← Quay lại trang sách

Chương Kết.

Thế Phong xếp bìa hồ sơ lại. Anh nhìn đồng hồ. Rồi liếc qua bàn Hoàng Nhi. Cô đang chăm chú đánh máy. Mặt cau lại như đặt toàn bộ tâm trí vào công việc. Phong ngồi xoay hẳn người lại nhìn. Ánh mắt không giấu được sự vui thích mỗi khi ngắm nghía, hay cảm nhận Hoàng Nhi đang có mặt bên mình.

Lúc nghe gia đình nói sẽ nhận Hoàng Nhi vào làm, anh có tâm trạng miễn cưỡng hơn là nhiệt tình. Biết cô đã lâu, dù chỉ là gặp loáng thoáng. Nhưng anh không tin cái cô bé giống con trai đó có thể làm việc một cách nghiêm chỉnh.

Thế rồi gặp Hoàng Nhi vào lúc cô sắp ra trường, Phong thấy kinh ngạc và phải thừa nhận cô thoát xác biến thành một công chúa xinh xắn. Cứ y như trò ảo thuật vậy.

Hình như cảm nhận có người nhìn mình, Hoàng Nhi ngước lên, quay lại phía Phong. Thấy ánh mắt anh, cô mỉm cười tự nhiên:

– Có chuyện gì hả anh Phong?

– Bị nhìn tới nỗi phải nhận ra, chắc bực mình anh lắm hả?

– Đâu có, nhưng anh nhìn gì vậy?

– Không có gì, tại thấy Nhi làm việc chăm chỉ quá nên anh muốn ngắm Nhi một chút.

Hoàng Nhi thừa biết cách tán tỉnh kín đáo của Thế Phong. Nhưng hoàn toàn không ngượng hay cảm động. Cô lại cười tự nhiên:

– Làm việc gần sếp thì phải chăm chỉ, chứ lơ là em sợ sếp mắng lắm.

– Đừng coi anh là sếp đi, xem là bạn thân không được hả, như vậy anh thích hơn.

Anh khoát tay nói tiếp:

– Chiều nay chị anh tổ chức sinh nhật cho thằng nhóc, chị ấy mời em tới đó.

Hoàng Nhi ngạc nhiên:

– Chiều nay à?

– Ừ. Bây giờ mọi người đã đến nhà hàng rồi đó. Mình đi ngay để cả nhà chờ.

– Sao sớm vậy, với lại chị ấy mời em sao anh không nói trước? Làm em chẳng kịp chuẩn bị gì cả.

– Tại coi em là người trong nhà nên không muốn nói trước, em cứ đi với anh, đừng có mua quà, giống khách lắm.

– Không được đâu, em là khách chứ gì nữa. Nếu anh nói sớm thì em đã rộng rãi thời gian hơn.

– Em chỉ cần gọi điện xin phép mẹ em thôi, bây giờ tới đó cũng chưa muộn đâu.

Hoàng Nhi cất giấy tờ vào tủ, tắt máy. Rồi đứng dậy. Cô định đến tắt đèn thì Thế Phong đã ngăn lại:

– Em muốn trang điểm thì có thể làm ở đây, anh chờ em, cũng không gấp lắm đâu, cứ từ từ thôi.

Hoàng Nhi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện trang điểm. Nhưng cách nhắc khéo của Thế Phong làm cô hiểu anh muốn cô làm đẹp khi đi với anh, nên cô chìu ý anh như làm theo lệnh của sếp.

Mặc dù Thế Phong cản. Nhưng cô vẫn quyết định đi mua quà. Lựa mãi cuối cùng cũng được món đồ chơi vừa ý. Nhìn món quà của cô, Thế Phong cười một cách ẩn ý:

– Nhi có vẻ hiểu tâm lý trẻ con ghê. Em mà làm mẹ thì chắc tuyệt lắm.

Hoàng Nhi hơi ngượng. Cô bèn làm ngơ như không nghe. Quả thật đôi lúc Thế Phong nói chuyện đi quá xa. Cô không quen nghe như vậy.

Khi hai người tới nhà hàng thì trời đã gần tối. Đường phố bắt đầu lên đèn. Bà chị của Thế Phong tổ chức tiệc khá lớn. Dành hẳn tầng trên. Vừa tới cửa đã nghe tiếng nhạc vọng xuống. Lên tới cầu thang thì thấy đèn màu rực rở khắp phòng. Nếu Thế Phong không nói trước, chắc Hoàng Nhi sẽ tưởng đây là tiệc cưới.

Thế Phong bảo chỉ có người trong nhà. Nhưng khách đông ơi là đông. Trong khi bạn bè của chú nhóc thì chỉ có một bàn lác đác.

Không hiểu vô tình hay cố ý mà bà chị của Thế Phong đón tiếp Hoàng Nhi rất đặc biệt. Khi hai người vừa bước vào phòng thì chị đã đi nhanh ra, choàng tay qua người Hoàng Nhi một cách thân mật:

– Sao tới trễ vậy em? Chị định gọi điện cho thằng Phong đó.

– Dạ, tại anh Phong nói trễ quá, em chuẩn bị không kịp. Bé đâu rồi chị?

– Nó ngồi trong kia, này, chị xem em là người trong nhà nên không báo trước, thế mà còn khách sáo. Mai mốt đừng như vậy nữa nhé.

Hoàng Nhi không biết nói sao. Nếu là xã giao thì cô có thể nói được. Nhưng vì chị Lan có vẻ thân thiết với cô quá, nên cô đâm ra ngại.

Hầu như ai cũng quay lại nhìn khi thấy cô đi vào. Cái kiểu nhìn một người sẽ trở thành người của gia đình. Có lẽ Thế Phong đã nói gì đó, họ làm Hoàng Nhi thấy bối rối. Chẳng thể nào tự nhiên nổi. Thà không ai quan tâm đến cô, cứ lặng lẽ đến dự rồi về, như một bổn phận, như thế mà còn dễ chịu hơn.

Khi tiệc tàn thì đã hơn tám giờ. Chị Lan kéo Hoàng Nhi ở lại, phụ mang quà xuống xe. Cả nhà kéo xuống trước. Còn lại chị Lan, Thế Phong và cô đi sau, người nào cũng ôm chồng quà cao nghêu.

Tầng dưới hôm nay khách rất đông. Đến nỗi căn phòng rộng lớn hầu như không còn chỗ trống. Hoàng Nhi len lỏi qua các dãy bàn đi ra. Chợt một hộp quà rơi xuống, Hoàng Nhi vội vã chụp lại. Nhưng động tác đó lại làm cô bị mất thăng bằng. Mấy hộp kia rơi lộp độp xuống gạch. Làm ngáng cả lối đi.

Hoàng Nhi vội vã ngồi xuống nhặt. Thế Phong đi phía sau cũng đứng lại:

– Có sao không Nhi?

– Dạ không, anh Phong ra trước đi.

Thế Phong định cúi xuống phụ. Nhưng chồng quà trên tay làm anh bị lướng vướng. Anh đành đứng qua một bên tránh đường chờ cô.

Hoàng Nhi ngồi nép bên lối đi, lúng túng nhặt mấy chiếc hộp chất lên tay.

Chợt có một người ngồi xuống giúp cô. Hoàng Nhi ngước lên nhìn. Đó là Cẩm Xuyến. Thấy Cẩm Xuyến, tự nhiên Hoàng Nhi quay đầu tìm Duy Phong. Bây giờ cô mới nhận ra anh cũng có mặt ở đây. Ở một bàn không xa mấy.

Cô lập tức ngó chỗ khác như không thấy gì, và quay lại, cười gượng với Cẩm Xuyến:

– Cám ơn.

– Anh Phong đàng kia, Nhi tới chào một tiếng đi.

– Tôi không có quen với anh ta, chị không phải lịch sự kiểu đó, cám ơn chị đã phụ tôi.

Rồi cô đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Và không nhìn Duy Phong lần nào nữa.

Khi mọi người ra sân, chị Lan đề nghị Hoàng Nhi cùng về với mọi người, sau đó Thế Phong sẽ đưa cô về Hoàng Nhi không thích lắm, nhưng cũng không thể từ chối. Thế là cô đi theo gia đình Thế Phong đến nhà chị Lan.

Đến chín giờ Hoàng Nhi định xin phép về thì Thế Phong nói như nhắc:

– Để anh đưa Nhi về, tối quá sợ mẹ em chờ.

Chị Lan ngồi gần đó quay lại:

– Nhi về hả, chờ chị một chút.

Chị đi lên lầu một lát trở xuống với một hộp quà trên tay, đưa Hoàng Nhi:

– Của em đây.

Hoàng Nhi ngạc nhiên:

– Sao chị lại cho em quà, hôm nay đâu phải là sinh nhật em.

– Đây là quà chị mua ở Nhật, tuần trước chị định nhờ thằng Phong đưa em, nhưng nó bảo đợi em tới rồi đưa luôn. Cầm đi nào.

Hoàng Nhi mỉm cười:

– Em cám ơn chị nha.

– Thôi em về để ở nhà chờ, nhớ mỗi tuần tới nhà chị ăn cơm nhé, tụi nhỏ nhà chị thích em lắm đó.

– Dạ.

Khi đi ra sân, Hoàng Nhi hỏi một cách thắc mắc:

– Sao hôm ấy chị Lan bảo anh gởi cho em anh không đưa, anh lười hả?

Thế Phong chỉ cười chứ không trả lời, Hoàng Nhi phải nhắc lại:

– Sao vậy?

– Không có gì, anh muốn tự chị ấy đưa, ai tặng thì người đó phải đưa chứ.

Với lại chị ấy muốn gặp em mà.

– Lúc nãy ở nhà hàng, mọi người cứ nhìn em, em ngượng thật đó.

Thế Phong quay lại nhìn cô:

– Có bao giờ em nghĩ tới chuyện em trở thành người nhà của anh không.

Hoàng Nhi làm thinh. Cách hỏi thẳng thừng của Thế Phong làm cô thấy kỳ kỳ. Cô định làm lơ như không nghe. Nhưng anh nhắc lại:

– Có không Nhi?

– Mình chỉ mới biết nhau có mấy tháng, anh hỏi vậy em chẳng biết trả lời thế nào cả.

– Nếu thích nhau thì chỉ cần một tháng cũng là đủ, với lại hầu như mỗi ngày mình đều gặp nhau, ý anh muốn hỏi 1à em có nghĩ gì về anh không đó.

– Tất nhiên là có, em rất thích có một người sếp như anh, bạn em hay than phiền về sếp của nó, nhưng em thì thấy anh thật tuyệt vời.

– Anh đâu có muốn làm sếp tuyệt vời của em.

– Làm người tuyệt vời trong mắt người khác thích lắm, tại anh Phong không biết đó.

Thế Phong nhún vai:

– Nhưng trong trường hợp nầy thì anh không có hứng thú.

Anh quay lại nhìn Hoàng Nhi, cười cười:

– Thật ra ba mẹ không cần em phải đi làm, hai bác và ba mẹ anh chỉ muốn tạo điều kiện cho em ở gần anh thôi, lúc đầu anh không biết, anh hơi ngạc nhiên vì gia đình em thế lực như vậy, sao lại chịu cho em làm ở chỗ anh, sau nầy anh mới biết.

Hoàng Nhi hơi quê. Đến cả Thế Phong cũng biết chuyện đó thì thật kỳ cục.

Cô muốn nói qua chuyện khác. Nhưng Thế Phong hình như thích đề tài nầy lắm, nên cứ tiếp tục:

– Ban đầu anh cũng chỉ coi Nhi như em gái nhưng sau đó tình cảm chuyển biến lúc nào anh không biết, anh thích em thật đó Nhi.

– Tại anh chưa biết nhiều về em nên anh tưởng vậy, nếu biết rồi anh sẽ thất vọng lắm, một lúc nào đó em sẽ kể cho anh nghe.

– Sao không là bây giờ?

– Bây giờ em chưa thu xong can đảm.

Thế Phong bật cười, rồi cười ầm lên:

– Vậy bao giờ gom góp mới xong?

Hoàng Nhi không trả lời. Từ nảy giờ Thế Phong làm cô nhớ tới Duy Phong hai lần. Không hiểu sao hai người có cách cười giống nhau quá. Lúc còn đi chơi với Duy Phong, thỉnh thoảng anh ta hay cười khi cô nói một câu mà anh ta thấy ngộ nghĩnh. Hình như cô luôn làm cho người đối diện thấy cô giống hề. Ý nghĩ đó làm cô thấy một chút chán chán.

Không nghe Hoàng Nhi trả lời, Thế Phong nhắc lại:

– Chừng nào Nhi mới góp đủ can đảm để nói với anh?

Hoàng Nhi trả lời miển cưỡng:

– Cũng không biết nữa.

Lúc đó xe đã ngừng trước nhà nên Thế Phong không tiện hỏi tiếp. Hoàng Nhi mở cửa bước xuống, khẽ vẩy tay:

– Chào anh Phong nha.

– Chúc ngủ ngon, và nhớ thu góp can đảm.

Hoàng Nhi không nén được. Cô cười phá lên. Làm Thế Phong cũng cười theo.

Hoàng Nhi vẫy tay chào cái nữa. Rồi quay lưng đi vào nhà. Cô chợt nhìn thấy đèn bên nhà Tấn Kiệt bật sáng. Ánh sáng hắt ra sân. Cô tò mò nhìn qua.

Thấy Tấn Kiệt đang ngồi một mình dưới giàn hoa giấy. Dáng điệu lặng lẽ buồn.

Chắc anh đang nghĩ đến mối tình đổ vỡ của anh. Hoàng Nhi thấy tội tội. Nhưng cô không còn có ý nghĩ qua gặp anh để an ủi.

Cô đi vào nhà, bà Khải đang ngồi chờ cô ở phòng khách. Hình ảnh nầy làm Hoàng Nhi nhớ những lúc mình đi chơi về khuya trước kia. Không hiểu sao lúc đó mình quậy một cách vô tư thế.

Cô đến ngồi xuống bên cạnh mẹ:

– Mẹ chờ con hả?

– Ừ, sao về tối vậy con, đi vui không?

Hoàng Nhi nằm gối đầu lên chân mẹ, che miệng ngáp:

– Con mệt quá trời, chiều không được nghỉ, lại tới chỗ ồn ào nhức cả đầu.

Không vui chút nào.

– Sao, không vui hả? Con không thích tới nhà nó hả?

– Không phải không thích, nhưng tại con mệt quá.

Bà Khải cầm hộp quà lên:

– Thằng Phong tặng con đây hả'~ – Không phải, chị Lan tặng đó mẹ. Chị ấy đi Nhật về nên mua cho.

Vẻ mặt bà Khải như rất phấn khởi:

– Chị nó tặng quà cho con à? Chắc bên đó người ta cũng có ý gì đó.

Rồi bà mở ra xem. Đó là một hộp kẹo và bộ đồ trang điểm. Cũng chẳng có gì lớn lao. Nhưng bà vui lắm. Như vậy chứng tỏ gia đình Thế Phong có quan tâm đến Hoàng Nhi. Tự nhiên bà thấy nhẹ, Hoàng Nhi cầm hộp trang điểm lên xem, rồi đặt xuống bàn:

– Mẹ xài đi, con cho mẹ mà, con biết thế nào mẹ cũng thích.

– Chứ gì nữa, nó đi xa về mà mua quà cho con, chứng tỏ nó quan tâm tới con đó.

Hoàng Nhi nằm lăn qua, ôm tay bà Khải, ngúng nguẩy:

– Mẹ lúc nào cũng sợ con bị ế, con đâu có già lắm đâu, mẹ làm vậy người ta cười con kìa.

– Ai cười?

– Thì anh Phong đấy, ảnh biết ba mẹ với gia đình ảnh muốn gã con, biết hết đó, con xấu hổ muốn chết được.

Giọng bà Khải hồi hộp:

– Rồi nó có nói gì không?

– Anh hỏi con co thích ảnh không.

– Vậy con trả lời làm sao?

– Con bảo không biết. Tại vì quen nhau chưa lâu.

Bà Khải gật đầu như hài lòng:

– Trả lời như vậy cũng được, con có thích thì cũng không được lộ liễu quá nghe chưa?

– Nhưng con đâu có thích ảnh đâu, con chỉ coi ảnh như sếp thôi.

– Nó như vậy mà không thích, vậy con thích ai chứ, đừng có làm mẹ lo nữa nghe.

Hoàng Nhi làm thinh. Nếu nói thật thì cô sẽ bảo thích đi chơi với Duy Phong hơm. Chơi với anh ta rất vui, có thể nói đủ thứ chuyện mà không phải sợ bị cười. Và anh ta là người duy nhất ủng hộ những khi cô bày đủ thứ trò chơi tai quái.

Nhưng lúc trước ở bên anh ta càng vui bao nhiêu thì sau nầy càng chán bấy nhiêu. Chán và tức. Khi biết rằng ngoài mối quan hệ với cô, anh ta còn có người khác, mà chia sẽ lại nhiều hơn cả cô.

Tự nhiên cô lầm lì lúc nào không hay. Đến nỗi không qua được mắt bà Khải:

– Con đang nghĩ gì đó. Nếu con mà còn nhớ thằng Kiệt nữa là chết với mẹ.

Lần nầy là mẹ bỏ luôn đó, mẹ không lo cho con nữa đâu.

Hoàng Nhi tiu nghỉu:

– Con có nhớ gì đâu. Chuyện đó cũ rồi mà mẹ la hoài, con hết thích ảnh rồi.

– Vậy thì được, thật ra mẹ cố ý cho con vào làm công ty ông Dũng vì muốn con tiếp xúc với thằng Phong thôi, chứ chỗ đó đâu có giúp con tiến thân được.

“Lúc nãy Thế Phong cũng nói với mình một câu tương tự như vậy. Mình tệ tới nỗi ba mẹ phải tìm chồng cho mình. Thật chẳng ra làm sao cả” – Càng nghĩ cô càng thấy mình xấu hổ với tất cả mọi người.

Hoàng Nhi che miệng ngáp dài:

– Con buồn ngủ quá mẹ ơi.

– Buồn ngủ thì đi ngủ đi.

Hoàng Nhi đứng dậy đi lên phòng. Bảo là buồn ngủ. Nhưng khi tắm xong lại thấy tỉnh như sáo.

Chẳng biết làm gì, cô ngồi vào bàn mở máy vào mạng. Định tìm người để chat. Nhưng không hiểu sao lại clik vào hộp thư lưu trữ. Đọc lại những thư Duy Phong viết, nhất là thư cuối cùng, cô thấy buồn nghiến ngấu. Thế là xóa đi tất cả.

Chẳng còn hứng thú gì mà tìm bạn. Hoàng Nhi tắt máy. Rồi loay hoay soạn lại tất cả những thứ quà Duy Phong tặng mình. Cho vào chiếc hộp lớn định đốt.

Nhưng nghĩ lại cô bỏ ý định đó. Nhất định hôm nào cô sẽ mang trả anh ta. Như vậy chứng tỏ mình đã dứt khoát tư tưởng.

Đốt cũng được. Nhưng sợ anh ta không tin, và nghĩ mình còn tiếc mấy thứ đó.

Hôm sau là ngày chúa nhật. Buổi tối thức khuya nên sáng Hoàng Nhi dậy rất muộn. Cô nằm nán trên giường, nuối tiếc giấc ngủ chưa đầy. Đang lơ mơ thì nghe tiếng chị bếp gọi vọng vào:

– Cô Nhi ơi, cô có khách, Khách nào tới không đúng lúc thế nhỉ? Hoàng Nhi lười biếng lên tiếng:

– Chị bảo đợi em chút nha.

Cô nằm nán lại chút nữa, rồi uể oải ngồi lên, đi vào toilette. Cô rửa mặt thật lâu cho tỉnh. Rồi mới ra ngoài.

Hoàng Nhi đi xuống phòng khách. Vừa xuống cầu thang cô đã tò mò ngó xuống dưới. Chợt cô đứng sựng lại, tỉnh ngủ hẳn. Thật là không tin vào mắt mình. Người khách không mời mà tới ấy là Cẩm Xuyến. Cô vội bước nhanh xuống, đến ngồi xuống phía đối diện:

– Sao chị biết nhà em vậy?

Cẩm Xuyến cười một cách dễ thương:

– Chị vô tình biết, có lần đi ngang đây thấy em từ trong nhà đi ra, chị biết lâu rồi.

Rồi cô hỏi một cách thân mật:

– Em còn ngủ hả? Chị phá giấc của em phải không?

– Không có gì, em cũng sắp dậy rồi.

Hoàng Nhi rất muốn hỏi có phải Duy Phong bảo Cẩm Xuyến tới hay không.

Nhưng không dám hỏi, sợ chị ta lại nghĩ mình thấy Duy Phong quan trọng.

Hôm qua đã nói không quen rồi thì hỏi làm chi.

Cẩm Xuyến ngồi im như quan sát Hoàng Nhi. Đến nỗi Hoàng Nhi thấy ngượng, cô lên tiếng:

– Chị tới tìm có chuyện gì không?

– Chị muốn rủ Nhi đi ăn sáng, sau đó uống cafe, chị có chuyện cần nói với Nhi, một chuyện rất quan trọng.

Hoàng Nhi lập tức lắc đầu:

– Hôm nay em bận lắm, có hẹn đi bạn rồi, để dịp khác nghe chị.

– Chị biết trước thế nào Nhi cũng từ chối, nhưng thật sự là có chuyện quan trọng muốn nói, nếu Nhi không quan târn thì Nhi sẽ tiếc lắm.

– Rất tiếc là em bận thật.

– Vậy thì hôm khác, em hẹn đi.

“Sao cứ bắt buột phải nói chuyện vậy, cứ như là ra lệnh cho mình ấy. Mấy người lớn bộ ai cũng tự cho phép mình ra lệnh với người nhỏ hơn hay sao ấy” - Hoàng Nhi nghĩ thầm một cách bực mình. Nhưng vẫn nói mềm mỏng:

– Em cũng chưa biết trước, nhưng bao giờ rảnh em sẽ gọi điện cho chị.

Cẩm Xuyến mỉm cười. Nụ cười của người thừa biết người đối diện nghĩ gì.

Nhưng không hề bực. Cô nói như nhận xét:

– Em khéo lắm, lúc bằng tuổi em, chị không thông minh như vậy đâu.

Hoàng Nhi cười chứ không trả lời. Nhưng vẫn không có ý định nói chuyện.

Thái độ của cô làm Cẩm Xuyến buột phải đứng lên:

– Chị về nhé.

Vâng, chị về.

Hoàng Nhi lịch sự đưa khách ra tận cổng. Nhưng Cẩm Xuyến không đi ngay, mà đứng nán lại:

– Đáng lẽ chuyện nầy phải nói nhiều, nhưng vì Nhi không thích nói chuyện với chị, nên chị buột phải nói ngắn gọn. Chị biết chắc Nhi đang hiểu lầm chị đó.

– Hiểu lầm gì kia, em với chị có quen biết gì mà hiểu lầm, em không nghĩ gì đâu.

– Có thể em không nghĩ gì về chị, nhưng giận anh Phong.

Cô nói một cách ý nghĩ:

– Con chị được sáu tuổi rồi, kinh tế gia đình chị khó khăn nên chị hay nhờ vã anh Phong, anh ấy tốt lắm, không riêng gì với chị, mà với tất cả mọi người.

Mắt Hoàng Nhi mở to, như suy nghĩ. Nhưng vẫn im lặng.

Cẩm Xuyến nhìn nhìn cô:

– Em nghĩ gì vậy?

Hoàng Nhi chậm chạp lắc đầu:

– Em không nghĩ gì cả, vì thật ra anh ta có là gì với em đâu.

– Có thể, nhưng anh ấy yêu em đó.

Hoàng Nhi chưa kịp trả lời thì Cẩm Xuyến chợt tát nhẹ lên mặt cô. Rồi dắt xe đi.

Hoàng Nhi đứng thừ người nhìn theo Cẩm Xuyến. Trong một phút, cô thấy mối ác cảm lúc trước tự nhiên biến mất. Cô không lý giải nổi tại sao. Nhưng thật lòng là không còn thấy đó là người đối nghịch với mình nữa.

Bỗng cô chạy theo Cẩm Xuyến, gọi lại:

– Chị Xuyến.

Cẩm Xuyến thắng xe, ngoái đầu lại nhìn. Hoàng Nhi chạy tới, nói như hối hận:

– Em không ghét chị đâu, thật lòng em không nói chuyện không phải vì có ác cảm với chị, mà em chỉ không biết nói gì thôi.

– Không sao đâu, chị hiểu tâm lý em nhiều hơn em tưởng đó.

– Làm sao mà chị biết?

– Chị lớn hơn em đến mấy tuổi, những gì em làm chị đều đã từng làm, chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu, không cần nghe nói gì cả.

Hoàng Nhi làm thinh. Cô định quay về thì Cẩm Xuyến nói tiếp:

– Cả em và anh Phong đều đang tự dối mình, em đã giận thì phải chủ động làm hòa đi thôi.

Hoàng Nhi không nói gì. Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện chủ động tới tìm Duy Phong là cô thấy dị ứng. Tất nhiên cô sẽ không làm như vậy. Rủi Duy Phong không nghĩ như Cẩm Xuyến nói thì sẽ bị bẽ mặt. Với lại anh ta đâu có thể hiện cái gì để cô tin Cẩm Xuyến nói đúng.

Cẩm Xuyến đi rồi, Hoàng Nhi vẫn đứng nhìn theo. Cảm giác hoài nghi và xôn xao trông lòng. Làm cô quên mất mình đang đứng ở giữa đường.

Cô trở vào nhà. Đi lên phòng tìm chiếc hộp đựng quà tặng của Duy Phong.

Cô bày các thứ ra bàn, ngồi săm soi ngắm nghía. Rồi lại nhớ đến câu nói của Cẩm Xuyến. Càng nghĩ càng thấy bàng hoàng lâng lâng. Lần đầu tiên cô hiểu cảm giác của người yêu và được yêu thật là khó tả.

Duy Phong mở máy. Màn hình hiện lên tin nhắn của Hoàng Nhi. Anh đọc lại lần nữa, bất giác mỉm cười một mình. Hoàng Nhi chủ động hẹn đi uống café, có nghĩa là cô đã hết giận. Anh không hiểu tại sao cô đổi ý. Nhưng dù sao tin nhắn của cô cũng làm anh thấy vui vui, nhẹ lòng.

Buổi chiều tan giờ, anh đến quán kem ngồi chờ Hoàng Nhi. Cô chỉ đến trễ có mười phút. Khi bước vào quán, cô thấy anh ngay. Và mỉm một nụ cười hơi ngượng nghịu. Cô đi thẳng đến bàn, ngồi xuống phía đối diện. Giọng có vẻ lạnh lạnh:

– Anh tới lâu chưa?

– Mới, khoảng mười phút.

Anh khá thông minh để không hỏi cái câu mà Hoàng Nhi ghét nhất:

''Có chuyện gì không?'' - Mà chỉ im lặng chờ cô nói chuyện.

Hoàng Nhi cũng ngồi làm thinh. Lúc hẹn với Duy Phong, cô không hề hình dung trước là anh sẽ có thái độ thế nầy. Mấy lần trước anh luôn chủ động nói chuyện. Còn bây giờ sao cứ lặng lẽ thế? Phải nói gì đi chứ.

Tự nhiên cô đâm ra hoang mang. Nếu những gì Cẩm Xuyến nói là phịa, thì cô sẽ lố bịch không để đâu cho hết.

Thấy Duy Phong cứ nhìn mình như hỏi, Hoàng Nhi lúng túng cầm ly nước lên uống một ngụm, như để đỡ phải bối rối.

Cử chỉ đó không qua được mắt Duy Phong. Anh nghĩ Hoàng Nhi có chuyện gì đó muốn nói. Cho nên cô như vậy, anh thấy ngạc nhiên.

Hoàng Nhi chợt ngẩng lên, mím môi một cách lạnh lùng:

– Em đem đồ đến trả anh?

Duy Phong nhướng mắt:

– Đồ gì?

– Những thứ mà anh tặng em trước đây, không nên giữ nữa, em định đốt, nhưng làm vậy có vẻ gây hấn với anh quá, nên em quyết định trả lại.

Duy Phong ngồi nghe chăm chú. Rồi nhíu mày:

– Làm gì vậy Nhi? Vậy mà coi được à?

– Nếu anh không thích thì em đốt.

– Muốn làm gì tùy em, nhưng đừng có cư xử trẻ con như vậy.

Tức quá không biết nói sao, Hoàng Nhi buông một câu ngang ngược:

– Em con nít vậy đó, mà sao không để mặc người ta đi, ai mượn người lớn đến tìm con nít làm gì? Người lớn sao lại đem chuyện nghiêm chỉnh ra đùa cợt, sao mà không giữ uy tín gì hết vậy.

Duy Phong cau mặt:

– Ai đến tìm em, khi em nhắn tin anh nghĩ em có chuyện gì đó cần nói, anh hy vọng sẽ làm hòa với em, nhưng em vẫn cứ khó chịu như lúc trước, chẳng lẽ em hẹn anh tới đây để chọc tức anh?

– Người của anh đã đến tìm em đó, anh làm ơn nhắn dùm, chị ấy đừng dằn mặt em như vậy, không quân tử đâu, chị ấy là người lớn mà.

Duy Phong lại nhướng mắt:

– Cẩm Xuyến đến tìm em à?

– Tuần trước.

– Cổ nói gì với em?

Hoàng Nhi chưa kịp trả lời thì chợt tiếng chuông reo lên. Anh nhìn Hoàng Nhi:

– Chờ anh một chút, xin lỗi em.

– Không có chi.

“Bày đặt lịch sự với mình, rõ ràng coi mình là người lạ” - Hoàng Nhi nghĩ thầm trong đầu. Cô nhìn chỗ khác như không muốn nghe. Nhưng thật ra lại không bỏ sót câu nào của Duy Phong.

Duy phong có vẻ không để ý cái nhìn của Hoàng Nhi. Cẩm Xuyến gọi anh, giọng cô có vẻ như đang đau đớn:

– Anh Phong, em đang ở bệnh viện, anh có thể vào với em được không?

Duy Phong hốt hoảng:

– Em làm sao vậy? Tại sao lại vào bệnh viện? Ai đưa em tới đó?

– Em bị hư thai, vào hôm qua, bây giờ không có ai ở đây với em, con em ở bệnh viện nhi, mẹ em phải giữ nó rồi. Em... em rất cần tiền, anh...

– Anh hiểu, anh sẽ tới ngay.

Duy Phong tắt máy, quay qua nhìn Hoàng Nhi:

– Xin lỗi, anh có việc phải đi gấp, em về đi.

Hoàng Nhi vẫn ngồi im, đôi mắt tối sầm:

– Có phải chị ấy gọi cho anh không?

Duy Phong không trả lời. Chỉ quay qua gọi tính tiền. Anh vừa quay lại, Hoàng Nhi đã hỏi lần nữa:

– Anh chỉ cần trả lời phải hoặc không, em sẽ hiểu ngay, và biết mình sẽ làm gì, có phải chị Xuyến gọi cho anh không?

Duy Phong gật đầu thẳng thắn:

– Phải.

– Vậy thì thôi, em không có gì để nói nữa. Khi gặp chị Xuyến, anh hãy nhắn lại rằng chị ấy là người lớn, đừng để một đứa con nít như em khinh thường. Vậy là đủ rồi.

Duy Phong trừng mắt nhìn cô:

– Em nói gì đó.

– Người lớn thì đừng nên khiêu khích con nít kiểu đó, không hay đâu. Nếu không muốn nói là hèn.

Duy Phong nghiến răng giận dữ:

– Em quá quắt lắm.

Hoàng Nhi đứng im nhìn lại anh. Như đáp trả sự giận dữ. Rồi cô quay ngoắt người bỏ ra khỏi quán.

Duy Phong cũng không có thời giờ đuổi theo tra gạn. Anh đi lướt qua mặt Hoàng Nhi. Ra ngoài lấy xe. Như không thấy khuôn mặt tức giận lẫn vẻ nhục nhả của cô.

Khi anh tới bệnh viện thì Cẩm Xuyến đang ngồi một mình ngoài hành lang.

Trong phòng, người ta khá đông, mọi người đi tới đi lui hơi ồn. Nhưng Cẩm Xuyến không hề quan tâm đến xung quanh. Cô như đắm chìm trong những ý nghĩ đen tối. Khuôn mặt xanh xao có một vẻ buồn khó tả.

Duy Phong đến ngồi bên cạnh cô:

– Sao em không ở trong phòng mà ra đây?

– Em sợ anh vô đó không tiện nên ra đón.

– Anh không ngại mấy chuyện đó đâu, em vô phòng nằm đi.

– Thôi, để em ngồi ngoài nầy cho tiện.

Duy Phong đưa mắt nhìn vào phòng. Giường kê san sát nhau, có vẻ chật chội và phức tạp. Anh quay lại hỏi Cẩm Xuyến:

– Em bị làm sao vậy?

– Lúc đang trên đường về nhà thì em đau bụng, em ráng về nhà nằm, nhưng đau quá, và lại... nên em gọi xe vào đây.

– Bây giờ con em ở đâu?

– Nó đang ở bệnh viện nhi, mẹ em ở trong đó với nó.

– Sao em không gọi anh sớm, anh sẽ xin chuyển phòng cho em, ở đây không tốt lắm đâu.

– Thôi anh ạ, ở đây là tốt lắm rồi.

– Đừng ngại tốn kém, anh sẽ lo cho em.

Nói xong Duy Phong đứng dậy, đi tìm bác sĩ. Lập tức cô được chuyển đến phòng cá nhân. Duy Phong thu dọn đồ cho cô. Nhìn anh như một ông chồng hết sức chu đáo.

Anh ở lại với Cẩm Xuyến đến tối. Nhìn cô có vẻ tỉnh táo hơn lúc chiều. Duy Phong không hề nhắc gì đến Hoàng Nhi. Nhưng cô thì có vẻ áy náy bồn chồn:

– Anh có gặp Hoàng Nhi chưa?

– Lúc nãy có gặp, nhưng chỉ một chút thôi.

– Cô bé đó có nói gì không anh?

– Không. Nhưng em đã đến nhà cô ta phải không?

– Dạ.

– Em gặp cô ấy làm gì, anh thật không hiểu được.

– Em không muốn Hoàng Nhi hiểu lầm em với anh.

Duy Phong khoát tay:

– Chuyện đó không quan trọng, anh sẽ tự giải quyết với cô ấy, em buồn chuyện của em chưa đủ sao, lo tới anh làm gì.

– Em đâu thể ích kỷ như vậy được, em cứ tự bắt mình không được làm phiền anh, nhưng rồi mọi chuyện cứ đưa đẩy tới, em không biết bám víu vào ai, lại phải tìm tới anh, và cứ mỗi lần như vậy em lại thấy ray rứt.

– Cho nên em muốn làm sứ giả cho anh và Hoàng Nhi phải không?

– Em rất muốn như vậy, nhưng hình như em không giúp gì được cho anh, chỉ làm ngược lại phải không?

Duy Phong lắc đầu:

– Đừng sợ làm phiền anh, anh chỉ muốn biết em đã nói gì với Hoàng Nhi thôi.

– Em nói rằng anh yêu cô ấy.

Duy Phong sửng sốt:

– Tại sao em lại khẳng định như vậy?

– Em không muốn anh dối lòng. Rồi thì anh cũng phải tìm một người xứng đáng với anh chứ. Bao nhiêu năm qua anh cứ một mình, em ray rứt lắm.

– Anh không có người yêu vì không tìm được người hợp với mình, chứ không phải tại em, em đừng thấy có lỗi với anh.

– Nhưng em...

Duy Phong ngăn lại:

– Em ngủ đi, phải dưỡng sức cho mau khỏe, em còn phải lo cho con em nữa.

– Em biết.

Duy Phong nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy:

– Anh về nghe, sáng mai anh vô với em.

– Dạ.

Duy Phong dọn lại đồ trên bàn rồi về. Nhưng anh vừa ra cửa, Cẩm Xuyến đã gọi lại:

– Anh Phong.

Duy Phong quay lại:

– Em còn chuyện gì nữa?

Giọng Cẩm Xuyến thật nhỏ:

– Anh... còn yêu em không?

Duy Phong thoáng sững người. Anh đứng yên. Rồi nói một câu thật tối nghĩa:

– Em cứ tin rằng anh không quay lưng khi em gặp khó khăn nào đó. Em không đơn độc đâu.

Thấy Cẩm Xuyến im lặng suy nghĩ, anh đi ra, và khép cửa lại cho cô.

Đi trên dãy hành lang vắng, anh bắt đầu nghĩ về thái độ của Hoàng Nhi lúc chiều. Bây giờ mới hiểu tại sao cô tức Cẩm Xuyến. Và anh vụt hiểu ra lý do Hoàng Nhi chủ động hẹn gặp anh.

Duy Phong nhìn đồng hồ. Mới hơn tám giờ. Chắc chắn giờ nầy Hoàng Nhi còn thức. Và một điều anh còn biết chắc hơn là muốn gặp cô không phải dễ. Vì anh đã vô tình xúc phạm lòng tự trọng của cô.

Duy Phong rời bệnh viện. Anh lái xe đến nhà Hoàng Nhi. Ngừng lại trước cổng nhà cô. Anh ngước nhìn lên lầu. Anh thấy Hoàng Nhi đứng bên khung cửa sổ. Cô chống cằm nhìn lên trời, có vẻ như đang mơ mộng. Hình như cô không thấy anh, nên có vẻ rất vô tư.

Duy Phong bước xuống xe, đến nhấn chuông. Một lát cô giúp việc ra mở cửa, cô ta nói với vẻ ái ngại:

– Xin lỗi, có phải cậu muốn tìm cô Nhi không ạ?

– Cô ấy đang ở nhà phải không chị?

– Cô giúp việc ngẩng đầu nhìn lên ban công. Rồi nói với vẻ khó xử:

– Dạ.... cũng không biết nữa.

– Chị cho tôi gặp cô Nhi đi.

– Dạ, cô ấy... không có nhà.

– Có đấy chị cứ mở cửa đi.

– Dạ.... thật tình thì cô Hai có ở nhà, nhưng cô ấy bảo là không tiếp khách.

Duy Phong suy nghĩ một chút. Rồi hỏi tiếp:

– Có ông bà chủ ở nhà không chị?

– Dạ, chỉ có mình cô Nhi thôi. Nhưng cô ấy nói là không tiếp khách, cậu cảm phiền...

Duy Phong cắt ngang:

– Chị cứ cho tôi vào đi, nếu cô ấy mắng chị tôi sẽ chịu trách nhiệm.

– Dạ, tôi cũng muốn mời cậu vô nhà lắm, nhưng cô Nhi đã cấm, tôi sợ...

– Không sao đâu, có gì cứ đổ hết cho tôi, tôi xin chị đó.

Cô giúp việc có vẻ lưỡng lự. Nhưng cuối cùng cũng mở cửa.

Duy Phong đi nhanh vào nhà. Anh định vào phòng khác. Nhưng đến cửa đã thấy Hoàng Nhi đứng chắn ngang. Cô khoanh tay trước ngực nhìn anh một cách khó chịu:

– Anh thừa biết em không muốn gặp anh, sao lại tới đây, bộ cuộc nói chuyện lúc chiều không làm anh thấy bực mình sao?

– Người bị bực mình là em chứ không phải anh, anh biết vậy nên cố ý tới gặp em.

– Anh và chị ấy định đem em ra đùa đó hả? Đừng xúc phạm như vậy, em không muốn nói nặng anh, nhưng đừng để em thấy mặt anh nữa, coi chừng em không kềm được đâu.

Duy Phong quay đầu nhìn về phía sân. Rồi đề nghị:

– Một là vô nhà nói chuyện, hai là lại băng đá đằng kia, đừng đứng giữa đường như vậy Nhi.

Hoàng Nhi nói một cách lãnh đạm:

– Nhưng em không có ý định nói chuyện với anh, em muốn anh tự động về, chứ không phải đợi em đuổi. Và từ đây về sau đừng bao giờ liên lạc với em nữa.

Duy Phong không trả lời, anh chợt nắm tay cô, kéo đi về phía băng đá. Cử chỉ đó làm Hoàng Nhi hét lên, nhưng rất nhỏ:

– Buông ra. Đừng có thô bạo kiểu đó.

Duy Phong ấn cô ngồi xuống, nhưng anh thì vẫn đứng. Anh nói trầm tĩnh:

– Anh biết Nhi giận anh lắm, em chủ động chìa tay về phía anh, còn anh thì lại không hiểu, tệ hơn là cư xử rất không hay, nhưng nói thật là anh không cố ý.

– Dù có cố ý hay không thì anh cũng đã làm em bị tổn thương, em không bao giờ chấp nhận, cho nên em quyết định cắt đứt tuyệt đối với anh. Bạn cũng không luôn.

– Em muốn chia tay cũng được, nhưng trước khi chia tay, anh cần phải nói hết chuyện của anh, sau đó tùy em quyết định.

– Thôi đừng nói, chuyện của anh cứ để anh và chị ấy biết, em không muốn dính dáng, mà thật tình em cũng không hiểu sao nảy giờ em lịch sự với anh như vậy nữa.

Cô bật đứng dậy, định đi vào nhà. Duy Phong không giữ lại, chỉ nói với theo:

– Cẩm Xuyến nói đúng đó Nhi, nhờ cô ấy mà anh nhận ra rằng anh không thể thiếu em. Và anh nghĩ em cũng không hề coi anh là anh kết nghĩa, cái đó buồn cười quá phải không?

Hoàng Nhi quay phắt lại:

– Anh vừa nói cái gì? Em nghe hết đó, cả tới anh cũng đùa nữa phải không?

– Anh không thích đùa, chuyện nầy mà đùa thì vô duyên lắm.

Hoàng Nhi đi đến đứng trước mặt Duy Phong, nhìn anh một cách thiếu tin tưởng:

– Nhưng cái cách anh thể hiện tình cảm với em thì không có duyên chút nào.

Anh bảo coi em là người quan trọng, nhưng chỉ cần chị ấy gọi một tiếng, anh sẵn sàng bỏ mặc em để tới với chị ấy, người đó quan trọng với anh tới mức vậy sao?

– Sao em không hỏi anh Cẩm Xuyến là ai, như thế nào đối với anh, từ đó giờ em chưa khi nào hỏi cả.

Hoàng Nhi nói đâm ngang:

– Chuyện đời tư của anh, em tìm hiểu làm gì, nó đâu có liên quan gì tới em.

Giọng Duy Phong hơi giận:

– Đúng, nó không liên quan gì tới em, vì em đâu có coi anh là quan trọng.

Hoàng Nhi hơi nhướng mắt. Lần đầu tiên cô thấy Duy Phong hơi trẻ con. Từ đó giờ anh luôn chửng chạc, luôn là chỗ dựa tinh thần của cô, nên cô quen coi anh là người mạnh mẽ rồi. Duy Phong mà cũng biết yếu đuối nữa sao?

Mà khi anh như vậy thì cô không biết trả lời làm sao. Chỉ biết giương mắt mà nhìn.

Duy Phong cũng nhìn lại cô:

– Sao em không trả lời?

– Anh nói chuyện như vậy, em không biết nói gì nữa.

– Mình tìm chỗ nói chuyện đàng hoàng, đứng thế nầy em không thấy kỳ sao?

– Nhà của em, em thích đứng đâu thì đứng.

– Lại nói đâm ngang, những chuyện quan trọng thế nầy, em không nghiêm chỉnh được hơn sao Nhi? Ít nhất em cũng phải thể hiện mình là người lớn chứ.

Hoàng Nhi làm thinh. Rõ ràng Duy Phong không hiểu cô chút nào. Từ đó giờ quen là anh em, bây giờ bỗng quay ra nói chuyện tình yêu, cô thấy ngượng ngượng. Khoảng thời gian nhận diện tình cảm thay đổi, thật không thể nào thích nghi cho kịp. Chính vì vậy mà cô không muốn nghiêm chỉnh. Vì như vậy thì sẽ bị xấu hổ.

Cô không hiểu mình làm vậy là rất trẻ con, và Duy Phong đâm ra hơi bối rối.

Anh đứng im một chút như trấn tĩnh. Rồi đi đến ngồi xuống băng đá, nói rất nhỏ:

– Em có muốn biết lúc nãy anh đi đâu không?

Hoàng Nhi vô tình bước tới một bước:

– Anh nói gì?

Duy Phong vẫn cố tình nói nhỏ:

– Sao em không hỏi anh đi đâu?

Đúng như ý đồ của anh, Hoàng Nhi bước tới ngồi xuống, mặt nhăn nhăn:

– Em không nghe.

Duy Phong quay mặt chỗ khác, cố giấu nụ cười. Anh làm thinh như không nghe. Khiến Hoàng Nhi phải nhắc lại:

– Anh nói gì?

– Em mà cũng muốn biết chuyện của anh nữa sao?

Hoàng Nhi nguẩy đầu chỗ khác:

– Không nói thì thôi.

Cứ nói chuyện kiểu nầy mà Hoàng Nhi thích hơn. Vì như vậy cô có thể thoải mái như mỗi lần ở bên cạnh Duy Phong.

Không khí có vẻ bớt nghiêm trọng hẳn đi. Duy Phong cũng thấy mình đỡ ngượng, khi phải nói chuyện tình cảm với một cô bé, mà anh đã từng xem như con nít. Giọng anh trở lại về nghiêm chỉnh:

– Anh muốn em biết về quá khứ của anh, về tất cả những gì xảy ra giữa anh với Cẩm Xuyến. Em sẽ thấy cô ấy không đáng ghét như em vẫn nghĩ.

Và anh nói rất lâu. Hoàng Nhi im lặng ngồi nghe. Càng lúc vẻ mặt cô càng trở nên trầm ngâm, như vừa nghe một chuyện buồn mà cô chưa bao giờ hình dung ra nổi.

Chợt khoảng sân sáng lên vì ánh đèn pha rọi vào. Rồi chiếe xe lăn bánh vào sân. Hoàng Nhi che mắt cho đỡ chói. Cô nhìn vào xe. Trong xe, bà Khải cũng đang nhìn đăm đắm về phía cô với Duy Phong. Vẻ mặt ngạc nhiên và có gì đó như không hài lòng.

Bà mở cửa bước xuống. Duy Phong cũng đứng dậy, bước tới chào bà:

– Thưa bác.

Rõ ràng bà Khải không thích anh. Nhưng vẫn nói lịch sự:

– Lâu quá không gặp cậu. Ba cậu vẫn khỏe chứ?

– Dạ khỏe.

Bà Khải đưa mắt nhìn qua Hoàng Nhi. Vẻ mặt ngượng ngùng của cô làm bà nhạy cảm hiểu ngay. Điều đó làm bà vô cùng sửng sốt.

Trong một phút, bà quên mất mình đang nhìn Hoàng Nhi chăm chăm, đến nổi Duy Phong phải nhận ra cái nhìn đó. Anh bèn lên tiếng phá tan sự im lặng:

– Con đến chơi nảy giờ cũng hơi lâu, để con về cho Hoàng Nhi nghỉ, xin phép bác hôm khác con đến thăm Hoàng Nhi.

Bà Khải như trở về thực tại. Vội gật đầu một cách nhẹ nhàng:

– Chào cậu.

Hoàng Nhi tiễn Duy Phong ra cửa, vẻ mặt rầu rĩ của cô làm Duy Phong thấy tội nghiệp. Anh hỏi nhỏ:

– Mẹ em không thích anh tới phải không? Và em đang sợ bị la phải không?

Hoàng Nhi cười gượng:

– Không có gì, anh về đi.

– Mai anh sẽ gọi điện cho em.

Duy Phong đi ra ngoài đường. Hoàng Nhi đứng ở cửa nhìn theo chứ không dám đi xa hơn. Cô đợi anh lên xe rồi mới quay vào, vẻ mặt ỉu xìu như người bị bắt gặp làm chuyện bị cấm.

Bà Khải vẫn còn đứng đợi cô trong sân. Hoàng Nhi vừa quay vào là bà hỏi ngay:

– Cậu ta đến lâu chưa?

– Dạ, hơi lâu lâu.

– Tới chi vậy?

– Dạ....

– Không được giấu mẹ, cái gì cũng phải nói thật để mẹ tính, lúc trước gia đình cậu ta có ý bước tới, sau đó rút lui làm cho mẹ mất mặt, bây giờ cậu ta tìm con làm gì?

Thấy cặp mắt cố ý soi thấu tâm can của mẹ, Hoàng Nhi không dám giấu diếm nữa, cô lụt rè:

– Lúc trước tụi con là anh em kết nghĩa, nhưng bây giờ...

Cô ngắc ngứ một chút, cuối cùng không tìm được từ để diễn đạt, cô lí nhí:

– Hết kết nghĩa nữa rồi mẹ ạ.

– Cái gì? Nói lớn lên.

Hoàng Nhi nói lớn thêm một tí:

– Hết kết nghĩa nữa rồi.

– Vậy nghĩa là sao?

– Anh ấy bảo là thích con.

Bà Khải nhướng mắt:

– Thích?

– Vâng, ảnh nói con là người quan trọng với anh.

– Hay thật, đợi tới giờ mới nói, còn con? Con thì sao?

Hoàng Nhi khổ sở:

– Mẹ đừng bắt con nói ra mà, con xấu hổ lắm.

– Xấu hổ, chuyện quan trọng không lo mà ở đó lo xấu hổ, mẹ hỏi thật, con có thích lại cậu ta không?

Hoàng Nhi lí nhí:

– Dạ có.

Bà Khải thở hắt ra:

– Lúc trước người ta muốn gã thì không chịu, bây giờ có đám khác thì lại bước tới, họ làm trò gì vậy? Rồi mẹ biết ăn nói với gia đình kia ra sao đây.

– Mình chưa có hứa gì mà mẹ, không hứa thì đâu có sao.

– Nhưng mình đã chủ động đến làm quen với người ta, gia đình người ta cũng chấm con, bây giờ con như vậy, mẹ biết nói sao với người ta đây.

– Nhưng con đâu có thích anh Phong kia đâu.

Bà Khải trừng mắt:

– Im đi, chuyên môn làm cho mẹ lo lắng, hết chuyện nầy tới chuyện kia, con không gây rắc rối thì chịu không nổi phải không?

Mặt Hoàng Nhi ủ dột như đưa đám:

– Thế mẹ có cho con thích anh Phong nầy không?

– Thích ai kệ mày, tao mệt lắm.

Nói xong bà Khải bỏ vào nhà. Hoàng Nhi lững thững đi theo sau, chứ không dám đeo một bên mà hỏi.

Suốt đêm Hoàng Nhi cứ nằm trăn trở trong bóng tối. Những tình cảm xôn xao cứ làm cô bồn chồn. Vừa vui, vừa lo, rồi lại vừa hồi hộp. Nếu mà chuyện của cô với Duy Phong không đi đến đâu, thì tội của cô chắc phải bị ba mẹ tống cổ ra khỏi nhà mất thôi.

Chiều hôm sau khi hết giờ làm, Hoàng Nhi tranh thủ vào bệnh viện thăm Cẩm Xuyến. Hôm qua Duy Phong đã chỉ phòng cho cô. Nên tìm cũng chẳng khó khăn gì.

Cô xách giỏ trái cây đi trên hành lang. Vừa đi vừa tìm phòng. Đến phòng Cẩm Xuyến thì cánh cửa khép hờ chứ không đóng như mấy phòng khác.

Hoàng Nhi định đẩy cửa đi vào. Nhưng cái cảnh nhìn thấy làm cô hoang mang đứng sựng lại, nép vào tường.

Phía bên giường, Cẩm Xuyến đang ngồi trên giường, gục mặt vào ngực Duy Phong. Còn anh thì đứng yên, anh quay lưng lại nên cô không nhìn rõ nét mặt.

Cô nghe tiếng Cẩm Xuyến khóc nấc từng cơn. Rồi hỏi qua tiếng thổn thức:

– Em đã cố dối lòng mình, em cứ cố đẩy anh tới phía Hoàng Nhi, rồi tự nhủ như vậy là trả nợ cho anh, em nghĩ khi anh có cô ấy rồi thì em sẽ thanh thản, nhưng sao em cứ nghĩ tới anh, và lúc nào cũng muốn giành lấy anh cho em, em ích kỷ quá phải không?

Hoàng Nhi đứng yên như hóa đá. Cô thấy Duy Phong vuốt tóc Cẩm Xuyến một cách nhẹ nhàng. Và anh nói gì đó, nhưng nhỏ quá nên cô không nghe.

Cẩm Xuyến chợt ngước lên, đôi mắt đầy nước, đỏ hoe một cách bi đát.

Giọng cô đầy căng thẳng:

– Hãy nói thật với em đi, anh còn yêu em không? Giữa em với Hoàng Nhi anh nghiêng về ai hơn, em xin anh đó, nói thật đi, sự thật có buồn mấy em cũng chịu được mà.

Hoàng Nhi căng người, cố nghe xem Duy Phong nói gì. Nhưng vẫn không nghe được. Cô lặng lẽ để giỏ trái cây ở cửa. Rồi đi xuống sân ra về.

Cô chạy xe mà đầu óc cứ nghĩ miên man về chuyện vừa xảy ra, cảm thấy uất ức kỳ lạ. Cẩm Xuyến muốn giở trò gì vậy? Một mặt chị ta vun vén cho cô với Duy Phong. Nhưng lại tìm cách níu kéo anh về phía chị ta. Nếu chiều nay không thấy được cảnh nầy, chắc cô còn quý mến chị ta lắm.

Còn Duy Phong nữa, một người khảng khái như anh sao lại cư xử nửa vời như vậy? Anh muốn cùng lúc có cả hai người hay sao?

Hoàng Nhi thấy nản quá, cô có cảm giác như mình bị hai người lớn kia lừa gạt. Sao trong tình cảm, mình luôn luôn thật lòng, còn người ta thì chẳng coi mình ra gì. Lúc trước là Tấn Kiệt. Giờ đến Duy Phong. Một người phủi mình như phủi bụi. Một người chơi trò mèo vờn chuột. Hai người có cách ác độc khác nhau. Nhưng chắc Tấn Kiệt độc ác hơn Duy Phong, vì anh thẳng thắn từ chối, chứ không làm cô bị cuốn theo mà chẳng được gì.

Hoàng Nhi vừa ra khỏi bệnh viện một đoạn thì nghe tiếng chuông trong giỏ.

Cô mở máy, trả lời một cách mệt mỏi:

– Em nghe đây anh Phong.

Giọng Thế Phong vang lên?

– Bây giờ Nhi có rảnh không?

– Em đang ở ngoài đường, có gì không anh?

– Chiều nay buồn quá, tự nhiên muốn gặp Nhi, mình có thể gặp nhau không.

– Vậy em sẽ tới quán Mai Hoa, anh tới đó đi nhé.

– OK, anh sẽ đi lập tức, này, nếu lỡ anh tới trễ cũng đừng về nghe.

– Vâng. em sẽ chờ khoảng một tiếng.

Thế Phong bật cười:

– Không tới mức đó đâu, vậy chờ anh nghe.

Hoàng Nhi tắt máy. Cô nhìn đồng hồ. Mới hơn sáu giờ. Cô gọi điện về nhà, nhưng không gặp bà Khải. Thế là gọi qua số riêng. Hình như mẹ còn ở nhà máy, nên nghe tiếng ồn ào xung quanh. Giọng bà hơi lớn:

– Gì đó Nhi?

– Mẹ, bây giờ con đi chơi, tối con về nghe mẹ.

– Đi với ai đấy?

– Dạ, anh Phong?

– Phong nào?

– Dạ, anh Phong sếp của con.

Giọng bà Khải thay đổi hẳn, gần như la lên:

– Con tính làm chuyện gì vậy Nhi?

Hoàng Nhi hơi hối hận vì đã nói thật. Cô hoảng hồn nói nhanh:

– Con tới quán rồi, để về nhà nói chuyện nghe mẹ.

Rồi cô tắt máy. Bây giờ mới thấy hối hận. Không phải hối hận vì đã nói thật với mẹ, mà là chuyện đồng ý đi chơi với Thế Phong. Đã không thích người ta mà lại cứ gặp. Sao mình hành động giống Duy Phong thế?

Khi Hoàng Nhi tới quán thì đã thay Thế Phong ngồi đó. Cô kinh ngạc tròn mắt nhìn. Rồi đi nhanh đến bên bàn:

– Sao anh đi nhanh thế?

– Anh phóng xe như điên, chỉ mất có mười phút thôi. Muốn làm Nhi ngạc nhiên ấy mà.

– Anh thật là... rủi có chuyện gì thì sao? Tới chậm còn hơn không bao giờ tới, anh liều thật đó.

– Nếu anh “Không bao giờ tới” Nhi có buồn không?

– Tất nhiên là em buồn rồi, mất một ông sếp tốt bụng như anh làm sao không buồn được.

Thế Phong nheo mắt:

– Em nói như vậy anh thất vọng quá.

Hoàng Nhi nói lãng chuyện.

– Sao anh không gọi nước đi.

– Anh chờ Nhi tới rồi gọi luôn, Nhi uống gì?

Không đợi Hoàng Nhi trả lời, anh nói luôn:

– Yaout phải không?

– Dạ.

Thế Phong quay qua gọi cô tiếp viên. Rồi quay lại nhìn Hoàng Nhi.

– Nảy giờ em chưa về nhà à?

– Dạ – Đi đâu vậy?

Hoàng Nhi nói dối:

– Chỉ đi lang thang thôi.

– Sao không rủ anh đi, anh cũng đang rất buồn.

– Em cũng vậy, khi buồn em lại thích ở một mình hơn.

Thế Phong hỏi một cách quan tâm:

– Có chuyện gì vậy Nhi?

Hoàng Nhi cười gượng:

– Không có gì, buồn vu vơ ấy mà.

Cô trầm ngâm nhìn xuống bàn. Rồi chợt ngước lên nhìn Thế Phong, hỏi một cách thẳng thắn:

– Trước đây anh có người yêu không anh Phong?

Thế Phong thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi anh nghĩ đó là cách điều tra của Hoàng Nhi, nên nói rất thật lòng:

– Có, nhưng cô ta có chồng và ra nước ngoài rồi.

– Bây giờ anh còn nhớ chị ấy không?

Thế Phong gật đầu:

– Có nhớ, nhưng chỉ nhớ một cái tên, ngoài ra không còn cảm xúc gì cả.

– Vậy chắc lúc đó anh yêu ít chứ không nhiều phải không?

– Anh không biết, nhưng đã yêu rồi thì làm sao biết nó nhiều hay ít, chỉ biết khi chia tay mình cũng thấy đau khổ. Nhưng rồi thời gian cũng làm mình quen thôi.

– Đó là tại anh không gặp lại, chứ nếu gặp anh sẽ thấy khó mà bỏ được người đó.

Thế Phong lắc đầu dứt khoát:

– Anh gặp lại rất nhiều lần đó chứ, nhưng dĩ nhiên chỉ coi như bạn.

– Vậy nếu thích người khác rồi, mà người cũ quay lại níu kéo anh, anh có xiêu lòng không?

Thế Phong bật cười:

– Làm gì có chuyện xiêu lòng, trái tim người ta kỳ lạ lắm, chỉ có thể chứa được một người thôi. Người nầy tới thì bắt buột người kia phải ra đi thôi.

Hoàng Nhi ngồi yên có vẻ tư lự. Cử chỉ của cô làm Thế Phong hơi nghi. Anh nghiêng đầu nhìn cô:

– Sao hỏi kỷ vậy? Có phải em đang ở một tình thế tương tự không?

Hoàng Nhi hơi cúi nhìn xuống bàn, nói như thú nhận:

– Em đang buồn lắm, vì người ta làm em có cảm giác mình bị lừa.

Thế Phong có vẻ thất vọng:

– Anh rất hy vọng Nhi hỏi chính bản thân anh. Thế mà...

– Em xin lỗi anh nha, nhưng em không muốn giấu anh điều gì cả.

– Em cũng thừa biết tình cảm của anh phải không?

– Vâng, em biết, nhưng em cũng không muốn dối anh, em bị người khác dối mà thấy đau, nên em không muốn lặp lại ở anh.

– Em tốt lắm.

– Anh Phong mảa em đó hả?

Thế Phong không trả lời. Anh nói với vẻ không vui:

– Người đó vẫn chưa biết chọn ai à?

– Hình như vậy.

Thế Phong nhún vai:

– Nếu anh ta là người ngay thẳng thì anh ta phải có thái độ rõ ràng, lập lờ như vậy đâu phải là người quân tử, em nên thận trọng với những người như vậy.

– Em biết, nên em buồn lắm.

Hoàng Nhi nói dứt câu thì nghe tiếng chuông reo. Cô vội mở máy. Vừa nghe tiếng cô, giọng bà Khải đã vang lên:

– Con đang đi chơi với Thế Phong phải không?

– Dạ phải.

– Mẹ không hiểu con muốn gì nữa, chơi một chút rồi về ngay, không được đi quá tối đó. Và từ đây tới lúc chuyện của con rõ ràng đâu ra đó, con không được đi chơi riêng với ai hết.

– Dạ – Thôi, nói chuyện một chút rồi về nhà nói tiếp, con tất máy đi.

– Dạ.

Hoàng Nhi bỏ máy trở lại giỏ. Cô quay qua nhìn Thế Phong, cười lúng túng:

– Mẹ em bảo phải về nhà có chuyện.

– Vậy hả? Để anh đưa về.

– Thôi, mất công anh Phong lắm.

– Thế Phong thản nhiên:

– Trước giờ anh vẫn hay đưa em về đó thôi.

Hoàng Nhi không có cách nào từ chối. Đành phải để Thế Phong đưa về. Anh chạy kè một bên cô, hai người nói chuyện rất lan man. Và không ai muốn nhắc lại chuyện đã nói trong quán.

Thế Phong đưa Hoàng Nhi tới nhà rồi về chứ không vào. Hoàng Nhi dựng xe, định bước tới bấm chuông thì chợt thấy Duy Phong từ quán café gần đó đi tới. Cô còn phân vân chưa biết cư xử thế nào thì anh đã đến gần cô, giọng có vẻ nghiêm nghị:

– Đi chơi vui không?

Thấy Hoàng Nhi không trả lời, anh nói tiếp:

– Em có biết anh chờ em bao lâu rồi không?

– Bao lâu?

– Anh đi phía sau em, theo em từ lúc ở bệnh viện đến lúc em vào quán với Thế Phong. Anh không biết là em có hẹn với anh ta.

Hoàng Nhi lãnh đạm:

– Chuyện đó đâu có liên quan tới anh.

Duy Phong không trả lời, anh chợt bước tới bấm chuông. Khi cô giúp việc mở cửa, anh tự động dắt xe cho Hoàng Nhi. Cô định giằng lại, nhưng có mặt chị giúp việc nên cô không dám làm gì thái quá:

Duy Phong thản nhiên hỏi chị ta:

– Có bà chủ ở nhà không chị?

– Dạ có. Cậu có cần tôi báo với bà chủ không ạ?

Hoàng Nhi xua tay:

– Thôi khỏi.

Nhưng Duy Phong đã nói thản nhiên:

– Tôi phải chào, bà chủ một tiếng, chị cứ báo đi.

Đợi chị ta đi rồi, Hoàng Nhi quay phất lại nhìn Duy Phong:

– Anh định làm gì vậy? Gặp mẹ em làm gì?

– Tới nhà mà không chào người lớn, có vẻ như thiếu minh bạch quá.

– Không cần, em không muốn anh tới nhà em, cho nên làm ơn đừng gây rắc rối cho em nữa. Anh biết mẹ em nhạy cảm với chuyện nầy ra sao mà.

– Chính vì vậy anh càng phải để mẹ em yên tâm về anh.

– Không được, anh mà càng làm quen với gia đình em thì em càng khó xử thêm thôi, làm ơn về dùm em đi, chuyện của anh em còn chưa nói tới, làm ơn đừng có gây rắc rối nữa.

– Anh biết anh cần phải làm cái gì, đừng cản anh.

Vừa nói Duy Phong vừa đi vào nhà. Hoàng Nhi đi xấn tới trước, đẩy anh ra cửa. Nhưng ngay lúc đó cô nghe bà Khải nói vọng ra:

– Làm cái gì vậy Nhi?

Hoàng Nhi vội rụt tay lại, đứng yên. Duy Phong cười nhẹ một cái. Rồi đi về phía bà Khải:

– Thưa bác con mới tới. Biết bác có nhà nên con muốn chào bác một tiếng.

Bà Khải nói không mấy mặn mà:

– Cậu vô nhà chơi.

– Dạ.

Bà mời Duy Phong vào phòng khách. Và chỉ ngồi hỏi thăm vài câu rồi vào nhà.

Hoàng Nhi đợi bà đi khuất, lập tức cô quay qua nhìn Duy Phong:

– Bây giờ anh về được chưa?

– Tại sao đuổi anh?

Hoàng Nhi nhún vai:

– Tại chán.

– Chán?

– Anh Thế Phong nói với em rằng trong tình cảm, người ta chỉ chấp nhận được một người, muốn tới với người nầy thì phải quên hẳn người kia, còn anh thì vừa giữ người cũ vừa đến người mới. Em ghét nhất những người tham lam.

Duy Phong im lặng một chút. Rồi hỏi thẳng:

– Có phải em đã để quà lại phòng Cẩm Xuyến không? Em đã đến bệnh viện phải không?

– Nhờ vậy mà em chứng kiến được một đoạn phim sướt mướt. Nếu là anh thì anh sẽ gọi chị ấy là người thế nào?

– Anh cũng không ngờ Cẩm Xuyến nói những điều đó.

– Anh đừng có tiếp tục gạt em nữa, nếu anh không làm gì đó, thì chị ấy không dám hỏi như vậy. Phải cảm nhận được tình cảm gì ở anh chị ấy mới dám tự tin kiểu đó.

– Anh nhắc lại, chính anh cũng không ngờ xảy ra tình huống đó mà.

– Em không tin.

– Đừng coi thường anh như vậy Nhi.

Hoàng Nhi nguẩy đầu như không thèm nghe:

– Em biết chị Xuyến muốn làm thánh nhưng chị ấy làm không nỗi, mặc cảm làm chị ấy muốn tỏ ra mình cao thượng, nhưng khi yếu đuối thì lại