- 68 . 69 -
Bồi thẩm đoàn đã được triệu tập vào ngày 17 tháng 2 và họ đã buộc Laurie về tội cố ý giết người đối với Allan Grant. Ngày xử được ấn định vào ngày 5 tháng mười.
Ngay ngày hôm sau, Sarah gặp lại Brendon Moody tại quán Solari, một tiệm ăn khá nổi tiếng chỉ cách tòa án của quận Bergen có vài bước. Trong lúc các thẩm phán và luật sự lần lượt đến, họ đều đứng lại chào hỏi Sarah. Chắc cô muốn mình đang ăn trưa và đùa giỡn với họ, Breridon tự nhủ, chớ không phải muốn gặp họ trong hoàn cảnh như thế này đâu.
Sarah đã bỏ ra cả buổi sáng để lục lọi trong thư viện tòa án, tìm kiếm những vụ bào chữa được dựa trên lý do người mắc chứng điên rồ và suy nhược thần kinh. Brendon nhận thấy nỗi lo âu hiện trên mắt của cô, cách mà nụ cười tắt đi mỗi khi những người kia ra đi sau khi chào hỏi cô. Mặt của cô xanh xao, hai má lõm xuống. Ông mừng khi thấy cô gọi một bữa ăn chắc bụng và nói điều nhận xét đó với cô.
- Mọi thứ đều giống như mạt cưa, nhưng đó không phải là lý do để ngã bệnh vào một thời điểm như thế này, cô nói mỉa. Còn ông thì như thế nào, ông Brendon? Ông nhận thấy nhà bếp của ký túc xá như thế nào?
- Như đã đoán, Brendon cắn miếng bánh mì kẹp phô mai như vẻ ham ăn lắm. Tôi gần như không tìm được bằng chứng gì hết Sarah à. Ông lấy các ghi chép của mình ra. Lời khai có thể coi là chính xác và nguy hiểm nhất là của Susan Grimes, cô sinh viên ở ngay phòng đối diện với Laurie. Chính cô đã gọi điện hai lần cho cô. Từ tháng mười, Susan Grimes nhận thấy Laurie thường xuyên đi ra ngoài vào khoảng tám đến chín giờ tối và không hề về trước mười một giờ, đôi khi trễ hơn nữa. Cô ta nói Laurie có vẻ dửng dưng trong những lúc đó, trông rất đẹp, và gợi dục lắm, trang điểm lòe loẹt, ống quần jean nhét vào trong đôi ủng, không phù hợp với phong cách bình thường của cô. Susan tin chắc là Laurie đi gặp một người nào đó.
- Những điều đó có thể cho thấy là nó đi gặp Allan Grant không?
- Người ta có thể xác định hai trong các ngày căn cứ theo các lá thư mà cô ấy đã viết và không một bức thư nào phù hợp với thực tế, Moody lạnh lùng đáp lại. Ông rút cuốn sổ tay ra. Ngày 16 tháng mười một, Laurie có viết là đêm trước cô đã rất hạnh phúc trong vòng tay của Allan. Nhưng ngày 15 tháng mười một, Allan và Karen Grant đã dự một buổi họp mặt các giáo chức. Người ta cũng tìm thấy những điều tào lao như thế vào các ngày 2, 12 và 14 tháng mười hai, ngày 6 và 11 tháng giêng. Tôi đã kiểm tra tất cả các ngày cho đến 28 tháng hai. Nói cho đúng, tôi hy vọng tìm được một cái gì đó cho thấy Allan Grant đang bắt chẹt cô. Chúng ta biết là cô ấy thường hay rình mò quanh nhà ông ấy nhưng chúng ta không có bất cứ một chứng cứ nào cho thấy đây là một việc làm có ý thức. Nhưng thực tế dường như muốn chứng minh sự trái ngược.
- Nếu như vậy, theo ông, tất cả những việc làm trên của Laurie chỉ là ảo tưởng và chúng ta không thể chứng minh là ông Grant có lợi dụng tình trạng suy sụp của nó phải không?
- Có một người phụ nữ nữa mà tôi rất muốn được tiếp chuyện, đó là bà giáo tại Clinton đang nghỉ dưỡng bệnh. Bà ta tên Vera West và tôi có được vài thông tin về mối quan hệ của bà ta và Allan Grant.
Âm thanh của tiếng cười, các giọng nói và tiếng va chạm của chén dĩa, là âm thanh quen thuộc hằng ngày của nơi đây đột nhiên trở thành khó chịu cho đôi tai của Sarah. Cô hiểu lời ám chỉ của Brendon Moody. Nếu Laurie tưởng tượng tất cả các cuộc gặp gỡ với Allan Grant, nếu trong trường hợp bà vợ ông ta thường xuyên vắng nhà và ông ta bắt đầu để ý đến một người đàn bà khác mà Laurie biết được, việc đó sẽ làm cho lời kết tội của ông công tố trở nên nặng ký hơn, mà theo đó Laurie đã giết người vì ghen tuông.
- Ông định chừng nào nói chuyện với Vera West đây?
- Tôi hy vọng sẽ sớm thôi.
Sarah uống hết phần cà phê còn lại và gọi tính tiền.
- Tôi phải về đây! Tôi còn phải gặp mấy người định mua ngôi nhà của tôi. Ông sẽ không bao giờ đoán được là bà Hawkins không ai khác hơn chính là vợ của ông Mục sư Bobby Hawkins đó.
- Là ai vậy?
- Nhà truyền giảng mới của “Giáo đường trên làn sóng”, chương trình mà bà Perkins đã nói “Jim” là tên của kẻ đã vào trong nhà hàng với Laurie khi nó bị bắt cóc.
- Ồ tên đó là một thằng khoác lác. Nhưng vì sao hắn lại mua ngôi nhà của cô vậy? Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ khi ông ta quan hệ với mụ Perkins kia.
- Cũng không lạ lắm đâu! Bà vợ ông ta có đến coi nhà trước khi chuyện này xảy ra. Chính bà Perkins đã viết thơ cho ông ta chớ không phải chuyện ngược lại đâu. Không biết các cuộc điều tra của cảnh sát Harrisburgh về tên “Jim” đó có kết quả gì không nữa?
Brendon Moody hy vọng Sarah sẽ không đặt câu hỏi đó với ông. Ông cẩn thận lựa từ chữ một để trả lời.
- Chúng tôi có vài thông tin mới về tên “Jim” đấy Sarah. Tên Jim Browm, người gốc Harrisburgh có nhiều tiền sự về xâm phạm tiết hạnh bé gái vị thành niên. Hồ sơ tiền án của nó dài cả cây số. Hắn ta có mặt quanh đó khi Laurie được nhìn thấy trong quán ăn. Người ta đã đưa cho bà Perkins xem một bức ảnh của tên “Jim” được chụp vào thời điểm đó nhưng bà ta không thể nhận dạng được hắn. Họ muốn gọi hắn đến để đối chất nhưng khi Laurie trở về nhà rồi, tên đó đã biến mất.
- Thế hắn ta không bao giờ lộ diện nữa hay sao?
- Hắn đã chết trong tù tại Seattle cách đây sáu năm.
- Hắn bị kết án về tội gì vậy?
- Bắt cóc và lạm dụng tình dục một bé gái năm tuổi. Con bé đã khai trong phiên xử về hai tháng mà cô ở với hắn. Cô ấy đã kể những điều có thể làm cho cô phải dựng tóc gáy lên. Tội nghiệp con bé! Có rất nhiều bài báo về chuyện đó.
- Điều đó đồng nghĩa với việc nếu chúng ta chứng minh hắn là thủ phạm bắt cóc Laurie cũng không mang lại kết quả gì, phải không? Nếu Laurie có một thoáng tỉnh trí và nhớ lại hắn, nếu con bé có thể kể lại tất cả những gì hắn đã làm, bên công tố sẽ trình các bài báo của Seattle ra để quả quyết Laurie đã mô phỏng theo trường hợp đó mà thôi.
- Chúng ta không thể nào biết được Laurie có gặp tên đó không nữa, nhưng đúng như thế, tất cả những gì Laurie nói ra về tên đó sẽ được coi như toàn là chuyện bịa đặt mà thôi.
Cả hai người không dám nói ra thành lời điều suy nghĩ trong đầu họ. Với chiều hướng những gì đang tiến triển, chắc họ sẽ phải bào chữa bằng cách nhận có tội thôi. Nếu như thế thì Laurie sẽ vào tù vào cuối mùa hè.
69
Bic và Opal đi cùng xe của bà Betsy Lyons để đến xem nhà của gia đình Kenyon. Bic mặc một bộ vets sọc màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt màu xanh xám. Bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xám đậm và đôi bao tay bằng da dê non cùng màu.
Opal thì vừa ra khỏi tiệm uốn tóc của Elisabeth Arden. Bà ta mặc một bộ cánh bằng len màu xám với cổ và tay được phủ nhung, khoác một áo choàng đen với cổ được đính thêm lông chồn. Giày và túi xách hiệu Gucci bằng da thằn lằn màu đen.
Bic ngồi phía trước cạnh Betsy Lyons. Trong lúc kể những điểm hấp dẫn của thành phố, bà không khỏi liếc nhìn trộm Bic. Bà rất ngạc nhiên khi một người đồng nghiệp trong hãng hỏi bà “Chị có biết tên đó là ai không?””
Bà có nghe nói đến chương trình đó trên tivi, nhưng bà không ngờ tên này có riêng một chương trình cho mình. Bà cho biết Mục sư Bobby Hawkins là một con người rất có duyên và uy tính rất lớn. Ông ta định sẽ dọn đến cư ngụ trong vùng ngoại ô New York.
- Khi tôi được đề cử vào “Giáo đường trên làn sóng”, tôi nghĩ là sẽ rất thích nếu như có được một ngôi nhà trong vùng này. Tôi thích ở vùng ngoại ô, vì vốn tôi không phải là con người ở thành thị. Carla nhận lãnh trách nhiệm khó khăn đi tìm kiếm và bà ấy chọn thành phố và ngôi nhà này.
Ôi Chúa lòng lành! bà Betsy Lyons thầm nghĩ.
- Điều duy nhất còn làm cho tôi do dự là Carla có thể gặp phải điều thất vọng, ông truyền giáo nói với một giọng nhã nhặn. Tôi cứ nghĩ là ngôi nhà rốt cục không được rao bán nữa chứ!
“Tôi cũng thế” Betsy Lyons thầm nói trong khi người cứ run lên.
- Hai chị em Kenyon sẽ sung sướng hơn trong một căn hộ mới, bà tâm sự. Ông hãy nhìn xem, con đường phía trước đó kìa. Ông đi dọc theo Đại lộ Lincoln, đi ngang qua tất cả những ngôi nhà đẹp kia, sau đó ông quẹo để gặp con đường Twin Oaks.
Trong khi họ đang lăn bánh trên đường Twin Oaks, bà kể hết tên của các người láng giềng ra.
- Đây là nơi ở của ông chủ Ngân Hàng Williams. Gia đình Kimball ở trong một lâu đài kiểu Tudor, còn đây là nhà của nữ nghệ sĩ Courtney Meier.
Trên băng sau, Carla luôn nắm chặt đôi găng tay. Mỗi lần bà phải đến Ridgewood, bà có cảm tưởng như đang đi trên một lớp băng mỏng, cứ ngoan cố mà bước tới, cứ tiến gần đến điểm tan vỡ.
Sarah đang chờ họ. Rất có duyên, Opal khen thầm, vì đây là lần đầu tiên mà bà được tiếp xúc với cô gần như thế này. Cô càng lớn tuổi lại càng đẹp thêm ra. Bic không chú ý đến cô khi lúc cô còn nhỏ tuổi. Opal mong có thể đánh đổi tất cả mọi thứ để Laurie không có được bộ suối tóc vàng tuyệt đẹp xuống đến tận lưng và đứng ngay ngoài đường vào cái ngày định mệnh đó.
Một bức tranh xấu xí quá đi thôi! Sarah thầm nghĩ khi đưa bàn tay ra cho Opal. Rồi cô không hiểu tại sao cô lại nghĩ đến câu thành ngữ xưa rích này nữa, một thành ngữ rất được ưa thích của bà ngoại mình. Bà Hawkins chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi, ăn mặc rất sành điệu và đầu được chải thật khéo. Chỉ vì đôi môi nhỏ và cái cằm nhọn đã làm cho bộ mặt bà ta có vẻ gì đó yếu đuối và nham hiểm. Hay có thể vì sự có mặt đầy sức hấp dẫn của ông Mục sư Bobby Hawkins. Ông ta dường như làm căn phòng sáng hẳn lên, hút hết không khí chung quanh. Ông ta liền nói về Laurie.
- Có thể cô không biết là chúng tôi đã bỏ ra nguyên một giờ đồng hồ để cầu nguyện Chúa giúp cho bà Thomasina Perkins nhớ lại được cái tên của kẻ bắt cóc em cô phải không?
- Tôi có theo dõi chương trình của ông, Sarah đáp lại.
- Thế cô có kiểm tra lại xem tên Jim đó có liên quan gì với vụ bắt cóc không? Chúa đôi khi đã dùng những phương cách thật bất thường.
- Chúng tôi sẽ không bỏ sót bất cứ chi tiết nào để bào chữa cho em tôi, Sarah trả lời, và muốn kết thúc đề tài này.
Ông ta đã hiểu được ý đó.
- Căn phòng này đẹp thật, ông ta nói sau khi nhìn qua một lượt căn phòng đọc sách. Bà vợ tôi thường bảo là tôi sẽ sung sướng lắm với căn phòng đầy kệ và các cửa sổ lớn kia. Tôi rất thích ánh sáng. Bây giờ tôi sẽ không quấy rầy cô thêm nữa. Cho phép chúng tôi đi coi qua ngôi nhà với bà Lyons sau đó, tôi sẽ cho người đại diện tôi đến làm các thủ tục cần thiết về việc mua căn nhà.
Betsy Lyons đưa hai người đó lên lầu, Sarah trở về với công việc làm của mình, kiểm tra các ghi chép mà cô đã ghi được tại thư viện của tòa án, cho đến lúc cô thấy đã đến giờ để đi New York.
Gia đình Hawkins và bà Lyons thò đầu ra cửa sổ để báo là họ ra về. Mục sư Hawkins cho biết ông ta muốn đưa kiến trúc sư của ông đến càng sớm càng tốt, nhưng ông không muốn quấy rầy Sarah trong lúc cô đang ở trong phòng đọc sách. Thế vào giờ nào là thuận tiện nhất cho cô đây?
- Ngày mai hoặc ngày kia từ chín đến mười hai giờ, hay vào lúc xế chiều. Sarah đáp lại.
- Thì ngày mai vậy!
Khi Sarah trở về từ bệnh viện và bước vào trong phòng đọc sách vào sáng ngày hôm sau, cô không thể nào ngờ được là chỉ trong một giờ, một máy thu rất tinh xảo sẽ thu hết các cuộc nói chuyện trong căn phòng này và được kết nối với một máy ghi âm trong phòng khách kế bên.