← Quay lại trang sách

Dân tứ xứ

Dân tứ xứ

ần tuyển nhân viên bán hàng trình độ vi tính văn phòng...”

“Cần tuyển nhân viên bán hàng tuổi mười tám tới hai mươi lăm, tiếng Anh trình độ B...”.

“Cần tuyển nhân viên bán hàng... ưu tiên biết vi tính và ngoại ngữ, có hộ khẩu...”.

Xuân cắt những mẩu báo xếp cạnh nhau trên bàn, ý nghĩ bướng bỉnh thoáng qua đầu “mình cũng đang tuyển nơi làm việc”.

Cuối cùng Xuân cũng tìm được hai nơi không đòi hỏi hộ khẩu và ngoại ngữ, vi tính. Một nơi bán hàng dụng cụ bếp núc và nơi kia là hàng kim khí điện máy. Xuân thích mẩu quảng cáo của quầy hàng mỹ nghệ hơn nhưng.... Ở đó khách du lịch lui tới nhiều, nếu mình biết tiếng Anh hay một thứ tiếng nào đó... Xuân liếc nhìn địa chỉ quầy hàng mỹ nghệ với một tiếng thở dài. Ngày rời quê ai cũng nói với Xuân mọi việc sẽ dễ dàng hơn chị Loan nhiều. 

Phải đi ngay. Ngay lập tức. Kinh nghiệm của những lần xin việc vừa qua là chỉ với việc đến trước là đã có một cơ may rồi. Thời buổi tốc độ. Và muốn yên thân thì phải ngoan.

Thay bộ áo quần tươm tất rồi xoay người trước gương. Động tác xoay người này là chị Loan dạy mấy ngày nay. “Nếu mi đi phụ hồ hay bốc vác thì không nói chi. Chứ công việc giao tiếp mà không điệu đàng một chút thì ma nào nhận mi vô làm. Tao làm trong bếp cũng phải trang điểm nữa là. Con gái con đứa chi mà cứng đơ đơ. Trời cho cái mặt đẹp mà không biết làm duyên thì cũng như cá kho tộ mà không có tiêu”.

Hai chị em rời quê chưa tròn năm mà không còn nhận ra chị Loan hồi nào quần xoắn ống lò xo dáng đi lật đật. Chỉ có giọng nói miền Trung nằng nặng là chưa bị lai. Nhưng ở vùng đất ngày càng nhiều dân tứ xứ đổ về làm ăn này thì giọng nói kiểu gì cũng xong.

Bà chủ nhà trọ nói đã qua rất lâu rồi cái thời người ta trố mắt khi nghe một câu xứ Quảng hoặc lắc đầu khi đối diện là người Nghệ Tĩnh hoặc nín cười khi người Bình Định nói chuyện... Bây giờ, bà chủ quán lẩu mắm Miền Tây đon đả chào khách “Vâng vâng mời anh ngồi chơi đợi chút xíu” thì chẳng còn ai ngạc nhiên tại sao không phải là “Dạ dạ mời anh ngồi...”.

Còn công việc, trong khi Xuân bập bênh nay có mai không thì chị Loan được một nhà hàng nổi tiếng ký họp đồng làm việc hai năm. Thời trang ăn uống bây giờ là theo kiểu quê - cơm niêu, ốc xào chuối, cá kho tộ... Những món ăn dân dã lên ngôi với tên gọi “đặc sản”. Hồi đó tao ghét vô bếp lắm, má chửi con gái hư. Có bao giờ ngờ mình làm cái nghề nấu nướng đâu. - Hôm Xuân thôi việc ở shop giày dép thời trang, chị Loan nói câu này với ánh mắt nhìn Xuân đầy ngụ ý.

Xuân hiểu ý chị nói chủ nhà hàng sẵn sàng nhận Xuân vô làm chạy bàn nhưng Xuân không thích. Công việc của chị Loan trong bếp, thích hay không thích thì đã đành, còn chạy bàn bên ngoài lỡ ông khách nào say say nắm tay thì sao? “Nếu cái ông say say đó mà là sếp thì cũng tốt chớ sao”, chị Loan cười khanh khách. Xuân giãy lên, nói gì thì nói, chuyện đó phải nghiêm chỉnh, thật nghiêm chỉnh. “Ờ thì thôi không đùa, nhưng khi mình không có khả năng chọn việc thì phải chấp nhận để việc chọn mình”. Xuân lắc đầu ngang ngạnh với chị Loan nhưng lòng thầm nghĩ chắc rồi mình cũng phải vậy thôi, thấy ghen tỵ với chị Loan sao mà dễ an phận. Ngay chuyện tình yêu cũng vậy, ông khách tên Tín khen món ăn ngon quá, muốn gặp đầu bếp bắt tay một cái. Sau mỗi cuộc ăn uống là một cái bắt tay, rồi bắt tay trở thành nắm tay, và đưa đón. Vậy là yêu. Nghe đâu đã bàn đến chuyện cưới xin. Thật là đơn giản. Còn mình và Hội... sao mình không thể nhận lời một cách đơn giản như vậy mặc dù... Chị Loan nói con gái trời cho dễ coi thường hay khó tính. Không phải vậy, mình không khó tính...

Chẳng biết nói làm sao nữa... Có lẽ tại chưa có công việc ổn định nên chuyện khác cũng bấp bênh theo. Ừ, đúng vậy. Nếu mình nhận lời Hội rồi thì sao? Hội nuôi mình, cứ cho là nuôi hoài cũng không phàn nàn gì. Nhưng mình xa quê đâu phải chỉ để trở thành cô vợ ngày ngày cơm nước lau dọn giặt giũ...

Xuân nhìn mình trong gương. Cô gái trong gương bướng bỉnh nhìn lại “Nhân viên bán hàng không cần xinh đến vậy đâu, thừa tiêu chuẩn ngoại hình rồi”. Xuân bật cười một mình, tiếng cười khô buồn buồn, “Nhưng thiếu rất nhiều thứ khác, thiếu cả cái tính phục tùng cần có của người làm thuê nữa”.

Thôi không nghĩ ngợi lung tung, vấn đề bây giờ là đến nơi nào trước. Xe đạp thì có lý nhất là nên đi chỗ nào gần trước. Vậy cũng có nghĩa là cái vị trí nó chọn mình! Không, mình muốn mình là người quyết định. Nhưng quyết định gì đây? Xuân nhìn hai mẩu giấy trên tay thở dài vo tròn lại tung lên cao, hai đốm trắng lăn lăn trên nền nhà, Xuân dí mũi dép lên một rồi mở viên giấy kia “Cửa hàng dụng cụ gia đình”. Lần này nếu được nhận làm thì phải biết im lặng, không lanh chanh cãi lại chủ nữa.

Chủ là người đàn bà trung tuổi, thân hình mập mạp, giọng Sài Gòn xởi lởi:

- Cô là sinh viên hả?

- Dạ không.

- Ờ, từ bữa đăng quảng cáo tới giờ có mấy sinh viên hỏi mà tôi không nhận. Công việc ở đây phải làm cả ngày, tới mùa đậu mè cà phê còn phải đem hàng xuống huyện bán. Cô đi huyện được không?

Chưa kịp hiểu đi huyện là gì nhưng Xuân cũng gật đầu đại:

- Dạ được.

- Cô biết nấu ăn không?

-...

- Không ai đòi cô nấu cao lương mỹ vị gì đâu, chẳng qua là bán mặt hàng này phải biết qua nấu nướng, chuyện mua bán kẻ biết người không. Người biết mua cái gì là đúng y cái đó, người không biết mua về bị chê rồi đổi đi đổi lại phiền phức lắm. Nên khi thấy khách ngơ ngơ xớ rớ nhìn quanh thì mình phải hỏi người ta cần gì, mua về làm chi... rồi mình chỉ họ nên mua loại nào, cỡ số mấy... vậy đó.

- Dạ.

- Cô không biết chớ mới hôm qua có cái ông kia mắng vốn mình bán hàng dỏm. Ổng mua cái chảo tay cầm bằng đắt, mô đen bây giờ là nấu đồ nhậu trong nồi chảo bằng đất mà. Hỏi ổng dỏm sao? Ổng nói thì cũng bắc lên bếp, chế dầu vô phi hành tỏi cho thơm, xào thịt thấm tháp rồi đổ nước vô, vậy là nó nứt phựt làm ba khúc. Hỏi ông đổ nước nóng hay nước lạnh, ổng nói nước lạnh...

Hai cánh tay mập tròn của người đàn bà huơ huơ miêu tả người đàn ông ngốc nghếch, Xuân cố nín cười.

- Vậy hén. Cô làm thử một tuần coi ra sao. Được thì làm luôn. Lương tháng hai trăm rưỡi bao cơm trưa. Trước mắt là vậy. Ô kê?

Hai tiếng “ô kê” khiến Xuân bật cười rất bỗng nhiên, muốn ghìm lại nhưng không kịp.

- Cô cười gì?

-... Cháu... cháu xin lỗi...

- Lỗi phải gì. Cười là tốt. Thời buổi này bán hàng mà không làm khách cười được thì sao bán được hàng? Rồi, mai tới làm thử nghe.

Người khách đầu tiên là một chàng trai nói tiếng Huế. Ngập ngừng dựng xe trước quầy rồi lơ ngơ xớ rớ nhìn quanh đúng hệt lời bà chủ tả về người không biết đi chợ.

- Cô bán cho vài cái nồi...

Vài cái nồi? Có vẻ là vợ chồng sắp cưới muốn ra riêng. Xuân mỉm cười:

- Nhà anh đông người không?

- Chỉ hai thôi.

- Vậy có lẽ anh mua cỡ này là vừa, chỉ ba cái là đủ rồi, một nấu canh, một kho mặn với một cái nồi quậy bột?

- Không - Mắt chàng trai ngạc nhiên - Tôi mua nồi quậy bột làm gì?

Nhìn nụ cười trên môi Xuân, chàng trai đỏ mặt:

- Tụi tôi đây là hai thằng ăn cơm tập thể ớn quá nên rủ nhau tự nấu lấy.

Đến phiên Xuân đỏ mặt. Chàng trai nói tiếp:

- Và một cái quánh nữa.

Cái quánh? Xuân nhìn theo ánh mắt chàng trai, đó là cái chảo.

Khách thứ nhì là người đàn ông vội vàng đến nỗi chưa xuống xe đã nói liền một hơi:

- Bán một bình sữa thủy tinh loại 200cc hàng ngoại nhập núm vú Hồng Kông.

Rõ ràng người đàn ông này được ở nhà dặn dò rất kỹ. Xuân bối rối nhìn quanh không biết kệ nào đựng loại hàng này.

- Nhanh nhanh dùm đi cô.

- Bình sữa hết rồi chú à, mai hàng mới về. Mai chú ghé mua dùm nghen. - Bà chủ vừa đi từ trong nhà ra vừa trả lời.

Người đàn ông phóng vút đi, mùi khói bay lại. Xuân nhìn bà chủ. Bà tưng tửng:

- Kiểu đó là đi mua ngay chớ sao đợi mai được.

- Nhưng...

- Bình sữa bán ở quầy hàng em bé chớ mình đâu có.

- Vậy sao dì không nói thật với người ta?

- Trả lời vậy để mai mốt khách mua gì còn quay lại với mình.

- Cháu nghĩ...

- Nghĩ sao?

- Cháu nghĩ nên nói thật với khách là mình không bán loại hàng đó, rồi chỉ rõ cho họ biết nơi bán...

- Đưa khách qua cho người khác kiếm lời à?

-... Cháu nghĩ không phải vậy. Thậm chí là...

- Là sao?

- Là mình đi mua dùm ông ta luôn.

- Cô nói sao?

Xuân chợt nhớ ra những lần trước cũng vì hay có ý kiến với chủ mà bị mất việc, nhưng lỡ nói rồi... Giọng Xuân nhỏ lại:

- Cháu nói không phải mong dì bỏ qua. Cháu nghĩ là... bình sữa gắn liền với kỷ niệm về ngày ra đời của đứa con, ông ta sẽ nhớ đến mình hơn bất cứ lời nói khéo léo nào.

- Cô có lý - Bà chủ nhìn Xuân với một ánh cười - Nhưng mình đi mua bình cho họ thì bỏ quầy ai coi? Lỡ có khách lấy ai bán?

Kiểu cười trong mắt như vầy là thôi rồi, Xuân cắn môi ân hận ước gì mình chưa nói gì cả, bây giờ mà ngừng ngang thì càng dở hơn, thôi lỡ nói thì nói luôn, cũng đành cái số mình... Xuân nhìn bà chủ:

- Nên có số điện thoại của một vài cửa hàng quen biết. Mình và họ giới thiệu khách cho nhau. Trong trường hợp đặc biệt mình gọi điện nhắn họ đem hàng tới. Ngay cả khi nếu không phải là một lượng hàng lớn mà nếu có thể thì cũng sẵn sàng mang đến. Còn không thì cho địa chỉ nơi bán rõ ràng để khách dễ tìm... Cứ đặt mình vào vị trí khách hàng được đối xử như vậy thì...

Năm cô gái ồn ào tiến vào cắt ngang cuộc nói chuyện.

- Phần tao mua chén.

- Vậy tớ là bộ ly.

- Để mình phích nước.

- Vậy tui biết mua gì bây giờ? - Cô mập nhất kêu lên.

- Mày mua cái thùng đựng gạo.

Câu trả lời gây một tràng cười.

Xuân không cười:

- Các bạn bỏ tất cả những món quà vào thùng rồi quấn giấy hoa bên ngoài, sẽ là một món quà tân gia ngộ nghĩnh mà rất thực tế. Loại thùng hai mươi ký không thô lắm đâu.

Ly chén phích nồi niêu xoong chảo... Người khách cuối cùng trong ngày là một ông già mua cái ấm nhỏ để tưới những chậu kiểng tí hon đặt trên bệ cửa sổ.

Xuân dọn dẹp quầy hàng rồi nhìn vào nhà trong. Bà chủ nói vọng ra “Về hả?”, mặt bà không lộ vẻ buồn vui gì cả khiến Xuân thấy gai người... Thôi rồi...

- Bán cho một cái chảo tay cầm bằng đất và xin vui lòng hướng dẫn cách sử dụng sao cho đừng đứt phựt làm ba khúc.

Giọng nói quen thuộc vui vẻ vang lên trước cửa - Hội.

Vậy là chị Loan đã kịp cho Hội biết những gì tối qua Xuân kể về bà chủ xởi lỏi và dễ chịu.

- Công việc ra sao, em?

Hội hỏi khi hai người đã bước ra đường. Hội dắt xe còn Xuân thì buồn buồn mân mê cái mũ trong tay.

- Chắc cũng giống những lần trước.

- Cãi lại à?

- Gần như vậy.

-...

- Em lại dại dột nói ý kiến của mình.

- Nghĩa là chê bà chú xử sự dở hơn mình?

Giọng Hội hóm hỉnh đến nỗi đang buồn mà Xuân cũng phải cười.

- Anh đã nói rồi. Chỉ nên tranh luận với ai mà mình chắc chắn thắng, ví dụ như anh đây.

Không thể không bật cười và nỗi buồn chợt nhẹ đi. Xuân nhận ra sau mỗi lần mất việc mình vẫn còn lòng tin và sức lực để tìm chỗ làm khác chính là nhờ sự thông hiểu và đồng cảm của Hội. Hội và tính khôi hài, Hội và tình yêu.

- Tại sao anh lại mến một người vụng về như em? - Xuân bật hỏi.

- Em nghĩ mình vụng về thật à?

- Còn gì nữa. Em đã để tuột bao nhiêu cơ hội rồi.

- Anh cũng vụng về để tuột chừng đó cơ hội.

-...

- Điều kiện em đưa ra lại thuộc về em, có việc làm rồi thì mới tính chuyện cưới xin. Mấy lần trước anh tự nhủ để em ổn định rồi sẽ nói nhưng cứ khi anh sắp nói thì em lại đã thôi việc. Lần này, anh định phải nói ngay ngày đầu tiên, tưởng vậy là chắc chắn. Ai ngờ em lại chuẩn bị thôi việc nữa rồi.

Giọng khôi hài nhưng Xuân biết Hội nói thật. Nỗi buồn công việc và niềm xúc động cùng trào lên mi mắt.

- Sao em khóc?

- Em có khóc đâu.

- Lần sau anh sẽ hối lộ đút lót cho chủ của em, năn nỉ họ có tức giận mấy đi nữa thì cũng đợi xong đám cưới rồi hẵng cho thôi việc.

Hôm sau Xuân đi làm trong tâm trạng ủ dột. Nhưng thật bất ngờ, bà chủ đón Xuân với nụ cười tươi tỉnh:

- Tối qua tôi nói với ông xã, ổng nói cô có lý. Bây giờ vầy nè nghen, tôi ở Sài Gòn lên đây làm ăn, chưa quen biết nhiều. Hôm nay cô đi vòng quanh cửa hàng cửa hiệu tìm coi nơi nào làm ăn uy tín thì mình trao đổi số điện thoại với họ, nhớ nói rõ là tôi lấy hàng tận gốc ở Sài Gòn không qua trung gian nên giá rẻ hơn.

Xuân hiểu bà chủ tưởng Xuân là người ở đây lâu rồi. Tim Xuân đập nhanh, mình chưa rành rẽ các cửa hàng nhưng sẽ tìm ra cách... luôn luôn có một cách nào đó... Điều quan trọng là bà chủ đã chấp nhận ý kiến của mình.

Những ngón tay nhấn nhanh phím điện thoại, Xuân nói như hét vào máy:

- Em cần anh giúp. Có tin vui.

- Cái tin vui đó có liên quan đến chuyện anh lấy vợ không?

-... Có.

- Sao? Lặp lại lấn nữa đi.

- Nghe em nói đây. - Xuân nói nhanh điều bà chủ vừa yêu cầu.

Đầu dây bên kia tiếng Hội cười vui vẻ:

- Anh sẽ ngay lập tức nịnh nọt mấy cô rành chợ búa trong cơ quan để nhờ đưa em đi khắp các cửa hiệu và tìm hiểu dư luận tốt xấu ở mỗi nơi. Hơn vậy nữa, anh sẽ gọi điện thoại khắp bạn bè ở các huyện xã giới thiệu mối lấy hàng ở chỗ em. Có đáng được em nhận như một lễ vật cầu hôn không?

Quà cho ba má Xuân, quà cho ba má Hội, và những thứ cần thiết cho buổi ra mắt... Chị Loan vừa sửa soạn phần quà của mình gửi mang về quê vừa nói với giọng ghen tỵ:

- Cuối cùng thì mi cũng vẫn may mắn hơn tao đúng như họ hàng nói.

- Chị...

- Rõ ràng là vậy. Đi làm mới ba tháng được tăng lương, chủ cưng như cưng trứng. Còn người yêu thì quá tuyệt vời. Ai như ông Tín của tao... - Chị Loan thở dài.

- Chị...

- Quen nhau ở quán xá nên ngày nào cũng uống. Bàn chuyện cưới xin mà chưa bao giờ nói đến về quê. Không bao giờ tìm hiểu về công việc của tao để biết tao muốn gì. Có lần tao than thở đứng bếp hít thở khói than củi hoài chắc nám phổi mất, mi biết trả lời sao không?

-... Sao?

- Trả lời là “em kêu bà chủ mua cho cái bếp ga”. Có dám nói để anh lo kiếm việc khác em làm cho đỡ cực đâu. Mong trời cho gặp người cùng quê như mi, mỗi lần về thăm cùng đường cùng sá vừa tiện vừa tình cảm, nhất là cùng quê dễ hiểu nhau hơn. Mi có công nhận là làm đàn ông quá sướng không? Họ đi làm ăn xa rồi về quê lấy vợ, mình đàn bà trời cho sao chịu vậy. Lần này về, ba má tao có hỏi mi đừng kể gì về ông Tín.

Tiếng xe Hội ngừng trước cửa, chị Loan thở dài lặng im. Hội bước vào với những cái gói trên tay. Xuân kêu lên:

- Anh mua thêm gì nữa vậy? Chật ních hết rồi, không còn chỗ nào để nhét đâu.

- Em biết gì đây không? Suýt nữa thì quên hai món đặc sản, cà phê cho ba với các anh, còn gói tiêu là phần của má. Để anh đi mượn thằng bạn thêm cái túi xách.

Hội quay nhanh ra phóng xe đi. Chị Loan nhìn theo, giọng nghèn nghẹn:

- Mi quá có phước Xuân à.

Tiếng khóc thổn thức bật ra. Xuân ngừng tay gói ghém bối rối nhìn chị Loan, rồi nước mắt Xuân cũng chảy dài trên má.

Giống như chị Loan, gia đình Xuân ai cũng khen - “Nếu quả thật nó đúng như con kể”, má Xuân thận trọng nói thêm một câu. “Chắc chắn là như vậy má à”, Xuân nói với khuôn mặt ửng hồng vì mắc cỡ và tự hào. Nhìn mắt má chờ đợi lo lắng bồn chồn xen lẫn vui sướng, Xuân hiểu má mong gặp Hội hơn cả mình. Chợt hiểu tình yêu của Hội là quý giá như thế nào. Trái tim Xuân thắt lại nỗi đau lạ lùng trong sự hồi hộp sợ Hội bị người nhà mình chê bai, Xuân nhận ra mình yêu Hội biết bao. Suốt đêm Xuân không ngủ, chỉ nghĩ sáng ngày mai khi Hội đến, và sau đó là xin phép để đưa Xuân về nhà Hội “Lỡ gia đình bên đó không thích mình?”.

Sáng ra, mấy đứa em nhìn Xuân cười rúc rích, còn ba thì lơ đãng như không để ý nhưng đã chuẩn bị sẵn ấm trà. Má liếc Xuân “Sao mắt thâm lại vậy con?”.

Lũ em nhìn ra cửa “a” lên rồi chạy biến về phía sau. Hội đang đứng rụt rè nhìn quanh, kiểu nhìn tìm nhà đến tội. Tối qua xe về khuya, khiêng mấy cái túi xách đến tận cổng, Xuân đã cẩn thận dặn dò nhà nào có nhiều cau nhất là đúng vậy mà bây giờ...

Đúng như Xuân hình dung, áo sơ-mi trắng dài tay, quần thẳng ly màu xanh đậm và đôi xăng-đan màu da bò. Vẻ khôi hài thường ngày biến mất. “Chắc đang sợ lắm”, Xuân nghĩ thầm.

- Cháu chào hai bác.

Xuân nghe giọng Hội lạc đi. Ba chỉ cái ghế ra hiệu mời ngồi rồi chậm rãi rót trà ra ly. Từng giây phút trói qua trong im lặng chờ đợi.

- Dạ, trở trời... hai bác có được khỏe không ạ?

Xuân thấy buồn cười trong lòng, chắc suốt đêm qua nghĩ được câu nói này.

- Ờ cũng khỏe. Ông bà già bên đó có khỏe không?

- Dạ ba má cháu cũng bình thường.

- Nhà cậu được mấy anh em?

- Dạ sáu, cháu là con thứ hai.

- Anh trai hay chị gái?

- Dạ anh trai.

- Cũng đi làm ăn xa như cậu à?

- Dạ không, anh cháu ở nhà làm ruộng - Ngừng một chút rồi Hội nói tiếp như khoe - Chị dâu cháu là người thôn mình.

- Vậy à? Chị dâu cậu cũng là người ở thôn đây a? - Giọng ba ngạc nhiên vui vẻ.

Tiếng “cũng” khiến má liếc ba một cái. Giọng ba to hơn:

- Chị dâu cậu con nhà ai ở đây?

- Dạ chị cháu là con ông Bảy lò rèn...

Mắt ba nhướng lên kinh ngạc, còn má thì đưa tay bụm miệng chặn một tiếng kêu.

- Vậy ra cậu là con bà Tư Định bán tạp hóa chợ Gốc Xoài?

-... Dạ.

Tim Xuân đập mạnh đau đớn, lạy trời là hai nhà không có chuyện gì xích mích. Làng quê thường hay...

Ba quay nhìn Xuân, má cũng quay nhìn Xuân, mặt má tái xanh rồi má nhích lại thật gần Xuân thì thào vô tai: “Hai đứa bây có dại gì với nhau chưa?”.

- Hai đứa mày là anh em con bạn dì, họ hàng gần lắm con à. - Ba nói từng tiếng một.

Im lặng. Im lặng thật lâu. Đầu óc Xuân trống rỗng như chỉ còn là cái vỏ. Giọng ba qua vành môi mím chặt:

- Thời buổi này nhiều người xa quê làm ăn, rồi họ hàng cũng phai lạt đi, gặp nhau xứ khác không ai nhận ra ai là ai.

Chuyến xe đi cũng đông người như chuyến về. Nhưng chuyến về khi mệt quá Xuân ngả đầu lên vai Hội, còn bây giờ... Xuân quay mặt nhìn ra ngoài, giữ cổ mình thẳng cứng và toàn thân cũng cứng ngắc như người gỗ. Mỗi lần xe thắng khựng lại, Xuân chụp níu cứng thành ghế trước mặt chỉ sợ người mình nghiêng đụng người Hội.

- Em đẩy cái túi xách qua phía này lấy chỗ ngồi cho thoải mái.

Hội vừa nói vừa đưa tay kéo cái túi về phía mình, Xuân vẫn co chân như cũ. Muốn khóc, muốn hét to, muốn bên cạnh mình không phải là Hội. Là ai cũng được miễn đừng là Hội... Làm sao đây khi người yêu bỗng chỉ còn là ông anh họ?

- Anh cũng rất... rất không biết phải làm sao nữa, Xuân...

Vẫn là giọng nói quen thuộc nhưng nghe khác làm sao. Xuân liếc nhìn Hội thật nhanh rồi nhìn ra cửa, mọi thứ hai bên đường vun vút về phía sau. Xuân chợt nhớ tới chị Loan và những giọt nước mắt...

Giọng Hội cố làm vui:

- Thật ra anh không phải là người giỏi chuyện buôn bán, nhưng thấy ông bà chủ cởi mở và thích em nên anh... Có lẽ từ sâu thẳm đâu đó anh đã linh cảm em là người thân của mình. Em gái... Anh vẫn sẽ lo cho em như từ bấy lâu nay. Em đừng buồn. Mọi chuyện rồi sẽ dần quen...

Mọi chuyện rồi sẽ dần quen. Phải vậy thôi. Phải quen dần... rằng mình là anh em. Xuân cắn chặt đôi môi, mình là anh em tha phương xứ lạ... may mà kịp nhận ra nhau.

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 6 năm 2016