← Quay lại trang sách

Núi và Biển

Tháng sáu trời thường hay mưa, không phải là mùa lý‎ tưởng để đi du lịch. Du khách lại càng không nên lang thang vãn cảnh ở Nepal và Sri Lanka, là hai nơi hiện đang được các hãng du lịch liệt vào danh sách những “điểm nóng”, chẳng phải vì lý do thời tiết, mà vì những cuộc xung đột vũ trang trong nước đang có chiều hướng leo thang.

Đành là vậy, nhưng đến khi tò mò thử định vị trên bản đồ Nam Ấn, hình dung Nepal như ghé đầu tựa lên rặng Himalaya trùng điệp và Sri Lanka như một cẳng chân duỗi ra giữa lòng Ấn Độ dương bao la, thì nỗi khát khao được đắm mình trong thiên nhiên đã xua tan những lo âu về “kiếp người tạm bợ” và lòng trở nên thanh thản, sẵn sàng cho cuộc nhàn du tìm về “xứ Phật”.

Núi

Nói đến Nepal, người ta thường liên tưởng ngay đến đỉnh Everest cao nhất thế giới (8.850m trên mực nước biển), được mệnh danh là “thiên đỉnh thần” với 60 triệu năm tuổi đời! Sau lần chinh phục đầu tiên của Sir Edmund Hillary (người Tân Tây Lan) và Tenzing Norgay (người Nepal bản địa) vào tháng 5, năm 1953 theo đường lên từ phía nam, đã có hàng ngàn người đủ mọi quốc tịch mon men khám phá cái chóp nhọn thần bí của “nữ thần vũ trụ” (theo cách gọi của người Tây Tạng). Tuy nhiên, không phải tất cả những ai có “lòng” đều đạt được sở nguyện. Hơn 120 xác chết đã bị bỏ lại ở nhiều cao độ do kiệt sức, ngộp thở vì thiếu dưỡng khí, bão tuyết và băng lũ.

Ngày nay, với những phương tiện leo núi và hỗ trợ hiện đại, việc chinh phục Everest trở nên giản dị và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bạn có thể chọn một tour ít tham vọng hơn dành cho các nhà leo núi tài tử, tuy cũng xuyên qua vùng Khumbu (nơi ngọn Everest ngự trị), nhưng sẽ trải qua một thời gian “tập huấn” ở một trại trung chuyển để làm quen dần với địa hình địa vật và môi trường thiếu trọng lực và dưỡng khí, trước khi thực sự bắt đầu cuộc thám hiểm đầy thách đố và gay go. Nhiều thanh niên trai trẻ thời nay thường chọn Kala Pattar (một đỉnh cao khác bên cạnh Everest) để tránh nạn “lưu thông quá tải” ở các tuyến leo chính, nhất là sau tháng 9 mỗi năm khi mùa mưa vừa chấm dứt, mở màn cho một “mùa chinh phục” mới. Thật ra, còn có nhiều l‎ý do khác nữa khiến du khách chọn loại hình du lịch mạo hiểm này không hài lòng, khi chứng kiến những nhóm leo núi chuyên nghiệp nổi danh trên thế giới phải “trèo cao, mang nặng” qua nhiều khổ nhọc, không phải để “tái chinh phục” Everest, mà để mang xuống hàng trăm tấn rác vứt vung vãi trên những con đường đi lên đỉnh do các đoàn thám hiểm vô trách nhiệm khác để lại. Chúng như những vết bẩn làm ô uế tấm áo choàng trắng thanh tân của vị nữ thần được tôn kính. Nhưng Nepal không chỉ có núi non hùng vĩ mà còn có cả một kho báu nhân văn tích lũy hàng ngàn năm và cực kỳ đa dạng (hàng trăm sắc tộc) có thể làm du khách kinh ngạc, nếu những đe dọa súng đạn tự nguyện dừng lại ở lằn ranh những khu du lịch sinh thái và văn hóa của xứ sở vùng núi này.

Hãy nhìn lại thủ đô Kathmandu, nơi mà chỉ một thập kỷ trước đây vẫn còn là nguồn cảm hứng của những khách nhàn du lãng mạn, mong tìm về một cõi bình an trong một thế gian càng ngày càng nhiều tai ương và bất an. Người Nepal truyền khẩu rằng thuở hồng hoang, một vị thần trên đường “ngao du sơn thủy” đã dừng chân trên một vùng hoa lá xanh tươi nhưng ngập sâu trong nước hồ mênh mông. Ông đã dùng siêu lực khai thông nhiều ngõ xuyên qua núi để làm mặt đất khô ráo và khai hoang cho những bộ tộc tiền sử đầu tiên đến cư ngụ. Thung lũng Kathmandu được tạo ra như thế, giữa huyền thoại và những rặng núi trùng điệp bao bọc chung quanh, biêng biếc xanh vào mùa hè và nhạt nhòa trắng vào mùa đông. Kathmandu hội đủ các điều kiện thiên nhiên (sông sâu, núi thẳm và đủ loại kỳ hoa dị thảo) và vật thể quí giá cho một quần thể sinh sống và phát triển bền vững, nếu không vướng vào tai ương xung đột chính trị nội bộ triền miên và nan giải hiện nay.

Khách du lịch đến Nepal trong những tháng gần đây thường được cảnh báo là không nên lộ diện quá và tránh những nơi đông người. Vì thế, ngoài lý do đang là mùa mưa, mối lo về an toàn bản thân đã giữ chân nhiều người ở nhà. Như một vở kịch nhàm chán không được khán giả ưa thích, hằng ngày các cuộc biểu tình chống lại hoàng gia tại vị thường bắt đầu từ 2 đến 6 giờ chiều, làm tắc nghẽn giao thông và đình trệ buôn bán ở khu phố cổ cạnh hoàng cung cũ, vốn là một niềm tự hào dân tộc và điểm thu hút du lịch của Nepal. Khu thương mại Thamel nằm bên cạnh hoàng cung mới trở nên vắng vẻ du khách với mật độ quá tải của đủ loại nhà trọ rẻ tiền, văn phòng du lịch, quán lưu niệm, trà thất và… hành khất! Người bán thì nhiều, kẻ mua thì ít khiến không ai nhiệt tình rao bán, chèo kéo và con đường thường chỉ dành riêng cho người đi bộ nay lại ngang nhiên qua lại đủ loại xe gắn máy, ba gác, taxi, xe lô… phun khói ngập ngụa và ồn ã còi xe.

Du khách trở lại Nepal không còn thấy một Kathmandu yêu kiều và e ấp của thuở xưa. Vẫn những bộ áo quần thổ cẩm đầy màu sắc nóng thường thấy ở các sắc dân miền núi, nhưng đường phố Kathmandu năm nay đầy bụi bặm khi trời nắng ráo và nhầy nhụa sau những cơn mưa. Con sông trong và xanh nằm vắt qua thành phố như một nét vẽ nên thơ ngày nào nay đã cạn khô, đầy chất thải và rác rưởi. Những con đường đào xới dang dở khắp nơi vẫn còn nằm chờ sự quan tâm cụ thể của chính phủ, cho đến nay vẫn còn “tạm thời xử lý”. Thung lũng Kathmandu vốn ngập tràn hoa lá xanh tươi, bạt ngàn cây cỏ, cung cấp thừa mứa nước gia dụng và dưỡng khí trong lành chỉ cho chừng 400.000 cư dân, đang phải gồng mình đa mang mỗi ngày hàng ngàn người tỵ nạn an ninh (do các nhóm phiến quân) từ nông thôn đổ về. Và con người lại còn phải “e dè” tìm những khoảng không gian sống hiếm hoi còn lại, bên cạnh những con bò cái (là biểu tượng linh thiêng của Ấn độ giáo) thường thản nhiên nằm giữa đường phố, bàng quan nhìn người và xe cộ tấp nập qua lại.

Mặc dù có đến hơn 86% dân số là tín đồ Ấn độ giáo, Nepal lại là nơi khởi nguồn của Phật giáo. Theo Phật sử, thái tử Tất Đạt Đa được sinh ra ở Lumbini, một nơi cách Kathmandu vào khoảng 250km về phía tây nam, nhưng ngài lại đạt chánh quả và hoằng dương đạo pháp ở những vùng giáp ranh giữa Nepal-Ấn Độ, trước đây vốn không có đường biên giới rõ rệt. Đâu đâu trên đất nước Nepal cũng thấy chùa chiền, đền miếu, tượng thờ, và tín đồ Ấn-độ giáo cũng hồn nhiên đi chùa cúng bái bên cạnh các Phật tử trong một không khí chan hòa thân ái. Bạn có thể dùng máy bay của hãng hàng không nội địa (chỉ khoảng một giờ bay) để đến chiêm bái vùng đất thiêng và trở về trong ngày. Đặc biệt, bạn có thể viếng các chùa quốc tế, đại diện các giáo hội quốc gia trên thế giới, nhất là đàm đạo với thượng tọa Huyền Diệu, là người sáng lập nên khu chùa độc đáo và đa dạng này, từ một lời khởi niệm riêng với đức Phật. Uy tín của ông ở Nepal cao đến độ, mặc dù là một người tu hành Việt, mới đây ông đã được Ủy ban vận động hòa bình ở Nepal mời đóng vai trò hòa giải giữa các phe phái tranh chấp, trong nỗ lực tìm giải pháp ổn thỏa để chấm dứt cuộc tương tàn cho Nepal.

Vì lý do an ninh, phần lớn du khách “trái mùa” như tôi chỉ thu gọn phạm vi tham quan trong nội thành và vùng phụ cận của thủ đô Kathmandu. Một trong những nơi gây ấn tượng sâu đậm nhất là chùa Swayambhunath, tục gọi là…chùa Khỉ! Đó là một ngôi chùa cổ, xây theo lối kiến trúc Tây Tạng có tường cao bao quanh, với một tháp vòm (stupa) đồ sộ, tọa lạc trên một ngọn đồi rộng bao la nhìn xuống thung lũng Kathmandu. Trên những bậc tam cấp dẫn lên chính điện, khách vãn cảnh chùa có thể dừng chân đùa giỡn với hàng trăm con khỉ, quen thuộc và dạn dĩ với con người đến mức đưa khách “tay trong tay” đến tận ngưỡng thiền môn, rồi lưu luyến quay lưng xuống núi. Nếu còn thời gian, bạn còn kịp viếng tượng Phật nằm để mường tượng lại sự tích Phật hóa trên giàn củi trên sông Hằng khoảng 2500 năm về trước hoặc tìm về với không gian trầm mặc trong một thiền viện nằm chót vót trên một ngọn núi yên vắng ở phía bắc thành phố.

Mặc dù cuộc xung đột vũ trang hiện nay chưa lan tỏa trên toàn lãnh thổ của Nepal, nhưng rõ ràng đã làm chậm hoặc ngưng hẳn bước phát triển của đất nước giàu tài nguyên thiên nhiên và hiếu khách này (nhất là các lọai mỏ quặng kim loại, thủy điện và du lịch sinh thái). Trong hơn một thập niên, Nepal vẫn dừng lại ở mức thu nhập bình quân US$1.400/người dân (so với US$2.150 của Việt Nam trên căn bản sức mua, PPP), gần một nửa dân số thất nghiệp, với một mức độ phát triển con người và chất lượng cuộc sống khá thấp (45.5% người biết đọc và viết, 42% tổng số dân sống dưới mức nghèo đói). Dưới đám mây u ám của nội chiến, Nepal là một trong những nước nghèo nhất thế giới.

Rời Kathmandu, đi qua những con phố nhếch nhác phủ đầy bụi bặm, trái tim của khách du lịch như bị cào xé bởi những cuộn dây kẽm gai giăng dọc theo các trạm kiểm soát quân sự dẫn đến phi trường. Dù gì chăng nữa, con người Nepal vẫn còn đẹp bên trong, như nụ cười móm mém nhăn nheo của một cụ già người sắc tộc trong bộ đồ thổ cẩm hoa hòe rách bươm, mà khách lữ hành phương xa đã thu được vào ống kính vào một sáng nắng trong vừa trở lại, sau một đêm mưa tầm tã. Một kỷ niệm buồn chỉ đáng quên, không nên nhớ!

Biển

Từ cao độ của một trạm vệ tinh, Sri Lanka (ngoài quốc hiệu công bố chính thức vào năm 1972, còn có các tên Serendib, Ceylon, Teardrop of India, Resplendent Isle, Island of Dharma, Pearl of Orient), như một mảng đất được cắt ra từ lục địa thả bềnh bồng trên trên Ấn Độ dương, còn vương vấn quay đầu nhìn về đất mẹ. Nhìn qua cửa sổ máy bay ở một cao độ gần hơn, khách lữ hành có thể cảm nhận được những luồng gió mát sảng khoái tổng hợp từ cây lá, bầu trời và nước biển xanh, cùng một lúc thốc lên từ hòn đảo có hình viên ngọc bích. Điều oái ăm là tất cả các chuyến bay đến và đi từ đảo quốc này đều bắt đầu từ nửa đêm đến hửng sáng trong ngày! Trên suốt đoạn đường gần 45 km từ phi trường Badanaraike dẫn về thành phố, du khách chỉ thấy những dãy nhà nằm lẩn khuất trong bóng đêm hun hút và những biển quảng cáo không bao giờ ngủ. Sri Lanka giống như một người con gái đẹp kiêu kỳ, chỉ thuận lòng cho khách phương xa nhìn ngắm mình trong vùng hồng quang rạng rỡ lúc mặt trời vừa lên!

Nhưng điều mà du khách sẽ thấy đầu tiên khi tỉnh giấc chẳng phải là cảnh núi-sông-biển-gấm-nhung-kỳ-vĩ, mà là những con quạ đen chao đảo, vần vũ không ngớt trên không. Bạn bực mình về những tiếng kêu chát chúa ồn ã của đàn chim đáng ghét ấy ư? Có khi bạn lại còn phải mở tròn mắt khi người bản xứ tiết lộ rằng lũ chim (vẫn thường được xem là biểu tượng của tai họa trong mắt bạn) này đã được “nhập cảng” để góp phần tích cực vào “công cuộc bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp” của thủ đô Colombo! Quả thật, ngoài những lúc bay lượn giỡn cợt ầm ĩ với nhau, đám quạ lông-đen-tuyền-và-mỏ-quặp-như-người-Ả Rập tận tình săn lùng lũ chuột cống và rỉa rói những vật hư thối còn sót lại trong những đống rác quanh hồ Beira; một nét duyên dáng của thành phố, có thể sánh với hồ Leman của Genève và Hoàn Kiếm của Hà Nội. Nhìn mặt nước xanh đậm đặc như một viên bích ngọc đang trở màu, du khách quan tâm đến môi trường có thể tự hỏi nếu không có lũ chim đáng ghét nhưng tích cực đó, liệu cái hồ vốn đẹp như một bức tranh cổ điển đó có thể tồn tại được bao lâu. Của đáng tội, dùng chim quạ để làm sạch môi trường à-la-Ski Lankan này xem ra cũng thật lạ đời!

Nhìn chung, phần đô thị được phát triển từ các khu gia cư và công sở của thời thuộc địa (lần lượt dưới ảnh hưởng của cựu đế quốc Bồ Đào Nha, Hà Lan và Anh quốc từ thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 20), được gìn giữ khá khang trang và sạch sẽ. Người hướng dẫn viên du lịch cho biết sự khác biệt “sạch, bẩn” giữa các khu trong thủ đô tùy thuộc ở tổ chức thâu gom rác là “công hay tư”. Sự tương phản này trở nên rất rõ rệt nếu du khách tò mò vượt đại lộ Sir Chittampalam A. Gardiner Mawatha, từ khách sạn 5-sao Trans Asia, băng qua nhà ga trung tâm Colombo Fort Railways Station để viếng khu chợ “bản địa” Pettah. Bạn sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn khác hẳn: tuy trần trụi, tăm tối, nhưng lại rất “đậm đà bản sắc dân tộc”, đầy đủ hoạt cảnh một ngôi “chợ làng” truyền thống (dù trên một qui mô lớn hơn nhiều lần) có thể thấy ở bất cứ một nơi nào trong vùng Thái Bình Dương. Ở đây, bạn có thể mua đủ loại hàng “thượng vàng hạ cám”, từ cây kim sợi chỉ, đồng sắt vụn, máy móc linh kiện điện tử, giày dép, quần áo, trái cây và gia vị… trong cái mùi vị nồng khét hỗn tạp quen thuộc của một đám đông lao động thân trần kiếm sống, quay cuồng như một cái tổ kiến. Cũng tại đây, bạn có thể tìm thấy những loại quả nhỏ nhít như hành, tỏi, sả, ớt, bí đỏ, chuối… và chiêm nghiệm sự chan hòa trong thói quen ẩm thực và trị bệnh thường thức xưa và nay của các dân tộc khác biệt, nhưng hình như chung cùng một gốc gác trong vùng Thái Bình Dương.

Nhưng cũng chính từ nơi này đã khởi nguồn những mâu thuẫn tiềm ẩn dẫn đến nội chiến giữa nhóm thiểu số Tamil (gốc Ấn) đòi tự trị ở vùng phía Bắc và Đông Bắc đảo quốc (chỉ chiếm 18% tổng số dân) và người bản địa Singhalese (chiếm 74% tổng số dân). Mầm mống căn bản của cuộc tương tranh hiện tại có thể tìm thấy từ một sự thật khó hiểu ở ngay khu chợ Pettah: toàn bộ quyền lực thương mại nằm trong tay thiểu số người Tamil và Hồi giáo, trong khi người bản địa chỉ cung cấp những dịch vụ khuân vác và buôn bán trái cây bình thường trong khu chợ. Có lẽ chính vì thế mà binh lính chính phủ (đa số là người Singhalese) đã không nương tay chút nào đối với “phiến quân Tiger Tamil” trong các cuộc tiểu thanh càn quét khủng bố ở các vùng phía Bắc!

Điều thú vị nhất để khám phá vẻ đẹp độc đáo của Colombo là theo một chuyến xe lửa đi dọc bờ biển. Với một vé giá 14 Rupees (1 US$ = 100 R), bạn có thể làm một cuộc hành trình kéo dài một tiếng đồng hồ đến thành phố Kalutara, cách Colombo 42 km về hướng tây nam. Những toa xe được đóng từ Ấn Độ trên đường ray 2 mét, còn đậm nét lạc hậu của một xứ sở khổng lồ lại nặng sức ép nhân mãn, nhưng tương đối sạch sẽ, trật tự và lịch sự, mặc dù đa số hành khách là giới lao động nghèo khó. Như thể được trời đất và thiên nhiên hậu đãi, khách đi tàu được tận hưởng những cơn gió mang hơi nước mát rượi từ biển xanh mênh mông, thổi xuyên suốt những toa tàu đặc quánh hơi người. Con đường sắt chạy song hành với bờ biển, qua các những ghềnh đá cheo leo, có khi đưa con tàu lại gần biển đến nỗi khách có thể đưa tay vọc đùa cùng những đợt sóng lô xô lớp lớp đổ vào bờ. Trong màu xanh miên viễn của biển, trời và những hàng dừa ngút mắt, khách nhàn du dường như không còn nhận thức rõ rệt giữa thực và mộng, bến và bờ. Dân miền biển không cầu kỳ và “hoa hoè, hoa sói” như các dân tộc ở miền núi. Khắp nơi trên đảo quốc, đàn ông thường chỉ quấn một loại “sarong” giản dị, lưng để trần khi ở trong nhà cũng như khi ra ngoài đường. Đàn bà thì ăn mặc có phần kín đáo hơn, nhưng xem ra vẫn còn quá “nhẹ nhàng” so với thiếu nữ đời mới! Chẳng biết trong thời gian “đi bụi” quanh các đảo ở Thái Bình Dương, Gauguin có vẽ được bức tranh “thuần thiên nhiên” nào cho thiếu nữ Ceylon ngày xưa không?

Sri Lanka được xem là “xứ của Phật” với hơn 70% dân số là Phật tử, nhưng mọi tôn giáo hầu như đều đã “sống chung hòa bình”, hài hòa trong suốt bao nhiêu thế kỷ. Bên cạnh những ngôi chùa cổ lớn, vết tích của đợt truyền đạo đầu tiên vào giữa thế kỷ thứ ba trước Thiên chúa giáng sinh từ Ấn Độ, còn có nhan nhản những tháp chuông trắng xóa mang sắc thái nhiệt đới Địa Trung Hải của Bồ Đào Nha và gạch phôi đỏ đậm đặc thù Bắc Âu của Hà Lan và những đỉnh chóp cao vút của vùng sa mạc Trung Đông. Cơ man tượng Phật, thần nhiều tay Bà La Môn, Chúa Jesus và Mẹ Maria đồ sộ, được đựng lên ở nhiều góc đường, làm tăng vẻ trang nghiêm và mộ đạo của dân xứ đảo hồn nhiên và dễ tính này. Khách lữ hành đã có lần ngạc nhiên đến thích thú khi nhìn thấy cộng đồng ngư dân (đa phần là tín đồ công giáo) sống chen chúc và sinh hoạt trong những căn nhà hộp tối tăm và tạm thời dọc theo bờ biển, nhưng phía trước sân bao giờ cũng trang trọng một bệ thờ Chúa hay Đức Mẹ đồng trinh. Phía bên kia đường là địa giới sinh sống của nông dân giữa những rặng dừa, vườn cây trái và ruộng lúa với những căn nhà tuy nhỏ nhưng gọn gàng, ôm quanh những ngôi chùa mái ngói đỏ.

Trời vừa vào chiều là thời gian cao điểm của tình yêu trên bãi biển ở Colombo. Dọc theo bãi Galle Face, những cặp tình nhân “tay trong tay” chia nhau những chiếc ghế đá đặt rải rác trên chiều dài chừng một kilômét, ngồi rù rì hàng giờ cùng gió biển trong phương thức “hai-trong-một” rất phổ biến trong giới trẻ hiện đại. Họ thật dễ thương và ‎ý tứ biết bao khi người nữ thường mang theo những chiếc dù màu, chẳng phải để che những tia nắng sỗ sàng xăm xoi vào cuối chiều, mà để giữ những nụ hôn vội vàng và đắm say chỉ dành riêng cho đôi lứa mình!

Điều kiện thiên nhiên chắc chắn là tiền đề phát triển về cách sống và đặc tính tâm lý của một dân tộc. Khác hẳn với đất mẹ Ấn Độ, đảo quốc Sri Lanka với những ưu đãi hào phóng của thiên nhiên không hề mang dấu vết của một sức ép sinh tồn nào, ngoại trừ cuộc chiến tranh nội bộ đang ngày càng mất dần ý nghĩa. Toàn bộ đảo quốc chỉ rộng khoảng 66.000km2 (gấp 110 lần đảo Phú Quốc và nhỏ hơn Việt Nam 5,6 lần), với một dân số chỉ nhỉnh hơn 19 triệu người, Sri Lanka lại vượt hẳn Việt Nam về mức thu nhập bình quân 3.700 US$/người tính theo mãi lực, chủ yếu từ sản xuất và xuất khẩu các mặt hàng chế biến nông nghiệp như cao su, trà, dừa, thuốc lá, mía, dầu thực vật, gia vị, sữa, trứng… Chỉ quan sát riêng mặt hàng trà trong khu miễn thuế ở phi trường cũng đủ để thấy rõ ràng ưu thế cạnh tranh dựa trên tính chuyên nghiệp của Sri Lanka, qua các mẫu mã đa dạng, chất lượng, chỉ dẫn sử dụng chính xác, phương pháp tiếp thị và xúc tiến nhãn hiệu.

Nhưng tiềm năng kinh tế đáng kể và bền vững nhất của Sri Lanka lại chính là du lịch, với khoảng 500.000 lượt du khách và 350 triệu US$ doanh số trong năm 2003 và dự kiến sẽ đạt 600 triệu US$ trong năm 2006. Yếu tố đóng góp hữu hiệu nhất để quảng bá Sri Lanka như một “điểm đến du lịch” l‎ý tưởng có lẽ là tính hiếu khách, hồn nhiên và thành thật của cư dân đảo. Người viễn khách đã có lần thật sự cảm động khi một nhân viên kiểm soát vé ở ga Colombo Fort Railways Station đã tận tình chỉ dẫn những chi tiết cần thiết để theo chuyến tàu “đi thực tế” dọc bờ biển. Khi biết người viết …không phải là người Nhật, ông lại rút ra từ trong túi những chíếc vé “bao cấp” dành riêng cho nhân viên đường sắt để đưa người bạn “vừa quen biết từ phương xa” qua trạm kiểm tra, cho đến tận cửa toa tàu!

Ngồi trên máy bay về lại quê hương, trong tiếng rù rì buồn nản của động cơ như cùng chia sẻ nỗi mệt mỏi của hành khách trong chuyến bay đêm “trái giờ”, người xa xứ tự dưng lại nghĩ đến chuyện Tổng cục Du lịch ở quê nhà vẫn còn loay hoay chưa tìm ra được một câu khẩu hiệu để quảng bá cho “nền kinh tế mũi nhọn đang lên” mà mủi lòng.

Nếu không có gì phiền, người xa xứ xin giới thiệu một địa chỉ để gợi nguồn cảm hứng: www.srilankatourism.org.

AIT, 2004