← Quay lại trang sách

MƯỜI BA

“Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, Ngài chỉ cho bạn một phần mà thôi, bạn phải tự mình nỗ lực để lấy phần còn lại”.

Hai mươi năm sau.

Cuộc đời vật đổi sao dời, dâu bể tang thương, mọi cái đều dịch chuyển đổi thay, mọi vật trong đời không gì ngoại lệ.

“Thôi hãy bình yên ngủ đi em

Trăng thanh gió mát sương buông rèm

Đêm đêm nghe suối reo ngoài bãi

Ru giấc ngàn thu, ngủ đi em.

Rồi có khi nào chợt nhớ quê

Anh xin làm gió đưa em về

Muôn năm chốn cũ đường xưa nhớ

Em ngủ bình yên, sao tái tê.”

Khu du lịch Nhất Tự Sơn đi vào hoạt động, tôi được Cty phân công phụ trách khu du lịch. Vừa quản lý khu du lịch vừa công trình cảng cá Dân Phước, công việc rất mất thời gian, tôi đề nghị Cty điều chuyển đến một thư ký.

Sáng nay về Tuy Hòa có việc chiều ra lại Sông Cầu. Đoạn đường năm mươi cây số do đi lại thường xuyên nên thấy cũng không xa bao nhiêu. Chiều nay không gấp gáp gì nên rong xe ngắm cảnh. Thú thật đi nhiều lần nhưng chưa khi nào có thời gian để ngắm cảnh. Qua khỏi gành Đỏ, tôi cho xe chạy chầm chậm vì vừa rồi đi qua một nhà ai đó trồng rất nhiều hoa hồng. Tôi không phải là người quá yêu thích hoa hồng nhưng một khoảng thời gian dài từ ngày Em đi, rồi vào làm công trình kè đường Qui Nhơn - Sông Cầu, kè chắn sóng Tam Giang - Mỹ Hải, KDL Nhất Tự Sơn, cảng cá Dân Phước đã làm con người tôi trở nên khô khốc, tóc tai râu ria lởm chởm nên đôi khi cũng cần làm một cái gì đó cho tâm hồn dịu nhẹ, thăng bằng trở lại. Chợt nghĩ thế nên vườn hồng nhà ai đó đã gợi cho tôi thoáng chút bâng khuâng. Đi chậm hơn chút nữa để khỏi phải vượt qua như vừa rồi. Cho xe dừng lại dưới chân dốc Quýt một đoạn tôi tấp qua lề trái, vườn này hoa không nhiều nhưng cũng đẹp rực rỡ. Vào chào chủ nhà, mời anh ấy điếu thuốc, khen anh ấy có vườn hoa quá đẹp rồi xin được... Đi quanh ngắm hoa, cuối cùng đề nghị nếu được anh cho tôi một bông hồng. Vâng chỉ một bông hồng! Tôi nhận bông hoa, cám ơn rồi chào anh ra về. Tôi đặt đóa hoa hồng vào giỏ xe, hồn tươi phơi phới lên xe chạy về Nhất Tự Sơn. Suốt mấy năm nay tôi chưa tặng hoa cho ai bao giờ, chừ nghĩ vui rằng: Người gặp đầu tiên sẽ được tôi tặng đóa hồng này. Niềm vui và ý nghĩ vu vơ ấy theo tôi suốt đoạn đường. Cũng có khi người được tặng ấy lại chính là thằng tôi, vì gần tới nơi rồi mà không gặp được ai, chỉ toàn là đực rựa vẫy tay chào hỏi. Tất nhiên chẳng đàn ông nào lại tặng hoa hồng cho đực rựa cả. Về tới phòng tôi để xe ngoài sân, cầm bông hồng định đem cắm vào ly ngắm cho đời thêm tươi cũng được. Vừa bước chân lên hiên: Em chào anh ạ! Tôi ngạc nhiên: Chào T, em tìm anh à, chờ có lâu không? T bước ra hiên: Ái chà chà, cô nào tặng anh hoa hồng thế? Tôi cầm lên: Hoa anh xin dọc đường, định sẽ tặng nó cho người con gái nào anh gặp đầu tiên. Người gặp đầu tiên là em đấy. Nói xong tôi tặng cho T, em cám ơn và cho biết em được điều về đây làm thư ký cho tôi. Một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong tôi và T từ đóa hồng ấy. Chẳng biết em có yêu hoa không nhưng nhìn em chăm sóc, đóa hồng tươi rất lâu trên bàn làm việc của tôi. Từ khi có T căn phòng như rạn rỡ hẳn lên. Thường mỗi bữa ăn tôi hay ra quán, giờ thì cả hai cùng dùng bữa tại phòng.

Một hôm, chiều thứ bảy rảnh rang hai anh em ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, T chợt hỏi: Lâu nay anh Uyên đã chọn được cô nào trong Cty chưa? Tôi buột miệng: Khó nói lắm! T cười: Có cả mấy chục nàng xinh như mộng, anh chần chừ gì nữa, nhanh còn cho tụi em ăn bánh chứ. Tôi chưa biết phải trả lời với T như thế nào bởi công việc nhiều và liên tục, các công trình cần hoàn thành nên tôi cứ lao đầu vào. Nay công việc tương đối ổn, để T không đặt ra những câu hỏi khó, tôi nói: Anh có rồi, đã chọn cô nàng cho mình rồi em. Tưởng trả lời thế là yên chuyện, nào ngờ T hỏi dồn: Ai, ở đâu? Cho em biết với. Hỏi dồn thế tôi đâm ra luống cuống. Bởi môt thời gian dài Em đi xa, tôi đã rất buồn, ngoài thời gian lao vào công việc đêm về lại nhớ đến các con. Cứ thế nắng mưa công trình, cứ thế cát trắng biển xanh đã làm tôi khô cứng, như những cây dương liễu chắn gió xác xơ. Cũng vì lẽ đó tôi chẳng để ý gì chung quanh, tôi không quan tâm đến chính mình. Các em trong Cty rất thương và quí tôi nhưng chúng thấy tôi xa xôi quá, thấy gần trong gang tấc mà lại mịt mù xa. Chiều nay, T hỏi thế nên tôi lúng túng, đang tìm cách hoãn binh chợt một ý tưởng thoáng qua: Cho nhỏ T choáng nó sẽ hết bắt bí. Đợi nó dí thêm lần nữa tôi thú nhận: Ừ, trong Cty mình, em có muốn xem hình không? Mắt nhỏ sáng rực: Em không nói cho ai biết đâu, cho em xem đi. Tôi ngồi nghiêm chỉnh để T tin và đề phòng nếu có... phản ứng bạo lực thì tôi còn đường chạy. Tôi nói: Anh treo ảnh trong phòng mà em không thấy đấy thôi T dáo dác nhìn quanh: Đâu nào? Tôi chỉ vào góc phòng: Đấy, em lại đó sẽ thấy. T háo hức chạy lại, ngay trước mặt em, bức tường đối diện có tấm gương soi khá lớn, tôi hỏi: Em thấy chưa? T tròn mắt: Em vẫn chưa thấy. Tôi cười: Đang nhìn em đấy! T hiểu ra tự nhiên mặt đỏ bừng nhìn tôi: Anh hay đùa.

Bắt đầu từ đó, nhỏ T ít nói hơn và trong lòng tôi có cái gì đó cứ bâng khuâng, dịu nhẹ len vào, mỗi lần qua công trình cảng cá cũng muốn quay về sớm hơn, mong từng bữa cơm có không khí gia đình mà tôi và nhỏ T ngồi ăn. Những đêm trăng cùng nhau đi dạo trên bãi biển, nhìn từng con sóng ánh vàng đua nhau xô vào bờ. Tôi nhìn ra khơi xa thăm thẳm, nắm lấy tay em: Trước đây anh thường ra biển một mình, đêm bầu trời đầy sao thật yên lành. Xa xa là ánh đèn chài, đèn trên những lồng tôm hùm thắp sáng thêm cho những vì sao. Anh thường đi một mình như thế. Thật ra không phải chỉ một mình, anh đi với biển, giờ thì bên anh có em và cả biển nữa, hãy cùng anh đi tiếp cuộc hành trình nha em yêu. Gió biển khơi về khuya lồng lộng, em nép sát vào tôi: Mình ngồi ngắm sao đi anh. Chúng tôi tựa lưng nhau nhìn lên bầu trời sao, tôi hỏi: Nếu có điều ước, em ước gì? Em quay lại ghé sát vào tai tôi: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, con chúng ta sẽ lớn lên trong tình yêu thương ấy.

Trên mặt biển mênh mông, đường chân trời vừa pha sắc tím, hai đứa nhảy ùm xuống biển bơi về phía những con sóng đang ửng hồng đằng Đông.

Phạm Tú Uyên

HẾT