gieo mình
Trên đời này điều gì đáng sợ hơn “gieo lửa”, anh biết không?
Là “gieo mình”.
Tôi nói thế với anh. Anh bảo, ồ.
Ba giờ chiều, ngày ấm áp, hoa ngọt ngào. Ha…ha…Tôi cười. Tôi đã cười, nụ cười của tôi rơi tuột đi, thui chột. Điện thoại bị giữ trong tay quá lâu, như con cá trơ trọi, chới với, bắt đầu hoại tử, bắt đầu mất nước, bắt đầu cứng lại. Tôi mân mê nó trong tay, nó không bao giờ có vảy nữa. Dường như nó sắp chết, nên đẹp và bóng lên. Tôi ôm lấy con cá sắp chết đó, thật chặt. Từ trong nó phát ra một giọng nói của một người con trai. Người con trai lúc nào cũng nói sẽ đến thăm tôi, nhưng đều là nói dối, và giọng nói thì vẫn đầy quyến rũ. Tôi sẽ không rời con cá, bởi tôi muốn giữ lấy giọng nói ấy. Con người nhiều khi thấp hèn đến mức đáng yêu. Đáng yêu là Chú Hề làm xiếc chứ? Tôi giống Chú Hề đáng yêu đang làm xiếc đúng không nhỉ? Giờ đây tôi đang đi chơi vơi trên dây thép, nên nhất định tôi phải mời anh ta đến xem. Nhưng còn anh yêu, anh chưa bao giờ nhìn thấy động tác của em đẹp như bây giờ. Anh có thấy sự rơi ngã sắp xảy ra, anh có thấy cái sự phập phồng, phập phồng…. Cái sự phập phồng ấy là hình khối trái tim em. Trong nó có cơ man nào là hạt bàn tính trương phình. Em vẫn đang tính mãi một phép tính. Phép tính hơi khó. Con thạch sùng đã bỏ đi. Thật ra, nó đợi em quá lâu rồi. Nó hơi thất vọng, có thể chiều nay nó còn có cuộc hẹn khác, chung quy là nó đã đi rồi. Lúc em bước ra sân thượng đã nhìn ngay thấy nó. Nó xem em nói điện thoại với anh. Nó thấy em khóc. Nó nhìn em nghiêng nghiêng ngả ngả mãi mới trèo lên được thành lan can. Thành lan can màu xam xám, em bước run rẩy. Nó thấy em thật vụng về. Nó bảo, cảnh này nó nhìn thấy nhiều lần rồi, chẳng qua cũng chỉ là nhảy lầu thôi, nhảy đi, đừng sợ. Em chữa lại, không phải nhảy lầu, mà là gieo mình. Nó nói, ồ, sau đó hảo tâm giảng giải cho em mẹo gieo mình: chỉ cần giữ cho người thật thẳng, rồi lao thẳng xuống, đừng quay đầu, đừng vặn vẹo, thường là sẽ chết một cách thuận lợi. Thật đấy, mười người thì chỉ có một người không chết được. Lúc đó quả là tệ hại thật, bị đưa vào trại điều dưỡng. Người đó nhìn ai cũng cười. Nói xong, thạch sùng thấy hơi nóng bức, nó không mang theo bình nước nên liếm liếm môi, rồi vào chỗ bóng râm quan sát. Rồi em nói điện thoại với anh. Cuộc điện thoại dài lê thê. Thạch sùng thấy em thật tức cười. Định chết rồi còn nói gì nhiều thế. Nói, nói mãi. Nó nghe thấy tất cả những lời yêu của em, nó không ghi lại, nhưng loại động vật nhàn rỗi này chắc là có trí nhớ không tồi. Nếu sau này anh nhớ nhung về những điều em nói thì hãy tìm đến nó. Nó ngay trên sân thượng nhà em. Thường thì có bất cứ việc gì nó cũng đến xem. Em đã nói trước với nó rồi, nếu anh nhớ em thì cứ tìm đến nó. Nó đã nhận lời, nhưng nó bảo cuộc đời thạch sùng chỉ có nửa năm, đến mùa đông thì nó không chắc lắm. Em gằn giọng nói rằng, anh ta không thể nào nhớ tôi đến tận mùa đông đâu! Rồi em bật khóc. Em khóc, thạch sùng nhìn em, liếm liếm môi nói, đừng khóc, tôi đang khát đây. Em vẫn đang nói chuyện với anh. Nói mãi. Thạch sùng không muốn nghe nữa. Nó thấy điện thoại trong tay em có vẻ giống con cá bị nướng cháy đen. Giòn. Nó khát, muốn nhanh nhanh về nhà. Nhưng mà em thì vẫn chưa nhảy xuống. Nó là loài động vật có tính kiên nhẫn, rất tốt với phụ nữ. Với phụ nữ xinh đẹp lại càng tốt. Ha…ha…, vừa mới nhìn thấy em, nó đã khen, khen em là người con gái rất xinh đẹp. Em đau lòng quá. Em đâu ngờ lần cuối cùng mình được khen đẹp lại là do một con thạch sùng. Nó trơn tuột, xấu xí như một dải nước mũi. Cuối cùng thì thạch sùng đã không thể chịu đựng được nữa, nó hỏi em, rốt cục là chị có nhảy lầu hay không? Em trả lời, không phải nhảy lầu, mà là gieo mình. Em phải nói hết đã chứ, trời còn chưa tối cơ mà. Hơn nữa, tôi còn đang làm một phép tính, phép tính rất phức tạp. Thạch sùng nghĩ một lát, quyết định bỏ đi. Nó bảo nó chẳng cần đợi nữa. Nó bảo, đợi lâu như thế chỉ vì muốn nghe một tiếng rơi. Nó nhắm mắt, say sưa, mơ màng nói, chị không biết chứ tiếng người rơi xuống đất hay vô cùng. Nghe ra được từng bộ phận của người rơi xuống đất. Đầu tiên là đầu. Máu sẽ chảy ra. Thạch sùng bảo đó là dòng chảy vô cùng tráng lệ. Sẽ có những ký ức của khi còn sống chảy ra theo, đến tận lúc trời tối cũng không bị tan biến đi mất. Sau đó là tứ chi. Tứ chi rơi xuống đất, tiếng xương kêu lộc cộc. Thạch sùng nói một thằng bạn thân của nó rất biết kiên nhẫn đợi chờ, chuyên sưu tập xương về để làm chuông gió, treo lên trước nhà rất có phong cách. Cuối cùng là tim. Thời gian tim rơi đến đất chậm hơn cơ thể khoảng vài giây. Vì tim còn đập, nên còn đàn hồi, nẩy lên nẩy xuống vài cái, và cuối cùng thì sẽ không động đậy nữa. Thạch sùng nói, như động tác đãi gạo vậy, cuối cùng sẽ không còn tí nước nào nữa. Trắng phau phau. Tim thành một khối trắng, liền khối, không còn những giấc mơ hay cái gì đó tản mát nữa. Thạch sùng nói, thích những động tĩnh đó. Khi bỏ đi, thực ra thạch sùng rất giận em. Nhưng mà em cứ nói đi nói lại là em sẽ nhảy, nên nó thấy không tiện trách người sắp chết. Thạch sùng đi rồi. Rất thất vọng, em muốn nó thành bạn em. Nó rất tốt, có nhiều kinh nghiệm về cuộc sống. Em vẫn đang nói chuyện với anh. Anh lừa dối em, lúc nào cũng lừa dối em. Thế mà em vẫn tin anh. Tiện đây hỏi anh, lần trước anh bảo được giải nhất chạy đường dài ở trường, chuyện đó có thật không. Anh trả lời, thật. Thôi được, em tin anh. Còn gì nữa, chẳng có gì nữa. Anh yêu, em làm xong phép tính này rồi sẽ gieo mình. Bướm bướm bay, hay là bồ công anh với những cánh hoa trắng toát nhẹ như khói, anh thích em nhảy theo kiểu nào?
Chiều muộn. Em sắp không nhìn thấy nữa rồi. Em phải làm nốt phép tính của em. Chỉ còn cái chết. Gieo mình, tất cả sẽ chôn vùi dưới đôi cánh mênh mông. Những gì lạnh lẽo thê lương anh dành cho em đều cũng sẽ ở dưới đó. Em là người con gái như thế, đầu óc trống rỗng, đôi cánh mênh mông. Lúc em phát hiện rằng em không thể giải thích nổi vì sao anh lại toàn lừa dối em, lúc em phát hiện ra rằng nhớ nhung anh hoài làm đầu óc em muốn vỡ tung, em chỉ còn cách là dùng đôi cánh để kết thúc mọi chuyện. Đôi cánh vạn năng của em sẽ bao trùm lên tất cả. Chôn vùi mọi vệt máu và nứt rạn giữa anh và em. Em gieo mình, đôi cánh rung lên. Đầu óc trống rỗng của em sẽ nhỏ đi, teo lại, chỉ còn đôi cánh khổng lồ, bắt chước hình dáng của đám mây, hóa thành một vùng rộng lớn, kết thúc câu chuyện của chúng ta một cách đầy trách nhiệm. Em chưa bao giờ lừa dối anh, nên em viết ra cho anh xem phép tính của em thế này. Rõ ràng, rành mạch:
t bằng căn bậc 2 của (2h/g), là thời gian cần cho em nhảy từ lầu cao xuống. Theo lời thạch sùng nói thời gian để trái tim chết đi còn chậm thêm vài giây, cho nên chúng ta có t’ = t + 0.2
h = 89,95mét (từ sân thượng nhà em); g = 9,81mét / giây bình phương;
s = 48450mét là…khoảng cách từ nhà anh đến nhà em. v = s / t’ là tốc độ anh vội chạy đến. Thay vào công thức, được v = 10809,09 mét/giây. Anh yêu, là quán quân chạy dài của trường, chỉ cần anh chạy với tốc độ bằng 1/30.000 lần ánh sáng đến cứu em thì sẽ kịp giữ em lại trước khi chạm mặt đất. Bây giờ thì, em gieo mình đây, anh sẵn sàng chưa?
vì sao em chưa mở cửa cho anh?
Anh biết em trong phòng, sao còn gõ cửa.
Anh biết em đợi anh bước vào, sao còn bỏ đi.
Em chưa mở cửa là có nguyên nhân. Em không thể phân thân.
Em đang lằng nhằng với ai thế. Anh hỏi em như vậy.
Ha…ha…ha…, em biết trong mắt anh đang hiện ra bức tranh mang màu sắc của Kim Bình Mai. Anh thấy nụ cười của em mềm ngọt như bùn lầy, làm người ta lún xuống. Vì thế, anh vẽ nụ cười của em vào trong mắt người đàn ông khác. Anh nói, anh tận mắt nhìn thấy dục vọng người đàn ông ấy manh nha, rồi đâm cành mọc lá thành cây cao thấu trời. Anh thấy ngón tay em như loài dây leo bám kín thái dương anh. Anh nói bây giờ anh đang nhìn thấy những gì. Anh thấy cây và dây leo. Anh nói, sao mà chúng lòe loẹt thế? Mùa thu đến rồi, mùa thu đến, vì sao vẫn chưa quẳng tất tần tật vào đống lửa?
Trong phòng đang bật nhạc của Tori Amos, em nghĩ là anh nghe thấy. Đó là người phụ nữ anh yêu thích. Anh nói sau này mộ của anh phải được xây cạnh cây đàn piano của cô ấy, mái tóc hung vàng của cô sẽ là nắm cỏ viếng tang thương mà rực rỡ. Đôi mắt anh nuốt chửng hình bóng cô ấy. Mỗi lần em nhìn anh, cô ấy sẽ nhảy ra, dùng âm thanh như những sợi tơ mạng nhện bóp chết nỗi nhớ của em. Chính là cô ấy đã dùng những ngón tay thô kệch như nhánh hoa hồng đập vỡ vụn tấm biển “tiết hạnh khả phong” của em.
Lúc em và anh gần nhau nhất, anh yêu ạ, em tận mắt trông thấy con yêu nghiệt có mái tóc hung vàng ấy đang chơi đàn trên tóc anh. Cô ta mặc áo trắng, tóc anh thì đen, trông rất hợp. Ngón chân cô ấy luồn vào cảm nhận mùi thơm trong tóc anh. Anh dùng dầu gội Dove, em biết, cô ấy không biết.
Cho nên, chúng ta mãi mãi ở bên ngoài nhau.
Thế nhưng, thế nhưng, anh yêu, em chưa mở cửa là có nguyên nhân. Em không thể phân thân.
Hôm nay là ngày tuyệt vời. Em nhìn thấy khuôn mặt của Tori Amos, tuy xuất hiện trên bìa một CD chỉ đáng giá chín đồng nhưng vẫn đầy vẻ cao quý. Em thấy mình rẻ tiền. Mất đi tấm biển vô giá kia khiến em lúc nào cũng hoang mang. Em nghĩ, em phải gọi cô ấy ra. Cần phải nói chuyện với cô ấy. Cô ấy không thể lúc nào cũng chơi đàn trên tóc anh được, không thể lúc nào cũng nhảy múa trong giác mạc của anh. Em đặt đĩa CD chín đồng vào máy nghe. Em muốn nói chuyện với cô ấy.
Nhưng lúc anh đến quả thực em không thể phân thân. Người phụ nữ ấy là yêu quái nhảy ra dưới những ánh đèn rực sáng nhất. Cô ấy muốn bóp chết em, đập nát em, nhất định không chịu nói chuyện với em. Anh yêu, em lỡ gây ra chuyện rồi. Em không có sức chống lại.
Anh còn nhớ con mèo khoang nhà em chứ. Anh khen cậu ta là con mèo ngoan, không bao giờ có gỉ mắt. Em và mèo khoang cùng đối diện với yêu nghiệt đánh đàn piano đó.
Em thấy mèo khoang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt sạch trong lăn theo gò má gầy rơi xuống. Đầu mèo khoang kêu bồm bộp, vì bị người phụ nữ đó gõ nát rồi. Cô ta chỉ hiền dịu với mỗi mình anh. Cô ta muốn hại chết em và mèo khoang.
Mèo khoang của em chết đến nơi rồi. Cậu ta bò chậm chạp lên chân em. Lúc đó, em thấy xung quanh thật im ắng. Cỏ hung vàng bùng cháy tỏa ra mùi máu.
Em vùi mình vào ghế salon. Tóc em không ngừng gãy. Tiếng gãy giòn tan.
Mèo khoang trèo lên chân em. Cậu ta không còn sức để nói chuyện với em nữa. Nếu không, có lẽ cậu đã nói rằng, chị xem đấy, chị đã nuôi mối tình của mình thành một con trăn. Nhưng cậu ấy không hề trách em, cậu ấy yêu em.
Mèo khoang thiếp đi trên đầu gối em. Hung thủ có mái tóc hung vàng thấy anh đến, lại trở nên hiền dịu. Bài Caught a light sneeze giống như một bài hát ru.
Anh yêu, lúc anh gõ cửa, mèo khoang của em đang dần đến với cái chết. Cậu ta nằm trên đầu gối em. Em và cậu ấy, mắt đối mắt, em phải nhìn thấy cậu ấy ra đi. Cho nên em chưa mở cửa cho anh. Lúc đó, cậu ấy hẵng còn ấm nóng.