← Quay lại trang sách

Tập 2

Cơn mưa bất chợt đổ xuống thành phố, như hối hả trút cho hết những giọt nước cuối cùng của mùa mưa. Mặt đường loang loáng nước. Nước bắn tung tóe từ những vòng xe quay cuồng. Hàng cây hai bên đường cũng nghiêng ngã dưới những giọt nước. Nhưng đe dọa nhất vẫn là tiếng sâm rít trên không trung.

Vương Lan choàng vội chiếc áo mưa, vẫn lì lợm phóng xe trên đường. Đầu óc cô ngập chìm trong những ý nghĩ khắc khoải, không còn tâm trí đâu để cảm nhận những thứ xung quanh mình.

Cô rẽ vào con đường đến nhà Quốc Toàn. Chiều nay cô đến tìm mà không hẹn trước với anh. Nếu Quốc Toàn ở nhà thì tốt, còn không thì gặp Hoàng Trường. Cả anh ta, cô cũng cần tìm để hỏi cho ra lẽ.

Vương Lan ngừng xe trước cổng nhà. Người mở cửa cho cô là Trường chứ không phải Quốc Toàn. Hôm nay anh có vẻ lặng lẽ. Lần đầu tiên thấy Vương Lan mà anh không nhướng mắt nheo mày giễu cợt, làm cô cũng thấy hơi lạ.

Vương Lan cởi áo mưa khoác trên xe, rồi bước vào phòng khách. Cô nói như giải thích:

− Tôi đến tìm anh Toàn, có anh ấy ở nhà không vậy?

− Không.

− Ảnh đi đâu anh biết không?

− Không.

− Vậy chừng nào ảnh về?

− Không biết.

Vương Lan khó chịu nhìn anh ta rồi làu bàu một mình:

− Không làm gì coi được cả.

Quả thật hình như bất cứ điều gì ở anh ta cũng đều làm cô bực mình. Mấy lúc Trường ồn ào thì cô ghét, chỉ muốn thấy anh ta nghiêm chỉnh. Giờ anh ta nghiêm chỉnh, cô cũng không hài lòng được. Có nhất thiết phải nói năng cộc lốc vậy không?

Vương Lan ngồi im, cô đợi Trường lên tiếng trước. Ít ra là anh ta cũng phải hỏi có chuyện gì để cô còn có thể nói cái điều làm mình ấm ức. Đằng này anh ta cứ ngậm miệng như con nghêu, bực mình không chịu nổi.

Cô cố ý im lặng thật lâu xem anh ta im được bao lâu. Vậy mà anh ta im thật. Hôm nay hình như anh ta không bình thường!

Vương Lan liếm môi, nói một cách bực dọc:

− Tôi muốn gặp anh là để hỏi một chuyện.

Cô ngừng lại nhìn, chờ Trường lên tiếng. Nhưng anh ta cũng không mở miệng mà mắt chỉ nhướng lên một cái như hỏi rồi thôi. Anh ta làm Vương Lan thấy bực không chịu nổi, ít nhất cũng phải hỏi một tiếng chứ. Cô đang rất khó nói còn gặp anh ta nữa. Thái độ bất hợp tác kiểu đó khó chịu thật, làm sao ai mở miệng cho được.

Cô bỗng hỏi một cách cáu kỉnh:

− Hôm nay anh làm sao vậy?

− Ý cô muốn hỏi gì?

− Anh không nói gì cả.

− Ừ, đang không muốn nói chuyện. Sao?

− Anh cố tình làm khó tôi phải không?

− Tại sao tôi phải làm khó cô?

− Rõ ràng là anh có ý như vậy.

− Làm khó chuyện gì mới được chứ? Bình thường, cô cũng đâu có muốn nói chuyện với tôi. Sao hôm nay kiếm chuyện vậy?

− Hôm nay khác, hôm nay tôi muốn hỏi anh một chuyện quan trọng.

− Vậy thì nói đi.

Vương Lan thấy hơi dễ chịu một chút. Ít ra anh ta cũng phải thoáng một chút chứ. Cô hỏi thẳng không cần rào đón:

− Tại sao anh lại chịu đính hôn với tôi?

Hỏi xong, Vương Lan nhìn Trường chăm chăm, lòng hồi hộp muốn nổ tung lồng ngực. Cô thấy anh ta nhướng mắt một cái như ngạc nhiên. Có lẽ anh ta không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh ta lại nói nửa đùa nửa thật:

− Tại thích được nêu gương người tốt việc tốt.

Vương Lan vung tay lên bứt rứt:

− Tôi không có đùa. Tôi đến đây không phải để đùa, anh nói thật đi.

Hoàng Trường ngả người ra sau nhìn cô như nhìn một nhân vật lạ:

− Hỏi chi vậy?

− Tôi biết lý do thật.

Rồi nhớ những gì Lâm Thúc đã nói, cô tuôn ra một tràng:

− Nếu không có ý đồ gì đó thì anh đã không đưa gia đình anh đến nhà tôi. Người ta chỉ tốt ở giới hạn nào thôi, không ai đem cả gia đình mình ra giúp người khác như vậy. Anh có thể từ chối mà.

− Sao hôm nay lại đem chuyện đó ra phân tích vậy?

− Anh biết để làm gì?

− Nếu không cần phải biết thì tôi không cần trả lời được không?

− Anh…

Vương Lan tức nghẹn họng. Ghét nhất là cách nói chuyện ngang như cua đó. Cô quát lên nho nhỏ:

− Anh là con trai mà lại ăn thua đủ với con gái, không quân tử chút nào.

− Làm quân tử chi vậy? Tôi đâu có thích danh hiệu đó.

Vương Lan cố nén tức, cũng không thèm trả đũa, cô phẩy tay:

− Nói tiếp chuyện lúc nãy đi! Rõ ràng anh không vô tư khi giúp tôi. Có thật sự là anh vì anh Toàn tới mức vậy không? Thế nếu anh ấy bảo anh chết anh có chết không?

− Nó không bảo vậy đâu.

− Tôi không có đùa.

− Tôi cũng không đùa. Đùa với một người cau có như cô chắc chết. Cô làm bà già thì đúng hơn.

− Tôi thế nào mặc kệ tôi.

Nói xong, Vương Lan im lặng. Cô nhận ra nãy giờ mình cứ đi theo đuôi Hoàng Trường. Anh ta nói một câu là cô cứ bám theo đó mà cãi. Tại sao cô không tìm cách làm chủ câu chuyện chứ.

Nghĩ vậy, Vương Lan ráng dằn cơn tức, cô nói nghiêm nghị:

− Tôi muốn biết lý do khiến anh nghe lời bà nội tôi. Anh phải nói thật vì chuyện đó có liên quan đến tôi.

Hoàng Trường không nói gì. Anh nhìn nhìn vẻ nghiêm trọng của Vương Lan, một nụ cười tinh quái ở khóe môi. Nhìn cách cười đó mà Vương Lan nổi nóng. Đó là dấu hiệu cợt nhả mà cô ghét nhất. Cô muốn làm gì đó để chặn lại nhưng không biết làm cách nào.

Đúng như Vương Lan, Hoàng Trường dùng cái cách bông lơn để trả lời:

− Cứ cho là tôi yêu cô đến phát điên lên, nên ai nói gì cũng nghe đi. Giải thích vậy được chưa?

− Tôi đã nói là tôi không đùa.

− Không, cô đem chuyện đó ra hỏi đùa thì còn đỡ, chứ hỏi nghiêm chỉnh thì quá buồn cười. Cô có biết xấu hổ là gì không vậy?

− Tại sao tôi phải xấu hổ khi hỏi những chuyện liên quan đến mình chứ? Không hề!

Hoàng Trường hỏi thẳng:

− Có phải cô nghĩ tôi có ý đồ gì đó với cô phải không?

Không đợi Vương Lan trả lời, anh nói luôn:

− Nếu nói thẳng ra thì cô sẽ hỏi có phải tôi thích cô nên lợi dụng bà nội để tìm cách trói buộc phải vậy không?

Vương Lan đỏ mặt:

− Tôi không nghĩ như vậy.

− Nhưng cái cách cô tra gạn hỏi thì rõ ràng là như vậy? Cô bảo người ta không ai hy sinh cả gia đình để giúp bạn bè kiều đó, còn tôi thì đã làm như vậy. Vậy thì chỉ có thể kết luận rằng vì tôi thích cô nên làm bất cứ chuyện gì kể cả chuyện kỳ quái.

− Tôi…

Đến lượt Hoàng Trường không để cô được mở miệng, anh nói luôn:

− Tôi chưa thấy cô gái nào thiếu khiêm tốn như cô. Cô nghĩ cô quá xinh đẹp hay quá dễ thương nên ai cũng tìm cách chiếm hữu cô? Sao cô không biết khiêm nhường gì hết vậy?

Vương Lan đỏ bừng mặt, đỏ đến tận chân tóc. Cách chế giễu của Hoàng Trường quả có tác dụng, nó làm cô thấy mình lố bịch kỳ lạ. Đến lúc này cô mới nhận ra mình nói năng hớ hênh và ấu trĩ quá. Giá mà mình cẩn thận một chút thì không đến nỗi.

Vương Lan ngồi cúi gằm mặt, vừa tức mình vừa xấu hổ. Cô cố nghĩ ra câu gì đó gỡ cho mình khỏi tình trạng này, nhưng nghĩ không nổi.

Hoàng Trường nghiêng đầu nhìn cô như quan sát rồi lại tự lắc đầu với vẻ thất vọng:

− Nhiều lúc thấy cô đến tuổi này mà vẫn chưa có người yêu, tôi tội nghiệp cũng muốn yêu giùm nhưng yêu không nổi. Tiêu chuẩn chọn người yêu của tôi rất thấp nhưng cô vẫn không vào được… chậc, thấy tội nghiệp quá!

Thấy đôi môi mím chặt của cô, anh cười một cách khoan khoái và nói tiếp:

− Phải chi cô bớt xấu một chút, tính tình dễ thương một chút, một chút thôi cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi rồi. Đằng này… có cho điểm hào phóng lắm thì cô cũng chỉ được số năm thôi, làm sao tôi yêu cho nổi. Cho nên cô cứ yên tâm đi, tôi không có ý đồ gì đâu.

Vương Lan ngẩng đầu lên:

− Không cần phải hạ người ta như vậy! Tôi sẽ nói thật hết với nội. Thà là chọn anh Thúc chứ tôi không thèm mượn anh làm bình phong. Chỉ cần nghe đến tên anh thôi tôi cũng đã phát điên lên rồi, thấy mặt nữa chắc có ngày tôi vỡ tim vì ghét. Hứ!

Nói xong cô đứng phắt dậy, đùng đùng bỏ ra về. Hoàng Trường cũng không giữ lại. Anh đi theo ra sân, lịch sự dắt xe cho cô. Nhưng Vương Lan đã đẩy anh ta ra, rồi hầm hầm dẫn xe ra cổng.

Đi trên đường mà cô cứ tức đến tối mặt tối mũi. Chưa bao giờ cô bị anh ta làm cho tức đến vậy. Nếu lúc nãy anh ta ở nhà mình thì cô đã không ngần ngại bảo anh ta cút xéo. Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục và bị coi thường như vậy. Đến chết, cô cũng sẽ không quên những gì anh ta đã nói hôm nay.

Tại sao trên đời lại có người ăn nói khó thương đến vậy. Một người như vậy mà anh Toàn chịu làm bạn thì anh ấy đúng là khùng, đúng là điên, đúng là không có mắt có mũi…

Ngay bây giờ về nhà, cô sẽ nói hết mọi chuyện với nội rồi có ra sao thì ra. Bất quá thì cô phải làm theo sự đặt để của bà. Chuyện đó đâu có gì đáng sợ nhất là sau khi cô đã gặp Lâm Thúc.

Bây giờ cô thấy hết sức hối hận. Nếu lúc trước cô không hấp tấp làm theo kế hoạch của anh Toàn thì bây giờ đã không khổ sở như vậy. Sao mà cô ghét Hoàng Trường quá trời là ghét, đến mức không thể ghét một ai nhiều hơn như vậy.

Rất may cho Vương Lan là khi cô về nhà thì Quốc Toàn đang từ trong nhà đi ra. Không nói nhiều, cô dựng xe rồi lập tức túm lấy áo anh nói thật nhanh:

− Lúc nãy em mới vừa đến tìm anh. Nếu không gặp anh ở đây thì tối nay em sẽ trở lại gặp cho bằng được. Anh khoan về, đến đây, ngồi xuống đây nói cho ra ngô ra khoai. Em chịu hết nổi các anh rồi.

Quốc Toàn gỡ tay Vương Lan ra:

− Chuyện gì từ từ nói, làm gì níu kéo giống như đòi nợ vậy? Buông anh ra đi chứ!

Nhưng Vương Lan không để ý cách phản ứng đó, cô lôi Quốc Toàn đến phía băng đá. Vừa ngồi xuống, cô vừa hỏi thẳng ngay:

− Anh phải nói thật với em, có phải nội biết chuyện đóng kịch của mình rồi không?

Quốc Toàn giật mình:

− Sao em biết?

− Anh Thúc nói với em.

Quốc Toàn nhíu mày:

− Gì? Em với ảnh thân nhau nhanh vậy à? Anh nghe nội kể, nhưng anh không ngờ hai người lại thân nhanh như vậy. Lúc trước em không chịu anh ta mà.

− Không chịu lấy chồng chứ không phải từ chối làm bạn. Bây giờ em phát hiện ra ảnh rất thú vị, nói chuyện với ảnh vui lắm chứ không như ông bạn quý hóa của anh.

− Anh ta bảo với em là nội biết chuyện bí mật của mình à?

Vương Lan gật mạnh đầu:

− Ảnh chỉ suy đoán và lập luận rất lô-gic.

Rồi cô kể hết những gì Lâm Thúc nói với cô trong quán cà phê hôm ấy. Quốc Toàn ngồi im chăm chú nghe. Anh thầm phục cách phán đoán sâu sắc của Lâm Thúc, nhưng đồng thời cũng hơi bất mãn. Anh ta nói Vương Lan để làm gì chứ.

Kể xong, Vương Lan bức bối kéo tay Quốc Toàn:

− Anh thấy ảnh nói có đúng không? Nghĩa là có phải không? Vì nội biết nên nội muốn gả em cho anh ta phải không?

− Nếu có vậy thì cũng là vì nội lo cho em. Thằng Trường thuộc mẫu người lý tưởng của con gái, chỉ có em không nhận ra thôi.

Vương Lan cong mỏ lên, giọng mát mẻ:

− Chắc em không phải người quá, nên em không nhận ra nổi chuyện đó. Em cũng ráng tìm một điểm hay ở anh ta, nhưng tìm muốn nổ tung mắt mà vẫn không thấy. Em đâu phải là người đâu mà thấy chuyện cao siêu đó.

Quốc Toàn bật cười:

− Có cần phải châm chích vậy không? Thật ra, em đâu có thua gì nó, nói chuyện như xóc vào đầu người ta, hợp nhau quá rồi còn gì.

Vương Lan sốt ruột khoát tay:

− Không nói chuyện đó nữa! Vậy là nội biết rồi phải không? Có thật là biết rồi không? Anh khẳng định đi!

− Cứ cho là vậy đi, thì sao?

Vương Lan hăm hở:

− Tốt rồi! Vậy thì em sẽ nói với nội là em chia tay anh ta. Nói ngay lập tức, không đợi thêm ngày nào nữa hết, phải good bye anh ta ngay.

Quốc Toàn cười cười:

− Quen hồi nào mà good bye vậy?

Vương Lan giãy nảy:

− Anh còn đùa nữa hả? Nếu không phải tại anh đạo diễn thì em không khổ sở như ngày hôm nay. Mà phải chi anh giới thiệu người đứng đắn thế còn đỡ khổ. Lại đâu nhè ông bạn thật khùng, không ra người không ra ngợm, nói chuyện thì như chọc vào đầu anh ta thật nổi điên lên khi nghe tới tên anh ta.

Quốc Toàn chậm lại:

− Thôi, stop! Làm gì mà tố nó dữ vậy, nó lại chọc em chuyện gì nữa hả?

Vương Lan hung hăng:

− Còn hơn là chọc, phải nói là anh ta phỉ báng em, không thể nào chấp nhận được.

Không đợi Quốc Toàn hỏi, cô kể tỉ mỉ những gì Hoàng Trường nói lúc nãy, nói với tất cả cơn tức hừng hực. Cơn tức vẫn còn nóng hổi dù đã trải qua hơn tiếng đồng hồ.

Nghe xong, Quốc Toàn cứ ngồi im, không hỏi cũng không bình luận một câu. Cuối cùng, anh hỏi một câu mà Vương Lan không hề ngờ tới:

− Những chuyện em nói có phải từ Thúc phân tích không?

− Sao anh biết?

− Nếu anh ta không gợi ý thì em đã không suy nghĩ gì khác, em vẫn vô tư với những chuyện đã xảy ra.

Vương Lan liếm môi:

− Ảnh nói vậy là tốt chứ sao, nhờ vậy em mới nhận ra em rất ngu. Thật không hiểu nổi em, sao em có thể không đoán ra những chuyện quanh mình chứ.

− Anh không biết như vậy là hay hay dở, để cho em biết cũng tốt.

− Anh Thúc còn bảo anh Trường mượn tay bà nội để ràng buộc em.

Quốc Toàn cau mặt:

− Nói vậy là sống sượng quá. Thật ra, ngay từ đầu nó chỉ làm theo ý nhà mình, chứ có gợi ý bất cứ chuyện gì đâu. Em nên nhớ là cho đến lúc giới thiệu là người yêu, nó mới biết mặt em thôi, ý đồ gì chứ?

− Nếu như vậy tại sao anh ta tốt quá mức với mình như vậy?

Và cô lặp lại như thuộc bài:

− Một người bản lĩnh sẽ không để ai điều khiển một cách thô bạo đời tư của mình hoặc là anh ta quá nhu nhược.

− Nó không nhu nhược đâu.

− Thế thì tại sao anh ta tốt quá đáng như vậy?

Quốc Toàn cười cười:

− Nội cũng đã làm một bài toán đấy chứ! Nếu thằng Trường đồng ý đưa gia đình nó tới thì có nghĩa là nó rất nghiêm chỉnh, nghĩa là nó không xem vở kịch lúc đầu là giả nữa.

Vương Lan kêu lên:

− Nói vậy là nội cố ý gán em cho anh ta? Ôi trời đất ơi! Nội có biết anh ta là người man man không?

Quốc Toàn nhíu mày:

− Em chẳng những không hiểu hết người ta mà còn đánh giá sống sượng, không sợ xúc phạm nó hả?

Vương Lan tiu ngỉu mặt nhưng cô lập tức gân cổ lên cãi:

− Bạn anh mà, làm sao anh không bênh được. Em nói thật, có đến mười năm nữa em vẫn không quên những gì anh ta miệt thị em đâu. Anh ta bảo em xấu mà cứ nghĩ mình là công chúa, và anh ta cố gắng lắm vẫn không thể có cảm tình. Em không tha thứ cho câu nói đó đâu.

− Vậy khi em chà đạp lòng tốt của người ta, em có đáng được tha thứ không?

− Em làm gì mà chà đạp, anh phóng đại quá.

− Sao em không tự phân tích những gì em đã nói. Và em thử đặt em vào trường hợp của nó để tìm hiểu xem nó nghĩ gì? Phải nói là em xúc phạm người ta quá đáng đó.

Không để Vương Lan mở miệng, anh nói luôn:

− Thử nghĩ xem, nói giúp mình vô tư như vậy. Sau đó em quay ra tra gạn xem nó có ý đồ gì? Và em nói như thể nó là kẻ thù. Nếu là anh thì anh sẽ trả lời thô bạo chứ không dùng cách cách đùa đùa như vậy đâu.

Vương Lan kêu lên:

− Anh ta nói thật chứ đùa gì.

− Thằng Trường vẫn thường dùng cách đó khi muốn che giấu tâm trạng thật. Em làm người ta buồn rồi quay lại lên án người ta. Em cứ thiếu tế nhị thế này, rồi thì có ngày nó cũng sẽ chán em thôi.

Vương Lan khoát tay với vẻ sốt ruột:

− Không nói nhiều nữa! Bây giờ nội biết hết thì em càng dễ nói. Em sẽ bảo với nội là hủy bỏ đính hôn, em không thích anh ta đến nhà mình nữa.

− Chỉ sợ nội không chịu thôi.

− Nhưng em không thích anh ta.

− Và em bắt đầu thích anh Thúc phải không?

Vương Lan ngần ngừ một tí rồi gật đầu:

− Anh không biết anh nổi tiếng thế nào đâu, đi với anh ấy hãnh diện lắm.

− Nếu chỉ có vậy mà em thích thì coi chừng có ngày em trả giá về sự nông nổi của mình.

Vương Lan khoát tay:

− Em không chỉ thích ảnh vì ảnh nổi tiếng, mà còn thích tính cách của ảnh nữa. Ảnh rất khiêm tốn, không thích làm người nổi tiếng, không thích đám đông và chỉ thích nơi yên tĩnh.

− Còn gì nữa không?

− Còn chứ! Ảnh sâu sắc và cư xử rất ga-lăng với em, ảnh chiều chuộng em chứ không giống anh Trường.

− Anh không biết cái đó có phải là tình yêu sâu sắc không vì anh ta chỉ mới gặp lại em có mấy ngày.

− Nhưng trước đó anh ta xem ảnh và chọn em rồi mà. Em với ảnh cũng biết nhau từ lúc nhỏ đó thôi.

− Nhưng lúc đó em còn nhỏ quá.

− Chuyện đó đâu có lớn, vấn đề là hợp tính nhau thôi.

Quốc Toàn nín lặng một chút rồi nói với vẻ không vui:

− Thằng Trường yêu em đó. Anh nói để em biết mà suy nghĩ. Còn chọn ai thì tùy em, anh không can thiệp chuyện tình cảm của em nữa.

− Anh cứ đứng ngoài như vậy mà em dễ xử hơn. Đừng áp đặt như ba em chắc em chết mất.

− Anh không làm em khó xử đâu. Nhưng em nên suy nghĩ cho chín chắn một chút, coi chừng cuối cùng em mất hết đó.

Nói xong, Quốc Toàn đứng dậy, đến dắt xe ra về. Thái độ đột ngột của anh làm Vương Lan ngồi im ngơ ngác. Nhưng cô chỉ nhìn chứ không chạy theo hỏi.

Vương Lan ngồi một mình ngoài sân rất lâu, đến tối cô mới đi vào nhà. Ý nghĩ Hoàng Trường thích mình làm cô bần thần cả người.

Vương Lan đi qua phòng bà nội, cô mở hé cửa phòng nhìn vào. Thấy bà đang ngồi trầm ngâm bên bàn, cô bèn mạnh dạn đi vào:

− Nội không ngủ hả nội?

Bà Tịnh quay lại, rồi nhìn Vương Lan từ đầu đến chân:

− Trưa không ngủ mà qua đây làm gì?

Vương Lan ngồi xuống ghế, tay cô vô tình xoắn vào nhau với vẻ bứt rứt bồn chồn:

− Con không ngủ được nên mới qua nói chuyện với nội:

− Chuyện gì?

Vương Lan lén nhìn mặt bà Tịnh rồi nói dè dặt:

− Chuyện đính hôn của con đấy, bây giờ con hối hận lắm. Lẽ ra con không nên dựng chuyện như vậy. Bỏ đi nha nội.

Bà Tịnh đã quá hiểu tính Vương Lan nên vẻ mặt vẫn điềm nhiên:

− Chuyện quan trọng vậy mà con nói bỏ bỏ nhẹ hửng vậy sao?

− Chứ tại con không thích anh ta mà nội. Con ghét anh ta kinh khủng.

Cô lấm lét nhìn mặt bà Tịnh:

− Nội biết chuyện tụi con nhờ anh ta làm người yêu giả rồi phải không?

− Biết.

Vương Lan liếm môi, rụt rè:

− Biết sao nội không mắng con, sao nội không nói gì hết vậy?

− Con đã muốn giấu thì nội nói làm gì.

Giọng bà trở nên cứng rắn hẳn:

− Còn chuyện con muốn chia tay với thằng Trường thì nội cấm con không được nói với nó mà cũng không được làm gì để ảnh hưởng đến người lớn cả.

Vương Lan kêu lên:

− Sao vậy nội? Không quen nữa thì phải nói dứt khoát, kéo dài làm gì cho khổ thêm ra. Con không thích anh ta đến nhà mình nữa đâu, thấy mặt là con chịu không nổi rồi.

− Nếu ghét nó thì sao chịu để nó đưa gia đình đến? Con đã làm gì thì phải chịu trách nhiệm việc làm của mình chứ, đâu phải vui thì nói thế này còn buồn thì nói thế khác. Nội không đồng ý như vậy.

− Tại lúc đó con sợ ba bắt đám cưới với anh Thúc nên con làm liều. Con nghĩ là qua chuyện anh Thúc rồi mới nói thật. Bây giờ nội biết rồi thì…

Bà Tịnh ngắt lời:

− Thì cũng không thể rút lui bộp chộp như vậy. Con vừa gặp lại thằng Thúc, chưa hiểu hết nó thì đã hấp tấp chia tay với thằng Trường. Nội mà đồng ý với con thì nó còn coi nội ra gì nữa. Có phải thằng Thúc muốn con cắt đứt với thằng Trường không?

Vương Lan không dám nói dối nhưng nói thật thì sợ bà nội có ác cảm với Thúc. Cô lúng túng tìm cách thanh minh:

− Con muốn chia tay với anh Trường hồi trước khi đính hôn, đâu có dính dáng gì đến anh Thúc đâu. Anh ấy có bảo thì con cũng không thèm nghe.

Bà Tịnh thừa hiểu tâm lý của cô nhưng cũng gật đầu như rất tin:

− Cho là thằng Thúc vô tư, nhưng chuyện riêng của con thì không thể giải quyết hấp tấp như vậy. Nội không phản đối chuyện của con với thằng Thúc, nhưng con láu táu quá nội không chấp nhận. Cứ để thời gian tìm hiểu thêm đi.

− Chuyện con thích người khác thì đâu có liên quan gì đến anh Trường đâu, sao nội không cho con dứt khoát với anh ta? Làm như vậy chẳng khác nào con lập lờ, người ta sẽ ghét con đó.

Bà Tịnh cười khan:

− Lần đầu tiên nội mới nghe con nói chuyện chín chắn, nhưng con chín chắn chỉ mới phân nữa, cho nên đừng làm gì khuấy động đến người lớn. Nếu con láu táu thì nội bỏ mặc con luôn đó.

Vương Lan rầu rỉ:

− Vậy là con thương người này mà phải đính hôn với người kia, như vậy con hư quá rồi.

− Lúc trước gia đình thằng Thúc bước tới thì con không chịu, con lôi kéo thằng Trường vào để qua mặt gia đình. Bây giờ vừa gặp lại thằng Thúc chưa đầy một tháng đã bảo là thương, như vậy con có chững chạc chưa? Nội mà nghe lời con thì nội còn ra gì nữa hả?

Thấy mặt Vương Lan tiu nghỉu, vừa thất vọng vừa bất mãn, bà làm ngơ như không hiểu:

− Con tưởng nói tói nói lui với người lớn là dễ lắm sao? Nếu lúc trước chỉ gom gọn trong chuyện hai đứa thì được. Bây giờ người ta đã đưa gia đình tới, chỉ mới hơn tháng mà đã đòi hủy bỏ lễ hỏi, làm vậy coi được không? Nội không muốn con có thời gian tìm hiểu kỹ thằng Thúc rồi quyết định cũng chưa muộn.

Vương Lan nói một cách ấm ức:

− Tại nội hết đó, tự nhiên nội bảo anh ta đưa gia đình tới. Nếu không vì nội thì mọi chuyện không khó xử vậy đâu.

− Vậy nếu không gặp lại thằng Thúc, liệu con có đòi hủy bỏ đính hôn vội vậy không?

Vương Lan ngắc ngứ làm thinh rồi cố thanh minh:

− Có chứ nội, con không thích anh ta mà.

− Không thích mà buông xuôi nhận lời gia đình người ta. Thật ra, nội không hiểu con muốn gì nữa nhưng nội thì hiểu thằng Trường, nói nghiêm chỉnh, chứ không coi chuyện này là đùa đâu.

− Nhưng con thì không coi là nghiêm chỉnh.

− Nếu vậy thì con cũng phải chịu trách nhiệm về việc mình làm, không được ích kỷ như vậy.

Không đợi Vương Lan nói thêm, bà khoát tay:

− Con ra ngoài đi, nội muốn nằm nghỉ một chút!

Vương Lan tiu nghỉu đi ra ngoài. Cô không về phòng mình mà đi lơ thơ xuống sân. Ngồi một mình ở băng đá, cô nghĩ về chuyện của mình một cách chán nản. Tưởng như mình đã lớn, đã từng quyết định cuộc đời mình. Cô cũng đã từng nói với Lâm Thúc rằng cô tự quyết định chuyện tình cảm của mình. Nhưng thật ra những gì cô có thể làm được là nói dối và cãi lời người lớn. Còn thì cái chính vẫn là người lớn quyết định.

Buổi trưa qua đi rồi chiều xuống,Vương Lan vẫn ngồi một mình trong sân suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra quanh mình. Cuối cùng, cô chợt nghĩ ra điều căn bản nhất, tại sao mình không nói chuyện một cách thẳng thắn và nghiêm chỉnh với Hoàng Trường?

Từ đó đến giờ, cô chỉ biết cáu kỉnh và để anh ta dẫn dắt câu chuyện theo ý anh ta. Cô đã quá con nít khi đốp chát với anh ta. Mà như vậy thì có lợi gì ngoài chuyện làm trò cười cho anh ta? Tại sao không cư xử như một cách bình đẳng và thiện ý? Biết đâu như vậy sẽ có kết quả hơn?

Vương Lan chậm rãi đi lên phòng. Cô ngồi xuống bàn, từ từ bấm số máy của Hoàng Trường. Cô chờ chuông với vẻ mặt tĩnh lặng. Khá lâu sau mới nghe tiến anh trong máy, giọng có vẻ ngạc nhiên:

− Tôi đây, gọi tôi có chuyện gì không?

Vương Lan cố giữ cho giọng mình nghiêm nghị:

− Tối nay anh có rảnh không?

− Lúc nào cũng có thể rảnh và lúc nào cũng có thể bận. Cô gặp chuyện gì rắc rối nữa phải không? Nói đi!

− Tôi không gặp rắc rối gì cả, chỉ muốn mời anh đi uống cà phê. Tôi có chuyện cần nói với anh.

Hoàng Trường im lặng hơi lâu rồi lên tiếng:

− Tối nay gặp nhau ở đâu?

− Anh đừng nói với anh Toàn được không?

− Đừng nói nhiều, gặp nhau ở đâu đây? Mấy giờ?

Giọng anh ta có vẻ lạnh lùng, nhưng Vương Lan không ngốc đến nỗi không nhận ra. Cô không bực lắm, dù sao anh ta quạu quọ vẫn dễ chịu hơn là bông lơn tưng tửng. Và cô trả lời một cách không dịu dàng cũng không cáu gắt:

− Bảy giờ, tôi sẽ chờ anh ở quán Lam, anh biết chỗ đó không?

− Biết.

− Anh đừng nói gì với anh Toàn nhé!

Hoàng Trường không trả lời. Vương Lan hơi bị hẫng khi anh ta tắt máy ngang như vậy. Bản năng làm cô nổi nóng muốn gọi điện chỉ trích anh ta một trận, nhưng nhớ ra là mình cần phải chín chắn nên cô lặng lẽ nuốt cơn tức vào lòng.

Buổi tối, Vương Lan cố ý đến thật đúng giờ để thể hiện thiện ý của mình. Nhưng khi cô đến thì đã thấy Hoàng Trường ở đó. Anh ta ngồi ở bàn khuất góc phòng, một vị trí yên tĩnh cần cho những câu chuyện nghiêm chỉnh. Anh ta có vẻ lặng lẽ với ly cà phê trước mặt.

Vương Lan đi thẳng đến bàn, ngồi xuống đối diện với Hoàng Trường. Anh ta chỉ khoát tay ra hiệu chứ không nói gì. Trong bóng tối, vẻ im lặng của anh ta làm Vương Lan có cảm giác mình đang hẹn hò với một người lạ. Một người mới quen đầy bí ẩn chứ không phải cái tên hay bông đùa thường xem cô như con gấu bông để anh ta nghịch ngợm khi buồn.

Thái độ của anh ta làm Vương Lan tự nhiên đâmra mất thoải mái, nếu không muốn nói là ngượng nghịu. Thế là cô cũng ngồi im.

Thời gian đi qua lặng lẽ. Ly nước trước mặt Vương Lan còn nguyên, đá dần tan, những giọt nước chảy dọc theo thành ly… Ngồi im cả buổi, vậy mà không ai nói với ai câu nào. Lần đầu tiên hai người ngồi trước mặt nhau mà không có không khí gây hấn. Vương Lan không biết Trường có thấy khác lạ không. Còn cô thì cứ có cảm giác lạ lùng như mình ngồi trước mặt một người chưa từng quen.

Cô khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay. Nãy giờ gần một tiếng rồi. Chẳng lẽ Trường không có ý định nói chuyện? Anh ta phải nói gì đi chứ, bình thường anh ta nổ lắm mà.

Cô định nói thì anh ta chợt lên tiếng:

− Cô hẹn tôi đến đây chẳng lẽ chỉ để ngồi im, có chuyện gì nói đi!

− Vậy anh có chuyện gì cần nói với tôi không?

− Có.

− Vậy sao anh không nói?

− Cô chủ động hẹn chứ có phải tôi đâu.

Vương Lan hơi cau mặt. Khi ở nhà, cô đã hình dung sẽ nói với anh ta rất nhiều, nhưng bây giờ lại quên hết và không biết bắt đầu từ đâu. Vì vậy mà cô trở nên lúng túng.

Hoàng Trường chợt cười khẽ:

− Vì muốn nói một chuyện mà cô thấy hơi ác nên cô phải chọn thái độ hòa nhã cho lương tâm đỡ áy náy phải không? Cô thì lúc nào cũng vậy thôi.

Vương Lan ngọ ngoạy định phản đối, nhưng anh ta đã nói tiếp:

− Có phải cô muốn nói chuyện về chúng ta không? Nói thẳng ra là cô muốn tuyên bố chia tay. Thật ra, chúng ta đã có gì với nhau đâu mà dùng từ chia tay, đúng không?

Vương Lan hơi ngẩn người nhìn Trường:

− Sao anh biết tôi sẽ nói chuyện này?

− Lần trước cô làm hùng làm hổ với tôi, có ngốc mấy tôi cũng đoán ra.

Vương Lan hỏi một cách hồi hộp:

− Anh đã biết trước?

− Tất nhiên.

− Thế anh có đồng ý không?

Trương đáp ngắn gọn:

− Không.

− Cái gì?

Vương Lan vô tình nghiêng hẳn người tới phía trước, hai mắt mở to với vẻ ngạc nhiên. Ngạc nhiên cùng cực. Cô không khi nào hình dung anh ta có thể phản ứng như vậy. Cô lắp bắp:

− Có phải anh muốn làm khó tôi vì tôi làm anh tự ái phải không?

− Cô thích anh ta lắm à? Nhanh vậy sao?

Trong một phút, Vương Lan không hiểu ngay được, cô hỏi theo quán tính:

− Anh nói ai?

− Tôi biết chuyện của cô với người mà cô đã chạy trốn. Giờ cô quay lại thích anh ta rồi phải không? Vội vàng quá vậy?

Vương Lan ngồi ngả người trở lại, cô nói với vẻ khó chịu:

− Đó là chuyện riêng của tôi, tôi không thích anh can thiệp. Chỉ một bà nội với anh Toàn cũng đủ làm tôi chết dở, thêm cả anh nữa thì tôi mệt lắm.

Hoàng Trường không hề bị xúc phạm, anh nói điềm nhiên:

− Nếu cô là ai khác thì chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Tính tôi không thích để mắt nhìn chuyện người khác lắm đâu. Nhưng vì tôi đã đưa gia đình tới làm quen với nhà cô, nên không thể chia tay một cách vô tư như vậy được.

Anh hơi nhấn giọng:

− Cô đừng có cư xử nông nổi như vậy!

− Nội tôi cũng đã mắng tôi rất nhiều, ai cũng bảo tôi làm vậy là ích kỷ. Nhưng thật ra chúng ta đâu phải có chịu trách nhiệm về nhau đâu.

− Có chứ, cho dù ban đầu chỉ là dối gạt người lớn, nhưng chúng ta đã để cho mình đi quá xa. Và dù muốn dù không thì mỗi người đều phải chịu trách nhiệm việc làm của mình.

− Chúng ta không ưa nhau, trách nhiệm gì bây giờ chứ? Tại sao cứ phải bắt mình trói buộc vì chuyện vô lý như vậy?

− Bảo là không ưa nhau thì không đúng! Tôi rất thích cô, nếu không thích thì dù nội cô có giết chết tôi cũng không đồng ý đến hỏi cưới cô.

− Anh nói gì?

Vương Lan chỉ hỏi được như vậy rồi ngồi chết lặng. Cô nhìn trân trối vào mặt Trường, cố hiểu xem anh ta đùa hay thật. Nhưng anh ta không đùa, mặt anh ta không có vẻ gì là giễu cợt hay nói xóc. Lần đầu tiên cô thấy một sự nghiêm chỉnh chưa từng có, nghiêm chỉnh đến mức chân thành. Nhưng thật lạ, cô chỉ thấy ngạc nhiên chứ không vui chút nào.

Hoàng Trường nói một cách thật lòng:

− Tôi thích những cái hay và chấp nhận luôn cả những cái dở của cô. Tôi thích chiều chuộng cô, cư xử nhẹ nhàng với cô. Nhưng cô lúc nào cũng bắt tôi phải làm điều ngược lại, cách cư xử đó không thú vị chút nào.

Vương Lan vẫn im lặng ngó Trường chăm chăm, đầu óc rối tung lên vì nửa tin nửa ngờ. Khi Quốc Toàn nói cô có hơi tin, nhưng sau đó nhìn cách đối xử bình thản của Trường thì cô đinh ninh là không có chuyện đó. Bây giờ chính miệng anh ta nói ra, dù là không đùa nhưng vẫn không thể tin. Có trời mới biết có phải đây là trò đùa mới của anh ta không?

Thấy vẻ ngờ vực của cô, Hoàng Trường có vẻ bị tổn thương nhưng vẫn nói nhẹ nhàng:

− Tôi đang tỏ tình với cô đó. Sau những gì cư xử với nhau, tôi biết cô sẽ không tiếp nhận nổi những gì tôi nói. Nhưng tôi chỉ có thể dùng từ này thôi. Tôi nghĩ cô sẽ cảm nhận được.

Vương Lan không thể và cũng không có ý muốn cảm nhận. Cô nói thẳng thắn:

− Tôi không nghĩ anh nói đùa, nhưng thật tình tôi không nghĩ giống như anh nghĩ về tôi. Xin lỗi!

Hoàng Trường hình như cũng đoán trước câu nói đó. Anh không có vẻ bị hụt hẫng lắm, mà ngược lại rất thản nhiên:

− Tôi biết cô không thích tôi, mà tôi cũng không chờ đợi cái gì hứa hẹn ở cô cả.

− Biết sao anh còn nói ra?

− Không thể không nói, dù sao nói để cô hiểu vẫn hơn là im lặng. Còn thì cô có quyền chọn lựa.

Vương Lan hơi khó chịu:

− Anh biết chuyện của tôi rồi phải không?

− Biết ở mức độ vừa phải.

− Anh lạ thật, đã biết mà vẫn cứ nói ra. Nếu là tôi thì tôi sẽ im lặng.

− Tại sao tôi phải im lặng buông xuôi khi mà tôi còn có thể có cơ hội giành giật? Tôi không buông xuôi đâu.

Vương Lan nhìn anh với vẻ mặt ảm đạm:

− Tôi rất cám ơn nhưng anh có biết như vậy là làm khổ tôi thêm không?

Hoàng Trường mím môi:

− Tôi hiểu cô muốn nói gì nhưng tôi không dựa vào bất cứ ai trong nhà cô để gây áp lực với cô.

Anh ngừng lại, khẽ nhún vai:

− Tự tôi sẽ làm mọi cách chinh phục, không được thì thôi chứ nhất định tôi không dùng thủ đoạn đâu, cứ yên tâm.

Vương Lan nói với một chút trách móc:

− Anh nói vậy, nhưng lúc trước lại chịu đám hỏi, cái đó gần như là…

Hoàng Trường ngắt lời:

− Cái đó không phải là thủ đoạn, vì cả cô và gia đình cô đều buộc tôi phải làm vậy. Cô ngang ngược lắm.

− Nhưng lúc đó tôi bị bắt buộc, còn anh thì… đã có ý đồ.

− Không đâu, tôi cũng ở thế bị bắt buộc như cô. Nội biết tình cảm thật của tôi, nếu đã tới mức vậy mà tôi còn từ chối thì chẳng khác nào tôi coi thường cô và đùa giỡn luôn với bà nội. Cô có biết lúc đó tôi khó xử lắm không?

Vương Lan đăm chiêu:

− Anh mà cũng bị khó xử nữa sao?

− Cô nghĩ tôi tự do lắm sao? Thật ra, tôi cũng phải chịu áp lực của gia đình như cô vậy. Chỉ có điều là ba mẹ tôi không bắt tôi lấy ai cả. Thử nghĩ xem, tôi chưa ra trường, chưa có việc làm, vậy mà đòi đi hỏi vợ ai mà chấp nhận được chuyện đó.

Vương Lan hơi ngỡ ngàng nhìn Trường. Quả thật, nếu anh ta không nói ra thì cô sẽ không bao giờ biết chuyện đó. Cô đã quen thấy Trường đáp ứng vô tư những yêu cầu của cô nên không hình dung nổi anh ta cũng có những vướng mắc riêng. Điều này làm cô nghĩ đến đời tư của anh ta chứ không phải chỉ là sự quen biết mơ hồ như trước giờ cô vẫn biết.

Cô hỏi một cách dè dặt:

− Có nghĩa là anh đã từng bị gia đình phản đối?

Hoàng Trường im lặng gật đầu:

Vương Lan khẽ liếm môi:

− Tôi không biết chuyện đó, sao anh không kể với tôi?

Trường nhún vai:

− Tôi và cô có bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau quá mười câu đâu. Mà tôi thấy cũng không nhất thiết phải nói ra.

− Có lẽ chúng ta đã buông trôi theo cảm tính lâu quá. Tôi nghĩ, nếu lúc đầu chúng ta nói chuyện đứng đắn với nhau thì có lẽ chúng ta đã không ghét nhau như bây giờ.

Trường chỉnh lại:

− Không phải là chúng ta ghét nhau, chỉ có từ phía cô thôi. Còn tôi thì rất thích cô. Tôi không thể và cũng không muốn giấu điều đó nữa. Tôi chỉ muốn chúng ta hiểu đúng về nhau, đừng xem tôi như một người bông đùa nữa.

Vương Lan thở dài:

− Tôi rất muốn nhìn anh khác đi nhưng ngay bây giờ thì không thể. Và anh cũng đừng thích tôi nữa. Tôi nói thật đó, như vậy sẽ có lợi cho anh hơn.

− Trong chuyện tình cảm không thể tính đến được mấy hay thiệt thòi. Đừng khuyên tôi gì hết, cô không làm tôi đổi ý được đâu.

− Nhưng như vậy anh không vui mà tôi cũng khổ, tôi xin anh đó.

− Xin cái gì?

− Đừng thích tôi nữa, và cách thiết thực nhất là anh chủ động hủy bỏ đám hỏi. Tôi sẽ biết ơn anh nhiều lắm.

Hoàng Trường lắc đầu cứng rắn:

− Nếu muốn vậy cô hãy chủ động lên tiếng, đừng bắt tôi phải làm chuyện đó. Tôi thích cô và có thể chiều cô tất cả, nhưng nếu cô vẫn yêu cầu tôi coi thường bản thân mình thì không thể được.

− Nhưng…

− Cô về bây giờ chưa, tôi sẽ đưa về!

− Nhưng tôi nói chưa xong mà.

− Vậy thì sẽ ngồi lại, cô có thể nói bất cứ chuyện gì trừ chuyện đòi tôi chủ động rút lui. Tôi sẽ không nghe đâu và sẽ bỏ về lập tức đó.

Vương Lan hơi sững người nhìn Trường. Thật không ngờ anh ta có thể ngang như vậy. Cô tức mình ngồi im, rồi buột miệng:

− Anh không có một chút lịch sự nào sao?

− Có, nhưng tôi cũng có những nguyên tắc riêng của tôi.

− Nếu tôi thích người nào đó thì tôi sẽ hy sinh luôn cả cái tôi của tôi vì người đó, đó mới là tình yêu thật sự.

− Yêu thật sự khác với yêu mù quáng, đừng bắt tôi phải làm mấy chuyện đó.

Vương Lan nói thẳng:

− Nếu anh cứ như vậy, anh sẽ mãi mãi là người thất bại trong tình cảm. Không phải chỉ riêng tôi mà sau này với người khác nữa.

− Nếu vậy thì đáng buồn thật. Nhưng tôi thật lòng khuyên cô, nếu cô cứ bắt người ta làm những chuyện vô lý thì rồi cô cũng sẽ là người thất bại. Sao không chịu suy nghĩ một chút vậy?

Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm:

− Tôi biết cô đang đắm chìm trong tình cảm của riêng cô, và cô đang chọn lựa. Tôi không muốn dùng quyền lực ngăn cản cô, nhưng hãy coi chừng, liệu cô hiểu được anh ấy bao nhiêu mà sao vội vàng quá vậy?

Vương Lan nói ngang:

− Nếu đã yêu nhau thì gặp nhau năm phút người ta cũng có thể phải lòng nhau. Còn đã không cùng tần số thì có sống cạnh nhau cả trăm năm, hai người vẫn chỉ có thể đi trên đường song song mà thôi.

Hoàng Trường điềm nhiên:

− Đó cũng là một quan niệm hay, nhưng cái gì vội quá coi chừng dễ làm mình lóa mắt. Cô đừng để bị chói mắt vì hào quang của anh ấy. Tình yêu không phải chỉ có bao nhiêu đó đâu.

− Còn nhiều lắm, chẳng hạn như lá cách đối xử tôn trọng, lịch sự, tôi thích những cái đó lắm.

− Thế còn sự quan tâm?

− Anh ấy vẫn có đó chứ, nhưng nó rất dễ thương.

Nói xong, cô ngồi yên quan sát phản ứng của Trường. Cô biết anh thừa hiểu cô muốn so sánh anh với ai, muốn ám chỉ điều gì và muốn từ chối ra sao. Thậm chí cô biết mình rất chua ngoa khi có cách cư xử thế này. Nhưng cô không muốn thay đổi.

Cô nghĩ Trường sẽ tự ái hoặc nổi giận, nhưng anh ta không phản ứng gì ngoài vẻ mặt bình thản. Cô có cảm giác anh ta như một bức tường, không có cái gì chạm vào anh ta được.

Vương Lan không kiên nhẫn nổi nữa, cô đứng bật dậy:

− Nói chuyện xong tôi thấy gần anh chỉ càng thấy ghét thêm thôi.

Rồi cô rời bàn, bỏ đi một mạch ra cửa. Hoàng Trường ngồi im nhìn theo, không gọi lại cũng không có ý định đi theo cản. Dù không thích anh ta nhưng cái cách kiêu kỳ đó vẫn làm cô thấy tự ái. Và dù biết mình hơi quá đáng, nhưng cô vẫn thấy như vậy mới xứng với anh ta.

Chiếc Toyota màu kem thanh lịch ngừng lại trước cổng ngôi biệt thự phủ đầy hoa tigôn. Lâm Thúc nghiêng người qua mở cửa xe cho Vương Lan. Cô bước xuống, tò mò nhìn vào sân. Bên trong thấp thoáng bóng người đứng lẫn giữa những chậu kiễng. Nhạc vẳng ra tận ngoài đường với giai điệu nhẹ nhàng. Vương Lan chưa đến đây lần nào, nhưng nhìn thoáng qua không khí đó, cô thấy có cảm tình ngay.

Tối nay là sinh nhật của ca sĩ Minh Lệ. Vương Lan không nghe tên cô ta cũng chưa từng xem cô diễn lần nào, nhưng cô vẫn nhận lời đến đây vì đơn giản là cùng đi với Lâm Thúc.

Dạo này, anh rất hay đưa cô đến những buổi tiệc hoặc những nơi anh diễn với tư cách là người yêu của anh. Vương Lan không thích những buổi tiệc lắm, vì cô thấy mình không hợp với giới văn nghệ sĩ. Nhưng vì Lâm Thúc nên cô rất ít khi từ chối những buổi họp mặt đó.

Vương Lan khoác tay Lâm Thúc đi vào trong. Từ trong nhà, ca sĩ Minh Lệ đi nhanh ra đón hai người với vẻ linh hoạt đặc biệt. Cô đón nhận hộp quà trên tay Vương Lan, nụ cười tươi rói:

− Cám ơn nhiều nhé, nhưng sự có mặt của anh Thúc lại là phần quá quý hơn tất cả đó. Được anh đến dự, em vui và hân hạnh lắm.

Lâm Thúc trả lời tao nhã với cử chỉ rất tao nhã:

− Anh cũng rất hân hạnh được đến đây làm quen với bạn bè, nhất là với Minh Lệ.

− Anh nói quá rồi! Một ngôi sao lớn mà xuất hiện ở đây thì em cũng được sáng theo, em mới là người hân hạnh đó.

Vương Lan thấy Minh Lệ có vẻ tôn sùng Lâm Thúc quá đáng. Nhưng điều đó cũng làm cô thấy thích thích. Đi đâu với Lâm Thúc, cô cũng được tỏa sáng nhờ hào quang của anh. Riết rồi cô đâm ra ghiền những lời tán tụng và vô cùng tự hào vì có người yêu sáng chói như vậy.

Vương Lan đưa mắt nhìn quanh sân. Cô thầm phục cách trang trí ở đây. Một buổi tiệc ngoài trời với những chi tiết được chuẩn bị chu đáo. Từ dãy bàn đầy những món ăn trang trí lộng lẫy đến những dây đèn tỏa ánh sáng ấm áp tạo cảm giác thân mật. Và cả khoảng sàn nhảy ẩn dưới vòm cây ngọc lan rực rỡ ánh sáng, hương thơm phảng phất trong không khí. Vương Lan thường tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, vui nhưng chẳng có gì đặc biệt, nên cô rất thích cách tổ chức của Minh Lệ.

Trong khi đưa mắt nhìn tò mò vào những người khách. Vương Lan chợt thấy Hoàng Trường từ trong đi ra cùng với một người mà cô đoán là bạn anh ta. Lập tức cô quay mặt nhìn chỗ khác rồi đứng lùi ra phía sau Lâm Thúc. Cô cố không để Trường nhìn thấy cô. Nhưng đã muộn, anh ta vô tình đi về hướng cô đang đứng. Vương Lan thấy mắt anh ta hơi nhướng lên khi gặp cô, có lẽ anh ta ngạc nhiên vì cô cũng đến đây.

Vương Lan thầm lo Trường sẽ đến nói chuyện với mình. Nhưng rồi cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ta rẽ sang hướng khác, không có vẻ gì là nhận ra cô.

Cả Minh Lệ và Lâm Thúc đều không nhận ra vẻ lúng túng của Vương Lan. Minh Lệ đưa hai người đi về phía dãy bàn, vừa đi cô vừa khoác tay Vương Lan một cách thân mật:

− Mình mời chủ yếu là bạn học cũ, còn giới ca sĩ thì ít lắm. Nãy giờ Lan có thấy ai quen không?

− Mình không thấy, chắc tại trời tối nên không nhìn rõ ai.

Nói xong câu đó, cô mới biết mình bị hớ. Ánh sáng thế này mà bảo không nhìn rõ ai thì chắc là cận thị nặng lắm. Cô thấy Minh Lệ cười như cho qua. Cô nàng tế nhị nên cô cũng không thấy quê lắm.

Vương Lan kín đáo đưa mắt tìm Hoàng Trường, rồi hỏi Minh Lệ:

− Hình như Lệ học trường y phải không?

− Đâu có! Mình nghỉ học lâu rồi, ở nhà buồn nên đi hát cho vui thôi. Nhưng sao Lan hỏi vậy?

− Không có gì, tại mình thấy một người quen với anh mình.

− Anh Trường phải không?

− Ừ.

Minh Lệ nói vô tư:

− Ảnh là bạn của mình đó. Để lát nữa mình giới thiệu hai người nghe!

Vương Lan vội lắc đầu:

− Thôi đừng, mình chỉ biết sơ sơ người đó chứ không thân, giới thiệu làm chi.

Minh Lệ không để ý cử chỉ lúng túng của Vương Lan. Cô đến bàn, loay hoay pha ly nước trái cây. Vương Lan cũng định làm hai ly nhưng Lâm Thúc đã cản lại.

− Em thích uống gì?

− Em muốn uống cam.

− Để anh làm cho.

Trong khi Lâm Thúc quay về phía bàn thì Vương Lan đứng một bên chờ. Cô xoay người ra sau đưa mắt tìm Hoàng Trường với vẻ bối rối. Cảm giác vướng víu làm cho cô thấy lúng túng. Gặp anh ở đây mà làm như không quen thì không thể chịu nổi, có cái gì đó như là bứt rứt. Nhưng đến nói chuyện đúng như mối quan hệ bình thường thì cô ngại với Lâm Thúc. Những chuyện như thế này cô thật sự không biết ứng xử sao cho đúng.

Nhưng sao Trường lại có thể là bạn của Minh Lệ nhỉ? Hai người đâu có cùng trang lứa với nhau lại cũng không học chung nữa. Thế thì làm sao có thể thân đến mức dự sinh nhật?

Vương Lan khẽ cau mặt, cố nghĩ mãi mà cũng nghĩ không ra. Cô quên mất là mình chẳng hề quen biết Minh Lệ, vậy mà mình cũng đang đứng ở đây.

Mãi suy nghĩ, Vương Lan không để ý nãy giờ Lâm Thúc đang nhìn mình như quan sát. Anh chợt đưa ly nước đến trước mặt cô:

− Nãy giờ em nghĩ gì đây? Anh nhìn mà em cũng không hay.

Vương Lan cười cho qua:

− Em chỉ nhìn người ta thôi chứ không nghĩ gì hết.

− Em không nói thật rồi. Có phải em đang khó nghĩ không? Em có muốn đến nói chuyện với anh ta thì cứ nói, có gì đâu mà lúng túng.

Biết không giấu được, Vương Lan cười với vẻ biết lỗi:

− Anh đâu có muốn nói chuyện với anh ta.

− Nhưng em lúng túng không biết cư xử thế nào.

− Anh không vui phải không?

− Anh có quyền gì mà không vui. Thật ra, em với anh ta ràng buộc về pháp lý mà, anh ta có quyền đến bắt em về đó.

Rồi không hiểu nghĩ thế nào, anh khoát tay như lấp liếm:

− Minh Lệ trang trí buổi tiệc hay đó chứ?

Vương Lan nhìn quanh:

− Lúc mới vào là em thấy rồi. Em không quen với ai ở đây cả, anh có quen không?

− Không nhiều. Anh ít về đây nên giới ca sĩ ở đây anh không quen nhiều.

− Chắc anh với Minh Lệ thân nhau lắm phải không?

− Sao em hỏi vậy?

− Thì ít nhất là phải khá thân người ta mới mời dự sinh nhật.

− Cô ấy đến làm quen với anh trong một buổi tiệc sau đó có gặp nhau vài lần ở mấy buổi hòa nhạc.

Vương Lan thật sự ngạc nhiên:

− Chỉ là vậy thôi sao? Vậy mà em tưởng thân nhau hơn vậy nữa.

Lâm Thúc mỉm cười. Trong nụ cười đó, thoáng một nét kiêu hãnh mà anh vô tình bộc lộ:

− Cô ấy muốn có một ngôi sao trong buổi sinh nhật để khoe với bạn bè, anh hiểu tâm lý đó mà.

Vương Lan lặng thinh. Cô cũng hiểu tâm lý đó nhưng khi chính Lâm Thúc nói ra thì cô không muốn. Cô muốn anh vô tư hơn hoặc có cái nhìn vị tha hơn và vượt lên trên những điều tầm thường đó.

Cô lặng lẽ nhấp ly nước trái cây và đưa mắt thờ ơ nhìn xung quanh. Bên cạnh cô, Lâm Thúc cũng im lặng nhìn mông lung. Chợt anh quay qua hỏi với vẻ nghiêm chỉnh:

− Em thích anh vì cái gì, Lan?

Bị hỏi bất ngờ, Vương Lan ngẩn người không trả lời ngay được. Cô giương mắt nhìn Lâm Thúc:

− Sao tự nhiên anh hỏi như vậy?

− Tại anh muốn biết.

Vương Lan suy nghĩ một lúc, rồi nói thật lòng:

− Ban đầu thì em thích anh vì anh quá nổi tiếng, đi với anh em rất hãnh diện. Sau đó thì em thích anh ở tính ga-lăng và lịch sự mà anh dành cho em.

− Hoàng Trường không lịch sự với em sao?

Vương Lan lắc đầu tư lự:

− Em với anh ta lúc nào cũng châm chích khi gặp nhau, chưa bao giờ nói chuyện bình thường cả. Anh ta cũng không chăm sóc em như anh.

Nói đến câu đó tự nhiên Vương Lan nhớ lại buổi chiều mưa, Hoàng Trường đã đi theo phía sau để dắt xe cho cô suốt đoạn đường dài cả cây số… và những điều nhỏ nhặt khác anh ta làm mà cô không nhớ hết. Cô chợt thấy mình hơi bất công khi phủ nhận những điều đó. Nhưng vì ghét anh ta quá nên cô không công bằng nổi.

Cô quay qua nhìn Lâm Thúc thì thấy anh cười một mình. Cô hỏi một cách hoang mang:

− Anh có cho như vậy là xấu không?

− Không, anh thích cái cách nói thật của em. Có lẽ anh quen với những mối quen hệ giả tạo hào nhoáng, nên anh thích cái gì thật, mà ở em thì mọi chuyện đều rất thật.

Vương Lan định nói thì ngay lúc đó Minh Lệ kéo một nhóm bạn đến chỗ hai người, cô nhún chân một cái nhìn hết sức vui vẻ:

− Anh Thúc! Bạn em muốn làm quen với anh nè.

Không đợi Lâm Thúc trả lời, cô nói luôn với nhóm bạn:

− Tụi mày biết anh Thúc rồi phải không, nhưng cũng giới thiệu luôn há! Đây là một nghệ sĩ nổi tiếng từ Canada về, mới vừa rồi có bài báo viết về ảnh đó. Ai có nhu cầu xin ảnh thì đăng ký đi.

Lâm Thúc đứng hơi thẳng người, cử chỉ trở nên hòa nhã bặt thiệp:

− Xin chào các bạn!

Minh Lệ đẩy một cô gái đến trước mặt Lâm Thúc:

− Đây là Kim Trâm, nói đang đi làm ở Long Hải. Tại hôm nay có anh nên nó mới chạy về dự sinh nhật em đó. Mấy năm trước dễ gì nó chịu khó lặn lội như vậy.

Lâm Thúc chưa kịp nói thì cô nàng đã chìa tay ra:

− Hân hạnh được bắt tay với một ngôi sao. Em đã đọc bài báo viết về anh rồi, ở ngoài anh đẹp trai hơn nhiều.

− Cám ơn cô bạn rất nhiều.

− Công nhận anh Thúc hòa đồng ghê, nhìn anh chẳng có vẻ gì là ngôi sao cả.

Vương Lan mỉm cười xen vào:

− Thế theo bạn, ngôi sao thì phải thế nào?

Kim Trân chưa kịp nói thì một cô nàng khác xen vào:

− Nghĩa là hay lạnh lùng, không bao giờ chịu gần gũi mọi người vì sợ như vậy là bình đẳng với người ta.

Kim Trân nói tiếp:

− Còn nữa, nói chuyện thì giữ khoảng cách vừa phải và có vẻ hạ cố ban ơn.

− Còn không ấy thì nói huyên thuyên về thành tích của mình.

Minh Lệ tổng kết:

− Nhưng anh Thúc thì chẳng bao giờ nói về mình, cũng không hạ cố, không xa cách… tóm lại là một nghệ sĩ chân chính.

Lâm Thúc vội xua tay:

− Đừng cho anh lên mây nữa, té đau lắm.

Cả bọn cười rần lên, giòn tan như pháo nổ. Mạnh ai nấy thi nhau nói và cười từng trận làm cho Vương Lan cũng thấy vui theo. Chưa có nhóm nào vui như chỗ Vương Lan đang đứng đến nỗi mấy nhóm khác cũng quay lại nhìn và từ từ nhập bọn mỗi lúc đông hơn.

Chợt một thanh niên từ ở đâu lách vào, giọng anh ta lè nhè nhưng rõ ràng đang rất cao hứng:

− Có chuyện gì vui vậy cho tôi nhập bọn với?

Anh ta xen vào cạnh Vương Lan và vô tình gạt mạnh để tìm chỗ đứng, đến nỗi Vương Lan lảo đảo suýt té. Cô vội né qua một bên. Lâm Thúc cũng đưa tay ra đỡ cô lại. Cử chỉ đó làm người thanh niên cười ầm lên. Anh ta sỗ sáng choàng tay qua vai Vương Lan:

− Xin lỗi, anh xin lỗi người đẹp. Anh say quá, bỏ qua cho anh nghe.

Vương Lan vặn người tránh né và cố gỡ tay anh ra. Nhưng không được, tên say rượu chẳng những không có ý định buông cô ra mà ngược lại càng siết mạnh hơn. Anh ta nói với cái giọng lè nhè đến phát chán:

− Xin lỗi người đẹp nha, anh say quá…

Vương Lan cố cười lịch sự:

− Không sao đâu, chỗ đông người mà. Nhưng anh đừng làm thế này, phiền anh buông tôi ra đi.

− Ôm chút mà, làm gì dữ vậy người đẹp.

Mọi người đứng quanh thấy khó xử, người cười cười, người nói bông lơn:

− Ê! Thấy người đẹp là lợi dụng hả, vừa thôi ông!

Lâm Thúc nói một cách hòa nhã:

− Anh say rồi hay là anh vô nhà nằm nghỉ, tôi sẽ đưa anh đi.

Tên say rượu gạt tay anh ta:

− Say đâu mà say! Ở đây vui quá, cho tôi nhập bọn với, làm gì dữ vậy ông bạn.

Minh Lệ nhăn mặt với vẻ khó xử, cô nói như thanh minh với Lâm Thúc:

− Tên này mà say rồi thì quậy loạn xạ, anh đừng để ý nghe.

Lâm Thúc vẫn giữ nụ cười nhã nhặn:

− Có gì đâu.

Vương Lan bất mãn nhìn Lâm Thúc. Đến mức thế này mà anh còn lịch sự thì thật vô lý. Với một tên say rượu ngông cuồng thế này, anh phải cứng rắn hơn, phải em mẽ bạo hơn với anh ta mới đúng. Chứ cứ nhũn nhũn như vậy thì hèn quá.

Vương Lan muốn Lâm Thúc làm cái gì đó giúp cô thoát khỏi tên say. Nhưng anh cứ cười cười không đúng lúc, khiến cô càng thấy khổ sở.

Minh Lệ nghiêm mặt nhìn người thanh niên:

− Thôi đi Hưng, uống cho lắm vào rồi quậy. Chỗ bạn bè làm ơn lịch sự giùm chút đi ông!

Anh ta huơ tay một vòng:

− Say đâu mà say, ôm người đẹp một chút mà, làm gì dữ vậy.

Cánh ta anh ta từ vai chuyển xuống eo Vương Lan, anh ta kéo cô sát vào người:

− Ra nhảy với anh một bản đi người đẹp.

Vừa nói, anh ta vừa kéo cô đi, không cách nào Vương Lan cưỡng lại được. Lâm Thúc cũng không biết phải làm sao. Minh Lệ đi theo nhăn nhó:

− Ông làm gì kỳ quá! Buông người ta ra đi, bạn bè tôi mà níu kéo chẳng giống ai cả.

Mọi người quay lại nhìn nhìn, Vương Lan vừa tức vừa xấu hổ, cô cố gượng đứng lại. Nhưng như vậy chỉ càng làm cho anh ta kéo mạnh hơn. Và cả hai cứ giằng co giữa chỗ đông người nhìn rất mất thẩm mỹ.

Chợt Hoàng Trường đi đến, anh đứng trước mặt Hưng, gằn giọng:

− Buông người ta ra!

Hình như cách nói cứng rắn của anh làm Hưng quê nên nổi nóng. Anh ta sừng sộ quát lại anh:

− Anh là cái quái gì mà xen vào chuyện người ta, đi chỗ khác đi.

Trường không buồn trả lời. Anh nắm vai anh ta bóp mạnh một cái:

− Đừng bắt người khác lịch sự khi mình không ra gì chứ!

Vừa nói, anh vừa đẩy Hưng ra sau khiến anh ta lảo đảo muốn té. Nhưng anh ta gượng lại được và nhào tới túm ngực áo anh lắc mạnh:

− Mày muốn gì?

Trường lầm lì gỡ tay anh ta ra nhưng không được. Anh định đánh anh ta thì Minh Lệ và hai người nữa vội kéo anh ra. Minh Lệ nói như năn nỉ:

− Thôi đi anh Trường, bỏ qua đi anh. Nó say quá, kệ nó đi!

Mấy người khác cũng kéo Hưng ra nhưng anh ta hung hăng đòi quay lại ẩu đả với Trường. Trường cũng định nện anh ta một trận, nhưng cũng bị bọn Minh Lệ giữ lại. Nếu mọi người không cản quyết liệt thì có lẽ hai người đã đập nhau một trận tơi bời.

Hưng bị mấy người bạn kéo đi mất. Trường nhìn theo một cách lầm lì rồi quay lại nhìn Vương Lan, vẻ mặt lạnh lùng như người xa lạ. Anh bỏ đi không nói một tiếng, có vẻ như rất tức.

Hưng đi rồi, mọi người còn bàn tán xôn xao. Mỗi người bình phẩm một câu, toàn là phê phán Hưng. Không ai nói về cách xử sự hơi bị hèn của Lâm Thúc. Chỉ có Vương Lan và anh là không nói gì cả.

Hai người đứng yên bên nhau, không khí như chùng lại, sượng sùng. Vương Lan thấy bị hụt hẫng kỳ lạ. Cô nhìn vẻ lúng túng của Lâm Thúc mà có cảm giác như có cái gì đó rơi vỡ. Anh vẫn cười giống như lúc nãy, giống như nụ cười tao nhã khi xuất hiện giữa chốn đông người. Nhưng nụ cười bây giờ trở nên không đúng lúc, nó giống như được đóng khuôn bằng sáp, vô hồn kỳ lạ.

Bất chợt Vương Lan đưa mắt tìm Trường nhưng anh đã đi đâu mất. Lần đầu tiên cô thấy hụt hẫng khi không có Trường bên cạnh mình.

Lâm Thúc đến bàn lấy ly nước mới đưa cho Vương Lan, anh hỏi một cách săn sóc:

− Em có sao không? Uống nước đi!

Vương Lan cầm ly nước đưa lên môi một cách vô hồn, cảm giác trống rỗng chán nản cứ mỗi lúc lớn hơn. Cú sốc vừa rồi khiến cô không sao lấy lại thăng bằng được. Cô quay lại đặt ly xuống bàn:

− Em muốn về quá, anh về bây giờ chưa?

− Để anh đưa em về.

Cả hai định rút lui trong yên lặng nhưng giữa đường thì gặp Minh Lệ. Cô nàng có vẻ ngạc nhiên và tiếc rẻ:

− Anh Thúc với Lan đừng về mà, ở lại chơi chút nữa đi!

Vương Lan liếc qua nhìn Lâm Thúc. Thấy vẻ ngần ngừ của anh cô bèn lên tiếng trước, giọng cởi mở nhưng rất cương quyết:

− Thôi, để mình về. Hôm nào rảnh, mình đến chơi với Lệ.

Minh Lệ nắm tay cô, bóp nhẹ:

− Chuyện lúc nãy kỳ hết sức. Biết vậy, mình đã không mời hắn đến, xin lỗi bạn nghe.

Cô quay qua Lâm Thúc:

− Em xin lỗi nghe anh Thúc, làm anh khó xử quá phải không?

Lâm Thúc khoát tay:

− Có gì đâu, chuyện đó ngoài ý muốn mà, anh không chấp nhặt những