Mười Bốn
dịch giả: hoàng cường
Mười Bốn
chakunju và mấy người bạn khác gỡ Chemban khỏi thi hài Chakki. Họ phải làm những nghi thức thông thường của lễ tang. Trưởng làng đến. Vấn đề báo tin cho Karuthamma được nêu lên.
- Đã cử người sang báo cho cô con gái biết chưa? - Có người hỏi.
Câu nói đó vẳng đến tai Chemban. Ngay cả lúc đang đau buồn khốn khổ, ông vẫn hét lên:
- Không. Không cần báo.
Chemban bảo rằng chính Karuthamma đã gây ra cái chết cho mẹ cô.
Cả đám người lặng đi một lúc, không biết lời buộc tội ấy có đúng không. Cuối cùng trưởng làng nói.
- Nó thấy mẹ nó nằm sóng soài, thế mà nó vẫn bỏ đi. Cứ để nó đi đi.
Chỉ có Panchami là bênh chị. Nhưng không ai để ý đến cô bé.
Parikutti đứng riêng ra một bên như không phải là người cùng làng. Anh đau buồn thấy việc chôn cất được tiến hành không có Karuthamma. Nhưng anh đâu có quyền can thiệp vào công việc của họ.
Anh đã hứa với Chakki rồi. Anh phải làm gì đây. Anh là anh trai của Karuthamma kia mà.
Đêm ấy Parikutti không chợp được mắt. Đến nửa đêm, anh trở dậy, khóa cửa nhà sấy cá lại và đi dọc theo bờ biển. Tang tảng sáng, Parikutti tới bãi biển làng Tơrikunnapuda. Gặp một người đánh cá đi biển, anh hỏi thăm nhà Palani. Người đánh cá ấy chính là Kôchunathan, anh ta đã sang Niakunnam vụ tôm vừa rồi nên nhận ra Parikutti.
- Cậu tìm Palani làm gì thế, cậu Muthalali?
Câu hỏi đó làm Parikutti hơi bối rối. Anh đáp:
- Mẹ vợ anh ta chết rồi!
Kôchunathan biết Chemban và Chakki, ông ta ca tụng Chakki một lúc rồi quay sang hỏi anh, xét nét:
- Cậu Muthalali, tại sao cậu phải sang đây báo tin hộ. Bên ấy không có người dân chài nào đi hay sao?
- Họ cho rằng không cần báo tin cho Palani và vợ anh ta biết nên tôi mới phải sang đây. - Parikutti lúng túng vì phải giải thích với một người xa lạ.
Anh thuật lại những gì đã diễn ra khi Chakki trút hơi thở cuối cùng.
- Cậu Muthalali, sao cậu phải đi bộ suốt đêm vì việc ấy? - Kôchunathan gặng hỏi.
Chỉ có một cách trả lời thóa đáng là nói thẳng ra rằng Chakki đã nhận anh làm anh trai Karuthamma. Nhưng nếu kể chuyện đó anh sẽ phải giải thích nhiều điều khác nữa. Làm sao lại có chuyện Parikutti được nhận là anh trai một người con gái dân chài? Parikutti loay hoay không biết trả lời ra sao. Sau cùng, anh nói anh sang đây vì không đành lòng chứng kiến một cách cư xử nhẫn tâm như thế. Bằng lòng với cách giải thích ấy, Kôchunathan chỉ cho Parikutti chỗ ở của Palani.
Đợi đến lúc tất cả các thuyền đã ra biển hết, Parikutti mới đến đứng trước cửa nhà Palani. Ngôi nhà nhỏ bé im lìm. Miệng Parikutti khô đắng, không nói nên lời. Đứng một lúc lâu anh mới cất tiếng gọi:
- Karuthamma!
Không ai thưa. Anh lại gọi.
- Ai đấy?
Anh nhận ra giọng của Karuthamma.
- Tôi đây, Karuthamma ạ.
- Tôi là ai?
- Karuthamma không nhận ra tiếng tôi à?
- Ai?
- Tôi... tôi... Parikutti.
Lại một lúc lâu im lặng, một sự im lặng nặng nề.
- Karuthamma, tôi đến báo một tin hệ trọng.
Lòng tan nát, Karuthamma khóc:
- Em đã bỏ nhà đi rồi, sao anh vẫn không để em yên.
Sau một lát, cô nói tiếp:
- Không... không... Em không mở cửa đâu... Em không muốn gặp anh.
Karuthamma khóc. Những lời nói của cô như lưỡi dao cứa vào trái tim Parikutti. Nhưng anh phải báo cái tin dữ kia cho cô hay rồi mới bỏ đi được.
- Xin em hãy mớ cừa ra - Parikutti van nài - Tôi biết bây giờ em đã có chồng, nhưng tôi có chuyện cần nói với em.
- Em không gặp anh đâu. - Cô tuyệt vọng nói.
- Đừng nói thế, em - Parikutti đau đớn nói - Chúng mình phải gặp nhau, Karuthamma ạ. Chúng mình phải nói chuyện với nhau.
- Không... không bao giờ. Không bao giờ. Anh ấy đã đi biển, anh ấy đang ở giữa biển cả đầy giông bão!
Lại một lúc lâu im lặng.
- Karuthamma!
Như một kẻ không còn hơi sức chống đỡ nữa, Karuthamma thưa:
- Dạ.
- Anh là anh trai của em.
- Anh trai ư?
Anh đã đem lại cho mối quan hệ gắn bó hai người một hình thức mới và một tên gọi mới mà vẫn không phải làm tan vỡ mối quan hệ ấy. Karuthamma cảm thấy mình như người chết đuối vớ được một cọng rơm.
- Đúng thế, em gái của anh ơi, anh là anh trai của em đấy. Mẹ em đã yêu cầu anh trông nom em như một người em gái.
- Mẹ em ư?
- Ừ, mẹ em. Em hãy mở cửa ra. Để anh kể cho em hay.
Karuthamma thắp đèn mở cửa và bước ra.
Parikutti sẽ báo cho cô biết cái tin đau lòng ấy như thế nào đây? Tin ấy đến với cô dưới hình thức ác nghiệt nhất.
- Karuthamma, mẹ em mất rồi!
Đau đớn tột độ, Karuthamma thét lên một tiếng xé lòng. Khi hàng xóm láng giềng kéo đến thì Parikutti đã tránh đi.
Bà con cố khuyên giải an ủi Karuthamma. Ngay giữa lúc đau đớn cùng cực này, cô vẫn không kể cho họ biết ai là người đã đến báo tin ấy. Họ cho rằng có thể là cô tưởng tượng ra đấy thôi.
Than khóc mãi suốt mấy giờ liền, cuối cùng Karuthamma cũng đâm ra nghi hoặc. Có thể người tình tuyệt vọng của cô đã độc ác bịa đật ra. Nếu mẹ cô chết thật, sao gia đình cô không có ai sang báo tin cho cô?
Chồng cô đang đi biển. Cô phải lo cho anh có cái ăn khi trở về. Ý thức về bổn phận của người vợ buộc cô phải bắt tay vào công việc bếp núc. Cô cố thổi cơm, nấu cari như mọi lần và từng giây từng phút trông ngóng chồng về.
Palani về bờ sớm hơn thường lệ.
Khóc lóc thảm thiết, Karuthamma nói với chồng:
- Mẹ em mất rồi, anh ạ!
Nhưng Palani tảng lờ như không nghe thấy. Karuthamma nhận ra vẻ lạnh lùng xưa nay chưa hề thấy trên gương mặt chồng.
- Chính em đã giết chết mẹ em! - Cô kêu than.
Không mảy may xót thương, Palani chỉ hỏi:
- Ai đến đây báo tin cho cô biết?
- Cậu Muthalali. - Cô nói.
- Có phải bố cô cử thằng ấy đến không? Ở làng cô họ không kiếm đâu ra một người dân chài để làm việc ấy à?
Karuthamma biết trả lời chồng sao đây? Bây giờ không phải là lúc giãi bày với anh mọi nhẽ.
Một nỗi ngờ vực ghê gớm đã gieo vào Palani.
- Chúng mình đi nhé. - Cô lên tiếng.
- Đi đâu?
- Về Niakunnam.
Palani nhếch mép cười. Và cô hiểu là chồng cự tuyệt.
- Mẹ em, người đã mang nặng đẻ đau ra em, không còn nữa. - Karuthamma than thở.
Nhưng Palani vẫn không chút xao xuyến. Karuthamma nói mẹ cô yêu quý Palani như con đẻ. Mẹ cô không làm gì sai trái. Cô đã đi theo Palani, bỏ mẹ ở lại làng bởi chính lời khuyên của bà.
- Em thề có Nữ Thần Biển, lúc em chần chừ không muốn rời nhà đi, chính mẹ em đã bảo em nên đi với anh.
Cô phủ phục dưới chân anh, ôm lấy chân anh than khóc. Palani vẫn đứng trơ trơ như tượng đá.
Chính Chakki là người đầu tiên đã mang đến cho Palani tình thương của người mẹ. Nay người mẹ ấy đã qua đời. Cái chết của bà không làm anh xúc động mảy may sao?
- Các bạn chài đã xúm lại đưa tôi về và buộc tôi ở lại trên bờ. - Palani nói, lộ rõ vẻ xốn xang.
- Chẳng phải để cho anh sang Niakunnam đó sao?
- Họ có bảo vậy. Song sự thật không phải là thế.
- Sự thật là thế nào?
- Kôchunathan đã bắt gặp Parikutti đến đây - Một lúc sau Palani nói tiếp - Pappu đang bịa chuyện nói xấu khắp làng... cho nên, cho nên...
Giọng anh nghẹn lại. Cố gắng lắm anh mới nói hết được:
- Họ có con cái. Bởi vậy họ không để cho tôi cùng đi biển.
Karuthamma đã hiểu ra mọi sự. Đến cả chuyện này nữa cũng đã xảy ra rồi.
- Anh có nghi ngờ em không? - Cô hỏi chồng.
Palani không thể nói có mà cũng không thể nói không.
- Đến đây báo tin cho em xong thằng cha ấy đi đâu?
- Em không thấy anh ấy đâu nữa.
- Nó nói những gì với em? - Palani hỏi.
Bây giờ là lúc có thể kể hết với anh, song cô không tìm ra lời.
- Nó nói những gì với em?
- Nói mẹ em mất rồi.
Đến giờ phút này câu chuyện đã lan truyền khắp làng. Rất có thể bà mẹ ấy chết thật. Ai cũng biết bà bị ốm liệt giường, khó lòng qua khỏi. Nhưng có cần thiết để Parikutti đem tin sang không?
- Hắn ta lúng túng. Điều đó tôi thấy rõ. - Kôchunathan nói.
Pappu còn kể thêm nhiều chuyện nữa. Anh ta bảo Karuthamma và Parikutti đã từng đùa giỡn với nhau ngoài bãi biển Niakunnam suốt ngày đêm.
- Đêm đến là hắn cất tiếng hát. Thế là cô ta lén ra với hắn. Chính vì lẽ đó mà tôi mới làm um lên về việc cưới xin chứ.
Ai cũng lấy làm tiếc cho Palani, một chàng trai tốt, thế mà lại đi vớ phải một đứa con gái chẳng ra gì.
- Bây giờ chúng ta làm sao dám cho anh ta cùng đi biển được? - Có người đặt câu hỏi.
Nếu nhà Palani không trong sạch thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra với con thuyền có anh ta ở trên.
Tuy vậy, chưa ai dám đi xa tới mức quả quyết rằng nhà Palani đã hoen ố. Mọi người đều nửa tin nửa ngờ, vì đã có lần Palani bị quỷ ám, lái thuyền ra tít giữa biển khơi. Những điều Pappu nói ra làm đảo lộn ý nghĩ của mọi người, dù nhiều người vẫn nhận rằng Karuthamma là một cô gái nết na.
Ở nhà Palani, sự căng thẳng vẫn kéo dài. Karuthamma van nài chồng đi với cô để cô ít nhất được nhìn thấy thi hài mẹ và cầu xin mẹ tha thứ cho mình. Trong nỗi đau xé lòng, cô yêu cầu chồng với quyền của người vợ. Nhưng anh vẫn lặng thinh. Không biết làm thế nào. Karuthamma chỉ biết khóc sướt mướt.
Palani ngồi với đôi mắt xa xăm, sự yên tĩnh trong tâm hồn không còn nữa. Trước ngày lấy vợ anh sống thư thái, năm này qua năm khác, không có điều gì phải bận tâm suy nghĩ. Anh đặt chân đến đâu, nơi đó cũng đều là thế giới của Thượng đế.
Một lát sau, Karuthamma đem cơm đến, Palani nói xẵng:
- Tôi không đói.
- Sao vậy anh?
- Vì sao thằng Parikutti đến đây?
Karuthamma nói ra sự thật trần trụi:
- Nếu anh hỏi vì sao, em xin nói: để làm tàn lụi đời em chứ còn vì sao nữa?
Bây giờ cô đã sẵn sàng đương đầu với hoàn cảnh, đã có đủ can đảm.
- Nó là gì đối với em, Karuthamma? - Palani hỏi lại.
Cô ngồi xuống kể cho chồng nghe cuộc đời mình.
- Hồi nhỏ, em cùng anh ấy lớn lên bên nhau trên bờ biển...
Palani ngồi nghe, nét mặt bình thản, không có vẻ gì hằn học. Thái độ điềm tĩnh của chồng và bầu không khí nghiêm trang khiến cho Karuthamma e sợ. Kể được nửa chừng, cô dừng lại, lo lắng hỏi Palani:
- Anh có tin những điều em nói không?
Palani bảo vợ là anh tin Karuthamma kể lại với chồng câu chuyện tình của mình. Không có gì không đáng tin trong những điều cô kể, mặc dù cô kể về mình có phần nào không hay.
Nhưng Karuthamma nhận ra rằng dù muốn đến đâu cô vẫn không thể kể hết với chồng. Không thể kể về chuyện tiền nong, về bài hát Parikutti thường hát, cũng như không thể kể về buổi chia tay cuối cùng. Còn những chuyện khác thì cô kể hết. Không biết Palani có đoán được cô còn giữ lại trong lòng mình đôi điều thầm kín hay không?
- Em không có anh trai. - Karuthamma nói - Bây giờ anh ấy là anh trai của em.
Chuyện đó xem chừng không gây ấn tượng gì đối với Palani.
- Vậy thì những điều người ta nói, bảo rằng em bị xua đuổi khỏi Niakunnam là đúng có phải thế không? - Palani hỏi sau khi nghe vợ kể.
Về điều ấy, Karuthamma chỉ có một câu trả lời. Cô thề nguyện từ nay cho đến hết cuộc đời, cô sẽ sống tại làng biển này và sống như một người vợ dân chài đức hạnh.
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 6 năm 2015