← Quay lại trang sách

Đêm văn nghệ thiếu nhi[21]

Istanbun 24-4-1964

Zeynep thân mến!

Sau lá thư ngày 6-3 bạn còn gửi cho tôi một tấm bưu ảnh, trong đó bạn hỏi tôi tại sao không viết cho bạn nữa. Chắc bạn nghĩ rằng tôi giận bạn đã trả lời thư chậm trễ, có phải không?… Không, tôi không giận dỗi gì bạn đâu. Ở trường tôi cũng có tổ chức đêm liên hoan văn nghệ nhân ngày Thiếu nhi, nên chúng tôi phải chuẩn bị rất khẩn trương. Tôi cũng tham gia mấy tiết mục rất bận rộn nên cứ khất lần mai. Hôm nay bảo ngày mai, ngày mai hẹn ngày mốt, thời gian qua khá nhanh và hôm qua (23-4) chúng tôi đã tổ chức liên hoan văn nghệ xong. Như vậy là yên tâm, lúc này tôi mới có thì giờ rảnh để viết thư cho bạn.

Buổi liên hoan văn nghệ tối hôm qua thật là tuyệt diệu. Bạn có biết tại sao không? Bởi vì có thật là nhiều chuyện tức cười. Mà trò cười tệ hại nhất có lẽ là do chính tôi làm ra mới buồn chứ…

Nhà trường chỗ tôi cử hẳn một tập thể giáo viên để lo cho đêm văn nghệ. Cô giáo chủ nhiệm lớp 3B lo phần chuẩn bị biểu diễn. Cô giáo dạy nhạc thì lo tất cả các tiết mục ca hát và các điệu múa. Thầy giáo lớp tôi phụ trách chương trình kịch của đêm hội, ông đã công phu viết hẳn một vở kịch để chúng tôi trình diễn.

Kể ra thì thầy giáo cũng không phải mất công như thế… Tôi đã thấy nhiều người lớn hình như không yêu thích nghề nghiệp của mình lắm. Họ luôn nghĩ rằng họ sinh ra để làm việc khác chứ không phải nghề dạy học đang đeo đuổi hay sao ấy. Ngay như ba tôi, cũng luôn luôn than thở rằng nếu có điều kiện học hành đến nơi đến chốn thì chắc ông đã trở thành nhà thơ lớn rồi. Bây giờ, khi rảnh rỗi, ba tôi vẫn ngồi làm thơ, chẳng biết có hay không, vì ít khi ba tôi đọc cho mọi người nghe. Chú tôi đã tốt nghiệp kỹ sư cơ khí thì lúc nào cũng mơ ước làm bác sĩ, theo nghề chữa bệnh cho đời. Đó, bạn thấy chưa…

Còn thầy giáo tôi thì lúc nào cũng nghĩ ông ấy phải là nhà văn. Có nhiều lần khi giảng bài, thầy đã tâm sự với chúng tôi, giọng cay đắng: “Lẽ ra tôi đã thành một nhà văn có tầm cỡ. Thế mà số phận khốn kiếp lại bắt tôi đi dạy học, làm nghề gõ đầu trẻ…”.

Tôi tự giải thích rằng đó là thiên tính của con người. Mỗi cá nhân đều nhìn và mơ tưởng một công việc khác ngoài nghề nghiệp của bản thân.

Thầy hiệu trưởng đưa cho thầy giáo tôi và đội kịch một lô các kịch bản đã được viết và in ra trong sách báo. Nhưng thầy giáo tôi tuyệt nhiên không thích và không chọn được một vở nào. Thầy quyết định viết riêng cho chúng tôi một vở thật hay để tập dượt và trình diễn. Đây là một kịch bản thuộc loại buồn, rất buồn, có thể liệt vào hàng các bi kịch. Đó là câu chuyện về một cậu bé hư hỏng, làm khổ cha mẹ vô cùng. Hắn trốn trường, bỏ nơi làm, rồi trốn nhà, kết bè kết đảng với những đứa trò hư hỏng khác, lang thang sống bụi đời. Cuộc sống dựa vào ăn cắp, ăn trộm, đâm thuê chém mướn đã biến nó thành con người tàn nhẫn về lương tâm. Vì nó mà bà mẹ buồn rầu, sinh bệnh tật và qua đời trong đau khổ. Nó cùng bạn bè về nhà cưỡng đoạt tiền bạc của chính cha nó bằng vũ lực. Nếu không được thì nó hành hạ ông già một cách tàn nhẫn. Cuối cùng nhân một vụ cướp, nó bị bắt và đi ở tù. Trong tù, nó thấu hiểu bài học trừng phạt của cuộc đời và trở thành người lương thiện. Mãn hạn tù, nó trở về nhà xin cha tha tội: “Ba ơi, con đã trót dại không nghe lời dạy bảo của cha mẹ, con đã bị trùng trị thích đáng. Bây giờ con đã hiểu và thực sự hối cải. Ba hãy tha thứ cho con!” Đứa con bất biếu giờ đây khóc ròng, quỳ xuống trước người cha già nua tuổi tác, hôn tay ông, cầu xin ông mở lượng tha thứ. Ba nó rất cảm động về sự hối cải, phục thiện của đứa con: “Cha mẹ bao giờ cũng thương yêu con cái. Người ta đánh kẻ chạy đi, không đánh người quay lại. Ba đã tha thứ cho con rồi, Ala phù hộ cho con! Con trai yêu quý của ba”. Quá xúc động về sự kiện đó, ông già lăn ra chết…

Đúng là một kịch bản rất buồn. Khi thầy đọc xong nhiều đứa bạn tôi trong lớp đã phát khóc. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại buột miệng hỏi thầy:

— Sao chúng ta không tìm một vở hài kịch mà diễn có phải hơn không, hả thầy?

Thầy giáo có vẻ cáu tiết vì tôi phá ngang:

— Này Acmét, tại sao lúc nào em cũng thò mũi vào những việc chẳng liên quan gì đến em thế?… Em muốn chúng ta diễn một vở kịch tầm thường nào đó hay sao? Thế thì thà không diễn còn hơn!

Nhưng thật sự tôi muốn nói điều khác kia. Tại sao chúng tôi cứ phải đội mũ đeo râu ra sân khấu. Sao chúng tôi cứ phải đóng giả người lớn làm gì? Thầy cho chúng tôi đóng những vai trẻ con, đóng những chuyện nhà trường, chuyện học sinh hàng ngày của chúng tôi chả tốt hơn hay sao? Thầy giáo đâu có để tôi nói ra những ý nghĩ đó.

Tôi nghiệm ra rằng, tất cả các tối văn nghệ trong các trường học đều có một kiểu kịch: trẻ con hóa trang thành người lớn như những anh hề lùn tịt, bé xíu trong rạp xiếc. Chúng càng nói nghiêm chỉnh, buồn thảm bao nhiêu thì người ta càng buồn cười bấy nhiêu. Tôi đã thấy cảnh trên sân khấu, các diễn viên đối thoại đầy nước mắt mà ở dưới thì khán giả bò lăn ra cười. Chính vì các lẽ đó mà tôi nói với thầy, tốt hơn hết là chúng tôi hãy chọn một vở hài kịch mà diễn. Nhưng nào có ai nghe lời bàn của tôi đâu, thế là tôi đành im miệng.

Trong vở kịch, chúng tôi diễn có năm nhân vật tất cả. Chắc vì giận tôi đã dám bàn phá ngang, dạy khôn này nọ nên thầy đã ra lệnh cho tôi:

— Acmét, em phải đóng vai cậu bé hư hỏng! Nhân vật đó hầu như được dựng dành riêng cho em đấy…

Đemir đóng vai ông bố, Mine đóng bà mẹ, còn hai đứa nữa đóng một số vai phụ. Trước khi tập, chúng tôi học thuộc lòng kịch bản. Rồi đến không biết bao nhiêu lần tập đi tập lại trên sân khấu, trước những khán giả tưởng tượng. Hôm diễn thử lần cuối, trời mưa như trút nước. Mái nhà hội trường đã cũ nên nước dột chảy lung tung. Để nước dột khỏi đọng thành vũng, người ta phải đặt đủ thứ xô, chậu hứng nước mưa cả ở sân khấu.

Tôi còn phải tham gia một điệu múa nữa. Tôi múa cùng với bảy đứa bạn khác, thành bốn cặp trai gái Trung Hoa. Nhân một buổi xem văn nghệ ở trường trung học bạn, thấy điệu múa Trung Quốc hay hay, cô giáo dạy nhạc của chúng tôi bèn học và bắt chúng tôi phải tập để trình diễn.

Chúng tôi tập điệu múa Trung Quốc ấy giữa những giọt nước dột nhỏ từ trên mái xuống, giữa những xô chậu để la liệt trên sân khấu. Cô giáo dạy nhạc giận dữ:

— Các em đừng có nhảy bổ lên như thế! Đây có phải là điệu nhảy “Jeibec” [22] đâu. Múa Trung Quốc, múa phương Đông bao giờ cũng phải nhẹ nhàng, uyển chuyển…

Tôi cố gắng làm những động tác dịu dàng, chậm rãi. Nhưng bởi vì đã quá quen thuộc với các nhịp nhanh, mạnh mẽ ở các điệu nhảy của chúng ta nên tôi rất hay quên và thỉnh thoảng dậm chân rầm rập:

— Acmét, em đừng có nhảy bổ lên như vậy… Múa Trung Quốc phải chậm rãi…

Cô giáo đánh đàn piano làm nền cho chúng tôi múa. Nhưng nào tôi có giữ được nhịp điệu, tôi lại bước sai và nhảy lên hùng hục. Cô giáo cáu tiết, định chạy đến để uốn nắn thì giữa đường vướng phải một xô nước, ngã lăn ra sàn. Nước trong xô đổ lênh láng cả sân khấu, chúng tôi phải lau mãi mới tiếp tục tập được. Sau đủ mọi tai nạn như thế, gần tối cô giáo mới để cho chúng tôi nghỉ, tuy cô chưa hài lòng lắm…

Đêm biểu diễn, tất cả chúng tôi ai cũng rất hồi hộp. Màn đồng ca đầu tiên có 50 học sinh lên sân khấu. Chúng tôi chen chúc nhau nhìn qua kẽ phông màn: hội trường chật ních người, làm đứa nào cũng vừa vui thích vừa lo lắng. Mở màn, chúng tôi chào mừng khán giả bằng bài quốc ca hùng tráng. Sau đó chỉ còn lại các học sinh lớp Một và lớp Hai ở trên sân khấu: Chúng nó hát bài “Ngày 23 tháng 4, chúng em tràn ngập niềm vui”. Bài hát kết thúc, ở trong hậu trường chúng tôi thấy khán giả vỗ tay, nhiệt tình cổ vũ.

Nhưng thấy cô giáo nhạc chẳng vừa ý chút nào. Khi lũ nhóc vào phía trong, tôi nghe cô ấy mắng chúng nó:

— Đồng ca kiểu gì thế hả? Tôi dạy các em thế à? Dàn đồng ca có hai bè mà tôi nghe thành mấy chục bè, mỗi người một giọng… Thật đến xấu hổ!

Đến lượt điệu múa Trung Quốc, chúng tôi ra sân khấu. Bọn con gái mặc quần áo sặc sỡ, lấp lánh sáng những dải kim tuyến. Mỗi đứa còn cầm một cái khay trên tay. Bọn con trai chúng tôi được tô mắt và lông mày đen, kèm theo bộ ria mép khá giống mấy anh Tàu lùn.

Cô giáo dạy nhạc trên cây đàn piano, màn kéo lên và chúng tôi bắt đầu múa trên sân khấu. Các cô gái bưng khay lượn vòng qua trước mặt chúng tôi, nghiêng người như nâng một khay gì đó. Bọn con trai chúng tôi thì nhún nhảy như muốn tán tỉnh các cô… Hình như tôi lại quá đà nhảy nhanh lên, làm cô giáo phải đánh đàn theo. Chính lúc đó một tai hại đã xảy ra và cũng chính tôi là kẻ gây ra tội lỗi. Do tôi nhảy quá mạnh, váy của bạn gái nhảy cặp đôi với tôi bị móc vào kẽ hở của sàn gỗ. Cô bé không sao kéo váy ra được vì hai tấm gỗ khép lại quá chặt. Chúng tôi thì quay vòng mà nó thì cứ loanh quanh tại chỗ. Khi đến gần nó, có lần tôi đã cố ý dẫm chân thật mạnh, hy vọng các tấm gỗ trèn sàn tách nhau ra. Nhưng vô ích, hình như chúng lại càng nhích lại sít nhau hơn. Cô bé hốt hoảng kéo mạnh cái váy mong thoát khỏi chỗ kẹt, ai ngờ sự việc còn bi đát hơn. Do bị kéo mạnh, dây thun bị đứt, thế là cả cái váy tuột ra… Khốn khổ cô bé! Nó chỉ còn mỗi cái quần lót. Có nhiều tiếng cười bên dưới khán giả. Cô giáo chỉ huy hét lên:

— Màn! Kéo màn… kéo màn nhanh lên!

Giữa tràng vỗ tay, tấm màn kéo vội phủ kín cả chúng tôi. Tiếp đến các điệu múa và bài hát khác, mọi sự việc diễn ra bình thường, tuy vẫn có sự sơ suất tức cười. Cuối cùng là vở kịch của chúng tôi.

Ông thầy tự tay hóa trang cho chúng tôi. Giá mà bạn nhìn thấy Mine nhỉ. Nó mặc một cái váy cũ của mẹ, may lại cho vừa, trông nó giống hệt một mụ già lùn, nhỏ xíu.

Thầy giáo bôi vào giữa môi trên và mũi tôi một lớp hồ và dán vào đó bộ ria mới khiếp chứ, cứ như hai cái đuôi chồn ấy… Nhưng vì quá nặng nên đôi ria ấy không chịu dính vào mặt tôi. Thầy phải bôi mấy lớp hồ dưới mũi tôi, mãi mới làm cho tôi có một bộ ria thật hợp với khuôn mặt.

Thầy giáo cũng phết đầy hồ vào hai má Đemir rồi lấy bông gòn cho dính vào. Đemir có cả bộ râu và mấy cái ria mép trắng xóa, đúng là cha của tôi rồi. Hóa trang xong, thầy giáo nhận xét:

— Muốn Đemir trông có vẻ già thực sự, phải kiếm được đôi kính đeo cho nó mới được…

Nhưng mà kiếm đâu ra kính lúc đó, nếu không đi mượn từ trước. Chúng tôi cứ loanh quanh, loay hoay mãi mà không kiếm ra kính. Bí quá, thầy hiệu trưởng bèn tháo kính của ông ra và đưa cho Đemir:

— Em đeo đi và giữ cho cẩn thận. Nếu em làm vỡ là hại thầy đấy. Thầy chẳng nhìn thấy gì khi không đeo kính đâu.

Đeo kính vào, Đemir liền biến thành một trong bảy chú lùn, mà là chú lùn giỏi nhất kia! Nhưng lại đẻ ra một rắc rối mới: Đeo đôi kính ấy nó không nhìn thấy gì cả.

Khốn khổ! Khi màn kéo lên, dò dẫm tìm sân khấu như người mù, nó va đầu vào tường một cái đau điếng và suýt làm vỡ cái kính quý của thầy hiệu trưởng. Tôi phải đẩy lưng nó, dẫn về chỗ nó ngồi trên sân khấu. Tình cha con có vẻ thân mật ở đầu vở kịch.

Màn đầu, chúng tôi diễn xuất khá đạt. Tràng vỗ tay kéo dài của khán giả chứng minh điều đó.

Chúng tôi tiếp tục diễn đến màn hai. Lúc này tôi giận mẹ tôi (nghĩa là Mine ấy mà). Ba tôi (tức là Đemir) khuyên can tôi không được. Nhưng đeo đôi kính viễn nặng, nó đâu có nhìn thấy ai. Phải nói chuyện với tôi mà nó ngoảnh mặt vào tường, quay lưng về phía khán giả.

— Hừ, con với cái. Chúng tao nuôi nấng mày khôn lớn để được đền bù công lao như thế này đây. - Nó hét lên và đưa nắm tay đấm dọa bức tường trước mặt.

Đến đoạn đứa con hư đánh mẹ nó, Đemir phải chạy tới cứu. Vì không nhìn thấy tôi và Mine nên nó cứ quờ quạng như trò “bịt mắt bắt dê” vậy. Nó giơ tay lên cao và gào lên về phía cửa ra vào:

— Đừng đánh mẹ, con ơi, đừng có đánh! Con cái không có quyền đánh cha mẹ! Thằng con bất hiếu kia, mày có nghe thấy không? Dừng lại!

Chúng tôi đứng ở cả về bên phải mà Đemir lại hướng về bên trái nói với khoảng không, chẳng có ai cả. Để nó biết phương hướng mà quay về phía tôi, tôi cười lớn ha hả:

— Ha, ha, ha… - Chỗ này tôi mạn phép tác giả kịch bản, tức là thầy giáo tôi, mà bịa ra giọng cười man rợ và lời nói - Tôi cứ đánh, ai bắt bà ta đẻ ra tôi làm chi? Tôi đánh cho bà ta nhừ xương!

Nhận ra hướng tôi đứng. Đemir dò dẫm đi về phía tôi, nhưng rồi nó lại lạc và quay ra phía khán giả:

— Mày không được phép đánh mẹ! Cánh tay đánh cha mẹ sẽ bị trừng phạt khô héo, lụi tàn, rơi rụng…

— Ha, ha, ha… tôi lại phải lăn ra mà cười để nó biết hướng mà đi.

Nhưng không thể cười mãi, mà Đemir hình như chưa nhận ra. Tôi sốt ruột lôi Mine về phía nó, đến lượt Mine bịa ra lời mắng tôi:

— Trời, thằng bất hiếu, mày lôi tao đi đâu?

— Ba ơi, quay lại với con, con ở đây cơ mà…

Đemir là đứa thông minh, nó hiểu ngay tình cảnh nan giải của chúng tôi, nó cũng ứng khẩu nói luôn.

— Tao không muốn nhìn mặt mày nữa. Tao là ba mày nhưng mày cũng đừng đến với tao làm gì. Thằng con bất nhân bất nghĩa kia!

Chúng tôi tiếp tục nói với nhau những lời chưa được viết ra trong kịch bản:

— Ba nói với ai thế ba. Con ở đây kia mà.

— Tao không nói với mày, thằng trời đánh thánh vật kia. Tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày nữa.

— Ba nói với những bức tường hả ba?

— Đúng đấy! Đá, gạch có khi còn hiểu lẽ phải hơn mày. Đồ bất hiếu, thằng con trời tru đất diệt…

Mine nói tiếp luôn:

— Ôi, phải chăng tôi sinh ra cục đá còn hơn “mang nặng đẻ đau” ra nó!

Nói xong nó lăn ra giả vờ chết…

Lẽ ra lúc này Đemir phải cúi mình hỏi thăm an ủi bà. Nhưng vì không nhìn thấy nên nó cúi xuống chỗ chẳng có ai và lo lắng hỏi:

— Bà nó đâu rồi? Bà ở chỗ nào…

Vừa hỏi nó vừa sờ soạng tìm dưới sàn sân khấu. Mine bò về phía nó:

— Tôi đây, ông ơi. Tôi… chết đây.

Tôi tóm được Đemir quẳng xuống cạnh Mine:

— Cả ông cũng chết quách đi cho rảnh!…

Hết màn hai, người ta hạ màn xuống. Tôi thở phào, thế là thoát nạn. Vào đến phòng nghỉ ở hậu trường thầy giáo mắng chúng tôi như tát nước. Đemir không chịu, nó cãi:

— Thưa thầy, nhưng em biết làm sao được. Đeo kính vào em chả nhìn thấy gì cả!

Có người bàn, ở màn cuối Đemir nên bỏ kính ra. Nhưng suy đi tính lại mãi, thầy giáo tôi không chịu. Thầy nói ông già đã đeo kính suốt hai màn biểu diễn, cả hội trường đã nhìn thấy, tự nhiên gần hết lại không đeo kính nữa thì thật vô lý không thể được. Cuối cùng thầy hiệu trưởng khuyên Đemir:

— Em thử nhìn lên phía trên mắt kính xem!

Quả nhiên là được, nó đeo đôi kính trễ xuống mắt và nhìn trên không qua kính. Vì vậy những chuyện của màn hai không còn diễn ra ở màn ba nữa. Nhưng khán giả đã rất buồn cười ở màn hai nên đến màn ba chúng tôi nói gì, làm gì họ cũng cười phá lên. Họ cười ngay cả ở những chỗ lẽ ra phải khóc! Đến màn này tôi trở thành người lương thiện và quay trở về nhà. Hối hận về những việc xấu xa đã làm, tôi khẩn khoản cầu xin cha tôi tha thứ cho những lỗi lầm khi trước, thế mà khán giả cứ bò lăn ra cười. Sao họ lại có thể cười được nhỉ? Tôi thắc mắc quá!

Khi cúi xuống hôn tay Đemir tôi mới hiểu. Trời, hèn chi người ta cười đã thế. Tôi đã nhìn thấy một bên ria của tôi đang nằm dưới đất, chẳng biết nó rơi từ lúc nào? Tôi hoảng quá, làm sao bây giờ, làm sao nhặt cái ria lên mà dán nó vào chỗ cũ? Tôi suy nghĩ và quyết định rất nhanh:

— Tha tội cho con đi ba, con sẽ hôn cả đôi chân vất vả của ba!

Tôi nói và lăn ra đất vơ vội lấy cái ria chết tiệt và dán vội vàng xuống dưới mũi. Tuy nhiên… “họa vô đơn chí”, lúc đã không may rồi thì khi những cái không may khác cứ đến dồn dập…

Cái ria bên trái bị rơi, khi nhặt lên tôi vội nên dán nó về phía bên phải, thế là một bên không có, còn một bên có hai cái ria! Đemir lo lắng, nhắc tôi “dán vào bên trái kia mà”. Tôi sửa lại thì cái ria bất trị lại không chịu dính nữa, tôi đành lấy tay mà giữ. Tôi phải giả vờ như đang giận giữ để xoắn cái ria vậy, Đemir nói:

— Được rồi ba tha thứ cho con!

Còn tôi cứ đứng trước mặt cha mà xoắn cái ria mãi thì cùng bất tiện. Ba tôi đã tha thứ rồi cơ mà, làm gì còn lý do để lo lắng hay giận dữ? Tôi phải cố gắng nói thêm:

— Ấy, con đừng làm thế!

— Dù có bị trừng phạt thế nào vẫn chưa đủ với tội lỗi của con ba ạ… Vì vậy con phải hy sinh bộ ria này để tỏ lòng ăn năn hối cải thực sự của con, ba có thể yên tâm tha thứ cho con.

Nói xong tôi vất quách mấy cái ria đi.

Đã đến những phút cuối của vở kịch. Người cha phải ôm lấy đứa con mà nói rằng:

— Ba tha thứ cho con, Ala sẽ tha tội cho con, con thân yêu của ba!…

Nói xong những câu đó, người cha sẽ phải lăn ra chết.

Kịch bản viết rằng người cha phải vừa khóc vừa nói những câu trên. Chẳng hiểu vì sao Đemir lại khóc được. Sau này nó giải thích rằng khung cảnh hội trường làm nó cảm động quá nên phát khóc lên. Nước mắt Đemir chảy lã chã trên lớp râu giả. Tôi tưởng rằng nó đã giả vờ quá đạt, nhưng có lẽ vì tác động của những cái mắt kính có số quá cao, với sự cảm động đã làm nước mắt nó tuôn chảy như suối.

Rung động thật sự tận trong lòng, Đemir ôm lấy tôi:

— Trời, con trai tôi… con yêu quý…

Khi chúng tôi rời nhau ra thì… cái gì thế này! Trên má Đemir chẳng còn tí bông nào. Tôi đang thắc mắc không hiểu bộ râu của nó biến đi đâu thì thấy ngứa trên má. Tôi đưa tay lên, chao ơi, hai má tôi dính đầy bông trắng. Bây giờ, người ngoài nhìn chắc tôi phải là cha chứ không phải Đemir nữa. Lẽ ra Đemir phải ngã ra sàn nhưng sao tôi thấy nó vẫn cứ đứng yên. Tôi giục nó gấp gáp:

— Đemir, cậu chết ngay đi chứ, đợi gì?

— Râu ria dính hết sang cậu rồi, bây giờ trong hai đứa mình thì ai phải chết? - Đemir phân vân với tôi.

— Cậu là cha thì cậu phải chết chứ còn ai… Nào ngã lăn ra đi!

Nhưng nó vẫn đứng im như phỗng đá.

— Nào, làm đi, cậu đợi cái khỉ gì thế?

Nó đến gần tôi và thì thầm:

— Ừ… ngã thì tớ cũng muốn ngã ngay đây, nhưng rủi tớ làm vỡ kính của thầy hiệu trưởng thì sao?

— Cậu làm sao thì làm nhưng hãy chết đi cho rảnh để chúng mình còn kết thúc vở kịch chứ. Làm trò cười như thế quá đủ rồi… Nào, chết đi.

Hai đứa cứ thế dùng dằng một lúc. Cuối cùng Đemir đi đến quyết định, nó nói to lên:

— Ba đã tha thứ cho con, trời cũng sẽ tha thứ cho con, con trai yêu quý của ba!

Nói xong nó cẩn thận tháo cặp kính để lên bàn.

— Ba chết đây. Cầu chúc cho con bình an…

Giọng run rẩy và nhỏ dần, rồi nó ngã lăn ra sàn, bất động. Tôi chạy đến ngã xoài lên nó khóc than… Màn hạ trong tiếng vỗ tay rào rào. Nhưng chưa hết, chúng tôi nằm ở ngoài màn, chỉ có đôi chân ở phía trong…

Tiếng vỗ tay, tiếng cười tưởng làm vỡ trường.

Chẳng biết làm thế nào, tôi bảo Đemir:

— Không lẽ chúng mình nằm thế này mãi, nào chúng ta đứng dậy đi chứ. Cả hai nhé!

— Cậu bảo sao? Không lẽ một xác chết lại đứng dậy được? Tớ chết rồi kia mà, cậu đứng dậy đi… chỉ một mình cậu thôi!

Chúng tôi dùng dằng mãi, chẳng biết làm sao. Chợt ai đó nắm chân cả hai chúng tôi kéo vào trong sân khấu. Lúc đó tôi mới dám đứng đậy. Té ra chính là thầy giáo chúng tôi. Đemir than vãn:

— Dở quá, chúng mình chết cháy cả lũ.

Lòng đầy lo lắng, chúng tôi theo thầy giáo vào phía trong. Ở đó các thầy, các cô giáo và cả thầy hiệu trưởng, ai nấy giàn giụa nước mắt vì cười quá nhiều…

Buổi liên hoan văn nghệ của trường tôi nhân ngày thiếu nhi 24-4 diễn ra như thế đấy. Từ đó Đemir thành ra nổi tiếng, ai cũng khen nó có tài năng đặc biệt về sân khấu. Nó chẳng đã biến được một vở kịch mùi mẫn thành một vở hài kịch cười vỡ bụng đó sao?

Ở Istanbun mùa xuân đã đến, rất đẹp nhé. Ở Ankara có đẹp không?

Chúc bạn học giỏi và khỏe. Hy vọng được gặp bạn ở Istanbun.

Acmét