- 58 . 59 -
Justin Donnelly sắp xếp lại thời khóa biểu làm việc để có thể khám cho Laurie mỗi sáng từ thứ hai đến thứ sáu vào lúc mười giờ. Ông có xin các buổi hẹn với các chuyện gia khác về cách chữa trị bằng hình ảnh và nhật ký. Vào sáng thứ sáu, ông có trao lại cho cô nửa tá sách về các triệu chứng rối loạn đa nhân cách. - Này Laurie, tôi muốn cô đọc thật kỹ các cuốn này để biết rằng những người phụ nữ mắc chứng bệnh như cô đều bị xâm phạm tình dục khi họ còn bé. Giống như cô, họ cũng xóa đi các kỷ niệm đó trong đầu của họ. Tôi nghĩ các nhân cách đã giúp cô vượt qua hai năm mà cô hoàn toàn biến mất, sau đó ngủ yên cho đến ngày cha mẹ cô mất đi. Bây giờ bọn chúng đã trỗi dậy một cách mãnh liệt hơn. Khi cô đọc xong các cuốn này, cô sẽ thấy các nhân cách đó đôi khi cũng trợ giúp cô chớ không phải muốn hại cô đâu. Vì thế tôi hy vọng cô sẽ làm mọi cách để tôi có thể nói chuyện với họ. Vào ngày sáng thứ hai, ông bật đầu thu hình video trong khi khám. Ông biết nếu Sarah quyết định sử dụng một trong các băng thu trong vụ xử án, ông phải tỏ ra hết sức cẩn thận để không cho thấy chính ông gợi ý cho các câu trả lời của Laurie. Khi Sarah và Laurie đến, ông chỉ cho họ thấy cái đầu camera, ông sẽ thu tất cả các buổi chữa bệnh và nói với Laurie: - Sau đó, chúng ta sẽ cùng xem lại. Ông thôi miên cô lần đầu tiên. Bám chặt vào cánh tay của Sarah, Laurie từ từ chuyển tầm nhìn sang ông, nghe ông bảo cô hãy thư giãn, nhắm mắt lại, ngồi cho thoải mái trong chiếc ghế và buông tay của chị mình ra. - Cô cảm thấy như thế nào Laurie? - Buồn. - Tại sao cô buồn vậy Laurie? - Tôi lúc nào cũng buồn. Giọng của cô the thé, nhát gừng, lắp bắp đôi chút khi phát âm. Sarah thấy tóc phủ trước mặt em gái mình, nét mặt lần biến dạng tựa như tạo một vết mờ của bộ mặt một đứa con nít. Cô nghe bác sĩ Justin Donnelly hỏi: - Hình như tôi đang nói chuyện với Debbie thì phải? Một cái gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời. - Tại sao cô buồn thế Debbie? - Bởi vì đôi khi tôi làm chuyện xấu. - Chẳng hạn như, Debbie? - Ông có để cho con bé được yên không? Nó không hiểu ông muốn nói gì nữa kìa! Sarah cắn môi. Đó là giọng nói cộc cằn mà cô đã nghe hồi thứ sáu vừa qua. Justin Donnelly không tỏ vẻ gì bối rối cả. - Có phải cô đó không Kate? - Ông biết rõ là tôi mà. - Kate à, tôi không hề muốn hại Laurie hay Debbie, họ đã đau khổ nhiều rồi. Nếu cô muốn giúp họ, tại sao cô không tin tưởng nơi tôi chứ? Một giọng cười cay đắng và giận dữ đáp lại câu hỏi, làm cho Sarah lạnh cả người. - Làm sao ông muốn chúng tôi tin tưởng vào đàn ông được chứ? Hãy nhìn tên Allan Grant xem? Ông ta rất tử tế với Laurie và cách mà ông ta đã làm cho con bé gặp những rắc rối còn gì. Về phần tôi, tôi nói đáng đời lắm. - Cô có ý nói là cô cảm thấy vui khi hay tin ông ta chết phải không? - Tôi muốn nói ông ta không nên được sinh ra trên thế gian này. - Có có muốn nói chuyện với tôi không Kate? - Không! - Thế cô muốn viết ra trong cuốn nhật ký không? - Đó là việc mà tôi định làm hồi sáng nay, nhưng chính con bé ngu ngốc kia lại giữ cuốn tập, trong khi nó không biết đọc mà cũng không biết viết nữa chứ. - Cô có nhớ hồi sáng này cô muốn viết cái gì không? Một tiếng cười mỉa. - Chính những gì tôi không viết mới làm cho ông quan tâm. Trên đường về nhà, Sarah thấy cô em mình dường như đã kiệt sức. Sophie đã chuẩn bị xong bữa ăn trưa và sau đó Laurie quyết định đi nghỉ. Sarah ngồi vào bàn làm việc và nghe các tin nhắn trong máy trả lời. Bồi thẩm đoàn sẽ xem xét đơn khởi tố Laurie vào ngày 17 thứ hai. Chỉ còn hai tuần nữa thôi. Nếu bên công tố mà triệu tập bồi thẩm đoàn nhanh như thế có nghĩa là họ đã có bằng chứng hết sức thuyết phục trong tay, đó là điều mà Sarah không thể ngờ. Một đống thư từ được xếp chồng trên bàn làm việc của cô. Cô chỉ đọc nhanh các bao thư và không cần xem qua nội dung bên trong, cho đến khi chị thấy cái tên và địa chỉ của người gởi là: Thomasina Perkins. Đó là bà thu ngân mà trước kia đã nhìn thấy Laurie trong nhà hàng. Sarah cũng nhớ lòng biết ơn của cha cô đã phai nhạt dần khi các lá thư dồn dập được gởi đến, tràn đầy lời mô tả ít nhiều được phóng đại trước nỗi hoảng sợ của Laurie trong nhà hàng. Nhưng rõ ràng là bà ta làm thế chỉ vì ý tốt mà thôi. Bà ta đã chia buồn với họ hồi tháng Chín. Nhưng lá thư này có thể là một biểu hiện khác nỗi cảm thông của bà ta mà thôi. Sarah mở bao thư ra và đọc trang giấy duy nhất được nhét trong đó, có ghi số điện thoại của bà ta. Sarah liền quay số đó không một chút do dự. Thomasina nhấc máy lên khi nghe tiếng chuông. Bà tỏ ra phấn khích khi nghe Sarah giới thiệu tên mình. - Ô, xin cô để cho tôi kể cho cô nghe, bà ta hấp tấp nói. Chính Mục sư Bobby Hawkins đã gọi điện cho tôi, nói rằng ông ta không tin vào cách thôi miên. Ông ta yêu cầu tôi làm khách cho chương trình thuyết giảng ngày chủ nhật tới. Ông ta sẽ cầu nguyện để cho Chúa thì thầm nơi tai tôi tên của kẻ khốn nạn đã bắt cóc Laurie.
59
Mục sư Bobby Hawkins đã khéo léo đem phần lợi về cho mình trong vấn đề Thomasina Perkins. Ông sai một trong người cộng tác thân tín nhất đến Hanisburgh để thu thập tin tức về bà ta. Đó là cách hay nhất để làm. Ông mục sư và hội đồng phải biết chắc bức thư đó không phải được viết với sự gợi ý của một phóng viên báo chí. Bic cũng muốn biết thật chi tiết về sức khỏe của Thomasina Perkins, nhất là về thị giác và thính giác. Các kết quả của cuộc điều tra đúng như ý muốn. Thomasina mang mắt kính cận cao độ và được mổ một lần vì đục thủy tinh thể. Cách bà ta mô tả một người hai lần cũng mơ hồ như hồi nào. - Bà ta không thể nhận ra chúng ta trên màn hình đâu và cũng sẽ không thể nào nhận ra chúng ta bằng xương bằng thịt, Bic nói với Opal trong lúc đọc bản báo cáo. Bà ta sẽ là một nguồn cảm hứng cho tất cả các tín đồ của chúng ta. Vào ngày chủ nhật, một bà Thomasina nhập định, hai tay chập lại trong lời cầu nguyện, ngước nhìn Bic bằng con mắt tôn kính. Ông ta đặt tay lên vai của bà. - Từ nhiều năm rồi, người đàn bà dũng cảm này đã thực hiện được một phép lạ khi Chúa đã cho bà chứng kiến nỗi thống khổ của một đứa trẻ. Nhưng Chúa đã không cho bà Thomasina cái khả năng nhớ được cái tên của kẻ khốn nạn đi theo Laurie Kenyon. Và hiện giờ Laurie cũng đang chịu một nỗi thống khổ khác. Thomasina, tôi ra lệnh cho bà phải nhớ lại cái tên đang chìm sâu trong tiềm thức của bà từ nhiều năm nay. Thomasina khó lòng giữ được bình tĩnh. Bà đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trên đài truyền hình quốc gia, bà phải tuân theo mệnh lệnh của Mục sư Bobb Hawkins. Bà lắng cả hai tai để nghe, nốt đàn phong cầm được chơi thật nhỏ. Bà nghe một tiếng thì thầm “Jim… Jim… Jim” Thomasina trân người, dang hai cánh tay ra và la lên “Cái tên mà tôi tìm kiếm là Jim”