Chương 1 MÙA XUÂN Ân điển diệu kỳ - Amazing Grace
Tiếng rào rào rất to vang lên từ phía cửa sổ phòng ngủ.
Những giọt mưa lớn bị gió mạnh hắt lên, đập vào kính cửa sổ.
Tỉnh giấc vì tiếng động ấy, giữa hơi ấm của chiếc chăn lông vũ, tôi hé mắt nhìn ra.
Lách mình qua khe hở chỗ rèm cản sáng là màn đêm sâu thẳm của một ngày xuân trước khi trời sáng.
Tay phải tôi lần sờ tìm điện thoại ở cạnh gối để xem giờ, màn hình điện thoại hiển thị con số 03:34 sáng.
Dạo gần đây giấc ngủ của tôi rất nông, giữa đêm tỉnh giấc đến mấy lần. Không những thế, một khi đã tỉnh thì tôi sẽ thao thức mãi không ngủ lại được. Tôi mới bốn mươi tuổi, vậy mà nết ngủ như một ông già… Tuy nghĩ thế nhưng trong lòng tôi đau đớn hiểu rõ nguyên nhân của những giấc ngủ chập chờn này.
Tôi đặt điện thoại về vị trí cũ, lăn người nửa vòng, quay mặt về phía phát ra hơi thở bình yên và đầy thân thương. Cô con gái bốn tuổi Nozomi của tôi đang nằm ngủ bên cạnh, người cuộn tròn như con tôm. vẫn như mọi khi, con bé lại đạp tung chăn ra, chiếc chăn hầu như không che được phần nào trên người con bé. Chiếc áo ngủ với họa tiết những chú thỏ nhỏ màu đen trắng cũng bị cuộn lên, để hở cả mảng lưng của con bé.
Ôi chao, cứ để thế này sẽ bị cảm lạnh mất…
Tôi khẽ chỉnh áo ngủ và đắp lại chăn cho Nozomi, bản thân cũng chui vào trong chăn lần nữa. Tôi vừa lơ đãng ngắm nhìn trần phòng kiểu Nhật được nhuộm sắc vàng mờ mờ ảo ảo bởi ánh sáng của chiếc bóng đèn nhỏ, vừa nghĩ xem mình nên tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi đột xuầt này như thế nào. Đọc tiểu thuyết? Hay chơi game trên điện thoại? Hay đọc mấy cuốn sách dạy nấu ăn vợ tôi để lại, để học nấu ăn từ nay về sau? Hay dậy luôn, thong thả chuẩn bị bữa sáng?
Gió lại thổi tới, cửa sổ lại vang lên tiếng rào rào.
Vậy mà bản tin dự báo thời tiết trên ti vi tối qua lại báo là từ sáng nay trời sẽ nắng lên sau ba ngày dài u ám…
❀ ❀ ❀Nghĩ lại mới thấy, bầu trời u ám trong ba ngày vừa qua quả thực đã khiến tâm trạng của tôi trở nên u uất. Thậm chí tôi còn có cảm giác rằng những giọt nước mưa lạnh ngắt tựa muôn vàn sợi chỉ bạc sắc lẹm kia đã rửa trôi những sắc màu dịu dàng khỏi mọi ngóc ngách của thế giới này. Khung cảnh xám nhạt ướt sũng tỏa ánh sáng mờ mờ cũng trở thành một quả tạ đè nặng lòng tôi, ngay cả những dịp hiếm hoi có thể trồi lên, nó cũng bị nhuộm kín bởi tông màu mực nhạt đơn sắc.
Phải chi trời hửng nắng và quang đãng… biết đâu tâm trạng u ám này của tôi cũng sẽ hửng nắng theo…
Tôi thở dài, nằm im, ngửa mặt nhìn trần nhà như vậy một lúc.
Thịch, thịch, thịch…
Tôi cảm nhận được mạch đập của mình bên trong mạn sườn. Trái tim tôi dường như không quan tâm đến điều gì trên đời, nó cần mẫn duy trì những nhịp đập bình thản. Dù chẳng ai ra lệnh cho nó rằng “Hãy đập đi!” cả.
Tôi chỉ đang sống. Một cách tự động.
Có lẽ mãi sau này cũng vậy, trái tim này sẽ giúp tôi sống, bất kể ý muốn của tôi ra sao.
Những tháng ngày sau ư? Vậy tôi và Nozomi sẽ thế nào?
Nghĩ tới tương lai mờ đục trước mắt, trần nhà quen thuộc bỗng có cảm giác cao hơn, tôi đột nhiên cảm thấy như thể mình đã bị cả thế giới bỏ lại. Gần đây, đã nhiều lần tôi phải nếm trải cảm giác khó chịu này.
Phía cửa sổ lại vang lên tiếng rào rào. Thời tiết bên ngoài hẳn phải khủng khiếp như một cơn bão.
Thời tiết mưa gió trong khoảng thời gian những bông anh đào đã rụng tan tác này cũng gọi là “bão xuân” ư? Những cơn gió của nó quá mạnh để có thể gọi là “mưa trên lá non” chăng…?
Mà thôi, chuyện ấy đâu quan trọng gì.
Tôi thở ra một hơi thật dài, quay người qua bên, một lần nữa ngắm nhìn gương mặt đang ngủ vô cùng thuần khiết của Nozomi. Con gái tôi đang ngủ, tiếng thở đều đặn, yên bình.
Mới gần đây chúng tôi còn trải ba bộ chăn đệm và nằm ngủ bên nhau như hình chữ Xuyên [1] trong căn phòng chung cư nhỏ bé này. Khi đó tôi cảm thấy căn phòng tám chiếu [2] này hơi chật chội, nhưng không ngờ sau khi giảm bớt một bộ chăn nệm, vẫn là căn phòng ấy nhưng đã trở nên trống trải, lạnh lẽo đến nhường này.
Tôi đã cất bộ chăn nệm mà Saeko - vợ tôi - dùng trước đây vào tận góc tủ. Lòng tôi chùng xuống khi nghĩ sau này không thể giúp Nozomi tận hưởng niềm hạnh phúc của việc nằm ngủ ở giữa bố và mẹ nữa.
Tôi khẽ vén phần tóc mái trên khuôn mặt cô con gái đang ngủ. Làn tóc mỏng mềm mại, đúng kiểu tóc của trẻ con. Mãi tới hôm nay tôi mới nhận ra vầng trán sau lớp tóc mái của con gái giống hệt vầng trán người vợ tên Saeko vừa mất.
Tôi vuốt ve mái tóc con gái theo nhịp điệu đều đều trong một lúc khá lâu.
Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên hai má tôi rồi rơi xuống, thấm vào tấm ga giường cũ kỹ, nhưng tôi để mặc. Tôi chỉ cố bậm chặt môi, trái tim tan nát cố nén lại tiếng khóc sắp lọt ra khỏi cuống họng.
Dòng nước mắt đầu tiên kể từ khi Saeko mất cứ tuôn trào ra mãi, tới mức chính tôi cũng lấy làm ngạc nhiên.
❀ ❀ ❀Cuối cùng, tôi quyết định chui ra khỏi chăn.
Có cố cũng không ngủ được, vả lại cổ họng tôi khát quá.
Ở bồn rửa mặt, tôi uống cạn một cốc nước đầy, nghỉ một xíu rồi đánh răng, rửa mặt. Sau đó tôi vào góc bếp, cho cà phê đã rang kỹ vào máy xay rồi xay sơ qua. Tôi cho bột cà phê vừa xay vào chiếc máy pha cà phê dạng pha phin rồi nhấn công tắc máy.
Tôi bật ti vi trong phòng khách, mở nhỏ tiếng.
Vào khung giờ trước khi trời sáng này, kênh nào cũng phát các chương trình bán hàng trên truyền hình giông giống nhau. Nhưng như vậy vẫn đỡ hơn việc phải gặm nhấm sự cô độc lặng lẽ, nên tôi không tắt ti vi đi, chỉ lặng lẽ đặt điều khiển lên bàn.
Trên bàn có một chiếc phong bì giản dị đề tên người nhận Osawa Katsuhiko. Là chiếc phong bì một nhân viên của nhà tang lễ đưa cho tôi trong buổi bàn bạc. Tờ giấy bên trong phong bì có ghi trình tự chi tiết đám tang của Saeko và sơ đồ những việc một chủ tang - là tôi - cần làm, đọc rất dễ hiểu. Mấy ngày vừa qua, không biết tôi đã xem đi xem lại sơ đồ này bao nhiêu lẩn. Bố mẹ tôi đều còn khỏe mạnh, tôi chưa làm chủ tang bao giờ, vì thế trong thời gian tổ chức tang lễ, sơ đồ này đã trở thành tấm biển chỉ đường đáng tin cậy cho tôi.
Sau khi Saeko trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện vì căn bệnh bạch cầu tủy bào cấp tính, mọi việc quanh tôi thật hối hả, thực lòng, tôi không có thời gian để thấm thía nỗi đau vì cái chết của vợ. Nói đúng hơn, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải tổ chức một lễ tang tử tế, không xảy ra sơ suất gì, vì Saeko và vì phía nhà cha mẹ của cô ấy nữa. Trên hết, tôi không biết sẽ phải chăm sóc cho tâm hồn Nozomi ra sao khi con bé mất mẹ ở độ tuổi nhỏ như vậy… Trong đầu tôi chỉ bận tâm những chuyện đó.
Khoảng thời gian từ khi chuẩn bị lễ tang tới khi mọi việc xong xuôi, Nozomi ở bên tôi không rời nửa bước. Thấy tôi luống cuống trong vai trò chủ tang mà tôi mới đảm trách lần đầu tiên trong đời, ông bà thỉnh thoảng sẽ nắm lấy tay Nozomi, vừa dỗ dành vừa dẫn Nozomi đi đâu đó, nhưng chưa đầy một phút Nozomi đã đòi trở lại bên tôi. Con bé ngước đôi mắt đen láy ngấn nước lên nhìn tôi, tay nắm chặt vạt áo tang thoang thoảng mùi long não của tôi. Cứ mỗi lần bồng Nozomi lên, cọ vào má con bé, miệng tôi lặp đi lặp lại câu nói vô nghĩa “Không sao đâu, không sao đâu”. Cuối cùng, tôi có cảm giác câu nói đó là để trấn an bản thân hơn là để trấn an Nozomi.
Trong đêm thức canh và lễ tang, tôi không khóc, Nozomi khóc sụt sịt biết bao lần. Dòng nước mắt đáng thương của một bé gái mất mẹ khi mới bốn tuổi đã khơi gợi sự thương cảm của những người dự lễ, nhờ thế mà số người rơi nước mắt mỗi lúc một nhiều, khiến tôi có cảm giác đám tang trở nên ấm áp hơn.
Tối qua, sau khi đảm nhiệm vai trò chủ tang không một chút sơ suất, vừa thở phào nhẹ nhõm tôi vừa kiểm tra lại danh sách đáp lễ khách dự tang xem có thiếu ai không. Chỉ cần bỏ danh sách này vào thùng thư là công việc chủ tang của tôi hoàn tất bước đầu. Quà đáp lễ sẽ do cửa hàng quà tặng gửi cho khách tham dự lễ tang vào một ngày phù hợp. Công việc tiếp theo của chủ tang là lễ cầu siêu dịp bốn mươi chín ngày, nhưng từ giờ tới lúc đó sẽ không phải làm gì cả… Phải không ấy nhỉ? Nghĩ vậy, tôi liền lôi tờ sơ đồ bên trong chiếc phong bì đơn giản kia ra để kiểm tra lại cho chắc.
Ổn rồi. Chủ tang sẽ được nghỉ ngơi một thời gian. Tôi nhẹ nhõm thở phào, chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay vào phòng khách.
Tôi rót cà phê vào cặp cốc đôi, rồi đặt một cốc đen không đường không sữa lên chiếc tủ nhỏ. Nhà tôi không có bàn thờ, tôi đã trải tấm vải màu vàng bên phục vụ tang lễ đưa tới lên trên nóc tủ và đặt di ảnh, hũ cốt cùng bài vị của Saeko ở đó.
Trước tấm di ảnh với nụ cười trong sáng của Saeko, làn hơi nước mang theo mùi thơm nồng đậm bốc lên. Tôi nghĩ Saeko thích mùi thơm đó hơn là mùi hương nhang khói.
Vợ chồng tôi thích cà phê hơn đồ uống có cồn. Chúng tôi luôn mua cà phê nguyên hạt loại đặc biệt, rồi tùy theo tính chất của loại cà phê đó mà xay ra với độ mịn tương ứng, sau đó sẽ thong thả thưởng thức hương vị của nó. Saeko thích cà phê đen, tôi thích cho thêm sữa và một chút đường.
“Bình thường đàn ông sẽ thích cà phê đen chứ nhỉ?”
Saeko thường cầm cốc cà phê, vừa nói vừa cười với vẻ trêu chọc như thế.
Tôi nhấp một ngụm cà phê có vị đắng rõ rệt, đặc trưng của loại cà phê rang kỹ, thẫn thờ ngắm bức di ảnh. Trong tấm ảnh đen trắng, khóe miệng Saeko cong lên như thể vừa uống một ngụm cà phê ngon, mắt vợ tôi lim dim, nhìn cô ấy có vẻ gì đó rất hạnh phúc.
Cặp cốc đôi của hai vợ chồng do chính tay tôi - một nghệ nhân gốm sứ - nung thành. Tuy gọi là nghệ nhân nhưng tôi sống chủ yếu dựa vào thu nhập từ việc đứng lớp trong các khóa học nghệ thuật gốm sứ, tôi chỉ là một nghệ nhân nửa vời. Nhưng nghĩ tới việc có thể nuôi sống gia đình chỉ với sở thích làm đồ gốm của mình, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn công việc này. Thực tế, hầu hết các nghệ nhân gốm sứ trên thế giới này đều phải sống dựa vào nghề tay trái của họ cả.
Saeko đã đặt tên cho cặp cốc đôi này.
Hồi cô ấy mang thai, tôi đã dẫn cô ấy tới Thế giới biển Kamogawa ở vùng Sotobo, tỉnh Chiba. Thấy cô ấy cực kỳ thích con cá voi sát thủ, ngày hôm sau tôi lén nung đôi cốc có vẽ hình cá voi sát thủ màu đen và trắng. Tôi tặng cho cô ấy vào ngày sinh nhật. Nhìn thầy cặp cốc, gương mặt cô ấy rạng rỡ “Ôi, chiếc cốc gấu trúc”, kể từ đó cô ấy gọi chiếc cốc là “Gấu trúc”. Tôi thành thật nói “Anh định vẽ con cá voi sát thủ đấy chứ”, nhưng Saeko cười bảo “Nhìn kiểu gì cũng thấy con này là gấu trúc mà”, sau đó cô ấy nhanh chóng đi xay cà phê bằng máy.
Từ đó, mỗi khi chúng tôi cùng uống cà phê, chúng tôi luôn dùng đôi cốc “Gấu trúc” này. Đường kính miệng cốc khá lớn, cốc cao mang tới cảm giác đầm tay. Quai cốc cũng được làm thật lớn để dễ cầm. Phần thân cốc tôi nặn khá dày để cà phê lâu nguội, và môi không bị bỏng. Có thể thiết kế của nó không được đẹp mắt, nhưng chắc chắn chiếc cốc là một món đồ không thừa không thiếu trong cuộc sống thường nhật, rất tiện lợi.
Tôi đưa chiếc cốc “Gấu trúc” lên miệng một lần nữa.
Cà phê có vị thật ngon. Nhưng sáng nay, tôi chợt muốn cho nhiều đường hơn mọi khi.
Saeko à, trên thiên đường em có được uống cà phê không?
Ngắm nhìn bức di ảnh, tôi khẽ thì thầm trong lồng ngực như vậy.
❀ ❀ ❀Quá bốn giờ, trên màn hình ti vi hiện ra ba cô phát thanh viên trẻ đứng cạnh nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Cuối cùng chương trình bán hàng qua truyền hình cũng kết thúc, chương trình thời sự đã bắt đầu.
Người dẫn chương trình chính đứng ở giữa, trong câu đầu tiên cô cười nói với vẻ vui sướng “Vậy là kỳ nghỉ Tuần lễ vàng [3] đã bắt đầu từ ngày hôm nay rồi.” Sau đó, cô bắt đầu đưa tin về việc từ tối qua người dần đã hối hả lên đường về quê và thông báo tình hình ách tắc giao thông trên đường cao tốc.
Kỳ nghỉ Tuần lễ vàng năm nay khá dài, hầu hết các doanh nghiệp đều cho nhân viên nghỉ chín ngày. Lớp nghệ thuật gốm sứ của tôi được nghỉ lễ, đương nhiên trường mẫu giáo của Nozomi cũng nghỉ dạy trong thời gian đó. Nếu Saeko - người rất thích các sự kiện - còn sống, có lẽ lịch trình hoạt động trong dịp nghỉ này của chúng tôi đã kín đặc. Những ý tưởng vừa không tốn nhiều tiền mà cả người lớn và trẻ con đều thích thú tham gia của Saeko nhiều như số sao trên trời vậy.
Năm ngoái gia đình tôi đã đến một công viên động thực vật mới mở, chúng tôi cho Nozomi cưỡi ngựa lùn, hay cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao tại một đài thiên văn công cộng. Chúng tôi còn mở một gian hàng trong hội chợ tự do tổ chức tại công viên cạnh bờ biển gần nhà, bán các tác phẩm gốm sứ của tôi, lần đó chúng tôi đã kiếm được một ít tiền tiêu vặt. Rồi chúng tôi dùng số tiền mới kiếm được này để đi ăn ở cửa hàng sushi băng chuyền. Sau khi ăn no căng bụng các món khoái khẩu là sushi cá ngừ và trứng cá hồi, Nozomi còn ăn hết phần bánh flan và dưa lưới khiến tôi và Saeko vô cùng ngạc nhiên. Trên đường về buổi tối, ba chúng tôi nắm tay nhau thong thả dạo bước trên con đường đi bộ. Giữa đường, giống như các gia đình đầm ấm trong những bộ phim truyền hình, hai vợ chồng tôi mỗi người nắm một bên tay con gái nhấc bổng lên, cho con chơi trò xích đu. Về tới khu đất trống mờ tối gần căn hộ chung cư của gia đình tôi, Nozomi tìm thấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, bèn cất tiếng hát “Em tìm thấy sao Hôm rồi.” Tôi nhớ mình đã bảo con: “Sao Hôm không phải ngôi sao sáng nhất, mà là ngôi sao phát sáng đầu tiên trên bầu trời hoàng hôn đó con ạ.”
Kỳ nghỉ năm nay không có Saeko, biết phải làm sao đây…
Tôi đứng trong bếp, lơ đãng nghĩ. Rồi tôi lấy trứng và sữa từ tủ lạnh ra. Tôi định làm một trong những món ăn yêu thích của Nozomi, món bánh mì nướng kiểu Pháp dùng đường quế.
❀ ❀ ❀Sau khi bày bữa sáng được chế biến một cách thảm hại lên bàn, tôi nằm xuống nền phòng khách xem ti vi, chợt có tiếng chân trần nho nhỏ từ hành lang vọng tới. Nozomi đã dậy.
“Chào con, Nozomi.”
Tôi nhỏm dậy, mỉm cười với con.
“Con chào papa.”
Nozomi đứng ở cửa phòng khách, cất tiếng chào như còn ngái ngủ rồi dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, chậm rãi nhìn quanh phòng. Con bé đang vô thức tìm kiếm Saeko trong phòng. Ngay khi ánh mắt thơ trẻ và thành thực ấy sắp dừng lại trước tấm di ảnh đặt trên chiếc tủ nhỏ, tôi liền vội vã cất tiếng.
“Nozomi ơi, lại đây với papa nào.”
Vừa nói, tôi vừa vươn hai tay về phía con gái. Chính tôi cũng biết nụ cười hiện lên trên gương mặt mình lúc này rất gượng gạo.
Nhưng ánh mắt Nozomi đã dừng lại ở tấm di ảnh. Con bé đứng đó, hiện thực chậm rãi lan rộng ra trên gương mặt hãy còn ngái ngủ của con bé.
Tôi cất tiếng gọi con gái lần nữa:
“Lại đây với papa nào. Lại đây papa bế.”
Cuối cùng Nozomi cũng ngoảnh lại, con bé nhanh chân bước về phía tôi, vòng hai tay ôm quanh cổ tôi, lúc này tôi đang ngồi khoanh chân.
Tôi đón lấy cơ thể con gái, ôm chặt một cái rồi vừa nhẹ vỗ về tấm lưng nhỏ bé vừa hít ngửi mùi thơm từ tóc con.
“Papa làm món bánh mì đường quế cho con đấy. Chúng ta cùng phết thật nhiều xi rô cây phong để ăn nào.”
Nozomi khẽ vâng một tiếng, con bé cọ cọ mũi vào ngực tôi. Tôi im lặng, tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng con bé. Một lúc sau, Nozomi ngẩng mặt lên, con bé nở nụ cười khéo hơn tôi gấp mấy lần rồi nói thế này.
“Nếu con ăn thật nhiều cơm thì papa đọc cuốn sách tranh Mimicchi cho con nghe nhé?”
“Ừ. Được. Nếu con ăn đàng hoàng. Nào, trước tiên con đi rửa mặt rồi đánh răng đã nhé.”
Nozomi gật đẩu đáp “Vâng” rồi bước về phía bồn rửa mặt.
Tôi lơ đãng nhìn theo bóng lưng ấy. Không lâu sau, giọng nói bất bình từ phía bồn rửa mặt vọng tới.
“Papa ơi, papa đến đây nào.”
Tôi sực tỉnh, bèn vội vã vừa đứng dậy vừa nói.
“À ừ nhỉ, papa quên mất. Xin lỗi con.”
Phải rồi. Nozomi vẫn chưa với được tay tới vòi nước của bồn rửa mặt. Tôi nhấc bổng cơ thể Nozomi lên, đưa con bé lại gần phía vòi nước.
“Đây, con vặn vòi đi.”
“Không được. Con còn chưa xắn tay áo.” Nozomi nói với vẻ mặt nhăn nhó.
“Ồ, thế à. Xin lỗi con.”
“Đầu tiên phải lấy khăn mặt ra. Sau đó xắn tay áo, vặn nước, khi có nước nóng thì papa bế con lên để con rửa mặt.”
Có lẽ đó là cách Saeko giúp Nozomi vệ sinh mỗi sáng.
“Papa hiểu rồi. Ừm, khăn của con đây phải không?”
“Vâng, đúng rồi. Papa phải để sẵn khăn đó lên trên nắp máy giặt.”
Nozomi vừa giải thích vừa tự mình xắn ống tay áo ngủ, sau đó yêu cầu “Papa đừng để nưởc nóng quá nhé.”
“Papa đã rõ.”
Tôi đưa tay lên trán theo kiểu chào hỏi của nhà binh để đùa con bé.
“Trước đó papa phải bật ga lên đã. Nếu không sẽ không có nước nóng đâu.”
“Papa làm ngay!”
Nozomi nhìn tôi, hơi nhoẻn miệng cười.
Tôi bế con bé lên, cho con chạm vào dòng nước từ vòi rửa.
“Thưa công chúa, nước nóng thế này đã vừa chưa ạ?”
“Con muốn nguội hơn một chút.”
“Cỡ này nhé?”
“Dạ.” Nozomi lóng ngóng đưa tay ra hứng nước, rửa mặt ba lần. “Papa mau đưa con khăn mặt nào.”
Mắt vẫn nhắm nghiền, con bé đưa tay ra.
“Của con đây.”
Con bé lấy khăn lau lau mặt rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Mặt con sạch bóng chưa papa?”
Saeko thường trả lời thế nào trước câu hỏi này nhỉ. Chắc chắn cô ấy sẽ nói một câu gì đó rất hợp ý Nozomi và làm con bé cười.
Tôi quyết định trả lời theo phong cách của mình.
“Ừ, mặt con sạch bóng tới mức papa muốn thơm con một cái đây này.”
Nói rồi tôi ngồi xuống, thơm một cái thật kêu lên trán con gái.
“Chà. Mama thường không thơm mà chỉ áp má vào má con thôi.”
Nozomi nói với vẻ như bị nhột.
“Thế à. Nhưng cách làm của papa là thơm cơ.”
“Tại sao ạ?”
“Vì Nozomi rất đáng yêu.”
Từ nay về sau, chắc chắn cách sinh hoạt của tôi và Nozomi sẽ hình thành từng chút một.
“Còn đánh răng thì sao? Papa có đánh răng cho con theo cách mama vẫn làm không?”
“Đương nhiên là được. Giờ con chỉ cho papa xem mama thường làm như thế nào, được không?”
“Dạ. Ừm, đầu tiên là…”
Tôi cũng muốn lưu giữ kỹ càng cách làm của Saeko. Để càng nhiều càng tốt, những ký ức về tình yêu thương vô bờ mà Saeko dành cho Nozomi trong bốn năm kể từ khi con bé chào đời sẽ còn lại mãi trong trái tim con bé sau này.
❀ ❀ ❀Cho con thay đồ, xì mũi, vừa chải tóc cho con vừa nghe con bé kêu “đau, đau con”, cuối cùng rồi tôi và Nozomi cũng có thể ngồi xuống đối diện nhau trên bàn ăn. Hai bố con vui vẻ đồng thanh nói “Mời papa/ con dùng bữa”, mọi chuyện tới bước này hãy còn rất tốt đẹp, nhưng rồi chiếc nĩa trên tay Nozomi lập tức khựng lại.
“Ủa, sao thế con?”
Vừa rót lượt cà phê thứ hai vào chiếc cốc “Gấu trúc” của mình, tôi vừa nghiêng đầu hỏi.
“Papa ơi, đây là món bánh mì nướng kiểu Pháp ạ?”
“Ừ. Papa đã rắc quế và phết rầt nhiều xi rô phong rồi đó.”
“Sao con thấy…” Nozomi chau mày, con bé ngước nhìn tôi: “Màu của nó khang khác mọi khi…”
“Gì cơ?”
“Món mama làm không có màu nâu sậm thế này đâu.”
“Ủa, thế à? Nhưng papa nghĩ vị của nó ngon đấy.”
Dù sao tôi cũng đã đặt miếng bánh mì cháy đen lên đĩa của mình và đặt miếng nướng thành công hơn lên đĩa Nozomi rồi.
“Bánh của papa còn sậm màu hơn…”
“Không sao đâu. Cháy cạnh một chút sẽ khiến bánh thơm hơn và ngon hơn đấy.”
Tôi ngoạm lấy một miếng bánh mì nướng kiểu Pháp trên đĩa của mình để chứng minh cho Nozomi xem. Nhưng hương vị của nó khiến tôi khó mà mở lời nói “Thấy chưa, vị của nó ổn mà” với con được.
“Ồ… Lạ thật. Đúng như con nói, nó hơi đắng thật. Nhưng nếu cho nhiều si rô hơn, chắc chắn sẽ ăn được.”
“Thế ạ…”
Tới lượt Nozomi đưa một miếng bánh mì nướng cắt nhỏ lên miệng. Di ảnh của Saeko mỉm cười khi nhìn bóng lưng con gái dè dặt cắn miếng bánh. Giống như cô ấy đang nhắc nhở tôi “Anh phải chú ý vào chứ.”
“Thế nào con? Có ngon không?”
Tôỉ quan sát sắc mặt Nozomi.
“Dạ…”
“Hương vị tệ lắm à…”
“Rìa bánh hơi đắng một chút, nhưng phần giữa bánh có vẻ ngon ạ.”
Có vẻ, ngon, ư?
“Thế à… Papa thất bại rồi sao. Xin lỗi con nhé.”
“Không sao đâu papa. Thỉnh thoảng mẹ cũng thất bại mà. Vả lại phần giữa bánh vẫn ăn được.”
Tôi đang được cô con gái bốn tuổi an ủi cơ đấy.
“Thế à. Thế thì để papa lấy dao cắt phần rìa bánh bỏ đi nhé. Con ăn phần giữa bánh thôi nhé.”
“Dạ.”
Dù được chữa ngượng bởi nụ cười tươi hơi miễn cưỡng của con gái, tôi vẫn khẽ thở dài khi cắt bỏ phần rìa bánh cho con. Lúc đưa đĩa bánh ra trước mặt Nozomi, tôi nghe thấy từ đôi môi nhỏ xinh của con thoát ra tiếng nói dè dặt.
“Papa à… papa ăn một nửa phần bánh của con nhé?”
“Gì cơ?”
“Vì bánh của papa cháy đen cả rồi.”
Ôi lẽ nào, từ trong khung ảnh, Saeko nhìn xuống bộ dạng ông bố thảm hại của tôi, miệng mỉm cười.
❀ ❀ ❀Dọn dẹp xong bữa sáng, chúng tôi nằm xuống sàn phòng khách. Tôi đọc cuốn “Mimicchi” cho con nghe như đã hứa.
Nhân vật chính của cuốn sách tranh - Mimicchi - là chú thỏ trong hoa văn đen trắng in trên bộ đồ ngủ của Nozomi. Trong truyện, mỗi khi có chuyện gì hồi hộp, Mimicchi sẽ vừa nói với mẹ “Mẹ nghe này, tiếng đập thình thịch hạnh phúc”, vừa lấy tay chỉ vào ngực mình. Thỏ mẹ bèn ghé đôi tai dài vào ngực Mimicchi, trả lời “Đúng thật. Tiêng đập thình thịch trong lồng ngực con truyền cả sang mẹ, khiến mẹ cũng trở nên hạnh phúc rồi này.” Mỗi lần Saeko đọc cuốn sách tranh này cho Nozomi nghe, con bé đều cho mẹ nghe nhịp đập của tim mình.
“Câu chuyện đến đây là hết.”
Đọc xong cuốn sách, tôi gập nó lại kêu “bộp” một tiếng. Vẻ mặt Nozomi đầy thỏa mãn, tôi cất tiếng hỏi con.
“Nozomi này, từ hôm nay trường mẫu giáo của con sẽ được nghỉ chín ngày, con có muốn làm gì trong đợt nghỉ này không?”
Nozomi hơi nghiêng đầu, khoanh tay một lúc, rồi chợt con bé bảo “Khoan, con đi tiểu cái đã” rồi nhổm dậy chạy vào nhà vệ sinh. Lúc trở lại phòng khách, con bé đột nhiên hướng ra ngoài phía cửa sổ, kêu “A!” một tiếng.
Mắt chữ o miệng chữ A, gương mặt con bé như thể vừa tìm thấy kho báu.
“Papa ơi, nhìn kìa, đẹp quá!”
“Gì thế con?”
Tôi chậm chạp ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng Nozomi chỉ.
Và rồi tôi lặng người.
“Ồ, đẹp thật đấy…”
Một chiếc cầu vồng. Mưa đã tạnh tự khi nào, một mái vòm hình cánh cung bảy màu đang vắt ngang qua bầu trời phía tây, nơi hứng trọn ánh mặt trời buổi sớm đầy tươi mới.
“Hình như đây là lần đầu tiên papa được thấy cầu vồng vào buổi sáng thế này.”
Vừa nói tôi vừa bế Nozomi ra mở cửa sổ để ngắm cầu vồng thật rõ nét, thay vì phải nhìn qua lớp kính.
Từ bên ngoài cửa sổ, làn không khí trong lành của buổi sáng sau cơn mưa ùa vào.
“Dễ chịu quá. Nozomi à, chúng ta cùng hít vào một hơi thật sâu đi.”
Vừa ngắm cầu vồng, hai chúng tôi vừa hít đầy lồng ngực thứ không khí đang tỏa sáng lấp lánh. Sau khi hít vào, Nozomi đột nhiên nhìn tôi nói.
“Papa ơi, cầu vồng được tạo thành từ cái gì ạ?”
“Ừm, nó được tạo thành từ lăng kính, nói dễ hiểu hơn là từ ánh sáng mặt trời con ạ.”
“Ánh sáng mặt trời ạ?”
“Ừ. Ánh sáng bảy màu ấy.”
“Ánh sáng trở thành chiếc cầu rồi nằm đó ạ?”
“Ừ, có thứ ánh sáng như vậy đấy. Thật kỳ diệu phải không con?”
Ngẫm kỹ thì đúng là kỳ diệu thật. Ánh sáng mặt trời là thứ giúp con người nhìn thấy màu sắc của những vật thể mà nó chiếu sáng, nên nó hẳn phải trong suốt không màu. Nhưng khi thứ ánh sáng không màu không nhìn thấy được ấy vừa tách làm bảy, nó liền trở thành cầu vồng, như thể bản thân nó là một vật thể vậy.
“Con muốn chạm thử vào chiếc cầu vồng đó quá.”
“Cầu vồng ư?”
“Vâng. Nếu đi tới phía trước tòa nhà màu nâu đằng kia, chắc là chạm được vào nó đó? Đi bằng ô tô của papa là được ngay mà?”
“Ừ, có thể đi bằng ô tô. Nhưng khi tới nơi thì cầu vồng đã tan đi và dịch chuyển tới nơi khác rồi.”
“Tại sao ạ?”
“Ừm, vì cầu vồng vốn là thứ như vậy đấy.”
“Thế thì chúng ta đuổi theo tóm lấy nó. Xe của papa chạy nhanh mà.”
Đôi mắt đen láy của Nozomi lấp lánh những tia sáng của sự hiếu kỳ. Tôi có cảm giác lâu lắm rồi mới được thấy vẻ mặt này của con gái.
“Papa ơi.”
“Gì cơ?”
“Papa nghe này, tiếng thình thịch hạnh phúc.”
Nozomi lấy ngón tay chỉ chỉ vào ngực mình.
Tôi nheo mắt, áp tai vào lồng ngực nhỏ bé của con.
Thịch, thịch, thịch… Trái tim nhỏ bé đang ra sức đập với nhịp độ nhanh hơn hẳn so với người lớn.
Âm sắc từ sinh mệnh tràn đầy sức sống của Nozomi.
Ngẫm lại, âm sắc đó cũng chính là bằng chứng cho việc Saeko từng sống trên cõi đời này.
Tôi ngửa mặt lên.
Và rồi một lần nữa, tôi hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành đó.
“Được. Hãy cùng papa bước vào cuộc phiêu lưu tìm kiếm cầu vồng nào!”
❀ ❀ ❀Tôi đỗ xe bên lề đường rồi cùng Nozomi bước xuống con đường đi bộ hãy còn ướt. Đâu đó, tôi ngửi thấy một thứ mùi thân thương, mùi hơi đất, thứ mùi đặc trưng của không khí sau cơn mưa.
Hai chúng tôi ngẩng đẩu nhìn bầu trời xanh trong vắt.
Sừng sững trước mắt chúng tôi chính là tòa nhà màu nâu nằm dưới chân chiếc cầu vồng đó.
Đương nhiên ở đó không có chiếc cầu vồng nào cả.
“Ôi, chiếc cầu vồng chạy trốn mất rồi.” Nozomi chau mày, nói.
“Ừ. Có lẽ vì cầu vồng chạy trốn rất nhanh con ạ. Nhưng chúng ta sẽ đuổi theo nó mà. Chúng ta đi về hướng nào đây con?”
Tôi khẽ đặt tay lên đầu Nozomi, hỏi.
Từ giờ tôi sẽ đi về hướng Nozomi muốn đi, tới cùng trời cuối đất. Nếu con bé bảo rẽ phải tôi sẽ rẽ phải, nếu con bé bảo rẽ trái tôi sẽ rẽ trái. Giữa đường nếu có công viên giải trí chúng tôi sẽ vào chơi, nếu có nhà hàng chúng tôi sẽ dùng bữa. Dù là biển, sông hay núi, chỉ cần là nơi thú vị một chút thôi thì dù ở đâu tôi cũng sẽ ghé vào. Tóm lại, tôi sẽ để trực giác của Nozomi quyết định nơi chúng tôi sẽ tới. Tôi đang định thực hiện một chuyến đi ngẫu hứng như thế.
“Papa nghĩ là hướng nào?”
“Ừm. Trên đường chúng ta đến đây đã không thấy cẩu vồng nữa rồi, nên papa nghĩ ít nhất thì cầu vồng cũng không có ở phía này.”
“Thế ạ? Vậy thì chắc là đằng kia rồi.”
“Tốt lắm! Chúng ta đi thử xem!”
Hướng Nozomi chỉ là hướng nam. Tồi đánh chiếc xe Nissan Serena tám chỗ cũ kỹ mà mình mua rẻ lại được lên đường quốc lộ, chạy về phía nam.
Nozomi ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế trẻ em đặt bên ghế phụ lái, mải mê ngắm nhìn cảnh vật tươi mới liên tục trôi lướt qua trước mắt.
Hành lý dành cho chuyến đi được chất ở băng ghế sau vô cùng đơn giản. Những bộ đồ để thay đổi trong vài ngày, hai chiếc túi ngủ mua ở cửa hàng giảm giá từ năm ngoái mà chúng tôi chưa một lần dùng tới. Tôi định sẽ ngủ trên xe nếu không tìm thấy một nơi ngủ lại phù hợp. Chỉ cần ngả băng ghế sau của chiếc Serena ra, tạo thành một mặt phẳng là đủ chỗ cho hai bố con ngủ rồi.
“Papa ơi, papa bật đĩa gì đó lên nghe đi.”
“Ý kiến hay đấy.”
Tôi bật chiếc đĩa CD đang nhét sẵn trong máy nghe đĩa trên xe.
Ngay lập tức, tiếng nhạc khoáng đạt từ loa phát ra.
Màn dạo đầu dễ chịu với tiếng nhạc từ hai chiếc guitar song tấu.
Đó là ca khúc “Khúc ca mùa xuân” của ban nhạc Spitz [4] mà sinh thời Saeko rất thích. Lắng nghe khúc dạo đầu gợi liên tưởng tới một tương lai yên bình, tôi cảm thấy nhịp đập trái tim mình dần trở nên hỗn loạn.
Ca khúc cuối cùng mà Saeko đã nghe trên chiếc xe này chắc chắn là từ chiếc CD này đây…
Tôi nuốt nước bọt, chăm chú lắng nghe lời bài hát.
Và rồi, tôi lập tức nghi ngờ đôi tai mình.
Thật đáng ngạc nhiên, chuỗi ca từ đó giống như một bài hát động viên tinh thần tôi lúc này vậy. Đặc biệt, ca từ của ca khúc thứ hai khiến trái tim tôi nhói đau. Không lẽ Saeko đã cố tình nhét chiếc đĩa CD này vào máy nghe đĩa trên xe, để dành cho tôi - người bị bỏ lại trên cõi đời này? Tôi thật muốn tin vào chuyện đáng ngờ đó, bởi giọng hát vừa vui tươi vừa ẩn chứa nỗi buồn của ca sĩ chính đã trở thành chiếc vòi sen tuôn ra những ngôn từ đậm đà sâu lắng, xối thẳng vào giữa tâm can tôi.
“Đây là bài hát mà mama rất thích.”
Nozomi nói, mắt vẫn chăm chú nhìn bầu trời cao trong xanh phía bên kia lớp kính trước xe. Con bé không dùng thể quá khứ, không nói “bài hát mama từng rất thích”, điều này thể hiện tâm tư của con bé, tôi thiếu chút thì nghẹn giọng.
“Ừ. Bài hát này thật khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.”
Tôi ra vẻ điềm nhiên, cất tiếng đáp lời con trong khi mắt vẫn hướng về phía trước.
“Vâng. Nozomi cũng thích bài hát này lắm.”
“Papa cũng thích.”
Dòng xe cộ trên đường quốc lộ khá mượt mà. Trong thời gian “Khúc ca mùa xuân” vang lên, tôi và Nozomi đều không nói gì. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của Saeko trên xe. Chắc hẳn Nozomi cũng có cùng cảm giác với tôi, con bé muốn nhấm nháp cảm giác ấy nên mới không cất tiếng nói chuyện.
Trên con đường tôi đi, đèn giao thông cứ lần lượt chuyển sang màu xanh đúng lúc xe tôi chạy tới. Dần dần tôi có một cảm giác thật kỳ lạ, rằng mình có thể lái xe đi mãi tới cùng trời cuối đất mà không phải đạp phanh lần nào.
Tay tôi nắm bánh lái, mắt liếc nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Nozomi. Nozomi vẫn đang ngắm nhìn bầu trời phía xa xa. Khóe miệng con cong lên, vẻ mặt như sắp bước vào một tương lai tràn đầy hi vọng, tĩnh tại và nghiêm nghị. Biểu cảm ấy rất giống Saeko.
“Giá mà chúng ta có thể dùng chiếc xe này đi đón mẹ thì tốt biết bao.” Đột nhiên Nozomi quay sang nói với tôi.
“… Ừ.”
Lại một chiếc đèn đỏ chuyển sang xanh. Tôi cứ thế chạy xe đi, không phải đạp chân phanh lần nào.
“Mama lên trời rồi phải không ạ?”
“Lên trời?”
“Vâng. Bác Tochiki bảo thế ạ.”
Đó là người chị họ cùng tuổi, rất thân thiết với Saeko.
“Lên trời ư? Ừ, đúng là như vậy. Thiên đường là đất nước của ánh sáng, nên papa cũng nghĩ chắc mẹ con đã lên trời rồi.”
“Nếu đi máy bay, chúng ta có thể lên đó gặp mẹ không ạ?”
Cuối cùng cũng gặp đèn đỏ rồi sao… Nghĩ vậy, tôi định đạp chần phanh, nhưng đúng khoảnh khắc đó, đèn hiệu lại chuyển sang xanh. Chiếc xe cứ tiến về phía trước, như thể được một sợi dây vô hình kéo đi.
“Dù có đi máy bay chúng ta cũng không thể tới đất nước ánh sáng được con ạ.”
“Thế ạ. Thế nếu chúng ta leo lên cầu vồng ánh sáng thì sao ạ?”
“Leo lên cầu vồng ư…”
Tôi thầm thán phục những ý tưởng độc đáo của con, đúng lúc ấy xe tôi gặp đèn đỏ.
Nhìn sang ghế phụ lái, Nozomi đang nhìn tôi với ánh mắt tha thiết, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Ừ. Nếu leo lên cầu vồng, có lẽ chúng ta sẽ tới được đất nước ánh sáng ấy.”
“Tuyệt quá.”
Nozomi thở phào nhẹ nhõm nói, khóe miệng chợt nở một nụ cười giống hệt Saeko.
Khi mặt trời đứng bóng, chúng tôi đã chạy xe giữa đồng ruộng bát ngát xanh tươi. Dãy núi lấp lánhvmàu xanh lá non. Bầu trời trải rộng phía trên dãy núi thuần một sắc xanh rực rỡ như ánh sáng đom đóm, nhiệt độ ngoài trời cũng tăng lên rõ rệt.
Trong lúc tôi vừa đợi đèn đỏ vừa cùng Nozomi ngắm máy cấy lúa chậm rãi di chuyển tới lui giữa cánh đồng, bụng tôi chợt kêu òng ọc. Hai bố con nhìn nhau, bật cười.
“Papa đói rồi à?”
“Ừ. Tới trưa rồi mà.”
“Đằng kia có cửa hàng tiện lợi kìa papa.”
“Ồ, đúng thật. Chúng ta rẽ vào đó nhé.”
“Dạ.”
Tôi đỗ chiếc Serena trong bãi đỗ xe rộng thênh thang của cửa hàng tiện lợi ở vùng thôn quê, rộng tới mức có thể chơi bóng chày được. Chúng tôi xuống xe, hai bố con dắt tay nhau đi về phía lối vào cửa hàng.
Vừa tới nơi, từ cánh cửa tự động của cửa hàng, ba vị khách bước ra. Họ là một đôi vợ chồng trẻ và một bé gái tầm tuổi Nozomi. Hai vợ chồng đi hai bên dắt tay cô bé, họ trò chuyện có vẻ rất hạnh phúc. Tay còn lại của người bố cầm chiếc kem đang ăn dở. Chắc hẳn là chiếc kem của cô bé, bởi quanh mép cô bé vẫn còn dính kem trắng xóa.
Ba người rảo bước về phía chúng tôi. Đúng lúc đó, hòa cùng tiếng hô “Hai, ba” của người mẹ, cơ thể bé gái được nhấc bổng lên, đung đưa giữa không trung. Hai vợ chồng họ vừa nhất loạt kéo tay con gái lên để chơi trò xích đu với cô bé. Tiếng cười vô tư của cô bé đâm thẳng vào tim tôi.
Không chịu nổi, tôi nhìn sang Nozomi. Nozomi vẫn lặng yên, ngắm nhìn cảnh ba người họ cười đùa với nhau. Nhưng ngay sau khi đi lướt qua gia đình đó, đôi môi con bé liền bậm chặt, mắt rắn rỏi hướng về phía trước. Nozomi nắm chặt tay tôi hơn, lực nắm từ những ngón tay nhỏ bé của con bé khiến trái tim tôi nhức nhối.
Một cơn gió mùa xuân khoan khoái từ cánh đồng đột nhiên thổi tới.
Cơn gió dịu dàng ấy mang theo mùi của đất và của nước. Mái tóc chấm vai của Nozomi khẽ đung đưa.
Tôi tạm buông bàn tay bé nhỏ của Nozomi ra.
Nozomi dừng bước, ngước nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Nozomi à, con nhìn trời xem. Kia kìa.”
Nói rồi tôi nhấc bổng Nozomi lên, đặt con bé ngồi trên vai mình.
“Ôi, là vệt mây máy bay!”
Giữa bầu trời xanh là một đường kẻ trắng thẳng tắp kéo dài.
Vệt mây máy bay ấy vẫn tiếp tục kéo dài ra xa trong lúc chúng tôi đang ngắm.
“Con muốn thử đi máy bay quá.”
“Ừ. Papa cũng muốn đi máy bay, lâu rồi papa không đi.”
“Papa đi máy bay bao nhiêu lần rồi ạ?”
“Bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ…?”
Lần đầu tôi đi là tới Guam, lần tiếp là Hàn Quốc. Sau đó có lẽ là chuyến đi tuần trăng mật sang Australia… Ngay khi tôi vừa đếm nhẩm trong đầu, đột nhiên có tiếng rột rất lớn ngay sau đầu tôi. Âm thanh ấy là tiếng bụng Nozomi réo.
“A ha ha. Tiếng bụng con kêu còn lớn hơn bụng papa nữa.”
Nozomi cười, tôi cũng cười.
Hai tiếng cười ngắn ngủi nhưng trong vắt bị hút vào bầu trời mùa xuân rồi biến mất.
❀ ❀ ❀Trong cửa hàng tiện lợi, tôi mua cơm nắm, bánh mì, trà, bánh kẹo và hộp giấy ăn. Nozomi khăng khăng nói không muốn ăn kem - món ăn vặt xưa nay con bé rất thích. Cái tính hay phát huy sự mạnh mẽ ở những việc không đâu này thật giống Saeko, tôi chỉ còn biết cười đau khổ.
Người nhân viên đứng ở quầy thanh toán là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi. Có lẽ chị rất thích trẻ con, nên từ lúc chúng tôi bước vào, chị đã trìu mến ngắm nhìn Nozomi như nhìn cháu ruột của mình. Đúng như dự đoán, lúc chúng tôi tới thanh toán, chị liền bắt chuyện với Nozomi.
“Cháu gái thích nhé, được đi cùng papa.”
“Dạ!”
“Cháu mua cơm hộp mang đi đâu vậy?”
“Cháu lên đường đi tìm cầu vồng ạ.”
Người phụ nữ ở quầy thanh toán kêu “Ôi, thích thế” rồi nhìn sang tôi. Tôi mỉm cười cho qua câu chuyện.
Ra khỏi cửa hàng, mắt tôi nheo lại bởi thứ ánh nắng chói chang bên ngoài. Cảm giác như sức nóng của mặt trời đã tăng thêm một bậc so với khi nãy.
Cạnh máy bán thuốc lá tự động ở phía trước cửa hàng có một băng ghế màu đỏ in logo hãng Coca-Cola, chúng tôi ngồi xuống đó, mở cơm nắm và bánh mì ra ăn.
Cơn gió thổi qua cánh đồng như cuộn theo một màn sáng trong suốt lấp lánh, cảm giác như cơn gió đã nhẹ nhàng làm tan chảy trái tim đông cứng ẩm ướt của tôi.
Trước mắt chúng tôi, hai chú bướm trắng nhỏ bay quấn quýt bên nhau, đôi cánh phấp phới bay qua chỗ chúng tôi rồi đi mất. Trong kẽ nứt nhựa đường dưới chân tôi, một cây bồ công anh nhỏ đã vươn lên và nở ra một bông hoa, thần cây đung đưa trong cơn gió dịu dàng.
Nozomi vừa đung đưa hai chân vừa ăn bánh mì kẹp thịt xông khói, nhưng rồi như sực nhớ ra, con bé liền hỏi tôi một câu hóc búa:
“Papa ơi, sao cầu vồng lại có bảy màu ạ?”
Tôi bí câu trả lời quá, bèn trả lời dưới một góc độ khác.
“Nghe nói ở một đất nước nào đó, cầu vồng chỉ có sáu màu thôi.”
“Hả? Tại sao ạ? Cùng là cầu vồng nhưng lại có màu sắc khác hả papa?”
“Ừm, chắc tại tùy cách nhìn đấy.”
Có lẽ đó là chân lý. Bởi cùng nhìn chiếc cốc màu trắng đen nhưng có người thấy đó là cá voi sát thủ, có người lại nhìn ra gấu trúc mà… Có lẽ mọi sự trên đời này đều dễ dàng thay đổi ý nghĩa tồn tại của nó tùy theo cách nhìn, cách cảm nhận của người đời. Nếu vậy… không phải tương lai sắp tới của tôi và Nozomi cũng có thể trở thành bất kỳ trạng thái gì, tùy theo suy nghĩ và cảm nhận của chúng tôi sao?
“Trong tiết kể truyện bằng tranh vẽ, cô Natsumi ở lớp ‘cây phong’ nói cầu vồng có bảy màu papa ạ.”
Vẻ mặt Nozomi có vẻ không phục.
“Thế à? Thế khi nào tìm thấy cầu vồng, con thử tự đếm xem sao. Khi đó con sẽ biết nó có mấy màu.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng cũng hài lòng với câu trả lời của tôi, Nozomi nhét phần còn lại của miếng bánh mì kẹp thịt nguội vào miệng, vừa ăn ngồm ngoàm vừa ngước nhìn tôi.
Sau đó con bé cười với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Bây giờ con thích ăn kem rồi papa ạ.”
❀ ❀ ❀Sau khi chúng tôi đi qua đèo và xuống hết con dốc ngoằn ngoèo, khung cảnh xung quanh đột nhiên mở rộng ra. Mặt biển mênh mang một màu lam đang trải rộng trước mắt chúng tôi. Nozomi reo lên thích thú, vẻ vui sướng hiện rõ trên mặt con.
Chúng tôi nhanh chóng đậu xe dọc bờ biển, chạy nhảy bằng đôi chân trần trên bãi cát không một bóng người. Sau khi chạy mệt, chúng tôi đi nhặt những vỏ sò vỏ ốc được sóng biển rửa sạch và mài thành màu trắng muốt. Lúc tìm thấy một con sao biển chết khô, đột nhiên một tia sáng xẹt qua trong đầu tôi. Sao tôi không lấy những vỏ sò và xác con sao biển này ốp vào đất sét, tạo hình cho nó để làm ra một tác phẩm tượng trưng cho bãi biển này, nơi tôi và Nozomi cùng chơi đùa, nhỉ?
❀ ❀ ❀Sau khoảng một tiếng, chúng tôi trở lại xe, tôi lái xe tới con đường dọc bờ biển mà Nozomi chỉ.
Chạy xe một lúc lâu, Nozomi vẫn chỉ chọn con đường đối diện với biển. Mòng biển, đại bàng, những con cá khô phơi bên đường, bà lão vác trên vai chiếc giỏ tre, bóng những chiếc thuyền câu, phao của lưới cố định, màu nước biển thay đổi rõ rệt tùy theo độ sâu của nước và địa hình của đáy biển, ngọn hải đăng trắng phấn xinh đẹp… Trên con đường dọc theo bờ biển, những khung cảnh kích thích trí tò mò của Nozomi nối tiếp nhau hiện ra.
Một lúc sau, khi ra tới một con dốc dài, tôi thấy những chiếc xe nối đuôi nhau phía trước đều đang bật đèn đỏ sau xe. Có vẻ ở đây đang bị ách tắc giao thông do tai nạn. Chiếc xe phía trước tôi là một chiếc xe tải lớn chất thùng chứa bên trên, nên tầm nhìn của chúng tôi cũng bị cản trở. Hàng xe dài ách tắc chậm chạp leo lên con dốc với tốc độ chậm hơn đi bộ, sau đó chui vào một đường hầm hẹp.
Tôi bật đèn bên hông xe, nhét chiếc CD của nhóm Spitz vào máy nghe đĩa rồi bật đĩa lên. Giai điệu vừa nhẹ nhàng khoáng đạt vừa có chút man mác của nhạc khúc “Khúc ca mùa xuân” vang lên. Trong bài hát có đoạn “Khi ra khỏi con đường hầm dài…”, nhưng vì vướng phải vụ tai nạn nên mãi chúng tôi không thể ra khỏi con đường hẩm dài này.
Sau hơn mười lăm phút, khi cuối cùng cũng tới gần cửa ra của hầm, tôi nhìn thấy tấm biển dựng đứng trên con đường đi bộ phía bên tay trái.
Cà phê ngon và âm nhạc hay ~ Tiệm cà phê Mũi Đá . Rẽ trái ở đây.
Rẽ trái, ở đây ư?
Nơi tấm biển được dựng có một khe hở giữa rào chắn giao thông và hàng rào chống gió, nên có vẻ rẽ trái được, nhưng nếu rẽ trái ở đó, phía sau hàng rào kia dường như cũng chỉ có một mảnh đất hoang rộng mọc đầy cỏ dại mà thôi. Tôi không nghĩ phía trước đó có tiệm cà phê. Dù có đi nữa thì chắc nó cũng sập từ nhiều năm trước đây rồi.
Nhưng Nozomi - vốn đã đọc được chữ cái - đã phản ứng với tấm biển.
“Papa nhìn đằng kia kìa. Họ ghi có cà phê ngon kìa papa. Papa rất thích cà phê mà.”
“Ừ, papa thích.”
“Vậy chúng ta rẽ đi papa.”
“Ơ… ”
Dù có rẽ vào đó cũng sẽ không có quán xá gì đâu - tôi định nói thế nhưng cuối cùng ngừng lại. Bởi tôi đã quyết định trong chuyến đi này tôi sẽ đi theo ý muốn của Nozomi. Dù tiệm cà phê đó đã sập thì có lẽ chúng tôi cũng ra được biển. Khi đó chúng tôi có thể chơi trên bãi biển lần nữa.
Hàng xe tắc đường chậm chạp tiến về phía trước, khi tới được chỗ tấm biển đó, tôi liền bẻ lái sang trái.
Đúng như tôi đoán, phía sau hàng rào là một vùng đất hoang chưa được trải nhựa. Nhưng không ngờ trên mảnh đất có vệt bánh xe, tôi bèn lái xe chầm chậm như rắn bò phía bên trên vết bánh xe ấy. Phóng tầm mắt về phía trước, vùng đất toàn cỏ dại giữa chừng đã biến mất. Có lẽ nơi đó là một vách đá.
Chiếc Serena chầm chậm rẽ sang trái, men theo vết bánh xe.
Một lúc sau, khi bắt đầu nhìn thấy biển ở phía dưới rất xa về bên tay phải, Nozomi reo lên.
Tiệm cà phê thực sự vẫn tồn tại ở nơi này.
Đó là một căn nhà bằng gỗ nhỏ như thể được xây dựng thủ công, sơn màu xanh nước biển, trước hàng hiên với hàng tay vịn tròn nhỏ là một khoảng đất trống thừa đủ để đậu xe.
Tôi đậu xe ở đó, bố con tôi bước xuống nền đất.
Từ phía dưới vách đá xa xa, từng đợt gió lồng lộng mang theo mùi nước biển tràn tới. Mặt biển màu xanh cô ban phản chiếu ánh nắng mặt trời lấp lánh thật chói mắt.
Có vẻ nơi đây chính là điểm đầu của một mũi đá nhỏ.
Khi đưa mắt nhìn về dải đất liền nằm xa tít phía bên kia mặt biển, tôi bất giác “A” lên một tiếng.
“Nhìn kìa Nozomi, phía bên kia biển là núi Phú Sĩ đấy.”
“Ủa, đó là núi Phú Sĩ hả papa?”
“Ừ. Ngọn núi cao nhất Nhật Bản đấy.”
Khi Nozomi nói “Ngọn núi ấy hình tam giác papa nhỉ”, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên sỏi lạo xạo đang tiến gần tới chỗ chúng tôi từ phía sau. Ngoảnh lại, tôi thấy một chú chó trắng có gương mặt đáng yêu như giống chó Shiba [5] đang ở ngay bên dưới chân mình. Chú chó vừa vẫy chiếc đuôi bồng bềnh cuộn tròn của mình vừa ngước nhìn chúng tôi đầy hớn hở.
“Ôi!” Nozomi bị ngạc nhiên bởi chú chó, con bé ôm lấy đùi tôi.
“Không sao đâu con. Khi một con chó vẫy đuôi như thế này có nghĩa là nó đang mừng con ạ.”
Tôi hạ thấp người xuống, vuốt ve cằm chú chó, đúng lúc ấy tôi nhận ra một điều. Nhưng Nozomi đã nói ra điều đó trước tôi:
“Ủa, chú chó này không có cẳng chân.”
Chú chó bị khuyết nửa dưới phần chân trước bên phải.
“Đúng thật. Nó gặp tai nạn chăng.”
“Đáng thương quá…”
Nozomi tiến về phía chú chó dù trong lòng hãy còn sờ sợ, con bé khẽ vuốt ve phần lưng chú chó. Chú chó tỏ vẻ mừng rỡ, ngồi yên cho Nozomi vuốt.
Một lúc sau, nỗi sợ trong lòng Nozomi tan biến, khi được vuốt ve đến phần cằm, chú chó đột nhiên quay nửa người sang phải, tập tễnh bước đi. Giữa chừng nó quay lại nhìn chúng tôi, khẽ sủa Gâu gâu.
“Papa ơi, hình như con chó đang muốn chúng ta đi cùng nó đấy.”
“Có vẻ thế thật.”
Chúng tôi thử đi về phía chú chó, chú chó tiến về phía trước một chút rồi ngoảnh đầu lại, một lần nữa cất tiếng sủa “Gâu gâu”.
“Đúng là nó đang gọi chúng ta.”
Được chú chó trắng ba chân dẫn đường, chúng tôi tới cửa vào tiệm cà phê, kéo tay nắm cửa làm từ gỗ lũa.
❀ ❀ ❀Sau khi thấy chúng tôi đã vào bên trong tiệm, chú chó trắng liền đi về phía sau tiệm rồi biến mất như thể vừa thực hiện xong vai trò của mình.
“Chào mừng quý khách!”
Từ phía trong cửa hàng hơi mờ tối, tôi nghe thấy một giọng nữ điềm đạm vang lên. Ngoảnh đầu lại, tôi thấy một bà lão chừng trên sáu mươi đang đứng cạnh chiếc lò sưởi đốt củi cũ đang tắt lửa. Bà không cao nhưng mảnh dẻ, ở bà có vẻ gì đó thật thanh tao quý phái.
“A, chào bà…”
Tôi nói, mắt liếc nhanh quanh tiệm. Đúng như tôi nghĩ, trong tiệm không có vị khách nào khác. Tiệm nhỏ xíu, chỉ có hai bàn, nhưng có lẽ nhờ có khung cửa sổ kính lớn trên bức tường đối diện với biển nên trông tiệm không có vẻ tù túng. Nói đúng hơn, phong cảnh nhìn từ cửa sổ đó đẹp như một bức tranh. Mặt biển, bầu trời và thảm cỏ, xa xa có cả núi Phú Sĩ sáng lấp lánh. Bố cục cảnh sắc cũng rất đẹp. Đối với một kẻ có chút máu nghệ thuật trong người như tôi, tiệm cà phê này như thể được dựng lên để thưởng ngoạn bức tranh phong cảnh đó vậy.
“Bà ơi, chúng cháu có thể ngồi ở bàn này được không ạ?”
Tôi chỉ chiếc bàn có thể nhìn rõ núi Phú Sĩ.
Bà lão mỉm cười gật đầu, tôi ngồi xuống chiếc ghế phía trước, cho Nozomi ngồi ở chiếc ghế bên trong.
“Anh có thích thể loại nhạc nào không?”
Bà lão giữ nguyên nụ cười trên môi và hỏi. Nét mặt có số nếp nhăn tương ứng với tuổi tác đó của bà tạo nên bầu không khí dễ gần, thân thiện. Nụ cười của bà là nụ cười khiến người ta muốn ngắm nhìn một lúc lâu.
“Dạ, cháu không đặc biệt thích loại nhạc nào cả…”
“Vậy tôi sẽ giữ nguyên bản nhạc jazz nhịp độ chậm này nhé.”
“Vâng.”
Tôi nhìn theo bóng lưng bà lão vừa quay người bước đi, rồi nhìn quanh tiệm một lần nữa. Trên chiếc kệ gỗ kê sát bức tường phía trong tiệm xếp đầy đĩa CD và đĩa than. Bên trên khung cửa sổ nhìn ra núi Phú Sĩ và mặt biển có trang trí những chậu cây mọng nước [6] nở hoa trắng nhỏ và những chú mèo làm từ sắt uốn cong rồi hàn lại với nhau. Trên những chiếc bàn gỗ kiểu cổ sáng bóng màu mật ong có đặt một tờ giấy Nhật nhỏ hình vuông, trên giấy có menu của tiệm được viết tay bằng nét chữ nắn nót cẩn thận. Trần nhà, tường và sàn được ốp cùng một loại gỗ dán mặt trơn, nhìn kỹ sẽ thấy có những khe hở giữa các tấm ván lát này, chứng tỏ đây là tác phẩm của một người không chuyên. Trên khung cửa sổ được sơn màu xanh dương cũng xuất hiện những chỗ sơn không đều màu. Nhưng lạ là sự vụng về thô lậu của người thợ lại rất hợp với tiệm cà phê này. Khác với những tòa nhà chỉ toàn những đường thẳng và các góc vuông vức hợp lý được tạo nên bởi đám máy móc vô hồn, hơi ấm từ việc làm thủ công của con người, dù có chứa đựng sự vụng về, đã lấp đầy không gian bên trong tiệm, khiến không khí trong tiệm dễ chịu một cách lạ lùng.
“Anh gọi món gì?”
Bà lão ngoảnh sang cười hiền hậu với Nozomi và tay đặt hai cốc nước mát lên bàn.
“Cho cháu một tách Mũi Đá blend [7] , một nước ép táo.”
Tôi vừa dứt tiếng trả lời thì…
“A, cầu vồng!”
Nozomi mở to mắt, con bé không chỉ tay ra ngoài cửa sổ mà chỉ vào bức tường phía sau lưng tôi.
“Gì cơ?”
Tôi bị thôi thúc quay đầu về phía sau.
Và rồi, tôi bất giác há to miệng.
“Ồ…”
Tôi cũng không biết mình định nói “Bức tranh đẹp quá” hay “Đẹp thật” hay “Thật đáng kinh ngạc” nữa. Tóm lại, bố con tôi đã được ngắm một chiếc cầu vồng đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
“Papa ơi.”
Nozomi nở nụ cười tươi nhất trong ngày hôm nay.
“Ừ. Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy rồi.”
Nozomi tuột xuống khỏi ghế, chạy vòng ra phía sau bà lão để tới đứng cạnh tôi. Con bé gọi “Papa ơi” với gương mặt rạng rỡ như khi nãy, mắt ngước nhìn tôi, nói:
“Tiếng đập thình thịch của hạnh phúc này papa.”
Tôi ra dấu bằng mắt cho bà lão đang ngớ người trước cử chỉ của con bé, rằng “Xin lỗi bà một chút”, rồi tôi rời ghế, cúi xuống. Sau đó tôi áp tai vào ngực Nozomi.
Thịch thịch thịch…
Trái tim nhỏ bé như đang tấu lên những âm sắc nhẹ nhàng, giống như đang nhảy chân sáo vậy.
“Tiếng đập thình thịch trong lồng ngực Nozomi truyền cả sang papa, khiến papa cũng trở nên hạnh phúc rồi này.”
Tôi lấy hai tay ôm hai bên má Nozomi, nhắc lại câu thoại trong cuốn sách tranh.
Lời tôi nói vừa dứt, bà lão nãy giờ đang lắng nghe cuộc trò chuyện của tôi và Nozomi bèn đặt chiếc khay lên bàn, ngồi xổm xuống bên cạnh Nozomi.
“Nozomi ơi, cháu cho bà nghe tiếng thình thịch hạnh phúc với được không?”
Người cất tiếng ngơ ngác “Sao cơ ạ?” là tôi, còn Nozomi quay sang bà cười nói “Được ạ”, rồi con bé đứng với tư thế ưỡn người về phía bà.
“Cảm ơn cháu.”
Bà lão mỉm cười, vừa thì thầm bảo “Nào bà nghe xem nào”, vừa khẽ ôm lấy lưng Nozomi, tai áp vào ngực Nozomi.
“Ồ… Tiếng thình thịch này thật kỳ diệu. Bà cũng trở nên hạnh phúc rồi này.”
Bà lão ngẩng mặt lên, nở một nụ cười đầy nếp nhăn tới mức không nhìn thấy mắt bà đâu nữa, tay bà vuốt ve mái tóc Nozomi ba lần. Sau đó, giữ nguyên nụ cười trên miệng, bà quay sang tôi:
“Đúng là một kho báu, anh nhỉ?”
“Dạ…”
Tôi xấu hổ, gật đầu đầy ngượng ngùng. Nozomi nhìn tôi và bà lão, miệng cười cười.
Sau đó tôi nhìn lại bức tranh cầu vồng ở bức tường phía sau lưng mình một lần nữa. Bầu trời chiều và mặt biển nhuộm trong màu vàng cam tuyệt đẹp, thứ màu như đang tỏa ra những hạt ánh sáng. Giữa khung cảnh đó, một chiếc cầu vồng trang nghiêm bắc ngang qua. Cầu vồng tỏa ánh sáng rực rỡ hơn cả bầu trời và mặt biển. Thế giới trong khung tranh đầy tính họa, tỏa ra thứ ánh sá