← Quay lại trang sách

Chương 6 Hắc điếm của Kẻ Thầm Thì

Chuyến đi của chứng tôi kết thúc dưới hàng cây nằm trên con phố u ám không xa trung tâm thành phố. Chúng tôi ra khỏi xe và cuốc bộ xuống góc đường.

Một người đàn ông mập mạp mặc áo khoác màu tro, đội chiếc mũ phớt xám che khuất nửa khuôn mặt bước tới chỗ chúng tôi.

“Kẻ Thầm Thì đã biết mọi chuyện.” Gã mập bảo ngài cảnh sát trưởng. “Hắn gọi cho Donohoe để báo rằng sẽ ở lại hắc điếm của mình. Nếu ông nghĩ có thể lôi được hắn ra ngoài thì cứ thử đi. Hắn nói vậy đấy.”

Noonan cười khúc khích, gãi tai rồi hỏi:

“Cậu cho là có bao nhiêu tên ở đó cùng hắn?”

“Năm mươi, khoảng đó.”

“Chà, thật đấy à! Không thể nhiều đến vậy, không phải vào lúc sáng sớm thế này.”

“Sao lại không?” Gã mập càu nhàu. “Chúng đã đến đó từ nửa đêm.

“Vậy sao? Thông tin bị rò rỉ ở đâu đó rồi. Đáng lẽ cậu không nên để chúng vào.”

“Có lẽ vậy.” Gã mập trở nên bực tức. “Nhưng tôi chỉ làm theo những gì ông bảo. Ông đã nói rằng cứ để người ta ra vào tùy ý, nhưng khi Kẻ Thầm Thì xuất hiện…”

“Hãy tóm cổ hắn.” Ngài cảnh sát trưởng nói.

“Phải, đúng vậy.” Gã mập đồng ý và nhìn tôi đầy cáu kỉnh.

Thêm một vài người nhập hội và chúng tôi bắt đầu thảo luận. Tất cả đều không hề có khiếu hài hước, trừ ngài cảnh sát trưởng. Dường như ông ta là kiểu người có thể tận hưởng mọi thứ. Tôi không biết tại sao.

Hắc điếm của Kẻ Thầm Thì là một tòa nhà ba tầng bằng gạch nằm ở trung tâm một dãy nhà, kẹp giữa hai tòa nhà hai tầng. Một tiệm xì gà nằm ở tầng trệt được sử dụng như lối ra vào và bình phong cho sòng bạc đặt ở tầng trên. Nếu những gì gã mập cung cấp là đúng thì ở bên trong, Kẻ Thầm Thì đã tập trung được năm chục chiến hữu, sẵn sàng ứng chiến. Còn bên ngoài, người của Noonan đã bao vây khắp xung quanh; trước phố, sau hẻm và trên những nóc nhà liền kề.

“Chà, các chàng trai.” Ngài cảnh sát trưởng hòa nhã nói, sau khi đã ra lệnh cho tất cả. “Tôi cho rằng Kẻ Thầm Thì cũng muốn tránh khỏi rắc rối chẳng kém gì chúng ta, và hắn cũng chẳng việc gì phải cố thủ trong đó nếu hắn có nhiều người đến vậy, nên tôi có thể nói rằng… chúng chẳng đông đến vậy đâu.”

“Lại chẳng.” Gã mập nói.

“Vậy nên nếu hắn không muốn gặp rắc rối”, Noonan tiếp tục, “thì nói chuyện có lẽ sẽ tốt hơn. Nick, cậu vào trước và xem có thể thuyết phục hắn giải quyết trong hòa bình được không.”

“Còn lâu tôi mới đi.” Gã mập nói.

“Vậy thì gọi điện cho hắn đi.” Ngài cảnh sát trưởng gợi ý.

“Nghe hợp lý hơn rồi đấy.” Gã mập gằn giọng, rồi bước đi.

Khi quay lại, trông gã vô cùng thỏa mãn.

“Hắn bảo”, gã thuật lại, “‘Chết mẹ hết đi’.”

“Gọi hết những người có thể tới đây.” Noonan vui vẻ nói. “Chúng ta sẽ đột kích ngay khi trời hửng sáng.”

Nick mập và tôi đi cùng ngài cảnh sát trưởng trong khi ông ta đảm bảo rằng người của mình đã được bố trí đúng chỗ. Tôi không để ý nhiều tới họ… một đám đê tiện, gian xảo, chẳng mấy nhiệt tình với công việc.

Bầu trời chuyển sang màu xám nhạt. Ngài cảnh sát trưởng, Nick và tôi dừng chân trước cửa hàng ống nước nằm chếch mục tiêu ở phía bên kia đường.

Hắc điếm của Kẻ Thầm Thì vẫn tối đèn, những ô cửa sổ ở tầng trên trống trơn, đến cả cửa sổ và cửa đi của tiệm xì gà cũng được đóng kín.

“Tôi không muốn bắt đầu mà không cho Kẻ Thầm Thì một cơ hội.” Noonan nói. “Hắn không phải là một thằng nhóc hư hỏng. Nhưng có cố nói chuyện với hắn cũng vô ích. Hắn không ưa tôi cho lắm.”

Ông ta quay sang tôi, nhưng tôi không nói gì.

“Anh không muốn thử sao?” Ông ta hỏi.

“Có, tôi sẽ thử.”

“Tuyệt. Tôi rất cảm kích. Anh chỉ cần thuyết phục hắn xuống đây mà không gây nhặng xị lên thôi. Anh biết BBS phải nói gì mà… vì lợi ích của chính hắn và mấy thứ đại loại như vậy.”

“Rồi.” Tôi nói và bước tới tiệm xì gà, hai tay vung vẩy.

Ngày mới vẫn chưa bắt đầu. Đường phố vẫn chìm trong sương mù. Tôi tạo ra những tiếng động lớn khi bước trên vỉa hè.

Tôi dừng lại trước cửa và gõ nhẹ lên lớp kính. Tấm rèm xanh lục rủ kín bên trong, biến lớp kính thành một tấm gương. Trên đó, tôi thấy hai người đàn ông đang di chuyển phía bên kia đường.

Bên trong vẫn không hề có một tiếng động. Tôi gõ mạnh hơn rồi trượt tay xuống quả đấm cửa.

Một lời khuyên vọng ra từ sau cửa:

“Biến đi khi còn có thể.”

Đó một giọng nghèn nghẹt, nhưng không giống thì thào, nên có lẽ không phải là Kẻ Thầm Thì.

“Tôi muốn nói chuyện với Thaler.” Tôi báo.

“Đi mà nói chuyện với cái đống thịt mỡ đã cử mày tới đây ấy.”

“Tôi không nói thay cho Noonan. Thaler đang nghe chứ?”

Một khoảng lặng. Rồi giọng nghèn nghẹt tiếp tục, “Có.”

“Tôi là thám tử của Continental, người đã cảnh báo Dinah Brand rằng Noonan đang gài bẫy anh.” Tôi bảo. “Tôi chỉ muốn năm phút nói chuyện. Tôi chẳng liên quan gì tới Noonan. Tôi làm việc một mình. Tôi sẽ để súng lại trên đường nếu anh muốn. Hãy cho tôi vào.”

Tôi đợi. Điều này còn phụ thuộc vào việc liệu người phụ nữ kia đã kể với hắn về cuộc nói chuyện của chúng tôi hay chưa. Tôi phải đợi khá lâu. Rồi cái giọng nghèn nghẹt kia lại cất lên:

“Khi bọn này mở cửa, hãy bước vào thật nhanh. Và đừng có làm gì dại dột.”

“Đã hiểu.”

Chốt cửa kêu cách một tiếng, và tôi bước vào…

Hàng chục khẩu súng xả đạn từ phía bên kia đường. Những mảnh thủy tinh từ cửa chính cũng như cửa sổ rơi vãi khắp xung quanh.

Lúc này tôi như bừng tỉnh. Nỗi sợ hãi đã mang tới cho tôi ba bộ não và nửa tá con mắt. Tôi đã rơi vào thế kẹt. Noonan đã chơi tôi một vố ra trò. Lũ này không thể chịu được ý nghĩ rằng tôi đang chơi đùa với chúng.

Tôi sụp xuống và quay người về phía cửa. Súng đã nằm trong tay khi tôi chạm được tới sàn.

Bên kia đường, Nick mập đã bước ra khỏi chỗ nấp đằng sau cánh cửa, nã đạn về phía chúng tôi bằng cả hai tay.

Tôi giữ chắc khẩu súng trong tay. Khi cơ thể của Nick vừa lộ ra, tôi bóp cò. Nick ngừng bắn. Hắn bắt tréo hai khẩu súng trước ngực và ngã gục xuống vỉa hè.

Tôi được kéo lùi lại. Cằm tôi bị những mảnh vỡ trên sàn cứa vào. Cửa đóng sầm lại. Thằng đần nào đó lên tiếng:

“Ôi chao, mấy gã này có vẻ không ưa anh rồi.”

Tôi ngồi dậy và hét lên giữa cảnh ồn ào:

“Tôi không tham gia trò này.”

Đạn ngớt dần, rồi ngừng hẳn. Rèm cửa lấm chấm những lỗ xám. Một giọng thì thào khản đặc vang lên trong bóng tối:

“Tod, anh và Slats canh chừng dưới này. Còn lại hãy lên tầng.”

Chúng tôi đi ra sau cửa hàng, qua một lối nhỏ, leo lên những bậc thang trải thảm, rồi bước vào một căn phòng trên tầng hai, nơi có một chiếc bàn xanh để gieo xúc xắc. Căn phòng nhỏ, không có cửa sổ và đèn được bật sáng.

Chúng tôi có năm người. Thaler ngồi xuống và châm một điếu thuốc. Đó là một gã thanh niên nhỏ con với làn da sẫm màu, khuôn mặt khá thích hợp để đứng trong dàn hợp xướng, cho đến khi bạn trông thấy cái miệng mỏng manh mà xéo sắc của hắn. Một thằng nhóc tóc vàng gầy gò, trông không quá hai mươi, diện bộ đồ vải tuýt nằm ườn ra trên sofa và nhả khói lên trần. Một thằng khác, tóc cũng vàng, tuổi cũng non, nhưng không còm như vậy, đang bận chỉnh lại chiếc cà vạt đỏ và chải chuốt mái đầu vàng của mình. Một gã mặt quắt tầm ba mươi tuổi, cằm khuất dưới khuôn miệng rộng ngoác, đang thơ thẩn đi đi lại lại trong phòng với vẻ mặt buồn chán và lưỡng lự.

Tôi ngồi cách Thaler cỡ khoảng một mét.

“Noonan định bám theo chuyện này đến bao giờ?” Hắn hỏi. Không có chút cảm xúc nào trong chất giọng thì thào khản đặc của hắn, trừ sự khó chịu.

“Chuyến này hắn sẽ dính chặt lấy anh đấy.” Tôi nói. “Tôi nghĩ hắn muốn làm đến cùng.”

Tay cờ bạc khẽ nở một nụ cười khinh bỉ.

“Hắn phải biết rằng mình đã quá liều khi kết tội tôi mà chẳng có bằng chứng gì như vậy chứ?”

“Hắn không định đưa chuyện này ra trước tòa.” Tôi nói.

“Không ư?”

“Anh sẽ bị buộc tội chống lại người thi hành công vụ, hoặc là cố gắng đào tẩu. Hắn chỉ cần có vậy.”

“Đúng là gừng càng già càng cay.” Đôi môi mỏng lại nặn ra một nụ cười nữa. Dường như hắn chẳng mảy may bận tâm tới âm mưu chết người của tay cảnh sát trưởng béo phì, “Mỗi lần hắn cố gắng chơi tôi, tôi đều đáp lại đủ cả vốn lẫn lãi. Vậy tại sao hắn lại muốn khử anh?”

“Hẳn là hắn cho rằng tôi sẽ gây phiền toái cho mình.”

Tệ thật, Dinah đã kể với tôi răng anh là một người khá tử tế, trừ khi chuyện dính đến tiền hoặc rượu scotch.”

“Tôi đã có một chuyến thăm tốt đẹp. Liệu anh có thể nói cho tôi những gì anh biết về vụ ám sát Donald Willsson?”

“Vợ hắn đã cho hắn ăn vài phát đạn.”

“Anh nhìn thấy ư?”

“Tôi nhìn thấy cô ta vào giây tiếp theo… với một khẩu súng trong tay.”

“Chuyện này sẽ không thuận lợi cho cả hai chúng ta.” Tôi nói. “Tôi không biết anh đã chuẩn bị kỹ đến đâu. Nếu tốt đẹp, anh có thể chiếm ưu thế trước tòa, có thể, nhưng chưa chắc anh đã có cơ hội đứng ở đó. Nếu để Noonan tóm được thì đời anh coi như xong. Cứ nói thẳng với tôi đi. Tôi cần phải biết, để có thể giải quyết chuyện này.”

Hắn vứt điếu thuốc xuống sàn, giẫm nát nó dưới chân và hỏi:

“Anh nóng vội đến vậy sao?”

“Nói tôi nghe anh nghĩ gì, và tôi sẽ gô cổ tên sát nhân… nếu tôi có thể ra khỏi đây.”

Hắn châm một điếu thuốc khác và hỏi:

“Cô Willsson nói rằng tôi đã gọi cho cô ta sao?”

“Phải… sau khi được Noonan thuyết phục. Giờ hẳn là cô ta đã tin vào điều đó… có lẽ vậy.”

“Anh đã hạ Nick mập.” Hắn nói. “Tôi sẽ tin anh. Tối hôm đó một gã đã gọi cho tôi. Tôi không biết hắn là ai. Hắn nói Willsson đã tới chỗ Dinah với một tấm séc trị giá năm ngàn đô la. Việc quái gì tôi phải quan tâm? Nhưng, anh thấy đấy, thật kỳ lạ khi lại có kẻ đi tiết lộ điều đó với tôi. Vậy nên tôi ra ngoài. Nhưng tôi vẫn thấy nực cười vì gã kia đã gọi cho mình.

Tôi đến đó và đứng chờ. Tôi thấy xe của cô Willsson đang đậu bên đường, nhưng lúc đó tôi không hề biết rằng đó là xe của cô ta và cô ta đang ngồi trong đó. Chẳng mấy chốc, hắn xuất hiện và đi xuống phố. Tôi không trông thấy vụ nổ súng, nhưng tôi đã nghe thấy. Sau đó người phụ nữ kia nhảy ra khỏi xe và chạy về phía hắn. Tôi biết cô ta không phải là người đã nổ súng. Đáng ra tôi nên biến đi. Nhưng, buồn cười thật, khi nhận ra rằng đó là vợ của Willsson, tôi đã chạy tới chỗ họ, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Thật ngu xuẩn, đúng không? Thế là tôi đành phải nghĩ ra cách khác để tẩu thoát. Tôi đã chơi khăm cô ta. Đó là tất cả mọi chuyện… thật đó.”

“Cảm ơn.” Tôi nói. “Đó là lý do tôi tới đây. Giờ vấn đề là làm sao có thể lành lặn mà rời khỏi đây.”

“Chẳng có vấn đề gì hết.” Thaler đảm bảo với tôi. “Chúng ta có thể rời đi bất cứ khi nào chúng ta muốn.”

“Vậy tôi muốn ngay bây giờ. Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ đi. Anh đã bị Noonan gài bẫy, nhưng tại sao lại không lợi dụng nó luôn? Lẩn ra ngoài và ẩn núp cho tới trưa, và âm mưu của hắn sẽ tiêu tùng.”

Thaler đút tay vào túi quần và rút ra một cọc giấy bạc. Hắn đếm một hay hai trăm đô la gì đó; vài tờ năm mươi, hai mươi, mười, rồi đưa chúng cho gã cằm lẹm và bảo:

“Mở đường cho chúng ta đi, Jerry, và cứ đưa đúng số tiền như lần trước.”

Jerry cầm lấy số tiền, đội chiếc mũ trên bàn lên và đi ra ngoài. Nửa tiếng sau hắn quay lại, trả lại vài tờ bạc cho Thaler rồi thản nhiên nói:

“Chúng ta sẽ đợi trong bếp tới khi công việc được giải quyết xong.”

Chúng tôi xuống bếp. Thật tối tăm. Vài kẻ đến nhập hội cùng chúng tôi.

Có gì đó đang đập vào cửa.

Jerry mở cửa và chúng tôi bước ra sân sau. Trời đã sáng bảnh. Tổng cộng có mười người, tính cả tôi.

“Tất cả sao?” Tôi hỏi Thaler.

Hắn gật đầu.

“Nick nói rằng các anh có tận năm mươi người.”

“Chống lại cái bọn đó mà cần đến năm mươi người sao!” Hắn châm chọc.

Một gã cớm mặc đồng phục mở cổng sau ra và lo lắng lẩm bẩm:

“Mau lên nào, các chàng trai, khẩn trương lên.”

Tôi đã sẵn sàng bước thật nhanh, nhưng có vẻ những người khác chẳng buồn bận tâm đến lời gã nói.

Theo chỉ dẫn của một gã bự con mặc đồ nâu, chúng tôi băng qua một con hẻm, bước qua một cánh cổng, đi tắt qua một ngôi nhà, bước ra ở phố bên kia và trèo lên một chiếc xe màu đen đang đậu bên lề đường.

Một trong hai đứa tóc vàng cầm lái. Thằng nhóc biết rõ nên đi với tốc độ bao nhiêu.

Tôi nói mình muốn được thả ở đâu đó gần khách sạn Great Western. Thằng nhóc lái xe quay sang nhìn Kẻ Thầm Thì, gã gật đầu. Năm phút sau tôi đã đứng trước cửa khách sạn của mình.

“Hẹn gặp lại.” Tay cờ bạc thì thầm, và chiếc xe lao đi.

Điều cuối cùng mà tôi thấy trước khi chiếc xe biến mất sau ngã rẽ là nó mang biển số của cảnh sát.