← Quay lại trang sách

Chương 2.

Trúc Hương mua vé xong, chạy đến ngồi lên phía sau xe Tấn Kiệt. Anh quay lại nhìn phía sau:

– Nhi tới chưa?

– Em không thấy, chờ chút nữa xem.

– Lúc nãy con bé còn chạy phía sau mình mà.

– Chắc nó bị kẹt lại rồi, để em trở ra xem.

Trúc Hương xuống xe, định đi ngược ra cửa thì thấy Hoàng Nhi. Xe đông như vậy mà cô luồn lách rất nhanh. Cô định mua vé thì Trúc Hương đã giơ tay lên ra hiệu:

– Có vé rồi nè, nhanh đi.

Lúc đó phà sắp chạy, chỉ còn lác đác vài xe vội vã chạy xuống cầu. Tấn Kiệt quay lại nhắc:

– Nếu không kịp thì đợi chuyến sau, em không quen chạy mấy chỗ nầy đâu, cứ từ từ thôi nghe.

Rồi anh chạy kè bên cô. Nhưng Hoàng Nhi đã phóng ào ào xuống cầu. Vượt qua mấy xe trước, vọt cái ào lên phà. Rồi thắng xe cái kịt. Khiến mấy người gần đó phải ngoái lại nhìn một cách tò mò.

Mà không tò mò sao được khi cô có về nổi cộm so với hành hành khách xung quanh. Trong khi mọi người thuộc dân tỉnh, ăn mặc rất đơn sơ. Còn cô thì khoác trên người nguyên bộ jean, nón bảo hiểm kín đầu. Mà nổi nhất là dáng người nhỏ nhắn tương phản với chiếc @ cồng kềnh màu đỏ. Không biết làm cách nào mà cô điều khiển cho nổi một chiếc xe nặng nề như vậy.

Tấn Kiệt vội chạy nhanh theo cô. Anh lắc đầu:

– Con bé nầy, hết biết.

Trúc Hương ngồi phía sau cũng hơi run. Khi Tấn Kiệt dựng xe sát xe Hoàng Nhi, cô nhăn nhó:

– Ông chạy đi đâu dữ vậy. Rủi lạc tay lái bay luôn xuống sông thì sao?

– Thì thành tử sĩ chứ sao.

– Hứ, tướng ông chết thành quỷ chứ ở đó mà tử sĩ.

Hoàng Nhi cười hì hì, không trả lời. Chợt thấy một cô bé đứng gần đó, nhìn mình bèn gỡ nón bảo hiểm xuống, mỉm cười với cô nàng.

Cô ta buột miệng:

– Thì ra là con gái, tưởng đâu...

Rồi cô ta im bặt.

Trúc Hương cười nghiêng ngữa:

– Nếu ông mang khẩu trang, chắc chắn thiên hạ sẽ có khối người lầm, biết vậy đừng gỡ nón.

Hoàng Nhi vuốt mái tóc ngắn ngủn, nheo mắt với cô nàng kia một cái. Rồi cười khúc khích với Trúc Hương:

– Biết vậy tôi giả làm con trai cua cô bé đó chơi.

Trúc Hương chậm chích:

– Ông cần gì phải giả, ông không nói thì tôi không biết ông là con gái đó chứ.

– Hứ, vớ vẩn.

– Biết hai nàng lại sắp kê nhau, Tấn Kiệt xen vào:

– Mình lên tầng trên đi, lên đó Nhi ngắm cảnh cho biết.

Hoàng Nhi đồng ý, búng tay cái tách:

– OK, đứng dưới nầy khói quá. Đi nào.

Rồi không đợi anh em Tấn Kiệt, cô phóng một lúc hai bậc thang đi lên tầng trên.

Cô đứng tựa một chân lên băng ghế. Hai tay chống theo chấn song sắt, nheo mắt nhìn ra xa. Hoàn toàn không biết cử chỉ của mình vô cùng phóng khoáng kiểu con trai.

Trúc Hương lên tới, kéo tay cô:

– Làm ơn ngồi xuống đàng hoàng đi.

Hoàng Nhi không để ý chuyện đó, cô chỉ đám lục bình trôi trên, mặt nước, thắc mắc:

– Sao giữa sông lại có lá gì vậy? Lá ở đâu mà rớt nguyên chùm xuống đây lận?

Tấn Kiệt phì cười. Trúc Hương giải thích:

– Lục bình đó.

– Lục bình là cái gì?

– Là... thì nhìn sao biết vậy đi, hỏi làm gì. Nếu mỗi cái mỗi hỏi thì xuống đến dưới chắc trả lời mệt với ông quá.

Hoàng Nhi hứ một cái:

– Không biết thì nhận là không biết đi, bày đặt làm ra vẻ rành rẽ, rồi giải thích chẳng đi tới đâu.

Cô quay qua Tấn Kiệt:

– Anh nói sông ở miền tây nhiều phù sa, sao nảy giờ em không thấy phù sa ở đâu anh?

Tấn Kiệt cười cười chỉ xuống nước:

– Ở dưới đó.

Hoàng Nhi nghiêng tới ngó xuống, rồi lắc đầu:

– Em chẳng thấy gì cả.

Trúc Hương bấm tay cô một cái:

– Lát nữa lên bờ, ông thấy hai bên có nhiều bùn, cái đó là do phù sa bồi đắp đó, bây giờ làm ơn ngồi im đi, đừng có hỏi nữa.

Hoàng Nhi bỉu môi:

– Tại vì hỏi thì ông không biết cách trả lời chứ gì?

– Ai không biết cách, xí.

Hoàng Nhi tủm tỉm cười một mình. Cô biết chắc Trúc Hương cũng không rành hơn cô bao nhiêu. Nói là quê ở đây, chứ cô nàng có sống thường đâu mà biết.

Từ lâu Hoàng Nhi rất thích về quê chơi, nhưng chẳng có dịp nào để đi. Nếu anh em Trúc Hương không về quê đám giỗ lúc nầy, thì chắc cô cũng không có dịp nào để đi.

Một lát sau thì phà cập bến. Lần nầy Hoàng Nhi không dám phóng đua với Tấn Kiệt nữa, mà cứ chạy bám theo anh vì sợ lạc đường.

Đến gần chiều thì về tới nhà dì Út của Trúc Hương.

Dì Út có vẻ hiền và dễ gần. Khi ba người vào nhà, dì chặt dừa cho mỗi người một trái. Và không ngớt cười với Hoàng Nhi:

– Lúc nãy thấy con chạy ngoài ngỏ, dì tưởng Trúc Hương dẫn bạn trai về chơi chứ, nhìn con giống con trai quá nhỉ?

Hoàng Nhi đã quen nghe nhiều người nhận xét như vậy, nên chỉ cười. Nhưng Trúc Hương thì cười nghiêng ngữa, đến nỗi làm đổ cả trái dừa trên tay.

Cách cười đó cũng không làm Hoàng Nhi thấy bực mình. Cô đã quen thấy cô nàng cười khi ai nói như vậy, nên cứ vờ đi như không thấy.

Lần đầu tiên cô được vào một ngôi nhà xung quanh có vườn cây mát rượi kiểu nầy. Cô thích mê, nên vừa thay đồ xong là cô đã kéo Trúc Hương và Tấn Kiệt ra vườn.

Ba người đi luồn dưới hàng mận, vừa đi vừa tìm trái chín hái ăn. Nắng rọi qua khe lá, lung linh dưới mặt đất như nhảy nhót. Làm Hoàng Nhi nhìn hoài không chán mắt. Cô kéo tay Kiệt chỉ xuống đất, xuýt xoa:

– Nó dễ thương quá anh Kiệt.

– Cái gì dễ thương?

– Nắng ấy, lần đầu tiên em thấy nó nhảy nhót trên mặt đất như vậy? Ở đây hay thật đó, yên tĩnh ghê.

Trúc Hương châm cho một câu:

– Ông mà cũng thích cảnh yên tĩnh nữa hả? Lạ ghê, tôi tưởng ông chỉ thích không khí ồn ào trong vũ trường ấy chứ.

Hoàng Nhi định độp lại, nhưng vừa lúc đó tiếng dì Út vọng ra gọi Trúc Hương, nên cô làm thinh.

Trúc Hương vào nhà rồi, Tấn Kiệt vẫn tiếp tục dẫn Hoàng Nhi đi luồn trong vườn, mỗi lúc mỗi xa nhà. Cuối cùng thì ra tới bờ sông.

Hai người đứng bên hàng dừa nhìn xuống mặt nước loang loáng nắng chiều bên kia bờ sông là rặng cây bần xanh um. Hoàng Nhi nhìn không chán mắt dòng nước chảy lặng lờ. Tất cả những thứ nầy vừa mới mẻ vừa cuốn hút, khiến cô có tâm trạng rất lạ.

Tấn Kiệt nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, rồi lên tiếng:

– Thế nào, thích ở đây không?

Hoàng Nhi gật đầu:

– Nếu em có quê ở đây, em sẽ về mỗi mùa hè.

Lần đầu tiên em thấy cảm giác lạ lạ.

– Lạ thế nào?

Hoàng Nhi nheo mắt, cố diễn đạt:

– Nó có cái gì đó thành bình hơn ở thành phố, nó làm mình... đại khái là em thấy buồn buồn, hay hay.

Tấn Kiệt đưa tay vò đầu cô:

– Cũng lãng mạn dữ.

– Hứ, hết nhỏ Hương rồi tới anh, nói chuyện một lát là thấy nổi giận.

Tấn Kiệt cười xòa:

– Em có lúc nào không nổi giận với nhỏ Hương đâu bây giờ kéo luôn cả anh nữa à?

Hoàng Nhi định trả lời. Nhưng vừa lúc đó, cô thấy một chiếc xuồng chạy tới.

Trên xuồng có một bà già và một cậu bé. Thằng bé cầm cây bơi rất rành rẽ.

Nhưng Hoàng Nhi không quan tâm chuyện đó, cô chép miệng:

– Ước gì mình được đi chơi như họ há anh Kiệt.

Tấn Kiệt phì cười:

– Họ đi công chuyện chứ không phải đi chơi đâu cô hai, dân quê người ta không đi chơi như vậy đâu.

Hoàng Nhi hỏi một câu ngớ ngẩn:

– Vậy thì họ đi đâu thế?

– Để anh gọi họ lại hỏi xem.

Hoàng Nhi biết mình bị chọc, cô cũng phì cười nhận ra mình hỏi lãng nhách.

Cô kéo tay Tấn Kiệt đi tiếp:

– Mình lại phía cây cầu đàng kia đi anh Kiệt.

– Đi thì đi, nhưng buông tay anh ra đi, người ta thấy là tưởng mình bồ bịch đó.

Hoàng Nhi hứ một tiếng, nhưng cũng buông ra, hoàn toàn không để ý cử chỉ vừa rồi của mình. Cô phóng một bước tới cây cầu bắc, ngang qua con mương, đứng khom người chống hai tay xuống gối, nhìn nhìn xuống nước:

– Không biết có sâu không nhỉ?

Tấn Kiệt nói như nhắc; – Đừng qua cầu đó, đi không được đâu, coi chừng té đó.

Hoàng Nhi cũng hơi sợ, cô bĩu môi:

– Đừng hù nhé, em không có nhát như nhỏ Hương đâu.

Cô chợt đưa mắt nhìn cây dừa phía trước. Một nhánh của nó bị gãy, treo tòng teng trên cây. Thế là cô phóng một bước về phía đó. Vừa túm lấy nhánh lá, cô vừa nói lớn:

– Coi hiệp sĩ bay nè.

Rồi cô phóng mình đu lên nhánh dừa, cười dòn dã khoái chí. Tấn Kiệt hoảng hồn la lớn:

– Coi chừng nó rớt.

Vừa nói anh vừa chạy nhanh tới cản. Nhưng không kịp nữa, tàu dừa bị sức nặng của Hoàng Nhi, rơi xuống nước cái ầm, nước văng lên tung tóe, kéo theo cả Hoàng Nhi.

– Trời ơi.

Tấn Kiệt kêu lên một cách hốt hoảng, khi thấy Hoàng Nhi ngụp lặn dưới nước. Anh nhảy nhanh xuống, bơi về phía cô, miệng nói lớn:

– Đừng sợ, có anh nè.

Phải mất mấy phút anh mới túm được áo Hoàng Nhi. Rồi vòng tay qua người cô, cố bơi vào bờ. Người cô mềm nhủn, xanh xác vì sợ. Đôi mắt mở to một cách khiếp đảm. Không biết cô đã uống mấy ngụm nước mà bị sặc đến lã người. Khó khăn lắm Tấn Kiệt mới đưa được Hoàng Nhi lên bờ. Lần đầu tiên anh thấy cô hoảng sợ như thế. Khuôn mặt cứ ngơ ngơ như bị mất hồn. Mãi một lúc cô mới tỉnh trí, rồi òa lên khóc:

– Em sợ chết quá..hụ. hu.

Cô níu chặt lấy Tấn Kiệt, ôm cứng ngắc:

– Cho em về nhà đi, em không ở đây nữa đâu. Ghê quá.

Tấn Kiệt qua cơn hết hồn, lại thấy hơi buồn cười và tội nghiệp. Anh cũng ôm Hoàng Nhi, dỗ như dỗ con nít:

– Không sao đâu, em lên bờ được rồi, không có sao đâu. Nín đi nào.

Nhưng Hoàng Nhi không nín ngay được, cô khóc nấc từng cơn, hoảng sợ cùng cực. Vừa khóc vừa đòi về.

Tấn Kiệt tìm cách gỡ tay cô ra để đứng dậy. Nhưng cứ bị cô níu chặt anh phải lên tiếng:

– Em buông ra đi, đừng kéo anh như vậy, anh đứng lên không được.

Phải hỏi đến mấy lần Hoàng Nhi mới hiểu. Và nhận ra mình ôm Tấn Kiệt quá cứng. Nhưng cô không còn lòng nào để thấy vậy là kỳ hay, xấu hổ. Cô vuốt mặt, nhìn nước chảy ròng dưới chân. Cả bộ đồ ướt sủng. Bây giờ mới thấy lạnh, răng cô đánh cầm cập:

– Em lạnh quá anh Kiệt ơi.

– Ráng đi, về tới nhà thay đồ là em hết lạnh liền, đi theo anh.

Hoàng Nhi run lẩy bẩy đi theo Tấn Kiệt. Thật ra cô không lạnh đến mức đi không được. Nhưng do quá sợ nên hai chân cứ cứng lại, không bước nổi hơn.

Nhìn cô xanh méc thật thảm hại.

Tấn Kiệt đứng lại:

– Đi không nổi hả?

Hoàng Nhi vừa cố bước, vừa khóc hức hức:

– Em đi không được, không biết sao chân em thế nầy nữa.

Tấn Kiệt nhìn cô một cách tội nghiệp:

– Leo lên đi, anh cõng về.

Hoàng Nhi khóc thút thít:

– Anh cõng nổi không? Gần tới nhà chưa anh?

– Còn hơi xa, để anh cõng vậy, em đi không nổi đâu.

Vừa nói anh vừa khom người xuống, nói như động viên:

– Ráng chút nữa đi, tại em sợ quá đó.

Khi mang được Hoàng Nhi về tới nhà thì trời đã xẫm tối. Mọi người đang ngồi gói bánh dưới hàng hiên. Thấy hai người ngoài cổng, ai cũng đứng dậy hốt hoảng:

– Cô đó bị gì vậy?

Út và Trúc Hương vội vã chạy ra sân, Trúc Hương lo lắng:

– Nó sao vậy anh Hai? Sao hai người ướt hem vậy?

Dì Út đoán ra ngay:

– Nó bị té dưới mương hả con?

Đang mệt muốn chết mà Tấn Kiệt cũng mỉm cười:

– Té sông chứ không phải mương. Hương vô lấy đồ khô cho Nhi thay đi, pha ly trà nóng luôn.

Trúc Hương vội chạy trước vào nhà. Tấn Kiệt cõng Hoàng Nhi vào sau. Mấy người phụ nữ đưa cô vào buồng, mỗi người xôn xao một câu, làm cả nhà ồn hẳn lên:

– Thay đồ cho ấm đi, xoa thêm dầu cho đỡ lạnh, coi chừng bị cảm đó.

– Uống trà rồi nằm một lát cho lấy hồn, chắc sợ lắm hả con?

– Con gái thành phố đâu có quen bơi lội, sao xuống dưới chi vậy không biết.

Lúc đó Tấn Kiệt đã thay đồ xong, anh vào buồng xem Hoàng Nhi ra sao. Dì Út thắc mắc:

– Làm sao tới nỗi té sông lận, bị trượt chân hả con?

Tấn Kiệt lắc đầu, cười tủm tỉm:

– Tại quậy quá nên mới vậy đó, ai đời tàu dừa sắp bị rụng mà níu nó chơi, con thấy nhưng cản không kịp.

– Chậc, mấy tàu dừa đó phải đứng trên bờ kéo, đu như vậy dễ té lắm. May là kéo lên kịp, chứ không...

Nghe câu đó, Hoàng Nhi càng thấy khiếp đảm. Cô nhắm kín mắt, không dám hình dung tiếp nữa.

Mọi người lần lượt đi ra, chỉ còn Trúc Hương với Hoàng Nhi trong buồng.

Hoàng Nhi được mặc ấm và uống trà nóng, nên dần dần bớt run. Tâm trí cũng định thần hơn. Cô nằm rúc trong mền, mặt mũi tiu nghỉu, hiền như con mèo.

Trúc Hương ngồi bên cạnh cô, qua cơn lo, cô lại thấy tức cười. Và bắt đầu táy máy gỡ mền ra:

– Trời nóng thấy mồ, sao đắp mền chi vậy? Bỏ ra đi.

Hoàng Nhi níu lại, nhưng không nói gì. Vẻ hiền lành của cô làm Trúc Hương càng thấy khoái chí, cô cười hinh hích:

– Lần đầu tiên thấy ông hiền như vậy, té một cú làm hồn vía bay tứ tán rồi, cho hết táy máy tay chân. Quen tật leo trèo rồi.

Hoàng Nhi nhắm kín mắt:

– Tôi không đùa mà.

Cái giọng ẻo nhẻo của cô càng làm Trúc Hương cười dữ. Cô nàng chọc thêm mấy câu nữa. Vẫn không thấy Hoàng Nhi trả lời. Nhìn kỷ thấy cô nàng đã ngủ, cô mới chịu đi ra.

Hoàng Nhi ngủ một giấc đến tối. Khi cô mở mắt ra thì thấy chỉ có mình trong buồng, đèn bật sáng. Nhìn ra cửa sổ thấy trời tối mịt mù. Cô nằm im, lập tức nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi rơi xuống sông. Nỗi sợ hãi tột cùng khi xung quanh mình là thế giới mênh mông nước, không người, đầy đe dọa.

Cô mở mắt, nhưng khuôn mặt vẫn còn ngơ ngơ bàng hoàng.

Tấn Kiệt chợt đi vô. Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô hồi 1âu. Rồi mỉm cười:

– Hết sợ chưa nhỏ?

Anh đưa tay sờ trán cô:

– Không bị sốt, vậy là không sao. Em thấy trong người thế nào?

– Em không sao hết.

– Có thấy đói không? Chiều giờ chưa ăn gì, anh lấy cơm cho em nghe.

Hoàng Nhi lắc đầu:

– Em chưa muốn ăn.

Rồi cô nằm im. Tấn Kiệt cũng ngồi im nhìn cô. Anh càng ngồi như thế thì Hoàng Nhi càng không muốn đi ra. không hiểu sao bây giờ cô cứ muốn kéo dài giây phút êm đềm nầy, bên cạnh Tấn Kiệt.

Trúc Hương chợt đi vào, phá vỡ thế giới yên ổn của Hoàng Nhi bằng giọng nói ồn ào:

– Nó thức chưa anh Hai?

– Thức rồi, nhưng không chịu ăn gì hết đây.

Trúc Hương cười khúc khích:

– Hồn vía còn lơ lửng trên mây, ăn gì nổi mà ăn. Dậy đi cô nương coi chừng không chết vì nước mà chết vì đói đó, ra ăn cháo đi, dì Út bảo dậy ăn kìa.

Hoàng Nhi thở dài, lần đầu tiên cô thấy không muốn có Trúc Hương khi cô bên cạnh Tấn Kiệt một mình. Và cô ngồi dậy, nhăn mặt:

– Đói quá.

Tấn Kiệt gật đầu:

– Từ chiều giờ em có ăn gì đâu, ăn một chút là tỉnh táo ngay thôi.

Hoàng Nhi theo hai anh em ra ngoài. Thấy cô, mọi người lại bàn tán một chập chuyện té sông. Như câu chuyện rất lạ, có thể nói mãi không chán.

Ai nói gì nói, Hoàng Nhi chỉ cười và lặng lẽ ăn. Phải nói là cô hiền đến mức lạ lùng. Không giống cô lúc bình thường, dù chỉ là một chút.

Hôm sau ba người trở về thành phố, lúc dẫn xe ra sân, Tấn Kiệt nhìn nhìn Hoàng Nhi. Rồi bảo Trúc Hương:

– Em chạy một mình đi, để anh chở Nhi, coi bộ chưa lấy lại tinh thần đâu, đi một mình anh lo lắm.

Trúc Hương gật đầu:

– Để em chạy một mình cho.

Nhưng cô nhìn xe Hoàng Nhi. Rồi nhăn mặt:

– Anh chạy xe nó đi, em chạy chiếc nầy không nổi đâu.

– Tất nhiên rồi, anh cũng không dám để em chạy chiếc nầy đâu.

Dì Út lắc đầu:

– Con gái mà mua chi xe lớn vậy hả con, điều khiển không nổi có ngày té chết.

Trúc Hương cười khì:

– Nó đâu phải là con gái, dì Út nói lộn rồi.

Mọi người đều bật cười. Chỉ có Hoàng Nhi là hé môi cười gượng. Nhìn cô hiền như con mèo.

Ba người bắt đầu lên đường. Tấn Kiệt chở Hoàng Nhi, cô ngồi phía sau thật lâu mà không nghe một tiếng chí ché. Cũng không thấy được anh cứ cười mãi một mình.

Ra đường quốc lộ, Tấn Kiệt lên tiếng:

– Thức hay ngủ vậy Nhi?

– Thức.

– Sao không nghe nói gì hết vậy?

Hoàng Nhi biết Tấn Kiệt muốn trêu cô, cô bèn hứ một tiếng:

– Ý anh muốn nói gì, em biết hết đó nhé.

– Biết mà chịu làm thinh à? Hôm nay em có còn là Nhi không đó?

Hoàng Nhi đấm vai anh một cái:

– Chán anh em nhà anh thật đó, chẳng khi nào chịu nói chuyện bình thường với em, bộ không chọc thì chết hả?

– Không chết, nhưng buồn.

– Không thèm nói chuyện với anh nữa, mệt.

Tấn Kiệt rất muốn nói cô nói chuyện giống con gái. Nhưng lại thôi. Anh chuyển đề tài:

– Về nhà nói với mẹ em thế nào đây?

– Đừng nói gì cả.

– Sao lại không nói? Anh thấy không nên giấu.

– Nói mất công mai mốt mẹ em không cho đi nữa.

Tấn Kiệt hỏi một cách ngạc nhiên:

– Vậy còn muốn đi thế nầy nữa à? Chưa sợ à? Anh nghĩ em sẽ không dám đi lần thứ hai nữa đó.

– Em đâu có sợ, vui thấy mồ.

Tấn Kiệt nói tỉnh bơ:

– Té sông mà vui gì, em có thú vui hơi khác người đó nhỏ.

– Anh chẳng hiểu gì cả, té sông chỉ làm em hết hồn thôi.

– Hết hồn mà ngơ ngẩn suốt hôm qua nay, chắc đây là kỷ niệm nhớ đời phải không?

Anh gật gù nói thêm:

– Tưởng em gan góc lắm, không ngờ nhát như thỏ. Lần đầu tiên anh thấy em giống con gái.

Hoàng Nhi nhăn mặt:

– Em có nói em là con trai đâu, từ đó giờ anh với nhỏ Hương cứ gán cho em gì đâu không.

– Tại em làm cho người ta nghĩ như vậy.

– Hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Tấn Kiệt im lặng một lát, rồi nhắc lại:

– Những gì thì cũng nên nói với mẹ em đi, chuyện như vậy không nên giấu.

Hoàng Nhi không trả lời. Đầu óc cô đang nghĩ đâu đâu. Lần đầu tiên cô thấy mình nghĩ lan man thế nầy. Nói chung là cảm giác rất lạ.

Lúc đó Trúc Hương chạy vượt lên, nên không ai nói chuyện thêm nữa.

Hoàng Nhi không có hứng nói nên không khí cũng trầm đi, chứ không ồn ào như lúc đầu.

Về đến nhà thì trời đã tối. Không có ai ở nhà. Hoàng Nhi vào phòng mình.

Cô ngồi xuống trước gương, nhìn mãi mình trong đó lần đầu tiên cô thấy mái tóc mình ngắn quá, không đẹp chút nào.

Cô chống cằm, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết nếu để tóc dài thì mình có nữ tính hơn không nhỉ?

Duy phong ngồi trước máy. Ngón tay thong thả nhấp phím Page Down.

Anh lần lượt xem lại những mẫu vẽ tuần trước, trước khi cho in. Đa số những mẫu nầy đều lấy cảm hứng từ những loại thú nhỏ kết hợp với vài nét chấm phá hoa văn. Những mẫu nầy là Hoàng Nhi gợi ý cho anh. Rất dễ thương, lần nầy anh sẽ cho tung ra thị trường một loạt đồ bộ dành cho các cô gái trẻ. Anh còn có ý định tặng Hoàng Nhi tất cả những mẫu vẽ trong bộ sưu tập mới của anh.

Nhớ đến Hoàng Nhi, tự nhiên Phong cười một mình. Đến giờ nhớ lại buổi tối nhìn cô trèo tường, anh vẫn không thể nín được cười. Và mỗi lần hình dung đến vẻ mặt láu lỉnh của cô, anh lại thấy vui.

Tiếng chuông điện thoại reo làm cắt ngang suy nghĩ của Phong, anh với tới cầm máy:

– Alô tôi nghe.

Mắt anh chợt nhướng lên khi nghe giọng Cẩm Xuyến vang lên trong máy:

– Anh Phong phải không? Em đây.

– Gọi anh có chuyện gì vậy?

– Tối nay anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh, mình gặp ở chỗ cũ được không anh?

– Nhưng có chuyện gì vậy?

– Gặp nhau rồi em sẽ nói, em rất cần gặp anh Phong ạ.

Duy Phong lắc đầu:

– Có tiện lắm không? Cứ đến công ty anh cũng được, anh có thể tiếp em ở đây mà.

– Em đến đó không tiện đâu anh ạ, làm ơn đến đó gặp em nhé anh Phong.

Lần đầu tiên Duy Phong nghe Cẩm Xuyến dùng giọng nói như vậy với anh.

Có gì đó như hạ mình, năn nỉ. Đó đâu phải là tính cách của cô.

Anh còn đang suy nghĩ thì Cẩm Xuyến lặp lại:

– Em cần gặp anh lắm đó, đừng từ chối nhé, tối nay bảy giờ em chờ anh ở đó, nhớ tới nha anh Phong.

– Thôi được, anh sẽ tới.

Duy Phong nói xong liền bỏ máy xuống. Anh ngã người ra ghế, nét mặt trở nên tư lự. Cuộc gọi của Cẩm Xuyến không thể không làm anh suy nghĩ. Hai năm rồi không gặp. Một cuộc chia tay nặng nề mà anh muốn quên. Bây giờ cô chủ động liên lạc như vậy, liệu có chuyện gì nữa không?

Buổi tối Duy Phong đến quán café vườn trúc. Không hiểu Cẩm Xuyến có cố ý không, khi hẹn anh ở quán nầy.

Duy Phong tìm một bàn ngồi chờ. Anh biết chắc Cẩm Xuyến sẽ chỉ tới lúc hơn bảy giờ. Trước giờ cô không khi nào đến đúng giờ. Nguyên tắc của cô là vậy, và anh không thể nào hiểu nổi thứ nguyên tắc kỳ cục đó, nhưng ngày xưa yêu nhau, anh chấp nhận nó với thái độ vị tha.

Bây giờ tuy không còn như xưa nữa, nhưng anh vẫn không phá bỏ thói quen đó.

Duy Phong rút thuốc ra hút. Anh vô tình nhìn qua chiếe bàn phía bụi trúc.

Buổi tối cuối cùng Cẩm Xuyến nói chia tay với anh, hai người đã ngồi ở đó đến tận lúc quán đóng cửa.

Anh khẽ cười một mình khi nhớ lại hình ảnh đó.

Ở ngoài cửa, Cẩm Xuyến đang đi vào và đưa mắt tìm. Anh đứng lên ra hiệu cho cô, rồi ngồi xuống chờ.

Cẩm Xuyến ý tứ ngồi xuống trước mặt Duy Phong, cô vô tình nói một câu quen thuộc:

– Anh chờ em có lâu không?

Duy Phong ngã người ra sau, buông một tiếng cười:

– Không lâu lắm. Em uống gì?

– Café đi anh.

Mắt Duy Phong hơi nhướng lên ngạc nhiên. Trước kia Cẩm Xuyến không bao giờ uống café buổi tối, vì sợ mất ngủ.

Tuy vậy anh cũng gọi theo ý muốn của cô.

Hình như hiểu ý nghĩ Duy Phong, Cẩm Xuyến cười khẻ:

– Lúc sau nầy em thường xuyên uống thứ nầy, vì em cần tỉnh táo.

– Nói chuyện với anh mà căng thẳng tới vậy à?

Cẩm Xuyến hơi cúi mặt nhìn xuống:

– Em cũng không biết có căng thẳng không, điều đó tùy thuộc vào thái độ của anh.

– Vậy thì không có việc gì phải lo, anh sẽ cư xử rất dễ chịu với em, dù thế nào đi nữa, thì mình cũng đâu phải là kẻ thù.

– Có thật trong lòng anh hoàn toàn vô tư với em không? Anh đã quên được rồi phải không?

Duy Phong không trả lời, mà hỏi một cách quan tâm:

– Em có chuyện gì cần nói vậy?

Cẩm Xuyến hớp một ngụm nước, như giấu vẻ bối rối, thiếu tự nhiên. Rõ ràng cô phải cố gắng lắm mới liên lạc với anh. Duy Phong hiểu điều đó, nên nói như mở lời:

– Cứ coi anh như trước, không có gì là không nói với anh được cả.

Cẩm Xuyến cười gượng:

– Em biết chứ, bản chất anh là vậy mà.

– Vậy thì nói đi.

– Anh... có thể mua bảo hiểm dùm em không?

Duy Phong nghiêng người tới trước:

– Em nói gì?

Cẩm Xuyến lúng túng lặp lại:

– Em đang rối lắm, vì nhìn đi nhìn lại tìm một người mua cho mình không phải là chuyện dễ, vả lại em cũng không có nhiều mối quan hệ để làm việc đó.

Duy Phong không quan tâm đến vẻ lúng túng của cô, chỉ chú trọng đến khía cạnh khác:

– Em làm nhân viên bảo hiểm à? Tại sao phải làm như vậy? Trong khi em thừa biết mình không có khả năng đó?

Cẩm Xuyến cười gượng:

– Nói chung là em buột phải làm, em đã cố gắng tìm thử rồi, nhưng không có ai mua cả. Cho nên...

– Cho nên em nhờ anh? Cũng đã đấu tranh tư tưởng lắm phải không?

– Vâng, em...

– Không cần phải quá mức tự trọng như vậy. Anh đã nói rồi, anh sẵn lòng coi em như bạn bè, mà bạn bè nhờ nhau thì không có gì phải ngại cả.

– Cám ơn anh nhiều lắm.

Duy Phong nói giản dị:

– Từ đó giờ anh không có ý nghĩ tham gia chuyện đó, nhưng anh sẽ mua cho em, mai em đem hồ sơ đến đây.

Cẩm Xuyến có vẻ như không tin mọi việc suôn sẻ như vậy, cô ngập ngừng:

– Anh có suy nghĩ kỷ chưa? Chuyện nầy không làm anh đắn đo gì sao?

Duy Phong mỉm cười:

– Mua một bảo hiểm cũng đâu có gì là lớn lao, anh cũng biết ít nhiều về nó mà, cho nên em cứ làm hồ sơ đi.

Cẩm Xuyến như không biết nói gì hơn, chỉ buông một tiếng ''Vâng '' với tất cả vẻ rụt rè lẫn bối rối.

Duy Phong chợt rút viết, ghi một loạt địa chỉ, rồi xé mảnh giấy ra, đẩy về phía cô:

– Em có thể gọi điện cho những người nầy, có lẽ họ sẽ mua với mệnh giá cao cho em đó anh sẽ nói trước với họ, như vậy em sẽ dễ dàng hơn.

Cẩm Xuyến cầm mảnh giấy, nhìn lướt qua, rồi ngỡ ngàng:

– Ở đâu mà anh biết nhiều người vậy? Người ta có chịu mua không anh?

– Anh nghĩ là được, em cứ mạnh dạn tới gặp họ đi. Khả năng thành công là chín mươi phần trăm đó.

Cẩm Xuyến cứ cầm mãi mảnh giấy mà nhìn. Rồi nói với vẻ lạ lùng:

– Anh làm gì cũng nhẹ tênh và đơn giản, thú thật là...

– Em không tin phải không? Đừng lo, cái gì có thể được anh mới làm, cứ tới gặp họ đi. Nhưng...

Anh ngừng lại như suy nghĩ, rồi hỏi thẳng thắn:

– Cuộc sống của em khó khăn lắm sao?

– Nói chung là... cũng ổn.

– Ổn thì em sẽ không đi làm việc nầy, tính em nhút nhát lắm, anh thừa biết em không thích làm cái nầy đâu, đúng không?

– Vâng, đúng là có, nhưng cuộc sống có lúc bắt buột mình,phải cố gắng anh ạ.

– Phải cố gắng à? Vậy lúc nầy Trung làm gì? Tại sao lại để cho em phải bươn chãi như vậy? Anh nghe nói em có con rồi phải không?

– Vâng, nó được hai tuổi rồi – Đi như thế nầy, em gởi con cho ai?

– Em đưa qua nhà mẹ em.

Duy Phong lờ mờ cảm thấy cuộc sống của cô có gì đó không ổn, nhưng không tiện hỏi. Vã lại có hỏi cô sẽ không kể thật, nên anh coi như không biết gì.

Anh kín đáo quan sát Cẩm Xuyến. Chỉ lấy chồng một thời gian mà cô có vẻ khác đi khá nhiều. Gầy và già đi. Vẻ mặt hiền dịu ngày xưa giờ có gì đó như ẩn nhẫn chịu đựng. Dù trông cô vẫn đẹp.

Hình như tên công tử Hoàng Trung đó không phải là người chồng lý tưởng lắm.

Duy Phong cầm ly lên, uống một ngụm nước, để khỏi phải nói chuyện. Và để tránh cho Cẩm Xuyến cảm giác bị quan sát. Nhìn cô có vẻ thiếu tự nhiên quá.

Mà quả thật Cẩm Xuyến có vẻ gì đó như bồn chồn trong lòng. Cô cứ như nửa vời, về thì không dám, vì chưa nói gì để cám ơn Duy Phong. Còn ở thì càng lo ngại hơn, vì cô không có quyền ở bên anh thế nầy.

Duy Phong chợt đặt ly xuống bàn, nói như vô tình:

– Anh có cái hẹn phải đi ngay, em về trước đi nhé.

Cẩm Xuyến vội đứng dậy:

– Em làm phiền anh quá phải không?

– Nếu bị phiền thì anh đã không tới đây, anh biết em đang ngại, nhưng đừng nghĩ như vậy nữa, bao giờ gặp chuyện cần thì cứ mạnh dạn gọi anh, anh không từ chối đâu.

Cẩm Xuyến cứ đứng yên, thở dài:

Em mắc nợ anh nhiều lắm, món nợ mà không biết bao giờ trả được. Rồi một ngày nào đó em sẽ nói hết với anh.

Duy Phong cười khảng khái:

– Vậy thì anh sẽ chờ.

Cẩm Xuyến cứ đứng ngập ngừng một lát, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô thở dài:

– Em về nha anh Phong.

– Chào em, mai em tới đây, anh sẽ chờ.

– Vâng em về.

Cẩm Xuyến đi ra khỏi quán. Duy Phong vẫn ngồi yên lại bàn. Anh lại đốt điếu thuốc mới. Lặng lẽ suy nghĩ một mình.

Quả thật tối nay Cẩm Xuyến làm lòng anh nao nao. Những tình cảm đã phôi pha bây giờ như được gợi lại, cộng với một chút tội nghiệp. Anh cũng không biết mình đang nghĩ gì về cô. Nhưng rõ ràng Cẩm Xuyến thì đã thay đổi rất nhiều.

Ngồi một lát, Duy Phong mới phát hiện Hoàng Nhi cũng đang có mặt trong quán. Cô đang ngồi một mình phía góc cửa, tay chống cầm nhìn mãi một chỗ, như đang thả hồn đi đâu đó.

Dáng điệu mơ mộng đó không giống Hoàng Nhi chút nào. Nhất là lại vào quán một mình. Không gặp có mấy tuần mà cô bé lạ hẳn đi.

Duy Phong đứng dậy, bước lại phía bàn Hoàng Nhi, anh kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô. Đôi mắt lấp lánh vẻ tinh quái ngấm ngầm như mỗi khi gặp cô:

– Hello. Lâu quá không gặp. Có khỏe không?

Hoàng Nhi ngước lên. Khuôn mặt thoắt trở nên vui vẻ. Rõ ràng cô rất mừng khi gặp Duy Phong. Cô cười tít mắt:

– Lâu ghê mới gặp anh, anh đi đâu vậy?

– Anh vừa hẹn với một người bạn?

Hoàng Nhi ngó quanh:

– Vậy bạn anh đâu?

– Về rồi. Còn cô bé, sao ngồi một mình vậy? Bạn đâu hết rồi?

– Em không có hẹn với tụi nó, tan học ra em buồn quá nên vào đây chơi.

Duy Phong khẽ nhướng mắt:

– Buồn?

Hoàng Nhi hỉnh mũi:

– Thì buồn, có gì mà anh Phong ngạc nhiên vậy?

– Hoàng Nhi mà để cho mình buồn thì anh hơi lạ.

– Em cũng là người mà, người thì phải biết buồn chứ.

Duy Phong gật mạnh đầu một cách cố ý:

– Đúng, người thì cũng biết buồn, Hoàng Nhi buồn cũng là đúng thôi.

Hoàng Nhi không để ý vẻ giễu cợt ngầm của anh, cô thở dài như người lớn.

Rồi hỏi với vẻ đăm chiêu:

– Anh Phong này, từ đó giờ nhiều người bảo em giống con trai, anh có thấy như vậy không?

Duy Phong hiểu cô không hỏi đùa, mà cử chỉ của cô cũng không cho phép ai đùa cợt. Và anh thận trọng hơn:

– Anh không thấy điều đó, ngược lại, Nhi rất nữ tính, có điều phải biết khám phá.

– Phải khám phá mới thấy sao? - Hoàng Nhi hỏi với vẻ thất vọng.

Duy Phong mỉm cười:

– Nhưng có chuyện gì vậy? Sao hôm nay lại hỏi anh chuyện đó?

Hoàng Nhi nói tư lự:

– Em cũng không biết cái đó phải là chuyện không nữa, nhưng chẳng biết hỏi ai, còn im lặng một mình sao em thấy khổ sở quá.

Cô nhìn anh một cách chăm chú:

– Có nghĩa là em đã làm ai cũng nghĩ em, là con trai, là do em phải không?

Chỉ có mình anh là không thấy vậy thôi phải không?

– Cá tính thế nào đâu có quan trọng, vấn đề là những người xung quanh em vẫn yêu mến em như trước, vậy là được rồi.

Hoàng Nhi buồn bã lắc đầu:

– Không được đâu anh.

Vẻ ủ dột của cô làm Duy Phong thấy buồn cười. Nhưng cố kềm lại. Anh hỏi một cách nghiêm túc:

– Có chuyện gì vậy Nhi? Em đã gặp một điều gì đó làm em lo lắng phải không?

– Vâng, đã gặp, nhưng em buồn lắm.

– Vậy thì nói cho anh nghe đi.

Hoàng Nhi ngước lên, hỏi một cách ngập ngừng:

– Anh Phong nầy, ví dụ như là anh em thì có thế yêu nhau được không?

Duy Phong sửng sốt nhìn cô, buột miệng:

– Em nói gì?

Hoàng Nhi bối rối đến đỏ mặt:

– Bộ xấu lắm hả anh?

– Không phải xấu, mà là không thể được, đó là loạn luân, em hiểu không?

Hoàng Nhi xua tay rối rít:

– Không phải anh em ruột, cũng không có bà con gì cả, em nói chưa hết mà.

– Thế thì là anh em ra sao?

– Anh ấy là...ơ...anh ấy thân với em từ nhỏ, coi như anh em thôi.

Duy Phong hỏi thẳng thắn:

– Rồi đến thời điểm nầy em chợt nhận ra em yêu anh ta?

Hoàng Nhi xấu hổ quá, cúi gằm mặt nhìn xuống bàn, len lén gật đầu. Hỏi nhỏ rí:

– Xấu lắm phải không anh?

Duy Phong nghiêng người tới trước nhìn cô. Rồi lắc đầu:

– Chuyện tình cảm không có gì là xấu cả, vấn đề là em có chín chắn hay không thôi.

– Có đấy em nghĩ rất nhiều về ảnh, rất nghiêm túc anh Phong ạ.

– Vậy người đó có biết tình cảm của em không?

Hoàng Nhi lắc đầu ủ dột:

– Không, anh ấy chỉ coi em như em gái thôi, mà em cũng không biết làm cách nào để anh ấy hiểu nữa.

Cô nói tiếp với vẻ ấm ức:

– Ảnh cứ bảo em giống con trai, em thế nầy mà con trai gì? Anh có thấy em khô khan không?

– Không.

Nói xong anh lặng lẽ quan sát Hoàng Nhi. Nảy giờ không phải là anh không thấy sự thay đổi ở cô. Nhưng không nói ra. Anh nhớ ngoài lần thấy cô mặc đầm trong lần gặp ở nhà hàng, đây là lần thứ hai anh thấy cô ăn mặc rất con gái. Trên cổ là sợi dây chuyền mảnh mai, cổ tay là chiếe vòng bằng thủy tinh dễ thương.

Rõ ràng khi thay đổi, cô tỏ ra là một cô gái có khiếu thẩm mỹ. Một cô gái rất dịu dàng, đáng yêu.

Nhưng anh chàng nào đó vốn đã quen coi cô như một cậu trai tinh nghịch, hẳn sẽ buồn cười vì sự thay đổi nầy.

Lần đầu tiên anh thấy một cô gái lột xác nhanh chóng như vậy. Tình yêu có sức mạnh thật kỳ lạ.

Hoàng Nhi không để ý cái nhìn quan sát của anh, cô bặm môi cười một cách e ấp và rụt rè. Thật khác xa nụ cười cởi mở vô tư mà anh thường thấy lúc trước.

Có lẽ cô xấu hổ vì đã nói ra tình cảm thầm kín của mình.

Duy Phong nói như gợi ý:

– Sao em không tìm cách nào đó làm cho anh ta hiểu tình cảm của em?

– Em cũng muốn thế, nhưng em xấu hổ lắm, nhỏ Hương mà biết thì sẽ cười ầm lên, em chết mất thôi.

– Anh nghĩ cô bé ấy không thiếu tế nhị vậy đâu.

– Có đấy, nhỏ đó mà biết gì chuyện tế nhị kia chứ. Nó chỉ giỏi tía lia cái miệng thôi.

– Chắc anh bạn đó không nói lung tung đâu, mà cũng không cho phép cô em gái cười cợt chuyện đó. Nghe cách nói của em, anh nghĩ anh ta là người đàng hoàng, và rất quí mến em.

– Nhưng em đâu có cần quí mến bình thường, em muốn anh ấy xem em là con gái.

Duy Phong suýt phì cười:

– Em rất con gái đó Nhi ạ.

– Nhưng chỉ có mình anh thấy thôi.

Duy Phong hỏi với chút tò mò:

– Chuyện đó bắt đầu từ lúc nào? Sao bỗng nhiên em lại quay ra thích anh bạn đó như vậy?

Hoàng Nhi mân mê chiếc ly. Nói nhỏ nhẹ:

– Nó xảy ra không lâu lắm, cách đây một tháng.

– À vậy là không phải mới đây. Rồi sao nữa?

– Hôm ấy em theo anh ấy đi đám giỗ ở quê anh ấy, có nhỏ Hương đi nữa. Tụi em cũng thường hay đi như vậy lắm, nhưng trước kia thì chẳng có gì đặc biệt, thế rồi tự nhiên hôm đó em bị té sông.

Duy Phong không thể không cười:

– Không thể tự nhiên được đâu, em phải nghịch ngợm thế nào đó mới bị như vậy.

Hoàng Nhi đang bị chuyện kia chi phối, nên không để ý vẻ trêu chọc của anh, cô vội gật đầu:

– Vâng, lúc đó em đeo nhánh lá dừa chơi, không ngờ rớt xuống sông, đó là lần đầu tiên em bị sợ như vậy. Anh không hiểu cảm giác đó ra sao đâu, chuyện chết đó.

– Đừng tưởng tượng xa như vậy, có rất nhiều người bị rơi xuống sông, nhưng thường họ được cứu lên, đó chỉ là tai nạn thông thường thôi, không nên bị ám ảnh.

– Anh có bị như thế đâu mà anh biết, em sợ chết được.

Duy Phong nói như lưu ý:

– Và anh ấy đã cứu em?

– Vâng, lúc đó không có nhỏ Hương ở đó.

– Em cảm thấy yêu anh ấy vì xem đó là ân nhân của mình phải không?

Hoàng Nhi lắc đầu trầm ngâm:

– Em cũng không biết nữa, có những khoảnh khắc đáng nhớ, làm tình cảm của mình thay đổi. Lúc sau nầy em cứ nhớ ánh mắt anh ấy khi ngồi cạnh giường em, nhìn em rất...

Cô ngừng lại như xấu hổ. Rồi nói lí nhí:

– Rất âu yếm.

Duy Phong lặng lẽ nhìn cô, gật đầu thừa nhận:

– Đúng, có những khoảnh khắc làm thay đổi tình cảm và suy nghĩ của người ta. Nhưng đừng để bị lầm lẫn đó là tình cảm gì, em có bị ngộ nhận không?

– Không đâu, em biết em thích anh ấy mà. Tính ảnh dễ thương lắm.

Cô thở dài buồn bã:

– Em buồn lắm, không biết làm cách nào cho anh ấy hiểu cả, ảnh cứ coi em như em gái, nếu hiểu ra thì ảnh có yêu em không hả anh?

Duy Phong lắc đầu thận trọng:

– Anh không biết.

Hoàng Nhi chống cầm ủ rủ:

– Làm sao để ảnh biết tình cảm của em bây giờ.

Duy Phong nói như gợi ý:

– Sao em không nói thẳng với anh ấy?

Hoàng Nhi mở to mắt như lạ lùng:

– Nói thẳng hả? Nhưng như thế có kỳ không?

– Thế nào là kỳ?

Hoàng Nhi cúi đầu nhìn xuống:

– Con gái mà nói trước thì xấu hổ lắm.

Duy Phong mỉm cười:

– Anh không ngờ Hoàng Nhi còn tư tưởng phong kiến như vậy. Tại sao cứ nghĩ tỏ tình là bổn phận của con trai? Em phải mạnh dạn lên chứ, có điều là đừng xông xáo tấn công quá, như vậy sẽ mất hay đi.

Hoàng Nhi vẫn lắc đầu:

– Em không dám nói đâu, xấu hổ chết.

Em xấu hổ vì cái gì?

– Vì nhiều thứ lắm, rủi nói ra mà anh ấy bảo không thích em thì sao?

– Trong trường hợp do em phải chấp nhận thôi. Nhưng cách hay nhất là em nên dò xét thái độ của anh ta. Nếu anh ấy có tình cảm với em, tự nhiên em sẽ cảm nhận được ngay.

Hoàng Nhi thở dài:

– Tiếc là em không thấy gì thay đổi ở anh ấy hết, em đã thay đổi rồi mà vẫn cứ coi em là con nít, bộ con nít thì không có quyền yêu người lớn sao?

Duy Phong lại gợi ý:

– Nếu em thấy không thể nói, thì hãy thể hiện cho anh ta biết đi.

– Thể hiện sao kia?

– Rất nhiều hình thức, khi yêu thì tự em phải nghĩ ra chứ.

Hoàng Nhi mân mê ly nước, mắt vẫn nhìn xuống:

– Em không nghĩ ra được cách nào cả. Không nói được mà cũng không biết cách thể hiện, vậy là ngốc phải không anh?

Duy Phong lắc đầu:

– Anh không cho như vậy là ngốc, nhưng chỉ nhắc em một chuyện quan trọng thôi.

Hoàng Nhi ngước lên:

– Chuyện gì kia?

– Đừng yêu đến mức bỏ học, nếu không muốn anh ấy coi thường thì phải bản lĩnh hơn, em hiểu không?

Hoàng Nhi thở dài:

– Sao mà khó quá, nhưng em sẽ ráng.

Cô chợt nhìn Phong khá lâu:

– Anh Phong nầy, ở tuổi anh, anh có cho cỡ em là con nít không?

– Người ấy bằng tuổi anh phải không?

– Vâng, cũng lớn như anh vậy đó, nhưng anh trả lời em đi, trong mắt anh em có con nít lắm không?

Duy Phong rất muốn nói có. Nhưng vốn là người tế nhị, anh trả lời hư hư thực thực:

– Tuổi tác không quan trọng, điều quan trọng là tính cách thế nào, có chín chắn không so với tuổi của mình, cho nên anh không trả lời được.

– Cũng như không, rốt cuộc em chẳng hiểu được gì hết.

Cô lại hỏi một cách bồn chồn:

– Nhưng ở tuổi em, yêu được rồi chứ?

Duy Phong im lặng gật đầu.

Hoàng Nhi thở phào nhẹ nhõm:

– Vậy thì em không sợ nữa.

Duy Phong nói như nhắc:

– Em không về sao? Tối quá rồi đó.

Hoàng Nhi giơ tay lên nhìn đồng hồ. Rồi thở dài:

– Lại về tối nữa rồi, hy vọng khi về anh ấy không thấy em.

Cô nhìn Duy Phong:

– Anh về bây giờ chưa?

– Nhi về trước đi, anh muốn ở lại chút nữa.

– Vậy thì em về.

Cô đứng lên, cầm chìa khóa. Nhưng nghĩ thế nào lại ngồi xuống:

– Nếu em gọi điện rủ anh đi chơi, anh có đi không?

– Tất nhiên là có chứ.

– Đi như vậy có sao không anh?

Duy Phong hiểu ngay, anh lắc đầu:

– Cái đó tùy ở ý nghĩ của em, còn anh thì không sao cả.

Hoàng Nhi chợt cười hồ hởi:

– Em thích đi chơi với anh lắm, sau nầy nếu có chồng chắc em cũng vẫn thích đi chơi với anh, nói chuyện với anh vui lắm.

Duy Phong nhìn nhìn cô. Vừa thở dài ủ rủ đó, đã lại cười hồn nhiên trong sáng, tự nhiên anh buông một tiếng cười:

– Cám ơn em.

Anh ngồi yên nhìn Hoàng Nhi đi ra cửa. Cái dáng nhỏ nhắn nhưng rất ngông nghênh lúc trước hình như đã thay đổi. Đôi giày cao gót làm bước đi có vẻ uyển chuyển hơn.

Tự nhiên anh nhớ lại dáng điệu lóng ngóng của cô trong chiếc đầm, vào lần gặp nhau thứ hai.

Nhớ về tất cả những gì đã có với Hoàng Nhi, khuôn mặt anh trở nên tư lự.

Duy Phong đứng lên rời khỏi quán. Tối nay anh có tâm trạng buồn buồn.

Gặp hai người con gái mình từng quí mến, nhưng giờ lại có một người sắp sửa đi ra khỏi mối quan hệ vui vẻ trước kia. Anh thấy mình trở nên đa cảm.

Về nhà, anh đi qua phòng Tấn Bình. Chú nhóc đang nằm nghe nhạc trên giường. Duy Phong bước tới ngồi xuống cạnh bàn:

– Tối nay không đi chơi sao?

– Tối nay tụi nó bận, em cũng đi học mới về đó, có gì không anh Hai?

– Không, thấy nhà không có ai nên anh qua tìm thôi. Này, lúc nầy còn thân với Hoàng Nhi không?

Tấn Bình trố mắt ngạc nhiên:

– Sao anh biết nó?

– Biết, có lần em dẫn nguyên đám vô xin tiền mẹ, cô ta đi lạc vào phòng anh lục lọi đủ thứ. Cô bé có vẻ chẳng biết sợ là gì.

Tấn Bình cau trán cố nhớ:

– Sao em không nghe nó nói gì hết vậy kìa.

– Chắc là giấu em, vì hôm đó anh hù cho một trận, đòi giao cho công an, cô bé sợ hết hồn.

Tấn Bình cười khoái chí:

– Anh hù được nó à? Vui nhỉ? Con nhỏ gan góc lắm. Ờ, nhưng chỉ là bề ngoài thôi.

– Bề ngoài thôi à?

– Coi giống con trai vậy chứ mít ướt lắm, tính nó tiểu thư không chịu được, bởi vậy tụi em chìu nó lắm.

– Trong nhóm em thân với cô bé đó nhất phải không?

– Nó nói như vậy hả?

– Ừ.

– Vậy thì hân hạnh quá, em thấy ai nó cũng chơi đều, đâu có biết nó nhìn mình đặc biệt vậy. Nhưng sao tới giờ anh mới kể chuyện nầy?

– Cũng đâu có gì đáng để kể đâu, sau nầy anh có đi uống café với cô ta mấy lần, cũng vui.

Anh khoát tay nói thêm:

– Nhưng dù sao cũng đừng nói với cô ta về anh, cứ coi như không biết gì đi.

– Anh không muốn để nó biết mình là anh em hả?

– Cũng không hẳn là không muốn, nhưng cứ để như vậy anh thích hơn.

Tấn Bình chống tay ngồi lên:

– Anh thấy nhỏ Nhi thế nào?

– Thế nào là sao?

– Có dễ thương không?

– Cô ta có cá tính đó chứ.

– Quá cá tính đi chứ, nhưng thật ra con nhỏ yếu đuối lắm, đụng chuyện mới biết. Nhưng chơi với nó thích hơn chơi với tụi con gái nhiều, tính nó thoải mái.

Thỉnh thoảng hơi mít ướt một chút, nhưng nói chung là chịu chơi.

– Hình như lúc nầy cô ta thay đổi nhiều quá.

Tấn Bình nhướng mắt:

– Anh cũng thấy như vậy nữa há?

– Ừ.

– Lúc nầy tự nhiên thục nữ hẳn đi, y như con gái, tụi em thắc mắc lắm, nhưng không thằng nào dám hỏi, sợ bị giận.

– Vậy cô ta không kể chuyện gì riêng cho em nghe à?

Tấn Bình lắc đầu:

– Không kể gì hết, giữ bí mật cho dù thì thế nào tụi em cũng điều tra ra. kiểu nầy chắc có người yêu rồi quá.

Duy Phong cười lớn. Rồi đứng dậy:

– Có thể lắm chứ.

Rồi anh đi ra khỏi phòng. Không ngờ chuyện bí mật của Hoàng Nhi chỉ có anh biết. Lạ thật, tại sao chọn anh làm người để tin tưởng, hiểu bao nhiêu về anh mà phiêu lưu vậy?

Nhưng dù sao anh vẫn không coi đó là sự non nớt. Thật lạ, ngay cả chính anh cũng thấy có một sự quyến luyến kỳ lạ nào đó với Hoàng Nhi. Mà anh không giải thích được.

Hoàng Nhi luồn tay vào mở cổng. Rồi đi vào phòng khách. Trong nhà im lặng như tờ. Giờ nầy là giờ ngủ trưa của mọi người. Cô thấy mình hơi vô duyên khi qua đây. Nhưng cô rất cần gặp riêng Tấn Kiệt. Vì nếu qua giờ khác, thế nào cũng phải nói chuyện với Trúc Hương.

Giờ nầy con nhỏ đã ngủ. Cô biết Tấn Kiệt không có thói quen ngủ trưa, vì thế mà cô chọn giờ nầy để qua.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng đi lên tầng trên. Ngang qua phòng Trúc Hương, cô càng nhón chân đi thật nhẹ, như sợ bị cô nàng phát hiện.

Cô đứng trước phòng Tấn Kiệt, hồi hộp gõ cửa. Không đầy một phút là anh bước ra, anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy Hoàng Nhi. Nhưng chưa kịp hói thì cô nói nhỏ rí:

– Em vô phòng anh được không?

Tấn Kiệt đẩy rộng cửa, rồi đi vào trước. Anh bỏ quyển sách xuống giường, chỉ chiếc ghế cho cô:

– Ngồi đi, trưa không ngủ sao mà qua đây?

– Em không ngủ được.

– Không ngủ được nên qua tìm anh để quậy phải không?

Cái cách nói như nói với con nít khiến Hoàng Nhi không thích chút nào.

Nhưng không thể hiện, cô nói với vẻ quan trọng:

– Tối nay anh có rảnh không?

– Tối nay hả? Hôm nay thì không rảnh, anh có cái hẹn, tối mai thì được.

Hoàng Nhi tò mò.

– Anh hẹn với ai vậy? Bạn gái hả?

Tấn Kiệt bật cười:

– Nhỏ nầy tò mò, con nít biết chuyện người lớn làm gì. Lo học đi.

Hoàng Nhi bậm môi bất mãn:

– Sao anh cứ nghĩ em con nhỏ không vậy? Em lớn rồi, đã hai mươi tuổi rồi, con nít đâu mà con nít.

Tấn Kiệt đưa tay nhéo mũi cô:

– Ừ thì người lớn, vậy cô người lớn tìm anh chi vậy?

Tự nhiên Hoàng Nhi thấy run. Cô nín thở nhìn Tấn Kiệt, lắp bắp:

– Em... có chuyện muốn nói với anh.

– Chuyện gì vậy?

– Một chuyện rất quan trọng, vì vậy em muốn mình vào quán nói, mai anh đi với em được chứ?

– Tất nhiên là được, nhưng sao không nói ở nhà mà phải vào quán?

– Vì em cần hỏi anh một điều, em muốn chỉ có anh biết thôi.

– Bí mật dữ vậy sao?

''Rõ ràng anh ấy cứ coi mình là con nít''- Hoàng Nhi thấy khổ sở quá, vì không cách nào làm cho Tấn Kiệt nghiêm chỉnh được. Cô nói một cách nghiêm trang:

– Đây là chuyện thành thật nhất của em, nếu anh đùa thì anh xúc phạm em đó.

Tấn Kiệt thôi không cười nữa mà nhìn cô một cách chăm chú:

– Chuyện gì vậy Nhi? Em làm anh thấy lo quá.

– Tối mai gặp nhau em sẽ nói.

– Sao giống hẹn hò quá, nhưng anh đồng ý đó, mai mấy giờ đây?

– Bảy giờ.

– Rồi, thì bảy giờ, anh đưa em đi hả?

– Không, đừng để cho Trúc Hương biết, em sẽ tới quán đợi anh.

Tấn Kiệt gật gù:

– Giống hẹn hò quá nhỉ?

Hoàng Nhi nói xong thấy nhẹ cả người, cô vội đứng dậy:

– Em về đây, anh nhớ đừng nói với Trúc Hương chuyện nầy đó.

– Sao vậy?

– Nó mà biết thì em xấu hổ lắm.

– Chuyện mà xấu hổ với Trúc Hương chắc là nghiêm trọng lắm đây, được rồi, anh hứa không nói gì cả, bí mật nầy chỉ có anh và em biết thôi.

– Vâng, đúng là em muốn như vậy đó.

Nói rồi cô vội vã đi ra. vì sợ Trúc Hương thức dậy gặp cô ở đây, rồi lại hỏi lôi thôi. Rồi lại sẽ tìm cách nói dối. Xấu hổ lắm.

Chiều hôm sau đi học về, Hoàng Nhi cứ loay hoay trong phòng một cách lúng túng. Lần đầu tiên cô làm cái chuyện hẹn hò với một người con trai, thật lạ lùng và không bình thường chút nào.

Cô ngồi trước gương ngắm khuôn mặt mình. Rồi thở dài chán nản. Tóc gì ngần ngủn, không dễ thương chút nào. Mai mốt phải để tóc dài thôi. Như nhỏ Hương đấy, nhìn nó để tóc dài rất là yểu điệu thục nữ. Còn cô thì ngổ ngáo quá.

Ai mà yêu cho nổi.

Hoàng Nhi mở ngăn tủ, lấy hộp đồ trang sức. Hôm nọ cô đi chợ một mình mua cả đống. Nào là kẹp, vòng đen tay, dây chuyền... toàn là những thứ mà trước kia cô chẳng bao giờ để mắt tới. Nhưng bây giờ nó có một sức thu hút rất lớn. Bây giờ cô mê những thứ đó lắm. Nó đẹp lạ lùng.

Cô liếc nhìn đồng hồ. Rồi bắt đầu trang điểm khuôn mặt. Trước kia cô thấy son phấn toàn là những thứ vớ vẩn. Và nghĩ mình không cách gì thoa được son môi. Nhưng bây giờ cô làm những thứ đó rành rẽ như một chuyên gia trang điểm.

Khi cô tới chỗ hẹn thì Tấn Kiệt chưa tới. Cô gọi nước, rồi lặng lẽ chờ.

Không hiểu sao cứ hồi hộp đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Mình đang làm cái việc hẹn hò đây sao?

Phải đến nửa tiếng sau Tấn Kiệt mới tới. Vừa ngồi xuống đối diện với cô, anh vừa nói như giải thích:

– Anh xin lỗi nghe, tại gặp thằng bạn nên đứng lại nói chuyện một chút, Nhi tới lâu chưa?

– Cũng mới tới thôi.

Tấn Kiệt chợt nhìn cô hơi lâu, rồi cười cười:

– Chà, hôm nay thoa son nữa à? Đẹp quá ta.

Hoàng Nhi không biết nói thế nào, cô nhăn nhó một cách khó chịu. Nhưng Tấn Kiệt không để ý cử chỉ đó, anh gật gù:

– Anh thấy lúc nầy em có vẻ thay đổi đó, nữ tính đi nhiều, chắc có người yêu rồi quá.

Hoàng Nhi ngượng đến đỏ mặt:

– Anh Kiệt kỳ quá, nói toàn chuyện gì đâu không.

– Thì thôi, không lan man nữa, em có chuyện quan trọng gì, nói đi nào.

Hoàng Nhi âm thầm thở dài. Duy Phong đã bảo cô chủ động nói. Nhưng không khí thế nầy, đầu óc nào mà nói cho được chứ. Tấn Kiệt cứ làm như đang bàn chuyện học hành không bằng.

Lúc đó cô tiếp viên tới hỏi. Tấn Kiệt gọi nước xong, quay qua nhìn cô:

– Thế nào, có chuyện gì nói đi, anh nghe đây.

Hoàng Nhi ỉu xìu:

– Anh hỏi như là chuyện đi chợ gì ấy, thái độ của anh như vậy làm sao em nói được.

Tấn Kiệt ngồi thẳng lưng lên:

– Anh có vẻ thiếu nghiêm túc lắm à? Xin lỗi em nghe, anh không cố ý đâu.

Mặc dù nói vậy, nhưng rõ ràng là anh rất buồn cười vì vẻ nghiêm chỉnh của Hoàng Nhi. Hình như từ đó giờ anh chỉ quen thấy cô tửng tửng đùa đùa, nên khi cô chửng chạc, anh thấy tức cười.

Nhưng Hoàng Nhi run quá nên không nhận ra tâm lý đó, cô bối rối hết cầm ly lên uống, lại đặt xuống một cách máy móc. Những gì định nói bây giờ không nhớ nổi một câu. Và cô cứ loay hoay tìm một cách nói hiệu quả nhất. Nhưng hôm nay đần độn tới mức không nghĩ ra được câu nào.

Tấn Kiệt nhìn cử chỉ bối rối của cô, vẻ mặt anh có vẻ chú ý hơn:

– Này, chuyện gì ghê gớm tới mức khó nói lận, anh chứ có phải ai lạ đâu mà ngại, cứ nói, nếu em gặp rắc rối nào đó không thể nói với mẹ em được, thì cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết cho em.

Hoàng Nhi chống cằm, mắt dán xuống bàn:

– Em nói, nhưng nếu anh nghĩ không giống em, liệu anh có cười em không?

– Em là em gái của anh rồi, sao lại cười chứ.

– Nhưng em không muốn anh chỉ xem em như em gái.

– Thế em muốn xem như gì?

Hoàng Nhi không hiểu tại sao mình quá dũng cảm thế nầy. Cô buột miệng nói nhanh:

– Em yêu anh.

Tấn Kiệt nhướng mắt:

– Gì hả?

Không thấy cô trả lời, anh nhắc lại:

– Em vừa nói gì?

Hoàng Nhi lí nhí:

– Em rất yêu anh.

Tấn Kiệt bật cười:

– Vậy hả? Cám ơn em nghe.

– Đừng nói như vậy, em yêu anh thật mà.

Tấn Kiệt không cười nữa, mà nghiêng đầu nhìn cô:

– Hết chu