← Quay lại trang sách

Phần 2

Hưng vắng mặt liên tục làm bà Dung ngày càng bực tức. Bà quát tháo ấm ĩ làm Lưu Bích và chàng rể cuñg điên đầu.

Lưu Bích buông mình xuống xa lông, mặt mày nhăn nhó:

-Cái gì thì thủng thẳng tính, mẹ làm quá con chịu không nổi. Mẹ chờ thời gian nữa đi, con tính hết rồi mà.

Bà Dung lồng lộn lên:

-Mày bảo tao chờ đến chừng nào? Mày thấy không? Dạo này nó đâu thèm bước chân về cái nhà này nưã. Dứt khoát tao thuê người cho con đó một trận nên thân, để nó sợ mà xa hẳn thằng Hưng.

-Không dễ đâu mẹ ơi. Càng làm dữ thằng Hưng càng mê nó hơn, từ từ đã mẹ.

-Từ từ lỡ nó có con với nhau thì sao? Trời ơi! Con ơi là con.

Bà Dung vật mình khóc lóc, Lưu Bích thở ra:

-Con đã bảo để lo chuyện này mà. Con sẽ có cách lôi cổ thằng Hưng về cho mẹ.

Lau nước mắt, bà Dung cao giọng:

-Hôm nay tao gặp thằng Hưng chở con nhỏ đó trong xe hơi của nó, tao bảo tắc xi đuổi theo nhưng không kịp. Thật hết chỗ nói, con với cái. Thằng Hưng bị con nhỏ đó cho ăn buà mê, dễ gì bỏ nổi.

Lưu Bích mỉm cười:

-Bùa ngải gì mẹ ơi. Mẹ toàn tin ba cái chuyện gì đâu không à. Thằng Hưng là đàn ông, thấy sắc thì mê tít là lẽ đương nhiên thôi.

-Mày nói thế chứ sao con Hải Hà cuñg đẹp, thua gì hoa hậu mà nó không mê?

-Nó lỡ yêu con kia rồi mẹ ạ.

Nãy giờ Nguyên, chồng của Lưu Bích,ngồi lặng thinh theo dõi mẹ và vợ nói chuyện. Anh cười xen vào:

-Hai cô cậu từ nhỏ sống cạnh nhau tự nhiên phát sinh tình yêu, con thấy khó lòng chia rẽ được họ. Như vợ con có bùa chi đâu, sao con yêu kinh khủng. Xa một chút là nhớ đứt ruột, đứt gan.

Lưu Bích nguýt chồng:

-Xạo kinh khủng.

Nguyên trợn mắt:

-Thật chứ xạo gì. Công nhận cô Mai Phương đẹp lại dễ thương, bảo sao Hưng không yëu. Chỉ vì cô nghèo nên mẹ chê.

Bà Dung nghiến răng:

-Nhất định phải bứt tụi này ra, tao mới hài lòng.

Nguyên nhướng mày:

-Sợ bứt không đứt lại có cháu nội cho mẹ bồng, mẹ nựng mới chết chứ.

Bà Dung đấm tay xuống ghế xa lông:

-Tao chấp nó một chục đứa, tao cụñg không thèm nhìn.

Nguyên lắc đầu bỏ lên lầu, mặc mẹ vợ và vợ toan tính.

Lưu Bích nhìn mẹ nói nhỏ:

-Mẹ có la ầm ĩ lên hoài cuñg có giải quyết được gì đâu. Yên tâm đi, con đã có cách rồi.

Bà Dung nôn nóng:

-Cách gì? Mày nói tao nghe coi.

-Mẹ cứ ăn ngon, ngủ yên, mặc con xử trí. Sớm muộn gì thằng Hưng cuñg trở về bên mẹ.

Bà Dung vẫn hỏi tới:

-Mày nói tao nghe không được à?

Lưu Bích lắc đầu cười:

-Mẹ nóng quá, ê bể kế hoạch hết. Bây giờ con đi lo công chuyện. Anh Nguyên có hỏi,mẹ nói giùm con nha.

-Ừ.

Lưu Bích quàng xách lên vai, lấy xe chạy thẳng ra cổng. Lưu Bích tìm đến nhà Mai Phương.

Mai Phương vừa trông thấy Lưu Bích, cô hơi giật mình, nhưng rồi nhủ lòng bình tĩnh.

Gặp Mai Phương, Lưu Bích tươi cười thân thiện. Thái độ của Lưu Bích làm Phương nghe nhẹ cả người.

-Chào Phương. Lưu Bích lên tiếng.

Mai Phương cúi đầu, lí nhí đáp:

-Dạ, chào chị.

Lưu Bích bước hẳn vào nhà:

-Hôm nay, Hưng không ghé đây sao em?

-Dạ, mời chị ngồi. Anh Hưng thường chỉ thăm em vào cuối tuần thôi, chị ạ.

Thật ra Lưu Bích thừa biết hôm nay Quốc Hưng đưa ba cô đi công chuyện nên không thể có mặt ở đây, vì thế cô mới xuống nhà Phương.

Ngồi xuống ghế, Lưu Bích nhìn quanh, giọng nhỏ nhẹ:

-Mai Phương đang làm gì đó?

-Dạ, em nấu cơm.

Mai Phương rót ly nước đặt trước mặt Lưu Bích:

-Em mời chị dùng nước.

-Nhà em gọn quá há.Kìa! Em làm gì thì làm đi chứ. Chị chớ có phải ai xa lạ đâu mà giữ kẽ.

-Dạ, em dọn dẹp nhà cửa xong hêt rồi.

-Vậy em ngồi đi. Chị em mình lớn lên ít gặp nhau trò chuyện, chứ ngày xưa còn bé thân nhau quá chừng.

Mai Phương gật đầu, nhưng cô chỉ im lặng.

Lưu Bích nhìn Mai Phương nhỏ nhẹ:

-Em biết không Phương? Nhà chỉ có hai chị em, chị rất thương thằng Hưng. Mẹ giận từ bỏ nó, chị buồn lắm nhưng chẳng biết làm sao. Chị cuñg không khinh ghét em, cho dù em là nguyên nhân khiến mẹ chị và thằng Hưng mỗi ngày như mặt trời với mặt trăng. Nhưng em yên tâm đi, thong thả rồi chị sẽ tìm cách nói cho mẹ xiêu lòng nhận em làm dâu trong gia đình. Đừng buồn nghe Phương.

Xúc động trước tấm chân tình của Lưu Bích. Mai Phương nghẹn ngào nói khẽ:

-Cám ơn chị nhủ lòng thương em. Em cuñg mong được về hầu hạ mẹ. Em giờ chỉ còn lại một mình, lẻ loi cô độc, chỉ còn mong đến ngày cùng anh Hưng hầu hạ mẹ và yên bề gia thất.

Lưu Bích thầm nhủ:

- "Con bé này khéo mồm miệng thật, bảo sao thằng em mình không mê nó như điếu đổ. Phải ra tay gấp mới xong".

Lưu Bích nhìn thẳng Mai Phương hỏi:

- Em ra trường rồi chứ?

- Dạ rồi.

- Có việc làm chưa?

- Dạ, đã có.

- Công ty nào vậy?

Mai Phương lo ngại, ngập ngừng không dám nói. Lưu Bích thấy thế hỏi chặn đầu:

- Em đừng giấu chị. Có phải em làm ở công ty Hưng không? Em không cần phải giấu chị đâu, chị ủng hộ em mà.

Mai Phương nghe nói thế nên yên tâm, cô gật đầu:

- Vâng, em phụ giúp cho anh Hưng trong công tác phiên dịch.

Lưu Bích gật đầu:

- Tốt lắm! Có em bênh cạnh chắc thằng Hưng vui vẻ làm việc, năng suất sẽ cao. À! Nó trả lương cho em đủ sống không Phương?

- Dạ, đủ chị ạ. Còn dư nữa đó.

- Em trông gầy hơn ngày xưa đó. Em nên bồi dưỡng thật nhiều vào Phương ạ. Có gì khó khăn, chị sẽ giúp. Trước sau gì em cũng là dâu nhà chị mà. À! Mà chị có mang theo chút đỉnh đây. -- Vừa nói, Lưu Bích vừa móc trong xách tay ra gói tiền nhỏ đặt trong tay Mai Phương, cười vui vẻ. -- Nhận lấy thảo cho chị vui nghe Phương. Em bây giờ lẻ loi cô độc một mình, biết nương tựa vào ai?

Mai Phương lắc đầu:

- Em không nhận tiền đâu chị ạ. Chị đến thăm em, em hạnh phúc lắm rồi. Em giờ có thiếu thốn gìn đâu. Lương em lãnh ra đủ xài không hết nữa đó chị. Chị cất đi chị.

- Coi như tiền chị nhang khói cho bác Nhung vậy. Em có cầm chị mới tin em xem chị như chị chồng tương lai.

Nghe nói thế, Mai Phương đành phải gật đầu:

- Thôi được, chị đã nói thế thì em xin nhận để nhang khói cho mẹ. Em cám ơn tấm chân tình của chị rất nhiều.

- Em nhận rồi, chị vui lắm đó Phương. À! Lúc nào chị rảnh, chị sẽ ghé xuống đây thăm em nhé. Em có tiếp chị không vậy?

Mai Phương vội đáp:

- Chị nói vậy làm em buồn lắm. Chị đến thăm em, em hạnh phúc biết dường nào. Chị thật tốt với em.

Lưu Bích đứng dậy quàng xắc lên vai:

- Thôi, chị về. Mỗi tuần chị hứa sẽ ghé thăm em hai lần.

- Vâng ạ. Em sẽ đợi chị.

Lưu Bích thoăn thoắt đi nhanh ra con hẻm nhỏ, trên môi thoáng nở nụ cười bí hiểm. Mai Phương quay vào thu dọn ly tách, trong lòng cô vui buồn lẫn lộn.

- Phương ơi, Phương!

Nghe tiếng gọi, Mai Phương vội chạy ra ngõ. Trông thấy Trung, cô ngạc nhiên:

- Anh tìm em có việc gì không Trung?

Trung tươi cười:

- Thăm em không được à?

Mai Phương đáp lại:

- Tất nhiên là được rồi. Lâu lắm mới gặp lại anh Trung nên em cứ ngỡ có chuyện gì chứ.

Trung bước vào và giơ cao túi ny lông, bên trong đựng toàn sữa, đường và bột ngũ cốc. Anh nói:

- Cái này bồi dưỡng cho em nè.

Mai Phương nhìn Trung đăm đăm. Hiểu ý Phương, Trung nhíu mày:

- Đừng có hiểu lầm tôi nghe cô nhỏ. Tôi không thèm hối lộ cô đâu. Tôi chỉ xem cô là em gái nên lo cho cô đấy mà.

Nghe Trung nói thế, Mai Phương nghe nhẹ lòng. Cô đón lấy túi quà và tươi cười bảo:

-Làm em gái anh Trung coi bộ sướng hơn làm người yêu đó. Em tình nguyện làm em gái anh suốt đời.

Trung gật gù:

-Chưa chắc sướng đâu à nha.

-Thế khổ gì?

-Này nhé! Đã là em gái anh thì phải kiếm người yêu cho anh đó. Kiếm không ra sẽ bị ăn đòn, hiểu chưa?

Mai Phương chu môi:

-Trời đất! Người yêu anh mà bảo em kiếm sao được?

-Thì làm mai cho anh bạn em đó. Ví dụ như một trong hai cô gái hay đến thăm em nè.

-À! Mỹ Uyên và Thanh Trúc đó hả?

-Ừ.

-Thế anh thích nhỏ nào?

Trung cười khì khì:

-Nói em đừng cười nghe.

-Nói đi mà.Mắc cỡ gì nưã?

-Anh thích...cả hai cô.

Mai Phương xí một tiếng và mắng yêu Trung:

-Tham lam cho cố. Chọn một thôi ông ơi. Nhưng mà anh Trung không còn quyền lựa chọn nưã rồi, xin chia buồn nha.

Trung xụ xuống:

-Sao thế?

-Vì một nhỏ trong số hai đưá đã biết yêu rồi và đang yêu anh chàng lớp trưởng ngày xưa của em. Chỉ còn lại một nhỏ thôi.

-Còn ai vậy?

-Thanh Trúc. Anh chịu không?

Trung cười thích thú:

-Chịu quá đi chứ. Em giới thiệu cho anh đi.

Mai Phương dẫu môi:

-A! Em hiểu rồi.

-Hiểu gì? Trung ngạc nhiên.

-Anh mang mấy thứ này đến hối lộ để em làm mai bạn em cho anh chứ gì?

Trung vội khoát tay:

-Ê! Đừng có nghi oan cho anh nghe. Anh thấy em lúc này ốm nên mới nói với mẹ anh. Mẹ anh bảo anh mua sưã, đường, bột sang cho em chứ bộ.

-Vậy là ý tốt của mẹ anh chứ không phải của anh?

Trung đuối lý:

-Ờ..thì của mẹ anh, nhưng lòng anh cuñg đã muốn thế chứ bộ.

Mai Phương cười khúc khích, đoạn cô nói:

-Anh Trung muốn gặp Thanh Trúc liền không?

-Muốn lắm. Giúp anh đi.

-Hối lộ gì đi, em giúp cho.

-Em muốn gì cuñg được.

-Một chầu kem tươi.

-OK.

-Vậy anh ngồi đây chơi, em nhắn nó xuống cho.

-Í! Trúc phải từ Sài Gòn xuống đây à?

-Có sao đâu. Nó vâñ thường xuống ngủ với em mà. Em không nhắn, nó cuñg xuống thôi, nhưng hơi trễ. Em nhắn, nó sẽ tới sớm.

Trung gật đầu, nhưng anh còn e ngại:

-Thôi, để hôm khác anh gặp nghe Phương. Hôm nay anh chưa chuẩn bị tinh thần gì cả.

-Vậy mới hấp dâñ chứ.

Trung cười:

-Sao lại hấp dâñ? Em khéo tưởng tượng. Thôi, em nghỉ đi, anh về đây.

-Anh không gặp thật à?

-Hôm nay anh chưa chuẩn bị tinh thần. Vả lại, anh ăn mặc...

Mai Phương nhìn anh, tủm tỉm cười:

-Ừ nhỉ, em không để ý.Thôi, hôm khác anh đóng thùng lịch sự tối em nhắn anh sang, OK?

Trung cười và tạm biệt Mai Phương ra về. Lòng anh nghe vui vui, cả Mai Phương cuñg vậy. Cô nhẹ nhàng hạnh phúc vì được Trung xem mình như em gái của anh. Và cô hứa với lòng sẽ coi Trung là anh trai của mình.

Sáng chúa nhật, Mai Phương ra trước ngõ tưới nước cho mấy chậu hoa hồng thì Lưu Bích xuất hiện.

Nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi đỏ mọng màu son của Lưu Bích:

-Em làm gì đó Mai Phương?

Mai Phương đặt sô nước xuống đất, lễ phép:

-Thưa chị Bích mới đến. Dạ, em tưới nước mấy chậu hoa. Chị vào chơi chị Bích.

-Nóng ơi là nóng. Phải chi trời mưa thì đỡ biết mấy.

Lưu Bích bước vào nhà, Mai Phương bước theo. Lẽ ra Phương mua cây quạt máy hôm tuần trước rồi, nhưng cô quên bẵng, dự định chủ nhật này cô sẽ đi mua.

Lưu Bích ngồi xuống với tay cầm tờ báo vừa quạt vừa than thở khí hậu oi bức. Mai Phương nhỏ nhẹ:

- Năm nay mưa trễ hơn mọi năm, chị nhỉ.

Bích hỏi trổng không:

- Nhà có đường không?

- Dạ có. Chi vậy chỉ?

- Em đi mua đá đi, chị ở nhà vắt chanh làm nước uống. Trời nóng thế này mà có ca nước chanh thì tuyệt biết mấy Phương nhỉ?

Mai Phương dạ một tiếng rồi đi thật nhanh. Lưu Bích nhìn theo gật đầu, nhếch môi cười gằn. Thỉnh thoảng, cô nhìn vào đồng hồ nơi tay.

Mai Phương mua nước đá về đi thẳng luôn xuống bếp. Lưu Bích buông báo đứng dậy nối gót theo Phương, đon đả nói:

- Để chị làm cho. Ở nhà chỉ có chị pha nước chanh ngon nhất, anh Nguyên còn mê nữa đấy.

Mai Phương thấy vẻ thân tình của Lưu Bích nên không e ngại gì, cô để cho Lưu Bích pha.

- Em lên trước tưới cho hết mấy chậu hoa đi, chị pha xong ra trước uống cho vui. Em cứ coi chị như người trong nhà không được sao Phương? Em có vẻ khách sáo với chị quá.

Mai Phương vội đáp:

- Đâu có đâu chị. Em xem chị như chị của em đấy chứ. Thôi, em ra trước tưới hoa nhe, lát nữa chị gọi em.

Lưu Bích hài lòng:

- Như thế phải vui không? Em tự nhiên sẽ cho chị cảm giác gần gũi. Chị rất thích cảm giác này, Phương ạ.

Khong nghĩ ngợi gì, Mai Phương vui vẻ ra trước nhà tưới hoa. Lưu Bích mỉm cười kín đáo, hiểm ác và cúi đầu pha nước một cách vội vã.

Xong đâu đó, Lưu Bích mang hai ly nước chanh lên bàn khách, ngọt ngào gọi:

- Phương ơi! Xong chưa? Vào uống nước đi em. Mát lạnh, ngọt chua, ngon tuyệt. Hai chục một ly luôn.

Bích vừa nói vừa dí dỏm hài hước.

Mai Phương nói vọng vào:

- Dạ, em vào ngay. Chị uống trước đi.

- Uống cùng mới vui chứ em. Bỏ đó đi, lát chị ra phụ.

Mai Phương bước vào nhà. Cô tươi cười nhìn Lưu Bích thân mật:

- Để em thử tài pha nước chanh của chị xem. Nhưng hai chục một ly mắc quá, uống không nổi đâu.

Lưu Bích cũng đùa lại:

- Chị bao mà. Cứ uống tự nhiên đi. Uống không hết ly, chị nghĩ chơi em luôn đó.

- Kỳ vậy chị.

- Thì uống không hết, đồng nghĩa với em chê chị pha dở.

Mai Phương mỉm cười nâng ly nhấp một ngụm nhỏ. Lưu Bích xua tay phản đối:

- Đâu được. Phải hệt ly chị mới chịu. Em cần phải uống nước chanh nhiều vào mới tốt đó.

Mai Phương cúi đầu vâng dạ. Cô uống cạn nước trong ly.

Lưu Bích vui ra mặt:

- Thế nào, ngon dở ra sao?

Mai Phương khéo léo nói:

- Xin chị dạy em cách pha chế đi, đặng mai mốt anh Hưng đến chơi, em pha cho ảnh uống.

- Dễ thôi. Để rồi chị bày cho em.

Lưu Bích xem đồng hồ, nhìn ra cửa cô hỏi:

- Hưng có hay biết chị thường xuyên tới đây không?

- Dạ, chị đã dặn em không được nói, nên em đâu có nói.

Lưu Bích gật đầu hài lòng:

-Tốt lắm.

Chợt Mai Phương thấy choáng váng, đôi mắt nặng trĩu. Cô đưa tay xoa mạnh thái dương. Mai Phương sợ hãi kêu lên:

-Chị Bích ơi! Em..

Lưu Bích vội hỏi:

-Em sao vậy Phương?

Mai Phương ôm đầu:

-Kỳ quá chị ơi! Em thấy chóng mặt và làm sao sao đó.

Lưu Bích cười bí hiểm:

-Chắc em chưa ăn sáng mà uống đồ chua vô, không quen nên nó choáng váng chứ gì?

-Em ăn sáng rồi. Tử trước đến giờ em đâu có bị tình trạng này.

-Hay là em trúng gió độc đó. Chị đưa em vào nằm nghỉ, chút xíu hết chứ gì. Hay chị cạo gió cho em nha?

Mai Phương đứng lên lảo đảo. Lưu Bích vội dìu Phương một bên đưa vào phòng.

Nằm xuống đây đi em.

Và Mai Phương mê man không còn biết gì nưã. Lưu Bích lay mạnh vai cô gọi khẽ:

-Mai Phương à! Phương ơi!

Mai Phương vâñ bất động. Bích mở vài hàng cúc áo của Phương để lộ bộ ngực trắng ngần.

Bích lại xem đồng hồ, cô nhếch môi bỏ ra khỏi nhà đi thẳng ra con hẻm. Không lâu, cô trở vào cùng một thanh niên lạ. Anh ta dáo dác nhìn quanh:

-Đâu rồi chị?

-Nằm trong phòng. Nè! Đóng kịch khéo khéo nghe Cường. Xong việc nhận thêm tiền, tôi ra quán chờ. Cậu em tôi sắp xuống rồi đấy.

-Chị tin em đi. Em mà nhúng tay vào, chuyện gí chẳng xong.

-Ừ, biết vậy tôi mới nhờ cậu. Tôi đi nghe. Nhớ vưà thấy bóng nó, cậu nhào ôm con nhỏ liền cho tôi.

Cường cười, gật lịa:

-Em hiểu mà, chị yên chí đi.

Lưu Bích mỉm cười rời khỏi nhà. Gã thanh niên vội vào phòng ngay nhìn Mai Phương ngủ say xưa. Gã lầm bầm.

-Đẹp thật, hèn chi thằng nào chả mê. Tội nghiệp, chỉ phải tội nghèo.

Gã cởi nhanh quần áo mặc trên người, chỉ còn lại chiếc quần đùi, rồi lên giường nằm bên Mai Phương.

Mai Phương vẫn ngủ say không hề biết, không hề hay cơn bảo dữ đang săñ sàng chụp xuống đời mình.

Bên ngoài, trong quán nước nhỏ đầu con hẻm, Hải Hà hỏi Lưu Bích:

-Sao anh Hưng chưa xuống hả chị?

-Từ từ em.

-Lỡ ảnh không xuống thì sao?

-Chị theo dõi lịch của nó kỹ lắm. Chúa nhật nào cuñg vậy, đánh răng rửa mặt xong là nó bay xuống đây ngay à. Hôm nay phải đưa ba chị đi công việc. Chị hỏi ba chị kỹ rồi, ba chị nói phải mười giờ mới về đến nhà. Từ mười giờ, thằng Hưng phóng xe xuống đây cho chừng mười đến mười lăm phút chớ mấy. Đi xe hơi mà, em đừng có nôn.

Hải Hà nhìn đồng hồ đeo tay:

-Mười giờ năm rồi chị.

-Ừ, chắc độ mười phút nữa thôi. Phen này con Phương chết chắc. Còn lâu thằng Hưng yêu nưã.

Hải Hà nở nụ cười hiểm ác, đoạn cô ta vẫn lên tiếng lo ngại:

-Nhưng nếu anh Hưng không xuống thì sao hả chị?

-Nó mê con nhỏ này lắm. Rảnh ra là bay xuống đây liền, em yên tâm đi.

-Lỡ như ba chị và anh kẹt công chuyện đột xuất?

Lưu Bích trầm ngâm rồi gật đầu:

-Ừ nhỉ.Nhưng em à! Thua keo này, ta bày keo khác. Con Phương không nghi ngờ chị đâu, nó sẽ tưởng nó bị trúng gió.

Hải Hà cuñg tán thành:

-Đúng đó chị. Thua keo này ta bày keo khác, lo gì.

-Uống nước đi Hà. Cứ bình tĩnh, đừng có nôn.

Hải Hà vâng dạ rồi bưng ly nước lên uống cạn, đưa mắt nhìn ra đường lớn theo dõi.

-Mai Phương ơi, Mai Phương!

Hưng dừng xe trước ngõ, gọi mãi đến năm lần vẫn không thấy Phương lên tiếng. Anh lo lắng đẩy cửa bước vào.

Anh nhủ thầm:

-Chắc cô bé chơi trò cút bắt với mình đây. Trốn trong nhà chứ không đâu.

Tấm rèm được vén lên, Hưng sưñg sờ chết lặng ở cửa phòng. Gì thế này? Anh có bị hoa mắt không? Rõ ràng trêng giường hai người nằm bên nhau, mà kẻ ôm Mai Phương trong tay không phải là anh.

-Trời ơi!

Chỉ thốt được bấy nhiêu đó, Hưng bỏ khỏi phòng buông người phịch xuống ghế, ôm đầu rên rỉ:

-Có phải tôi đang mơ không? Trời ơi!

Bên trong Cường vội lay Mai Phương dậy. Cô mở bừng mắt. Một khuôn mặt lạ, Phương thảnh thốt kêu lên:

-Trời ơi!

Cường nhanh nhẹn bị chặt miệng Mai Phương, cố ý nói cho Hưng nghe rõ:

-Mai Phương! Anh yêu em mà. Chúng ta công khai mối quan hệ cho mọi người biết hết đi, cả thằng bồ em nữa, cứ lén lút mãi thế này anh chán lắm rồi. Em có nghe anh nói không Phương?

Mai Phương cố vùng vẫy càng bị Cường ôm cứng cô ú ớ:

-Ừ..Ư...

-Em không dám nói thì để anh nói, anh ta là giám đốc của em chứ có phải chồng em đâu mà em sợ. Đã thế gia đình anh ta không chấp nhận em, em còn bám víu chi nữa Phương? Anh sẽ lo cho em đầy đủ hơn. Anh xin em mà.

Bên ngoài Hưng hét lên:

-Đúng đó Mai Phương. Tôi không cần thứ đàn bà như cô nữa, tôi đã lầm, đã lầm to cô.Vĩnh biệt! Tôi hận cô.

Chỉ nói được bấy nhiêu đó Hưng vội chạy một mạch ra xe, phóng thẳng về Sài Gòn. Cường vừa buông tay, Phương nhảy ngay xuống đất, phóng như bay ra cửa:

-Không. Anh Hưng ơi! Hãy cho em nói, không phải như vầy đâu anh ơi.

Mai Phương khuỵu xuống ở cửa. Cường quần áo chỉnh tề nhìn Phương lắc đầu, rồi cuñg bỏ đi.

Chẳng hiểu bao lâu, Mai Phương tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn quanh. Bỗng dưng đang nắng trời lại đổ cơn mưa. Cơn mưa đến bất ngờ cuñg như giống tố đang phủ xuống đời cô. Phương nhớ lại...Trời ơi, Hưng ơi! Anh đâu rồi? Sao anh bỏ em mà đi như vậy?

Hưng ơi! Oan cho em lắm anh ơi. Lúc nào em cuñg chỉ yêu mỗi mình anh thôi. Tại sao lại xảy ra chuyện oái ăm này hở trời? Ly nước chanh chị Bích...Đúng rồi, mấy ai lấy thước đo được lòng người. Trời ơi! Mình đã lầm tin người ta để bây giờ... Hưng ơi! Em đã bị chị anh hại, làm sao bây giờ hả Hưng? Em vô tội mà.

Mai Phương chỉ còn biết khóc và khóc.

Chiều xuống dần rồi màn đêm bao trùm cảnh vật. Hưng vẫn không đến để nghe cô giảì thích. Hưng nói lời vĩnh biệt với cô rồi kia mà.

Mai Phương đóng cửa, lê bước về phòng nằm vật xuống giường không buồn bật đèn. Bóng tối giúp cô đỡ cô đơn, chạnh lòng về số phận.

Mai Phương lại nghĩ đến cái chết. Chết là rũ sạch hết khổ đau phiền não. Phương hận đời oán người hiểu ra thì quá muộn. Cô dễ tin nên bị họ đưa vào bẫy giăng săñ để chia rẽ cô và Hưng. Chính mắt anh trông thấy, nói gì với anh bây giờ? Chỉ còn cái chết mới chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi.

Không. Mình không thể chết được. Mai Phương ngồi bật dậy. Mình phải gặp Hưng, phải nói cho anh ấy hiểu phải nói tất cả.

Phương nghĩ ngợi miên man, đến lúc mệt mỏi quá thiết đi lúc nào không hay.

Giật mình thức giấc, nắng đã lên cao. Soi bóng trong gương, Mai Phương thấy mình xác xơ quá. Đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, nhà vắng vẻ lạnh tanh. Nước mắt Phương lại ứa trên mi.

Mai Phương rửa mặt mày, thay quần áo vội chạy thẳng lên công ty. Vừa đến nơi, bác bảo vệ nói ngay:

-Mai Phương! Cô có thư giám đốc gởi nè.

Mai Phương hồi hộp đến bên cạnh bác bảo vệ nhận thư, cô bóc thư ra xem.

"Mai Phương!"

Tôi thật sự rất tiếc phải cho cô nghỉ việc, vì đơn giản tôi không muốn hàng ngày phải nhìn thấy bộ mặt dối trá của cô. Tiền lương và mọi khoản, tôi đã gởi quyết định cho phòng tài vụ thanh toán, cô đến nhận ở đó. Cô đừng bao giờ tìm gặp tôi để đính chính, vì không còn lời nào của cô mà tôi tin cả. Chính mắt tôi đã thấy bộ mặt bỉ ổi, đê tiện của cô. Thế mà từ trước giờ, tôi vẫn xem cô là hiện thân của sự thánh thiện.

Vĩnh biệt cô.

Quốc Hưng.

Mai Phương nghe đất dưới chân mình sụp xuống. Cô choáng váng mặt mày lảo đảo suýt té.

Bác bảo vệ vội nói:

-Cô Phương! Cô có làm sao không vậy? Mặt cô tái mét.

Phương cố gắng đứng vưñg và đáp nhỏ:

-Dạ, không sao đâu bác. Cháu chỉ thấy chóng mặt một tí, chút xíu sẽ hết ngay thôi mà.

-Cô Phương ngồi xuống ghế đi, chóng mặt đừng dễ té lắm đó.

-Dạ, cám ơn bác.

Phương ngồi xuống để trấn tĩnh một lúc, sau đó cô đứng lên:

-Cháu chào bác.

-Ủa! Cô không vào làm à?

-Dạ, cháu nghỉ luôn rồi bác ạ.

-Sao thế?

Phương muốn khóc nhưng cô cố kiềm chế, giọng lạc đi:

-Dạ...Tại công việc không còn phù hợp với cháu nưã.

Nói xong, sợ bác bảo vệ sẽ hỏi thêm, Phương gật đầu chào bác:

-Thôi, cháu phải đi công việc nưã. Khi nào rảnh, cháu sẽ ghé công ty thăm bác và mọi người.

- Ủa! Mà nghĩ ở đây, cô Phương làm ở đâu?

- Cháu chưa tìm chỗ mới bác ạ.

Nói rồi Phương vội đạp máy nổ và chạy đi, cô nghe lòng rã rời tan nát. Thế là hết, hết thật rồi. Cô cứ lang thang ngoài đường như thế, không biết đi đâu về đâu nữa. Cuộc sống giờ đây đối với Phương thật vô vị, tẻ nhạt và đau khổ.

Trong nỗi đau của Quốc Hưng, Hải Hà xuất hiện thật đúng lúc. Chỉ hơn một tháng mà cô nàng đã kéo hẵn Hưng về phía mình bằng mọi thủ thuật.

Hôm nay, Hưng đang buồn thì Hà lại đột ngột xuất hiện. Cô nàng rón rén bước đến bên Quốc Hưng, đưa cả hai tay bịt mắt anh.

Quốc Hưng nhận ngay ra Hải Hà, anh đổi ngay sắc diện:

- Em phải không Hải Hà?

Hải Hà sung sướng, cô áp sát ngực vào lưng anh:

- Không.

Nhận ra giọng Hà, Hưng quay lại ôm chầm lấy tấm thân thon thả của cô. Hải Hà cũng buông mắt Hưng ra, cười nắc nẻ.

Chiếc áo hở cổ để lộ bộ ngực nở nang của Hải Hà khêu gợi Hưng. Hưng không còn kiềm chế được sự ham muốn bản năng của mình. Phải chăng trời đã có mắt, trời đã đưa Hà đến để đền bù cho sự mất mát của anh?

Hải Hà cũng sung sướng không kém. Cô nhìn anh nũng nịu:

- Anh thấy em mặc chiếc áo này có đẹp không?

Hưng đắm đuối nhìn Hải Hà, men rượu men tình làm Hưng đắm đuối, đê mê. Chợt Hưng áp đầu vào ngực Hải Hà:

- Ôi! Em thật tuyệt vời. Anh cam đoan trên đời này không ai đẹp và hấp dẫn bằng em.

Hải Hà làm mặt giận:

- Thôi đi bồ ơi. Sao ngày xưa bồ không chú ý đến em?

- Tại anh...

- Mê con nhỏ đó chứ gì? Nó cho anh một cú độc thiệt.

Mắt Hưng đỏ ngầu. Anh bỗng dưng gằn giọng:

- Anh cấm em nhắc đến cô ta nữa, anh căm thù cô ta. Cô ta không đáng để em nhắc đến đâu.

- Coi bộ anh còn yêu ả lắm.

Hưng cười gằn:

- Yêu à? Một kẻ lăn loàn như thế mà bảo anh yêu ư? Không, không bao giờ. Anh quên cô ta rồi.

- Đừng dối lòng như thế, anh chưa quên được đâu, thú nhận đi. Nhưng không sao, em sẽ có cách làm cho anh quên ả.

Nói dứt lời, Hải Hà đưa đôi môi mộng đỏ hình trái tim ra trước mặt anh và lắc lư cái thân hình mềm mại, quyến rũ như chào mời, như đòi hỏi. Cái ẻo lả vừa đài các vừa lả lơi của cô như một chất thuốc kích thích làm bùng cháy ngọn lửa đam mê sẵn có trong Hưng do men rượu và men buồn.

Quốc Hưng đứng thẳng người dậy, bế bổng Hải Hà lên như người ta bế một con búp bê xinh đẹp. Anh quay cuồng:

- Ôi! Em... Em của anh.

Hà cũng quấn đôi tay mềm mại như hai dãi lụa đào lên cổ anh:

- Chúng ta phải là của nhau, đúng không anh?

Anh trả lời bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Hà ra hiệu cho Hưng bế cô lại giường. Phút chốc, họ đã tan biến vào nhau. Giây phút ấy, Hưng thực sự không còn nhớ gì đến Mai Phương cả, cho dù chỉ là lòng thù hận, vì hình ảnh Mai Phương như chưa bao giờ có khái niệm tồn tại trong ý thức và con tim của anh, anh ngỡ rằng mình đã quên cô.

Hải Hà nũng nịu:

- Chừng nào thì chúng mình cưới nhau hả anh? Em muốn chúng mình được sống đàng hoàng với nhau chứ không phải tình hờ như thế này. Ba mẹ em mà biết thì...

Quốc Hưng dỗ dành:

- Em đợi anh thời gian nữa nhé. Công việc anh lúc này ngập đầu, chưa thể lo chuyện hôn sự được đâu em.

- Anh cứ hứa hẹn. Hay anh còn yêu cô bồ cũ? Cô ta cắm sừng anh là gì?

Quốc Hưng vội bịt miệng Hà bằng một nụ hôn thật dài để cô đừng nói nữa. Thâm tâm anh đã chán ngấy cảnh cô đơn đau khổ, nhưng anh cũng chưa muốn cưới người vợ mà không yêu.

Hải Hà đến với anh chỉ để lắp nỗi cô đơn trong anh mà thôi. Anh không hề yêu Hải Hà. Anh hiểu rõ lòng mình như thế. Anh cũng hy vọng anh sẽ yêu được Hải Hà như đã từng yêu Mai Phương để cưới Hải Hà làm vợ. Nhưng khi nào anh yêu, anh sẽ tính đến chuyện cưới xin, còn bây giờ anh lắc đầu buồn bã, anh không thể.

Hải Hà cũng chẳng vừa:

- Hay là anh không yêu em?

- Ôi! Em cứ suy diễn vẩn vơ. Cứ đợi anh một thời gian nữa đã, em cũng còn trẻ quá mà.

Hải Hà gật đầu. Cô lại giở thủ thuật để lôi cuốn Hưng vào trong cơn lốc tình dồn dập. Cho đến khi tiếng chuông nhà thờ đổ tiếng thứ sáu, Hải Hà mới rứt khỏi Hưng.

Cô vơ vội mớ áo quần mặc vào và nói với anh:

- Chuẩn bị đi anh.

- Đi đâu Hà?

- Đi xem em diễn. Tối nay có sô diễn phòng trà. Nói thật nghe, em thích hát ở phòng trà lắm, mặc dù biết bao ca sĩ chỉ thích hát ở những nhà hát lớn. Anh thấy em có kỳ quặc không anh?

- Ừ, cũng hơi hơi nhưng cũng dễ hiểu thôi mà. Vì bản thân anh cũng thích xem ca sĩ hát ở phòng trà hơn. Thường họ hát nhạt trữ tình chứ ít khi hát nhạc kích động.

Hải Hà mỉm cười, trang điểm lại cẩn thận gương mặt và tóc tai, rồi ngúng nguẩy lắc cái mông gợi cảm bước đến bên Quốc Hưng, cô nở nụ cười thật ngọt ngào:

- Anh yêu! Anh hãy suy nghĩ cho kỹ nha. Nên nhớ rằng, em không thể làm người tình hờ cho anh mãi đâu. Em thích làm vợ anh cơ.

Hưng gật đầu:

- Được rồi, em cứ yên tâm.

Hưng cũng mặc áo quần tề chỉnh vào và đưa Hải Hà ra xe. Bà Dung và Lưu Bích nhìn theo, mỉm cười hài lòng.

Khi Quốc Hưng và Hải Hà bước xuống xe. Theo thói quen, Hải Hà ôm lấy cổ Hưng hôn đánh chụt một cái. Hình như cử chỉ đó Hà cố tình để cho mọi người đều trông thấy. Phong cách Hải Hà học đòi ở các nước phương Tây, sau đó cô mới kéo tay Hưng bước vào phòng trà lớn. Cũng vừa lúc đó, Mai Phương tình cờ ngồi trong xe buýt trông ra cô nhận thấy Hưng và một cô gái lạ. Cô vội bảo bác tài xế dừng lại để cô bước xuống mặc dù chưa đến trạm bác tài xế dễ chịu chiều ý Phương. Cô đánh bạo bước vào phòng trà.

Chưa đến lượt diễn nên Hải Hà ngồi bên dưới với Hưng. Hưng choàng tay qua vai Hà, cả hai vô cùng thân mật. Thỉnh thoảng họ hôn nhau. Tất cả đã đập vào mắt Mai Phương, cô lảo đảo chạy nhanh ra ngoài. Họ hạnh phúc quá đi. Trời ơi! Hưng đã quên cô thật rồi, trái tim Hưng đã thuộc về người khác. Mà có lâu lắm đâu, chỉ hơn một tháng thế mà tất cả đã bay xa. Trời ơi...

Mai Phương lảo đảo dựa vào cột đèn tay vò ngực, mắt long lanh hờn tủi.

Cô không hiểu nổi lòng cô nữa. Tình yêu khờ dại si mê chi để đưa vào ngang trái bẽ bàng, để Hưng mãi mãi xa cô, để Phương ngẩn ngơ như người sắp chết đuối?

Phương khô nước mắt, khô môi hờn, cô đứng một mình dưới cột đèn lạnh để cho Hưng ôm ấp người ta, cho Hưng hôn nhẹ môi người ta, môi cô ta đỏ mộng...

Phương đứng lịm người trong cơn mưa. Từng cơn lá đổ, từng cơn gió buồn. Lá me bay vương vãi đầy vai áo. Trời ơi! Làm sao Phương chịu nổi cơn tình buốt cháy? Làm sao chịu nổi cảnh họ âu yếm đưa đón nhau ngay trước mắt mình?

Phương mở mắt nhìn mông lung cuối đường, và tim Phương như thắt lại từng hồi.

Có người khách lạ từ xa đến. Ông ta đăm đăm nhìn Phương, đôi mắt không rời Phương một phút. Mai Phương không thể không nhìn ông ta. Ông ta có dáng đi nhàn hạ. Áo vàng mỡ, màu dĩ vãng năm xưa. Quần màu nâu đậm... Không, màu đồng thì đúng hơn.

Lạ ghê! Ông ta vẫn nhìn Mai Phương, nhìn thẳng vào cô. Dáng ông ta thoải mái lạ. Áo bỏ ngoài quần và chân đi dép. Càng đến gần, ông ta càng tỏ ra quan sát Mai Phương kỹ hơn.

Mái tóc bạc nhiều hơn đen cho Phương ý nghĩ người đàn ông này đáng bậc cha chú của mình. Ông có vẻ lặng lẽ và bình thản. Mai Phương hất tóc che nửa khuôn mặt để tự do nhìn ngắm ông ta.

Mái tóc bạc và màu da đỏ như tôm rim cho Phương thấy đôi mắt ông ta say sưa, nụ cười khinh đời xa lạ khác thường.

Mai Phương lùi lại dăm ba bước khi thấy càng gần cô, ông càng nhìn kỹ cô hơn. Phương có cảm tưởng ông như một thầy tổng giám thị thời cô học phổ thông xoi mói tội lỗi của cô, đứa học trò đã tỏ ra vô lễ thái quá với thầy cô giáo của nó.

Ông như thấu hiểu tim gan Phương khiến cô lùi dần vào lề cỏ ẩm.

Ông ta băng qua đường, dáng đi thong dong của một người từng trải, lịch duyệt.

Mai Phương không thể tránh đôi mắt sáng như sao của ông ta nữa. Cô bị óc tò mò thu hút quá mạnh. Cô ngước mắt nhìn ông ta như thách thức. Ông ta nghiêng người mỉm cười:

- Chào cô.

Mai Phương chưa kịp phản ứng, cô lùi thêm hai bước nữa. Ông ta lẩm bẩm:

- Đúng rồi, đúng rồi.

Mai Phương tròn mắt ngó ông ta. Ông ta say chăng? Ông ta điên chăng? Đúng rồi? Ông ta nói cái gì đúng rồi?

Mai Phương lạnh cả người. Trời mưa nên trời tối cho quãng đường vắng tanh xa cộ.

Ông ta giơ tay ra:

- Cô yên tâm. Xin cô yên tâm, tôi... tôi... có chuyện cần nói với cô.

Mai Phương lắp bắp:

- Ông làm tôi sợ...

Ông ta lại giơ tay như muốn xua cơn sợ của Mai Phương.

- Không, không.

Mai Phương lùi sát vào tường. Cô kinh ngạc nhìn ông ta. Thôi rồi, mình gặp người say. Trông ông ta đàng hoàng quá, nhưng Phương vẫn sợ.

- Tôi đi tìm cô mãi, tôi đang tìm cô. Cô đúng là người mà tôi tìm.

Mai Phương bắt đầu run:

- Ông mất con hả ông? Ông tìm tôi?

Ông ta có giọng nói thật chậm, thật bình thản. Nhưng đôi mắt ánh lên những đam mê khó nói, những say sưa lạ lùng.

- Tôi tìm cô cả năm nay rồi. Dáng cô lạ quá! Mắt cô buồn quá. Tuyệt! Tôi chưa gặp người nào hoàn toàn như cô. Cô có khuôn mặt đầy nghệ thuật và dáng tuyệt vọng khi dựa vào cột đèn của cô làm tôi xúc động. Tôi xúc động thì cả thế giới phải xúc động, phải bàng hoàng.

Mai Phương lắp bắp:

- Ông nói gì, tôi không hiểu. Ông say phải không?

Ông cười nhẹ:

- Vâng, tôi say, tôi đang say. Tôi say nghệ thuật. Tôi sẽ thành công. Nhất định tôi sẽ thành công. Cô hợp với vai trò của tôi quá. Cô đúng là người tôi đi tìm.

Mai Phương đứng như trời trồng. Ông ta vẫn say sưa:

- Cô chưa biết tôi à? Tôi là đạo diễn điện ảnh Phạm Huy đây. Cô biết đấy, nền điện ảnh nước nhà còn yếu kém lắm. Nó chưa thể hiện, chưa nói lên được cái tinh anh của dân tộc, nó chưa có chất Việt Nam. Tôi sẽ hy sinh đến phút cuối cùng để xây dựng lại từ đầu nền điện ảnh của nước ta. Cô giúp tôi nhé, cô gì nhỉ?

Mai Phương buột miệng:

- Mai Phương.

Song, Mai Phương đỏ mặt giận thầm mình. Hôm nay cô sao thế? Vừa mới gặp đã nói tên cho người ta biết, tệ thật. Ông ta không chú ý vẻ mặt lúng túng của Mai Phương. Ông ta lẩm bẩm:

- Mai Phương! Tên hợp với cô quá. Cô là hiện thân cho vẻ đẹp huyền bí và sâu xa của văn minh Đông Phương. Cô hoàn toàn Việt Nam, cô Phương ạ. Cô giúp tôi nghe cô Mai Phương?

Mai Phương kêu lên:

- Giúp ông? Tôi làm gì mà giúp ông được? Tôi nghèo kiết xác, mất việc một tháng nay chưa đi làm lại nữa đó... mà thật ra tôi chẳng muốn làm gì cả.

- Cô đóng phim với tôi. Cô sẽ thành công. Cô hiện thân cho vẻ đẹp quê hương ngọt ngào mà đau khổ. Tang tóc, nhưng oai hùng. Cô đang có chuyện buồn bực, cô đang hận thù phải không? Đó, cuốn phim của tôi cần một người như thế đó. Cô giúp tôi nhé.

Mai Phương đáp:

- Ông không đùa đấy chứ? Tôi biết gì mà đóng phim với đóng kịch.

- Không. Cô không cần diễn xuất là đã diễn xuất. Cô chỉ cần sống thực với nội tâm phong phú đa cảm mà ương ngạnh. Cô yếu đuối nhưng can đảm như cô đang sống là đủ. Cô đừng ngại, tôi không làm cô thất vọng đâu.

- Không, tôi thích làm thông dịch viên hoặc giáo viên dạy Anh Văn, thế thôi.

Thoáng u buồn về giăng mắt xanh. Mai Phương thở dài.

- Trời! Tôi không lầm. Đúng rồi, cô đúng là người tôi cần. Không, bằng bất cứ giá nào, cô cũng giúp tôi. Dẫn tôi về nhà xin phép ba mẹ cô đi.

Mai Phương vụt mơ mộng. Tại sao không đóng phim chứ? Phương sẽ nổi tiếng, cả nước sẽ biết đến Phương.

- Liệu tôi có nổi tiếng được không ông?

Ông ta cười vang:

- Tất nhiên rồi. Cả nước biết tên cô, và cả thế giới nữa nếu cô đóng phim với tôi. Tài năng như cô chỉ vài ba tháng là nổi như cồn. Tôi cam đoan với cô điều đó. Sao, ba cô làm gì nhỉ? Tên gì hở cô?

- Mất rồi.

- Ồ! Thật buồn cho cô. Còn mẹ?

- Cũng mất luôn.

Ông ta thoáng đăm chiêu:

- Thật bất hạnh. Mất đi hai đấng sinh thành coi như là mất tất cả. Xin chia buồn cùng cô.

- Cám ơn ông.

- Cô Phương à! Trong chuyện này cô là người quyết định tất cả. Cô đồng ý giúp tôi nghe cô?

Sao lại từ chối nhỉ? -- Mai Phương nhủ thầm -- Cô muốn hòa mình vào thế giới điện ảnh. Thật ra cô muốn tìm quên, muốn giải sầu bằng một thứ men khác. Và điện ảnh biết đâu sẽ giúp cô thỏa mãn điều ước này?

Im lặng kéo dài thật lâu, Mai Phương nhỏ giọng:

- Ông cho tôi một thời gian nữa nhé. Tôi sẽ suy nghĩ thêm.

Ông Huy gật đầu:

- Tôi sẽ chờ cô. Đây, danh thiếp của tôi. Và đây là thiệp mời. Tôi hân hạnh được mời cô dự buổi tiệc chiêu đã ra mắt các diễn viên nồng cốt và những diễn viên phụ của tôi. Cô sẽ được biết đến họ như những người bạn chân tình nhất. Buổi tiệc sẽ rất vui. Cô hãy tham dự, cô Phương nhé.

Mai Phương cầm danh thiếp của ông và cả tấm thiệp mời dự tiệc. Cô gật đầu:

- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có mặt vào hôm đó.

Ông Huy mừng rỡ, ánh mắt ông ta sáng lên trông thấy. Ông khẽ bảo:

- Ai đưa cô về?

- Tôi thích đi một mình, không muốn ai đưa cả.

- Vậy tôi trả lại cô góc yên tĩnh nơi tâm hồn. Tạm biệt cô. Hẹn gặp lại.

Nhạc xập xình hắt ra, âm thanh tan bay trong không gian vút cao lành lạnh. Mai Mai Phương bước trên bậc, từng bước kiêu sa, áo dạ hội thướt tha theo dấu chân. Phương thử mình hoà nhập vào thế giới của nhưñg kẻ sống vì nghệ thuật.

Ông Phạm Huy thật sự mừng rỡ vì sự xuất hiện của Mai Phương, nhưng ông lặng im không nói gì cả.

Một lúc lâu, ông tiến đến bên Phương cùng một người thanh niên trẻ. Có lẽ sự

xuất hiện của Mai Phương như một lời khẳng định cho sự đồng ý của cô. Ông lịch thiệp:

-Xin giới thiệu với cô Phương, người sẽ đóng chung với cô trong bộ phim của tôi sắp tới: Minh Tuấn.Còn đây là Mai Phương diễn viên chính sẽ đóng cùng với cậu.

Mai Phương cúi đầu chào Minh Tuấn. Tuấn lịch sự chào lại:

-Hân hạnh được biết Mai Phương.

Rồi ông Huy bước đi chỗ khác, nhường không gian lại cho hai người làm quen.

Điệu Slow chậm chậm buốn cất lên. Tuấn nghiêng người mời Phương:

-Xin phép Phương.

Phương kín đáo nhìn Tuấn. Đoạn cô nói nhỏ:

-Phương không biết khiêu vũ.

Tuấn đưa cô lại ngồi vào bàn, đoạn hỏi:

-Phương quen biết đạo diễn Phạm Huy bao lâu rồi!

-Ba hôm. Một lần gặp duy nhất!

-Và Phương được đóng vai chính!

-...

-Phương đóng bao nhiêu phim tất cả rồi?

-Chưa một lần đóng phim.

-Ồ!

-Anh ngạc nhiên lắm à?

-Tất nhiên rồi. Vậy trước nay Phương làm gì?

-Thông dịch viên.

-Thật lạ!

-Sao?

-Vì chú Phạm Huy bảo tâm hồn Phương hoàn toàn Việt Nam.

Mai Phương không đáp, cô nghe điệu nhạc dập dìu xa vắng. Lòng buồn tái tê, chẳng biết buồn vì điều gì nữa, bởi quá nhiều thứ để Phương buồn.

-Mai Phương! Cô có một điểm rất là lạ. Phương biết cái gì không?

Phương tò mò:

-Không! Phương có gì lạ đâu. Phương tầm thường như nhưñg người con gái khác và có lẽ Phương còn tầm thường hơn họ nữa.Phương nhiều tính xấu lắm, phải anh muốn nói thế không?

Tuấn lắc đầu:

-Phương có đôi mắt đi trước gương mặt Phương. Người ta thấy mắt Phương trước hết.

-Anh nói chuyện Tây thật. Phương không hiểu gì cả.

-Xin lỗi Phương vậy.

Phương cười:

-Không dám ạ.

Tuấn có vẻ khó chịu:

-Phương khó tính đấy, nhưng không sao, trông Phương càng đẹp. Người đẹp hay khó tính, Phương nhỉ?

Phương chỉ cười nhẹ không đáp. Tuấn tiếp:

-Mai Phương có biết rằng, Phương là người đẹp nhất đêm nay không?

Tía nhìn của Tuấn làm Phương đỏ mặt, cô cúi xuống lí nhí:

-Xin cho Phương hai chữ " bình an " đi, Phương không xứng đáng.

Kết thúc điệu Slow, điệu Tango lại trổi lên.Tuấn đề nghị:

-Mai Phương! Thật sự cô không biết nhảy sao?

-Vâng, chưa bao giờ em bước chân đến vũ trường.

-Vậy hôm nay tôi dậy Phương nhảy nhé? Dễ lắm, Phương cứ bước theo tôi là được.

-Nhưng...

-Đừng lo, rồi Phương sẽ thấy dễ ợt à.

Phương không từ chối, cô đứng lên đi trong vòng tay dìu dắt của Tuấn. Trong ân thanh chập chùng của điệu Tango xa vắng, Phương tưởng chừng như mình đang trong vòng tay ấp ủ của Hưng. Cô nhớ Hưng quá. Cô muốn quên Hưng, nhưng càng muốn quên nỗi nhớ càng da diết hơn. Nụ cười của Hưng cứ chập chờn lung linh khi mờ, khi tỏ như khói thuốc buồn chiều nào quyện bay trong mắt Hưng, quyện bay trong tóc Phương. Giọng nói khi thiết tha, khi hờ hưñg...

-Mai Phương!

?

Cô trở về với thực tế, không phải tiếng gọi của Hưng mà là của Tuấn. Cô nhìn Tuấn.

-Sao ạ -Phương đang nghĩ điều gì, phải không?

-À! Phương đang nghĩ đến thân phận con người. Thật chẳng ai giống ai.

Trông đôi mắt buồn của Phương, Tuấn biết cô có nhiều tâm sự, nhưng anh không tiện hỏi. Dẫu sao đó cuñg là nỗi niềm riêng tư của mỗi người. Và anh chắc chắn chưa phải là người thân thiết để cô trút bỏ nỗi niềm ấy.

Anh chợt nhớ ra, nói với Phương:

-Phương à! Ngày mai mọi người lại tổ chức đi Vũng Tàu chơi, Phương tham gia luôn nhé!

Không cần suy nghĩ nhiều, vì lúc này Phương rất muốn tìm quên, cô đáp ngay:

-Vâng, Phương sẽ tham gia. Phương cuñg đang rất muốn đi đâu đó chơi một chuyến để đầu óc nhẹ nhàng, thanh thản hơn.

Lẽ ra Tuấn hỏi Phương rất nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại lặng im không nói.Thật lâu, anh lên tiếng:

-Phương khó hiểu quá.

-Tại Phương buồn.

-Nhưng hôm nay là ngày vui, Phương không cảm thấy vui lên chút nào?

-Nhờ anh đó, Phương thâý vui lên một chút chút.

-Chỉ một chút chút thôi!

-Anh tham quá.

Tuấn cười, Anh khẽ hỏi:

-Thế nào. Phương có thấy khiêu vũ có dễ không?

-Không khó lắm.

Điệu Tango kết thúc, nhạc chuyển sang chơi Pepop, Disco,Phương nhỏ giọng:

-Không phù hợp với Phương.

-Hãy thử đi! Tuấn khích lệ. Phương sẽ thấy cuộc đời thật tươi trẻ.

Phương cười:

-Chứ có bao giờ Phương bảo cuộc đời già đâu.

-Phương không nói, nhưng Phương suy nghĩ.

-Anh đọc được suy nghĩ của Phương à?

-À..

-Anh giống thầy bói quá.

Tuấn đùa:

-Nếu thất nghiệp, anh sẽ làm thầy bói.

-Nói dối kiếm tiền?

Tuấn cười khì. Anh đưa Phương về một góc phòng, rôì bảo:

-Phương ngồi đây, anh sẽ mang nước đến cho Phương.

Tuấn đi lấy nước nơi quầy bar. Ông Pham Huy tiến lại gần Phương, nhỏ giọng:

-Sao rồi cô Phương? Không khí buổi tiệc không làm cô thất vọng chứ?

Phương mỉm cười:

-Tôi rất vui, ông Huy ạ.

-Cậu Tuấn thế nào? Nếu như cùng diễn chung với Tuấn, cô đồng tình không?

-Anh Tuấn dễ thương lắm ạ.

Ông Huy nở nụ cười thật hạnh phúc. Vừa lúc đó, Tuấn mang hai ly nước cam tươi đến. Anh cúi đầu trước ông Huy và trao cho ông một ly, Mai Phương một ly. Ông Huy khoát tay:

-Hai cô cậu uống đi. À, Tuấn nè! Cậu nói cho Phương biết về chuyến đi ngày mai chưa?

Tuấn nhanh nhảu:

-Dạ rồi ạ. Phương đã OK, tuyệt không chú?

-Tuyệt! Ngày mai nhé?

Mai Phương chớp mắt. Nắng vàng chói một góc núi xa xa, màu cát cuñg vàng. Từng lớp còn giữ sóng, từng lớp thoai thoải nghiêng.

Bàn chân Phương gần chìm trong cát. Tình yêu như một bãi cát ôm ấp ngập chìm cả cuộc đời Phương khít khao với một người.

Ông Phạm Huy đang cười vui với Tuấn, nhưñg người khác đang trầm mình dưới nước, tiếng cười, tiếng nói, tiếng vẫy nước toạ thành một âm điệu rộn rã, tươi vui.

Còn Phương? Giá như giờ này có Hưng bên cạnh? Tình yêu đã được gọi tên ngàn lần trong nhưñg đêm chập chùng của đơì con gái. Lâu quá, Phương không được gặp anh. Hay nói chính xác là không còn cơ hội gặp anh nữa. Anh ra đi vĩnh viễn, không bao giờ quay trở lại. Không bao giờ cho Phương có được một lời giài thích. Nhớ nhung day dứt cào xé Phương, nhưng cũng đầy nghẹn ngào, hờn trách.

Kỷ niệm thì mong manh như mây báy, tình yêu thì ngang trái não lòng. Cha mẹ anh, chị gái anh.. Phương không thể thắng được nhưñg người thân yêu đó của anh.

Thôi, số phận của Phương là thế, biết làm sao hơn.

Người Phương đầy cát, người Tuấn cũng thế. Phương nhìn nhưñg bụi cát lấm tấm trên lưng trần mênh mông của Tuấn, rồi đỏ mặt quay đi. Tuấn đẹp như một pho tượng thần. Da anh đen đen, gương mặt rắn rỏi. Hưng thì hơi trái lại, vẻ đẹp hơi trí thức, hơi công chức một tí nhưng Phương yêu Hưng mất rồi.

Tuấn dịu dàng:

-Phương uống gì không?

Phương nói khẽ:

-Cám ơn anh. Gì cuñg được ạ.

-Sao bây giớ Phương dễ tính quá vậy?

-Bộ Phương khó tính lắm hả anh?

Tuấn gật gù:

-Cuñg khá khá.

Ông Phạm Huy đề nghị:

-Cuñg trưa rồi, tôi về khách sạn dây. À! Tuấn dẫn Mai Phương đi chơi giúp tôi nhé. Mai Phương đến Vuñg Tàu lần đầu tiên, cần tham quan ngắm cảnh. Nhớ đừng để Phương bơi ra xa, nghe Tuấn.Phương bơi yếu lắm đấy, hãy lấy ca nô mà đi. Tôi dặn họ rồi đấy.

Cách nói của ông thân tình cứ như Phương là con gái ông, còn Tuấn là chàng rể tương lai vậy.

Tuấn bình thản:

-Anh sẽ đưa Phương ra một hòn đảo tuyệt lắm Phương ơi.

-Đảo gì mà anh kêu tuyệt?

-Anh không để ý tên của nó, anh ra đó một lần và mê quá nên quên hỏi tên.

Phương tò mò:

-Đẹp thế cơ à?

Đẹp kinh khủng. Phương đi coi cho biết nghe. Ra Vuñg Tàu mà không đi ca nô coi như chưa biết biển là gì?

Phương cuñg nao nức:

-Phương cuñg thích vượt sóng lắm. Phương sẽ đứng trên ca nô cho anh coi. Sóng vỗ trắng xóa vào mạn thuyền đẹp ghê anh Tuấn nhỉ?

Tuấn tình tứ:

-Giưã biển, Phương sẽ đẹp hơn bây giờ.

Phương chớp mắt nhìn biển xanh ngắt như muốn nhận chìm đôi mắt người cũ. Mới đó đành lòng gọi là cố nhân, chưa yêu được nhau đã vội vàng quên nhau?

Phương thầm gọi tên Hưng trong nỗi ngậm ngùi buồn bã. Cũng đành phải không Hưng? Đời biết bao nhiêu người phải gian dối với chính mình?

Phương bảo Tuấn:

-Anh cho Phương đi thật xa, một nơi nào đó cho Phương quên chính Phương và Phương sẽ..sẽ biết đâu, phảì không anh?

Tuấn ngạc nhiên nhưng vẫn thích thú:

-Phương lạ thật, tôi chưa gặp người con gái nào lạ như Phương.

Phương cười gương:

-Nếu biết Phương là một người giả dối, anh có ghét Phương không?

Tuấn lắc đầu đẩy ca nô ra xa:

-Không, anh không tin Phương là người giả dối. Nhìn mắt Phương, anh biết Phương là người thẳng thắn. Thú thật, anh chưa bao giờ xúc động với một người con gái như đã xúc động với Phương. Phương, em có tin là anh nói thật không? Tuấn đồi cách xưng hô.

Phương cảm động gật đầu:

-Em đang cố gắng tin anh và...

Phương muốn nói "và cố yêu anh " nhưng cô nghẹn lời, đôi mắt Tuấn nhìn Phương đằm thắm quá. Phương thở dài:

-Thôi mình nói chuyện khác đi anh. Anh mở máy ca nô đi.

Tuấn cười:

-Anh mãi nhìn Phương quên hết mọi thứ.

Phương cười:

-Anh gốc người ở đâu mà nói lai lung tung nghe buồn cười ghê.

Tuấn nhún vai:

-Anh là người Nam chính cống đó, nhưng có một thời gian ra Bắc sống, sau đó vào lại Nam.

Phương không nói nữa. Tuấn gọi cô, chỉ tay:

-Kìa! Đẹp không Phương?

Phương nhìn sóng trắng xoá. Cô đứng đầu mũi ca nô, sóng tung ướt tóc, mơn man hai má.

Ca nô phăng phăng lướt sóng, nhắm hào đảo đằng xa tiến tới. Tuấn trìu mến nhìn Phương, cô giữ lại vạt áo khoác ngoài màu hồng. Tóc bay phơi phới, cô thấy biển nhuộm xanh, mắt Tuấn nồng nàn. Cô thấy mây bao la trong màu mắt ấy, và cô nói vang lên cho Tuấn nghe được trong tiếng động cơ:

-Tuấn! Phương sắp quên, vì Phương muốn quên.

Tuấn hét lên:

-Ngồi xuống, ngã xuống biển bây giờ. Sóng mạnh rồi, mạnh như tình yêu. Phương ngồi xuống bám vào thành sắt. Nước bắn tung toé. Phương lần ngồi vào Tuấn:

-Khiếp! Sóng giữ quá, Phương sợ ghê anh Tuấn ơi. Ca nô có chìm được không anh?

Tuấn gật đầu:

-Anh sẽ nhận chìm để hai đứa cùng chết, nếu Phương...

Mai Phương thẹn:

-Anh Tuấn này kỳ.

Tuấn tha thiết:

Tuấn tha thiết:

- Ngồi gần anh cho đỡ sợ nè Phương. Ngồi xa thế, biển giận úp ca nô cho coi.

Phương đỏ bừng hai má:

- Hổng dám đâu.

Tuấn lim dim mơ mộng:

- Hổng dám thật hả Phương?

- Thật.

Tuấn kéo Phương sát vào người anh. Phương vội đẩy Tuấn ra:

- Anh Tuấn! Phương không bằng lòng đâu.

Tuấn buồn giọng:

- Anh xin lỗi Phương, tại Phương đẹp quá.

Phương bỗng dưng nhớ Hưng, nhớ quay quắt. Phương lạnh lùng bảo Tuấn:

- Phương muốn tình yêu là một tự nguyện, anh có vẻ khinh Phương.

Tuấn cuống quít:

- Anh xin lỗi Phương. Phương đừng hiểu lầm anh.

Anh tắp ca nô vào bãi. Mỏm đá và rừng cây thưa thớt, cát vàng óng ả dưới nắng, chim chóc bay ra như đón chào. Anh đỡ Mai Phương xuống, lang thang trên đảo. Phương mơ ước:

- Phương thích có một căn nhà ở đây quá, tha hồ lang thang.

- Anh chưa gặp ai lãng mạn như em.

Mai Phương mỉm cười:

- Anh có sợ không?

- Ngược lại. -- Mắt Tuấn vẫn đắm đuối.

Phương không dám nhìn Tuấn nữa, tay tổ đây chứ không vừa đâu. Phương khó lòng chạy trốn, rồi vở kịch được diễn xuấn tài tình sẽ trở thành sự thật. Nhưng tình yêu Phương dành cho Hưng có thật là tình yêu không? Phải chăng đó cũng là một huyền thoại tình yêu?

Phương hỏi Tuấn:

- Anh đã yêu ai chưa? Không, Phương hỏi thật đó. Anh đừng bao giờ đùa với tình yêu. Phương thấy cái gì cũng chứng minh được như một bài toán. Nhưng tình yêu trái lại, không thể mổ sẻ, không thể kiểm chứng.

Tuấn chỉ cười không đáp. Phương run môi, tái tê từng ánh nhìn:

- Người đàn ông chỉ cưới một người đàn bà khi nào thật tâm yêu người đó, phải không anh? Có thật như vậy không anh?

Tuấn gật đầu:

- Theo quan niệm của anh, phải yêu ghê gớm, đàn ông mới chịu cưới.

Phương lẳng lặng nhìn biển, tự dưng mắt cô long lanh. Tuấn kêu lên:

- Ủa! Sao em khóc?

Phương cười gượng:

- Tại bụi anh ạ. Phương cay mắt đó. Phương khóc làm gì nữa hả anh?

Tuấn lau nước mắt cho Phương:

- Đàn bà, con gái khó hiểu thật. Tự nhiên khóc, tự nhiên cười.

- Anh Tuấn! Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.

- Câu hỏi nào?

- Anh yêu bao giờ chưa?

Tuấn gật đầu:

- Có một lần, sau đó anh trở thành diễn viên điện ảnh và bắt đầu nổi tiếng.

- Người ấy đâu rồi?

- Xa nhau từ lúc anh chưa là diễn viên điện ảnh. Sự nghiệp của anh bắt đầu từ cái đêm định mệnh đó, khi cô ấy nói lời chia tay anh.

- Và anh lang thang trên hè phố?

- Ừ.

- Sau đó gặp ông Phạm Huy?

- Sao em đoán hay vậy?

- Có gì đâu, em học làm thầy bói từ anh đấy mà.

- Anh không ngờ em thông minh hơn anh tưởng.

Phương hỏi tiếp:

- Xa nhau tới giờ, anh còn buồn không?

- Tại sao không?

Tuấn cười, Phương cũng cười. Nụ cười hai người nhạt buồn như trời sang thu.

- Phương!

- Dạ.

- Vũng Tàu chiều buồn và dễ thương phải không Phương?

- Dạ.

- Hay là mình giả vờ yêu nhau cho đỡ buồn đi Phương?

Phương ngơ ngác:

- Anh nói sao?

- Đời là một vở kịch.

- Sao anh bảo tụi mình vờ yêu nhau?

- Đó chỉ là một cách nói, một cách tỏ tình. Riêng anh, anh không bao giờ giả vờ cả.

- Nghĩa là...

Tuấn đột ngột đứng lại, đặt tay trên vai Phương, nhìn thẳng vào mắt cô:

- Anh yêu Phương.

Phương bàng hoàng, cô nhún người trốn hai tay anh.

- Tuấn! Đừng làm Phương sợ.

- Anh sẽ làm em quên người ấy.

Phương ngỡ ngàng:

- Ai bảo ai?

- Đừng giấu anh. Anh biết chắc chắn là Phương đã từng yêu rồi, đúng không? Cũng như anh vậy thôi.

- Sao anh biết?

- Nhìn trong mắt Phương, anh biết.

Mai Phương thú nhận:

- Nhưng tình yêu ấy đã trở thành kỷ niệm mất rồi.

- Tại sao?

- Vì dòng đời nghiệt ngã, vì số phận của em hẩm hiu, vì...

- Anh cũng đoán như thế.

Mai Phương ngạc nhiên:

- Sao anh đoán vậy?

- Chỉ vì anh có tài linh cảm.

Phương không đáp. Tuấn tiếp:

- Phương! Nếu mình không giả vờ yêu nhau ở đây, mai mốt diễn chung khó lắm đấy.

- Khó là khó điểm nào?

- Ví dụ phải hôn nhau nè, phải dắt nhau đi trong những cánh rừng thông bạt ngàn, xanh ngắt, hoặc...

- Diễn như thật hả anh?

- Tất nhiên rồi.

Và thế là tay Tuấn quàng lên vai Phương dìu đi những bước tình. Tuấn diễn thật dễ dàng, Phương lầm Tuấn với Hưng. Nhưng dù sao cảm giác cũng hơi khác biệt, nhưng chỉ một phút đầu tiên thôi.

Đôi mắt Tuấn cũng cao vời vợi, cũng tình tứ và cũng xót thương. Vòng tay Tuấn cũng dịu dàng nâng niu từng bước đi mềm trên cát mịn. Tóc anh bồng bềnh, đôi môi ngạo ngh