← Quay lại trang sách

Chương 20 -Chàng trai của những trận đấu

22 tháng 2 năm 2006

Thời tiết Luân Đôn rất lạnh, buốt tới thấu xương. Trận lượt đi của vòng tứ kết Champions League diễn ra trên SVĐ Stamford Bridge. Mặt sân lầy lội, thứ đã gây nên những tranh cãi không ngớt trên các mặt báo trong ngày hôm sau. Trên khán đài, bầu không khí được đun nóng như trong chảo lửa, và đặc quánh chất Anh. Một bên là Chelsea - với một chiến thuật hợp lý thiên về phòng thủ, mạnh mẽ và dữ dội, một đội hình thuyết phục nhất châu Âu. Bên kia là Barça - với vũ điệu Latin điêu luyện, giàu xúc cảm, vô cùng lôi cuốn. Một phong cách bóng đá mỹ miều, nhưng thường được cho là mỏng manh dễ vỡ. Cả hai đội đều dẫn đầu tại giải quốc nội và đã làm nên những điều thần kỳ vào cuối năm 2005. Mùa giải mới của cả hai khởi đầu không mấy suôn sẻ, tại giải Ngoại Hạng Anh, Chelsea để thủng lưới ba bàn trước Middlesbrough và ngậm đắng trước kẻ tí hon Colchester tại cúp FA. Còn Barça không có được sự phục vụ của Eto’o vì cầu thủ này đang tham gia Cúp Bóng đá Châu Phi. Cùng với việc Xavi dính chấn thương, họ đã bị loại khỏi Copa del Rey dưới chân Zaragoza; và thêm sự vắng mặt của Ronaldinho, họ tiếp tục thua hai trận La Liga. Trận thua trước Valencia khá đau đớn khi đối thủ đang rượt đuổi Barça rất sát trên bảng xếp hạng, khiến khoảng cách rút ngắn chỉ còn sáu điểm.

Gác lại bối cảnh đó sang một bên, trận đấu này được chờ đón bởi vô số thông tin hấp dẫn. Ví dụ như cuộc đọ súng giữa Ronaldinho, Quả bóng vàng châu Âu, và kẻ về nhì Frank Lampard; hay giữa Eto’o và Drogba, hai cầu thủ được bầu chọn xuất sắc nhất nhì châu Phi. Và đừng quên cuộc chạm trán giữa hai vị HLV: Một bên là Người Đặc Biệt José Mourinho và một bên là Rijkaard điềm đạm, hai cá tính hoàn toàn tương phản.

Hơn nữa trong bóng đá, người ta luôn có lý do để nói về chủ đề phục thù, rửa hận. Ít ai có thể quên được ba bàn thắng lội ngược dòng chỉ trong mười chín phút mà

The Blues đã dành tặng cho Blaugrana vào ngày 8 tháng 3 năm 2005 trong trận lượt về vòng mười sáu đội của Champions League. Barça nắm thế chủ động khi trước đó đã thắng 2-1 ở trận lượt đi trên sân nhà Nou Camp, nhưng lại để tuột mất lợi thế ấy sau hàng loạt sai lầm của hàng phòng thủ, mà theo lời của HLV Rijkaard là do thiếu chín chắn và mất tập trung. Mặc cho những nỗ lực của Ronaldinho cùng với vô số cơ hội ăn bàn nhưng bị bỏ lỡ, đội hình Barça này - những kẻ tự cho mình đã là một Dream Team mới - đành phải bất lực nhìn cảnh Mourinho lao vào sân, gửi những nụ hôn gió tới người hâm mộ, cũng như những lăng mạ, xô xát và bạo lực nổ ra giữa các cầu thủ và nhân viên bảo vệ, thậm chí dính dáng tới cả vị HLV người Hà Lan. Hành trình hồi hương còn cay đắng hơn, khi những sai lầm của họ bị lật lên lật xuống và trọng tài Pierluigi Collina bị báo chí Tây Ban Nha buộc tội đã không công nhận một số quả đá phạt, cũng như không nhận thấy Carvalho đã phạm lỗi với Valdés trong bàn thắng ấn định tỷ số 4-2 của Terry. Nói ngắn gọn, vị trọng tài này bị buộc tội đã thiên vị cho Chelsea.

Ai cũng đều biết rằng trong những trường hợp như thế này, lịch sử thường lặp lại. Cuộc đọ súng đã châm ngòi cho hàng loạt các tít báo thể thao và thậm chí còn tạo nên tiếng vang cho bộ phim truyền hình mang tên “Báo thù”; áp lực ngày một đè nặng hơn lên vai các cầu thủ, những người đang bước ra sân vào lúc 8h45 tối. Danh sách ra sân được thông báo: Chelsea thiếu vắng Drogba, thế chỗ cho anh trên hàng công là Hernán Crespo, trong khi đó hàng thủ có được sự phục vụ của Asier del Horno và Claude Makelele. Bên phía Barça, Thiago Motta đá cặp với Edmílson ở khu vực trung tâm. Andrés Iniesta, cầu thủ thường có mặt trong danh sách thi đấu thì trận này được cho ngồi ghế dự bị. Leo Messi ra sân trong chiếc áo số 30 màu vàng chanh. Trong mắt nhiều người, trông anh chẳng cao lớn hơn một đứa trẻ là mấy. Làm thế nào mà một đứa trẻ có thể quen được với áp lực khủng khiếp này, trong khi kể cả một chàng trai cao lớn cũng còn cảm thấy khó thở? Nhưng hình như Messi lại không hề thấy áp lực gì cả. Liệu có phải là vì tâm lý tuổi trẻ ít bị ức chế hơn người lớn? Hay đơn thuần là vì anh ấy không hề biết sợ hãi? Câu hỏi này đã được giải đáp ngay ở phút thứ ba của trận đấu, khi El Pulga tung ra cú sút đầu tiên, dù Petr Cech đã dễ dàng cản phá. Rõ ràng là Messi không hề sợ sệt. Và anh đã liên tục chứng minh điều đó trong những phút tiếp theo khi anh luồn lách vào mọi khe hở trên sân như một chú chuột nhỏ. Anh tiến lên lui xuống, tích cực cướp bóng, chuyền bóng chuẩn xác, phối hợp chặt chẽ với đồng đội, kiến tạo nên cơ hội nguy hiểm đầu tiên của trận đấu, và gieo rắc nỗi sợ hãi vào hàng thủ nổi tiếng vững chãi của Chelsea. Và rồi đêm hôm ấy thật sự là một cơn ác mộng đối với Del Horno, người đã in cả một bàn đinh giày lên chân phải Messi vào phút thứ 31. El Pulga đã không cảnh giác, và cũng không có bất kỳ phản kháng gì sau khi bị phạm lỗi. Trận đấu được tiếp tục. Nhưng ngay sau đó một vụ ẩu đả đã khiến cho hậu vệ đến từ vùng Basque này bị đuổi ra khỏi sân, và Chelsea chỉ còn mười người. Điều gì đã xảy ra? Messi kiểm soát bóng ở khu vực ba phần tư sân, thoát được một pha xoạc bóng nguy hiểm, và cạnh tranh với Robben, kẻ đang tìm mọi cách đoạt lại bóng, nhưng cầu thủ bé nhỏ của chúng ta không dễ gì lùi bước. Anh đuổi bóng cùng Robben tới tận mép sân, cố gắng vượt qua anh ta hết từ bên này sang bên kia. Cuối cùng, sau một pha tăng tốc đầy bất ngờ, Messi đã thủ được bóng ở góc cột cờ. Giờ thì Robben ở trước mặt anh - và anh đã đẩy bóng qua háng anh ta thành công, nhưng ngay lập tức anh bị cán nát bởi một “đầu máy xe lửa” trong chiếc áo màu xanh.

“Tôi thấy một hậu vệ lao rất mạnh về phía mình, và tôi đã cố nhảy lên để tránh anh ta… Nhưng không kịp”, chàng trai người Argentina giải thích sau đó. Messi ngã lăn ra đất cùng với Del Horno, kẻ vừa đốn gục anh. Các cầu thủ nhào tới xung quanh tranh cãi om sòm. Robben và Gudjohnsen phản đối quyết định của trọng tài biên. Trong khi đó Deco và Ronaldinho nhảy vào chỉ trích Del Horno. Puyol thậm chí suýt chút nữa lao vào Robben. Motta và Edmílson thì cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Terry tranh cãi với Terje Hauge, trọng tài chính người Na Uy, trong khi Ronnie lẩm bẩm điều gì đó vào tai ông ấy. Sau đó một thẻ đỏ cũng đã được rút ra gây nên nhiều tranh cãi: Del Horno phản kháng, Motta hoan nghênh còn Makelele thì phàn nàn. Trận đấu lại tiếp tục và Mourinho buộc phải điều chỉnh đội hình. Ông cho Joe Cole ra sân, thay vào hậu vệ cánh phải Geremi, và di chuyển Ferreira vào kèm chặt Messi. Nhưng cũng vô ích, cả cú chơi xấu trước đó lẫn sự “kèm cặp” bây giờ đều không thể làm chàng trai trẻ sợ hãi, bằng chứng là anh ấy tiếp tục làm chủ khu vực trung tâm, không hề suy chuyển; anh ấy cũng chẳng để ý đến nỗi bực tức của The Blues, và tiếp tục cống hiến màn trình diễn solo đẳng cấp của mình. Anh liên tục yểm trợ cho các đồng đội bên phía cánh phải, kiến thiết các cơ hội ăn bàn cho Ronaldinho và Deco, đáng tiếc là họ không tận dụng được chúng. Riêng đối với Messi thì anh lại bị cách ly quá chặt, không được đồng đội phía sau hỗ trợ, anh không thể tạo nên thay đổi. Trong khi đó, đội hình mười người của Chelsea đang tuân thủ chặt chẽ sự chỉ đạo của HLV: “Chỉ cần giữ vững tỷ số hòa 0-0.” Do vậy họ có lý do hoàn hảo để lui hết về sân nhà và chờ cơ hội phản công. Đội bóng áo xanh hoàn toàn kiểm soát chiến thuật này và không lâu sau đó cơ hội đã đến với họ: Như được khích lệ tinh thần sau khi Drogba vào sân từ đầu hiệp hai, đội bóng đến từ Anh quốc đã có bàn thắng dẫn trước ở phút 58 của trận đấu. Motta phá bóng phản lưới nhà sau pha đá phạt của Lampard. Giờ thì họ buộc phải vượt lên lật ngược tình thế. Một lần nữa, không ai khác chính Messi là người cố gắng làm mọi điều có thể, khích lệ tinh thần đồng đội và bỏ ngoài tai những tiếng reo hò, huýt sáo trên khán đài sân Stamford Bridge. Nhanh như thoắt, anh đối mặt, qua người, xuyên thủng hàng hậu vệ, dứt điểm, tung ra những đường chuyền đáng kinh ngạc - chỉ có điều không có ai ở đó để đón bóng. Anh nhẹ nhàng cứa bóng từ góc ngoài vòng cấm, bóng đi sượt qua cột dọc bên trái thủ thành Chelsea. Đứng như trời trồng, anh tự hỏi bản thân sao không thể làm tốt hơn thế. Nhưng Messi là người kiên quyết nhất trong đội, và cuối cùng thì các đồng đội cũng đã hỗ trợ được cho anh. Vào phút thứ 70, Terry đã giúp Barça lật ngược thế cờ: Sau khi Ronaldinho đá phạt chiến thắng Cech, san bằng tỷ số, Barcelona mới bắt đầu thể hiện thứ bóng đá đẹp của họ và tạo ra các cơ hội ăn bàn. Và một lần nữa lại là Messi: Anh ấy chuyền như dọn cỗ cho Larsson, người vừa vào thay cho Motta. Ba phút sau đó, Terry vào bóng ác ý với Messi trong vòng cấm nhằm ngăn chặn anh. Sẽ có một quả penalty? Không, các trọng tài không công nhận pha phạm lỗi. Vào phút 79 của trận đấu, Eto’o nhận đường chuyền từ Márquez và đánh đầu vào lưới. Vậy là họ đã thành công.

Chuỗi ngày bất bại của The Blues đã chấm dứt kể từ thời khắc đó trên sân Stamford Bridge, sau 49 trận bất bại (38 trận thắng, 11 trận hòa), cuối cùng thì José Mourinho cũng phải ăn trái đắng thua trận. Và có lẽ ông ấy nuốt nó không trôi. Mourinho đổ tội cho trọng tài và cho Messi: “Tôi có nên thất vọng vì quyết định đuổi Del Horno ra khỏi sân không? Mọi người có theo dõi trận đấu không? Dù thế nào tôi cũng rất bực mình với phán quyết của trọng tài: Cứ viết vậy nếu anh muốn… Nhưng chúng tôi có thể làm gì được chứ? Yêu cầu họ thu lại thẻ đỏ dành cho Del Horno? Hay là treo giò Messi vì pha giả vờ ngã của cậu ta? Chẳng gì có thể làm thay đổi kết quả này…Bởi vì nghiêm túc mà nói, Messi đã diễn quá tốt. Catalonia là một vùng đất giàu văn hóa, như anh biết đấy. Tôi đã đến nhà hát rất nhiều lần, và phải công nhận rằng các màn biểu diễn ở đấy rất xuất sắc. Messi đã học hỏi được những chiêu trò siêu đẳng nhất…”

“Người nào nói Messi dùng tiểu xảo rõ ràng là không hề theo dõi trận đấu”, Eto’o đáp trả. “Bọn họ đã vây lấy cậu ấy từ mọi phía”, Rijkaard nhấn mạnh. Còn Messi chỉ nói ngắn gọn: “Tôi có một vết thương trên đầu gối, một cái ở đùi và một cái nữa ở bàn chân. Cả người tôi bị thâm tím, nhưng tôi không hề thấy đau chút nào bởi vì chúng tôi đã chiến thắng.” Anh nói thêm: “Đó là một trận đấu không thể tuyệt hơn.”

Tất cả mọi người đều đồng ý với điều đó, từ những đồng đội ôm lấy anh khi bước ra khỏi sân cho đến những người hâm mộ hô vang tên anh trên khán đài. Và ngay ngày hôm sau, ai ai cũng xôn xao về những mỹ từ dành cho anh như “sự cống hiến”, “thần đồng”, “bậc thầy bóng đá”, “báu vật của Barça”, “sự xuất hiện của một ngôi sao mới”, “kẻ xuất sắc nhất”, “kẻ can đảm nhất trong trận đấu”. Khi đặt những lời ca tụng ấy trong bối cảnh tuổi tác và tâm lý của Messi khi đó, màn trình diễn của anh có thể đứng ngang hàng với Pelé ở World Cup 1958 tại Thụy Điển, với Maradona ở World Cup U20 1979, với Cruyff trong trận gặp Benfica năm 1969, hay với George Best. Tên tuổi anh ngập tràn trong những lời tung hô, như thể dành tặng cho cậu bé đã vượt qua mọi thử thách trong một nghi lễ đánh dấu sự trưởng thành, với cờ hoa rợp trời trên đầu cậu và toàn đội.

Trận lượt về diễn ra trên sân Nou Camp vào ngày 7 tháng 3. Vào phút thứ 23, Messi bứt phá, cướp được bóng từ Robben - nhưng bất thình lình anh ôm lấy cái đầu gối trái và ngã ra. “Trong trận đấu trước, sau khi va chạm với Gallas, tôi đã nhận thấy cơn đau đầu tiên của vết thương, nhưng tôi quyết gắng gượng”, sau này anh ấy cho biết, “nhưng trong trận tiếp theo tôi nhận ra rằng tôi không thể gắng thêm được nữa.”

Dù không hề có va chạm mạnh, không bị ai vào bóng thô bạo nhưng Messi cũng nằm ôm chân trên đất. Anh nhăn nhó vì đau, hai tay ôm đầu cố gắng che đi khuôn mặt đang sợ hãi. Cả khán đài bỗng im bặt. Các đồng đội nhìn nhau chán nản. Anh ra sân trong tâm trạng rầu rĩ. Rijkaard ôm lấy anh thân tình. Đó là thời điểm khó khăn đối với một cầu thủ đã được cả 90 nghìn CĐV trên sân Nou Camp tung hô - không phải như một nữ hoàng phim truyền hình, mà như một phù thủy múa rối đã cắt đứt sợi dây chiến thắng của đội bóng đến từ Stamford Bridge.

Phần cơ trên của một gân kheo phải đã bị rách - vết rách dài tới bốn cen-ti-mét. Các bác sĩ của Barcelona cho biết quá trình phục hồi cần từ bốn đến sáu tuần. Nhưng thần may mắn không mỉm cười với Messi. Khi anh ra được sân thi đấu trở lại, nhiều vấn đề lại xảy đến với vết thương cũ: Anh vẫn cảm thấy đau. Anh đã có tên trong danh sách ra sân trong trận gặp Villarreal nhưng rồi không được, đáng lẽ anh sẽ được chơi trận bán kết Champions League gặp Milan nhưng rồi cũng không nốt. Cuối cùng thì anh phải sống trong 79 ngày không bóng đá. Và anh phải ngồi xem các đồng đội thi đấu trận chung kết Champions League từ trên khán đài.

Cũng đã có những tranh luận về khả năng cho anh được tham gia một vài phút trong sự kiện tuyệt vời này - trận chung kết giữa Barça và Arsenal trên sân Stade de France, Paris - có thể là trong những phút cuối trận, nhưng mặc kệ việc vết thương có vẻ đã lành lại, Rijkaard không muốn có bất kỳ rủi ro nào xảy đến với anh. Các đồng đội rạng rỡ nâng cao chiếc cúp Champions League thứ hai trong lịch sử đội bóng, trong khi Messi buồn vã và cô đơn, đã không đi xuống sân để nhận huy chương cùng mọi người.