MƯỜI
Thời gian chỉ làm dịu đi niềm đau chứ với anh thời gian không làm nguôi đi nỗi nhớ em. Mong nhớ cứ cồn cào, cứ gặm nhấm trong anh. Em bảo Ban chỉ huy Tổng công trình đồng ý nhận anh vào phòng Truyền thông của Cơ quan. Đây cũng là điều hay, hai đứa cùng làm thế này thì tốt quá. Ở đâu cũng được, làm gì cũng được miễn hai đứa luôn bên nhau, rồi chúng ta sẽ có những đứa con, chúng ta sẽ nuôi chúng nên người. Mọi chuyện rồi sẽ qua mọi cái rồi sẽ đến. Chúng ta trân quí ngày hôm qua, cố gắng hôm nay và mơ ước cho mai sau, em nhỉ.
Khi nhớ em tôi chỉ biết nhảy tàu ra Huế. Nhìn ngôi nhà, nhìn những người thân yêu, đi trên những con đường mà ta thường đi, ngồi những quán cafe mà ta thường đến. Không gian này cảnh vật kia dù chẳng đổi thay nhưng sao lòng ta buồn hiu hắt. Nhiều lúc nghĩ vô thăm em nhưng cứ ngại ngần, cứ chần chừ dù lòng đang thôi thúc. Cuộc sống này đầy rẫy nỗi lo toan, người dân càng ngày càng khó khăn, đói kém cứ lởn vởn đâu đó trong mỗi người. Những thực tại này vẫn không làm tôi thôi nhớ em và tôi quyết định vào Tây Ninh. Nói là làm, tôi chuẩn bị khăn gói quả mướp vắt vai lên đường. Tiền nhận nhuận bút dành dụm bấy lâu cũng chẳng được bao nhiêu. Thời Bao cấp nghĩ đến thật đau đớn rùng mình, nhưng chúng ta lại không quên được. Nó có gì đó vừa xa vừa gần vừa như cổ tích vừa như hôm qua. Nó đưa đến sự khốn khó thì bên cạnh cũng xuất hiện sự cảm thông, sẻ chia và yêu thương của những người cùng khổ.
Tất cả những điều kiện tôi có thể có được thì chỉ còn phương án duy nhất để thực hiện: Nhảy tàu trốn vé để vào Sài Gòn! Trước hết phải điều tra, xem xét kỹ lưỡng ở khu vực ga đi và ga đến, có lối nào có thể vào ga mà không phải qua cửa soát vé. Tiếp theo khi lên được tàu còn phải tìm chỗ nào ngồi kín đáo mà không làm ngứa mắt những nhân viên tàu. Chỉ cần nhìn không ưa mắt, nó hỏi: “Vé đâu?” Là tiêu tán đường với nó. Tàu chợ thì ga nào cũng dừng lại, người lên kẻ xuống tấp nập, gồng gánh tay xách nách mang, í ới gọi nhau như ong vỡ tổ. Lúc đầu tôi ngồi thu lu một góc vừa trốn soát vé vừa quan sát được chung quanh, nhận thấy đi tàu có một bộ phận người buôn bán, chở nhiều hàng nhưng không muốn xuống ga vì phải trả tiền vận chuyển hàng và thuế vụ. Họ thường xuống dọc đường khi tàu chạy chậm. Tôi tham gia khiêng hộ hàng để quăn xuống cửa sổ tàu, nhận lại công với mấy hào lẻ, cũng có khi được vài đồng, góp nhặt vậy cũng ấm lòng.
Tàu gần tới ga Bồng Sơn tôi đã chuyển được mấy kiện hàng thả xuống đất. Tiền công hai đồng chưa kịp lấy thì chị ấy đã nhảy xuống đất khi tàu chạy chậm để chuẩn bị vào ga, tôi xót của nhảy theo lấy tiền, rồi lại phải đi bộ dọc theo đường ray vào ga. Lúc gần đến nơi thì tàu chạy, nhảy theo không kịp đành ở lại đợi tàu sau.
Ngày ấy, những sân ga tỉnh lẻ nó nhỏ xíu nhưng tấp nập người đi kẻ đến. Ga xép ở huyện còn thảm hơn, nó tối om om chỉ sáng mỗi cái nhà ga bé tẹo. Tôi tìm một góc khuất ngồi chờ chuyến tiếp theo. Móc cái bánh ú mua khi sáng, lá gói khô khốc như được phơi nắng giòn tang. Bánh gói nửa nếp nửa gạo nhân thì dăm ba hột đậu đen, vậy cũng đã quá tốt cho cái bao tử lép xẹp. Đang ngồi ăn lép nhép chợt nghe mé trái ga có tiếng ồn ào, tiếng em bé khóc rồi tiếng cười rồi tiếng phụ nữ, thì cũng bình thường ở nơi đông người. Tôi ăn tiếp miếng bánh cuối cùng thì bỗng nghe tiếng phụ nữ: Các anh không được đùa thế! rồi lại nghe tiếng khóc trẻ con, tôi đứng lên đi lại, thấy hai thanh niên choai choai chọc ghẹo một cô gái đang bồng con đứng đợi tàu. Bọn nó sổ sàng: Chồng bỏ hả, về với anh đi! Nói xong, một thằng tiến tới bẹo má người mẹ trẻ. Cô gái một tay bồng con, tay kia đẩy nó ra, tôi nóng mặt tiến đến: Không được đùa thế, vợ con tôi đấy! Rồi quay qua cô gái: Em có sao không? Bọn kia thấy có người nhà đến nên gầm gừ bỏ đi. Cô gái tròn xoe mắt nhìn tôi, tôi cười: Không nói thế dễ gì bọn nó để em yên. Cô gái cười cám ơn tôi. Nhà em ở Hoài Xuân, em đi thăm chồng làm Công an ở Tây Ninh, tôi thấy cũng tốt, có người đồng hành trên đường thiên lý sẽ bớt đi cô độc, sẽ không là “Độc lai độc vãng” nữa. Phải thừa nhận một điều rằng ngày ấy con người sống với nhau đầy tình nhân ái. Tôi phụ em xách đồ lên xuống khi đổi tàu, hoặc bồng giúp con khi em cần đi đâu đó. Dù làm gì thì tôi vẫn luôn dõi mắt tới nhân viên soát vé, thấy nó xuất hiện là tôi phải lẩn tránh ngay, tránh tuyệt đối không thể để nó bắt. Sẽ rất ê mặt nếu bị tóm ngay trước mặt cô em mới quen. Phải giữ thể diện chứ lị. Cảnh giác cao độ nhưng rồi cũng không qua khỏi nắng, tôi bị tóm khi tàu rời ga Nha Trang. Xế chiều trời khá oi bức, tôi ra chỗ giáp hai toa hóng mát, ở đó cũng có mấy thanh niên trạc cỡ tôi đứng. Bỗng tụi nó bu vào thanh lan can nhoài người ra ngoài. Tôi quay lui thì thấy bóng áo xanh của soát vé, không còn cách nào khác, tôi đi gần như chạy qua toa sau để núp. Sắp ngang qua chỗ hai mẹ con cô em ngồi thì bên kia đi lại cũng có tên áo xanh soát vé. Thôi chết, lần này hết thoát rồi, bị bắt vì tội trốn vé trước mặt cô em, trời ạ. Tên áo xanh tiến tới hỏi một cách cộc lốc: Vé đâu? Hầu như trời sinh ra chúng là để phát ra những âm thanh khô khốc ấy. Tai tôi lùng bùng, nó phát lại: Vé đâu? Mặt tôi xanh như đít nhái chuyển sang đỏ lừ khi sự việc lại diễn ra ngay trước chỗ hai mẹ con cô gái mới quen. Tiếng the thé “Vé đâu” vừa dứt thì một âm thanh trong trẻo ngọt ngào từ chỗ em ngồi phát ra: Dạ, vé đây ạ! Tôi quay nhìn em như nhìn một vị Thiên sứ từ trời cao xuống cứu vớt linh hồn thằng tôi. Em chìa hai vé Nha Trang - Sài Gòn ra. Hóa ra khi tới ga Nha Trang em nhờ tôi bồng con em đi vệ sinh là đây sao? Em thật tinh tế, một cô gái nông thôn mà ý nhị đến lạ thường. Cám ơn em, cám ơn những con người luôn tử tế, đồng cảm với nhau.