- 84 . 85 -
Brendon Moody nhìn Sarah bằng ánh mắt thương cảm. Thời tiết giữa tháng Sáu này thật oi bức, cô cũng không nghĩ đến việc cho máy điều hòa trong phòng đọc sách hoạt động. Bốn ‘‘tháng” lao động cật lực, Brendon nghĩ, cô ấy chỉ ăn uống, hít thở không nghĩ đến việc gì khác hơn là chuẩn bị cách bào chữa cho một vụ án gần như vô vọng; cô ở suốt cả ngày trong bệnh viện tâm thần, và an tâm hơn khi em mình bị nhốt vào đấy hơn là nhà tù của quận Hunterdon. Và chính ông sẽ là người triệt phá niềm hy vọng cuối cùng.
Sophie gõ cửa và bước vào không cần đến câu trả lời, trên tay có bê tách cà phê, bánh mì nướng và một ít nước cam vắt.
- Ông Moody ơi! tôi hy vọng ông sẽ bắt Sarah ăn uống một chút gì đó mới được. Cô ấy không muốn ăn gì nữa hết và với cái đà này, cô ấy chỉ còn da bọc xương mà thôi.
- Ô, thôi mà Sophie, Sarah phản đối.
- Không có chuyện “ồ, “thôi mà Sophie” gì hết, đó là một sự thật không thể chối cãi được. Sophie đặt cái mâm lên bàn làm việc, vẻ mặt căng thẳng và lo âu. Thế người tạo phép lạ sẽ đến đây trong ngày hôm nay phải không? chị hỏi. Tôi quả quyết với cô là cô nên bắt những người đó trả thêm tiền nhà mới phải.
- Chính họ bắt tôi phải trả tiền nhà thì đúng hơn. Họ là chủ ngôi nhà từ hồi tháng Ba kìa.
- Với điều kiện là chị em cô sẽ dọn vào tháng Tám mà.
- Nhưng họ có quấy rầy tôi đâu. Nói cho đúng, họ tỏ ra rất tử tế với tôi là đằng khác.
- Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói với cô là mỗi chủ nhật tôi đã theo dõi chương trình của họ trên tivi từ nhiều tuần nay và cô cho phép tôi nhận xét hai người đó đúng là một cặp hề. Theo tôi thì tên đàn ông đó phỉ báng tên của Chúa khi ông ta hứa hẹn vài phép lạ để đánh đổi vài đồng đôla và làm như ngày nào Chúa cũng nói chuyện với hắn vậy.
- Thôi cho tôi xin đi chị Sophie.
- Thôi được! thôi được! tôi sẽ không làm phiền cô thêm nữa. Sophie bỏ đi ra khỏi căn phòng với một bước chân nặng nề như để biểu lộ nỗi bất bình của mình.
Sarah đưa cho Brendon một tách cà phê. “Chúng ta đang nói chuyện gì vậy?”
Brendon cầm lấy cái tách, cho thêm ba muỗng đường vào và khuấy lia lịa.
- Tôi rất muốn đem cho cô nhiều tin vui, ông nói, nhưng tiếc là không phải thế. Niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta là Allan Grant thừa cơ hội Laurie bị suy sụp tinh thần và tuyệt vọng, đã làm cho cô hoá điên khi đưa các lá thư đó cho ban điều hành. Thế này nhé Sarah, nếu ông ta đã lợi dụng cô bé thì chúng ta sẽ không đời nào chứng minh được. Cuộc hôn nhân của ông ta và bà vợ đang đổ vỡ. Đúng là một phụ nữ khá đẹp. Theo nhân viên khách sạn thì có vô số kẻ si tình đang bu quanh bà ta. Tuy nhiên từ một năm nay, bà ta chỉ quan hệ với một người duy nhất mà hình như bà rất yêu ông ấy. Tên ông ta là Edwin Rand. Loại đàn ông điển trai thường sống bám vào gối đàn bà. Độ bốn mươi tuổi, là một bình luận viên du lịch làm không đủ tiền để có một cuộc sống tử tế nhưng lại được mời dự các bữa tiệc sang trọng nhất trên hành tinh này. Biết lợi dụng vị thế đó đến mức đã biến nó thành một nghệ thuật.
- Ông Allan Grant có biết sự hiện hữu của ông ta không? Sarah hỏi.
- Chưa biết được. Vì mỗi khi Karen có mặt ở nhà, họ có vẻ hòa thuận với nhau lắm.
- Nhưng thí dụ như Allan đã đau khổ khi biết được điều đó, nên ông mới xoay về phía Laurie, người con gái đang si mê ông ta.
Sarah nói mỗi lúc một hăng hơn. “Thật tội nghiệp! ông thầm nghĩ, cô bám vào bất kỳ chứng cứ nào có thể dùng cho việc bào chữa của mình.
- Điều đó không đứng vững đâu, ông lạnh lùng đáp lại. Allan Grant đang giao du với một giáo sư khác tên Vera West. Bà này đã thú nhận với tôi là bà nói chuyện lần cuối cùng với Allan vào lúc mười giờ ba mươi ngay cái đêm ông ta chết. Allan Grant rất vui vẻ và nói thêm là ông cảm thấy nhẹ người vì đã giải quyết được hết mọi chuyện.
- Nó có nghĩa là gì?
- Đối với bà ta, điều đó có nghĩa ông ấy đã cho biết ý định ông muốn ly dị vợ mình.
Brendon xoay mặt đi chỗ khác khi thấy nỗi thất vọng hiện lên trong đôi mắt của Sarah.
- Sự thực cô có thể tìm thấy một vài chứng cớ nào đó từ phía bà vợ, ông nói. Bà mẹ của Allan Grant có để một tài sản bằng vốn đầu tư. Mỗi năm ông ta nhận khoảng một trăm ngàn đôla tiền lợi tức, mà không được quyền đụng đến vốn, lên tới gần một triệu rưỡi đôla cộng thêm tiền lời trước khi ông được sáu mươi tuổi. Hiển nhiên là bà mẹ biết rõ ông ta không hề có một ý niệm nào về tiền bạc. Theo những gì người ta kể cho tôi, Karen Grant coi các lợi tức đó như là của riêng mình. Trong trường hợp ly dị, tất cả vốn đó không được xem như là tài sản của đôi vợ chồng. Tiền mà bà ta lãnh tại hãng du lịch không đủ để trả tiền thuê căn hộ sang trọng mà bà đang ở và luôn cả những thứ quần áo đắt tiền mà bà ta đang mặc. Tên bình luận viên đã chuồn xa từ lâu rồi. Tuy nhiên với cái chết của Allan Grant, bà ta được hưởng tất cả tài sản đó. Vấn đề duy nhất, Brendon kết luận, là Karen Grant không thể nào lấy con dao đó giết chết ông ta rồi đem trả lại cho Laurie.
Sarah không để ý là cà phê của mình đã nguội, chị uống vào một hớp sẽ làm cho thần kinh bớt căng thẳng.
- Ông công tố quận Hunterdon có cho gọi tôi. Ông bác sĩ tâm lý xem qua các băng thu hình của các buổi chữa trị và có nhiệm vụ kiểm tra Laurie. Họ đều công nhận là cô ấy có thể mắc các triệu chứng rối loạn đa nhân cách.
Cô đưa tay lên chà trán của mình như thế muốn đánh tan đi chứng nhức đầu dai dẳng.
- Nếu chúng ta đồng ý nhận tội vô ý gây tử thương, họ sẽ không xin bản án tối đa. Cô có thể được trả tự do sau năm năm, có thể ít hơn nữa. Nhưng nếu chúng ta làm lớn chuyện, lời buộc tội rất có thể sẽ là cố ý giết người. Họ có rất nhiều hy vọng để cho quan điểm của họ thắng thế.
85
Cách đây một tháng, Kate có gọi để báo cho tôi biết là có thêm một nhân cách khác nữa, một thằng bé trai độ chín hay mười tuổi muốn nói chuyện với tôi, Justin nói với Sarah. Như cô đã biết, Kate quả quyết với tôi là cô chưa hề nghe nói đến nhân cách này.
Sarah gật đầu. “Tôi biết”. Đã đến lúc phải nói cho bác sĩ Donnelly biết, vì quyền lợi của Laurie, cô và Brendon đành lòng chấp nhận lời đề nghị thỏa thuận của ông công tố.
- Tôi đã có quyết định rồi, cô bắt đầu nói.
Justin lắng nghe, mắt không rời khuôn mặt của Sarah. “Nếu tôi là họa sĩ tôi sẽ vẽ cái bộ mặt này và đặt cho nó cái tên “Đau khổ”, ông thầm nghĩ.
- Nói tóm lại, Sarah kết luận, các chuyên gia tâm lý của bên công tố đều nhìn nhận là Laurie đã bị lạm dụng tình dục hồi còn bé và nó thật sự có biểu lộ nhiều triệu chứng bệnh rối loạn đa nhân cách. Họ biết là bồi thẩm đoàn sẽ thương hại cô và có rất ít khả năng nó sẽ bị kết án về tội giết người. Nhưng bản án về tội cố ý gây tử vong cũng có thể được kêu đến ba mươi năm. Ngoài ra nếu nó chấp nhận tội vô ý gây tử vong và công nhận đã hành động trong lúc nóng giận tiếp sau một lời thách thức, bản án tối đa mà nó có thể nhận là mười năm. Sẽ tuỳ theo ông chánh án trong việc bắt nó phải ở trong tù năm năm liền. Ông ta cũng có thể kêu án năm năm nhưng được hưởng án treo và như thế nó sẽ được ra trong vòng một hay hai năm gì đó. Tôi không có quyền đùa giỡn với ba mươi năm của cuộc đời Laurie.
- Nhưng làm sao có thể nhận một tội giết người mà cô ấy không hề nhớ đã phạm phải? Justin hỏi vặn lại.
- Đúng theo luật định mà. Có thể nó sẽ khai là không nhớ gì hết về vụ giết người đó, nhưng sau khi xem xét với luật sư của mình các chứng cứ được trưng bày, hai người đều nhất trí rằng chắc chắn nó đã phạm tội.
- Cô có thể kéo dài quyết định đó đến khi nào?
Giọng của Sarah không còn chắc chắn nữa.
- Việc đó có ích gì kia chứ? Ngoài ra, việc không thúc ép Laurie phải tìm lại ký ức cho bằng được về lâu về dài sẽ là điều tốt cho nó.
- Không Sarah! Justin đẩy mạnh chiếc ghế ra sau, bỏ đi ra ngoài cửa. Ở đầu kia khu vườn, Laurie đang ngồi nhìn ra sân tắm nắng, đầu tựa vào cửa kính. Ngay tại chỗ mình đang đứng, anh có cảm tưởng như đang nhìn thấy một con chim bị nhốt trong lồng, lúc nào cũng chực bay đi. Anh xoay về phía Sarah. Xin cô hãy cho tôi thêm một ít thời gian. Thế cô nghĩ ông chánh án bao giờ sẽ cho phép cô ấy trở về nhà?
- Vào tuần tới.
- Hay lắm. Thế tối nay cô có rảnh không?
- Để xem. Sarah trả lời thật lẹ, cố kềm chế các cảm xúc của mình. Nếu tôi về nhà thì sẽ có hai trường hợp: một là gia đình Hawkins sẽ đem đồ của họ đến một lần nữa và mời tôi đi ăn tối, hai là Sophie mà tôi rất mến sẽ có mặt ở đó, đang lấy hết các thứ trong các tủ của cha mẹ tôi ra, một công việc nhọc nhằn mà tôi đã hoãn lại cho sau này. Khả năng thứ ba là tôi đang cố gắng tìm cách bào chữa hay nhất cho Laurie.
- Chắc cô có nhiều bạn sẵn sàng mời cô đi ăn tối chứ?
- Tôi có rất nhiều bạn, Sarah đáp lại! Những người bạn tốt, và cả người bà con, họ là những con người tuyệt vời rất muốn giúp tôi. Nhưng anh có biết không, sau một ngày làm việc mệt nhọc, tôi không hề muốn cắt nghĩa cho bất cứ ai chuyện gì đã xảy ra. Tôi không thể nào nghe hoài các lời hứa rỗng tuếch về một tương lai mà mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi không thể chấp nhận nghe nói là tất cả những chuyện đúng ra không được xảy đến nếu Laurie không bị bắt cóc mười mấy năm trước đây. Tôi rất hiểu điều đó vì càng nghĩ đến tôi càng muốn điên lên. Phải, tôi cũng không muốn nghe nói dù sao thì cha tôi cũng đã bảy mươi tuổi rồi, và mẹ tôi bị phẫu thuật trước đây vài năm với lời chẩn đoán không mấy khả quan, và việc cả hai người cùng ra đi như thế có thể là một phước lành. Anh thấy không, tôi có thể chấp nhận tất cả những chuyện đó, nhưng tôi không muốn người ta nói mãi như thế.
Justin biết là chỉ cần một tiếng an ủi thôi, Sarah sẽ òa khóc ngay. Anh muốn tránh việc đó vì Laurie sẽ đến gặp họ trong giây lát.
- Tôi định mời cô đi ăn tối với tôi, anh nói hết sức nhỏ nhẹ. Trong khi chờ đợi, tôi muốn cho cô xem cái này.
Anh lấy ra từ trong tập hồ sơ của Laurie, một bức ảnh được phóng lớn. Trong bức ảnh có rất nhiều đường chỉ chằng chịt khó nhận thấy rõ chính xác bức hình.
- Đây là tấm hình được phóng to mà hôm trước Laurie đã xé nát khi cô được nhập viện vào đây, anh cắt nghĩa. Người chuyên gia làm công việc này thật khéo tay phải không? Cô hãy cho biết cô thấy gì trong đó?
Sarah xem xét tấm hình rồi nhún vai.
- Lần đầu tiên tôi không để ý là Laurie đang khóc. Ảnh cây và nhà đổ nát, có phải một nhà để rơm rạ ở phía sau không? Nó không giống bất cứ hình ảnh nào tại Ridgewood cả. Thế tấm hình này được chụp ở đâu vậy?
Rồi cô chau mày lại.
- Hãy khoan! Laurie đang học mẫu giáo ba buổi chiều trong tuần. Họ thường cho các em đi cắm trại trong các công viên hay quanh các hồ. Có rất nhiều nông trang như thế này quanh công viên của khu Harriman State. Nhưng tại sao tấm hình này hình ảnh lạ đến như vậy?
- Tôi đang cố khám phá ra bí mật này đây, Justin trả lời và kích hoạt máy thu hình ngay lúc Laurie bước vào trong phòng.
Laurie ráng nhìn vào bức ảnh.
- Chuồng gà ở phía sau nông trang, cô thì thầm. Xảy ra nhiều chuyện khủng khiếp lắm.
- Chuyện gì Laurie? Justin hỏi.
- Đồ con ngu, đừng nói gì hết. Hắn sẽ hay được và mày biết sau đó hắn sẽ làm gì với mày mà.
Sarah bấu chặt mấy ngón tay lại. Đây là một giọng mà chị chưa hề nghe bao giờ, giọng của một thằng con trai còn trẻ rất cương nghị. Laurie chau mày. Dù cho bộ mặt của Laurie có thay đổi đôi chút nhưng miệng thì mím lại như đã quyết định một điều gì đó. Cô đánh tay này vào trong lòng bàn tay kia.
- Xin chào! Justin nói với giọng tự nhiên. Anh là người mới à? Thế anh tên gì?
- Mày hãy rúc vào trong cái xó của mày đi. Đó là giọng nói yểu điệu của Leona. Nghe đây bác sĩ, tôi biết là con mụ Kate đó muốn chơi tôi nhưng chuyện đó không dễ đâu.
- Này Leona, tại sao cô cứ giở cái trò ngăn cản họ hoài vậy? Justin hỏi.
Sarah nhận thấy ông ta đang áp dụng một chiến thuật khác đây. Giọng của ông ta trở nên khiêu khích hơn.
- Bởi vì mọi người đều tấn công vào tôi. Tôi tin ở Allan nhưng ông ta lại chế giễu tôi. Rồi tôi cũng đặt niềm tin nơi ông khi ông bảo chúng tôi viết nhật ký đi và ông lại nhét tấm hình đó vào trong cuốn tập.
Tóc của Laurie phủ trước mặt cô. Cô hất chúng ra sau một cách máy móc.
- Không thể nào, cô không phải là người tìm thấy tấm hình đó.
- Phải, chính tôi đã nhìn thấy nó. Giống như tôi tìm thấy con dao chết tiệt kia trong túi xách của tôi vậy. Tôi rất khỏe khi tôi đến gặp Allan và ông ta ngủ hết sức ngon lành đến nỗi tôi không muốn gọi ông ta dậy để rồi bây giờ tất cả mọi người đều buộc tội tôi chỉ vì ông ta đã chết.
Sarah nín thở! Mày không được phản ứng, chị tự nhủ, mày không được làm cho nó xao lãng.
- Cô có thử gọi ông ta dậy không? Justin nói băng giọng bình thản như đang nói một lời nhận xét về thời tiết.
- Không! Tôi đang định nói cho ông ta biết, tôi không biết giải quyết ra sao nữa. Con dao trong nhà bếp đã biến mất. Sarah, Sophie và cả bác sĩ Carpenter, ai cũng biết tại sao tôi đã lấy nó. Tôi không có lấy con dao. Sau dó Allan lại cười nhạo tôi… Vậy thế ông có biết tôi định làm gì không? Không cần nghe trả lời cô liền nói tiếp. Tôi sẽ làm cho tên đó thấy. Tôi sẽ tự sát ngay trước mắt ông ta, làm cho ông ta phải hối hận với cách mà ông ta đã đối xử với tôi. Tôi không muốn tiếp tục sống nữa vì không có điều gì tốt đến với tôi trong cuộc đời này.
- Như vậy, cô đã đến nhà ông ta và cửa sổ lớn thì mở toang phải không?
- Không, tôi không bao giờ trèo qua cửa sổ cả, mà bằng cánh cửa lớn của phòng làm việc mở ra hàng hiên. Cái khóa bị hư rồi, và ông ta đang ngủ say. Tôi vào trong phòng ngủ đó. Trời ơi! ông có điếu thuốc nào không?
- Có chứ! Donnelly chờ cho Leona ngồi lại cho thoải mái với điếu thuốc được đốt trong tay, để hỏi thêm “Thế Allan đang làm gì khi cô đã vào trong phòng”.
Cô nhoẻn cười.
- Ông ta đang ngáy, ông có tưởng tượng được không? Màn trình diễn tuyệt vời của tôi đi toi rồi. Ông ta nằm co ro trên giường như một đứa con nít, hai tay ôm lấy cái gối, đầu tóc bù xù và ngáy khò khò. Giọng nói dịu trở lại và hơi do dự. Ba tôi cũng hay ngáy và mẹ tôi nói đó là điều duy nhất mà bà muốn thấy đổi nơi ông ấy. Ông ta có thể làm cho một người chết phải thức dậy khi ông ta ngáy.
“Đúng vậy, Sarah nhớ lại, không sai chút nào”
- Và cô đang cầm con dao phải không?
- Ồ cái đó hả… Tôi bỏ cái túi của tôi xuống ngay chân giường, tay đang cầm con dao. Rồi tôi để nó trên cái túi. Tôi mệt quá rồi và ông biết chuyện gì xảy ra sau đó không?
- Cô nói cho tôi biết đi.
Giọng nói thay đổi hoàn toàn, trở thành giọng của Debbie. “Tôi nghĩ đến tất cả những lần mà tôi không cho cha tôi đặt tôi ngồi trên đùi hay hôn tôi sau khi tôi trở về nhà, nên tôi mới nằm xuống cạnh Allan, ông ta không hề hay biết gì, cứ tiếp tục ngáy như thường”.
- Rồi chuyện gì đã xảy ra Debbie?
Ôi Chúa ơi! con cầu xin Ngài, Sarah cầu nguyện.
- Sau đó tôi sợ quá, sợ ông ta dậy bất thình lình và giận tôi, để đi nói xấu tôi với ông khoa trưởng một lần nữa. Tôi mới đứng lên và rón rén bước ra khỏi căn phòng. Ông ta không hề biết là tôi đã đến đó.
Cô cười khúc khích như thể một đứa bé vừa mới chơi xấu một vố vậy.
Justin đưa Sarah đi ăn tối tại tiệm Neary trên đường 57 Phía Đông.
- Tôi là khách thường xuyên của nơi này, anh nói trong lúc ông chủ Neary tiến về phía họ với nụ cười trên môi. Justin giới thiệu Sarah “Đây là một người đang cần lấy sức lại đấy Jimmy.”
Khi ngồi vào bàn, anh nói tiếp:
- Tôi nghĩ là những ngày vừa trôi qua cũng khá khó nhọc cho cô. Tôi có thể kể chuyện về nước Úc cho cô nghe được không?
Sarah không thể ngờ là mình có thể ăn đến hết một bánh mì kẹp thịt nướng thêm một dĩa khoa tây chiên. Khi nghe Justin gọi một chai rượu chianti, cô phản đối ngay.
- Xin đừng gọi, anh thì có thể về bộ nhưng tôi thì phải lái xe đấy.
- Tôi biết mà, nhưng mới có chín giờ. Chúng ta sẽ thong thả đi về nhà tôi để tôi mời cô một tách cà phê.
Một đêm hè đẹp trời của New York, Sarah thầm nghĩ sau khi họ ngồi ngoài hiên nhâm nhi một tách expresso. Nào là ánh đèn trên các cành cây quanh quán Tavem on the Green, những tán lá um tùm, nào là ngựa và xe độc mã, người dạo chơi và người tập thể dục với môn chạy bộ. Nó quá khác cảnh tượng mấy căn phòng có khoá kèm song sắt của nhà tù.
- Tôi xin anh nói thật, cô yêu cầu. Có một chút hy vọng nào từ những tiết lộ của Laurie hay đúng hơn là của Debbie, khi cô nói là mình đã nằm cạnh Allan Grant mà cứ để yên cho ông ta ngủ là thật không?
- Theo những gì tôi hiểu về Debbie, tôi chắc là thật.
- Ý ông muốn nói là có thể Leona đã nắm lấy quyền hành động khi Debbie định ra đi phải không?
- Leona hay một nhân cách nào đó mà chúng ta hề chưa thấy xuất hiện.
- Ra thế! Hình như tấm ảnh có gợi lại cho Laurie một kỷ niệm nào đó, nhưng là kỷ niệm gì mới được?
- Tôi nghĩ chắc có một chuồng gà tại nơi mà Laurie bị giam giữ suốt hai năm trời đó. Tấm hình đã gợi nhắc lại cô nhớ một sự kiện đã xảy ra tại đó. Với thời gian, thế nào chúng ta cũng biết được đó là việc gì.
- Nhưng thời gian của chúng ta quá eo hẹp. Sarah không biết là mình đã khóc trước khi cảm nhận nước mắt đang chảy dài trên má. Cô đưa tay lên bụm miệng, cố không cho các tiếng nấc thoát ra ngoài.
Justin ôm cô vào lòng.
- Em cứ để mặc đi Sarah, anh nói thật dịu dàng.