Chương 22 Dùi đục đá
Trở lại trung tâm thành phố, điểm dừng chân đầu tiên của tôi là Sở Cảnh sát. McGraw đang chiếm ghế cảnh sát trưởng. Gã nhìn tôi bằng đôi mắt đục ngầu, và những nếp nhăn trên mặt gã trông còn hằn sâu và ủ rũ hơn thường ngày.
“Lần cuối cùng anh gặp Dinah Brand là khi nào?” Gã hỏi thẳng luôn, không thèm mào đầu, thậm chí một cái gật đầu cũng không. Giọng hắn khàn khàn dưới chiếc mũi khoằm.
“Mười giờ bốn mươi tối qua, tầm đấy.” Tôi đáp. Có gì sao?”
“Ở đâu?”
“Nhà cô ta.”
“Anh đã ở lại đó bao lâu?”
“Chừng mười, có thể là mười lăm phút.”
“Vì sao?”
“Vì sao gì?”
“Vì sao anh không nán lại đó lâu hơn?”
“Điều đó”, tôi vặn lại, ngồi xuống ghế dù không hề được mời, “liên quan gì đến tôi sao?”
Gã trừng mắt với tôi, cố gắng hít một hơi thật sâu để rống lên, “Đồ sát nhân!” thẳng vào mặt tôi.
Tôi bật cười và đáp lại:
“Anh cho rằng cô ta không liên quan gì đến cái chết của Noonan ư?”
Tôi muốn hút một điếu xì gà, nhưng xì gà sẽ làm lộ ra rằng tôi đang căng thẳng và tôi không thể mạo hiểm đánh liều.
McGraw cố gắng nhìn thấu tôi. Tôi cứ để gã nhìn, chắc mẩm rằng, cũng như bao người khác, trông tôi thành thật nhất khi đang nói dối. Đột nhiên gã dừng việc thăm dò lại và hỏi:
“Sao lại không?”
Câu hỏi quá kém cỏi. Tôi đáp một cách lãnh đạm, “Phải rồi, sao lại không?”, mời gã một điếu xì gà và rút cho mình một điếu khác. Rồi tôi nói thêm, “Theo tôi thì chính Kẻ Thầm Thì đã làm chuyện đó.”
“Hắn đã ở đó sao?” Đột nhiên McGraw trở nên nhạy bén, ngôn từ như bật ra khỏi miệng gã.
“Ở đâu cơ?”
“Chỗ của Brand?”
“Không.” Tôi nói và nhíu mày. “Tại sao hắn lại… Hắn đang bận xử Noonan cơ mà?”
“Thằng già Noonan chết bằm!” Tay cảnh sát trưởng giả mạo cáu kỉnh gào lên. “Anh cứ liên tục réo tên lão làm cái quái gì vậy?”
Tôi nhìn McGraw bằng ánh mắt như thể tôi nghĩ gã đã mất trí.
Gã nói:
“Dinah Brand đã bị sát hại tối qua.”
“Rồi sao?”
“Giờ thì anh trả lời được chưa?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đã tới nhà Willsson cùng Noonan và những người khác. Sau khi rời đi, khoảng mười giờ ba mươi, tôi ghé qua nhà cô ta để nói rằng tôi phải đến chỗ Tanner. Đó là một cuộc hẹn nửa vời. Tôi nán lại chừng mười phút, đủ để làm một ly. Chẳng có ai khác ở đó, trừ khi kẻ đó đang ẩn nấp. Cô ta bị giết khi nào? Và bằng cách nào?”
McGraw kể rằng gã đã điều hai tay cớm - Shepp và Vanaman - tới nhà cô ta sáng hôm đó để xem có thể tìm được điều gì có thể giúp buộc tội Kẻ Thầm Thì đã giết Noonan hay không. Hai tay cớm đến nơi lúc chín giờ ba mươi. Cửa trước khép hờ. Họ nhấn chuông, nhưng không ai trả lời. Họ bước vào và phát hiện ra cô ta đang nằm ngửa trong phòng ăn, chết cứng, với một vết đâm trên ngực trái.
Tay bác sĩ khám nghiệm tử thi nói rằng cô ta đã bị sát hại vào khoảng ba giờ sáng bằng một vật nhọn, đầu tròn, dài chừng mười lăm phân. Các ngăn kéo, tủ quần áo, rương hòm và tất cả những chỗ khác rõ ràng đều đã bị lục soát. Không còn xu nào trong túi xách của cô ta hay bất kỳ chỗ nào khác trong căn hộ. Hòm trang sức trên bàn trang điểm của cô ta cũng trống rỗng, dù hai chiếc nhẫn kim cương vẫn được đeo trên tay.
Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy hung khí. Các chuyên gia giám định dấu vân tay vẫn chưa tìm thấy gì có ích.
Cả cửa ra vào lẫn cửa sổ đều không có dấu hiệu bị bẻ khóa. Gian bếp cho thấy người phụ nữ có thể đã tiếp rượu một hoặc nhiều vị khách.
“Mười lăm phân, thiết diện tròn, mảnh, đầu nhọn.” Tôi nhắc lại phần miêu tả hung khí. “Nghe giống cái dùi đục đá của cô ta.”
McGraw với lấy điện thoại và bảo ai đó gọi Shepp và Vanaman vào phòng. Shepp cao lớn nhưng hơi gù, miệng rộng và trông có vẻ thật thà, có lẽ là do hàm răng khấp khểnh của gã. Tay thám tử còn lại vừa béo vừa lùn, không có cổ và mũi thì nổi đầy gân xanh.
McGraw giới thiệu chúng tôi với nhau và hỏi họ về chiếc dùi đục đá. Họ không thấy nó và chắc chắn rằng nó không có ở đó. Chắc chắn họ sẽ không thể bỏ sót một chi tiết như vậy.
“Tối qua nó có ở đó không?” McGraw hỏi tôi.
“Tôi đã đứng bên cạnh khi cô ta dùng nó để đập đá.”
Tôi miêu tả lại nó. McGraw yêu cầu hai tay cớm rà soát lại ngôi nhà và cả khu vực xung quanh một lần nữa.
“Anh quen biết cô ta.” Gã nói khi Shepp và Vanaman đã rời đi. “Anh nghĩ sao về chuyện này?”
“Còn quá sớm để tôi có thể đưa ra kết luận.” Tôi né tránh câu hỏi. “Cho tôi vài giờ để suy nghĩ đã. Còn anh thì sao?”
Gã lại gắt gỏng và khó chịu như cũ, “Tôi biết thế quái nào được?”
Nhưng riêng việc thả tôi đi mà không hỏi thêm điều gì cũng đủ để cho thấy rằng gã đã xem Kẻ Thầm Thì là hung thủ.
Tôi tự hỏi liệu có thực là tay cờ bạc nhỏ con đó đã làm vậy, hay đám cảnh sát trưởng của Poisonville lại vu oan cho hắn thêm lần nữa. Nhưng giờ thì cũng chẳng có gì khác biệt. Chắc chắn là hắn, hoặc có thể là những kẻ dưới quyền của hắn, đã loại Noonan khỏi cuộc chơi, và dù sao thì họ cũng chỉ treo cổ hắn được một lần mà thôi.
Rất nhiều người đang tụ tập ngoài hành lang khi tôi rời khỏi phòng McGraw. Vài tên còn khá trẻ - chỉ là mấy thằng nhóc, vài đứa là người ngoại quốc, và hầu hết bọn chúng trông đều rắn rỏi như những người đàn ông thực thụ.
Tôi bắt gặp Donner - một trong những tay cớm đã tham gia cuộc thảo phạt Cedar Hill - đang đứng ngoài cửa chính.
“Chào.” Tôi mở lời với anh ta. “Đám này là sao? Dọn sẵn trại giam để lấy chỗ đón những tên khác à?”
“Đây là lực lượng đặc biệt mới của chúng tôi.” Gã thờ ơ đáp. “Chúng tôi sẽ tăng cường thêm lực lượng.”
“Chúc mừng.” Tôi nói và bỏ ra ngoài.
Tôi tìm thấy Peak Murry trong tiệm bi-a của hắn, đang ngồi trên chiếc bàn sau tủ xì gà và nói chuyện với ba gã khác. Tôi ngồi xuống ở đầu kia của căn phòng và quan sát hai thằng nhóc đang chọc bi. Vài phút sau, tay chủ quán gầy nhẳng bước đến chỗ tôi.
“Nếu anh gặp Reno lúc nào đó”, tôi bảo hắn, “hãy nói với anh ta rằng thuộc hạ của Pete Người Phần Lan đã tuyên thệ và trở thành lực lượng cảnh sát đặc biệt.”
“Được rồi.” Murry đáp.
Mickey Linehan đang ngồi ở sảnh khi tôi trở về khách sạn. Cậu ta theo tôi lên phòng và báo cáo:
“Dan Rolff đã tìm được cách ra khỏi bệnh viện khoảng sau nửa đêm ngày hôm qua. Đám lang băm đang nổi khùng lên vì chuyện đó. Có vẻ như họ đã tìm được cách rút những mảnh xương vụn ra khỏi đầu hắn, nhưng hắn thì lại lết xác bỏ đi. Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Kẻ Thầm Thì. Dick thì đang cố theo dấu Bill Quint. Người phụ nữ đó bị sao thế? Dick báo tôi rằng anh đã tới đó trước bọn cớm.”
“Đó…”
Chuông điện thoại reo lên.
Một giọng nam cẩn trọng vang lên. Ông ta hỏi có phải tôi đang nghe máy hay không.
Tôi nói, “Phải.”
Ông ta nói:
“Tôi là Charles Proctor Dawn. Tôi nghĩ ngài sẽ muốn tới văn phòng của tôi sớm nhất có thể.”
“Vậy ư? Ông là ai?”
“Luật sư Charles Proctor Dawn. Văn phòng của tôi đặt trong tòa nhà Rutledge, số 310 phố Green. Tôi nghĩ ngài sẽ dễ dàng tìm…”
“Có thể nói tôi nghe đang có chuyện gì không?” Tôi hỏi.
“Có những chuyện tốt nhất không nên nói qua điện thoại. Tôi nghĩ rằng ngài sẽ tìm…”
“Được rồi.” Tôi ngắt lời ông ta lần nữa. “Chiều nay tôi sẽ gặp ông, nếu tôi có thời gian.”
“Ngài sẽ thấy rằng chuyện này vô cùng, vô cùng hữu ích đấy.” Ông ta quả quyết.
Tôi cúp máy.
Mickey nói:
“Anh đang định kể với tôi về vụ sát hại Brand.”
Tôi nói:
“Không hề. Tôi chỉ đang định nói rằng chẳng khó gì để có thể lần ra Rolff - chạy loanh quanh với cái sọ vỡ, và hẳn đang bị băng bó tùm lum. Cậu thử đi. Tạt qua phố Hurricane trước.”
Một nụ cười rộng ngoác nở trên khuôn mặt hề đỏ lựng của Mickey, và cậu ta nói, “Đừng nói với tôi về những chuyện đang xảy ra… Tôi chỉ đang làm việc cùng anh thôi.” Rồi cậu ta nhặt mũ lên và bỏ đi.
Tôi ngả mình xuống giường, hút hết điếu xì gà này đến điếu khác, ngẫm nghĩ về buổi tối hôm qua… tâm trạng, sự kiệt quệ và những giấc mơ của tôi, những thứ đã khiến tôi thức dậy. Những suy nghĩ đó tồi tệ đến mức tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi chúng bị gián đoạn.
Có tiếng móng tay cào cào bên ngoài. Tôi bước ra mở cửa.
Kẻ đang đứng đó hoàn toàn xa lạ với tôi. Hắn vẫn còn trẻ, gầy gò và ăn mặc lòe loẹt. Hắn có cặp lông mày rậm và hàng ria nhỏ đen nhánh, đối lập với khuôn mặt tái xanh, căng thẳng, nhưng cũng đầy vẻ đe dọa.
“Tôi là Ted Wright.” Hắn nói và chìa tay ra, như thể chờ đợi một sự chào đón nồng nhiệt từ tôi. “Hẳn anh đã từng nghe Kẻ Thầm Thì nhắc đến tên tôi.”
Tôi bắt tay hắn, để hắn vào, đóng cửa lại và hỏi:
“Anh là bạn của Kẻ Thầm Thì sao?”
“Chuấn luôn.” Hắn búng hai ngón tay gầy guộc. “Đúng là vậy đó, tôi và hắn.”
Tôi không đáp lại. Hắn nhìn quanh phòng một lượt, mỉm cười căng thẳng, bước tới chỗ cửa phòng tắm đang mở, liếc vào đó, rồi quay lại chỗ tôi, liếm môi và đưa ra lời đề nghị:
“Tôi sẽ xử hắn cho anh với giá năm trăm đô.”
“Xử Kẻ Thầm Thì?”
“Phải, chỉ với chút tiền còm.”
“Tại sao tôi lại muốn hắn bị giết?” Tôi hỏi.
“Hắn đã tước đoạt người phụ nữ của anh, đúng chứ?”
“Rồi sao?”
“Anh đâu có ngu đến vậy.”
Tâm trí tôi loạn hết cả lên. Để có thời gian suy nghĩ kỹ hơn, tôi bảo hắn, “Ngồi đi. Chuyện này không thể qua loa được.”
“Đâu cần tốn sức đến vậy.” Hắn nói, dành cho tôi một ánh mắt sắc lạnh, không hề có ý định ngồi xuống. “Hoặc là anh muốn hạ hắn, hoặc là không.”
“Vậy thì không.”
Hắn lầm bầm gì đó mà tôi không nghe được, rồi quay người bước ra cửa. Tôi chặn hắn lại. Hắn khựng người, ánh mắt sốt ruột.
Tôi hỏi:
“Vậy là Kẻ Thầm Thì đã chết?”
Hắn lùi lại và giấu một tay sau lưng. Tôi dồn hết trọng lượng gần chín chục cân của mình vào nắm đấm và giáng một cú vào quai hàm hắn.
Hắn lảo đảo rồi gục xuống.
Tôi nắm lấy cổ tay và kéo hắn đứng dậy, áp mặt hắn sát vào mặt mình rồi gầm lên:
“Nói. Mày đã làm gì?”
“Tôi chẳng làm gì cả.”
“Vậy để tao hỏi lại. Ai đã xử Kẻ Thầm Thì?”
“Tôi không biết gì…”
Tôi buông cổ tay hắn ra, vung tay tát mạnh một cái, rồi lại nắm chặt cái cổ tay đó, nghiến răng trèo trẹo và nhắc lại:
“Ai đã xử Kẻ Thầm Thì?”
“Dan Rolff.” Hắn rên rỉ. “Anh ta tới chỗ Kẻ Thầm Thì và đâm hắn bằng chính cái xiên mà hắn đã dùng trong vụ đó. Là vậy đó.”
“Làm sao anh biết được rằng nó chính là cái xiên mà Kẻ Thầm Thì đã sử dụng để giết người phụ nữ?”
“Dan bảo thế.”
“Kẻ Thầm Thì đã nói gì?”
“Chẳng gì cả. Hắn trông hài bỏ mẹ, chỉ biết đứng trơ ra đó với cái que xuyên qua người. Rồi hắn rút hàng ra và vẩy vào người Dan hai phát, sau đó cả hai cùng gục xuống. Băng gạc trên đầu Dan bê bết máu.”
“Rồi gì nữa?”
“Vậy là hết. Tôi lật họ lại, và cả đôi đều đã chết ngắc. Từng câu từng chữ tôi nói đều là sự thật.”
“Còn ai khác ở đó nữa?”
“Không ai cả. Kẻ Thầm Thì đang lẩn trốn, và tôi là kênh liên lạc duy nhất giữa hắn và đám thuộc hạ. Hắn đã tự tay giết Noonan, và vài ngày nay, khi đang thăm dò tình hình thì hắn chẳng muốn tin tưởng ai hết, trừ tôi.”
“Vậy là mày, tự cho mình là một thằng nhóc thông minh, đã nghĩ rằng có thể chạy đến chỗ đám kẻ thù của hắn, giả vờ như mày đã giết hắn và nhặt nhạnh vài xu lẻ ư?”
“Tôi hoàn toàn vô sản, và khi tin tức về việc Kẻ Thầm Thì đã tiêu đời lan ra thì đám tay chân của hắn sẽ không chốn dung thân.” Wright lí nhí. “Tôi phải kiếm tiền để bỏ trốn.”
“Vậy mày đã kiếm được chừng nào rồi?”
“Tôi nhận được một trăm từ Pete, một trăm rưỡi từ Peak Murry - thay mặt Reno - và chúng hứa hẹn sẽ thưởng thêm nếu tôi thành công.” Tiếng rên rỉ của hắn dần chuyển sang khoa trương. “Tôi cá là mình có thể kéo McGraw vào cuộc luôn, và tôi đã tưởng là anh cũng vậy.”
“Đầu óc chúng hẳn đang phải phiêu lắm thì mới ném tiền vào sọt rác như vậy.”
“Chẳng biết nữa.” Hắn hách dịch nói. “Đâu tệ đến mức ấy.” Rồi hắn lại khiêm nhường. “Tha cho tôi đi, sếp. Đừng đổ hết tội lên đầu tôi vậy chứ. Tôi sẽ đưa anh năm chục ngay bây giờ và một phần từ khỏan tôi moi được của McGraw, nếu anh biết kín miệng.”
“Ngoài mày ra thì không còn ai khác biết Kẻ Thầm Thì đang ở đâu ư?”
“Không ai khác, trừ Dan, nhưng giờ hai gã đó đang nằm cạnh nhau rồi.”
“Chúng đang ở đâu?”
“Một nhà kho cũ tên Redman, dưới phố Porter. Kẻ Thầm Thì có một căn phòng được trang bị đầy đủ giường, bếp và chút đồ nhậu ở tầng trên. Cho tôi một cơ hội đi. Năm chục và một phần kèm thêm.”
Tôi buông tay hắn ra và nói:
“Tao không muốn chỗ tiền còm ấy, nhưng cứ tiếp tục đi. Tao sẽ nghỉ vài tiếng. Vậy hẳn là đủ rồi chứ?”
“Cảm ơn sếp. Cảm ơn, cảm ơn”, và hắn vội chạy biến đi.
Tôi khoác áo và đội mũ rồi ra ngoài, nhắm thẳng hướng phố Green và tòa nhà Rutledge. Đó là một kiến trúc bằng gỗ được xây đã lâu. Văn phòng của Charles Proctor Dawn nằm trên tầng hai. Không có thang máy. Tôi đành phải leo bộ lên những bậc thang bằng gỗ ọp ẹp và mục nát.
Viên luật sư sở hữu hai phòng, cả hai đều bẩn thỉu, hôi hám và thiếu sáng. Tôi đợi bên ngoài trong khi một viên thư ký đã quen với những căn phòng đưa tên tôi cho viên luật sư. Nửa phút sau, cậu nhân viên mở cửa và mời tôi vào.
Charles Proctor Dawn là một người đàn ông béo lùn khoảng chừng năm mươi tuổi. Ông ta có đôi mắt xếch sáng màu đầy vẻ tọc mạch, cái mũi ngắn đầy thịt và khuôn miệng rộng nung núc thịt bị che khuất một phần dưới bộ ria và bộ râu kiểu Van Dyke xám lởm chởm. Quần áo của ông ta sẫm màu và luộm thuộm, nhưng khá sạch sẽ.
Ông ta không đứng dậy, và trong suốt chuyến viếng thăm của tôi, ông ta luôn đặt tay phải trên một cái ngăn kéo được mở ra khoảng mười lăm phân.
Ông ta nói:
“Chà, thưa ngài, tôi rất hài lòng khi thấy ngài có khả năng xét đoán tốt và đã nhận ra rằng lời khuyên của tôi là rất có giá trị.”
Giọng ông ta còn hùng hồn hơn cả khi nghe trên điện thoại.
Tôi không nói gì.
Ông ta gật gật bộ râu của mình, như thể sự im lặng của tôi là một dấu hiệu nữa của khả năng xét đoán tốt, rồi tiếp tục:
“Có thể nói, xét trên mọi góc độ, trong mọi trường hợp, ngài sẽ thấy rằng việc nghe theo những lời khuyên của tôi là hết sức sáng suốt. Tôi có thể nói rằng, thưa ngài, không phải giả vờ khiêm tốn đâu, nhưng…”
Ông ta thành thạo cả tá những lời lẽ như vậy và cứ liên tục tuôn chúng ra. Cuối cùng ông ta cũng kết thúc:
“Vậy nên, thưa ngài, tôi sẽ không ngần ngại gạt bỏ một cách khinh bỉ những công việc tầm thường mà tôi đã chấp thuận trước đây sang một bên, để mời gọi ngài, để chia sẻ với ngài một cách thật thà và thẳng thắn rằng, thưa ngài, lợi ích của ngài sẽ được phục vụ một cách tốt nhất bằng việc thuê tôi làm đại diện pháp luật của ngài.”
Tôi hỏi:
“Giá cả ra sao?”
“Chuyện đó”, ông ta háo hức đáp lại, “không quá quan trọng. Nhưng dù sao thì, nó cũng chiếm một vị trí quan trọng trong mối quan hệ của chúng ta, và chúng ta không thể bỏ quên hay tảng lờ nó. Xem nào, giá hiện tại là một ngàn đô la. Còn sau đó, không nghi ngờ gì nữa…”
Ông ta vò tung bộ râu của mình và không nói hết câu.
Tôi nói, tất nhiên là tôi không mang theo từng ấy tiền trong người.
“Đương nhiên, thưa ngài. Đương nhiên. Nhưng nó vẫn hết sức quan trọng. Chắc chắn rồi. Lúc nào cũng được, miễn là trước mười giờ sáng mai.”
“Mười giờ sáng mai.” Tôi đồng ý. “Giờ thì tôi muốn biết tại sao tôi lại cần một người đại diện về mặt pháp luật.”
Ông ta trưng ra bộ mặt căm phẫn.
“Thưa ngài, chuyện này không phải là trò đùa, tôi đảm bảo với ngài.”
Tôi giải thích rằng tôi không đùa, chỉ là tôi cảm thấy thật rối rắm.
Ông ta hắng giọng, cau mày và nói:
“Thưa ngài, có thể ngài chưa hoàn toàn hiểu rõ những mối nguy hiểm xung quanh mình, nhưng sẽ thật là lố bịch nếu ngài nghĩ rằng tôi không biết những rắc rối mà ngài đang gặp phải - những rắc rối về mặt luật pháp, thưa ngài - và rằng chúng đang sắp sửa tìm tới ngài. Mặc dù vậy, giờ không có đủ thời gian để đi sâu vào chi tiết. Tôi sắp có một cuộc họp khẩn với Thẩm phán Leffner. Sáng mai sẽ là lúc thích hợp để chúng ta thảo luận một cách cặn kẽ - và tôi đảm bảo rằng sẽ có rất nhiều điều để nói đấy, thưa ngài. Tôi sẽ chờ ngài lúc mười giờ sáng mai.”
Tôi đã hứa rằng sẽ có mặt, rồi bỏ đi. Tôi dành cả buổi tối ở trong phòng khách sạn, nhấp từng ngụm whiskey chẳng lấy gì làm ngon lành, nghĩ về những điều khó chịu và chờ đợi những bản báo cáo chưa tới của Mickey và Dick. Đến nửa đêm thì tôi ngủ thiếp đi.