?

- Vâng...

- Vừa kế toán, vừa thủ quỷ?

Đan Phượng nhũn nhặn:

- Vâng...

Lý Hồng cà khịa:

- Như tôi biết, theo nguyên tắc tài chính thì không bao giờ có chuyện một người kiêm nhiêm vừa kế toán vừa thủ kho cả. Điều đó chẳng khác nào một cầu thủ vừa đá bóng vừa thổi còi.

Đan Phượng thở dài:

- Tôi hiểu, nhưng vì đây là một kho hàng phế phẩm nên trưởng phòng tổng hợp mới linh động sắp xếp cho tôi như thế khi thiếu người.

Lý Hồng nhướng mày:

- Biết đâu anh ta có cảm tình riêng với cô thì sao?

Đan Phượng hốt hoảng:

- Không phải đâu. Khi kiêm nhiệm hai công việc cùng một lúc, tôi phải tốn nhiều công sức và thời gian hơn.

Lý Hồng nở một nụ cười bí hiểm:

- Giám đốc không hề hay biết chuyện sai nguyên tắc này. Thú vị đấy.

Đan Phượng thở nhẹ:

- Tôi không có ý qua mặt giám đốc.

Lý Hồng liếm môi:

- Làm sao biết được là cô nói thật hay không.

Biết Lý Hồng là thư ký riêng của giám đốc, Đan Phượng vội hỏi:

- Theo cô, tôi phải làm sao đây?

Liếc khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Đan Phượng với vẻ ghen tức, Lý Hồng tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột:

- Tôi không có kinh nghiệm về chuyện này. Chưa có ai kiêm nhiệm một lúc hai công việc như cô cả.

Đan Phượng bối rối nhìn Lý Hồng. Để xin vào đây không phải là một chuyện dễ dàng. Cô rất sợ bị đuổi việc.

Vẻ mặt khinh khỉnh, Lý Hồng chắp hai tay sau mông đi tới đi lui trong kho.

Chợt nhìn thấy trong kho thật ngăn nấp, sàn nhà bóng như lau và không hề có màng nhện trên tường, không tin là Đan Phượng có thể làm một khối lượng công việc lớn như thế Lý Hồng liền hỏi:

- Bộ cô hay nhờ mấy người quen vào đấy giúp cô dọn dẹp kho lắm hả?

Đan Phượng tròn mắt:

- Đâu có. Mà sao cô lại hỏi như thế?

Không muốn khen Đông Phát, Lý Hồng giả lả:

- Tại tôi sợ... có những người không phận sự đi vào kho lung tung nên nhắc chừnhg cô đó thôi.

Đan Phượng bặm môi:

- Chỉ có một mình tôi giữ kho thôi, không có ai khác.

Lý Hồng nheo mắt hỏi:

- Thế cô có muốn tiếp tục làm việc ở đây không?

Đan Phượng chớp mi:

- Dĩ nhiên là thích làm việc ở đây nên tôi mới nộp đơn xin vào.

Lý Hồng mỉm cười thú vị:

- Cô nghĩ sao nếu bây giờ tôi mời cô lên gặp giám đốc để nhận quyết định... sa thải cô ngay từ sáng hôm nay?

Ngỡ mình nghe lầm, Đan Phượng sững sờ nhìn Lý Hồng:

- Cô nói sao?

Lý Hồng cười ngất:

- Đuổi việc. Nếu lịch sự hơn, các giám đốc thường hoa mỹ gọi là... sa thải.

Đông Phát kêu lên:

- Tôi không có một sai phạm nào cả. Nếu giám đốc nghi ngờ, có thể tiến hành kiểm kê kho.

Lý Hồng cười ngất:

- Cô chẳng hiểu gì về luật chơi cả. Để sa thải cô, người ta cần gì phải kiểm kê kho. Giám đốc thừa hiểu là cô không co một sai phạm nào cả. Nhưng ông ta không cần đến cô nữa. Thế là cô phải ra đi

Thấy Đan Phượng lặng người không nói nên lời, Lý Hồng mở rộng cánh cửa kho dài giọng:

- Nào xin mời cô Đan Phượng, giám đốc đang đợi cô!

Đứng trước cổng của một tòa cao ốc, Đan Phượng thở dài hiu hắt

Đúng là số cô long đong. Tốt nghiệp ra trường không có ai thân quen, vất vả lắm cô mới xin được việc làm. Thế mà bỗng dưng bị giám đốc gọi lên sa thải không lý do. Còn an ủi một chút là giám đốc của cô cấp cho tờ giấy giới thiệu đến công ty xây dựng.

Nhưng không biết cái công ty xây dựng trông có vẻ bề thế này có bằng lòng nhận cô không nữa chứ.

Gác cổng là một bác bảo vệ có gương mặt phúc hậu. Ông nhìn cô giọng vui vẻ:

- Cháu cần gặp ai?

Đưa tờ giấy giới thiệu cho ông, Đan Phượng nhũn nhặn:

- Dạ, cháu cần gặp giám đốc công ty.

- Có chuyện gì không cháu?

- Dạ, người ta giới thiệu cháu đến đây xin việc.

- Tầng năm, rẽ trái. Cháu lên đi.

Theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ, cuối cùng Đan Phượng dừng chân trước một căn phòng sang trọng, cánh cửa bọc nhung đang đóng kín mít.

Vừa gõ nhẹ lên cánh cửa, một giọng lanh lảnh vọng ra:

- Cứ vào!

Ngược với những gì Đan Phượng suy đoán. Trước mặt cô là một bà già quắc thước có cái nhìn lãnh đạm, chứ không phải là một ông giám đốc bệ vệ.

Bà ta ngồi sau chiếc bàn gương hình ô van. Mái tóc búi cao. Chiếc áo dài nhung đen bà đang mặc dường như càng tối xẩm lại theo khuôn mặt cau có u ám của của bà.

Cô lịch sự:

- Xin lỗi, bà là giám đốc?

Nhướng mày, bà lão rít giọng:

- Chính là ta. Ta là bà Đông Phát. Cô vào đây làm gì?

Đan Phượng khẽ nói:

- Dạ, cháu đến đây để xin việc.

Giọng bà Đông Phát tỏ vẻ khó chịu:

- Công ty của ta không tuyển người.

Đan Phượng vẻ mặt thất vọng:

- Thế sao? Vậy mà giám đốc Trung Vĩnh bảo là ở đây còn thiếu một kế toán.

- Trung Vĩnh à?

- Vâng, ông ấy là giám đốc của cháu. Xin bà xem qua tờ giấy giới thiệu.

Vẫn với khuôn mặt khó đăm đăm, bà Đông Phát phẩy tay:

- Cô ngồi xuống đi.

- Vâng...

Đan Phượng ngồi xuống ghế. Cô vội cụp mắt xuống đất khi bắt gặp bà Đông Phát đang lom lom nhìn cô theo cách các nhà khoa học đang soi vào kính hiển vi để tìm kiếm một loại vi trùng... vớ vẩn nào đó.

Giọng bà sang sảng:

- Cô bao nhiêu tuổi?

Đan Phượng nhỏ nhẹ:

- Dạ, trong hồ sơ của cháu có ghi đầy đủ.

Bà Đông Phát cao giọng:

- Ta không cần xem hồ sơ! Ta hỏi và cô nên có một câu trả lời. Nào, cô bao nhiêu tuổi?

Đan Phượng từ tốn:

- Hai mươi.

- Gia đình?

- Cháu chưa lập gia đình.

Bà Đông Phát nói giọng mũi:

- Ta muốn hỏi về gia đình của cô, tức là cô còn cha mẹ không, sống với ai, cả thảy bao nhiêu anh chị em chứ không hỏi là cô đã lấy chồng chưa? Chẳng lẽ với hai mươi tuổi ranh đã muốn lấy chồng nên cô mới trả lời như thế.

Đan Phượng mở to mắt nhìn bà Đông Phát. Cô chưa gặp ai như bà lão này cả. Đúng là một vị giám đốc khó tính và lý sự. Nhưng không sao, cuộc đời đã dạy cô nhiều thứ. Cái mà cô học hỏi được nhiều nhất trong trường đời chính là sự nhẫn nhục.

Cô mềm giọng:

- Cháu mồ côi cha mẹ từ nhỏ và sống với một người chú. Nhưng gần một năm nay, cháu đã bắt đầu một cuộc sống tự lực.

Bà Đông Phát nhướng mày:

- Tự lực à? Thế cô có hiểu đúng nghĩa thế nào là sự tự lực không?

Thấy Đan Phượng im lặng cắn môi, bà Đông Phát bồi tiếp:

- Có lẽ cô cũng chỉ là một chú ngựa non háu đá như thằng cháu bất trị của ta. Bọn trẻ như cô rất thích nhai lui nhai tới hai chữ tự lực nhưng thật ra chẳng làm nên tích sự gì cả. Tự lực... Hừ... theo ta nghĩ đó chẳng qua chỉ là sự... tự phụ.

Đan Phượng ngẩng cao đầu:

- Sao bà biết là cháu không thể được một việc gì ạ?

Bà Đông Phát cau có:

- Hai mươi tuổi. Với hai mươi tuổi thì làm được cái gì chứ? Ta không chờ đợi để tiếp nhận một cô gái non choẹt như cô. Rõ là Trung Vĩnh quá xem thường nên ta mới gởi đến cho ta một cô kế toán vắt mũi chưa sạch.

- Thưa bà...

Vẫn giọng giận dữ, bà Đông Phát cắt ngang:

- Ta vẫn gọi điện cho giám đốc của cô để cho anh ta biết là ta rất bất bình về chuyện này. Ta không tha thứ cho anh ta đâu.

Nhìn thẳng vào đôi mắt giận bừng bừng của bà Đông Phát. Đan Phượng giọng chậm rãi:

- Thế bà nghĩ là tuổi tác sẽ quyết định tất cả mọi chuyện sao?

Bà Đông Phát gầm lên:

- Tuổi tác đi kèm với kinh nghiệm. Cô hiểu rõ không? Tuổi tác là quan trọng nhất. Không có kinh nghiệm thì không làm nên trò trống gì.

Đan Phượng khẽ lắc đầu:

- Cháu nghĩ không phải như thế.

Bà Đông Phát nheo mũi:

- Thế theo cô, cái quan trọng nhất ở con người là gì?

Vẫn nhìn bà không chớp mắt, Đan Phượng trầm giọng:

- Nhân cách, thưa bà.

Bà Đông Phát nheo mắt:

- Thế cô nghĩ là cô có thừa nhân cách chăng?

Đan Phượng chớp mi:

- Nhân cách của mỗi người được đánh giá bởi những người chung quanh. Cháu không tự nhận một cái gì đó tốt đẹp cho mình cả. Nhưng cháu tự biết mình có thế đáp ứng những công việc mà bà yêu cầu. Nếu một người đó có giàu kinh nghiệm nhưng không nổ lực làm việc thì vẫn là một con số không.

Lật lật hồ sơ của Đan Phượng và chăm chú đọc một hồi, bà Đông Phát giọng khinh khỉnh:

- Trình độ vi tính của cô có đúng như trong hồ sơ không?

Đan Phượng nhỏ nhẹ:

- Thưa bà, có thể hơn.

Phá lên cười, bà Đông Phát ngạo mạn:

- Cô nhắc lại một lần nữa đi.

Đan Phượng giọng tự tin:

- Trình độ vi tính của cháu trong thực tế vượt xa tấm chứng chỉ đang nằm trong tập hồ sơ mà bà đang xem.

Bà Đông Phát châm chọc:

- Cô làm ta muốn chết ngất vì cười. Đúng là chưa bao giờ ta nghe ai nói như thế.

Đan Phượng mở to mắt:

- Thế thì bà nghĩ như thế nào về chuyện này.

Nhướng mày đầy giễu cợt, bà Đông Phát phán:

- Các trung tâm vi tính mọc ra như nấm mùa mưa. Đa số trung tâm làm ăn theo kiểu chụp giật. Chỉ cần có tiền là người ta có thể có được một mớ bằng chứng nhận rởm. Ta đã từng thu nhận và sai thải không biết bao nhiêu nhân viên như thế. So với những gì họ được chứng nhận trên giấy tờ thì trình độ của họ kém xa hơn nhiều.

Đan Phượng so vai:

- Thế bà không nghĩ đến những trung tâm làm ăn chân chính sao? Mảnh bằng tốt nghiệp chẳng qua chỉ là một tờ giấy chứng nhận tạm thời vì người ta sẽ tiếp tục học mãi, học như điên.

Bà Đông Phát cười nhạo:

- Đừng nói với ta là cô chính là một người trong số đó đấy nhé.

Đan Phượng nhếch môi:

- Cháu là một con người như thế.

Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt bà Đông Phát như uy hiếp Đan Phượng nhưng cô bình thản nhìn trả lại.

Mọi gánh nặng, áp lực tâm lý về chuyện bằng bất cứ giá nào cũng phải kiếm được việc làm không còn đè nặng trên vai cô nữa.

Tại sao người ta không thể thẳng thắn bảo vệ suy nghĩ của mình nhỉ? Nhẫn nhục không có nghĩa là đánh mất cái tôi của chính mình.

Bà Đông Phát cười khẩy:

- Chưa ai đi xin việc mà cứng đầu như cô cả.

Đan Phượng trầm giọng:

- Rất tiếc. Nhưng thật là đáng trách nếu cháu cứ im lặng không dám bày tỏ ý kiến của mình

Trao tập hồ sơ của Đan Phượng, bà Đông Phát cao giọng:

- Cầm đi!

Đan Phượng đẩy ghế đứng dậy, giọng nhũn nhặn:

- Chào bà. Chuyện bà không tuyển dụng cháu là do cháu. Xin đừng phiền trách ông Trung Vĩnh khi ông ấy giới thiệu cháu đến đây.

Nheo mắt nhìn Đan Phượng, bà Đông Phát giọng sang sảng:

- Ai bảo với cô là ta không tuyển dụng cô?

Nhìn xuống tập hồ sơ cá nhân đang cầm trên tay, Đan Phượng ấp úng:

- Chính bà đã... trả lại hồ sơ xin việc của cháu kia mà.

Bà Đông Phát sửa lại gọng kính:

- Hãy mang hồ sơ của cô sang phòng tổ chức!

Mở to mắt nhìn bà Đông Phát, Đan Phượng kêu lên:

- Để làm gì, thưa bà?

- Phòng tổ chức sẽ là nơi lưu trữ hồ sơ của cô cũng như của tất cả các nhân viên trong công ty.

Đan Phượng kinh ngạc:

- Thế có nghĩa là bà đã bằng lòng... tuyển dụng cháu?

- Có thể hiểu như thế?

- Cám ơn bà.

Lạnh lùng phẩy tay, bà Đông Phát tuyên bố:

- Hãy khoan cảm ơn ta khi cô chưa xác định được chuyện cô được tuyển dụng là một điều may hay... rủi cho cô. Làm việc với ta chẳng phải là một điều thú vị đâu. Cứ thử xem!

Đan Phượng không ngờ cô lại được bà Đông Phát cử làm trợ lý giám đốc. Quả là một công việc đầy cam go, thử thách khi cô phải thường xuyên tiếp xúc với một bà già tính khí bất thường.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với một người như bà Đông Phát.

Thông minh. Quyết đoán. Mạnh mẽ. Tàn nhẫn. Độc đoán... Đó là những tính cách cô nhận thấy ở bà trong mấy ngày đầu làm việc.

Nhưng cô không thể hiểu được tại sao bác bảo vệ lại luôn miệng bảo với cô bà Đông Phát là một người đặc biệt, bà có một tâm hồn... nhân hậu trong cái vỏ gai góc xù xì. Thật là khó tin quá, cho dù cô có nể trọng bác bảo vệ tốt bụng hiền lành ấy đến đâu đi nữa.

Đang lên lịch tiếp khách cho bà Đông Phát, Đan Phượng chợt giật nẩy mình vì tiếng xô cửa thật mạnh.

Một gã thanh nhiên khá điển trai phóng vào phòng bà Đông Phát ngó dọc ngó ngang như chỗ không người rồi thản nhiên ngồi lên mép bàn.

Vừa nhìn thấy cô, gã liền hất hàm hỏi:

- Cô thấy nội tôi đâu không?

Đan Phượng nhíu mày nhìn gã. Hóa ra đây chính là đứa cháu mà bà Đông Phát đã có dịp cằn nhằn với cô hôm trước.

Không thích cái cách mà gã hỏi, Đan Phượng tinh tỉnh:

- Nội của anh là ai?

Nheo mắt nhìn Đan Phượng, gã hắng giọng:

- Mới vào làm ở đây hả?

Đan Phượng so vai:

- Năm ngày!

Gã gật gù:

- Hèn gì.

Cô lẳng lặng làm tiếp công việc đang dở, vờ như không nhìn thấy vẻ khiêu khích của gã.

Gã nhướng mày:

- Nhân viên tạp vụ à?

- Ai?

Gã cười nhạo:

- Cô chứ ai.

Đan Phượng nhìn như xoáy vào đối mắt ngạo nghễ của gã. Cô nói giọng kiêu hãnh:

- Có gì khác nhau giữa nhân viên tạp và các chức danh khác? Nếu tối có làm tạp vụ cũng chẳng sao.

Chăm chú nhìn khuôn mặt không trang điểm và chiếc váy màu trắng giản dị của cô, gã châm chọc:

- Tôi nghĩ là cô thích hợp với công việc tạp vụ nhất.

Cô điềm nhiên phán:

- Công việc là niềm vui của tôi. Tôi yêu bất cứ một công việc nào. Cho dù là tạp vụ hay quét rác.

Gã buông gọn:

- Nói dóc!!!!!!!!!!!!!!!

Đúng lúc đó thì bà Đông Phát đi vào. Vừa nhìn thấy bà, gã liền vụt đứng dậy cười cầu tài:

- Nội!

Nhìn gã từ đầu đến chân, bà Đông Phát cau mặt:

- Con bỏ đi Nha Trang sao không xin phép ta, Vũ Hoàng? Thật đúng không còn thể thống gì nữa.

- Sao nội biết con đi Nha Trang?

Bà Đông Phát phẩy tay:

- Con không cần biết đến điều đó. Cả một tuần lễ lêu bêu ngoài đường không phải là chuyện hay đâu. Mau về nhà đi, lát nữa ta sẽ nói chuyện sau.

Vũ Hoàng vừa đi ra đến cửa, bà Đông Phát đã gọi giật:

- Khoan đã...

Vũ Hoàng ngạc nhiên:

- Gì nữa nội?

Bà Đông Phát nghiêm nét mặt:

- Ta cần giới thiệu với con về trợ lý giám đốc mà ta mới tuyển.

Khoát tay ra hiệu cho Đan Phượng ngưng công việc, bà Đông Phát đi đến ghế salon giọng uy quyền:

- Cô đến đây.

Đan Phượng ngồi xuống ghế một cách e dè, không quên liếc nhìn Vũ Hoàng đang trợn mắt nhìn cô như một vật thể từ hành tinh khác vừa rơi xuống quả đất sau câu nói lúc nãy của nội anh.

Bà Đông Phát tuyên bố:

- Đan Phượng là trợ lý giám đốc. Những khi ta vắng mặt, Đan Phượng sẽ thay ta điều hành công ty.

Bất chấp sự có mặt của Đan Phượng. Vũ Hoàng kêu lên:

- Cô ta là trợ lý của nội? Nội điên chưa? Cho cô ta xuống làm nhân viên tạp dịch có lẽ thích hợp hơn.

Bà Đông Phát lừ mắt:

- Vũ Hoàng...

- Nội điên thật rồi. Nếu cần một trợ lý, con sẽ là người thích hợp hơn ai hết.

Bà Đông Phát nheo mắt:

- Tự con biết là con không thể làm công việc đó mà Vũ Hoàng. Ai sẽ hóng mát Nha Trang, du ngoạn Đà Lạt... cho con. Cho dù con có tài giỏi đến đâu nhưng không có kỷ luật lao động thì ta cũng không dám mạo hiểm dùng. Mỗi khi công ty ký kết hợp đồng, ta biết tìm con trong quán nhậu nào đây?

Vũ Hoàng giận dữ:

- Nhưng nội thừa biết là trong công ty có đến cả chục người xứng đáng được nội cử làm trợ lý. Không đến nỗi nội phải... lượm một cô gái từ trên trời rơi xuống làm trợ lý cho nội.

Bà Đông Phát quắc mắt:

- Vũ Hoàng...

Giọng anh bực tức:

- Không ngờ chỉ sau mấy ngày con vắng mặt ở công ty mà nội đã đi đến một quyết định kỳ lạ như thế. Nội điên rồi.

Bà Đông Phát hắng giọng:

- Con nói hơi nhiều rồi đấy. Đừng làm ta phải nổi giận trước mặt người khác.

Vũ Hoàng nhướng mày:

- Vì sự sống còn của công ty, nội nên nghe con nói. Nội không còn minh mẫn nữa rồi. Chuyện bỗng dưng nội tuyển một cô gái... vắt mũi chưa sạch làm trợ lý là một ví dụ.

Không kìm được giận dữ, bà Đông Phát quát lớn:

- Quyết định của ta là như thế, không bàn cãi, không thay đổi. Một khi ta quyết định một việc gì, ta đã có sự cân nhắc tính toán. Ai dám bảo là ta không chín chắn khôn ngoan trong chuyện này?

Quay sang Đan Phượng đang ngồi im lặng với thái độ tự chủ, bà Đông Phát vẻ mặt bừng bừng:

- Vũ Hoàng phụ trách phần kỹ thuật trong công ty. Công việc này vì không đòi hỏi kỷ luật giờ giấc nên ta mới có thể bố trí cho đứa cháu cứng đầu của ta được. Ta giới thiệu để cho cô biết, tiện cho quá trình làm việc của cô sau này.

Đan Phượng nhỏ nhẹ:

- Vâng...

Vũ Hoàng vụt đứng dậy giọng ngang bướng:

- Cô nhóc này mà là cấp trên của con ư? Thôi quên đi...

Bà Đông Phát quát lớn:

- Vũ Hoàng!

Nhưng anh đã đi ra khỏi phòng, dằn mạnh gót giày trên hành lang.

Chỉ còn lại Đan Phượng ngồi đối diện với bà Đông Phát đang trong cơn thịnh nộ. Chưa bao giờ cô thấy bà giận lên như thế.

Vô cùng sợ hãi, Đan Phượng im lặng mím môi.

Quay phắt lại, bà Đông Phát nhìn như xoáy vào đôi mắt hạt dẻ của Đan Phượng:

- Ta bổ nhiệm cô làm trợ lý cho ta đã đi ngược lại yêu cầu của Vũ Hoàng không phải là do cô có tài. Vì thế, cô cũng không nên tự cho mình là tài giỏi, là hoàn thiện. Cô còn phải cố gắng rất nhiều.

Đan Phượng mềm giọng:

- Thưa bà, cháu hiểu...

Đan Phượng ngỡ cô là người cuối cùng rời khỏi công ty. Nhưng đi xuống bậc cấp thang cuối cùng, cô lại gặp bà Đông Phát đang hối hả đi ngược lên lầu.

Nhìn thấy cô, không khỏi ngạc nhiên bà nhíu mày hỏi:

- Cô chưa về à? Đã hết giờ làm việc cách đây khá lâu, cô không biết sao?

Đan Phượng nhũn nhặn:

- Thưa, cháu đang lập trình một chương trình vi tính nên quên cả thời gian.

- Thế sao?

Đan Phượng vội chào bà và đi tiếp nhưng bà đã phẩy tay:

- Cô đứng đó chờ ta một lát nhé. Ta để quên chiếc áo vest trong phòng làm việc nên đã phải quay trở lại.

Đan Phượng lễ phép:

- Thưa bà, cháu có thể đi lấy cho bà.

Lắc đầu với vẻ phách lối, bà Đông Phát phán:

- Không, ta không cần phải nhờ đến cô đâu.

Đan Phượng nhìn theo bà Đông Phát khuất dần sau cầu thang. Một tháng làm việc với bà Đông Phát cũng chưa giúp cô hiểu hết con người của bà.

Cũng như mọi người, cô là người thường xuyên nhận những trận nổi giận lôi đình của bà. Thế nhưng, dù muốn hay không Đan Phượng cũng phải thầm công nhận là bà Đông Phát là một người tài giỏi trên thương trường.

Thật không dễ gì để càng ngày càng mở rộng thị trường tiêu thụ và làm cho công ty ngày càng lớn mạnh. Thế mà bà Đông Phát đã làm được điều đó.

Trở xuống với chiếc áo vest trắng cầm ở tay, bà Đông Phát ra lệnh:

- Cô cùng ta ra xe.

Đan Phượng vội đi theo bà. Dù cô không hiểu bà gọi cô đi theo bà làm gì...

Ra đến cổng, Đan Phượng giật thót người khi ngồi sau vô lăng không phải là chú Bảy tài xế mà là Vũ Hoàng.

Thật không hề thú vị chút nào vì từ đó cho đến nay, Vũ Hoàng vẫn tránh gặp mặt cô. Có chuyện gì liên quan đến công việc, anh chỉ trực tiếp bàn bạc với bà Đông Phát. Một cuộc chiến tranh ngấm ngầm từ một phía. Đan Phượng không dại gì tuyên chiến với anh, nhưng cô cũng tìm cách tránh gặp anh càng nhiều càng tốt.

Bà Đông Phát mở cửa xe, hất hàm bảo Đan Phượng:

- Cô lên xe đi.

Tránh cái nhìn đầy thù địch của Vũ Hoàng, vẫn đứng yên một chỗ Đan Phượng giọng thắc thỏm:

- Thưa bà, chúng ta đi đâu?

Giọng bà Đông Phát khó chịu:

- Cô làm gì mà cuống lên thế? Ta có bắt cóc cô đâu.

Đông Phát ngắc ngứ:

- Nhưng con xe của cháu?

Vẻ mặt chế nhạo, Vũ Hoàng lên tiếng:

- Không ai lấy chiếc Chaly của cô làm gì đâu, ngoại trừ... viện bảo tàng.

Đúng là không còn câu nói nào ngạo mạn hơn.

Đan Phượng nhìn Vũ Hoàng bằng ánh mắt tức tối nhưng anh đã kiêu ngạo vuốt mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ của mình, đăm đăm nhìn về phía trước kèm theo cái nhún vai tỏ vẻ bất cần. Thành thử, Đan Phượng chỉ còn nước ôm một núi ấm ức.

Bà Đông Phát cau có:

- Vũ Hoàng... Đừng kiếm chuyện nữa. Nổ máy đi.

Vũ Hoàng vỗ tay lên vô lăng, giọng bất mãn:

- Thêm một hành khách nữa, đâu có trong chương trình của nội?

Vừa bước lên băng ghế sau, bà Đông Phát vừa nói với Đan Phượng:

- Bác bảo vệ sẽ bảo quản chiếc xe của cô. Cô lên trước ngồi đi. Vũ Hoàng chỉ đùa thôi. Cô không nên bận tâm về những câu nói của nó.

Không còn cách nào hơn, Đan Phượng đành leo lên xe ngồi ở băng ghế trước bên cạnh... kẻ thù của cô.

Vũ Hoàng quay xuống hỏi bà Đông Phát giọng giận dữ:

- Nội định đưa cô trợ lý... tài hoa của nội đi đâu?

Ngả người trên ghế nệm, bà Đông Phát cao giọng:

- Chúng ta đến nhà hàng "Bồng Lai". Ta muốn dùng cơm tối ở đó. Lúc nãy ta đã gọi điện để đặt bàn trước rồi.

Vũ Hoàng nhún vai với vẻ cao ngạo.

Làu bàu trong miệng mấy câu gì đó nhưng rồi anh cũng nổ máy.

Vũ Hoàng phóng xe chạy ào ào. Xe chạy nhanh đến mức bà Đông Phát phải la lên:

- Vũ Hoàng... Con định làm nội đứng tim sao?

Vũ Hoàng tặc lưỡi:

- Miễn là an toàn mà nội. Nội cứ yên chí đi, tốc độ không vượt qua giới hạn cho phép là được.

Nói xong, anh càng cho xe chạy nhanh hơn.

Đan Phượng cảm thấy muốn thót tim vì tốc độ. Cô liếc thấy vẻ mặt khó đăm đăm của Vũ Hoàng. Có lẽ anh ghét cô ghê lắm nên mới lái xe dằn mặt như thê. Nhưng đúng là điên. Không lẽ anh định... giết cô bằng tốc độ khi chính anh là kẻ ngồi vô lăng?

Đang phóng bạt mạng, ngnag qua một đoạn đường vắng bỗng nhiên Vũ Hoàng tỉnh bơ đạt phanh thật nhanh.

"Kít".

Bánh xe lết đến cháy đường rồi đứng lại.

Không buộc dây an toàn như bà Đông Phát và Vũ Hoàng, đầu của Đan Phượng đập mạnh vào cốp xe.

Cô kêu lên:

- Ui da...

Bà Đông Phát mắng mỏ:

- Vũ Hoàng... Chạy xe gì kỳ lạ thế hử?

Xoa xoa chỗ đau trên trán, Đan Phượng trợn mắt nhìn Vũ Hoàng. Vẻ mặt tỉnh tỉnh của anh khiến cô càng thêm ấm ức.

Một kẻ đi làm công như cô cũng khổ. Có phải cô muốn làm trợ lý giám đốc đâu mà Vũ Hoàng phải dằn mặt cô như thế. Nếu anh biết là cô đã từng đề nghị bà Đông Phát chuyển cô xuống làm... văn thư nhưng nội anh đã mắng cho cô một trận tơi bời thì có lẽ anh sẽ không hằn học với cô đến thế.

Không biết có phải vì... lương tâm chợt thức tỉnh hay không mà sau cú nhấn thắng ấy, Vũ Hoàng bỗng đổi tông cho xe chạy chậm lại.

Anh có liếc qua Đan Phượng đúng... duy nhất một lần và sau đó lại nhìn đăm đăm về phía trước.

Cho xe dừng trước nhà hàng "Bồng Lai", Vũ Hoàng nhoài người mở cửa cho bà Đông Phát.

Đan Phượng cũng vội xuống xe.

Thấy Vũ Hoàng vẫn ngồi sau vô lăng, bà Đông Phát ngạc nhiên:

- Vũ Hoàng... Sao con chưa chịu xuống xe đi?

Vũ Hoàng so vai:

- Mấy giờ thì nội xong để con đưa xe đến đón.

Bà Đông Phát hằm hè:

- Bộ con không định dùng cơm tối với nội sao?

Vũ Hoàng giọng nhát gừng:

- Không.

Bà Đông Phát nhăn mặt:

- Con đừng làm cho nội bực mình đấy nhé.

Vũ Hoàng giọng lì lợm:

- Con có một cuộc hẹn với một người bạn mà nội. Miễn sao con không bỏ nội ở đây là được. Tự do bàn công chuyện với cô trợ lý tài ba xuất chúng của nội, nội không thích sao?

Đan Phượng thở dài. Vũ Hoàng thật là quá đáng. Có lẽ sự có mặt của cô đã làm anh bực mình phải lánh mặt. Cô chỉ tiếc là cô không có quyềb bỏ về vào lúc này.

Bà Đông Phát vốn là một người độc đoán. Đời nào bà để mặc cô muốn cô làm gì thì làm.

Cau mày, bà Đông Phát hạ thấp giọng:

- Vũ Hoàng... Nếu con muốn ta nhượng bộ con về chuyện chuỗi lam ngọc thì đừng nên kiếm chuyện nữa.

Vũ Hoàng ngần ngừ nhìn nội anh. Lời đề nghị của bà quả là hấp dẫn. Đã một tuần lễ nay anh đã kỳ kèo với bà để có một món quà sinh nhật cho Minh Chiêu nhưng chưa... duyệt. Thế nhưng, chấp nhận yêu cầu của nội anh có nghĩa là phải ngồi đối diện suốt một buổi tối với cô nhóc kiêu ngạo làm trợ lý cho bà, điều đó dường như là một sự tra tấn.

- Xuống xe đi!

Phải đợi bà Đông Phát nhắc lại lần nữa, Vũ Hoàng mới bước xuống.

Anh sập mạnh cửa xe với vẻ bực tức rồi đi một mạch vào nhà hàng không buồn nhìn đến vẻ mặt buồn thiu của Đan Phượng.

Vũ Hoàng lẳng lặng kéo hai chiếc ghế. Một cho bà Đông Phát và một... cho anh, kèm theo cái nhún vai đầy ý nghĩa.

Tự kéo ghế cho mình, Đan Phượng rầu rĩ ngồi xuống, quên cả bà Đông Phát đang chăm chú nhìn cô.

Trong một khoảng khắc, giọng bà dịu đi:

- Cô có uống rược vang nhẹ được không?

Đan Phượng chớp mi. Thật tình mà nói, trong giây phút này cô chỉ muốn được phóng xe chạy nhanh về căn phòng nhỏ của mình trên gác tro, nằm dài xuống giường nghe nhạc hơn là nhìn thấy vẻ mặt đăm đăm của Vũ Hoàng.

Cô nhỏ nhẹ:

- Thưa không...

Bà Đông Phát giọng quan tâm:

- Ta sẽ gọi cho mấy chén súp yến khai vị. Dạo này cô gầy hơn hồi mới về công ty đấy. Cần phải có sức khỏe, đó là việc quan trọng nhất mà ta muốn nhắc nhở cô. Thói quen ôm đồm công việc không phải là tốt đâu.

- Vâng, cám ơn bà.

Dường như hiểu được nổi khổ tâm của Đan Phượng khi đi cùng với bà và Vũ Hoàng nên bà Đông Phát mỉm cười với Đan Phượng. Đó là nụ cười hiếm hoi từ ngày cô vào làm việc trong công ty.

Vẫy tay gọi bồi, bà chọn thực đơn không quên nhìn Vũ Hoàng bằng ánh mắt nhắc nhở.

Vũ Hoàng nhún vai một cái rồi lặng lẽ lục túi tìm thuốc lá. Anh không hiểu tại sao nội của anh lại bày chuyện mời Đan Phượng đi dùng cơm tối.

Anh không thích cô nhóc ngang bướng này. Chuyện nội anh cử Đan Phượng làm trợ lý bất chấp sự phản đối của anh phần nào đã làm tổn thương tính kiêu ngạo của anh.

Đan Phượng nhỏ nhẹ ăn từng thìa súp. Vũ Hoàng cũng ăn thật chậm rãi, đôi mắt bâng quơ nhìn qua khung cửa sổ, thờ ơ với những câu chuyện không đầu không đuôi giữa nội anh và Đan Phượng.

Chợt bà Đông Phát trầm giọng hỏi:

- Đan Phượng, cô nhận xét như thế nào về mẫu mã của loại gạch lót đường kiểu dáng hình dích dắc mà ta đang thử nghiệm trước khi tung ra thị trường?

Đan Phượng khẽ cắn môi:

- Chất lượng gạch rất tốt, thưa bà. Hình dích dắc của viên gạch là một ý tưởng mới lạ, vừa có tính thẩm mỹ vừa tăng độ kết dính khi các viên gạch được xếp bên cạnh nhau.

Bà Đông Phát nhướng mày tự đắc:

- Pha trộn xi măng đen, trắng và bột đá đen trắng cùng bột sạc màu với nhau theo những tỷ lệ thích hợp đó là do kinh nghiệm của Vũ Hoàng. Gạch công ty chúng ta bao giờ cũng có chất lượng cao hơn các công ty khác là nhờ tỷ lệ đốc đáo ấy. Còn hình dích dắc của viên gạch là do ta thiết kế trong một phút ngẫu hứng.

Đan Phượng ngập ngừng nói tiếp:

- Kiểu dáng và chất lượng rất tốt. NHưng theo cháu thì... màu sắc của loại gạch này chưa phù hợp lắm với công trình công cộng.

Không còn vẻ thờ ơ. Quay phắt lại nhìn Đan Phượng, Vũ Hoàng nhếch môi hỏi:

- Thế cô định chọn màu gì? Màu trắng chăng? Như chiếc váy mà cô đang mặc?

Đỏ mặt vì bị Vũ Hoàng xỏ xiên nhưng Đan Phượng vẫn hùng hồn:

- Tôi nghĩ rằng màu đỏ mà anh đã chọn không phải là gam màu thích hợp cho loại gạch lót đường.

Đưa mắt nhìn bà Đông Phát, Vũ Hoàng cao giọng:

- Nội nghe cô trợ lý của nội nói chưa? Cái màu mà nội và con mất công chọn lựa hàng tháng trời, cô ta dám tuyên bố là không phù hợp.

Vẻ mặt khinh khỉnh, bà Đông Phát nhướng mày:

- Cô nói đi! Tại sao cô chê màu đỏ?

Đan Phượng giọng trầm tĩnh:

- Màu đỏ là màu sạch, lâu phai. Cháu đã đoán được vì sao bà và... "ông" trưởng phòng kỷ thuật đã chọn màu ấy để lót đường, nhưng... theo cháu thì màu vàng là màu thích hợp nhất.

Vũ Hoàng điên lên vì Đan Phượng đã cố ý gọi xỏ xiên anh là "ông" nhưng chuyện cô dám xen vào chuyện kỹ thuật của anh, điều đó khiến anh tức giận hơn.

Anh nheo mắt hỏi:

- Có gì khác nhau giữa màu vàng và đỏ khi cả hai gam màu đều sậm, đều hợp với những công trình công cộng?

Nhìn thẳng vào mắt anh, Đan Phượng phán:

- Màu vàng là màu của đất. Nó phù hợp hơn màu đỏ ở chỗ màu đỏ khi phản quang dước ánh sáng mặt trời sẽ gâm một cảm giác chói mắt, khó chịu cho người đi đường. Và mong rằng... Ông đừng quên chúng ta đang sống trong một xứ sở nhiệt đới. Hãy thử tưởng tượng đi, khi trên hè phố là một sự chọn lựa tối ưu khi còn có màu vàng với hiệu quả cao hơn, thích hợp hơn. Vậy thì tại sao chúng ta lại không chọn màu vàng?

Vũ Hoàng tuyên bố:

- Cô không hiểu gì về mỹ thuật cả.

Ngước mắt nhìn bà Đông Phát đang cau có theo dõi cuộc đối thoại giữa cô và Vũ Hoàng, Đan Phượng trầm giọng:

- Không chỉ là mỹ thuật, về phần kỹ thuật của viên gạch hình dạng dích dắc ấy, cháu có thể trình bày vài suy nghĩ của mình được không, thưa bà?

Vũ Hoàng nhún vai:

- Có lẽ ngoài công việc trợ lý cho nội nên đưa cô ta kiêm thêm... trưởng phòng kỹ thuật mới đúng.

Nhướng mày nhìn Đan Phượng, bà Đông Phát cao giọng:

- Cô nói thử xem. Đừng quên Vũ Hoàng là kỹ sư xây dựng đất nhé. Còn cô, cô chỉ là một kỹ sư điện toán.

Đan Phượng bậm môi lại:

- Khi ráp thử những viên gạch với nhau, cháu thấy là khoảng trống giữa những viên gạch dích dắc ấy quá... nhiều.

Vũ Hoàng châm biếm:

- Cô có hiểu thế nào là sự khác nhau giữa gạch lát sàn nhà và gạch lát lề đường không?

Đan Phượng nhướng mày:

- Tôi hiểu, thưa... Ông. Không gian giữa những viên gạch có ý nghĩa làm tăng độ ma sát. Nhưng nếu chúng ta để quá nhiều khoảng trống giữa hai viên gạch, độ vững vững chắc của viên gạch sẽ bị giảm đi khi có một ngoại lực thật mạnh tác động vào. Lúc đó những viên gạch sẽ bị rung và dễ vỡ.

Vũ Hoàng chế nhạo:

- Đừng bao giờ quen kết cấu của những viên gạch này tôi đã tính toán kỹ để có thể phù hợp với những chấn động do hoạt động đi lại của con người. Có một ngoại lực cực lớn tác động vào nhừng viên gạch à? Cô sẽ lấy búa để nện vào chúng chăng?

Đan Phượng mỉm cười:

- Không chỉ trên những con đường giao thông, tôi đã từng nhìn thấy người ta chạy xe máy ào ào trên... lề đường. Trong thực tế, điều đó thường xuyên xảy ra.

Vũ Hoàng lục túi tìm một điếu thuốc khác. Nở một nụ cười khinh bạc, anh cài lên môi bập zippo lách cách.

Đan Phượng im lặng ngó lên trần. Khuôn mặt của bà Đông Phát vẫn giữ vẻ lãnh đạm, thờ ơ.

Một người bồi bàn đi đến chỗ họ nghiêng đầu hỏi:

- Qúy khách gọi thêm món gì?

Bà Đông Phát hắng giọng:

- Món cua nướng. Chọn cho ta những con cua gạch chắc thịt đấy nhé. Một dĩa muối, cho tiêu thật nhiều. Nhớ là không vắt chanh, đó mới chính là cách ăn sành điệu.

- Vâng...

Nhả một vòng khói thuốc bay nhẹ trước mặt và chụm môi thổi cho chúng bay đi, Vũ Hoàng giọng mai mỉa:

- Nội à, liệu có cần nội tuyển dụng một cô gái mà cô ta ngỡ mình là một con người tài ba xuất chúng trong công ty không? Chuyện gì cô ta cũng nhúng mũi vào, kể cả lãnh vực kỹ thuật mà cô ta chưa từng được đào tạo. Có lẽ cô ta đã quên mất mình là ai.

Bà Đông Phát lim dim đôi mắt:

- Ta đã quyết định...

Nhổm người ngồi dậy, Vũ Hoàng cướp lời:

- Sa thải cô ta.

Đan Phượng tưởng chừng trái tim cô vọt ra khỏi lồng ngực. Liên tiếp bị đuổi việc ở hai công ty khác nhau sau thời gian hai tháng làm việc, đó không phải là một chuyện dễ chịu.

Hắng giọng, bà Đông Phát tuyên bố:

- Không. Đổi mẫu mã của những viên gạch lót đường. Sẽ là màu vàng và phần gở tiếp giáp giữa các viên gạch sẽ chỉ lõn xuống với một mức độ vừa phải để giới hạn các khoảng trống. Đan Phượng nói đúng cần phải giảm không gian không cần thiết giữa những viên gạch.

Vũ Hoàng kêu lên:

- Nội điên rồi.

Bà Đông Phát trầm giọng:

- Đan Phượng.

- Đan Phượng là 1 cô gái thông minh, có óc quan sát và có khiếu thẩm mỹ

Vũ Hoàng cười nhạt. Không lẽ anh phải quát lên với nội của anh là hãy nhìn thử cô trợ lý của bà đi. Bốn mùa chỉ mặc những chiếc áo màu trắng đơn giản đến mức tầm thường. KHông trang điểm. Không chưng diện. Không duyên dáng

Và hình như cũng chẳng có 1 chút nữ tính nữa. Thế mà cô ta lại dám luận bàn về mỹ thuật, dám đá lấn sân ở lãnh vực chuyên môn của anh

Món cua nướng được mang ra. Cho dù đây là món ăn mà Vũ Hoàng vô cùng ưa thích nhưng anh đã lau tay, vụt đứng dậy

Bà Đông Phát thảng thốt gọi:

- Vũ Hoàng...

Nhưng anh đã biến mất ssau lớp cửa kính

Nhấn chuông gọi cửa, Minh Chiêu chợt giật mình vì mở cổng cho cô không phải là bà quản gia quen thuộc mà là bà Đông Phát

Nhìn Minh Chiêu từ đầu xuống chân ra chiều không hài lòng, bà Dông PHát cau có hỏi:

- Cô tìm ai?

Minh Chiêu nở nụ cười cầu tài:

- Dạ, cháu muốn gặp anh Vũ Hoàng. Không biết anh ấy hiện có ở nhà không, thưa bà?

Bà Đông Phát giọng nhát gừng:

- Nó còn ngủ trưa. Cô đi đâu lát nữa quay lại

Minh Chiêu cầu cạnh:

- Dạ, có phải bà là nội của anh Vũ Hoàng không?

- Ta chính là nội của nó. Nhưng sao cô hỏi như thế?

Minh Chiêu ngọt ngào:

- Cháu nghe mọi người ca tụng về bà bâ"y lâu nay, bây giờ mới có dịp gặp. Thật là hân hạnh cho cháu

Bà Đông Phát nhướng mày:

- Mọi người nói về ta như thế nào?

Ngỡ là bà Đông Phát khoái trá về những lỜi tâng bốc của mình, Minh Chiêu kéo dài giọng:

- Thiên hạ bảo là bà rất tài giỏi. Với tài của bà, công ty xây dựng Đông Phát ngày càng hưng thịnh. Cháu còn biê"t là bà đang tiê"n hành mở rộng thị trường ở miền Trung. Hy vọng là sẽ thành công rực rỡ

Bà Đông Phát nheo mũi:

- Cô cũng quan tâm đến chuyện phát triển công ty của ta sao?

Minh Chiêu chu môi:

- Cháu là bạn của anh Vũ Hoàng mà. Niềm vui của anh â"y cũng là niềm hạnh phúc của cháu

Bà Đông PHát hắng giọng:

- cô quen với Vũ Hoàng lâu chưa?

Minh Chiêu chớp chớp mắt:

- Dạ, khoảng 1 tháng

- Tại 1 phòng trà?

Không ngờ là bà Đông Phát nhạy cảm như thế, Minh Chiêu vội phủ định:

- Dạ, không phải. Cháu quen anh Vũ Hoàng ở một... lớp học ngoại ngữ buổi tối

Bà Đông Phát cười nhạo:

- Vũ Hoàng học ngoại ngữ sao? Thật là kỳ lạ, vì cả năm nay ta không thâ"y Vũ Hoàng học thêm ngoại ngữ nữa. Nó đã lấy xong mấy văn bằng ngoại ngữ từ lâu rồi mà

Minh Chiêu lúng túng:

- Có thể anh Vũ Hoàng học thêm 1 ngoại ngữ nữa mà bà không biết đấy

Bà Đông Phát gật gù:

- Cô nói đúng. Biết đâu mấy phòng trà có... dạy thêm ngoại ngữ vào buổi tối. Ta thấy ngoại kiều đến đó khá nhiều

Minh Chiêu đỏ mặt ngó lơ sang chỗ khác. Đúng là tiếng đồn không sai, bà Đông Phát là 1 người phụ nữ khá nhạy cảm

Bà Đông Phát khẽ lắc đầu chán nản. Cách đây hai tháng, đến chơi ở nhà bà là một cô gái khác. Những gì bà còn nhớ về cô gái đó là 1 cô gái tóc nhuộm chỗ vànng chỗ nâu. Không phải là cô gái đang đả đớt nói chuyện với bà bây giờ. Nhưng cô gái cũng váy ngắng, cũng trang điểm 1 cách diêm dúa và cũng đẹp mê hồn. Bà không thấy có gì khác biệt lớn ở họ!

Liếc nhìn chuỗi lam ngọc trên cổ Minh Chiêu, bà Đông PHát nhếch mép cười. Vũ Hoàng là 1 đứa tiêu xài bạt mạng, không biết quý trọng đồng tiền

Bà không hiểu cô gái có đôi mắt gắn mi giả long lanh, có giọng nói ngọt như mía lùi này sẽ cặp bồ với Vũ Hoàng đượng bao nhiêu lâu. Hay là Vũ Hoàng sẽ thay cô ta bằng 1 cô gái khác cũng... váy ngắn

Nghiên đầu nhìn bà Đông Phát với vẻ thật điệu, Minh Chiêu cười chúm chím:

- Bà vui lòng cho cháu vào nhà đợi anh Vũ Hoàng chứ?

Bà Đông Phát tặc lưỡi:

- Ta nói với cô rồi, Vũ Hoàng đang còn ngủ trưa. Cô có thể đi đâu một lát rồi quay trở lại

Minh Chiêu thỏ thẻ:

- Cháu cũng không biết đi đâu bây giờ nữa

-...

- Mong bà vui lòng...

Khẽ thở dài, bà Đông Phát giọng lãnh đạm:

- Thôi được, cô vào nhà đi

Yểu điệu dắt chiếc Dream mới toanh đi vào sân, Minh Chiêu không quên đi dứng thật khép nép dưới cái nhìn chăm chú của bà Đông Phát. Hiền thục không phải là tính cách của cô. Thường khi mặt vá ngắn cô có cách đánh hông rất gợi tình

Dựng xe xong, khi quay lại Minh Chiêu không nhìn thâ"y bà Đông Phát đâu nữa. Ngó trước ngó sau, cô liên đi vào phòng khách buông người xuống ghế

Cô ngồi được 1 lúc thì bà quản gia đi vào. Nguýt bà 1 cái thật sắc, Minh Chiêu kêu lên:

- Dữ hôn, tôi chờ dì nãy giờ đó

Bà quản gia tròn mắt:

- Có chi không cô Ba?

Minh Chiêu nhăn mặt:

- Gọi anh Vũ Hoàng cho tôi chút coi. LÚa nãy tôi đụng bà nội ảnh ngoài cổng đâ"y

Bà quản gia mềm mỏng:

- Cô Ba ngồi chơi chút được không? Cậu chủ đang ngủ, đánnh thức cậu dậy tôi không dám

Minh Chiêu nheo mũi:

- Hơn hai giờ chiều rồi đấy. Không lẽ dì định để ảnh ngủ nướng đến... mai?

- Nhưng hôm nay là thứ bảy mà cô Ba

Minh Chiêu phẩy tay:

- Đừng nói nhiều, dì đi gọi Vũ Hoàng cho tôi đi

Chợt sực nhớ ra, Minh Chiêu hạ thâ"p giọng hỏi:

- Còn bà già đi dâu mất tiêu rồi. Hình như toi thấy bà ấy đi ra cổng?

Bà quản gia hắng giọng:

- Bà chủ đên câu lạc bộ gặp mặt các hội viên

Minh Chiêu nheo mũi:

- không kẽ già rồi mà bả còn.. mê bóng đá?

Bà quản gia phì cười:

- Không, bà chủ tôi sinh hoạt câu lạc bộ những người trồng hoa

Minh Chiêu cười nhạo:

- Già như thế mà cũng còn yêu hoa sao? coi bộ là tham gia câu lạc bộ những ngưUời trồng hoa xương rồng quá. Thôi dì lên gọi Vũ Hoàng giùm tôi đi

Bà quản gia vừa quay lưng, Minh Chiêu đã gọi giật giọng:

- Thôi khỏi... Dì đừng đi gọi nữa. Để đó tôi phóng lên lầu đánh thức anh ấy cho

Nghe Minh Chiêu nói thế, bà quản gia lính quýnh:

- Côi đi lên phòng, bà chủ thâ"y lại rầy tôi chết

Minh Chiêu nheo mũi:

- Dì khỏi lo. Có lẽ bà chủ của dì bận thảo luận về cách ươm trồng... mấy cây xương rồi. Nếu về, cũng còn lâu. Có gì tôi chịu trách nhiệm

Không buồn để ý đến vẻ mặt phật lòng của bà quản gia, Minh Chiêu đi thẳng lên lầu. Vừa đặt chân lên tầng hai, cô réo gọi:

- Vũ Hoàng... Anh ở phòng nào thế?

Có đến mấy căn phòng khoá trái cửa ngoài. Gõ mãi nhưng không c'ai lên tiếng. Đến tầng ba, thở hắt 1 cái thật mạnh. Minh Chiêu đi tiếp. Cô lò dò ngó tối ngó lui 1 hồi mới tìm ra phòng ngủ của Vũ Hoàng

Anh đang nằm dài trên giường nệm trải drap trắng muốt, hai tai còn gắng ear phone nghe nhạc. Đúng là công tư?

Trong chiếc quần short và áo may ô trống, Vũ Hoàng nhìn thật cường tráng, mạnh khoẻ. Đang ngủ thật say nên hèn gì Vũ Hoàng đã không nghe thấy tiê"ng gọi của cô lúc nãy

Minh Chiêu nghiêng đầu ngắm nhìn căn phòng của Vũ Hoàng. Quả là cháu nội của 1 triệu phú. Trong phòng, thiết bị máy móc đều thuộc loại tối tân. Trang trí nội thất thì hết chê. Nếu không có ảnh hưởng mấy danh thủ bóng đá, người ta có thể tưởng lầm đây là... phòng tân hôn

Sà xuống cạnh Vũ HOàng, Minh Chiêu nũng nịu lay nhẹ:

- Anh...

Mùi nước hoa ngào ngạt của cô đã đánh thức Vũ Hoàng. Choàng tỉnh dậy, Vũ Hoàng kêu lên:

- Minh Chiêu... Em lên phòng lúc nào thế?

Minh Chiêu cười khúc khích:

- Anh thấy em có tài không? Có lẽ em là người duy nhất không sợ nội của anh nên mơ"i phóng thẳng lên lầu

Vũ Hoàng vội hỏi:

- Em gặp nội của anh rồi à?

Minh Chiêu cong môi:

- Không những gặp mà còn nói chuyện rất lâu vơ"i bà nữa đâ"y

Vũ Hoàng đứng dậy:

- Chờ anh 1 lát. Dù sao thì anh cũng phải đi rửa mặt đã. Vả lại, không thể trình diễn với em bộ đồi short thiê"u.lịch sự này

Minh Chiêu long lanh mắt:

- Em có nghĩ đó là không lịch sự đâu. KHông lẽ, em là người xa lạ với anh? Bộ đồ anh đang mặc nhìn rất quyến rũ và đầy ấn tượng

Vũ Hoàng phì cười:

- Nghe em khen, coi bộ anh phải mặc quần short và áo may - ô đi ra đường dài dài quá

Minh Chiêu nũng nịu:

- Bộ anh cho là em xạo anh sao?

Vũ Hoàng vuốt má Minh Chiêu:

- Chờ anh chút nghe

Một lát sau, Vũ Hoàng quay trở ra với chiếc quần jean và áo pull chỉnh tề

Anh ngồi xuống ghế, giọng quan tâm:

- Nội anh nói chuyện với em rất lâu à?.

Ngồi xuống đùi Vũ Hoàng, hé môi nhìn anh Minh Chiêu chớp chớp mắt thật điệu:

- Em chưa trả lời câu hỏi của anh đâu nha

Vũ Hoàng cười xoà:

- Anh quên

Hôn thật đắm đuối trên môi Minh Chiêu, Vũ Hoàng đùa:

- Hôn hoài, em không chán sao?

Đấm vào ngực Vũ Hoàng, Minh Chiêu đả đớt:

- Em ghét anh ghê

Nâng cằm Minh Chiêu lên và nhìn thật lâu vào đôi mi chải chuốt msacara màu đen lóng lánh của cô, Vũ Hoàng mĩm cười:

- Em mặc váy ngắn như thế, nội anh không dùng chổi chà đẩy em ra khỏi nhà là may đấy

Minh Chiêu cong môi:

- Tại em cho nộ,i anh lên tậm mây xanh nên bà đã rộng mở cửa mời em vào đấy. Những lời tán dương của emd dã làm bà cảm động không nói nên lời

Vũ Hoàng cười:

- Nội anh không phải dễ phỉnh phờ như em nghỉ đâu

Minh Chiêu vẻ mặt tự đắc:

- Ai mà chẳng thích khen. Cho nội anhuống đúng 1 ly nU8Ớc đường, bà â"y nhìn em bằng ánh mắt thiện cảm liền. Nếu nội anh không bận đến câu lạc bộ chăm sóc... mấ cây sương rồng, coi bộ bà đã ngồi nói chuyện với em hết buổi quá. KHông chừng bà lại bắt anh... cưới em nếu em pha thêmmâ"y ly nước đường khác

Vũ Hoàng mĩm cười. Anh hiểu nội anh hơn ai cả. Bà không phải là 1 người thích được tâng bốc.

Nội anh là 1 con người của công việc. Không phải là 1 người th'ch nói suông. Công việc cuốn hút bà. có lẽ đó cũng là điều khiến nội anh và anh đổi nghịch nhau. Anh chỉ thích làm việc theo kiểu tài tử, ngẫu hứng và không muốn bị ép vào 1 kỷ luật, khuôn mẫu nào ca?

Bá cổ Vũ Hoàng thật tình tứ, Minh Chiêu lim dim mắt:

- Tối nay chúng ta đến vũ trường chứ anh?

Vũ Hoàng xoa nhẹ bời vai tròn trĩnh của Minh Chiêu:

- Em thích vũ trường nào? Đêm màu Xanh hay Ngàn Sao?

Minh Chiêu chúm chím:

- Đến Đêm Màu Xanh đi. Dàn nhạc ở đó chơi bốc hơn, dễ tạo hứng khởi bất tận cho những bước nhả của anh và em

Vũ Hoàng cười:

- Tùy em thôi

Nũng nịu rà ngón tay lên môi Vũ Hoàng, Minh Chiêu tỉ tê:

- Bộ nội anh dữ lắm hả?

- Sao em biết?

- Em nghe thiên hạ nói

Vũ Hoàng cười:L

- Em quên là lúc nãy em có nói chuyện với nội anh rồi sao? Thật ra thì nội anh cũng không khó khăn lắm đâu. Có những lúc nội anh rất ình cảm. Nhưng cũng có lúc nội anh thật sắt đá. Ở nội anh hình như là sự pha trộn những tính cách đối lập nhau

Minh Chiêu chớp chớp mắt thật điệu:

- Sao người làm giám đốc không phải là anh mà là nội anh.? Một bà già ngoài 60 tuổi mà còn phải điều hành công ty kể cũng là chuyện la.

Vũ HOàng lúng túng trong giây phút. Thật ra thì anh có thay nội anh quản lý công ty trong vòng nửa năm. Một thời gian tuy ngắn nhưng đủ làm công ty suýt phá sản vì sự phóng túng của anh. Anh đã đeo đuổi 1 cô gái xinh đẹp và để mặc cô ta thao túng công ty

Chuyện đó xảy ra cách đây hai năm nhưng nôi anh vẫn bị ám ảnh. Bà thề rằng chỉ giao cho anh làm giám đốc khi anh suy nghĩ chín chắn hơn. Bà cũng tuyên bố là sẽ chọn cho anh một cô thật đặc biệt có thể biến anh trở thành... một con người khác

Anh đáp cho qua chuyện:

- Nội anh hay anh điều hành công ty thì cũng như nhau

Minh Chiêu chu môi:

- Nội anh có lẽ là 1 bà già giàu tham vọng nên mới không chịu rút lui khỏi thương trường

Nghiêm nét mặt, Vũ Hoàng đề nghị:

- Anh mở nhạc cho em nghe nhé. Mình nói qua chuyện khác đi

Minh Chiêu đoán là Vũ Hoàng không thích nghe cô nhận xét về bà Đông Phát liền đư"ng dậy tự động ngồi sang ghế..

Nhún vai, Vũ Hoàng đứng dậy cho dĩa CD vào máy. Một điệu nhạc du dương vang lên

Long lanh mă"t nhìn anh, Minh Chiêu nũng nịu:

- Mìnhđi bản Slow này đi anh

Một cái nhún vai. Dù không hào hứng nhưng Vũ Hoàng vẫn tiê"n đến sát Minh Chiêu đưa tay ôm ngang hông...

Tất tả chạy lên lầu, suýt chút nữa Đan Phượng tông vào bà Đông Phát khi bà từ trên lầu bước xuống

Hết cả hồn, cô vội khựng người lại giọng ngắc ngứ:

- Xin lỗi...

Bà chưa kịp nói gì thì đã thấy Đan Phượng đưa tay nhìn đồng hồ và bọt lẹ lên lầu

Tại sao Đan Phượng ngày nào cũng hấp tâ"p đi như chạy vậy nhỉ?

Bà Đông pHát nhíu mày nhìn theo bóng Đan PHượng khuất sau cầu thang...

Đang ngồi gõ phím máy, Đan Phượng chợt nghe chuông điện thoại của giám đốc

Giọng bà Đông Phát đầy mệnh lệnh:

- Mang tập hồ sơ xin nâng lương của các nhân viên vào đây cho ta

Chỉ vài phút sau, Đan Phượng đã có mặt trong phòng bà Đông Phát

Trở tay vào chiếc ghê" xoay đối diện, bà Đông Phát phán:

- Cô ngồi xuống đi

Đã quen với cung cách giao tiếp của bà, Đan Phượng liền ngồi xuống ghế

Sửa gọng kính đồi mồi, bà Đông PHát nheo mắt hỏi:

- Cô đang ở phòng trọ à?

Đan Phượng ngạc nhiên:

- thưa, sao bà biết ạ?

Bà Đông Phát cao giọng:

- Ta nhớ có 1 lần cô đã nói chuyện â"y. Đó là lần đầu tiên cô đặt chân đến công ty. Ta còn nhớ là cô còn 1 ông chú nữa, như cô đã quyết định... tự lập

Ngay lập tứ Đan Phượng nhớ lại cuộc thách thức nho nhỏ của cô hôm â"y với bà. Cô mĩm cười. Nụ cười hiếm hoi trên khuôn ma9.t xinh đẹp của cô khiê"n bà Đông Phát húng hắng ho. Bà vốn là 1 người không thích biểu lộ tình cảm

Giọng bà sang sảng:

- Có phải chỗ cô ở trọ cách xa công ty không?

Đan Phượng khẽ gật đầu:

- Vâng...

Gõ gõ cây bút đang cầm trên tay, bà nhướng mày:

- Ngôi nhà mà ta đang ở thật là rộng thên thang... Thê" mà chỉ có ta, Vũ Hoàng và mâ"y gia nhân

KHông hiểu bà Đông Phát so sánh như thê" là có ý gì, Đan Phượng ngước mă"t nhìn bà. Chợt bà khàn giọng nói tiê"p:

- Ta muốn dành cho cô 1 căn phòng thật đầy đủ tiện nghi trong ngôi biệt thự rộng lớn của ta

Đan PHượng kinh ngạc nhìn bà Đông Phát. Bà cũng chăm chú nhìn như hút vào đoi mắt màu hạt dẻ của cô nhưng chợt nhận ra là Đan Phượng không vui mừng như bà tưởng

Bà Đông Phát nghiên đầu hỏi:

- Cô nhận sự giúp đỡ của ta chứ?

Đan Phượng bặm môi lại:

- Ồ thưa bà, cháu vô cùng cám ơn lòng tốt của bà nhưng cháu không thể...

Trợn mắt nhìn cô, bà Đông PHát quát khẽ:

- Cô vừa nói cái gì?

Đan Phượng giọng khổ sở:

- Cám ơn sự quan tâm của bà. Cháu biết là bà muốn giúp cháu, nhưng cháu không thể nhận lời

Bà Đông Phát bực dọc:

- Cô nghĩ là ta mua chuộc cô chăng? Hay cô tưởng là vì cô xông xáo trong công việc nên ta ưu ái cô chăng?

Đan Phượng khẽ cắn môi:

- Thưa, không... không phải thế

Bà Đông Phát cau có:

- Hay là vì cô ngại Vũ Hoàng? Nó không có quyêngì trong chuyện này cả, cô hiểu không?

Đan Phượng rầu rĩ:

- Cháu từ chối lòng tốt của bà hoàn toàn không phải vì Vũ Hoàng...

Bà Đông Phát nổi giận:

- Thế vì cái gì? vì lòng kiêu hãnh không bến bờ của cô chăng? cô đã làm cho ta cảm thấy bị xúc phạm rồi đấy

Đan Phượng giọng tha thiết:

- Mong bà hiểu cho cháu

Ném cây bút đang cầm xuống bàn, bà Đông Phát giận dữ:

- Vậy hãy giải thích đi. Ta không quen nghe một tiếng " không " từ miệng một k?