Chương 23
Đậu xe vào garage, tắt máy xe, Mạnh mở cửa xe đi vòng sang bên kia. Chàng mở cửa sau, cúi xuống một tay ôm con chó con rất xinh mà Tuyết Trinh mới mua tặng bố mẹ để vui cửa vui nhà, còn tay kia cầm gói nhỏ đựng ít trái cây vừa mua. Mạnh phân vân định mang con chó vào nhà rồi trở ra mang túi trái cây vào sau nhưng rồi lại ngại nên ôm hết một lúc.
Vừa quay lưng Mạnh dùng cả thân người đẩy phía sau để đóng cửa xe thì chàng mất thăng bằng và ngã xuống đất. Con chó nhỏ vuột khỏi tay Mạnh. Túi trái cây rơi xuống sàn. Quá bất ngờ, hai tay không kịp chống nên đầu Mạnh đập khá mạnh xuống sàn xi măng! Không thấy đau chỉ choáng váng!
Mãi Mạnh mới bám vào xe để cố ngồi dậy. Loay hoay một lúc mới đứng lên được. Lúc này chàng đưa tay sờ đầu vì thấy đau. Định cúi xuống lượm trái cây mới thấy bàn tay mình dính máu đỏ tươi! Nhìn kỹ tay không bị trầy sướt. Chẳng lẽ ở trên đầu mình? Mạnh đưa tay sờ đầu vào chỗ đau lần nữa rồi nhìn bàn tay. Vẫn là máu!
Chàng thở dài nghĩ thầm lại sinh chuyện nữa rồi! Chẳng lượm trái cây nữa, Mạnh chệnh choạng mở cửa ở garage lên nhà trên sau khi đã nhấn nút đóng cửa garage.
Vào đến phòng khách, bỗng dưng Mạnh thấy chóng mặt. Chàng cố đến chỗ có sofa và nằm vật xuống.
Có tiếng Mộng Trinh nói trên gác:
- Anh về rồi sao?
Đấy là câu nói cuối cùng mà Mạnh nghe được trước khi ngất xỉu không còn biết gì nữa.
Không thấy Mạnh trả lời, Mộng Trinh chờ một lúc rồi xuống nhà.
Mạnh nằm ở sofa, đầu ngả vào thành ghế, máu trên đầu chẩy loang xuống mặt chàng.
Mộng Trinh hét thất thanh! Khuôn mặt nàng trắng bệch như không còn chút sinh khí nào!
Nàng lại gần sờ vào người Mạnh rồi khóc òa lên, miệng lắp bắp gọi, tay lay lay:
- Anh ơi! Anh… ơi!
Mạnh vẫn nằm yên không nhúc nhích cử động gì như đang ngủ, duy chỉ có máu ở mặt và đầu vẫn chẩy ri rỉ.
Mộng Trinh vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Vinh.
Thấy mẹ gọi Vinh trả lời ngay. Nghe tiếng mẹ khóc và nói đứt quãng:
- Đầu bố… con… chẩy máu… Vinh ơi!
Vinh hốt hoảng hỏi lại mẹ mình:
- Bố mẹ đang ở nhà hay đang ở đâu?
Mộng Trinh vẫn khóc, càng lúc càng khóc lớn tiếng hơn:
-… Ở nhà… Làm sao bây giờ…
Biết là mẹ mình hoảng loạn rồi, Vinh nói ngay:
- Để con gọi xe cứu thương! Mẹ chờ đó…
Vinh gọi cấp cứu ngay tức thì. Không chỉ vậy, Vinh vội vã rời khỏi nhà thương. Vừa lái xe, Vinh vừa gọi điện thoại cho anh Lộc, Tuyết Trinh và Thành.
Vừa lái xe Vinh vừa đọc kinh cầu nguyện cho bố mình được qua khỏi những nguy hiểm.
Thành là người ở gần nhất nhưng đang chữa răng cho bệnh nhân, cũng phải hoàn tất xong mới đi được chứ không thể bỏ ngang nửa chừng được. Lộc và Tuyết Trinh cũng ở xa nhưng vội vàng về ngay. Tất cả đều biết xe cấp cứu sẽ đưa bố mình vào Kaiser gần nhà như lần trước.
Vinh gọi lại cho Mộng Trinh:
- Mẹ đừng sợ, họ đến ngay! Mẹ mở cửa trước sẵn đi! Nhớ cầm theo điện thoại! Bố có tỉnh lại không?
- Không tỉnh… không tỉnh gì cả…
Tắt điện thoại, ngồi bên cạnh Mạnh, nàng thổn thức:
- Anh tỉnh lại đi!... Tỉnh lại đi! Đừng… bỏ em… mà. Anh ơi! Em mới là… người ra đi trước anh… Chúng ta đã từng nói như vậy mà…
Tiếng còi xe cấp cứu vang vang từ xa rồi gần hơn. Mộng Trinh vẫn đầm đìa nước mắt hết nhìn Mạnh rồi lại nhìn chung quanh. Nàng ước gì có một người con nào ở bên cạnh trong giây phút này vì chưa bao giờ trong đời Mộng Trinh lại thấy mình yếu đuối và sợ hãi như vậy! Nếu Mạnh có mệnh hệ nào thì nàng cũng mong được Chúa gọi về để cùng được ra đi với chồng mình mà không hề luyến tiếc!
Khi nghe thấy tiếng còi hụ của xe cấp cứu rất rõ ngay bên ngoài, Mộng Trinh đứng dậy đi ra cửa.
Cửa trước đã mở rộng như Vinh đã dặn. Nàng đứng ở cửa chờ đợi.
Hai nhân viên y tế nam người Mỹ nhanh nhẹn đến gần nàng hỏi:
- Ai là người gặp nạn?
Mộng Trinh nói như người hụt hơi:
- Chồng tôi!
Nói xong nàng đứng dịch sang một bên cho hai nhân viên cấp cứu đi vào bên trong.
Mộng Trinh chỉ tay:
- Bên trong! Ở phòng khách!
Họ đi vào bên trong và nhìn thấy Mạnh đang nằm ở sofa, mặt dính đầy máu!
Một nhân viên cấp cứu quay lại tìm Mộng Trinh rồi hỏi:
- Đã xẩy ra chuyện gì?
Nàng lắp bắp:
- Tôi cũng không biết nữa!... Tôi ở trên gác… đi xuống nhà và thấy… chồng tôi như vậy…
Trong lúc nhân viên cấp cứu khác xem xét tình trạng của Mạnh, thì người kia tiếp tục hỏi Mộng Trinh:
- Chồng bà bị ngã sao? Ngã ở đâu?
Nàng lắc đầu, mặt nhợt nhạt khi trả lời:
- Tôi không biết… Lúc nãy chồng tôi lái xe ra ngoài… Đi đâu cũng chẳng biết nhưng mới về… Ngã ở ngoài hay trong nhà thì tôi cũng không hay..
Vẫn người cấp cứu đang hỏi Mộng Trinh, chỉ tay hỏi nàng lần nữa:
- Đàng kia là cửa xuống garage sao?
Mệt nhọc và căng thẳng, Mộng Trinh gật đầu không muốn nói năng gì nữa.
Quay sang người đồng sự, nhân viên cấp cứu này hỏi:
- Tình trạng ông ta thế nào?
- Chắc bị ngã đập đầu nhưng tôi đã băng bó tạm cho máu ngừng chẩy. Phải đưa vào bệnh viện ngay vì người này vẫn hôn mê!
- Cho tôi một phút để tôi xuống garage nhà họ xem sao?
- Ờ anh cứ đi đi! Nè Chad! Nhanh lên nhé!
Người tên Chad gật đầu:
- Chỉ một phút thôi!
Xuống đến garage, Chad bấm nút để mở cửa garage cho ánh sáng vào.
Anh ta nhìn quanh rất nhanh nhưng tìm thấy ngay chỗ nạn nhân bị té vì trên sàn nhà có chút máu tươi. Vậy là ông ta bị ngã vì tai nạn ngay trong garage nhà mình! Rồi chắc ngồi dậy được và cố gắng đi vào trong nhà! Thôi vậy là rõ ràng rồi!
Chad bấm cửa garage để đóng lại rồi vội vã trở vào bên trong nhà.
- Xong rồi! Đi thôi!
Anh ta nói với chủ nhà là Mộng Trinh:
- Chúng tôi đưa chồng bà vào bệnh viện gần nhất luôn đây!
Mộng Trinh đã bình tĩnh hơn:
- Xin đưa chồng tôi vào bệnh viện Kaiser gần đây!
- Được rồi! Bà có thể lái xe đi theo chúng tôi vào bệnh viện!
Nàng nói ngay:
- Lâu nay tôi không còn lái xe được nữa! Cho tôi ngồi cùng xe cứu thương để vào bệnh viện với chồng tôi được không?
- Được chứ! Nhưng bà phải nhanh lên!
Mộng Trinh nói ngay:
- Tôi đã sửa soạn! Xong cả rồi! Đi ngay được mà!
Chad gật đầu. Họ đưa Mạnh lên băng-ca và đưa vào bên trong xe cứu thương.
Mộng Trinh khóa cửa và lên xe cùng với Mạnh.
Ngồi trong lòng xe cấp cứu như lần trước, Mộng Trinh thấy an tâm hơn. Nàng thò tay vào trong túi áo lấy chuỗi mân côi ra như bám víu lấy một sức mạnh thiêng liêng huyền bí và nhắm mắt lại đọc kinh. Nàng không muốn nhìn gương mặt máu me của Mạnh!
Chỉ vài phút sau là đến bệnh viện Kaiser. Mộng Trinh xuống xe.
Nhân viên cấp cứu tên Chad nói với nàng khi đưa tay chỉ:
- Bà có thể vào bên trong kia ngồi chờ.
Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối bạc nhược của Mộng Trinh, Chad thấy ái ngại cho người phụ nữ này nên hỏi:
- Con cái bà đã biết tin chưa?
- Có! Các con tôi chắc cũng trên đường đến đây! Chúng ở xa cả!
- Vậy thì được rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi! Chào bà nhé!
Mộng Trinh nói lời cám ơn và nghĩ thầm người thanh niên này chắc cũng trạc tuổi Thành, con út của mình. Cậu ta thật tốt bụng!
Yên tâm là Mạnh được vào bệnh viện rồi, nàng chậm rãi đi sang phòng đợi ngồi chờ.
Ngồi ở phòng chờ cấp cứu của bệnh viện Kaiser, Mộng Trinh lại lần chuỗi mân côi tiếp tục, cầu xin cho Mạnh được cứu chữa và qua khỏi.
Nàng cứ ngồi như thế rất lâu, hết đọc kinh rồi lại nhìn những người chung quanh cũng đang chờ đợi như nàng.
Lộc và Mai Liên đến sớm nhất. Lộc lo âu đến bên Mộng Trinh:
- Mẹ…!... Có tin gì của bố không? Lần này bố bị sao vậy?
Nhìn thấy con trai cả, Mộng Trinh cười gượng khi trả lời con:
- Chắc bố bị ngã dưới garage và bị đập đầu nên chẩy máu và ngất xỉu! Cầu mong là bố con tỉnh lại và không sao.
Lộc ngồi xuống bên cạnh mẹ, một tay ôm vai mẹ như che chở.
Mai Liên nhìn mẹ chồng mình với cặp mắt thương cảm. Là một bác sĩ nhi khoa, Mai Liên cũng e ngại khi thấy bố chồng mình bị đập đầu như vậy mà lại còn mê man chưa tỉnh. Không biết não bộ có bị chấn thương trầm trọng hay không?
Một lát sau, Thành rồi Tuyết Trinh và cuối cùng là Vinh cũng đến.
Vinh nói với mẹ:
- Để con đi hỏi thăm xem sao!
Mọi người lo âu ngồi chờ, chẳng ai muốn nói chuyện gì với ai.
Bên cạnh các con, Mộng Trinh thấy nhẹ lòng bớt!
*
Mạnh được đưa vào nằm trong ICU. Bao nhiêu thử nghiệm cần thiết đều được làm để chẩn đoán tình trạng của chàng.
Khi Vinh ra gặp mẹ, anh và các em, mặt Vinh thoáng vẻ căng thẳng và lo âu khi nói về tình trạng của bố mình:
- Bố vẫn chưa tỉnh! Vết thương bên ngoài đã cầm máu nhưng não bị chấn thương nặng… Chắc lần này bố bị stroke nặng.. Sẽ ra sao chưa biết… phải chờ thôi! Nhưng có lẽ bố bị té là vì bị stroke lúc đó…
Vinh nói với anh mình là Lộc:
- Anh và chị Mai Liên đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi đi! Có gì em cho biết sau. Thành và Tuyết Trinh muốn ở lại một lúc cũng được!
Mộng Trinh hỏi Vinh:
- Có khi nào bố mê luôn và không tỉnh lại nữa không?
Vinh nhún vai:
- Chuyện gì cũng có thể xẩy ra! Bây giờ chắc các bác sĩ còn chờ kết quả những thử nghiệm. Nhưng mẹ về nghỉ ngơi chứ ngồi đây chờ không biết đến bao giờ!
Lộc và Mai Liên đưa Mộng Trinh về nhà.
Tuyết Trinh nói với theo:
- Anh chị chăm sóc mẹ! Chốc nữa em sẽ về sau!
Trong lúc ngồi ở phòng đợi, Tuyết Trinh bỗng dưng lại nhớ đến chiếc nhẫn kim cương mà bố đã mua để tặng mẹ! Món quà sinh nhật! Tuyết Trinh tính nhẩm trong đầu… còn 1 tuần nữa là sinh nhật mẹ! Nàng gọi thầm trong đầu “Bố ơi! Bố tỉnh dậy đi để còn tặng mẹ món quà sinh nhật đặc biệt này… như một lời giao ước thiêng liêng lần nữa!”
Tuyết Trinh không dám nghĩ đến chuyện bố mình….
Còn chiếc nhẫn nữa! Bố cất ở đâu vậy bố? Nếu bố có chuyện gì thì… Tuyết Trinh sẽ phải thay mặt bố đưa cho mẹ món quà này!
Mới nghĩ tới đó mà Tuyết Trinh bỗng chẩy nước mắt mà không trấn tĩnh nổi!
Thấy chị mình khóc quá chừng, Thành cũng thấy ngậm ngùi và xúc động. Chị Tuyết Trinh là người gần bố nhất!
Thành đưa tay vỗ về an ủi chị mình chứ không biết nói gì hơn.
Tuyết Trinh biết bố mình là người ít nói. Vậy thì bố sẽ nói gì với mẹ khi đưa tặng món quà đó? Nàng không hình dung được bố mình sẽ nói những gì với mẹ? Chẳng lẽ lại cầu hôn lần nữa? Bố đã nói với Tuyết Trinh là đã nợ mẹ một chiếc nhẫn thật đúng nghĩa! Ý bố là đúng với ý nghĩa của sự cầu hôn, là giao ước giữa hai người khi kết hợp nên một và gắn bó trọn đời với nhau.
Tuyết Trinh tuy không khóc nữa nhưng cứ ngồi bần thần nghĩ đến món quà bố mua tặng mẹ! Nếu bố… không có cơ hội để đích thân tặng mẹ và nói những lời muốn nói thì liệu Tuyết Trinh có thể thay bố mà đưa món quà và nói những lời bố muốn nói không? Bố ơi! Bố muốn nói những gì với mẹ?
Ở vào một thời điểm thích hợp để làm chuyện đó hay để nói những điều muốn nói từ tận đáy lòng thì bố sẽ ra sao? Còn nếu như…
Tuyết Trinh đưa hai tay bụm mặt và không thể cầm được nước mắt! Hai vai nàng cứ run lên trong thổn thức, buồn rầu và sợ hãi!
*
Đến hai ngày sau, không những Mạnh vẫn chưa tỉnh lại mà còn phải thở bằng máy! Tình trạng càng lúc càng tệ đi và cơ hội sống sót thật mỏng manh!
Vinh không dám nói sự thật cho mẹ mình biết vì sợ làm Mộng Trinh suy sụp. Nhưng anh và các em của Vinh đều biết rõ. Chỉ còn vấn đề thời gian!
Đến ngày thứ ba sau khi Mạnh nhập viện, Tuyết Trinh về nhà bố mẹ mình và vào phòng bố để đi tìm chiếc nhẫn kim cương bố định tặng mẹ.
Cũng may Mạnh không giấu kỹ lắm nên Tuyết Trinh tìm được ngay. Bây giờ có nên đưa cho mẹ luôn không hay chờ đến đúng ngày sinh nhật mẹ? Tuyết Trinh cứ phân vân nhưng rồi quyết định là sẽ đưa cho mẹ ngay lúc này.
Sang phòng mẹ mình, Tuyết Trinh nhìn vào thấy mẹ đang nằm như ngủ nên lại thôi.
Nhưng Mộng Trinh không ngủ. Nghe tiếng động dù khẽ khàng nhưng Mộng Trinh cũng mở bừng mắt. Nhìn thấy con gái, nàng hỏi:
- Tuyết Trinh đấy ư? Sao thế con?
Tuyết Trinh vào trong phòng, ngồi xuống cạnh giường mẹ mình đang nằm, nói nhỏ nhẹ:
- Mẹ có mệt lắm không? Có đau nhiều không?
Mộng Trinh nở nụ cười héo hắt khi nhìn con gái:
- Cũng như mọi khi thôi con à!
Tay cầm chiếc hộp đựng món quà ý nghĩa, Tuyết Trinh ấp úng nói:
- Mẹ à… Đây là… món quà bố mua tặng mẹ nhân ngày sinh nhật mẹ… nhưng mà…
Nói tới đây là Tuyết Trinh bật khóc nức nở không nói tiếp được nữa.
Mộng Trinh hoảng hốt nhìn con gái rồi lại nhìn chiếc hộp mầu đỏ xinh xắn mà con gái đang cầm. Tuyết Trinh nói gì vậy? Món quà sinh nhật Mạnh tặng mình sao? Lạ nhỉ? Mà Tuyết Trinh còn khóc nữa…
Mộng Trinh dỗ dành con gái:
- Thôi đừng khóc mà… Quà bố mua cho mẹ sao? Để bố đưa chứ sao con lại…
Tuyết Trinh vừa nói vừa khóc:
- Đúng là… bố phải tận tay đưa cho mẹ nhưng mà… con sợ… bố… không có… cơ hội để làm chuyện đó nữa… Mẹ ơi…
Bây giờ đến phiên Mộng Trinh run rẩy không phải vì món quà sinh nhật mà vì nghe con gái nói Mạnh không còn cơ hội nữa…
Mộng Trinh nói như gào lên:
- Con nói gì vậy? Bố con sao rồi?... Không còn cơ hội nữa là sao… Nói đi…
Tuyết Trinh thấy là phải cho mẹ mình biết sự thật cho dù là đau lòng đến đâu đi nữa. Tuyết Trinh tự nhủ với lòng mình là phải can đảm và mạnh mẽ lên, không phải cho mình mà là cho mẹ!
Giọng Tuyết Trinh bỗng dưng vững vàng hơn khi nói với mẹ mình:
- Anh Vinh và các bác sĩ nói… chỉ là vài ngày nữa thôi… Họ không làm gì hơn được nữa…
Mộng Trinh run run rồi dấm dúi khóc. Nàng khóc cho chồng mình và khóc cho cả bản thân mình. Nàng sẽ bị bỏ lại trong cô đơn!
Tuyết Trinh mở chiếc hộp xinh xắn có đựng chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đưa cho mẹ mình nhìn rồi nói:
- Hôm đó con đi cùng với bố để bố mua món quà này tặng mẹ sinh nhật. Bố nói với con ngày xưa lúc lấy mẹ, nhẫn đính hôn là do bà nội chọn và mua vì tập tục thời đó như vậy. Bố bảo bố nợ mẹ một chiếc nhẫn cầu hôn đúng với ý nghĩa. Chắc bố muốn cầu hôn mẹ lại lần nữa và mong được suốt đời bên mẹ…
Tuyết Trinh không tin là mình đã nói suông sẻ được như vậy! Chắc chắn là bố mình muốn nói những lời như vậy với mẹ.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng ngời lóng lánh và tấm lòng của chồng mình, Mộng Trinh thấy đau đớn và buồn bã. Chiếc nhẫn đẹp thế này có lấp nổi sự trống vắng mà Mạnh để lại cho nàng hay không? Nàng muốn đánh đổi mọi sự để nhìn thấy Mạnh ở bên cạnh mình, còn mọi sự thật vô nghĩa…
Tuyết Trinh lấy chiếc nhẫn ra đeo vào tay mẹ mình. Nếu do chính tay bố đeo cho mẹ chắc mẹ sẽ vui sướng hơn. Chứ còn trong hoàn cảnh này… Thật bi thương!
Mộng Trinh nhìn chiếc nhẫn trong tay mình mà mắt nhòe lệ.
*
Mạnh đã ra đi vĩnh viễn và yên nghỉ tại nghĩa trang cũng gần nhà. Đám ma được làm với đầy đủ nghi thức tôn giáo trang trọng dành cho người thân yêu của gia đình Mộng Trinh.
Ngày hôm nay sau khi đã hoàn tất mọi việc chôn cất, Mộng Trinh vẫn không chịu ra về.
Từng tiếng búa nện cho đất và cỏ đằm xuống trên mộ của Mạnh như từng chiếc búa đánh mạnh vào trái tim đang vỡ nát của Mộng Trinh. Những hoa phúng điếu vẫn còn được dựng lên chung quanh mộ. Toàn hoa mầu trắng!
Nàng thẫn thờ ngồi đó khi chung quanh chỉ còn các con cháu của nàng và Mạnh.
Tay mân mê chiếc nhẫn mà Mạnh đã mua để tặng cho mình, Mộng Trinh nói nho nhỏ nhưng tin rằng Mạnh sẽ nghe thấy:
- Em thương… anh…
Cuối cùng Mộng Trinh đã nói ra được lời này. Chỉ tiếc là Mạnh không thể trả lời…
Những cơn gió lạnh thổi đến và trời thật nhiều mây nên càng u ám hơn. Chung quanh vắng lặng. Câu nói đó của Mộng Trinh đã tan biến trong không gian.
Mặc Bích