Tưởng Niệm Mẹ
Tôi mất Mẹ khi chưa tròn 5 tuổi. Hình dáng Mẹ chỉ còn đình hình trong hồi ức tôi của một đêm theo những người trong gia đình tiễn Mẹ vào nghĩa trang trong ánh đuốc chập chờn. Dường như tôi khóc ít hơn người Chị ruột cầm tay tôi đi phía sau quan tài.
Cũng chính người Chị này đã thay Mẹ nuôi tôi khôn lớn. Nên tình thương yêu của Chị đối với tôi là tình của người Mẹ.
Chiến tranh tạo nên những loạn lạc, gia đình ly tán ngay khi còn chiến tranh đến lúc đất nước nối liền. Khoảng thời gian sau khi rời trại tù cộng sản và trước khi lưu vong tị nạn, thỉnh thoảng chị em gặp nhau vài lần.
Gần mười lăm năm sau khi tôi định cư ở nước ngoài, tôi trở về gặp Chị lần cuối theo lời nhắn của các cháu: Má muốn gặp Cậu trước khi Má vĩnh viễn ra đi.
Bằng cách nào tôi cũng phải về gặp Chị tôi - người Mẹ thứ hai. Cuộc gặp đó tạo một chuỗi đau buồn dằng dặc không chỉ với bao năm, mà là suốt cuộc đời.
Đau buồn ấy tôi viết lại trong bài thơ "Mắt Nhớ" ngay sau khi tiễn đưa Chị tôi về nơi miên viễn. Đây cũng là lần đầu tôi chia sẻ cùng các bạn, nhân Ngày Của Mẹ. Một ngày mà với tôi, là ngày tưởng niệm 2 người Mẹ, hai người đàn bà Việt Nam suốt cuộc đời đã sống trải qua bao đau thương khốn khổ của phận người theo vận nước nổi trôi giữa hai thế kỷ!
Cao Nguyên
Đông Bắc Mỹ - May 08, 2015
@
Mắt Nhớ
( thương nhớ người Chị kính yêu)
biết gặp Chị, em sẽ buồn ghê lắm
nhưng đành thôi, nước mắt cũng đang chờ
nắm tay em, thần trí Chị trong mơ
mỗi chớp mắt, lòng xoáy thành tiếng nấc
đau dữ lắm phải không? Chị gật
gặp lại em, cơ thể bỗng dưng vui
giọt nước mắt lăn, rất chậm qua môi
những nếp nhăn, đã biết cười - rất vội
giữa sống, chết - Chị nhẹ nhàng đón đợi
gần gọi xa, vời vợi những dung nhan
ký ức bộn bề, mở ngoặc từng trang
thương yêu lắm, muốn đi mà chưa thể
nhìn thấu suốt đời con, cháu - kể
Mẹ này Con! Bà này Cháu! nhiêu khê
da bọc xương, khô sớ đất cõi về
chút hơi mọn, chạy dọc lề cõi sống
ảo giác Chị cứ cồn lên tiếng động
đập vào tim, nhói từng đoạn đời qua
mỗi rùng mình, máu quánh lại trong da
mỗi co thắt, triệu tế bào giẫy chết
hiu hắt thở, đường ngắn dần - dốc hết
đuối tầm nhìn, đợi chợp giấc hôn mê
tay chưa buông, bởi trăn trở bộn bề
lời kinh nguyện chảy tràn khe hấp hối
mai hoặc mốt, Chị về quê rất mới
đất rùng mình hé cửa tiễn hồn bay
ngôi sao Thương chợt tắt khỏi đời này
chỉ còn giữa thế gian ngàn mắt nhớ!
Cao Nguyên
Sài Gòn - 20/3/2005