← Quay lại trang sách

- 38 . 39 -

Bic và Opal liền đáp chuyến bay đi Georgie sau buổi phát hình ngày sáng chủ nhật.

Tối hôm nay, một bữa tiệc chia tay đã được tổ chức cho họ.

Sáng ngày thứ hai, họ sẽ lên đường đi New York. Trong cốp xe chất đầy hành lý, một máy đánh chữ của Bic và một bình xăng được bao kỹ bằng nùi giẻ. Họ không hề gởi đi bất cứ hành lý riêng nào khác của họ cả.

- Khi chúng ta chọn một ngôi nhà, chúng ta sẽ đành một phòng cho tất cả các trang thiết bị điện tử hiện đại nhất mới được, Bic quyết định. Trong khi chờ đợi, họ sẽ ngụ trong một cụm phòng tại Wyndham.

Trong lúc lái xe, Bic nói cho Opal biết về các ý định của mình.

- Em có biết chuyện một người đàn bà nhớ lại những gì người cha mình đã làm… và hiện giờ người cha đó đang ngồi tù không. Thì bà ta đã nhớ lại một cách chính xác tất cả những gì đã xảy ra trong ngôi nhà và trong chiếc xe tải nhỏ. Bây giờ hãy thí dụ là Chúa muốn thử thách chúng ta khi để cho Lee nhớ lại một phần của cuộc đời mà chúng ta đã sống với cô. Thí dụ như cô kể cái nông trang, cách bài trí các phòng, đến chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên lầu. Thí dụ như bằng cách này hay cách khác họ tìm ra nó và biết ai đã mướn nó trong nhiều năm liền. Cái nông trang là một bằng chứng xác thực rằng Lee đã sống với chúng ta. Và ngoài điều đó ra thì Lee là một đứa bé bị rối loạn. Không có người nào thấy cô đi cùng với chúng ta, không nói đến người thu ngân kia và bà ta có thể mô tả hình dáng của chúng ta rồi không chừng. Chúng ta phải phá bỏ ngôi nhà đó mới được. Chính Đấng Tối Cao đã bảo như thế.

Trời đã tối khi họ đi ngang qua Bethlehem và đến Elmville. Dù trong bóng đêm, họ nhận thấy không có gì thay đổi mấy từ lúc họ rời khỏi đây hồi mười lăm năm trước. Cái quán ăn tẻ nhạt ngay sát xa lộ, trạm xăng duy nhất, khu dãy nhà bằng gỗ mà dưới các ngọn đèn trước cửa cho thấy lớp sơn bị tróc vảy và các bậc thang bị lún sụt.

Bic tránh đi con đường chính nên phải đánh một vòng tám cây số trước khi đến nông trại kia. Khi đến gần rồi, ông ta tắt đèn.

- Tôi không muốn người ta nhìn thấy chiếc xe, dù cho ít có khả năng đó. Con đường này lúc nào cũng không có bóng ma nào hết.

- Nhưng nếu có một tên cớm nào đó đi ngang đây thì sao? Opal lo lắng hỏi. Thí dụ như hắn sẽ hỏi chúng ta tại sao chúng ta lái xe mà không bật đèn như thế này?

Bic thở dài.

- Tại sao em không có niềm tin vậy? Chúa đang che chở cho chúng ta kia mà. Vả lại, con đường này chỉ dẫn người ta vào cái nông trại kia và các bãi lầy. Nhưng khi họ đến ngôi nhà, ông ta cho chiếc xe đậu phía sau một lùm cây.

Nơi này thật vắng vẻ.

- Có tò mò không Opal? Em có muốn vô đó nhìn lướt qua một cái không?

- Em không thích, thôi chúng ta hãy chuồn mau khỏi chốn này đi.

- Opal, em phải đi theo anh, đó là một lệnh đấy.

Opal bước đi không vững trên nền đất lạnh cứng nên phải bám chặt vào cánh tay của Bic. Không có vẻ gì có người sống trong ngôi nhà, nó hoàn toàn chìm trong bóng tối. Các cánh cửa sổ bị gãy. Bic vặn tay cầm nhưng nó bị khóa rồi. Nhưng với một cái húc vai của ông ta, nó liền bung ra trong tiếng rắc.

Bic để bình xăng xuống và rút cái đèn pin trong túi ra. Ông quét ánh đèn ngang qua căn phòng.

- Không có gì thay đổi hết, ông nhận xét, họ cũng không thèm thay đổi bàn ghế nữa. Đây là cái ghế đu mà anh hay để Lee ngồi trên đùi. Con bé đáng yêu làm sao ấy!

- Bic à, em muốn đi khỏi chỗ này. Trời lạnh quá và nơi này làm cho em nổi da gà. Trong suốt hai năm đó lúc nào em cũng phập phồng lo sợ có người nào đó đến đây và nhìn thấy con bé.

- Không có ai đến cả và nếu kể từ đêm nay, chỗ này chỉ còn tồn tại trong tâm trí của em thôi, đó đúng là nơi duy nhất không hề tồn tại trên cõi đời này. Này Opal, anh sẽ rưới xăng trong đây, sau đó chúng ta sẽ đi ra để cho em đốt lửa biết không.

Họ đã ra xe và rời xa ngôi nhà khi các ngọn lửa cháy cao gần đến nóc nhà. Mười phút sau họ ra đến xa lộ. Họ không gặp một chiếc xe nào khác trong suốt ba mươi phút họ có mặt tại Elmville.

39

Vào buổi sáng thứ hai, Sarah được tờ New York Times và Record phỏng vấn về vụ án Parker.

- Dĩ nhiên bên bào chữa có quyền dùng lý lẽ để ám chỉ chính nạn nhân đã lôi cuốn Parker, nhưng điều đó làm cho tôi sôi máu.

- Cô có hối tiếc việc mình không xin bản án tử hình không?

- Tôi nghĩ nếu tôi có một chút hy vọng nào đó thì tôi đã làm rồi. Parker đã theo dõi Mays. Hắn ta đã chặn và giết chết cô. Các ông thử nói xem có phải đó là một vụ giết người có chủ định, được thực hiện một cách lạnh lùng không.

Tại phòng làm việc, ông công tố của quận Bergen là người đầu tiên đến chúc mừng chị.

- Conner Marcus là một trong vài ba luật sư tòa đại hình của vùng này, cô có biết điều đó không Sarah. Cô đã làm được một việc phi thường. Cô sẽ làm giàu nếu như cô muốn bước qua bên phía kia hàng rào.

- Không đời nào! Để bào chữa cho bọn chúng à?

Sáng thứ năm khi Sarah bước vào phòng làm việc thì điện thoại reo. Betsy Lyons, người nhân viên địa ốc có rất nhiều tin mới. Bà ta có một người khách tiềm năng khác cho ngôi nhà. Một vấn đề duy nhất là bà ta đang mang bầu và muốn dọn đến trước khi sinh đứa bé. Thế chừng nào chị ta có thể giao nhà nếu như cặp vợ chồng đó đồng ý mua.

- Ngay khi nào họ đồng ý, Sarah đáp lại. Khi vừa nói xong câu này, Sarah có cảm tưởng như mình vừa trút được một gánh nặng trên đôi vai. Bàn tủ mà chị và Laurie muốn giữ lại có thể sẽ được gởi vào một kho nào đó trong khi chờ đợi.

Tom Byers, một luật sư trẻ độ ba mươi tuổi đã gặt hái được một ít tiếng tăm trong việc bảo vệ bằng sáng chế, vừa ló đầu qua khe cửa của phòng làm việc.

- Chúc mừng Sarah, thế tối nay tôi mời cô đi uống một ly được không?

- Sẵn sàng chứ! Chị rất thích Tom. Chị ta rất thích có được một chút thoải mái với anh ta. Nhưng tuyệt đối anh ta không là gì đối với mình hết, chị thầm nghĩ đột nhiên nhớ lại hình ảnh của Justin Donnelly.

Đã bảy giờ ba mươi khi chị mở cánh cửa ra vào. Tom có mời chị đi ăn tối nhưng chị đã khất việc đó vào một ngày khác. Cái cảm giác rã rời luôn đến sau một vụ án quan trọng đã chiếm lấy người chị trong buổi chiều đó và chị đã nói như thế với Tom.

- Tôi mệt lả và nhức cùng người đây.

Chị liền thay quần áo, mặc một bộ đồ ngủ và áo choàng tương hợp, mang dép vào rồi bước đến mở cửa tủ lạnh. Sophie đáng yêu làm sao ấy! Có món rôti được làm sẵn. Rau cải và khoai tây cùng nước xốt đã được bọc trong bao nylon, chỉ cần hâm nóng nữa thôi.

Khi chị vừa mang cái khay thức ăn vào trong phòng làm việc thì chuông điện thoại vang lên. Đó là ông Allan Grant và lời chào của Sarah liền tắt ngủm khi nghe:

- Này Sarah, hôm trước tôi có nói chuyện với cô về Laurie. Nhưng tôi đã sai lầm khi không nói cho cô và Laurie trước khi báo cáo cho ban điều hành.

- Nói trước về chuyện gì?

Sarah muốn té xỉu khi nghe những gì ông Allan nói. Một tay cầm điện thoại, tay kia cô kéo một cái ghế lại để ngồi. Máy đánh chữ! Những bức thư mà Laurie đã viết trong chuyến du lịch và việc giấu nhẹm chúng. Chỉ khi Allan nói đến việc đối chất với Laurie, cô mới nhắm mắt lại, ước gì mình không nghe được gì nữa. Alỉan kết luận:

- Sarah, tôi nghĩ cô cần một sự giúp đỡ về mặt tâm lý, một sự trợ giúp thật sự nghiêm túc đấy. Tôi biết cô đang theo khám với một chuyên gia tâm lý, nhưng…

Sarah không dám nói cho ông ta biết Laurie đã bỏ ngang các buổi chữa trị của bác sĩ Carpenter rồi.

- Tôi… tôi không biết nói gì hơn là tôi rất tiếc thưa giáo sư Grant, cô đáp lại. Ông đã quá tử tế với Laurie và tôi biết chuyện này cũng rất đau lòng cho ông. Tôi sẽ gọi điện cho ông. Tôi sẽ cố tìm cho được sự giúp đỡ mà cô ấy cần. – Giọng cô khàn đi. – Xin chào giáo sư và cám ơn ông nhiều.

Bằng cách này hay cách khác, mình phải nói chuyện với Laurie mới được, nhưng cách nào hay nhất đây? Chị quay số của Justin Donnelly nhưng không ai trả lời. Chị mới gọi cho bác sĩ Carpenter. Các câu hỏi của ông thật ngắn gọn.

- Laurie dứt khoát phủ nhận việc mình đã viết mấy lá thư đó phải không? Tôi hiểu rồi. Không, cô ấy không nói láo đâu. Chỉ là một sự chèn ép mà thôi. Này Sarah, cô hãy gọi điện cho cô ấy và nói rằng cô hiểu cô ấy. Cô nên đề nghị cô ấy hãy về nhà gặp cô. Tôi không nghĩ là một ý hay khi để cho cô ấy ở gần ông giáo sư Grant. Chúng ta phải đưa cô ấy đến gặp bác sĩ Donnelly, tôi đã đoán ra việc này trong buổi chữa trị hồi sáng thứ bảy.

Không còn tâm trí đâu mà ăn tối nữa hết. Sarah liền quay số của phòng Laurie. Không có người trả lời. Cứ mỗi ba mươi phút cô lại gọi một lần cho đến nửa đêm. Cuối cùng cô đành phải gọi cho Susan Grimes, cô sinh viên ở phòng đối diện với Laurie.

Giọng uể oải của cô ta tỉnh hẳn khi Sarah giới thiệu tên mình. – Phải, tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Được chứ, tôi sẽ đi xem coi Laurie có trong phòng không.

Trong khi chờ đợi, Sarah nhận ra là mình vừa cầu nguyện, cầu xin cho Laurie đừng hủy hoại mạng sống của mình, con thành khẩn cầu xin Chúa. Chị nghe tiếng điện thoại mà Susan vừa cầm lên.

- Tôi có nhìn trong phòng và thấy Laurie đang ngủ say. Cô ấy thở bình thường. Vậy chị có muốn tôi đánh thức cô ấy dậy không?

Sarah cảm thấy nhẹ cả người.

- Chắc cô ấy đã uống thuốc ngủ. Thôi để cho cô ấy ngủ đi và cho tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến cô.

Đuối sức, Sarah bỏ lên tầng trên và ngủ ngay sau đó với sự tin tưởng là ít nhất trong đêm nay, cô không phải lo cho Laurie.