- 64 . 65 -
Vào sáng thứ ba, Brendon Moody lái xe đi đến Clinton. Ý định của ông là hỏi các sinh viên đang ở trong cùng tòa nhà với Laurie. Sau đám tang của Allan Grant, ông đã đánh một vòng quanh khu vực này. Được xây cất năm năm trước đây, tòa nhà này dành cho các sinh viên năm cuối cùng của khóa học. Các phòng khá thoải mái với một bếp nhỏ và phòng tắm riêng. Thật lý tưởng cho các sinh viên cũng như đối với Laurie khi họ muốn có một nơi riêng biệt
Các chuyên viên đã lục soát căn phòng của Laurie không chừa một chỗ nào. Brendon quyết định sẽ đến đó trước tiên.
Mọi thứ đều lộn xộn, chiếc giường bị xổ tung. Cánh cửa tủ quần áo mở toang và tưởng như quần áo cũng bị lục soát trông rất lộn xộn. Các ngăn tủ com mốt vẫn để mở ra đó, đồ đạc trong bàn làm việc được trút trên đó.
Moody biết các điều tra viên đã mang đi cái máy đánh chữ được dùng để viết các lá thư gởi cho Allan Grant và số giấy còn lại. Ông cùng biết mấy tấm ra và quần áo của Laurie có dính máu, cái đồng hồ và vòng đeo tay cũng đã bị tịch thu.
Thế ông đang tìm cái gì đây?
Nếu như có người nào hỏi, ông sẽ trả lời “Không gì hết” và nói ông chưa có chủ ý nào hết. Ông nhìn quanh căn phòng, cố hoà mình vào trong tổng thể của nó.
Trong trường hợp bình thường, căn phòng chắc dễ chịu lắm. Các bức màn màu ngà với tấm phủ giường cùng màu, bản sao của các bức tranh của Monet và Manet, vài ba cái cúp của môn gôn để trên cái kệ tủ sách. Không có bất cứ một hình ảnh của bạn học hay bạn bè được treo nơi khung của tấm gương được treo trên tường như người ta thường thấy ở một số phòng của sinh viên. Chỉ có một tấm ảnh gia đình trên bàn làm việc. Brendon ngắm nhìn nó. Gia đình Kenyon, ông có biết cha mẹ của cô. Tấm hình này chắc được chụp tại hồ bơi phía sau, và hiển nhiên đây là một gia đình hạnh phúc.
“Mày thử ở vào địa vị của Laurie coi”, Moody tự hỏi.
Gia đình của mày đã tan nát rồi và mày cảm thấy có lỗi. Mày thật yếu đuối và phải bám vào một tên đối xử rất tử tế với mày, một người đàn ông rất quyến rũ nhưng tuổi đáng cha của mày rồi sau đó bị ông ta bỏ rơi. Và mày mất trí.”
Một vụ thật rõ ràng. Brendon nấn ná lại đó, ngồi suy tư, chìm trong suy nghĩ. Ông cúi xuống quan sát chiếc bồn tắm. Người ta đã tìm thấy vết máu. Laurie cũng khá ranh ma khi giặt các tấm ra và quần áo, đem chúng xuống tầng hầm để sấy, xếp và cất chúng đi. Cô cũng đã cố rửa cho sạch chiếc đồng hồ đeo tay. Brendon biết ông công tố sẽ làm gì với các tang vật đó. Làm sao có thể bào chữa với lý do rối loạn thần kinh và hoảng sợ khi bị cáo đã cố hết sức mình để hủy đi các chứng cớ đó?
Trước khi rời khỏi nơi đây, ông lướt nhìn qua một lần nữa. Ông không tìm được bất cứ gì có thể cứu được mạng sống của Laurie. Nhưng tại sao ông lại có cảm giác rằng có một cái gì đó, ở một khía cạnh nào đó, đã tuột khỏi tầm mắt của ông?
65
Suốt cả đêm đó Sarah không hề nhắm mắt được.
Tất cả những xảy ra trong ngày liên tục hiện lại trong đầu của cô: những tiếng hét của Laurie có thể làm cho người ta phải đứng tim, tấm hình bị xé nát, sự hiện diện của cảnh sát và việc Laurie bị còng tay đem đi. Justin đã thề là sẽ đưa cô ra khỏi đó và giữ cô dưới sự trông nom của mình trong khi họ lái sau chiếc xe của cảnh sát đến Clinton. Cô chỉ chợp mắt khi mặt trời ló dạng, trong một giấc ngủ nặng nề và không yên giấc, luôn mơ đến phòng xử án và lời tuyên án có tội.
Cô thức dậy vào lúc tám giờ, tắm và mặc chiếc áo sơ mi nữ màu rỉ sét và quần tây tương xứng, mang giày ống nâu đậm rồi xuống nhà dưới. Sophie đã có mặt trong bếp. Cà phê được rót ra, với bình nước cam vắt được để ngay nơi các món điểm tâm. Một mâm đựng nào là mứt cam, bưởi, táo và dưa tây được để ở đó cùng một dĩa có mấy miếng bánh mì nướng.
Mọi thứ có vẻ bình thường, Sarah thầm nghĩ. Giống như thể bố mẹ và Laurie sẽ xuống trong giây lát vậy. Cô gật đầu. Với khuôn mặt tròn trịa và hằn vẻ đau khổ, cô rót cho mình một ly cam vắt.
- Tôi rất lo khi hôm qua không có mặt ở đây để đón hai chị em cô về. Thế Laurie muốn nhập viện thật sao? Sophie hỏi.
- Dường như nó đã hiểu là tốt hơn hết nên vào bệnh viện để khỏi vào tù. Với một cử chỉ mệt mỏi, Sarah chà trán của mình. Hôm qua có xảy ra một chuyện gì đó. Tôi chưa biết là gì nhưng Laurie nói là nó sẽ không ngủ một đêm nào nữa trong căn phòng nó. Này chị Sophie, nếu người đàn bà hôm trước đến xem nhà muốn mua, tôi sẽ bán ngay.
Cô không nghe lời phản đối nào. Sophie chỉ biết thở dài mà thôi.
- Tôi nghĩ là cô làm đúng đấy! Suốt trong thời gian qua trong nhà luôn xảy ra chuyện buồn phiền. Có thể nào đó là điều bình thường sau khi chuyện đã xảy ra hồi tháng Chín?
Sarah tỏ ra ngạc nhiên và nhẹ nhõm khi thấy Sophie có cùng quan điểm với mình. Cô uống hết ly nước cam mà không cảm thấy ngon miệng.
- Tôi chỉ uống thêm một tách cà phê thôi, tôi không ăn gì được đâu. Một ý nghĩ thoáng lên trong đầu cô là sẽ tìm lại được hết mấy mảnh vụng của tấm hình mà Laurie đã xé ngày hôm qua và cô hỏi Sophie.
Môi của Sophie run lên vì đắc thắng.
- Tôi còn làm hơn thế nữa kìa. Tôi đã ghép nó lại rồi. Chị ta đưa nó ra. Cô hãy xem đây, tôi đã ráp nó lên một tờ giấy trắng và khi đã xác định rồi mới dán nó. Chỉ có một nỗi khổ là chúng nhỏ quá và keo đã che bớt đi một phần nào tấm hình đó. Chắc mình không thấy gì rõ được.
- Nhưng đây chỉ là tấm hình mà Laurie chụp hồi lúc nhỏ mà, Sarah thốt lên. Chắc không phải cái này đã làm nó hoảng loạn đến như thế đâu. Cô ngắm bức ảnh một lúc rồi nhún vai, tỏ vẻ bất lực. Tôi sẽ lấy nó theo, có thể bác sĩ Donnelly muốn xem qua.
Sophie với vẻ mặt lo âu, nhìn Sarah đẩy chiếc ghế ra. Chị đã đặt quá nhiều hy vọng vào tấm hình sau khi được dán lại sẽ giúp ích được và nó cho biết lý do tại sao Laurie lại bị cuồng loạn như thế. Nhưng chị lại nhớ đến một chi tiết khác và tìm nó trong túi áo của mình. Không có, đương nhiên là không có rồi. Cây kim bấm mà hôm qua chị đã lấy ra khỏi một mảnh hình nằm trong túi áo blu mà chị đã mặc hôm qua. Có thể nó quan trọng lắm, chị nghĩ khi rót một tách cà phê cho Sarah.