- 114 . 115 -
Justin phóng hết ga về hướng New Jersey bằng tất cả khả năng của mình, luôn miệng tự thuyết phục rằng Laurie sẽ không bị gì đâu. Chắc cô đã về thẳng nhà rồi để gặp lại Gregg. Nhưng trong lúc sáng nay, cô đã tỏ ra quá khác lạ. Anh đã phát hiện ra một cái gì đó đã làm cho cô bối rối. Tựa như một sự nhượng bộ. Đúng rồi nhưng tại sao mới được chứ?
Ngay khi vừa mới lên xe, anh cố bắt liên lạc với Sarah trên điện thoại để báo cho cô biết những gì anh vừa khám phá về hai tên Hawkins, nhưng trong căn hộ, không có người trả lời. Cứ mỗi mười phút anh lại nhấn nút gọi lại tự động.
Anh đang lăn bánh trên quốc lộ 17 khi điện thoại reo. Gregg vừa đến căn hộ và Sarah đã đi ra ngoài rồi, anh ta báo cho Justin như thế. Anh ta đang chờ Laurie về trong phút chốc.
- Anh không được để cô một mình, Justin dặn Gregg. Bọn Hawkins là những kẻ bắt cóc đấy, tôi tin chắc như thế.
- Hawkins à, đúng là thứ rác rưởi.
Vừa nghe lời công phẫn của Gregg, Justin mới hình dung hết nỗi khổ mà Laurie phải gánh chịu bao năm qua.
Từ nhiều tháng nay, Hawkins luôn rình mò và làm cho cô phải khiếp sợ, cố làm cho cô trở thành điên loạn. Anh nhấn hết ga, cho xe phóng nhanh hơn lao lên phía trước.
Lại là điện thoại của Gregg.
- Hiện giờ tôi đang ở cùng Moody. Sarah nghĩ Laurie đang ở tại ngôi nhà của Hawkins và chúng tôi đang trên đường tới đó.
- Tôi chỉ đến đó có hai lần thôi. Mấy người hãy chỉ đường cho tôi đi.
Anh nhớ lại con đường phải đi trước khi Gregg chỉ xong cách đi đến đó. Đi vòng qua nhà ga, đi ngang qua tiệm bách hoá, chạy thẳng tới Godwin, quẹo trái đại lộ Lincoln…
Anh chạy chậm lại trước hồ bơi Graydon. Người ta đông vô số kể, rất nhiều gia đình cùng con cái của họ băng qua đường để đi vào trong hồ bơi.
Justin tưởng tượng cô gái dịu dàng nhưng yếu đuối như Laurie đang ở trong tay con quái vật đã bắt cóc cô, trong lúc cô chỉ là một đứa bé bốn tuổi trong bồ độ tắm màu hồng.
115
Chiếc Buick của Laurie đang đậu trên lối đi. Sarah nhảy xuống xe và phóng thật nhanh lên các bậc thềm. Cô nhấn chuông liên hồi rồi cầm lấy nắm cửa. Cửa không khóa. Ngay khi cô chạy vào bên trong, cô nghe tiếng cửa đóng trên tầng trên.
- Laurie ơi! chị hét thật to.
Carla Hawkins xuất hiện nơi ngưỡng cửa, đầu tóc rối tung, đang cột dây áo choàng lại.
- Sarah ơi, mới một lúc đây thôi, Laurie đến đây với một con dao, bà ta nói lúng túng. Cô hăm dọa sẽ tự sát và Bobby đang cố thuyết phục cô ấy. Cô không nên làm cho cô ấy hoảng sợ, cô nên ở lại đây với tôi.
Sarah hất thật mạnh bà ta sang một bên rồi phóng lên lầu. Ngay trên bậc nghỉ, cô ngó quanh một cái. Ở cuối hành lang, cánh cửa phòng của Laurie vẫn đóng. Cô chạy tiếp về hướng đó, chân gần như không đụng đất. Ngay trước cửa, cô nghe giọng của người đàn ông đang phát ra đều đều như đang tụng kinh. Hết sức cẩn thận, cô từ từ mở cánh cửa ra.
Laurie đang đứng tại một góc phòng, nhìn Bobby Hawkins bằng ánh mắt vô hồn. Cô đang chĩa con dao vào ngay tim mình, mũi dao đã bắt đầu đâm qua lớp da và một vệt máu nhỏ đã loang ra áo của cô.
Hawkins thì mặc một áo choàng dài, tóc thả rủ quanh khuôn mặt ông ta.
- Mày phải làm theo ý của Chúa, ông ta bảo cô như thế. Mày hãy nhớ Ngài đang mong chờ gì nơi mày đó.
Nó đang bắt cô ấy phải tự sát, Sarah nghĩ. Laurie đang trong trạng thái mất hồn không nhìn thấy chị mình. Sarah cố không làm bất cứ một cử chỉ nào bất thường về phía cô.
- Laurie ơi, em Laurie, hãy nhìn chị đây này, chị ta nói thật nhỏ nhẹ.
Nhưng bàn tay của Laurie lại nhấn mạnh thêm một chút nữa.
- Tất cả mọi tội lỗi đều phải bị trừng phạt, Hawkins tiếp nói bằng một giọng mê hoặc. Mày không bao giờ được phạm tội nữa.
Sarah nhận thấy một vẻ bất biến trên khuôn mặt của Laurie.
- Laurie, không được! chị ta la lên. Laurie, em không được làm thế!.
Mấy giọng này sao mà ồn quá vậy.
Lee hét thật to “Dừng tay lại!!”
Debbie thì khóc nức nở vì hoảng sợ.
Kate la lên “Đồ thứ nhát gan. Sao mày ngu đến thế không biết nữa!” Giọng của Leona nói lớn hơn hết “Thôi hãy kết thúc cho mau đi!”
Có một người nào khác gọi. Sarah. Sarah! Luôn hết sức mãnh liệt, lúc nào cũng có mặt để chăm sóc cho cô, đang bước về phía cô, hai tay đưa thẳng ra phía trước, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt như muốn van xin “Chị đừng bỏ em nghe, em yêu chị nhiều lắm”.
Các giọng nói đó nhỏ dần. Laurie quăng con dao thật xa và loạng choạng bước về phía Sarah, hai tay đưa rộng ra.
Con dao nằm trên sàn nhà. Ánh mắt sáng ngời, đầu tóc rối bời, cái áo choàng mà Opal đưa cho ông mặc khi Sarah bấm chuông chưa được cột kỹ, Bic cúi xuống, mấy ngón tay chụp lấy con dao.
Lee sẽ không bao giờ thuộc về ông ta. Suốt mấy năm mà ông ta hưởng lạc với cô, ông luôn sợ các kỷ niệm đó sẽ phai nhạt đi. Công việc truyền giáo của ông bây giờ kể như chấm dứt. Cô luôn là sự cám dỗ và sự đọa đày xuống địa ngục của ông. Người chị đã đem cô tránh xa ông vì vậy cả hai phải chết hết mới được.
Laurie nghe tiếng rít đã ám ảnh cô trong suốt một thời gian dài, cô nhìn thấy ánh sáng ngời của con dao trong bóng tối, đang tạo thành các vòng tròn mỗi lúc một lớn dần. “Không!” cô rên rỉ và đẩy thật mạnh Sarah ra khỏi tầm của con dao. Bị mất thăng băng, Sarah té ngã ra sau, đầu đụng vào thành của chiếc ghế đu.
Một nụ cười hiểm ác nở trên mặt ông ta, Bic từng bước một tiến về phía Laurie, dùng con dao để chặn đường cô. Không còn lối thoát. Đứng tựa lưng vào vách tường, Laurie đứng nhìn mặt tên đao phủ của mình.