← Quay lại trang sách

Tập 2

Buông đũa xuống, bà Thư thở ra:

− Chà, ngon quá. Lâu rồi chị mới lại ăn một bữa cơm ngon như vậy đấy.

Bà Nhã cười buồn:

− Chị động viên em nên mới nói như vậy chứ cơm rau mà ngon cái nỗi gì.

Nhìn sang Linh Đan, bà Thư giải thích:

− Đã lâu rồi dì mới có dịp ăn lại cà pháo. Cà muối mua ở chợ làm sao mà ngon bằng cà do mẹ con tự làm. Nhớ lúc trước, bà ngoại của con thường khen mẹ con về tài nội trợ. Dì không giỏi bằng mẹ của con. So với mẹ con thì dì sướng hơn nhiều. Là chị cả nhưng hay đùn việc cho em út.

Linh Đan ngây thơ hỏi:

− Mà có thật là dì thấy cơm hôm nay ngon không hả?

Bà Thư có vẻ giận:

− Dữ không, hết mẹ rồi đến con. Bộ con không thấy là dì ăn đến bốn bát liền không kịp thở saol. Con hỏi vậy cứ như là dì hay đãi đưa đầu miệng.

Linh Đan bối rối:

− Con xin lỗi. Tại con… không thấy ngon như dì

Bà Thư dịu giọng:

− Con không thấy ngon thì cũng đúng thôi. Chỉ có mấy người lớn tuổi như dì và mẹ của con mới thích ăn dưa, ăn cà. Vì lạ miệng nên dì thấy ngon.

Chợt bà Nhã đánh thượt thở dài:

− Cũng như người ta ăn cơm lâu ngày đâm ra thèm… ăn phở vậy.

Bầu không khí trong phòng trở nên lạnh hẳn sau câu nói của bà Nhã. Linh Đan biết mẹ đang nhớ đến chuyện của ba cô. Từ hôm hai người cãi nhau một trận lớn đến bây giờ, ba cô thường ăn cơm riêng và thường về nhà rất muộn.

Bà Thư nói lãng sang chuyện khác:

− Dữ không. Thằng Tùng và thằng Phúc không biết sao mà đi xem đá banh đến giờ này cũng chưa chịu về.

Linh Đan nhỏ nhẹ:

− Coi xong rồi còn chung độ nữa nên anh Phúc và Tùng chưa chịu về đâu.

Bà Thư kêu lên:

− Hả? Bọn nó còn bày đặt cá độ nữa hả?

Linh Đan cười nhẹ:

− Lúc nãy con nghe hai người độ nhau ăn hủ tiếu, có gì mà dì lại hoảng lên quá vậy?

Bà Thư nguýt dài:

− Tại bây không nói rõ làm cho dì tưởng tụi nó bày đặt cờ bạc với người ta.

Đứng dậy rời khỏi bàn, bà Nhã dặn dò:

− Dọn chén đũa ra sau nhà đi Linh Đan.

Cô dạ nhỏ. Bưng mâm cơm ra sau bếp, Linh Đan bắt đầu dọn rửa mọi thứ. Dạo này cô cũng tháo vát ra trò. Nhà không còn thuê người làm nữa và Linh Đan đã bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới. Chỉ còn có mẹ là âm thầm đau khổ. Xong công việc nhà, mẹ cô thường đóng của phòng lại và ở trong đó đến hàng giờ. Bà rất ít khi đi ra ngoài, cứ như là tu tại gia.

Linh Đan rất thương mẹ nhưng không biết phải nên làm cách nào đây. Bà không phải là một đứa trẻ để nghe những lời khuyên răn của cô, đứa con của bà. Cô phải làm sao bây giờ?

Linh Đan xếp chén đũa lên kệ. Cô rất gọn gàng. Nhà bếp tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng sạch sẽ. Mẹ cô không hề phàn nàn điều gì về mọi chuyện sắp xếp trong nhà do cô làm.

Linh Đan dùng chai nước gội đầu để rửa tay. Cô cũng biết cách bảo vệ bàn tay đẹp của mình bằng cách dùng găng tay khi rửa chén.

Đi ngang phòng của bà Nhã, Linh Đan nghe tiếng của bà Thư nói rất giận dữ:

− Em không thể để cho Như Hoa lộng hành như vậy được.

Bà Nhã rầu rĩ thở dài:

− Đã từ lâu, em không còn xem anh Trịnh Phước là chồng nữa rồi. Anh ấy muốn làm gì thì làm.

Bà Thư kêu lên tức tối:

− Không thể như vậy được. Không lẽ sau tất cả những cố gắng mẹ làm cho em, em đành để trôi sông trôi biển. Sống là phải tranh đấu đến cùng.

Lại là tiếng của bà Nhã:

− Phải chi mẹ còn sống thì em đâu khổ sở đến như thế này.

Bà Thư hậm hực:

− Như Hoa là một đứa khôn khéo. Nó đã đánh trúng tâm lý của dượng Phước. Em đừng nên trách dượng ấy quá, đàn ông thường đa cảm và thật ra họ yếu đuối vô cùng.

Chợt bà Thư hắng giọng hỏi:

− Lâu nay em đã bao giờ đến nhà của Như Hoa chưa?

Bà Nhã thở hắt ra thật mạnh:

− Em không muốn đối mặt với nó

Bà Thư giận dữ:

− Em sợ nó à?

− Không phải. Nhưng em không muốn gặp con người đã phá hoại hạnh phúc của gia đình em.

Bà Thư tuyên bố:

− Phải cho nó một trận dằn mặt chứ. Hôm nào chị bảo thằng Phúc chở chị đi với em đến đó.

Bà Nhã giọng khổ sở:

− Thôi chị à. Cũng chẳng giải quyết được chuyện gì đâu.

Bà Thư nói như hét lên:

− Không ăn được cũng đạp đổ, nghe chưa.

Linh Đan căng tai lên để nghe ngóng thêm. Chỉ thấy mẹ cô thở dài sườn sượt. Cô hiểu mẹ cô cô đơn hơn ai hết. Bà là một người phụ nữ hiền làn. Chuyện mà dì Thư đề nghị thì làm sao mà mẹ cô làm được.

Cô còn nghe thấy cả tiếng khóc của mẹ, tiếng bà Thư tỉ tê an ủi.

Thật lâu, Linh Đan chán nản bỏ đi ra trước cổng nhà. Buồn. Tại sao mà ba cô lại phản bội mẹ cô như vậy? Ông không nghĩ đến mẹ cô, còn cô và Tùng sẽ khổ sở như thế nào hay sao? Dạo này mẹ cô gầy và già hẳn đi. Giờ này ba cô vẫn chưa về. Hay là ba cô vẫn ở chổ của bà Như Hoa?

Linh Đan thừ người ra suy nghĩ. Mẹ cô có vẻ như muốn buông xuôi hết mọi chuyện. Như vậy rồi cuối cùng mọi thứ sẽ đi về đâu. Cô thấy trong thực tế có những gia đình chưa đến nỗi đi đến tan vỡ nhưng những người trong cuộc đã vì tự ái mà làm cho sự việc ngày càng tồi tệ hơn. Có lẽ mẹ cô cũng nằm trong trường hợp này. Ba cô không phải là một người đàn ông bạc bẽo, tàn nhẫn.

Tối nay, ba cô lại không ăn cơm nhà. Linh Đan mím môi suy nghĩ. Tại sao cô không lại thử tìm ba cô ở nhà của bà Như Hoa xem sao? Cô sẽ gặp bà ta và ba để kêu gọi ba quay về với mẹ. Nếu mẹ cô không dám đối diện với tình địch thì cô sẽ là người làm chuyện đó thay mẹ. Cô sẽ nói cho bà Như Hoa biết bà là một con người vô liêm sĩ. Bà đã phá tan hạnh phúc của người khác.

Linh Đan cầm chiếc chìa khoá xe trong tay. Cô gõ gõ cửa phòng của bà Nhã.

− Vào đi.

Tiếng của bà Nhã mệt mõi. Dù bà không còn khóc nữa nhưng Linh Đan vẫn nhìn thấy đôi mắt của mẹ cô đỏ hoe.

Linh Đan nhỏ nhẹ:

− Xin phép dì và mẹ, con ra ngoài có chút việc.

Bà Nhã cau mày:

− Tối rồi con còn đi đâu vậy hả?

Linh Đan phụng phịu:

− Con đến nhà của Thiên Trang, lúc chiều con có hẹn với nó.

Bà Nhã hắng giọng:

− Con cần gì thì nhắn nó qua điện thoại được rồi. Con với nó gặp nhau hoài như vậy không chán sao?

Bà Thư mỉm cười:

− Tụi nhỏ bây giờ có giống như chị em mình hồi đó đâu. Muốn nhắn cái gì thì đã có điện thoại rồi, nhưng cứ thích lông bông ngoài đường.

Linh Đan nói dối thật là ngọt:

− Con muốn mượn Thiên Trang cuốn sách nhưng phải đến nhà nó để lấy, nó không thể mang đến cho con được.

Bà Nhã vẫn băn khoăn:

− Con đợi tới mai không được hay sao?

Linh Đan lắc đầu nguầy nguậy:

− Con cần cho bài kiểm tra ngày mai.

Dù không hài lòng nhưng bà Nhã đành gật đầu, bà dặn dò:

− Nhớ về sớm, con gái không nên đi quá khuya nghe chưa.

Linh Đan dạ nhỏ. Ra khỏi phòng cô còn nghe loáng thoáng lời than vãn của mẹ cô.

− Thằng Tùng thì giờ này cũng chưa về. Riết một hồi thì nhà này cũng loạn luôn. Không hiểu con Linh Đan nói dối em như vậy để làm gì. Cái kiểu xin xỏ của nó không tự nhiên chút nào.

Linh Đan hết hồn. Cô đi nhanh ra cửa kẻo sợ mẹ cô đổi ý. Đúng là mẹ cô thật là nhạy, biết ngay là cô nói dối. Có lẽ do cách nói của cô thiếu tự nhiên thật. Mà ít khi cô rời nhà vào giờ này. Thỉnh thoảng cô nhận lời đi chơi với Đỗ Quang thì cô cũng về nhà rất sớm. Vậy đừng nghĩ rằng mẹ cô buồn theo chuyện của ba cô mà không hề để ý đến mọi chuyện trong gia đình.

Linh Đan lấy chiếc xe đạp dắt ra khỏi cổng. Trong nhà của cô bây giờ chỉ còn một chiếc xe máy để cho ba cô đi làm việc mà thôi. Tùng và cô đều thay đổi phương tiện, dùng xe đạp. Lúc đầu, cô thấy rất khổ khi phải lọc cọc chiếc xe đạp để đến trường. Nhưng thời gian cũng đã giúp cho cô quen dần. Khả năng thích ứng của con người cũng thật là kỳ diệu. Nếu mà lúc trước có tưởng tượng ra đủ mọi thứ chuyện thì cô cũng không bao giờ ngờ là cô có thể an phận trong một hoàn cảnh không lấy gì làm sáng sủa như thế này.

Tới một đại lộ quen thuộc, Linh Đan gởi xe và đi bộ vào con lộ tráng nhựa. Cảnh cũ hiện ra khiến cho cô bùi ngùi. Đã lâu lắm rồi cô mới đi lại trên con đường này. Những ngôi biệt thự sang trọng đứng cạnh nhau. Những cánh cổng đóng im ỉm. Mùi hoa ngọc lan phảng phất đâu đây.

Bóng tối đặc quánh ở cuối con đường. Quả tim bé bỏng của Linh Đan khẽ nhói lên.

Cô dừng chân trước ngôi biệt thự màu trắng. Trong bóng tối cô vẫn nhận ra rất rõ những dây tigôn mềm mại, lười biếng buông mình trên chiếc giàn sắt đứng cau sừng sững.

Hít một hơi thật dài, cô ghé mắt qua những ô mắt cáo trên cửa cổng. Phải căng mắt ra nhìn. Trong sân tối om.

Ngoài chiếc môtô mà cô đoán của Nguyễn thì không còn chiếc xe nào cả. Có khi nào chiếc xe dream của ba cô được đưa và nhà để xe không? Linh Đan đứng nghĩ ngợi.

Cô vẫn còn nhớ, có mấy lần cô nhìn thấy mấy ông chồng đi vũ trường nhưng sợ vợ ghen nên quay xe cho bảng số vào trong. Biết đâu ba cô cũng hành động tương tự như vậy thì sao?

Mình lại nghĩ xấu về ba rồi.

Linh Đan thoáng thấy ân hận, khẽ thở dài. Cô vuốt lại những sợi tóc loà xoà trước trán. Thật là kỳ lạ, cô cứ cầu mong là mẹ cô ghen gió ghen mây. Một sự ước mong chẳng có chút cơ sở nào. Khi mà mẹ cô đã cãi vã với ba của cô về chuyện ông ngoại tình mà ông chẳng cần thanh minh, thậm chí còn tỏ ra khinh ghét mẹ của cô.

Dùng dằng thật là lâu, Linh Đan quyết định đột nhập vào nhà của bà Như Hoa.

Cửa cổng không khoá. Chỉ cần kéo nhẹ cái chốt là Linh Đan đã lọt thỏm vào bên trong. Linh Đan trề nhẹ môi. Đúng là bà Như Hoa keo kiệt thuộc loại siêu hạng. Trong sân nhà tối om như ngoài cổng. Có lẽ là bà… đang tiết kiệm điện cũng nên.

Ngôi nhà này đã từng là nhà của cô mà nên Linh Đan định hướng rất nhanh. Những viên sỏi đang lạo xạo dưới chân cô. Trong đêm vắng, âm thanh ấy như nhân lên gấp bội phần, làm cô sợ muốn chết. Lạy trời đừng có bất thần ai ra đây vào lúc này.

Linh Đan hoàn toàn thất vọng khi đứng trước sân của nhà để xe. Cánh cửa cuốn bằng sắt đã sập lại rồi. Cô không thể nào quan sát được bên trong có những gì. Điều này cô không hề tính đến. Mà cô cũng ngốc thật. Cửa cổng khép hờ như thế kia thì cửa nhà xe cần phải khoá lại chứ. Trộm cắp trong thành phố này đâu phải là ít đâu.

Chợt Linh Đan thót tim. Có tiếng chân của ai đó đang đi vội vã. Cô nép vào gốc cây để trốn.

Một tiếng “cách” thật khô khan. Trời ạ. Phải đúng một giây sau, Linh Đan mới hiểu rằng tất cả tai họa đang ập xuống đầu của cô. Cánh cửa cổng đã bị ai khoá lại rồi. Cô đã bị nhốt.

Khi không cô lại dẫn xác đến đây để chuốc thêm phiền phức. Mọi chuyện sẽ rắc rối đây. Chỉ cần ai đó bắt gặp là cô đang trốn chui trốn nhủi như thế này rồi la lên là cô đang đạo chích thì hết đường mà chạy tội.

Vậy là cô chỉ được giải thoát ra khỏi đây khi nào có ai đó mở cổng ra ngoài mà …. Quên không khoá cổng lại mà thôi. Một sự may mắn hy hữu.

Chẳng lẽ cô sẽ bị nhốt ở đây suốt đêm sao? Ý nghĩ đó đã làm cho Linh Đan sợ đến phát khóc. Làm sao mà cô có thể thoát ra khỏi đây bây giờ nhỉ khi tường cao và hàng lưới bao quanh bảo vệ khu vườn. Cho dù là cô là một con nhóc luôn trèo cây hái trộm quả trong vườn người khác thì tiếc thay thành tích ấy cũng không thể nào giúp ích gì cho cô được vào trong giờ này.

Một cánh dơi đêm đập loạn xạ trong vườn. Linh Đan đưa tay quệt nước mắt. Cô thật là ngốc. Phải chi cô đợi cho Tùng về nhà rồi hai chị em rủ nhau cùng đến đây thì bây giờ cô đâu phải khổ sở đến thế này. Hợp đồng tác chiến dứt khoát là phải thành công hơn là chiến đấu một mình. Lỗi tại cô cả mà. Háo thắng và đầy bốc đồng. Muốn làm gì thì làm, chẳng chịu suy nghĩ đúng đắn.

Mà chẵng lẽ mình cứ khóc hoài như vậy sao? Linh Đan đưa tay quệt mắt. Than thở mãi coi bộ chẳng lợi ích gì. Giờ cô phải động não một chút may ra tình hình sẽ sáng sủa hơn.

Rời khỏi chỗ nấp, Linh Đan men theo những bụi dây tường vi. Từ đây cô nghe rất rõ tiếng nhạc phát ra từ giàn máy hát trong nhà. Một bản nhạc giao hưởng mà cô rất thích. Nhưng tâm hồn cô lúc này đâu phải dành cho âm nhạc nữa đâu khi cô đang cảnh….cá chậu chim lồng. Thế nào rồi mẹ của cô cũng hốt hoảng nếu… một tiếng đồng hồ sau mà cô không lốc cốc trở về nhà trên chiếc xe đạp. Cô luôn được mẹ khen là chẳng bao giờ đi chơi khua. Thậm chí nhiều lần Tùng còn nghịch ngợm gọi cô là …. Chiếc đồng hồ. Cô học như điên nhưng chơi lại… điều độ. Sao mà cô lại xúi quẩy như thế này không biết.

Ngồi bệt xuống bậc thềm cạnh vườn, Linh Đan gục đầu vào tay dáng điệu rầu rĩ. Mà đã lọt vào đây rồi sao cô lại không mạo hiểm đột nhập lên phòng của bà Như Hoa nhỉ?

Ý tưởng chợt đến làm cho Linh Đan phấn chấn hẳn lên. Cô vụt đứng dậy. Nếu gặp bà Như Hoa cô sẵn sàng ăn thua đủ với bà. Vì mẹ, vì thằng Tùng cô có thể làm bất cứ chuyện gì mà.

Ý tưởng chợt đến làm cho Linh Đan phấn chấn hẳn lên. Cô vụt đứng dậy. Nếu gặp bà Như Hoa cô sẳn sàng ăn thua đủ với bà. Vì mẹ, vì thằng Tùng cô có thể làm bất cứ chuyện gì.

Linh Đan dễ dàng lọt qua phòng khách. Chuyện đó không có gì đáng ngạc nhiên khi cô có thể nhắm mắt lại và chạy khắp quanh nhà. Nơi đây đã từng là chỗ ở của cô. Từ thời ấu thơ.

Hành lang vắng ngắt. Những căn phòng đều không bật đèn và im lặng như tờ, chứng tỏ không có người. Bà Như Hoa đang ở phòng nào đây? Ba cô có ở đây không vậy?

Linh Đan thận trọng đi qua từng dãy cột đá cẩm thạch. Trái tim bé nhỏ của cô đánh liên hồi trong lồng ngực. Cô chưa bao giờ mạo hiểm làm một việc như thế này. Không có còn sự lựa chọn nào khác cho cô. Hoặc là tiến lên hoặc là ngồi một chỗ với cả trăm nỗi niềm, thắc mắc không có lời giải đáp.

Cuối cùng, Linh Đan đứng trước một căn phòng sáng đèn duy nhất trong căn nhà. Cô chớp mi. Căn phòng này trước kia là phòng ngủ của cô. Tựa người vào tường ốp đá cẩm thạch mát lạnh, Linh Đan khẽ thở dài. Phải chi cô vô tư được như Tùng. Phải chi cô đừng đa cảm, có lẽ cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Linh Đan đoán là bà Như Hoa có lẽ đang ở sau cánh cửa đang buông rèm kia. Điều đó dễ hiểu thôi, khi nó là căn phòng đẹp nhất của ngôi nhà. Xưa kia, ba mẹ của cô rất vui lòng khi đã dành căn phòng này cho cô.

Linh Đan đẩy nhẹ cánh cửa nhưng nó đã bị khoá từ bên trong. Có tiếng chân di chuyển trong phòng. Cô hồi hộp lắng nghe, một người hay là hai người nhỉ? Cô không thể nào đoán ra nổi.

Linh Đan thở dài chán nản. Cô ngồi bệt xuống nền nhà. Bây giờ là mấy giờ rồi? Đành chịu khi cô đã không mang theo đồng hồ… Tối hôm nay mọi việc đều chêch choạc một cách đáng ghét. Hình như cô đã bị số phận chơi khăm sao đấy. Xui tận mạng.

Nguyễn mở cánh cửa phòng để bước ra ngoài. Anh kinh ngạc tột độ, kêu lên thành lời khi thấy một cô gái… đang ngồi trước cửa phòng của anh, gục đầu trên cánh tay ngủ ngon lành.

Ánh sáng từ trong phòng hắt ra nên Nguyễn nhận ra ngay là Linh Đan. Anh vội lắc nhẹ vai của cô:

− Linh Đan…

Cô nhấp nháy mắt ngơ ngác, vẻ mặt vẫn còn ngáy ngủ. Chợt nhìn thấy Nguyễn, ngay lập tức Linh Đan nhớ lại toàn bộ sự việc. Cô vùng đứng dậy, giọng đầy giận dữ:

− Ba của tôi đâu?.... Còn bà dì của anh đâu rồi?

Nguyễn nhíu mày:

− Sao Linh Đan lại hỏi như vậy?

Cô nhếch môi:

− Anh còn giả vờ nữa kia à? Bà dì của anh đã quyến rũ ba của tôi. Tối nay ông không có về nhà. Tôi ngồi canh me từ khi tối đến bây giờ. Anh đừng hòng bao che cho bà dì của anh nữa.

Nguyễn trợn mắt nhìn cô:

− Quái quỷ gì vậy? Linh Đan không được nói ẩu. Dì của tôi không phải là người như thế. Tại sao lúc nào Linh Đan cũng có đầy ác cảm đối với bà dì của tôi vậy?

Cô quát lên:

− Tránh chỗ, tôi không muốn nói chuyện với anh. Tôi muốn gặp bà Như Hoa ngay bây giờ. Bà ta có trốn cũng không thoát khỏi tôi đâu.

Nguyễn lắc đầu:

− Nếu Linh Đan muốn gặp dì của tôi thì chịu khó đợi thêm một vài tuần nữa đi.

Linh Đan hằm hè:

− Một phút nữa cũng không. Lần trước anh cũng đã tránh né như vậy rồi.

Nguyễn kêu lên:

− Linh Đan vô lý quá. Đã nói là bây giờ không thể.

Cô cao giọng:

− Tôi sẽ lục tung toàn bộ ngôi biệt thự này lên để xem bà ta có thể trốn ở đâu.

Nguyễn so vai:

− Dì của tôi đang nằm trong bệnh viện. Linh Đan hài lòng chưa hả. Bà dặn tôi không cho ai biết chuyện này nhưng….. em dữ quá, nên tôi phải nói thật.

Linh Đan chưng hửng nhìn anh, cô nheo mắt:

− Anh nói dối. Anh muốn bảo vệ cho dì của anh chứ gì. Đó là một hành động xấu. Dung túng cho cái sai tồn tại không phải là một hành động của người đàn ông chân chính.

Nguyễn so vai:

− Dì của tôi bị đau dạ dày, nằm bệnh viện rồi. Mấy hôm nay tôi phải trực trong bệnh viện để coi sóc cho bà. Tối nay, có người vào thay nên tôi mới về nhà để nghỉ ngơi. Giải thích cặn kẽ như vậy mà Linh Đan tin hay không là tuỳ ở em mà thôi.

Cô khàn giọng lên tiếng:

− Dì của anh là một kẻ ác độc. Tôi căm thù dì của anh. Dì của anh đã quyến rũ ba của tôi.

Nguyễn nhíu mày nhìn cô đăm đăm. Giờ thì anh có thể hiểu ra tại sao mà cô lại căm ghét anh đến thế. Người ta chỉ căm thù khi hận ghê gớm lắm. Có lẽ anh sẽ thẳng thắn hỏi rõ dì của anh về ông Trịnh Phước, ba của Linh Đan. Anh không tin là dì của anh quyến rũ ba của Linh Đan nhưng tại sao mà cô cứ khăng khăng cả quyết như vậy nhỉ. Chắc hẳn là có một lý do nào đó.

Anh dịu giọng:

− Thôi được, tôi sẽ hỏi lại rõ dì của tôi về chuyện này. Sau đó rồi tôi sẽ trả lời với Linh Đan.

Cô hất hàm lên:

− Tôi đâu có mơ hồ về chuyện của bà dì anh, đâu cần anh hỏi. Mọi chuyện rõ như ban ngày.

Nguyễn nhún vai. Cố chấp đến như vậy là cùng. Một con gấu nhỏ ngoan cố.

Anh chợt buông câu hỏi:

− Tại sao Linh Đan lại ngồi ngủ gục trước cửa phòng của tôi mà không về nhà. Chuyện gì cũng còn có đó, dì của tôi đâu có biến mất được đâu.

Cô dậm chân:

− Nói như vậy mà nghe được. Tôi bị nhốt mà. Cửa cổng nhà anh khoá thì làm sao mà tôi ra được.

Vậy là đã rõ. Nguyễn dịu dàng hỏi:

− Nếu vậy sao Linh Đan không nói tôi mở cửa cho Linh Đan.

Cô giậm chân:

− Tại sao. Tại sao. Anh chỉ biết đặt duy nhất một câu hỏi như vậy mà không chịu hiểu gì cả. Bây giờ anh có mau mau mở cửa cho tôi về không vậy.

Nguyễn trầm giọng:

− Linh Đan có biết bây giờ là mấy giờ không vậy?

Vẻ mặt căng thẳng của anh làm cho cô thốt cả tim. Cô lạc giọng:

− Mấy giờ?

− Một giờ sáng rồi.

Trợn tròn mắt nhìn anh, bất chợt Linh Đan ôm lấy mặt khóc ngon làn. Sao lại có thể như vậy được nhỉ. Cô đã ngủ quên trong lúc chờ đợi. Có lẽ giờ này cả Tùng và mẹ của cô đều đang bấn ruột lên vì lo lắng cho cô. Không chừng mẹ của cô và cả Tùng đã lùng sục cả thành phố này để tìm cô cũng nên. Thế nào mẹ cô cũng khóc vì tuyệt vọng. Cô đúng là một con bé phổi bò đểnh đoảng. Cô chẳng làm nên tích sự gì hết.

Nguyễn ái ngại nhìn cô. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô vào lúc này, miễn là cô không còn khổ sở như vậy nữa. Hoá ra cô không khác với anh đoán là mấy. Yếu đuối và muốn che giấu sự yếu đuối của mình bằng một con người khác, không phải là bản chất của cô.

Giọng của anh dịu dàng:

− Linh Đan đừng khóc nữa. Linh Đan vào phòng của tôi ngồi nghỉ đi rồi tôi sẽ gọi điện thoại báo cho ba mẹ của Linh Đan là không nên lo lắng nhiều cho Linh Đan nữa, Linh Đan đang ở đây. Đến sáng tôi sẽ đưa Linh Đan về nhà.

Cô thút thít:

− Anh có thể chở tôi về bây giờ được hay không?

Nguyễn sốt sắng:

− Được thôi. Nhưng mà bây giờ đã quá khuya rồi. Tôi không muốn bất cứ ai tình cờ nhìn thấy chúng ta vào lúc này. Thế nào rồi họ cũng có những suy nghĩ có hại cho Linh Đan. Bộ Linh Đan quên rằng những người sống quanh đây trước kia đều là hàng xóm của Linh Đan sao? Người ta có thể thêu dệt đủ mọi chuyện. Một cô gái đi ra khỏi đây khi dì của tôi nằm bệnh viện vào lúc một giờ sáng không phải là chuyện hay đâu.

Linh Đan khịt mũi:

− Sao họ có thể nghĩ bậy về tôi kia chứ. Tôi như thế nào, mọi người cũng đã rõ. Không cần anh phải giả vờ tử tế đến như vậy đâu.

Nguyễn có vẻ tự ái:

− Tôi không cho mình tử tế đâu, nhưng trong trường hợp tương tự với bất kỳ cô gái nào, tôi cũng đều hành động đúng như vậy.

Linh Đan nheo mũi lại. Cô không hiểu Nguyễn cho lắm. Nhưng cũng có thể là anh ta cũng giống như bà dì của anh. Ngọt ngào. Khôn ngoan. Có như vậy thì mẹ cô mới thua.

Cô hất cằm mỉa mai:

− Vậy à.

Nguyễn nhún vai. Có lẽ dưới đôi mắt của cô, anh là đồ xếp xó bỏ đi.

Anh trầm giọng:

− Thế nào? Cô thấy giải pháp tôi đưa ra là tối ưu chứ? Cô sẽ tạm ở lại đây, mai về.

Cô thở dài chán nản:

− Tôi thấy chẳng ổn chút nào. Bộ tôi ở đây một mình với anh suốt cả đêm sao? Như vậy thì thiên hạ không bàn tán gì hay chắc? Đó là chưa nhận xét đến chuyện là có thật anh…. Là đàng hoàng hay không?

Nguyễn mỉm cười:

− Chẳng có tên đàn ông nào là đàng hoàng hết cả. Nhưng chưa bao giờ tôi làm một điều gì đó phải hổ thẹn. Còn chuyện thiên hạ thì Linh Đan đừng có lo. Sáng mai Linh Đan rời khỏi đây một cách an toàn và bình thường. Việc Linh Đan ở lại đây, chỉ có tôi và Linh Đan biết. Đó là một bí mật chúng ta thoả thuận giữ kín cho đến khi…. Chết.

Nếu đúng vào một lúc khác thì Linh Đan sẽ chẳng bao giờ bỏ qua cho câu nói và cái cười đầy giễu cợt của Nguyễn. Giận kinh khủng nhưng cô đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cô thở hắt ra một cái thật mạnh. Co bộ chẳng có giải pháp nào tốt hơn rồi. Nếu nhờ Nguyễn đưa về lúc này, cô cũng sợ bọn lưu manh hè phố. Giờ này thì đường phố vắng người, một mình Nguyễn cũng khó mà bảo vệ cô. Rồi những người sống gần đây. Họ sẽ nghĩ sao về cô?

Cô quệt nước mắt:

− Tôi điện thoại cho Tùng ngay bây giờ.

Nguyễn mở rộng cánh cửa phòng. Anh tế nhị đi ra ngoài để cho Linh Đan nói chuyện điện thoại. Lát sao anh đi vào thì Linh Đan đã gọi về nhà xong rồi. Thấy ánh mắt dò hỏi của anh, cô thở dài phán:

− Tôi đoán không sai mà. Mẹ tôi và Tùng đã phát hoảng lên đi gọi điện thoại khắp nơi, Tùng còn nói đã chở mẹ tôi đi đến cả mấy cái bệnh viện, vô tận phòng cấp cứu để nhìn người, lại còn đến cả đồn công an để nhờ tìm. Coi như lục tung cả cái thành phố này lên rồi. Trong khi thì tôi đang ở đây bình thản như vậy.

Ngồi xuống ghế cô rầu rĩ nói tiếp:

− Tôi nói dối với mẹ tôi là tôi đang ở nhà của một người bạn gái.

Nguyễn tỏ vẻ hiểu biết:

− Có lẽ bác gái và Tùng rất giận…Linh Đan.

Cô gật đầu:

− Còn hơn thế nữa. Lúc nãy trong điện thoại là mẹ tôi đã mắng tôi không tiếc lời. Bà rất là bực. Mẹ không ngờ tôi… lại buông thả như vậy. Đi chơi suốt cả buổi rồi còn…..lại ngủ qua đêm ở nhà của bạn. Không chừng nếu bây giờ tôi đang ở trước mặt của bà, có thể tôi còn bị ăn mấy cái bạt tai.

Chợt nhớ ra là mình đã nói với Nguyễn quá nhiều thứ. Linh Đan im lặng ngó lên trần. Tại sao cô lại tâm sự với hắn chứ. Cứ để hắn đứng bên ngoài cuộc sống tình cảm của cô đi.

Nguyễn trầm giọng:

− Linh Đan cũng đừng nên buồn. Bác gái cũng vì thương và lo lắng cho cô nên mới nặng lời như vậy. Ai trong trường hợp này cũng phải hành động như vậy mà thôi. Có lẽ sau cú điện thoại bác gái đang cảm thấy nhẹ nhõm hơn. La mắng cũng là một biểu hiện của yêu thương.

Cô mím môi lại. Dù sao hắn nói cũng đúng mà. Mẹ rất thương cô. Cô đã làm cho bà phải thấp thỏm tim. Bảo sao không giận cho được.

Giọng của Nguyễn trầm ấm:

− Hồi nhỏ, tôi cũng thường hay bị mẹ tôi rầy về chuyện ham đá bóng quên cả ăn. Những lần đợi cơm đến xẩm tối mà chưa thấy tôi về, bà rất là giận. Bà đánh cho tôi mấy trận đòn ra trò. Giờ nghĩ lại thấy thương.

Linh Đan vô tình hỏi:

− Mẹ anh cũng ở thành phố này chứ hả?

Nguyễn thở dài:

− Tôi mồ côi ba mẹ đã lâu rồi.

Linh Đan bối rối chớp mi:

− Xin lỗi….

Nguyễn khàn giọng:

− Tôi cứ hoài nhớ mãi kỷ niệm ngày xưa của mình. Những lúc ấy tôi thấy mình thật là hạnh phúc, thật bé nhỏ.

Linh Đan khẽ liếc Nguyễn. Vẻ mặt của anh lạnh băng, ngang tàng. Nhưng vẫn có một chút gì đó khiến cho người khác phải… mềm tim. Cẩn thận nha con nhóc, Linh Đan tự cảnh cáo mình. Những anh chàng đa tình như Nguyễn có đến cả một trăm con đường để đi vào những quả tim non nớt như cô.

Cô đằng hắng giọng. Vừa để tự nhắc nhở mình vừa để báo hiệu cho Nguyễn. Anh đừng hòng ru ngủ cô bằng những câu chuyện tâm tình như vậy. Cô không ngốc đâu.

Nguyễn có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Linh Đan bật đứng dậy và kéo chiếc ghế của cô đang ngồi dịch ra thật xa anh. Anh nhíu mày và chợt hiểu ra. Cử chỉ ngây thơ của cô làm cho anh suýt phì cười. Khoảng cách chẳng là cái gì cả. Nếu anh muốn, anh cũng có cách tán tỉnh để cô tự động ngã vào vòng tay của anh. Nhưng anh yêu cô. Trân trọng.

− Uống trà nhé, Linh Đan.

Cô lắc đầu:

− Không.

− Hay là sữa?

Linh Đan dẩu môi:

− Tôi không uống gì cả đâu.

Nguyễn đứng dậy. Một ly cà phê sữa vào lúc này có lẽ cần cho cô. Anh lấy ra hai chiếc phin, mỉm cười giải thích:

− Mấy đứa bạn của tôi thỉnh thoảng ở lại đêm. Tụi nó thích nhâm nhi cà phê và ngồi nghe nhạc ở ban công.

Cô hơi nheo mũi. Chắc là mấy cô bạn tóc dài của anh. Nghe Thiên Trang nói là Nguyễn sống theo kiểu khá phóng túng. Nhân tình có đến hàng tá.

Cô chăm chú nhìn Nguyễn cho cà phê vào phin, chợt buột miệng:

− Sao anh không mua loại cà phê đóng gói sẵn, có tiện hơn. Khỏi lích kích mất công pha chế.

Nguyễn bật cười:

− Có phải loại cà phê có pha sẵn có cả đường và sữa. Chỉ cần cho vào ly nước sôi, quậy đều và sau đó là… uống cạn một hơi.

Linh Đan gật đầu. Hơi quê quê vì tiếng cười của Nguyễn. Coi bộ cô mới bị trật đường rầy.

Giọng của Nguyễn thật là ấm:

− Như vậy thì đâu còn gì là cái thú nhìn từng giọt cà phê sóng sánh rơi xuống đáy ly. Dân ghiền cà phê như tụi tôi thích nhất là cà phê vào buổi đêm. Không gian đặc quánh và tĩnh lặng. Lúc đó nghe nhạc hình như cũng phê hơn.

Cô mở to mắt nhìn vào chiếc phin đặt trên miệng ly. Chẳng thấy chút thích thú nào như là anh đã quảng cáo. Chỉ thấy…. buồn ngũ ghê gớm. Đợi từng giọg nhỏ làm đầy chiếc ly coi bộ tới sáng quá. Uống càphê lúc này coi bộ hơi mệt. Vừa mất thì giờ vừa đỡ tốn calori.

Nguyễn chăm chú nhìn cô:

− Buồn ngủ hả?

Cô lắc đầu, mái tóc đổ ra trước ngực:

− Không.

Anh hơi mỉm cười khi thấy cô cố ngậm miệng lại mà ngáp. Cô có nhiều tính cách rất thú vị mà anh rất thích, và rất muốn khám phá.

Nguyễn cho sữa vào ly cho cô. Còn anh, giờ này mà uống đen không còn gì tuyệt bằng. Anh rất cần thức trắng đêm nay để lắng nghe từng cảm xúc đang đến. Chậm rãi.

Khuấy đều ly cà phê thơm ngát, Nguyễn dịu dàng:

− Linh Đan uống đi.

Cô dẩu môi lên. Nhưng nghĩ sao rồi cô lại bưng ly cà phê lên uống một cách chậm rãi. Cô lén quan sát Nguyễn. Anh đang nhìn ra khoảng tối bên ngoài cửa sổ, cài điếu thuốc lệch môi. Bật zippo mồi lửa thật điệu nghệ anh từ từ nhả vòng khói đầu tiên. Trời đất, cô phải quay mặt đi và cố hít một hơi thật là dài. Chưa có người đàn ông nào quyến rũ đến như vậy cả.

Linh Đan. Linh Đan. Cô phải gào thét với tâm linh để nhớ lại thực tại của mình. Cô liều mạng đến đây, làm cho mẹ cô và Tùng phải hốt hoảng, xáo tung cả thành phố lên không phải để cuối cùng ngồi ngắm một tên đàn ông và cho quả tim đỏng đảnh của mình muốn đập theo nhịp nào thì cứ đập. Cô đến đây là tìm ba cô và bà nhân tình của ông.

Linh Đan chán nản thở dài. Cô lùa tay vào mái tóc dài và cảm thấy ân hận vì cho tư tưởng đi hoang. Sao mà cô mềm yếu vậy nhỉ.

Có lẽ ba cô vẫn chưa về nhà. Lúc nãy khi điện thoại cô không dám hỏi mẹ cô vì chuyện này. Cô sẽ sợ làm tràn một chiếc cốc đã đầy. Mẹ cô đang giận và đau khổ. Câu hỏi của cô lúc này sẽ làm cho vết thương lòng của bà tấy lên thêm. Mà nếu có ba ở nhà, ít ra ông có thể nói chuyện điện thoại với cô. Rồi cũng sẽ như mẹ, quát cho cô một trận nên thân.

Vẻ ủ rủ của Linh Đan khiến cho cô hệt như một con mèo bị ướt nước mưa, Nguyễn ngán ngẩm nhìn cô với vẻ ái ngại. Anh ân cần:

− Để tôi đưa Linh Đan dang ngủ ở căn phòng trống bên cạnh.

Cô nói giọng bướng bỉnh:

− Không cứ để mặc tôi.

Nói xong cô đứng dậy và bước nhanh ra cửa. Nguyễn vội bước theo sau cô. Anh ngạc nhiên hỏi:

− Linh Đan đang định đi đâu vậy?

Không trả lời với anh, cô nhún người nhảy lên bệ tường dọc trong hành lang và ngồi vắt vẻo ở trên đó.

Nguyễn nhướn mày:

− Linh Đan không đi ngủ sao?

Cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:

− Tôi làm gì thì mặc kệ tôi.

Anh nghiêm nghị nhìn cô:

− Không thể ngồi như vậy cho đến sáng được. Phải ngủ. Đó là mệnh lệnh.

Cô cong môi lên. Bộ anh chàng này là.. anh Hai của cô chắc. Ở nhà, cô cũng thường nổ ra với Tùng những câu đầy khẩu khí như vậy. Nhưng cô là chị Hai của thằng Tùng. Còn anh chẳng là gì của cô cả. Một con số không.

Nguyễn chống hai tay lên hông:

− Sao?

Cô giấm dẳng:

− Sao trăng gì.

Nguyễn phì cười. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, anh cũng đã bắt gặp tính cách ngổ ngáo đáng yêu này.

Anh cố lấy giọng lạnh băng:

− Linh Đan không được bướng.

Cô ấm ức tuôn ra một hơi:

− Nếu anh không khoá cổng lại thì tôi đâu phải khổ sở như thế này, vậy mà anh chưa hài lòng sao.

Nguyễn cười cười:

− Khi khoá cửa, tôi đâu có biết là Linh Đan đang ở trong vườn. Nếu không thì tôi đâu có dám nhốt Linh Đan lại đâu.

Cô phẩy tay.

− Thôi, nói gì cũng sự đã rồi. Anh đi ngủ đi và cứ mặc kệ tôi.

Nguyễn chăm chú nhìn cô hơi lâu. Rồi anh cũng bắt chước cô, chống hai tay lên bờ thành và đu lên. Linh Đan trừng mắt nhìn anh. Nhờ vậy, cô cảm thấy an toàn hơn. Đôi mắt quyến rũ của anh hệt như một cạm bẫy. Cô chỉ là một con thú non. Biết đâu tránh một chiếc bẫy này lại rơi vào một chiếc bẫy khác.

Ngồi dựa lưng vào cột đá, Nguyễn mỉm cười.

− Bộ Linh Đan thường hay ngồi như vầy lắm sao?

Cô bĩu nhẹ môi, im lặng. Dường như sự im lặng làm cô trở nên tự tin hơn sau những cảm xúc chợt đến.

Nguyễn nghiêng đầu hỏi cô:

− Linh Đan buồn ngủ có phải không? Ngồi trên cao không được ngủ gật đấy.

Linh Đan lườm dài. Bộ cô là một con nhóc mười tuổi chắc. Cần gì anh phải quan tâm đến cô nhiều như vậy.

Nguyễn cười. Để xem co bé thích xảnh xẹ này im lặng được bao lâu. Anh không tin là cô có thể im lặng với anh quá năm phút.

Anh bâng quơ buộc miệng:

− Hoa ngọc lan thơm quá.

Cô nhìn anh một cái thật nhanh và trề nhẹ môi. Trong vườn không hề trồng ngọc lan. Đúng là đồ ba xạo. Gió đêm lạnh se sắt ước gì bây giờ cô đang ở nhà nhỉ. Cô sẽ nằm dài trên giường và đánh một giấc dài đến sáng.

Nếu bây giờ không có … con kỳ đà này có lẽ là cô sẽ ngồi tựa lưng vào tường để ngủ. Mà sao hắn lại lì như thế nhỉ, vẻ mặt tỉnh bơ như không hề buồn ngủ chút nào. Không chừng hắn cũng định ngồi như vậy đến sáng luôn cũng nên.

Linh Đan chợt nhớ đến Đỗ Quang. Dạo này anh ta có vẻ thân thiện với ba cô, thường đến nhà chở ông đến các nhà hàng sang trọng. Có lẽ anh muốn cho ba cô giải khuây sau những sóng gió trên thương trường. Tội nghiệp anh.

Nguyễn lại lục túi tìm thuốc. Chưa kịp nhả khói, thì Linh Đan đã nhướn mày gắt gỏng:

− Anh có thể đi chỗ khác để… phun khói được không? Tôi đến chết ngộp vì khói thuốc của anh.

Nguyễn soi vào mắt của cô:

− Linh Đan nói dối. Người ta không bao giờ chết vì khói thuốc cả.

Cô nheo mũi:

− Vậy chết là vì cái gì?

Nguyễn trầm giọng:

− Ánh mắt. Người ta chỉ chết vì một ánh mắt mà thôi.

Linh Đan nguýt dài. Lảng nhách. Mà cũng không… lãng nhách đâu nhỉ, khi Nguyễn đang cố tình thiêu đốt cô bằng chính ánh mắt dịu dàng của anh. Anh bật zippo, nghiêng ngọn lửa nhỏ xanh lè vào điếu thuốc đang cài lệch môi. Phong thái rất đàn ông.

Thả zippo vào túi, giọng Nguyễn trầm và ấm:

− Xin lỗi… với phụ nữ thì khói thuốc chẳng dễ chịu chút nào.

Linh Đan cong môi lên:

− Suy cho cùng, tôi hơi vô duyên vì đây là nhà của anh mà.

Nguyễn cười nhẹ:

− Linh Đan không giận tôi về chuyện này chứ?

Cô lạnh nhạt:

− Anh muốn nghĩ sao cũng được.

Nguyễn rít một hơi thật dài và thở nhẹ một vòng khói trước mặt.

Mùi khói thuốc thơm dịu nhẹ. Không gian lạnh lẽo giữa hai người như ấm lên… một chút. Chỉ một chút thôi. Vì trong đôi mắt nâu của Linh Đan vẫn hoàn toàn là giá băng.

Nguyễn đột ngột búng điếu thuốc cháy dở ra vườn. Đốm lửa màu đỏ vẽ một đường cong trong màn đêm đặc quánh mà giờ đây đã ngã sang màu chì. Ánh đèn le lói trong hành lang thả xuống chỗ anh và cô ngồi một màu sắc ảm đạm, ngáy ngủ.

Anh khàn giọng:

− Nếu Linh Đan giận thì thôi, tôi không hút nữa.

Cô nhướn mày nhìn anh, vẻ mặt mai mỉa.

− Cứ xem như không có tôi ngồi đây. Anh bận tâm đến tôi làm gì.

Nguyễn nhìn thật lâu vào đôi mắt đang mở to hết cỡ của cô, anh muốn tìm một điều gì đó thật là mơ hồ, không dám đặt tên. Anh không tin là cô có quả tim bằng thép.

Linh Đan nhìn trả lại anh. Dửng dưng. Nguyễn nói khẽ:

− Linh Đan ghét tôi lắm sao?

Cô so vai:

− Tự anh có thể hiểu được điều đó mà. Và tốt nhất là anh đừng nên đặt cho tôi những câu hỏi vớ vẩn như vậy nữa. Chúng ta chỉ là những người xa lạ mà thôi.

Nguyễn thở dài thật nhẹ. Dường như là anh càng lúc càng bị đẩy trở về điểm xuất phát. Chinh phục cô không phải là chuyện dễ dàng chút nào.

Linh Đan co hai chân. Cô tì cằm vào đầu gối. Cô không hề biết cử chỉ đáng yêu của cô làm cho tim Nguyễn lạc mất mấy nhịp, ngẩn ngơ. Anh bâng khuâng tự hỏi, tại sao anh lại ngã ngựa bởi một cô gái đơn sơ như vậy nhỉ. Không màu mè, không ngọt ngào quyến rũ. Gai góc nữa chứ.

Nguyễn trầm giọng:

− Tôi sẽ thức cùng Linh Đan cho đến sáng.

Cô nhếch môi tỏ vẻ giễu cợt. Nguyễn có tử tế với cô một ngàn lần thì cô vẫn ghét anh cay đắng. Cô khép hờ mi mắt. Cô không muốn Nguyễn có dịp sao vào mắt của cô. Đôi mắt cô đang phản bội lại ý nghĩ của cô. Đó là điều khủng khiếp nhất.

Thở dài hiu hắt, Linh Đan ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Những đốm sao sáng rất mơ hồ như mờ dần trong đêm tối. Chợt thấy lòng buồn vô hạn. Mà không thể giải thích nỗi là vì sao.

Cô nhảy xuống đất, lững thững đi chân trần ra vườn. Hương dạ lý nghe đến da diết.

Rút thêm cho mình một điếu thuốc khác, Nguyễn vẫn ngồi bất động ở chỗ cũ. Anh không bật zippo. Anh đang phân vân tự hỏi, sự sắp xếp kỳ diệu nào đã đưa cô đến đây với anh, hệt như là một giấc mơ. Anh không hề muốn trời sáng, cô sẽ ra đi. Thà là tiếp tục nghe những câu nói dằn dỗi của cô hơn là sẽ đối diện với một khoảng trống chơi vơi đến nhói tim.

Nâng một nụ hồng bạch còn đẫm sương đêm, Linh Đan thở nhẹ. Cô chạm môi vào cánh hoa mỏng manh yếu đuối. Cô đang tìm cách bám víu vào một cái gì đó, dù không thật. Có phải cô đang tự lừa dối mình đó không, khi buộc mình phải nghĩ đến Đỗ Quang. Vào đúng lúc này.

Nguyễn đi ra vườn. Anh đến bên cạnh của cô, đặt tay lên vai của cô và nói giọng nghiêm khắc:

− Linh Đan không thể lang thang như thế này cho đến sáng được đâu. Nếu không sẽ bị cảm lạnh. Sương đêm xuống rất lạnh, và buốt.

Cô vẫn bướng bỉnh hất cánh tay anh rơi ra khỏi vai.

− Không cần anh lo cho tôi. Mà sao anh lại cứ đi theo tôi hoài vậy? Cho tôi nên thân đi, được không.

Bước đến sát bên cô, Nguyễn đe doạ:

− Nếu mà Linh Đan không chịu vào ngủ, tôi sẽ… phải dùng đến vũ lực đó:

Thấy anh như là muốn làm thật, Linh Đan hết cả hồn. Cô hét lên:

− Này, tôi cấm anh đụng vào người tôi đấy nhé.

Nhưng Nguyễn đã nắm lấy tay của cô và kéo mạnh. Linh Đan hầu như bị anh lôi đi, cô cố ghì lại và kêu lên:

− Buông tôi ra đi. Sao anh phi lý quá vậy. Tôi muốn làm gì thì mặc kệ tôi mà. Anh không có quyền, nghe rõ chưa.

− Linh Đan không được bướng bỉnh như vậy.

− Vậy thì sao nào?

Giọng thách thức của cô vang lên dõng dạc trong đêm. Cô cố chống lại lực kéo của anh, nhưng rồi sức vóc yếu ớt của cô làm sao mà thắng được Nguyễn. Vì vậy mà Linh Đan vẫn bị Nguyễn kéo đi băng băng.

Linh Đan bất ngờ cắn vào tay của Nguyễn, anh như nhảy dựng lên:

− Trời đất ơi, Linh Đan làm gì vậy?

Buông cô ra, anh ôm lấy tay. Đau kinh khủng. Cô nhóc này dữ thật. Hai người nhìn thẳng vào mặt của nhau. Chẳng nói chẳng rằng. Nguyễn bất thần bế thốc Linh Đan lên.

Mặc cho cô vùng vẫy la hét, càu cấu, nguyền rủa anh, anh vẫn đưa cô vào một căn phòng nằm cạnh bên phòng của anh. Khoá trái cửa lại, Nguyễn khoanh tay đựa vào cửa ra vào và lặng lẽ nghe Linh Đan đang tiếp tục sỉ vả anh không tiếc lời.

Chờ cho cô ngừng lại để thở, nhún vai Nguyễn nói như ra lệnh:

− Cô cố ngủ đi. Không nên xù lên như một con nhím vậy. Nhìn rất xấu, không được chút nào đâu.

Cô quắc mắt giận dữ:

− Mở cửa ra đi.

Nguyễn nhướn mày lên:

− Hãy nghe lời tôi đi Linh Đan. Không ai có thể thức trắng suốt đêm như vậy. Cô không nên cố chấp.

Cô quát lên:

− Đồ lưu manh.

Nguyễn khẽ lắc đầu:

− Hãy ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ còn có dịp nói chuyện nhiều hơn, khi mà Linh Đan… tỉnh táo hơn.

Cô giận sôi lên muốn khóc. Nói như kiểu của Nguyễn thì cô đang say còn hắn thì đang tỉnh à. Nếu đàng hoàng, thì hắn đã không liều mạng bế cô lên như vậy. Đúng là đồ nham nhở mà.

Nguyễn bước vào phòng, chìa cổ tay ra trước mặt của cô:

− Này Linh Đan xem đi, vết thương này không xoàng đâu.

Cô hằm hè:

− Như vầy cũng chưa xứng với hành động khiếm nhã của anh đâu.

Nguyễn so vai:

− Tôi chỉ muốn giúp Linh Đan. Lang thang ngoài vườn đến sáng không phải là chuyện tốt. Vết cắn này của em sẽ là một kỷ niệm phải không Linh Đan.

Cô giậm chân:

− Anh tránh ra. Đừng nói nhiều.

Nguyễn mỉm cười:

− Rất tiếc.

Linh Đan chưa kịp nói gì thêm thì thật nhanh, Nguyễn đã lách ra khỏi phòng. Linh Đan lao theo anh nhưng không kịp. Anh đã móc chốt cửa ở bên ngoài. Cô đấm cửa một cách tức bực. Nếu cô nhanh hơn một chút cô đã kịp thoát ra ngoài.

Có lúc này hắn nhốt cô ở đây luôn không để rồi làm một điều gì đó sằng bậy? Linh Đan gào lên:

− Mở cửa ra mau.

Đáp lại tiếng kêu vô vọng của cô là tiếng sập cửa phòng của Nguyễn. Vậy là hắn đã quyết định nhốt cô ở trong này rồi và không hề có ý định thay đổi quyết định đó. Đồ vô lương tâm. Chưa bao giờ Linh Đan tức tối đến như vậy. Cô có lang thang trong vườn cũng mặc kệ cô, sao mà hắn cứ xía vào cơ chứ. Một sự can thiệp thô bạo.

Linh Đan chán nản ngồi xuống ghế. Cô quét mắt nhìn quanh căn phòng. Một căn phòng nhỏ. Nơi đây, trước kia là phòng học của cô kia mà. Giờ đây đã được kê thêm một cái giường nhỏ, một bộ mini salon và những bức tranh lập thể. Cô chẳng hiểu gì về tranh lập thể nên cũng không biết chiêm ngưỡng nó ra sao. Chỉ thấy rối rắm cả mắt. Nhất là khi cô đang tức tối như thế này. Chỉ muốn ném đi tất cả xuống đất cho hả dạ. Nguyễn rất xứng đáng được đối xử như vậy sau những gì mà anh đã mang lại cho cô.

Căn phòng này có lẽ Nguyễn hay vào đây. Gạt tàn đầy ắp cọng thuốc. Trên bàn một tập nhạc dang dở đang mở ra, một cây bút chỉ dùng đánh dấu các ký âm. Đang giận, Linh Đan chẳng ngần ngại gì mà không ném tập nhạc của Nguyễn xuống đất.

Sau cú ném thật là mạnh, tập nhạc bung rách cả bì, Linh Đan cảm thấy nguôi nguôi được chút ít. Cô mím môi lại thở. Đáng ghét. Nếu có một tấm ảnh của Nguyễn trong phòng, cô cũng xé nó vụn ra mà thôi.

Chợt cô trề môi khi nhớ lại hôm trước đi chơi Thủ Đức, hắn có tuyên bố là rất là ghét chụp ảnh. Vậy thì cô lấy đâu ra ảnh để mà xé chứ.

Cô hậm hực đi tới đi lui trong phòng. Làm sao để thoát ra khỏi nơi này? Căn phòng như kín bưng. Một con ruồi coi bộ cũng không lọt.

Giường nệm trắng muốt và thơm tho đến mức Linh Đan phải liếc nhìn về phía đó thật nhah và lại…. Quay mặt đi. Một sự mời gọi. Cô không nên nghe theo lời khuyến dụ của Nguyễn. Trong căn nhà rộng thênh thang này chỉ có một mình cô và hắn. Dù đã khoá trái cửa lại nhưng Linh Đan vẫn thừa biết là Nguyễn vẫn có thể vào đây bằng chìa khóa riêng. Ai có thể bảo đảm cho cô không có chuyện gì bất trắc xảy ra khi hắn là cháu của bà Như Hoa chứ.

Cô chán nản nhìn lên đồng hồ treo tường. Mới hai giờ sáng. Cô phải làm gì bây giờ cho hết thời gian? Đi tới đi lui như một con điên chờ trời sáng và chờ hắn đến giải thoát hay…. Nằm trên giường một chút cho thoải mái nhỉ.

Chống lại cơn cám dỗ đến từ đôi mắt ngái ngủ, Linh Đan bồn chồn đi lại trong phòng. Cô bước đến một cái bàn nhỏ đặt ở góc phòng. Tò mò là một tính xấu. Lục lọi đồ đạc của người khác còn xấu hơn nữa. Nhưng nếu mà người khác đó lại là Nguyễn thì Linh Đan tự cho mình có cái quyền đó. Hắn có lịch sự với cô đâu. Tại sao mà cô không lục tung tất cả lên cho hả giận. Rồi có thể ném đi.

Tủ không khoá. Linh Đan hơi ngần ngại vì chưa bao giờ cô cho phép mình hành động như thế này. Cô luôn được giáo dục về lòng tự trọng. Cuối cùng tính háo thắng đã lấn lướt cô, cô chỉ muốn trả đũa Nguyễn.

Linh Đan kéo hết hộc tủ ra. Trời đất. Cô phát ngộp khi thấy cả hơn chục tấm ảnh của các cô nàng xinh như mộng. Phía sau tấm ảnh nào cũng có ghi những lời yêu thương thống thiết. Đúng là một gã Don Juan chính hiệu. Cô đoán không sai. Nguyễn là một gã đa tình. Bạt mạng.

Cô đặc biệt chú ý đến tấm ảnh có ghi nét chữ thật bay bướm: Ngưng Mỹ.

Cô gái trong ảnh rất đẹp. Đôi mắt đầy xao xuyến. Vẻ đẹp của cô gái trong hình khiến cho một người cùng phái như Linh Đan còn phải thấy choáng ngợp. Nguyễn xếp cô ta vào vị trí thứ mấy ở trong tim nhỉ? Linh Đan khẽ nheo mắt lại, có lẽ là hạng thứ nhất.

Một nỗi buồn mơ hồ nào đó đã lướt qua thật nhanh. Linh Đan lùa tất cả tấm ảnh sang một bên và đóng sập chiếc hộp tủ lại.

Bước đến giường, Linh Đan co hai chân lên ngồi bó gối suy nghĩ. Phải chi lúc nãy cô cứ nói thật với mẹ và Tùng là cô đến nhà của bà Như Hoa và đang kẹt ở đây thì chắc chắn là Tùng sẽ phóng xe lại đây và cô đâu cần phải khổ sở đến như thế này. Mà sao có thể nói với mẹ điều đó được chứ nhỉ. Vậy có khác chi xúc phạm đến mẹ.

Linh Đan thở hắt ra thật mạnh. Căn phòng này lại không có gắn máy điện thoại. Nguyễn quá là đáng ghét khi đẩy cô vào đây.

Cơn buồn ngủ từ đâu ập đến. Cô phải tự chống lại cơn buồn ngủ cám dỗ. Drap giường trắng tinh và chiếc gối ôm mềm mại cũng màu trắng. Nếu nằm xuống để ngủ thì rất tuyệt.

Trong giấc ngủ chập chờn, Linh Đan có cảm giác là ai đó đã vào trong phòng và nhẹ nhàng phủ chiếc chăn mỏng ngang người của cô. Muốn mở mắt ra ngồi dậy nhưng tay chân nặng như chì không thể tuân theo ý thức mơ hồ của cô được. ….

Tiếng còi xe chạy dưới lòng đường đã đánh thức Linh Đan dậy. Cô ngồi vùng dậy thật nhanh. Ngơ ngác nhìn khi thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Cô nhớ lại mọi việc rất nhanh.

Lao đến cánh cửa đang đóng chặt, Linh Đan xô mạnh ra. Chiếc then cài cửa bên ngoài có lẽ là Nguyễn đã rút ra, vì vậy mà Linh Đan có thể mở cửa ra được.

Nguyễn từ hành lang đi tới, thấy Linh Đan anh đã vội lên tiếng:

− Chào buổi sáng. Thấy Linh Đan đang ngủ ngon nên tôi chưa đánh thức dậy.

Linh Đan quắc mắt:

− Hồi khua, ai cho phép anh vào phòng tôi đang ngủ?

Nguyễn nhún vai:

− Cô bật quạt vù vù quên tắt, trong khi thời tiết về sáng hơi lạnh. Thế thôi.

Linh Đan hất cằm:

− Anh ra mở cổng cho tôi về.

Nguyễn hắng giọng:

− Nhưng trước hết, cô nên chải tóc lại đi. Nếu cô không khó chịu soi vào gương cô sẽ thấy mình… rất là kinh dị. Chẳng giống Linh Đan của mọi ngày đâu.

Quê không thể tả, Linh Đan hằm hè:

− Đồ bất lịch sự.

Nguyễn mỉm cười:

− Thưa cô nương, nước nóng đang sẵn sàng rồi. Có cả khăn mặt và bàn chải tôi vừa đập cửa một tiệm tạp hóa để mua cho cô đó, cô nương.

Linh Đan đỏ bừng mặt. Hắn rất có lý và chu đáo. Nhưng cô vẫn ném vào mặt hắn những tia rát bỏng và bước nhanh vào phòng tắm.

Vỗ nước ấm lên mặt. Linh Đan nhìn nhanh vào chiếc gương soi trên tường. Xấu hổ đến chết đi được, tóc rối bời như tổ quạ, áo quần xộc xệch. Vậy mà cô đã trình diện với Nguyễn một hình ảnh không lấy gì làm tao nhã cho lắm. Có lẽ hắn đã hoàn toàn đúng khi dùng từ…. kinh dị.

Linh Đan chải lại tóc. Cô nhìn lại mình một lần nữa trong gương và mở cửa bước nhanh ra ngoài. Chợt Linh Đan đứng khựng lại. Phi Yến. Không chỉ có cô ngạc nhiên mà Phi Yến chính mới là người như từ cung trăng rớt xuống. Chiếc dây xắc tay đang đeo trên vai của Phi Yến trợt xuống thật nhanh. Phi Yến trợn tròn mắt:

− Bồ… tại sao mà bồ lại ở đây?

Linh Đan ngắt ngứ. Chưa biết phải trả lời làm sao thì Phi Yến đã giật lấy chiếc khăn mặt còn ướt đang vắt trên vai của Linh Đan và nói như hét lên:

− Trời ạ. Hoá ra Linh Đan qua đêm ở đây với Nguyễn. Thật không ngờ một con người có vẻ nhu mì như Linh Đan mà lại táo tợn đến thế. Đồ đạo đức rởm.

Linh Đan giận dữ:

− Đúng là tôi có ngủ lại đây nhưng không phải như là bồ nghĩ. Bồ không có quyền nói như vậy.

Phi Yến dậm chân đành đạch. Cô gào to lên:

− Anh Nguyễn.

Nguyễn đang từ trong phòng chạy vọt ra. Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hai cô gái, anh ngạc nhiên không hiểu vì sao. Phi Yến túm lấy ngực áo của anh.

− Nguyễn, anh phải giải thích chuyện này đi. Tại sao anh lại quan hệ với Linh Đan hả? Thật em không ngờ lại có chuyện tồi tệ đến thế. Anh tầm thường lắm, anh phải nghĩ đến Đỗ Quang chứ.

Nguyễn kêu lên:

− Phi Yến điên rồi à. Phi Yến không được nói như vậy. Giữa tôi và Linh Đan không có gì cả.

Phi Yến cười gằn:

− Vậy sao?

Nguyễn trừng mắt:

− Em không nên có những suy nghĩ bậy bạ về anh và Linh Đan.

Phi Yến cười nhạo:

− Hay ghê. Chuyện xảy ra kinh khủng như vậy mà anh lại bảo… là không có gì. Chỉ có bọn con nít mới tin những lời dối trá của anh.

Nguyễn nghiêm giọng:

− Vì một lý do tế nhị nên anh không thể giải thích tại sao Linh Đan phải nghỉ đêm lại ở đây. Nhưng em cần phải hiểu là giữa anh và Linh Đan không có chuyện gì xảy ra cả. Lời nói vô trách nhiệm của em có thể làm tổn thương cả anh lẫn Linh Đan.

Phi Yến cười khảy:

− Ngộ quá hả. Thôi cứ như là em đã không …. Nhìn thấy gì cả. Xem như em đã không gặp cả Linh Đan vừa mới ngủ dậy và đi rửa mặt tại nhà của anh vậy. Như thế thì anh đã hài lòng chưa?

Linh Đan thở dài:

− Phi Yến đã hiểu sai vấn đề rồi. Bồ không thể nghĩ ra một cái gì tốt cho người khác hay sao?

Phi Yến nói rít qua kẽ răng:

− Tôi cũng muốn nghĩ tốt cho người khác lắm chứ. Nhưng thiên hạ làm cho tôi thấy tởm. Chó sói đội lốt thiên thần. Chẳng thà như là con Phi Yến này. Trắng đen rạch ròi không lẫn lộn, phải không hả Linh Đan? Phi Yến này tuy là sống buông thả thật đấy nhưng không bao giờ che giấu những người khác cuộc sống của mình. Mấy người có nói trời hay đất gì cũng không bịp được tôi đâu.

Linh Đan tức muốn trào nước mắt. Cô chưa bao giờ thấy nhục nhã như thế này. Nếu chuyện này lọt đến tai của mẹ cô, thì làm sao mà bà lại sống cho nổi.

Giọng cô uất ức:

− Mình sống trung thực, không lừa dối ai cả. Phi Yến muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Phi Yến nhún vai rất đầm.

− Tạm biệt anh Nguyễn nha. Ghé vào đây định rủ anh đi ăn sáng nhưng những gì mà Phi Yến vừa chứng kiến… thật quá bàng hoàng. Nhất định là Phi Yến phải tâm sự với vài người bạn thân của Phi Yến mới được. Để trong bụng rất là khó chịu đấy.

Nguyễn nghiêm giọng:

− Tôi cấm em làm những chuyện đó đấy.

Phi Yến khẽ nhướn mày:

− Làm sao mà cấm em được chứ. Em chỉ nói lên sự thật thôi mà. Để cho mọi người thấy rõ ràng, không phải thứ gì lấp lánh đều là vàng cả đâu.

Linh Đan ngẩng cao đầu:

− Tôi về.

Cô bỏ đi như chạy trên hành lang. Mặc cho Phi Yến muốn hiểu sao thì hiểu. Từ tối hôm qua đến giờ có quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi. Cô không muốn suy nghĩ thêm nhiều nữa. Tiếng của Nguyễn thảnh thốt gọi sau lưng của cô:

− Linh Đan…. Đan ơi…

Chỉ còn hai người với nhau, Nguyễn nhìn Phi Yến bằng đôi mắt giận dữ. Anh nhếch môi:

− Cô đã hài lòng lắm chứ.

Phi Yến cong cớn:

− Nó đã về rồi, anh có thể giải thích rõ mọi chuyện với em được không?

Nguyễn cau mày:

− Linh Đan là một cô gái đàng hoàng, em không nên bôi bẩn Linh Đan như vậy nhất là bằng những lời lẽ đầy độc ác của em.

Phi Yến long mắt lên:

− Nó xứng đáng được như vậy. Nó cũng chẳng có gì hơn em. Em ghét nó vì thói làm kiêu. Để xem rồi cú ngã này có giúp cho nó được biết điều hơn hay không.

Nguyễn giọng rắn rỏi:

− Em thừa biết là giữa anh và Linh Đan làm gì có chuyện gì xảy ra, mà tại sao em lại cố tình xuyên tạc chuyện Linh Đan ở lại đây làm gì.

Phi Yến vung vẩy chiếc xắc tay. Cô bỡn cợt:

− Anh không phải là thánh nhân, trong lúc cô ta rất đẹp.

Nguyễn quyết định nói lên sự thật. Anh muốn bảo vệ cho Linh Đan, cho dù đây không phải là cách hay nhất. Anh hắng giọng:

− Tối hôm qua Linh Đan đến đây để tìm ông Trịnh Phước, ba của cô ấy, không ngờ vì nấp trong vườn nên bị anh khoá cổng nhốt lại.

Phi Yến tỏ vẻ quan tâm:

− Sao mà Linh Đan lại đi tìm ba của cô ta ở đây?

Nguyễn thở dài, giọng của anh đầy ngắc ngứ:

− Vì Linh Đan nghi ngờ cho rằng dì của anh và ông Trịnh Phước … có tình ý với nhau.

Phi Yến cười lên khoái trá. Không ngờ chỉ trong một buổi sáng mà cô lại tình cờ biết được những tin động trời đáng giá đến như vậy. Cô tin Nguyễn. Anh rất sòng phẳng khi quyết định nói lên sự thật. Chuyện Linh Đan đến đây ghen hộ cho mẹ của nó chứng tỏ mối quan hệ giữa bà Như Hoa và ông Trịnh Phước phải có. Cô sẽ dùng chuyện này làm vũ khí trong cuộc chinh phục Nguyễn. Cô phải thắng Linh Đan. Làm sao mà Linh Đan có thể dửng dưng được với Nguyễn, khi một người sành sỏi như cô cũng bị bắn trúng tim yêu. Nguyễn rất là quyến rũ.

Đong đưa mắt, Phi Yến cười tình:

− Em tin anh. Anh là một người đàn ông thẳng thắn.

Nguyễn so vai:

− Hãy hứa với anh là không đem chuyện Linh Đan ở lại tại đây để bôi bác cô ấy, đồng ý chứ.

Phi Yến nũng nịu:

− Em chỉ doạ cho nó sợ mà thôi. Bộ anh cho là em là một người nhỏ nhen hay sao?

Nguyễn thở phào nhẹ nhõm. Anh nhớ đến gương mặt đau khổ của Linh Đan khi nãy. Tội nghiệp cho cô. Không ngờ mọi chuyện lại trở nên rắc rối đến như vậy.

Phi Yến chớp chớp mắt:

− Đi uống cà phê với em đi nghe anh.

Nguyễn thoái thác:

− Anh đang bận. Để khi khác đi.

Phi Yến cười nửa miệng:

− Anh chỉ tử tế với Linh Đan mà thôi. Nếu nó mời, anh có từ chối hay không?

Nguyễn dịu giọng:

− Em đừng nên nhắc đến Linh Đan nữa có được hay không.

Phi Yến khẽ nheo mắt:

− Anh sợ đau tim à.. Em biết ngay mà. Anh không thờ ơ với nó đâu.

Nguyễn nhìn thẳng vào mặt của Phi Yến. Anh không ngờ cô gái này lại sắc sảo hơn anh tưởng. Anh khẽ thở dài:

− Anh tiễn em ra cổng nhé.

Phi Yến nhún vai. Cô định nói một điều gì đó nhưng lại thôi, cô cùng với Nguyễn sóng bước ra cổng. Ngoài kia, nắng đã lên cao.

Linh Đan gõ cửa phòng của ông Trịnh Phước. Đã lâu lắm rồi cô và ba của cô chưa hề nói chuyện với nhau. Hôm nay cô quyết định sẽ nói ra hết những gì đang ẩn chứa trong cái đầu của mình.

Mở cửa phòng, gương mặt của ông Tr. Phước lãnh đạm. Ông hắng giọng:

− Có chuyện gì không vậy?

Linh Đan hít một hơi dài:

− Con muốn nói chuyện với ba.

Ông Tr. Phước cộc lốc:

− Ba đang bận.

Linh Đan hơi so vai:

− Con chỉ làm phiền ba vài phút mà thôi.

Ông Tr. Phước hất hàm:

− Nói đi.

Linh Đan cảm thấy mất cả hứng. Dù biết là dạo này ba của cô đã thay đổi nhiều nhưng mà cô không hề nghĩ rằng ông có thể trở thành một con người lạnh lùng đến như vậy.

Cô nhỏ nhẹ:

− Con rất buồn k