TRUYỆN 4: BÀN TAY KHỈ
Truyện thứ tư trong mười truyện làm sởn nhiều tóc gáy hay nhất xưa nay có tên là The Monkey Paw (Bàn tay khỉ) (1902) của nhà văn W.W.Jacobs (1863 - 1943). Khác với phần lớn truyện kinh dị, truyện này không có những mô tả cường điệu về những cảnh máu me rùng rợn. Nó diễn ra trong một gia đình ấm cúng và rất bình thường như gia đình của hầu hết chúng ta. Do đó, khi sự kinh hoàng xảy đến thì cảm xúc sinh ra cũng cực kỳ khủng khiếp. Tác giả từ từ xây lên một bầu không khí nổi da gà, rồi cuối cùng "gợi ý" những đều ghê rợn nhất có thể xảy đến. Phần còn lại được nhường cho óc tưởng tượng của người đọc! Câu chuyện cực kỳ rùng rợn và rất buồn này có cốt truyện đơn giản và thông minh, rất hoàn hảo để đưa lên sân khấu kịch. Nó không cần những hiệu ứng đặc biệt, chỉ cần đạo diễn tốt và diễn viên giỏi. Tại sao không nhỉ? Hãy quy tụ một số bè bạn có tài và làm ra một bộ phim khiến thầy cô và các bạn khác sợ xanh mặt!
Cảnh Một: Phòng khách ấm cúng của một gia đình ở một nơi nào đó thuộc miền nam nước Anh. Một người cha và đứa con đã khôn lớn của ông đang cùng nhau chơi cờ. Ở một góc phòng, một phụ nữ đang ngồi đan, thỉnh thoảng liếc nhìn trìu mến qua hai cha con hạnh phúc. Một ngọn lửa réo rắt cháy trong lò sưởi. Khắp căn phòng tràn ngập cảm giác ấm áp và gia đình đoàn tụ.
Ông White: (liếc nhìn đồng hồ) Quá giờ rồi. Chắc anh ta sắp tới!
Tiếng chuông cửa reo lên.
Bà White: A! Ông ấy tới kìa. Em đi đun ấm nước đây!
Ông bà White đều rời khỏi phòng. Ít lâu sau ông White trở vào cùng một người đàn ông mặc đồng phục.
Ông White: Herbert, để ba giới thiệu với con Thượng sĩ Morris. Ba và bác ấy quen nhau từ rất lâu rồi. Cái hồi bác ấy rời cửa hàng để đi lính ở Ấn Độ, bọn ba còn là những chú bé cơ đấy!
Herbert: Cháu chào bác Thượng sĩ.
Bà White: (bước vào, tay bê chiếc khay): Trà nóng đêêêê...!
Ông White: Morris, anh kể chuyện về Ấn Độ đi!
Cảnh Hai: Cùng căn phòng khách đó một giờ sau.
Ông White: Morris, anh trải qua nhiều cuộc phiêu lưu hay thật đấy. Thế còn câu chuyện mà anh kể tôi nghe hôm trước thì sao? Chuyện bàn tay khỉ gì gì đó?
Thượng sĩ Morris: Ồ, chẳng có gì đâu...
Bà White: (tò mò) Bàn tay khỉ à?
Thượng sĩ Morris: Ừ thì nó cũng có chút phép thuật. Chẳng đáng gì để xem đâu...
Ông dò dẫm trong túi. Cả nhà chồm lên phía trước khi ông lấy ra vật gì đó, nắm trong tay. Đó là một bàn tay khỉ được sấy khô như xác ướp. Bà White trông có vẻ ghê tởm, nhưng Herbert thì cầm bàn tay lên xem xét, đầy vẻ quan tâm.
Ông White: Nó có gì đặc biệt vậy, Morris?
Thượng sĩ Morris: Nó được một đạo sĩ Ấn độ ếm bùa từ rất lâu rồi. Ông đạo sĩ này muốn chứng minh rằng cuộc đời của mỗi người đều do số phận định đoạt. Ông ấy cho rằng mỗi chúng ta đều có một tương lai định sẵn, và ai mà can thiệp vào số phận thì sẽ phải đón nhận những khổ đau.
Herbert: Kiểu như... điều gì phải tới thì sẽ tới dù có thế nào, phải không ạ?
Thượng sĩ Morris: Đúng đấy, Herbert! Ông đạo sĩ đã ếm một đạo bùa lên bàn tay khỉ, làm cho ba người khác nhau mỗi người có thể đạt được ba điều ước.
Ông White: Vậy anh cũng có được ba điều ước phải không, Morris?
Thượng sĩ Morris: (ngập ngừng, rồi nói như thì thầm): Có đấy. Nhưng nếu anh không phiền, tôi xin không kể gì về chúng.
Bà White: Còn ai khác có các điều ước không vậy?
Thượng sĩ Morris: (vẫn miễn cưỡng) Có một người nữa. Đó là người đã sở hữu nó trước tôi. Điều ước cuối cùng của anh ta là được chết. Chính vì vậy mà tôi có cái tay khỉ.
Bất chợt, ông liệng bàn tay khỉ vào ngọn lửa, nhưng ông White đã nhanh tay chộp lại được.
Thượng sĩ Morris: Đốt nó đi!
Ông White: Không sử dụng ba điều ước cuối thì uổng quá.
Thượng sĩ Morris: Nếu anh dùng nó thì có chuyện gì xảy ra đừng có trách tôi đấy!
Ông White: Chỉ cho chúng tôi anh làm cách nào để ước đi!
Thượng sĩ Morris: Hãy cầm nó bằng tay phải và nói lớn mong ước của anh. Nhưng tôi thành thật khuyên anh hãy liệng nó đi. Đừng nói là tôi không ngăn trước đó nhe!
Cảnh Ba: Cùng căn phòng đó, thêm một giờ nữa. Thượng sĩ Morris đã đi khỏi.
Bà White: Một buổi tối thật tuyệt. Cái ông thượng sĩ Morris này chắc là rất hài lòng.
Herbert: Nếu câu chuyện bàn tay khỉ cũng hoang đường như các câu chuyện khác của bác ấy thì chắc ba mẹ thất vọng lắm nhỉ! Ha ha!
Bà White: Biết thế nào được. Nhưng nếu là thật, hai cha con sẽ ước gì nào?
Ông White: Thành thật mà nói, anh không nghĩ ra điều gì cả. Những gì anh muốn, anh đều có cả rồi. Tình yêu của một người vợ hiền, việc làm, sức khỏe... Và dĩ nhiên phải kể đến cả cậu con trai tuyệt vời của chúng ta mà ai cũng phải ganh tị.
Herbert: Vậy còn nơi đứa con đó sinh sống thì sao đây, ba? Ha ha ha! Nhưng mà con nói nghiêm túc đấy. Tiền vay để mua căn nhà này thì sao? Ba mẹ chắc chắn sẽ rất vui nếu trả được nợ. Tại sao mình không thử ước có hai trăm bảng?
Ông White: (cầm bàn tay khỉ lên) Ý hay đấy, Herbert! Được rồi! Tôi ước gì có hai trăm bảng. Oái!
Bà White: Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy anh?
Ông White: Nó cử động trong tay anh. Cái bàn tay khỉ ấy! Anh vừa ước xong là nó ngọ nguậy... y như con thằn lằn vậy!
Herbert: Ba tưởng tượng hơi nhiều quá rồi đấy!
Ông White: Ừ, có thể là vậy. Dù sao ba cũng đâu có bị gì.
Cảnh Bốn: Sáng hôm sau. Trong căn bếp của gia đình nhà White.
Cả nhà đang ngồi quanh bàn dùng điểm tâm.
Bà White: Chúng ta thức dậy mà có thấy túi tiền nào dưới gầm giường đâu. Mấy ông lính chỉ toàn kể chuyện nhảm! Mà vô lý lắm, nếu điều ước linh nghiệm thì làm sao hai trăm bảng lại có thể làm hại chúng ta được?
Herbert: Nó có thể rơi từ trên trời xuống trúng đầu mình. Ha ha! Nhưng con phải đi làm đây, sắp trễ giờ rồi.
Ông White: Bảo trọng nha con trai.
Bà White: Chiều về sớm nha cậu.
Bà hôn Herbert và cậu ta đi khỏi.
Cảnh Năm: Cùng ngày hôm đó, vào buổi chiều. Ông bà White đang ngồi uống trà trong phòng khách.
Bà White: Vẫn chả thấy dấu hiệu nào ta sẽ có hai trăm bảng. Ha ha ha!
Ông White: Chuyện cái bàn tay khỉ đó chắc chắn là nhảm nhí rồi! Khi nào về nhà, Herbert sẽ nói tếu táo về chuyện này nữa cho coi!
Trong khi ông nói, bà White đứng dậy, tiến đến cửa sổ.
Bà White: Ồ! Có một ông đứng trước cổng vào nhà mình. Ông ta đang nhìn vào nhà rồi ngó vào một mảnh giấy. Ông ta có dáng một viên chức, một người có học. Hình như là nhân viên nhà băng hay sao đó.
Ông White: Hừm, chẳng biết ông ta muốn gì.
Bà White: Ông ta bước vào lối đi rồi kìa. Anh nghĩ chuyện này có dính líu gì đến lời ước hai trăm bảng không vậy?
Ông White: Anh cũng không biết nữa. Cứ mời ông ta vào rồi tìm hiểu xem sao!
Bà White đi ra cửa rồi một lúc sau trở vào cùng người lạ mặt.
Bà White: Xin mời ông ngồi.
Người lạ mặt: Thưa ông bà White, nếu ông bà không phiền, xin cho phép tôi được đứng. Tôi có chút tin tức cho ông bà. Tôi được hãng Meggins and Maw cử tới đây. Tôi e rằng tin tức không được tốt đẹp lắm. Có một tai nạn diễn ra ở nhà máy. Con của ông bà đã bị thương.
Bà White: Ôi, lạy Chúa lòng lành! Con yêu của tôi! Nó bị thương có nặng không vậy?
Người lạ mặt: Rất, rất nặng. Nhưng cậu ấy không phải đau đớn gì. Không đau đớn gì nữa...
Ông White: Ý ông là...?
Ông lấy tay bưng miệng trong khi bà White bắt đầu khóc ngất.
Người lạ mặt: Phải, Tôi e phải nói thẳng rằng... cậu ấy đã chết. Chẳng hiểu vì sao cậu ấy lại bị rơi vào chiếc máy trộn bột giấy. Mất một lúc, chẳng ai biết cậu ấy ở trong đó, vì tiếng ồn đã át hết tiếng la hét của cậu ấy. Đến lúc chúng tôi tắt máy thì mọi chuyện đã quá muộn màng rồi.
Ông White: Ôi, con tôi!
Người lạ mặt: Hãng đã giao cho tôi thông báo cho ông bà rằng chúng tôi xin gửi đến ông bà một khoản bồi thường thiệt hại. Chúng tôi xin gửi ông bà... hai trăm bảng.
Bà White: Ôi, không! Ôi, không! Ôi, không!
Bà bắt đâu gào thét một cách điên loạn và tự giật tóc của mình. Ông White sụp xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.
Cảnh Sáu: Vài ngày sau đó. Trong căn phòng ngủ tranh tối tranh sáng của nhà White. Ông White vẫn nằm trên giường còn bà White thì đang đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra đường.
Ông White: Em làm gì vậy, em yêu? Chờ nó vô ích thôi. Nó không trở về đâu. Về giường nằm ngay đi, nếu không em sẽ cảm lạnh đấy.
Bà White: Làm sao lạnh lẽo bằng con trai tội nghiệp của chúng mình.
Ông White trở mình, có vẻ như ngủ tiếp. Một khoảng thời gian trôi qua, bà White đột ngột chộp lây vai chồng, lắc mạnh.
Bà White: Dậy đi! Dậy đi! Cái bàn tay khỉ! Nó đâu rồi?
Ông White: Hả! Có chuyện gì vậy?
Bà White: Mình còn hai điều ước nữa! Mình mới sử dụng một điều thôi mà! Ồ, sao em không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Mình đã có điều ước đầu hiệu nghiệm, đúng không nào? Vậy tại sao mình không ước điều thứ hai?
Ông White: (lúc này đã ra khỏi giường) Anh nghĩ mình không nên làm vậy. Anh thực sự không...
Bà White: Dĩ nhiên là được mà anh! Lấy cái tay khỉ ra đi! Lấy liền đi anh!
Ông White: Nghe này, em yêu. Chúng ta không biết cái vật khủng khiếp đó sẽ gây ra điều gì...
Bà White: Mình phải liều thôi... Mình phải đưa con trở về.
Ông White rời khỏi giường đi ra ngoài trong khi bà White cuồng loạn đi qua đi lại trong phòng ngủ. Sau vài giây, ông White trở lại với bàn tay khỉ.
Ông White: Anh thực sự nghĩ rằng...
Bà White: Ước đi!
Ông White: Nhưng...
Bà White: ƯỚC ĐI!
Ông White: (nhấc bàn tay khỉ lên) Tôi ước gì được thấy con trai tôi sống lại.
Ông buông bàn tay khỉ, ngồi xuống giường. Bà White chạy vội ra cửa sổ. Họ ở yên như thế một lúc, rồi bà White trở lại bên chồng và cả hai cùng nhìn xuống sàn. Thêm một hồi lâu nữa, và từ phía dưới họ bắt đầu vọng ra tiếng gõ chầm chậm. Thoạt đầu nó nghe rất nhỏ, nhưng rồi...
Bà White: Anh nghe thấy không? Cái gì vậy?
Ông White: (bắt đầu run) Chẳng có gì cả. Tiếng cành cây bị gió thổi, hay đại loại thế thôi.
Tiếng gõ lớn dần lên.
Bà White: Nó đó! Herbert đó! Nó đang trở về. Ôi Herbert... Herbert của mẹ! Em mở cửa cho nó vào đây!
Ông White: Đừng! Đừng! Đừng để nó vào! Làm ơn đi mà, làm ơn đi!
Bà White: Anh sợ... con của chính anh à?
Ông White: (gần như cuồng loạn) Đừng để nó vào! LÀM ƠN ĐỪNG ĐỂ NÓ VÀO!
Tiếng gõ lớn hơn bao giờ hết...
Bà White: (đẩy chồng sang bên) Mẹ ra đây, Herbert! Mẹ ra ngay đây!
Bà lao vội ra khỏi phòng. Tiếng gõ lúc này như điên cuồng, vang vọng khắp căn nhà. Ông White ngồi trên giường run rẩy khắp toàn thân. Phía dưới nhà có tiếng then cửa được kéo ra khỏi ổ.
Bà White: Chiếc then bên trên. Tôi không với tới được! Giúp tôi! Giúp tôi với!
Tiếng gõ càng hoang dại hơn. Ông White quỳ gối xuống, mò mẫm tìm trên sàn. Ông đã tìm ra thứ gì đó và nâng nó lên ngang đâu. Đó là bàn tay khỉ.
Ông White: Làm ơn... Làm ơn cho nó chết lần nữa. Cho nó đi... mãi mãi!
Tiếng gõ dừng bặt. Có tiếng một chiếc ghế bị lôi sên sệt trên sàn, tiếng chiếc then thứ hai được kéo ra khỏi ổ, và cánh cửa mở ra. Có tiếng bà White rú lên. Bà trở lại phòng ngủ... chỉ một mình, với khuôn mặt tái nhợt.