- 52 . 53 -
Justin Donnelly tiếp Laurie Kenyon vào sáng thứ sáu. Anh đã xem qua các bức ảnh của cô trên báo chí nhưng không ngờ là cô đẹp đến thế. Đôi mắt xanh tuyệt hảo, dòng suối tóc vàng xõa trên đôi vai gợi lại hình ảnh của một nàng công chúa trong chuyện thần tiên. Cô chỉ mặc đơn giản một quần dài xanh sậm, một áo nữ trắng cổ đứng bằng lụa cùng một áo vest xanh và trắng. Cô có dáng thanh lịch thiên phú dù nỗi lo sợ có biểu hiện một chút nào đó.
Sarah ngồi cạnh cô em của mình nhưng hơi lùi về phía sau. Laurie từ chối đến đây một mình.
- Tôi có hứa với Sarah là phải gặp ông nhưng với điều kiện là chị ấy cũng phải có mặt nữa.
Có thể sự có mặt yên tâm của Sarah có ảnh hưởng một chút nào đó, nhưng Justin phải ngạc nhiên khi nghe câu hỏi thẳng thừng của Laurie.
- Thưa bác sĩ Donnelly, ông có nghĩ chính tôi đã giết chết giáo sư Allan Grant không?
- Cô nghĩ là tôi có lý do để tin chuyện đó à?
- Tôi cho là mọi người đều có lý do chính đáng để nghi ngờ tôi. Đơn giản tôi không thể nào giết chết một con người được. Dĩ nhiên là tôi cảm thấy tủi nhục khi Allan Grant nghi tôi là tác giả các lá thư ngớ ngẩn được gởi cho ông ta với một tên nặc danh. Nhưng chúng ta đâu thể nào giết chết một người chỉ vì người đó đã đánh giá sai một tình huống bực mình nào đó.
- Chúng ta, Laurie?
Có phải vì bối rối hay ý thức phạm tội đã thoáng hiện ánh mắt của cô? Thấy cô không trả lời, Justin nói tiếp:
- Laurie à, Sarah nói là có nhiều chứng cứ nghiêm trọng đang đè nặng lên cô. Cô có hiểu chúng mang ý nghĩa gì không?
- Dĩ nhiên rồi. Chúng hết sức lố bịch, nhưng tôi không nghe theo lời của cha tôi và Sarah thì luôn kể những vụ án mà chị ấy phụ trách hay các bản án đã được tuyên cho các bị can mà không cần biết chúng có ý nghĩa gì.
- Sẽ là một điều tự nhiên nếu mình biết sợ cái gì sẽ đến với mình, Laurie à.
Cô cúi đầu xuống, tóc che kín khuôn mặt của cô. Đôi vai cô co tròn, hai tay ôm lấy đầu gối và rút hai chân lên để cho chúng đung đưa trên không. Tiếng rên mà Sarah thường nghe mấy ngày sau này lại được phát ra từ miệng cô. Theo bản năng, Sarah đưa cánh tay ra muốn an ủi Laurie nhưng Justin ra hiệu chặn hành động đó.
- Có phải cô đang sợ lắm, đúng không Laurie? ông nói thật nhỏ.
Cô lắc đầu phủ nhận.
- Cô không sợ sao?
Cô cúi đầu xuống rồi lại ngước lên. Giữa hai tiếng nấc, cô ấp úng:
- Laurie thì không!
- Vậy cô không phải là Laurie. Cô có thể cho tôi biết tên cô được không?
- Debbie.
- Debbie à, một cái tên đẹp đấy. Thế Debbie bao nhiêu tuổi rồi?
- Bốn tuổi.
Chúa ơi! Sarah thầm nghĩ đến cách mà cô thấy bác sĩ Dormelly nói chuyện với Laurie như với một đứa con nít vậy. Ông ta có lý. Có một điều gì đó thật khủng khiếp đã xảy ra trong hai năm mà con bé biến mất dạng. Tội nghiệp mẹ quá, luôn bám theo ý nghĩ rằng cặp vợ chồng đã bắt cóc Laurie chỉ muốn có một đứa con mà thôi. Mình biết là nó đã hoàn toàn khác khi trở về nhà. Phải chi lúc đó con bé có được một sự trợ giúp về mặt tâm lý thì có thể ngày hôm nay sẽ không như thế này đây? Thí dụ như trong người của Laurie có chứa chấp một nhân cách khác và chính cái nhân cách đó đã viết thư và giết chết Allan Grant thì sao? Mình có phải để cho bác sĩ Donnelly khám phá ra điều này không? Và nếu như cô thú nhận? Donnelly sẽ bắt cô làm gì bây giờ?
- Có phải cô mệt lắm không Debbie?
- Phải!
- Cô có muốn về phòng mình nghỉ không? Tôi tin chắc cô có một căn phòng đẹp lắm phải không Debbie?
- Không! Không! Không!
- Thôi chúng ta không nói nữa. Cô có thể ở lại đây. Tại sao cô không nằm ngủ một giấc trên chiếc ghế đó đi và nếu như cô thấy Laurie ở đâu đó, nhờ cô nhắn cô trở lại gặp tôi để nói chuyện được không?
Hơi thở của cô trở nên đều đặn hơn. Một lúc sau cô ngước mặt lên, hai vai ưỡn thẳng ra, hai chân để xuống đất và hất tóc ra phía sau.
- Dĩ nhiên là tôi sợ chứ! Laurie trả lời cho Justin Donnelly. Nhưng vì tôi không có gây ra cái chết cho Allan, tôi biết tôi có thể tin tưởng nơi Sarah để khám phá ra sự thật. Nói xong cô xoay đầu qua mỉm cười với Sarah rồi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt ông bác sĩ. “Nếu tôi là Sarah, tôi thích là con một hơn. Nhưng đã có tôi và chị ấy luôn ở bên cạnh tôi. Chị ấy lúc nào cũng hiểu con người tôi”.
- Hiểu điều gì vậy Laurie?
Cô nhún vai “Tôi không biết nữa.”
- Tôi cho là cô biết mà.
- Tôi thật sự không biết.
Justin nghĩ đã đến lúc nên nói với Laurie những gì Sarah đã biết. Có một việc gì đó đã xảy ra trong suốt hai năm trời mà cô biệt tăm, một điều quá khủng khiếp để cho một đứa con nít đương đầu. Có nhiều người khác đến giúp cô, có thể một hay hai nhân cách khác đang chiếm ngự trong người cô, có thể nhiều hơn nữa, vì vậy cô đã trở thành một con người có nhiều nhân cách. Khi cô trở về nhà, môi trường thân thương đã làm cho sự can thiệp của các nhân cách kia trở nên vô ích, có thể ngoại trừ trong vài trường hợp thật sự hiếm hoi. Nhưng rồi cái chết của cha mẹ cô quả hết sức khổ đau nên chúng lại trở nên cần thiết.
Laurie nghe trong im lặng.
- Theo ông, phương cách chữa trị nào thích hợp nhất?
- Có lẽ cách chữa trị tốt nhất là thôi miên. Tôi sẽ cho thu băng các lúc đó.
- Và nếu như tôi chỉ thú tội một phần con người tôi thôi, chỉ một nhân cách thôi chẳng hạn, đứa đã thật sự giết chết Allan thì sao? Điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Chính Sarah trả lời.
- Này Laurie, chị nghĩ rằng với những gì đang xảy ra, bồi thẩm đoàn chắc chắn sẽ kết án em. Niềm hy vọng duy nhất của chúng ta là phải chứng minh các trường hợp giảm khinh hoặc em không có ở trong tình trạng sáng suốt đế nhận biết bản chất của tội ác.
- Em hiểu! Như vậy, có rất nhiều khả năng chính em đã giết chết Allan, em là tác giả các bức thư kia? Không, chỉ có thể như thế đúng không? Mà đúng như thế! Này Sarah, có khi nào người ta thấy các bị can về tội giết người bào chữa với tình trạng đa nhân cách chưa?
- Có chứ!
- Thế bao nhiêu người được tha bổng?
Sarah không trả lời.
- Bao nhiêu hả Sarah? Laurie hỏi gằn. Một? Hai? Không một ai? Có phải như thế không? Không một ai được trắng án. Ôi Trời ơi! Thôi được rồi, chẳng thà biết trước sự thật dù cho sự thật đó nói trắng ra không giúp ích gì cho tôi hết.
Cô như muốn khóc nhưng đột nhiên giọng của cô trở nên chói tai và giận dữ.
- Chỉ một diều thôi bác sĩ, Sarah vẫn ở cạnh tôi. Tôi không muốn ở một mình với ông trong một căn phòng mà cửa bị đóng kín và tôi cũng muốn nằm trên chiếc đivăng kia, biết không?
- Laurie à! tôi sẽ làm mọi thứ để tạo thuận lợi cho cô. Cô là một con người rất dễ mến mà số phận đã làm tổn thương một cách tàn nhẫn.
Laurie cười cay đắng.
- Có cái gì dễ mến nơi một con ngốc hay khóc nhè chứ? Nó không hề biết làm gì khác hơn là tạo rắc rối cho người khác từ ngày nó được chào đời.
- Coi nào Laurie, Sarah phản đối.
- Tôi nghĩ chắc Laurie vừa đi đâu rồi, Justin bình tĩnh nói. Tôi có lý không?
- Đúng vậy! tôi chán cô lắm rồi.
- Tên cô là gì?
- Kate.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi Kate?
- Ba mươi ba tuổi. Nghe đây, tôi không hề có ý định chường mặt ra đâu nhưng tôi báo cho mấy người biết. Ông đừng nghĩ là có thể thôi miên được Laurie và bắt cô kể hết những gì đã xảy ra trong hai năm đó, ông chỉ tốn công vô ích mà thôi. Thôi chào nhé!
Im lặng một lúc, sau đó Laurie thở dài một cách mệt mỏi.
- Có thể chúng ta không nói chuyện nữa được không? Tôi nhức đầu quá rồi.
53
Vào ngày sáng thứ sáu, bà Betsy Lyons nhận được lời đề nghị của cặp vợ chồng muốn dọn đến ở gấp tại ngôi nhà Kenyon vì bà vợ đang mang thai với số tiền năm trăm bảy mươi lăm ngàn đôla. Bà điện cho Sarah nhưng không thể tiếp chuyện được với cô trước buổi trưa. Hết sức bàng hoàng bà nghe cô báo là tạm thời cô không muốn bán ngôi nhà đó nữa. Sarah tỏ ra nhã nhặn nhưng cứng rắn.
- Tôi thành thật xin lỗi bà Lyons à. Trước hết, tôi cũng không thể nào chấp nhận giá thấp như thế được và dù sao đi nữa hiện giờ tôi không thể nào nghĩ đến việc dọn nhà được. Tôi biết là bà đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc môi giới này nhưng xin bà hiểu cho tôi.
Bà Betsy Lyons hiểu mà. Mặt khác, trong lúc này việc kinh doanh địa ốc ảm đạm quá và bà chỉ hy vọng vào tiền hoa hồng mà thôi.
- Tôi rất tiếc, Sarah lặp lại, nhưng tôi không thể nghĩ đến việc rời ngôi nhà đó trước mùa thu được. Xin lỗi vì tôi đang rất bận, tôi sẽ gọi lại cho bà sau nhé!
Cô đang ở trong thư viện cùng Brendon Moody.
- Tôi định dọn đến ở trong một căn hộ cùng Laurie, cô cắt nghĩa cho viên thám tử biết, nhưng bây giờ với các tình huống như thế đó…
- Chắc chắn như thế rồi! Brendon công nhận. Chị rất có lý khi không muốn bán ngôi nhà nữa. Một khi chuyện này được đưa ra trước tòa, đám phóng viên tự nhận mình là khách mua nhà sẽ kéo đến nườm nượp với mục đích duy nhất là xem qua bên trong một lần.
- Tôi chưa nghĩ đến việc này, Sarah thú nhận. Này ông Brendon, tôi không biết phải nói với ông là tôi vui sướng đến mức nào khi ông đồng ý nhận việc điều tra vụ này. Cô vừa kể hết cho ông ta nghe luôn cả những gì đã xảy ra với Laurie trong phòng mạch cũ bác sĩ Justin Donnelly.
Moody cố ghi chép. Trán cao nhăn lại vì sự tập trung, cặp kính không niềng phóng to đôi mắt cú vọ, cái nơ bướm hoàn hảo với bộ vest theo kiểu cổ điển màu nâu sậm tạo cho ông ra vẻ một tay kế toán chu đáo hơn. Sarah biết cách so sánh này chắc chắn không sai một tí nào. Mỗi khi ông thực hiện công việc điều tra, ông không hề bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Cô chờ cho ông đọc lại thật kỹ những chi tiết cần thiết và đó là cách làm quen thuộc của ông. Chị nghe bước chân của Sophie bước lên cầu thang. Tốt rồi, Sophie lên coi Laurie có khỏe hơn không.
Sarah nhớ lại chuyến đi về nhà sau khi họ tạm biệt bác sĩ Donnelly. Với vẻ mặt bơ phờ, Laurie nói với chị:
- Sarah ơi, em rất muốn được ngồi trong chiếc xe của em khi chiếc xe ca kia đụng vào. Như thế cha và mẹ sẽ còn sống còn chị thì đang làm những công việc mà chị yêu thích. Em đúng là một đứa không ra gì, chỉ mang lại xúi quẩy mà thôi.
- Không. Em không được nghĩ như vậy, Sarah đáp lại cô. Em chỉ là một đứa bé bốn tuổi khi em bị bắt cóc và có trời mới biết em đã chịu đựng những gì. Bây giờ em là một cô gái hai mươi mốt tuổi rồi đang gặp phải nhiều rắc rối ngoài ý muốn, nên em không được nghĩ là mình có tội nữa!
Rồi đến lượt Sarah khóc. Nước mắt làm nhoè tầm nhìn và cô đưa bàn tay run rẩy lên chùi tấm kính xe, cố gắng tập trung vào việc lái xe vì dòng lưu thông dày đặc trên quốc lộ 17.
Bây giờ khi nghĩ lại cô cho là cơn thịnh nộ trước đây của cô có thể là điều hay chớ không phải không. Ngạc nhiên Laurie thốt lên:
- Sarah ơi! em chỉ là một đứa ích kỷ đáng ghét mà thôi. Chị cho em biết là chị trông chờ gì nơi em bây giờ.
Sarah đáp lại:
- Em hãy làm đúng những gì bác sĩ Donnelly bảo đi. Em hãy viết nhật ký, việc đó rất có ích cho em đấy. Em đừng có đối đầu với ông ta nữa. Em hãy vui lòng mà chấp nhận việc điều trị bằng thôi miên đi.
- Tốt rồi, tôi nghĩ hết những điều cần, Moody thốt lên, kéo Sarah ra khỏi tình trạng mơ mộng. Tôi nghĩ là các khía cạnh vật chất như thế cũng quá rõ ràng và chính xác rồi.
Nghe ông nói về “các khía cạnh vật chất” làm cho tinh thần của Sarah trở lên cao độ. Ông biết phương cách nào sẽ được áp dụng cho việc bào chữa.
- Cô sẽ viện dẫn tình trạng suy nhược thần kinh phải không, một sự sụt giảm về khả năng tư duy có đúng không Sarah?
- Đúng vậy!
- Thế ông Grant là người như thế nào vậy? Ông ta có gia đình rồi phải không? Vậy tại sao buổi tối đó, bà vợ ông ta không có mặt ở nhà?
- Bà ta làm cho một hãng lữ hành tại New York và gần như ở suốt tuần tại đó.
- Thế không có công ty lữ hành nào tại New Jersey hay sao?
- Tôi nghĩ là chắc có chứ!
- Có hy vọng gì nếu ông giáo sư đó thuộc hạng người không thể chấp nhận sự thiếu vắng bà vợ và đi cua mấy cô sinh viên cho đỡ buồn không?
- Chúng ta đang có cùng một ý tưởng. – Căn phòng với các tủ bằng gỗ đào hoa tâm, trên tường được treo những tấm hình gia đình, các bức tranh, mấy tấm thảm Trung Đông xanh, các ghế tràng kỷ và ghế bành bằng da, đột nhiên sáng hẳn lên như với ánh sáng đèn điện trong phòng làm việc chật chội của ông biện lý. Chiếc bàn làm việc theo kiểu Anh của cha cô để lại như một kỷ vật khập khiễng mà cô dùng suốt trong năm năm trời nay. – Cách đây không lâu, chúng tôi có một vụ án một người đàn ông bị kết án về tội cưỡng dâm một bé gái mười hai tuổi, – chị nói với Moody.
- Tôi hy vọng là thế, ông trả lời.
- Vấn đề mấu chốt về mặt pháp lý là nạn nhân đã được hai mươi bảy tuổi. Cô mắc các chứng rối loạn nhân cách và đã thuyết phục được bồi thẩm đoàn rằng cô bị cưỡng hiếp khi cô mới mười hai tuổi, do đó cô không hề có sự ưng thuận. Người đàn ông bị buộc tội dụ dỗ gái vị thành niên còn nạn nhân thì được tuyên bố bị thiểu năng thần kinh. Nội vụ bị chống án nhưng sự kiện là bồi thẩm đoàn đã bị thuyết phục vì một người phụ nữ mắc chứng đa nhân cách.
Moody liền chồm tới trước như một con chó săn vừa ngửi thấy dấu vết con thú.
- Thế cô định lật ngược thế cờ phải không?
- Đúng vậy! Allan Grant tỏ ra quá sốt sắng với Laurie. Khi cô bị ngất xỉu tại nhà thờ trong đám tang của cha mẹ chúng tôi, ông ta đã chạy ngay đến cô. Ông đề nghị đưa cô về nhà và ở lại canh giữ cô. Nhớ lại chuyện đó, tôi tự hỏi không biết đây có phải là một cách quan tâm khá bất thường không. Cô thở dài. Nhưng ít ra đó có thể là điểm khởi đầu vì hiện giờ chúng ta không có gì khác hơn.
- Đó là một điểm xuất phát khá tốt đấy, Moody nói bằng một giọng cương quyết. Tôi cần phải làm sáng tỏ vài diều, sau đó tôi sẽ đến Clinton để lục lạo xem sao.
Điện thoại lại reo.
- Sophie sẽ trả lời, Sarah nói. Chúa ban phước cho chị ta. Chị ta sẽ dọn đến ở đây cùng chị em tôi, chị ấy nói không thể để hai đứa tôi ở một mình như thế này được. Bây giờ chúng ta hãy nói về tiền thù lao của ông đi.
- Ồ, Sarah chuyện đó để sau rồi nói cũng được mà.
- Không được, tôi hiểu ông quá mà Brendon Moody!
Sophie gõ cửa trước khi bước vào.
- Tôi xin lỗi phải quấy rầy cô Sarah, nhưng lại là bà nhân viên địa ốc. Bà ấy nói chuyện hệ trọng lắm.
Sarah cầm điện thoại lên, chào hỏi bà Lyons và lắng nghe. Cuối cùng cô nói thật chậm rãi.
- Tôi nghĩ tôi mắc nợ bà về chuyện đó, bà Lyons. Nhưng chúng ta hãy nói chuyện một cách dứt khoát. Người đàn bà đó không được phép lại coi nhà nữa. Sáng ngày thứ hai, chúng tôi không có ở nhà và bà có thể đưa bà ta đến vào khoảng mười đến một giờ trưa và chỉ thế thôi.
Sau khi gác máy, chị cắt nghĩa cho Brendon.
- Có một bà khách rất thích ngôi nhà này. Và hình như bà ta đồng ý trả giá cao nhất. Bà ta muốn coi nhà một lần nữa và sẵn sàng chờ cho đến khi chúng tôi dọn đi. Bà ta sẽ trở lại vào sáng thứ hai.