Chương 1 - 2 Tháng 6 năm 1974-Ridgewood, New Jersey
Bé Laurie Kenyon, ngồi xếp bằng dưới đất chơi búp bê ở một góc nhỏ của phòng khách được khoảng chừng mười phút. Con bé bốn tuổi đã chán cảnh chơi một mình như thế, nó thích được tắm trong hồ bơi hơn. Tiếng của bà mẹ và các vị khách vang ra từ trong phòng ăn, các vị khách này trước kia là bạn học chung một trường của mẹ nó tại New York.
Sarah chị của bé Laurie, thì đi dự tiệc sinh nhật ở nhà bạn. Mẹ sẽ cho Laurie đi hồ bơi cùng với Beth – một cô gái giữ trẻ – vào buổi tối. Nhưng khi mới vừa đến nhà, Beth lại bám riết lấy điện thoại.
Laurie hất các lọn tóc dài của em vì trời quá nóng. Cô bé đã lên phòng của mình thay bộ đồ tắm màu hồng mới, với ý định nhắc cho Beth nhớ…
Beth đang cuốn người trên chiếc ghế dài, ống điện thoại kẹp giữa tai và vai cô. Laurie kéo tay Beth “Em sẵn sàng rồi nè”. Beth tỏ vẻ giận dữ.
- Một chút xíu nữa em cưng, chị đang có chuyện quan trọng.
Laurie nghe chị ta thốt lên trong máy.
- Sao tôi ghét giữ em đến thế không biết nữa.
Laurie bỏ đi lại cửa sổ đưa mắt nhìn xuống đường, cô bé nhìn thấy một chiếc xe dài đang từ từ lướt ngang qua nhà, kế đến là một chiếc mui trần chở đầy hoa, và theo sau là một hàng xe với đèn pha được bật sáng. Mỗi khi cô bé thấy những chiếc xe như thế, Laurie tự nhủ là thế nào cũng có một cuộc diễu hành, nhưng mẹ cô thì nói là không, đây là một đoàn xe tang đang hướng tới nghĩa địa. Tuy nhiên người ta có cảm tưởng đây là một đoàn diễu hành và Laurie thích chạy dọc theo lối đi để quơ hai tay chào mừng đoàn xe đó. Đôi khi người ta vẫy tay chào lại bé.
Beth đã gác điện thoại. Laurie định nói với chị ta đưa bé ra ngoài nhìn đoàn xe kia nhưng chị ta lại chụp lấy điện thoại lần nữa. Beth dữ lắm, Laurie thì thầm. Cô bé rón rén đi ngang qua tiền sảnh, liếc nhìn vào trong phòng ăn. Mẹ và các bà bạn vẫn đang trò chuyện và cười đùa. Mẹ cô nói:
- Tôi không thể nào ngờ là tất cả chúng ta đều tốt nghiệp được ba mươi năm rồi.
Bà bạn ngồi cạnh bên đáp lại.
- Này Marie, ít ra chị cũng giấu được sự thật. Chị có một đứa con gái bốn tuổi, nhưng tôi thì có một đứa cháu bốn tuổi đấy.
- Dù gì thì chúng ta cũng còn phong độ chán, một bà khác cho biết ý kiến. Và tất cả mọi người đều phì cười.
Họ không thèm nhìn đến Laurie, họ cũng thế, dữ lắm. Chiếc hộp nhạc mà người bạn của mẹ vừa đem đến được để trên bàn. Laurie chụp lấy nó, bỏ chạy dọc theo lối ra vào, chạy ra hướng đường nhựa, vẫn còn nhiều chiếc xe đang chạy ngang nhà. Cô bé quơ tay chào họ.
Laurie đứng đấy nhìn theo đoàn xe cho đến khi nó đi khuất hết mới thôi. Cô bé thở dài, hy vọng là mấy người bạn của mẹ sẽ mau chóng ra về. Cô bé lên dây thiều chiếc hộp nhạc và nghe tiếng đàn lanh lảnh của dương cầm cùng nhiều giọng hát bài “Chúng ta sẽ không vô rừng nữa đâu.”
Laurie mãi mê nghe nhạc trong chiếc hộp phát ra, không nghe tiếng xe chạy chậm và ngừng lại. Một người đàn bà ngồi sau tay lái. Người đàn ông ngồi cạnh bà ta, bước ra khỏi xe và bế Laurie lên xe, cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, bé bị kẹp giữa hai người này trên băng trước. Laurie quá sửng sốt không nói được lời nào. Người đàn ông cười mỉm với bé, nhưng đây không phải là một nụ cười thân thiện. Tóc của người đàn bà phủ đến cổ cô bé và bà ta không có dùng môi son. Người đàn ông có râu và tay ông ta đầy lông quăn. Laurie bị kẹp sát đến nỗi bé cảm thấy chúng cọ vào da mình.
Chiếc xe phóng tới trước. Laurie ôm cứng lấy hộp nhạc. Tiếng hát trong hộp nhạc cất lên “Chúng ta sẽ không vô rừng nữa, hoa nguyệt quế đã bị cắt hết rồi”.
- Chúng ta đi đâu đây? cô bé sợ hãi hỏi, vì em không được phép đi đâu một mình. Cô bé nghĩ mẹ sẽ rất giận cho mà xem! Và muốn oà khóc.
Người đàn bà tỏ vẻ bực mình trong khi người đàn ông thì nói “Chúng ta sẽ không vô rừng nữa đâu bé con ơi, chúng ta sẽ không vô rừng nữa đâu.”
2Sarah bước đi khá nhanh trên con đường dốc, tay cầm một đĩa giấy thật cẩn thận trên đó có một phần bánh sinh nhật. Cô muốn dùng món này để tạ tội với bé Laune vì đã bỏ nó một mình trong khi mẹ đang tiếp khách.
Sarah một cô gái mảnh khảnh mười hai tuổi, cô có đôi mắt to màu xám, tóc hung và quăn lại mỗi khi trời ẩm ướt, nước da trắng sữa và một cái mũi lốm đốm tàn nhan. Cô không hề giống bố hay giống mẹ mình, mắt mẹ xanh và tóc vàng, còn tóc ông bố lúc nguyên thủy có màu hạt dẻ.
John và Marie Kenyon lớn tuổi hơn các bậc cha mẹ của những đứa trẻ đồng trang lứa với Sarah. Cô sợ họ sẽ chết trước khi cô chưa kịp khôn lớn. Một hôm ba mẹ Sarah cắt nghĩa:
- Bố mẹ đã lấy nhau cách đây mười lăm năm và không còn hy vọng có con nữa. Cho đến lúc ba mươi bảy tuổi, khi biết là mẹ sẽ sinh ra con. Một món quà của định mệnh. Tám năm sau đó Laurie chào đời… ồ Sarah ơi, đúng là một phép màu.
Khi học lớp bảy, Sarah có hỏi Sơ Catherine giữa hai thứ, một món quà và một phép màu, cái nào quý hơn.
- Một phép màu là món quà quý nhất mà người ta có thể nhận được, Sơ Catherine đã trả lời như thế. Bữa chiều đó, trong lớp học, Sarah đã khóc rất nhiều, nói láo rằng cô bị đau bụng.
Dù Laurie được cưng hơn nhưng Sarah vẫn thương bố mẹ thật lòng. Lúc mười tuổi, cô đã có một giao kèo với Thượng Đế. Nếu Ngài cho phép bố mẹ cô sống cho đến khi cô lớn khôn, cô đồng ý sẽ rửa chén mỗi đêm, sẽ chăm lo cho đứa em Laurie và không bao giờ nhai kẹo cao su nữa. Cô đã giữ lời hứa và cho đến giờ Thượng Đế đã nghe lời cầu xin của cô.
Với một nụ cười vô tư trên môi, Sarah quẹo nơi góc đường Oak và đứng sựng lại. Hai xe cảnh sát đang đậu ngay lối vào nhà, ngọn đèn quay trên mui còn hoạt động. Một số người hiếu kỳ đang chen chúc trong nhà, kể cả những người mới dọn đến ở, cách nhà cô một khoảng, mà thật ra họ cũng chưa làm quen với nhau nữa. Tất cả những người này đều tỏ ra hoảng sợ và buồn rầu, nắm chặt tay của con họ.
Sarah bổ chạy thật mau. Có thể bố hay mẹ cô bị bệnh chăng. Cô thấy Richie Johnson đứng trên bồn cỏ, anh này học chung một lớp với cô tại Mourtt Carmel. Cô bé hỏi anh ta tại sao nhà của cô lại đông người như thế.
Anh nhìn cô với ánh mắt phiền muộn. Laurie đã mất tích, anh cho biết như thế. Bà Whelan già có thấy một người đàn ông đưa cô bé lên một chiếc xe, nhưng lúc đó bà cũng không nghĩ là bé Laurie bị bắt cóc nữa.