← Quay lại trang sách

- 102 . 103 -

Thomasina Perkins run lên vì thích thú khi đọc lá thư của Sarah Kenyon, yêu cầu bà viết một lá thư nói tốt về Laurie cho ông chánh án.

“Bà cũng nhớ là Laurie hoảng sợ đến mức nào, Sarah viết, và bà là người duy nhất đã thấy cô đi cùng mấy kẻ bắt cóc. Phải làm cho ông chánh án hiểu được Laurie hồi lúc nhỏ đã bị chấn thương tâm thần như thế nào. Bà hãy vui lòng nhắc lại trong lá thơ cái tên mà bà đã nghe người đàn bà gọi người đàn ông khi họ đem Laurie ra khỏi quán ăn. Sarah kết luận bằng việc có một người đàn ông đã từng bị kết án về tội dụ dỗ gái vị thành niên trong vùng Harrisburgh vào đúng cái thời điểm đó và cho dù cô không có bằng chứng nào hết nhưng cô cũng có thể gợi ý là chính hắn đã bắt cóc Laurie.

Thomasina đã kể rất nhiều lần cách mà bà đã nhìn thấy Laurie và điện cho cảnh sát nhiều đến mức có thể viết được thành sách, chỉ có điều điểm mấu chốt không khớp mà thôi.

Vào ngày đó, người đàn bà không gọi người đàn ông bằng cái tên Jim. Thomasina ngay lúc này dám quả quyết như thế. Bà không thể nào thông báo cái tên đó cho ông chánh án được. Bà rất tiếc là Sarah đã phí nhiều thời giờ và tiền bạc để đi theo một hướng sai lệch như thế.

Thomasina Perkins đã mất niềm tin nơi Mục sư Bobby Hawkins. Bà đã viết hai lá thư để cảm ơn ông ta trong việc mời bà tham dự buổi truyền hình kia, nói rõ là bà không hề nghi ngờ lời nói thiêng liêng, rằng đúng ra họ phải chờ lâu hơn nữa để nghe lời của Chúa. Quả thật vậy, cái tên mà Chúa đã nói vào tai bà là tên của người phục vụ trong nhà hàng. Có thể nào họ ráng thử lại một lần nữa được không?

Mục sư Hawkins không thèm bỏ công ra trả lời cho bà. Đương nhiên là bà có tên trong sổ địa chỉ của ông ta, bởi vì mỗi khi bà kẹp theo hai đôla trong lá thư, bà đều nhận thư hồi âm yêu cầu gởi tiền nhiều hơn nữa.

Đứa cháu của bà đã thu băng lần mà bà xuất hiện trong chương trình “Giáo Đường Trên Làn Sóng” và Thomasina xem đi xem lại không biết chán. Và khi sự tức giận của bà Thomasina với Mục sư Hawkins mỗi ngày một lớn thêm thì những điều kỳ lạ của chương trình này càng làm cho bà nhận ra rõ hơn. Cái cách mà miệng của ông mục sư để ngay sát lỗ tai của bà khi bà nghe cái tên kia. Và ông ta cũng không nắm rõ được tên của Laurie vì ngay lúc đó ông ta gọi cô bằng cái tên Lee.

Với một lương tâm trong sáng, bà đã viết một lá thư nhiệt tình cho ông chánh án, mô tả các làn nước mắt và cơn khủng hoảng thần kinh của Laurie bằng những lời lẽ thống thiết nhất nhưng không đá động đến cái tên Jim. Bà gởi một bản sao lá thư đó cho Sarah, nhấn mạnh thêm đến lỗi lầm của mục sư Hawkins khi ông ta gọi Laurie bằng tên Lee.

103

- Cũng sắp đến rồi bác sĩ à – Laurie nói với Donnelly một cách lạnh nhạt khi cởi bỏ đôi giày để nằm lên đivăng.

- Cái gì sắp đến vậy Laurie?

Ông chờ nghe nói đến nhà tù nhưng cô lại nói “Con dao”.

Rồi chính Kate là người nói tiếp.

- Này bác sĩ, tôi nghĩ là ông và tôi đã làm hết khả năng của mình rồi đúng không?

- Thôi mà Kate, ông đáp lại, điều này không giống cô chút nào hết. “Có thể nào Laurie đang nghĩ đến việc tự tử không vậy? ông thầm nghĩ”.

Một tiếng cười chua cay.

- Kate biết rõ nguy cơ gì đang chờ cô mà ông bác sĩ thân mến của tôi ơi! Ông có điếu thuốc nào không?

- Có chứ, nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy Leona?

- Thì gần đến hồi kết thúc rồi. Lúc này ông chơi gôn khá lắm đó.

- Cám ơn!

- Ông thương Sarah lắm có đúng không?

- Vâng, nhiều lắm!

- Vậy ông hãy làm sao cho chị ấy bớt khổ đi nhé, được không!

- Nhưng về chuyện gì mới được?

Laurie ưỡn người ra.

- Tôi nhức đầu quá đi, cô than thở. Dạo này chuyện đó không chỉ xảy đến lúc ban đêm mà thôi. Mới hôm qua đây, trong khi Sarah và tôi đang chơi gôn, tôi tình cờ thấy được bàn tay đang cầm một con dao.

- Laurie ơi! càng ngày các kỷ niệm càng lộ rõ hơn. Có thể nào cô đừng kềm hãm chúng được không?

- Người ta không thể nào loại bỏ được một cách dễ đàng những kỷ niệm xấu. Ai mới nói vậy, Laurie hay là Kate? Đây là lần đầu tiên mà Justin không thể xác định được. Tôi đã làm nhiều việc xấu xa, nhiều việc thật ghê tởm, cô nói. Một phần trong thâm tâm của tôi luôn nhớ chúng.

Justin bất ngờ có một ý nghĩ.

- Nào hãy đi với tôi một vòng ra ngoài vườn đi. Chúng ta hãy đi xem mấy đứa trẻ nít chơi đi.

Trẻ nít bu quanh các xích đu và cầu trượt, các mâm quay cũng như các tay đu. Bọn chúng ngồi cạnh các bà mẹ và các bà vú cảnh giác. Chúng cười đùa, gọi tên nhau, tranh giành đến phiên được chơi xích đu, Justin để ý đến một cô bé khoảng bốn tuổi, đang hào hứng chơi với một trái banh. “Con không được đi xa đó nghe Christy”. Đang dồn hết tâm trí vào trái banh, dường như con bé không nghe lời dặn đó. Cuối cùng bà vú phải đứng lên, chụp lấy trái banh. “Tao đã bảo mày chỉ được chơi trong cái sân này mà thôi, bà ta rầy la. Nếu mày thấy trái banh ra đường, mày sẽ bị xe cán chết, biết không?”

- Con quên mất! Trên gương mặt nhỏ bé đó tỏ ra ăn năn và khi xoay mặt qua thì thấy Justin và Laurie đang nhìn mình. Mặt con bé liền sáng ra, bỏ chạy về phía họ. “Mấy người có thích cái áo pun của cháu không? con bé hỏi.

Bà vú can thiệp vào. “Mày không được quấy rầy người ta như thế”. Rồi cười như muốn xin lỗi bà nói tiếp “Bởi vì Christy nghĩ rằng tất cả quần áo của cô đều đẹp”.

- Cô bé có lý đấy, Laurie đáp lại. Cái áo pun đó đẹp lắm dấy.

Vài phút sau họ trở về bệnh viện.

- Cô hãy thử nghĩ con bé đó đang bị trò chơi cuốn hút, lần hồi đi ra mé đường và có một người nào đó bắt cóc nó, bỏ nó lên một chiếc xe hơi rồi biến mất, sau đó lạm dụng cô. Cô có tin là nhiều năm sau đó cô sẽ tự trách mình về chuyện đó không?

Mắt của Laurie ửng lệ. “Một điểm cho ông đó bác sĩ”.

- Vì vậy cô cũng phải độ lượng với chính mình giống như cô tỏ ra với con bé đó, nếu như một chuyện gì đó ngoài ý muốn của cô đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Họ trở về phòng khám của Justin. Laurie nằm dài trên chiếc đi văng.

- Nếu con bé đó bị bắt cóc và đưa lên chiếc xe trong ngày hôm nay… Cô do dự.

- Có thể nào cô tưởng tượng được việc gì sẽ xảy đến cho cô bé đó không Laurie?

- Con bé đó muốn trở về nhà. Mẹ cô sẽ giận dữ vì cô bỏ ra đường một mình. Trong mấy người láng giềng có một tên lái xe như điên vậy. Mẹ có bảo con bé không được bước ra cửa một mình, vì nó có thể bị xe cán. Họ yêu đứa con của họ nhiều lắm, gọi nó là phép màu nhỏ bé của họ.

- Nhưng mấy tên kia không muốn đưa con bé trở về nhà có đúng không?

- Không. Họ lái xe không ngừng. Con bé khóc và người đàn bà đó đánh nó, bắt nó phải nín. Người đàn ông với đôi tay đầy lông bồng nó lên và đặt nó ngồi lên đùi ông ta. Hai bàn tay của Laurie không ngừng mở ra rồi nắm lại.

Justin nhìn cô đang hai tay ôm lấy vai mình. “Tại sao cô làm như thế?”

- Họ bắt con bé bước ra khỏi xe. Trời lạnh lắm. Nó muốn đi tiểu nhưng người đàn ông đó muốn chụp hình nó và bắt nó phải lại đứng cạnh một cây.

- Có phải đó là tấm hình mà cô đã xé vào cái ngày mà cô đến bệnh viện lần đầu tiên và làm cho cô nhớ lại mấy kỷ niệm đó không?

- Phải, phải!

- Và phần lớn thời gian, con bé đó ở với ông ta… phần lớn thời gian cô ở với ông ta có đúng không?

- Ông ta đã hiếp tôi, Laurie hét lên. Tôi không biết chuyện đó xảy ra hồi lúc nào, nhưng mỗi lần hát thánh ca xong, ông ta đem tôi lên trên kia và ông ta làm điều đó. Cứ như thế, lúc nào ông ta cũng làm cho tôi đau.

Justin chạy lại vỗ về đứa bé gái đang khóc nức nở.

- Thôi mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng cô hãy nói cho tôi biết coi đây có phải là lỗi của cô không? ông hỏi.

- Ông ta lớn quá mà. Tôi cố hết sức để đẩy ông ta ra. Tôi không thể làm gì được để cho ông ta ngưng lại, cô hét lên. Tôi không thể làm gì hết.

Đây là thời điểm đặt ra câu hỏi “Vậy chớ Opal có mặt ở đó không?”

- Đó là bà vợ của ông ta. Nói xong Laurie giật nẩy người, mím môi lại và nhắm mắt. Bác sĩ ơi, tôi mới vừa nói ra một từ cấm kỵ.

Thằng con trai chín tuổi không cho phép bất cứ kỷ niệm nào được trỗi lên trong ngày hôm nay.