← Quay lại trang sách

TRUYỆN 5 : HỐ SÂU VÀ CON LẮC

Có bao giờ bạn thấy sợ khi bị kẹt ở một nơi vô cùng chật hẹp, như trong thang máy chẳng hạn? Nếu từng thấy sợ, tốt nhất bạn đừng đọc truyện thứ năm trong top ten truyện kinh dị này. The Pit and the Pendulum (Hố sâu và con lắc) (1842) là tác phẩm nổi tiếng của Edgar Allan Poe (1809 - 1849). Edgar là nhà văn viết truyện kinh dị bậc thầy. Ông nổi tiếng nhờ rất nhiều truyện kinh dị như The Masque of the Red Death (Mặt nạ của Tử thần Đỏ) hay The Fall of the House of Usher (Sự sụp đổ của ngôi nhà Usher).

Poe đặc biệt thích những truyện người bị chôn sống. Trong truyện kinh dị số 5 này, có một anh chàng bị xét xử và tuyên án tử hình. Căn xà lim mà anh ta bị nhốt vào là căn phòng "lý thú" nhất, với nhiều đặc điểm cực kỳ rùng rợn. Căn phòng rất ư thiếu tiện nghi này có thể là chủ đề tuyệt vời cho một bài phóng sự đăng trên tạp chí.

Đây là hố sâu

CĂN PHÒNG ĐỂ CHẾT!

Phóng viên năng nổ chuyên về phong cách nội thất của chúng Vic Tim, đã có chuyến viếng thăm căn phòng dưới tàng hầm có một không hai và cung cấp cái nhìn từ bên trong về hoạt động của Tòa án Dị giáo Tây Ban Nha.

Xin chào! Trong tháng này tôi đã đến một lâu đài ở miền nam châu Âu và có cuộc viếng thăm một xà lim rất chi là khác thường. Thật ra, căn xà lim đó không phải là lựa chọn của tôi. Đơn giản là tôi bị tống vào đó. Vì sao vậy? Này nhé, có lẽ các bạn cũng đã biết, thời gian gần đây, ở khu vực này của thế giới có rất nhiều chuyện không hay. Một cuộc chiến tranh bầy hầy nho nhỏ đang diễn ra. Và cái đám người ghê rợn tự xưng là Phán quan đó đang tung ra đủ thứ trò tào lao. Chúng chõ mũi và công việc người khác, gây cho họ những điều kinh khủng khiếp. Và bạn biết gì không? Thằng tôi ngu ngốc này đã bị chúng bắt và đưa ra xét xử vì tội này, tội nọ, tội kia. Ồ... Coi cái phòng xử án đó kìa! Phải gọi nó là lòe loẹt.

PHÒNG XỬ ÁN: Họ cũng có cố gắng Nhưng theo phán xét của tôi thì đó vẫn là một trường hợp... thảm họa thiết kế!

Eo ui! Tường ơi là tường! Chả có cái thời trang nào trong đó cả. Nó đen thui, trầy tróc, và có một hiệu ứng lắc lư rất kỳ lạ. Tôi nhận định: lỗi là do thẩm mỹ hình sự kém cỏi. Cùng với những bức tường rung rinh và ánh nến lập lòe, tiếng thì thầm của các thẩm phán làm cho tôi chóng mặt, đặc biệt khi nghe họ tuyên cho tôi án tử hình.

XÀ LIM CỦA TÔI: Chột chội, rất chật. Tường liền tường... và chỉ toàn tường.

Vào trong đó, tôi không có chút ý niệm nào mình đang ở đâu! "Mình không thích cái xà lim này tí nào!", tôi nghĩ vậy. Ý tôi là tôi rất thích ánh sáng dịu, nhưng cái màu sắc ở đây thì thật là lố bịch: màu đen hắc ín. Đến cái mũi trên mặt tôi còn không thấy được. Trong một khoảng khắc hoảng loạn điên cuồng, tôi quơ tay loạn xạ, không chạm vào gì cả... và thở dài nhẹ nhõm.

Được đó, ít ra tôi cũng không bị chôn sống! Tin tôi đi, thoải mái dễ chịu thì OK, nhưng nếu phát hiện mình bị nhốt trong một cỗ quan tài thì có lẽ tôi sợ đến chết mất! "Đến lúc kiểm tra tiện nghi trong phòng rồi đêê!" tôi nghĩ. Tôi đứng dậy và bắt đầu nhích từng phân lên phía trước, hai tay dang rộng. Sau vài bước, tôi chạm phải vật gì đó. Đó là bức tường. Hình như nó bằng đá. Bề mặt của nó khá nhẵn nhụi, rất lạnh và rất nhớp nhúa! "í ẹẹẹ", tôi nghĩ. "Dù nó là bằng gì đi nữa, chắc chắn nó không thể đoạt giải thưởng vật liệu xây tường sáng giá nhất năm nay!" Tôi lần theo tường đi một đoạn rồi dừng lại và bắt đầu đi ngược về điểm xuất phát. Bất chợt, tôi trượt chân ngã do đạp phải một thứ gì sền sệt, ghê tởm ở trên sàn.

(Cái xà lim này không có trải thảm).

"Được thôi," tôi nghĩ, "Lỡ nằm trên cái đống tèm nhèm này rồi thì cứ việc đánh một giấc phòm phèm."

CHIẾC HỐ TRONG PHÒNG

Một thứ có phong cách “'sâu lắng"... và khá hợp thời trang! Chỉ khuyến cáo cho các nhà thiết kế nội thất nào thích chơi khăm.

Một lúc sau, tôi tỉnh dậy. "Đến lúc phải đi tiếp rồi!” tôi tự nhủ khi bò ra khỏi cái bãi bầy hầy nơi tôi nằm ngủ. "Mình đã lần theo tường rồi, giờ thử kiểm tra ở trung tâm coi sao.” Chưa đi được bao xa, tôi đã bị loạn chân, té dập mặt xuống đất. Ồ! Trong khi nằm đó chờ hồi phục, tôi nhận thấy chỉ có cằm của tôi là kê trên sàn chứ phần còn lại của khuôn mặt thì không! "Lạ nhỉ!" tôi nghĩ. "Tại sao nửa trên bản mặt tôi lại như va vào không trung? Và cái mùi hôi kinh khủng kia là gì vậy? Đó là một dạng "hố xí"... thum thủm mùi bắp cải thối và mùi chuột ẩm mốc! Và tại sao không khí lại đột nhiên lành lạnh như thế này?" Rất cẩn thận, tôi đưa tay sờ soạng khắp xung quanh. Chẳng có gì cả!

Tôi nhận ra khuôn mặt mình đang kê trên một cái hố! Tôi xoay sở gỡ được một viên đá ở ngoài rìa hố và thả cho rơi xuống. Sau một thời gian tưởng như bất tận, tôi nghe tiếng nó chạm mặt nước. À ra thế!

Họ bố trí cho tôi một hố xí trong xà lim! Cũng chu đáo ghê ta! Nhưng biết đâu những gã láu cá đó đã mong tôi mò mẫm trong bóng tối đen thui như hắc ín và rơi tọt luôn vào trong hố. Ồ! Với độ sâu đó, thì một số người sẽ chết chìm đấy! Hết sức thận trọng, tôi rời chiếc hố quay trở về, lòng hy vọng sẽ không đụng phải chiếc hố nào khác. Khi cho rằng đã an toàn, tôi nằm xuống sàn, cuộn mình lại và đánh một giấc chắc là nhiều giờ liền. Cuộc phiêu lưu nho nhỏ của tôi đã làm tôi kiệt quệ.

NHỮNG BỨC HỌA CHẬP MẠCH

Được thiết kế đế làm lạc hồn, mất vía.

Khi tôi tỉnh dậy, xà lim của tôi được rọi bởi một ánh sáng lờ mờ. Cuối cùng tôi đã có một cái nhìn tương đối về nó!

Thì ra nó không lớn như tôi tưởng. Và các bức tường không phải bằng gạch!

Chúng được làm ra từ những tấm kim loại lớn, khắp bên trên phủ kín những bức họa ghê rợn: những con quỷ, những bộ xương người, những người bị moi bụng bằng những cây kẹp to tướng, những gã khổng lồ đang gặm đầu các em bé, những người đàn ông với não phòi ra hai lỗ tai... Túm lại là những thứ hài hước như thế đó! Một số người có những sở thích nghệ thuật rất kỳ quái, phải không ạ? Tôi thì là loại người có gu kiểu "dịu dàng hoàng hôn" hay "mèo con nhon nhon".

VÀ KHI ĐI NẰM

Đúng phong cách và thoải mái (thì cũng được một lúc) và rất là ‘‘tiết chế’’

Việc xem xét phần trang trí là không hề dễ dàng gì vì lúc này tôi đang nằm dài trên một thứ khung gỗ. Nó hơi giống mấy cái giường bệt của người Nhật Bản. Vâng! Rất là hợp thời trang! Nhưng nằm cũng ê ẩm lắm đấy! Trong khi tôi chìm trong giấc nồng, có kẻ đã trói chặt tôi lại, chỉ chừa mỗi cái đầu và cánh tay trái.

KHU VỰC ĂN UỐNG:

Với hương vị khó cưỡng của vùng Địa Trung Hải.

Họ chừa cánh tay trái của tôi là để tôi có thể với lấy đĩa thịt ở bên cạnh. Tôi đã đói meo nên chộp ngay một miếng thịt bự và nuốt chửng! Ực! Mặn quá! Chắc là họ đã ướp nó bằng toàn bộ muối của Địa Trung Hải! Tôi với lấy vại nước. Biết ngay mà! Nó cạn queo! Đó là điều người ta thường hay làm để những khoảng khắc cuối cùng của đời bạn trở nên không thể chịu đựng nổi. Đôi khi tôi chỉ muốn... ) HÉT LÊN!

CHIẾC TRẦN ĐẶC SẮC: rất độc đáo... nhưng rốt rất không bình thường!

Nói gì thì nói, do chẳng phải vội vã đi đâu về đâu nên tôi sẵn sàng dành một hay ba thập niên để ngắm nghía cái trần nhà. Nó cao vượt đầu tôi ít nhất là 10 mét và được làm bằng kim loại, cũng giống như mấy bức tường. Rõ ràng là họ đã tìm cách đạt được sự "phối hợp hài hòa” và nhờ đó mà trần nhà trở thành toàn bộ cơn thịnh nộ trong các phòng tra tấn vào mùa thời trang này. Nhìn thẳng xuống tôi là một gã người cổ với bộ râu dài trắng xóa. Nhưng ông ta chỉ là hình vẽ mà thôi. Tuy vậy trông ông vẫn rất ma quái với cái lưỡi hái như lòi ra khỏi bức tranh. Nói đúng ra đó không phải là lưỡi hái mà là một dạng con lắc khổng lồ dơ bẩn. Trông nó giống như một chiếc cần lớn bằng đồng với một dạng quả cân ở đầu mút. Và nó đang di động! Tới và lui. Tới và lui. Bình thường, hẳn tôi sẽ thấy rất thoải mái - nhưng ở đây thì không! Đặc biệt khi tôi nhận ra rằng "quả cân” là một lưỡi dao cực lớn và cực bén. Và lưỡi dao này trông có vẻ như đang hạ dần xuống một chút sau mỗi lần đong đưa. Nếu bị thôi miên bởi thứ gì đó, tôi sẽ thoải mái hơn rất nhiều nếu đó là chiếc đèn kéo quân, hay thậm chí một bồn cá cũng được.

NƠI ẨN NÁO THÓT TIM VÀ CUỘC TIẾN CÔNG CỦA CHUỘT

Nhưng rồi tôi lại gặp phải những người láng giềng xấu!

Tôi nằm đó, lơ láo nhìn cái lưỡi dao sắc như dao cạo kia và suy nghĩ: "Nhân danh hãng nội thất Ikea! Nếu cái thứ đó xuống tới lông ngực của tôi thì sự tình sẽ giống như cuộc đại khai sát giới bên trong một lò mổ gia súc!" Bất chợt, tiếng chí chóe từ hướng cái hố lôi kéo sự chú ý của tôi. Tôi nhìn qua đó và kinh hoàng nhận thấy có đến hàng trăm, hàng trăm con chuột to tướng đang từ trong hố leo ra và lao thẳng về phía tôi! Đó là những con chuột lớn, béo núc ních, to cỡ con chó con nòi Dobermann! Tất cả đều có đôi mắt như đầu que diêm đang rực cháy, và những chiếc răng như que xiên thịt nướng! Chúng đang săn thịt. Thịt của tôi! "Đừng hòng!" tôi nghĩ. "Cơ thể này là của tao và kia là thức ăn của tao, cái thì ướp muối cái thì không!" Tôi bắt đầu dùng cánh tay không bị trói đánh chúng văng đi. Việc xua đuổi cái sư đoàn dịch hạch đang tổng công kích này chẳng biết diễn ra trong bao lâu, thì tôi tình cờ nhìn lên con lắc. Có vẻ như nó đã hạ xuống ít nhất 3 phân. "Rồi, xong" tôi nghĩ. "Bây giờ thì rắc rối thiệt rồi! Giờ thì mình đã biết chắc không phải là do mình tưởng tượng ra. Nếu cái của nợ đó cứ hạ xuống với tốc độ này thì những nội tạng quan trọng và ưa chuộng nhất của mình sẽ tanh bành trước khi mình kịp già!"

TRỞ VỀ MÁI NHÀ XƯA

Người ta có thể khốn đốn đến cỡ nào?

Và thế đó! Ngày trôi qua, tôi dành trọn thời gian canh chừng cái lưỡi dao khủng khiếp cứ sát dần, sát dần. Và đồng thời, tôi phải xua đuổi cái đám lông lá không ngừng tuôn ra từ trong hố và thường trực làm cho tôi phát hoảng. Tôi thực sự không ngờ mình có thể gào thét liên tục và ầm ĩ như thế mà chẳng giây phút nào dừng lạl để lấy hơi. Cuối cùng, rồi cũng đến cái lúc khi lưỡi dao lấp lánh đó sột soạt tới lui, chỉ cách lồng ngực run rẩy của tôi có vài milimét. "Phải làm gì thôi!" tôi nghĩ. "Mình không thể cứ nằm đó mặc kệ sự đời!"

Chính lúc này, tôi nảy ra cái ý tưởng tuyệt vời đó. Ai mà thông minh vậy ta! Lúc ấy tôi đã nghĩ về mình như thế. Tôi quơ tay chộp lấy miếng thịt cuối cùng trên đĩa và bắt đầu chà nó lên sợi dây trói, thủ phạm làm tôi nằm chết dí. Rồi, sau một tiếng gọi hân hoan "Lại đây mà xực nè, các bồ tèo! Tụi mày khoái khẩu món này mà: dây trói ướp thịt bò tẩm mồ hôi người thơm phức", tôi nằm im thin thít. Thoạt tiên, bọn chuột hơi nghi ngờ. Nhưng rồi mùi thức ăn vượt quá sức chịu đựng của chúng. Và chúng vọt lên tôi như tên bắn! Nghe nè, sống xa cạ với động vật thì cũng tốt thôi, như đưa chó đi dạo, cưỡi ngựa, hay bơi với cá heo... Tất cả đều được tuốt. Nhưng dính đến chuột thì tốt nhất xin bạn đừng nghĩ tới! Đó là sự TRA TẤN đúng nghĩa! Chúng ở khắp mọi nơi. Mà tôi đã nói khắp nơi thì tức là khắp nơi! Trên mặt của tôi, trên tóc của tôi, trên áo choàng của tôi. Nói thử chỗ nào coi, chúng thò mũi vào chỗ đó ngay luôn! Chúng có mặt ở tất cả các ngóc ngách, ngạnh ngọe của tôi. Kể cả những chỗ mà tôi không biết là mình có!

Mặc dù vậy, tôi vẫn nằm im re, không động đậy một cơ bắp nào, lòng nghĩ rằng việc thoát khỏi sợi dây trói chỉ là chuyện sớm muộn. Và nó đã hiệu nghiệm! Chúng gặm và gặm và đến một lúc thì sợi dây trói đứt ra. Yeee! Với một sức mạnh vô biên, tôi bật dậy, hất bọn chuột văng tứ tung các hướng. "Ha, ha, đồ khốn!" tôi nghĩ khi ngước nhìn lên trần nhà, nơi mà tôi đoán những kẻ giam giữ tôi đang ẩn nấp phía sau. "Dám cá là bọn mày không ngờ tới chuyện này." Nhưng mà có đấy! Chúng đã tính toán tất cả mọi thứ. Ngay lúc đó, con lắc bỗng ngừng đong đưa. Vài giây sau, nó được kéo lên qua cái lỗ ở trên nóc. Chúng đã quan sát tôi không rời mắt! Những chuyện chẳng lấy gì làm hay ho này đã được chúng bày ra đơn giản chỉ là để mua vui mà thôi. Chúng kiểm soát hoàn toàn tất cả mọi thứ đang xảy đến với tôi. Tôi chỉ là một món đồ chơi của chúng không hơn không kém!

NHỮNG TU CHỈNH CUỐI CÙNG

Làm sao tạo ra cảm giác thực sự ấm cúng và riêng tư.

Tôi chỉ chực hét lên, "Để cho tôi yên, đồ quái vật gian ác!" và "Tại sao các người không làm những điều mà tất cả những gã khờ vênh váo và vĩ cuồng trên thế giới vẫn hay làm? Phải đó, tại sao các người không... đi chơi golf đi?". Nhưng đúng lúc đó tôi nhận thấy căn phòng của tôi trở nên nóng hơn. Không hề là "Ồ, trời hơi lạnh, phải tăng lò sưởi thêm vài nấc cho ấm mới được". Mà là "Nhiệt độ này sẽ làm toàn bộ con bò bị nướng chín trong chớp mắt!" Kỳ thực, tôi cảm thấy chân tôi bắt đầu bị giộp nóng, và tôi thấy những tấm kim loại dát tường bắt đầu sáng rực lên! Và cùng lúc đó, một chuyện khác đã diễn ra. Căn phòng của tôi đang co lại! Rất nhanh! Trong vài phút, nó chỉ còn bằng phân nửa so với ban đầu. Các tấm lát, bị nung đến đỏ trắng, đang khép lại quanh tôi từ mọi hướng. Và đồng thời chúng đẩy tôi về phía cái hố. "Thôi hết rồi!" tôi nghĩ. Tuyệt nghệ của nhà thiết kế ngục thất sát thủ! Những tu chỉnh cuối cùng cho cái chết! Và rồi, trong khi đang lạng quạng đứng trên mép hố, lòng tự hỏi đâu là cái chết ít đau đớn hơn (bị chiên đến chết trong cỗ quan tài kim loại nóng trắng hay rơi vào cái hố và bị nhai đến chết bởi những đồ gặm nhấm đông nhưng nhúc), tôi chợt nghe có tiếng kèn và tiếng người xôn xao ở đâu đó phía trên tôi. Đúng lúc ấy tôi ngất đi và rơi vào vực thẳm!

GIÓ XOAY CHIỀU

Tôi thấy... một số cải thiện thường thôi!

Chuyện đó đã diễn ra vài tuần trước đây. Và tôi rất hài lòng khi nói rằng tình hình đã thay đổi rất nhiều kể từ khi đó. Đúng vào lúc tôi sắp rơi vào vực thẳm, tôi cảm thấy những cánh tay khỏe mạnh kéo tôi đến chỗ an toàn. Đó là tay vị tướng quân, người vừa lật đổ các pháp quan. Tiếng kèn mà tôi nghe thấy ngay trước khi ngất là tiếng kèn chiến thắng. Nhờ vậy mà tôi còn sống để thuật lại câu chuyện này. Và bây giờ tôi đang định đổi phòng! Cho nên xin đừng quên đón đọc phóng sự mùa thu của Nội thất xấu hoắc nhé. Tổng biên tập đang cử tôi làm phóng sự về Ngôi nhà Usher...Ở đâu ư? Tôi chỉ biết chắc một: điều là nó không thể nào tệ hại hơn cái nhà ngục thảm hại kia.