← Quay lại trang sách

Chương 2 Huynh đệ

Xét về bối phận, Kiều Dịch Chi và Vân Sinh là anh em họ. Mẹ của Vân Sinh vốn là nhị tiểu thư nhà họ Kiều, năm đó vì một bài thơ đứng đầu hội làng mà nhất quyết muốn hạ mình gả cho thư sinh nghèo tay trắng nhà họ Vân.

Thư sinh nghèo đèn sách hơn hai mươi năm, công danh chưa thành đã thành gia lập thất, lại không có năng lực nuôi dưỡng chăm sóc vợ con. Người ngợm thì ốm yếu liên miên, chỉ biết đọc sách. Vào dịp Đông chí đi xem hành hương trên sông không cẩn thận ngã xuống nước, người ướt sạch, còn nhiễm gió Tây Bắc. Năm ấy Vân Sinh mới ôm quyển 《Tăng Quảng hiền văn》học nói, mà cha đã buông tay lìa đời.

Nhị tiểu thư họ Kiều tính khí lẫm liệt, chưa từng mong đợi chồng một bước lên mây, tuổi trẻ đã thành góa phụ dắt theo cô nhi, nói thế nào cũng không chịu vứt bỏ mặt mũi trở về nhà mẹ đẻ.

Vân Sinh theo mẹ lưu lạc khốn đốn bên ngoài mấy năm. Thiếu niên vào tuổi ăn tuổi lớn, lại chỉ có thể ngày hai bữa ăn canh đạm cháo trắng. Cho đến tận năm mười hai tuổi, mẹ bệnh nặng qua đời, mới được bà ngoại bế về nhà họ Kiều.

Vân Sinh mất cha lẫn mẹ, đã ăn cơm nhà họ Kiều, lão tổ tông đương gia bèn đổi tên cho hắn, gọi là Kiều Vân Sinh, cho em trai của mẹ nhận làm con thừa tự, đưa cho một thiếp thất không có con cái nuôi dưỡng.

Kiều Dịch Chi chính là con trai của cha nuôi Vân Sinh, vốn là anh em họ, mà trời xui đất khiến thành ra bỏ đi chữ 'họ' ấy.

Kiều Vân Sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại kiệm lời ít nói, có lúc mấy người bề trên tâm tình không tốt, giận cá chém thớt, vừa chửi vừa đánh, rủa xả cha mẹ ruột cũng chẳng hề thấy hắn tức giận, ngược lại nghe vậy còn dịu giọng khuyên giải: "Dì ba đừng giận, cha chỉ là nhất thời quên đó thôi, sau này ắt sẽ nhớ tới."

Đối với người này, Kiều Dịch Chi cảm thấy vừa tò mò, vừa đáng thương, cầm lòng không đặng bèn sáp tới muốn thử xem hắn có phải quả hồng mềm mặc kệ người ta nắn bóp thật hay không.

Ấy mà thử vậy, hai anh em lại ngày càng thân thiết hơn. Vân Sinh không chỉ không biết giận, còn săn sóc tinh tế, hơn cả tỉ mỉ còn có ung dung bình tĩnh rất thức thời.

Mỗi ngày vào buổi trưa, hai người đều có chè hoa quế làm điểm tâm. Kiều Dịch Chi thích ăn ngọt, thường một chén sợ ít, hai chén sợ nhiều, vậy nên lần nào cũng xỉa từ chén của Vân Sinh một ít.

Ngày hôm đó, Vân Sinh vẫn như thường lệ chọn lấy chỗ nhiều cẩu kỷ, ăn được mấy miếng đã bỏ xuống không động đến nữa. Kiều Dịch Chi không thích ăn cẩu kỷ, trong bát của mình cũng thường vét sang một bên.

—— Y cứ muốn nhìn xem Vân Sinh không thích ăn thật hay là cố ý nhường mình.

Vân Sinh nhìn y một cái, cười cười, rồi lười biếng dựa vào ghế trúc, lấy sách đặt ở một bên qua đọc.

(Pháp gia là học phái quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, đề xướng lấy pháp trị làm nòng cốt tư tưởng/Theo Baidu) Kiều Dịch Chi có phần hưởng thụ, gáy sau cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, lại lúc có lúc không tán gẫu với hắn, cố gắng để mình quên đi chén chè hoa quế chưa ăn hết kia. Vân Sinh vốn đã kiệm lời, bèn thuận theo y, hỏi một câu đáp một câu, vậy mà thoắt cái cũng giết thời gian được một nén hương.

Tới lúc nha hoàn đến thu thập bát đĩa, nhìn thấy chè hoa quế chưa ăn được mấy miếng, ngơ ngác hỏi: "Công tử còn dùng không?"

Vân Sinh liếc mắt nhìn Kiều Dịch Chi đang nằm trên đầu gối mình, Dịch Chi đang rời mắt nhìn quanh quất khắp nơi.

Kiều Dịch Chi có hơi kinh ngạc nhìn hắn, bắt gặp ngay ý cười nuông chiều trong mắt hắn.

Ánh mặt trời tháng tư rọi qua những chạc cành chiếu lên giữa mày mắt người thiếu niên, thoáng ngẩn ngơ chẳng phân rõ đâu là ánh dương loang lổ, đâu là hoa đào đang rơi.

Mùa hoa xuân năm đó, lỡ trầm mê đôi mắt ai.