TRUYỆN 1 : CON CHÓ SĂN CỦA DÒNG HỌ BASKERVILLE.
Con chó săn của dòng họ Baskerville (1902) của ngài Arthur Conan Doyle (1859 - 1930) chính là câu chuyện rùng rợn nhất trong top 10 câu chuyện kinh dị mọi thời đại. Nó vừa thuộc thể loại kinh dị, vừa thuộc thể loại trinh thám.
Có lời đồn rằng dòng họ Baskerville bị ám bởi một con chó săn khổng lồ, gớm guốc, lẩn khuất quanh hạt Dartmoor, tỉnh Devon (Anh). Khi xác chết của ngài Charles Baskerville được phát hiện, người ta lo rằng con chó săn kinh hoàng kia lại ra tay lần nữa. Nhưng cớ sao? Bằng cách nào? Chỉ duy nhất một người có khả năng sục đến tận đáy của bí ẩn này. Đó chính là thám tử tài ba Sherlock Holmes, với sự trợ giúp như thường lệ của người phụ tá tín cẩn, bác sĩ Watson.
Nếu con chó kinh hoàng đó còn tồn tại đến thời nay, vụ án rùng rợn này cầm chắc sẽ được phát trên một chương trình truyền hình chống tội ác mang tên...
Nick Villains: Xin chào. Chúng tôi xin bắt đầu bằng một vụ án rất chi là rùng rợn. Đến trường quay hôm nay để tường thuật cho chúng ta là nhà thám tử, chuyên gia hun khói bằng tẩu Sherlock Holmes. Ông Sherlock, câu chuyện đó thật là kinh dị, phải không ạ?
Sherlock Holmes: Đúng đấy, Nick. Chính là như thế. Nó liên quan đến ngài Charles Baskerville, người mới đây được phát hiện nằm chết bên ngoài dinh thự đồ sộ và sang trọng của ông ta trong khu điền trang ở Dartmoor. Hôm trước, ông Mortimer, bác sĩ gia đình của nhà Baskerville, có đến gặp tôi. Hình như ông ta cho rằng ngài Charles bị hù dọa đến chết bởi một thứ gì đó cực kỳ, cực kỳ khủng khiếp. Ông ta có cho tôi xem những ghi chép cổ. Tôi đọc cho các bạn nghe nhé:
Cổ thư
[không dành cho kẻ yếu bóng vía, những người nào sợ nhện, sợ chó, sợ mèo con, cây cối, giọt mưa và vân vân.]
Chuyện kể rằng tự xửa từ xưa, ngài Hugo Baskerville hủ bại và các chiến hữu [ít hủ bại hơn một chút] của ngài đã bắt cóc một thôn nữ diễm kiều và định bày trò tồi bại. Lừa lúc họ say bí tỉ, thôn nữ chạy trốn về nhà, băng qua một khu đồng hoang. Ngài Hugo bèn rượt theo cùng bầy chó săn của ngài, lòng thề rằng sẽ bán linh hồn cho quỷ dữ miễn sao quỷ giúp ngài bắt lại được cô gái kia. Vài phút sau, đám bằng hữu của ngài cũng lên đường. Đi được chừng một dặm, họ gặp một người chăn cừu đang sợ đến tê tái. Ông này nói mới vừa thấy một cô gái bị đàn chó rượt theo, phía sau là ngài Hugo, cũng đang bị một con vật khổng lồ, ghê rợn, trông giống như chó, bám theo sát gót! Chẳng bao lâu sau, họ tìm ra thi thể cô gái trẻ đáng thương kia, chết ngắc ngứ do hãi hùng và kiệt sức! Gần đó là ngài Hugo đang nằm co giật, quằn quại và la hét, bởi lẽ một sinh vật to lớn, đen ngòm, kích cỡ chí ít bằng con ngựa con, với chiếc hàm nhểu dãi, cặp mắt sáng quắc, đang mải mê cắn xé cuống họng ngài! Đám bằng hữu thất kinh, bỏ chạy. Sau đó, một trong số họ đã chết do hãi hùng, số còn lại bị mất trí do sự việc kinh khủng mà họ đã chứng kiến. Từ đó truyền rằng một con quái vật - chó săn từ địa ngục luôn ám theo dòng họ Baskerville.
Hết
Betty Dunnit: Eo ơi! Khiếp thật! Vậy thưa ông Sherlock, theo ông liệu có mối liên hệ nào giữa cái chết của ông cụ kia với con "chó quỷ" truyền thuyết không?
Sherlock: Liên quan chớ, Betty! Bác sĩ Mortimer ghé thăm ngài Charles vài tuần trước khi ngài từ trần. Trong lúc trò chuyện trước ngưỡng cửa Dinh thự Baskerville, bác sĩ Mortimer nhận thấy ông cụ chợt tái mét và run rẩy khi nhác thấy thứ gì đó ở xa xa. Bác sĩ Mortimer quay phắt lại, vừa kịp thấy một con vật trông như một "con bê lớn đen nháy" đang băng qua con lộ. Chưa hết! Sau cái chết của ngài Charles, bác sĩ Mortimer còn phát hiện những dấu chân gần thi thể của ngài. Chúng rất lớn và chỉ có thể là dấu chân của một con chó săn khổng lồ.
Nick: Thế bước kế tiếp của ông là gì ạ?
Sherlock: Vậy nhé, Nick. Ngài Henry, người thừa kế và cũng là cháu trai của ngài Charles, đã từ Canada về London. Vài ngày nữa ông ta sẽ đến Dartmoor để tiếp quản khu điền trang Baskerville. Tôi đã phái người bạn thân tín của tôi, bác sĩ Watson, đến hộ tống ông ta. Tôi quá bận rộn không đi được, nhưng tôi biết Watson sẵn sàng lấy mạng mình để bảo vệ ông ấy!
Nick: Watson thật là tuyệt!
Sherlock: Nick à, cho tôi bổ sung điều này nhé: kể từ khi ngài Henry về nước, đã có hai việc lạ diễn ra. Thứ nhất, một chiếc giày màu nâu của ông ta đã bị lấy cắp từ trong phòng khách sạn. Thứ hai, có một thông điệp gửi tới, cảnh cáo ông ta chớ nên đến Dartmoor.
Betty: Hừm, thú vị nhỉ. Xin tiếp tục thông tin cho chúng tôi, ông Sherlock. Và thưa quý vị khán giả, nếu quý vị biết gì đó về chiếc giày nâu mất tích, về bức thông điệp, hay về con quái vật chó - quỷ... xin hãy vui lòng cho chúng tôi hay! Quý vị có thể gọi cho chúng tôi trên đường dây nóng theo số như sau:
K9K9K9!
Vài tuần lễ sau....
CÔNG LÝ GÂU GÂU - BẢN CẬP NHẬT
Nick Villains: Chào mọi người. Tối nay chúng tôi xin đưa đến quý vị tin tức mới nhất của vụ án Baskerville. Chúng tôi không trao đổi được với ông Sherlock Holmes do ông ấy quá bận rộn, nhưng chúng tôi đang giữ bản sao các thư từ qua lại giữa ông ấy và bác sĩ Watson. Nội dung các bức thư là như sau:
Sherlock than mến,
Đã đưa ngài Henry trẻ tuổi đến dinh thự Baskerville ( Vâng, ổn rồi, ông ta còn sống nhăn). Quả là một nơi ảm đạm. Hình Vàkhu đồng hoang lại cành ảm đạm hơn. Dau đây là báo cáo về những việc xảy ra kể từ khi chúng tôi đến.
1 – Vài người địa phương nói đã từng thấy một sinh vật màu đen to lớn mắt sang rực, miệng nhỏ dãi đang chạy nhảy băng qua khu đồng hoang. Cả tôi cũng nghe thấy tiếng tru làm sởn tóc gáy vọng đến trong đêm. Anh nghĩ xem liệu đó có thể là … nó.
2 - Một tù nhân rất nguy hiểm tên là Selden vừa trn khỏi nhà giam Dartmoor. Hắn đang ẩn nấp ở khu đồng hoang và mọi người đang lo lắng, sợ bị hắn tấn công.
3- Đêm qua tôi nghe thấy tiếng phụ nữ rên khóc đâu đó trong dinh thự.
4- Hôm qua tôi đến khu đồng hoang có tên là khu mỏ Grimpen. Tôi thấy một con ngựa Pony bị lún sình. Chỉ thoáng một cái là nó biến mất. Nhóp nhép, nhóp nhép …Ộc. Tiêu luôn!
Có gì đó rất lạ diễn ra ở đây, Sherlock ạ. Nhưng tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Giá như có anh ở đây!
Tạm biệt bạn hiền nhé!
Thân ái
Watson
Tái bút: Tôi có gặp một nhà sưu tập côn trùng tên là Stapheton, thuộc loại người rất lịch lãm. Ông ta sống trong căn nhà tranh gần Mỏ Grimpen.
Tái tái bút: Vừa kiểm tra ngài Henry xong, Vẫn sống nhăn răng. Tôi làm ăn cũng tốt đấy chứ?
Watson than mến,
Làm việc tt đấy! Đừng lo về việc không hiểu chuyện gì xảy ra. Thông minh cỡ tôi là đủ cho cả hai ta rồi. Chỉ việc canh chừng ngài Henry. Vậy nn, hãy đến kiểm tra xem ông ta thế nào rồi … Đi ngay đi Mọi sự tốt lành.
Sherlock
Sherlock thân!
Anh không tin nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây đâu! Đêm trước, tôi và ngài Henry nghe có tiếng động ngoài hành lang. Chúng tôi ra thám
thính thì phát hiện bà người hầu đang huơ huơ cây nến bên cửa sổ. Có ánh sáng vẫy lại từ bên sườn đồi đối diện. Sherlock à! Bà này là chị của tên tù vượt ngục. Bà ta chính bà người khóc lóc mà tôi đã nghe thấy. Bà ta thường xuyên để lại đồ ăn và quần áo gần túp bều cũ ở trên đồi.
Sau một hồi quở trách bà ta, ngài Henry quay sang tôi và nói: "Quỷ tha ma bắt,Watson, ta đi bắt hắn thôi’’ Chúng tôi mới ra ngoài một lát thì nghe thấy cái tiếng tru tréo, rên rỉ rùng rợn đó, làm cho máu của tôi muốn đông lại. Tôi hỏi ngài Henry có muốn quay về không thì ông ấy nói: "Không, quỷ tha ma bắt’’ (Ông ta rất thích nói cụm từ đó). Cuối cùng, chúng tôi đã hụt mất tên tù, nhưng đã thấy một thân hình cao lớn dưới ánh trăng, đứng trên mỏm đá bên phía trên túp lều
(Tôi tự hỏi không biết đó là ai? Chắc chắn đó không phải là tên tù vì hắn vừa lùn, vừa béo.
Watson
Tái bút: Nói để anh yên tâm, tôi vừa kiểm tra ngài Henry. Ông ta vẫn còn sống đây!
Tái tái bút: Giá như có anh ở đây. Lúc này mọi thứ đang trở nên rất rối rắm và đáng sợ.
Nick: Chắc chắn là như vậy rồi! Cho nên chúng tôi đã quyết đinh phải đến đó. Chúng tôi đã cử Betty Dunnit xuống Dartmoor để xem cô ấy có sục được đến đáy của bí ẩn này hay không. Cô có hay sợ chó không vậy, Betty?
Vài ngày sau...
CÔNG LÝ GÂU GÂU (TRỰC TIẾP)
Betty Dunnit: Xin hãy cùng theo tôi đến hạt Dartmoor ảm đạm vào đúng thời điểm gay cấn nhất. Tôi đang nấp sau một tảng đá cùng bác sĩ Watson... để theo dõi "túp lều cũ"!
Bác sĩ Watson: Tôi thấy có một cậu bé vài lần mang thức ăn đến túp lều đó. Vì vậy tôi suy ra rằng tên tù đang ẩn nấp ở đó. Tôi sắp vào bắt hắn đây!
Betty Dunnit: Bác sĩ Watson, tôi đi theo. Ông gan thật đấy!
Bác sĩ Watson: Ra ngoài đi, thằng tù kia. Nếu không tao cho mày nếm mùi khẩu súng của tao đấy.
Một giọng nói: Đừng bắn, Watson!
Watson: Chúa ơi! Holmes! Anh làm gì trong đó vậy?
Holmes: Watson, anh thật là ngốc quá đi! Tôi ở đây suốt ấy mà! Từ hồi anh về cùng với ngài Henry cơ đấy.
Watson: Trời đất! Vậy ra cái bóng cao cao ốm ốm dưới ánh trăng đó chính là anh?
Holmes: Chỉ cao thôi chứ không ốm, Watson ạ! Phải, đó là tôi. Tôi đang ẩn nấu trong túp lều cũ này để rình một số thứ. Anh đoán coi tôi đã phát hiện ra gì. Giờ thì tôi biết rằng...
Betty Dunnits: Quỷ tha ma bắt! Cái gì vậy nè?
Holmes: Nếu tôi không lầm thì đó chính là... con chó quỷ! Và nghe tiếng thì hình như nó đang rượt theo ai đó. Watson! Anh bố trí ngài Henry ở đâu vậy?
Watson: Ủa! Để tôi nghĩ coi! Hình như tôi để ông ta lại ở... ơ....
Holmes: Watson, anh đúng là đại ngốc! Anh đi đâu, làm gì cũng hỏng bét cả! Mọi người nhanh lên đi! Hãy theo tôi!
Watson: Phù Phù! Ôi, không! Nhìn kìa! Đằng kia có một thi thể nằm sấp. Ngài Henry đấy! Tôi nhận ra bộ áo bằng vải tuýt và đôi ủng xanh của ông ấy.
Holmes: Ôi không! Hu hu! Anh đã làm hỏng bét hết cả rồi, Watson. Anh đã bỏ đi và làm cho khách hàng xịn nhất của chúng ta bị con quái thú chó đó ăn thịt! Mà lại còn truyền hình trực tiếp trên Công lý Gâu gâu nữa chứ! Hay quá ha, Watson! Hay thật đấy! Làm sao tôi sống nổi đây chứ. Tôi tiêu rồi. Làm ơn cho mượn cây súng của anh đi. Tôi phải bắn bể sọ mình ra ngay bây giờ...
Betty Dunnit: Có vẻ như khuôn mặt của nạn nhân đáng thương này bị nhai nát bét rồi. Thứ duy nhất còn nguyên vẹn là bộ râu xồm đầy bụi bẩn...
Holmes: RÂU! Cô vừa nói là râu hả? Ngài Henry làm gì có... râu!!
Watson: Ta nhìn qua xem sao. Tôi sẽ đẩy cái xác nghiêng qua một chút và... HA HA! HOAN HÔ! TỐT QUÁ! TỐT QUÁ RỒI! Đây không phải là ngài Henry! Đây là Seden, tên tù vượt ngục! Giờ thì tôi nhớ ra rồi, ngài Henry đã thải ra một số quần áo cũ của ông ấy. Ban cho bà người hầu. Hẳn là bà ta đã đem chúng cho người em, cho nên con chó quỷ đã lầm hắn với ngài Henry! Ha ha ha! Vui quá xá vui!
Betty Dunnit: Đây là Betty Dunnit bên hai người bạn thân đang rất vui vẻ và một người tù chết ngắc ngứ. Xin mời quý vị trở lại với trường quay.
Nick: Đích đáng lắm. Gã tù nhân gian ác! Thưa quý khán giả, quả là ly kỳ phải không ạ! Vậy thì Holmes đã phát hiện ra điều gì? Xin hãy dõi theo Công lý Gâu Gâu để tìm hiểu trong kỳ tới!
Vài ngày sau...
CÔNG LÝ GÂU GÂU (TRỰC CỦA TRỰC TIẾP)
Betty Dunnit: Chào mọi người! Chúng tôi xin đến thẳng dinh thự Baskerville. Nick đang ở đó cùng ông Sherlock Holmes và bác sĩ Watson. Đã có những diễn biến gây sửng sốt kể từ lần trước tôi ở đây, phải vậy không, Nick?
Nick: Khỏi nói, Betty. Nhưng... cảm ơn ông Sherlock!... Ông Sherlock sẽ cập nhật cho chúng ta những gì đã xảy ra kể từ sau sự việc kinh hoàng với gã tù nhân. Xin thám tử tài ba hãy bật mí!
Sherlock: Được thôi, Nick. Sau khi chúng tôi bàn giao thi thể người tù cho cảnh sát địa phương, Watson và tôi đã trở lại dinh thự Baskerville và tôi đã kể lại cho anh ấy bằng cách nào tôi phát hiện ra rằng Stapleton, gã sưu tập côn trùng, không phải là người mà hắn tự nhận, mà chính là một người có họ hàng xa với dòng tộc Baskerville.
Nick: Hừm, rất khả nghi!
Watson: Chúng tôi cũng nghĩ y như thế.
Sherlock: Và Stapleton đã mời ngài Henry đến nhậu lai rai trong căn nhà tranh của hắn vào ngay chính đêm nay.
Nick: Hừm, lại càng khả nghi hơn.
Sherlock: Cho nên tôi dặn ngài Henry cứ việc đi, nhưng chúng tôi thì không vì chúng tôi phải trở về London có chuyện khẩn cấp.
Watson: Nhưng chúng tôi đâu có về London! He he! Thấy chúng tôi láu cá chưa nào?
Sherlock: Thay vào đó, chúng tôi sẽ đến rình chỗ căn nhà tranh, xem chuyện gì xảy ra.
Nick: Ồ! Tôi đi cùng các ông được không ạ?
Sherlock: Được thôi, Nick. Nhưng đó không phải là buổi cắm trại đâu đấy. Và chúng ta phải nhanh lên thôi, Nick ạ.
Betty: Ôi!... Thật là hồi hộp phải không ạ? Trong khi các chàng trai của chúng ta đang đi đến căn nhà tranh, quý vị có vừa đủ thời gian cho tiết mục "Tên trộm ghế bồn cầu". Sau đó, ta sẽ trở lại ngay với Dartmoor.
Nick: Xin chào mừng tất cả quý vị quay trở lại với chương trình. Quý vị đang cùng chúng tôi ở bên ngoài căn nhà tranh của Stapleton. Chúng tôi đang lom khom đi trên đường và màn sương đang buông xuống. Cho nên chúng tôi nghĩ chẳng có mấy khả năng chúng tôi bị phát hiện. Rèm của căn nhà tranh được vén lên nên chúng tôi trông thấy rõ Stapleton và ngài Henry đang trò chuyện bên ngọn lửa.
Sherlock: Nhìn kìa các bạn! Stapleton vừa trao cho ngài Henry một chai brandy. Và giờ đây hắn đã ra khỏi phòng.
Watson: Tôi thấy nó giống chai whisky hơn!
Sherlock: Im đi, Watson! Nhìn kia kìa! Stapleton đã ra khỏi nhà. Hắn đi đến chỗ căn nhà chòi lớn trong vườn cây ăn trái và... mở khóa cánh cửa chăng?
Nick: Này! Ngài Henry đang mặc áo khoác vào. Có vẻ như ông ta sắp ra về. Stapleton trở vào phòng. Họ đang bắt tay nhau.
Sherlock: Đúng như tôi nghĩ! Một gã quỷ quyệt! Nào, các bạn, cố giữ thật yên ắng nhé! Ngài Henry sẽ đi ngang qua chúng ta bất cứ lúc nào...
Nick: Ông ấy đến kìa!
Ngài Henry (tự nói một mình): Hừhừhừ... Tối nay trời lạnh quá...
Watson: Ông ấy kia rồi...
Nick: Cái quái gì thế này!
Sherlock: Nó đang tới đấy, Watson! Lấy súng của anh ra! MAU ĐI!
Watson: Trời đất! Nhìn nó kìa!
Nick: Má ơi! Một con chó khủng! Nó to ít nhất bằng... con lừa!
Sherlock : và nó đang săn… ngài Henry!!!
Ngài Henry: Aaaaaa! Quỷ tha ma bắt! Aaaaaa! Cưưứuuuu tôôiiiii!
Sherlock: Bắn đi, Watson! Bắn ngay đi! Bắn gục tại chỗ đi!
Watson: Bắn ai? Con chó... hay ngài Henry?
Sherlock: Con chó! Sao mà ngốc thế!
Nick: Bắn hay lắm, Sherlock! Còn anh, không hên rồi, Watson.
Sherlock: Con súc vật này gớm thật! Nhưng nhìn cái cách nó lăn lóc, ngửa bụng ra, huơ huơ bốn chiếc cẳng, tôi dám cá là nó tiêu rồi.
... ẳng ẳng ẳng. Ưưưưư!
Nick: Nhìn kìa! Có kẻ đang trèo qua hàng rào phía sau nhà tranh!
Watson: Stapleton đấy! Hắn đang tẩu thoát! Có cần tôi rượt theo hắn không, Sherlock?
Sherlock: Đừng, kệ hắn đi. Hắn chạy ra bãi lầy đấy. Sương mù như thế này thì hắn không đời nào băng qua nổi bãi lầy đó đâu.
Stapleton: Ối trời ơi!
Nhóp nhép... Nhóp nhép... Nhóp nhép... Ộc
Sherlock: Tôi đã nói rồi mà.
Watson (thì thầm): Gieo ác gặp ác.
Vài ngày sau...
CÔNG LÝ GÂU GÂU TỔNG KẾT
Betty: Chào quý vị! Xin mời quý vị đến dinh thự Baskerville để xem phần cuối vụ án Con chó săn dòng họ Baskerville. Tất cả đã kết thúc tốt đẹp! Con chó quái thú đã chết. Ngài Henry đã hồi phục sau đợt thử thách.
Ngài Henry: Bây giờ tôi khỏe re rồi, Betty!
Watson: Stapleton thì ở dưới đáy bãi lầy.
Nick: Nơi xứng đáng cho hắn ta!
Sherlock: Đúng đó, Nick. Vì hắn đã dọa cụ Charles đến chết bằng cách xua con chó quái vật đó rượt theo cụ và làm cho cụ tin rằng nó liên quan đến truyền thuyết về con chó săn của dòng họ Baskerville. Kế hoạch này nhằm thủ tiêu hai hậu duệ cuối cùng của dòng họ Baskerville rồi chiếm đoạt khu điền trang.
Nick: Vậy ra con vật khổng lồ đó không phải là con chó quỷ trong truyền thuyết?
Sherlock: Đừng ngốc thế chứ, Nick! Dĩ nhiên là không. Đó chỉ là một giống chó xưa rất lớn mà ta vẫn tậu được nếu chịu khó đi lùng sục một chút. Stapleton huấn luyện nó tấn công những người dòng họ Baskerville bằng cách cho nó ngửi y phục của họ. Đó là lý do hắn đánh cắp chiếc giày nâu của ngài Henry tại khách sạn ở London. Không hề có cái gọi là "con chó săn của dòng họ Baskerville". Cái truyền thuyết đó chỉ là trò mê tín và đơm đặt.
Tất cả mọi người: Quỷ tha ma bắt! Cái quái gì thế này?