← Quay lại trang sách

Đêm thứ ba Đứa con của Joe Morgan

dịch giả: vũ anh tuấn

Đêm thứ ba

đứa con của joe morgan

"ôi không thấy bóng dáng nào của Joe Morgan, người bạn đặc biệt của ông trong tối nay cả", Harvey Green nói khi tựa người vào quầy bar để trò chuyện với Slade. Đó là buổi tối tiếp theo sau cái tối đã xảy ra sự việc đau lòng và gây xôn xao với đứa trẻ kể trên.

"Không" câu trả lời được kèm theo một câu chửi thề thô tục. "Không, và nếu ông ta tránh xa nơi đây, ông ấy sẽ được toại nguyện. Ông ta đã thử thách lòng kiên trì của tôi quá sức chịu đựng, và tôi đã quyết định rằng ông ta sẽ không được mua rượu tại quán bar này nữa. Tôi đã phải chịu đựng miệng lưỡi xấu xa của ông ta và thấy những khách hàng của tôi bị ông ta quây rầy như vậy là quá đủ. Buổi tối hôm qua đã dẫn tôi đến quyết định như vậy. Thử nghĩ xem sự việc sẽ ra sao nếu tôi đã làm chết đứa trẻ?"

"Ông đã bị gây rối lúc đó, và đâu có lỗi".

"Vậy ư? Trời đánh thánh vật đứa bé! Việc gì đến nó mà tối nào cũng mò đến đây chứ?"

"Cô bé ấy có một người mẹ quả là đẹp!" Green nhận xét với một nụ cười nhếch mép, lạnh lùng, vẻ châm chọc.

"Tôi không biết hiện giờ bà ấy ra sao" Slade nói với một chút xúc động thể hiện trong giọng nói của ông ta "Thật đau lòng. Tôi đã không thể nhìn vào bà ấy tối hôm qua, sự việc đã khiến tôi mệt mỏi. Đã từng một thời Fanny Morgan là người phụ nữ đáng yêu và xinh đẹp nhất ở Cedarville. Tôi sẽ nói cho bà ấy biết. Hỡi ôi! Bất hạnh thay cuộc đời mà người chồng khốn khổ đã gây ra cho bà ấy!"

"Tốt hơn cả là ông ta hãy chết đi và không còn ảnh hưởng đến những người khác".

"Ông ta đáng vậy hàng nghìn lần" Slade đáp. "Nếu một đêm nào đó ông ta bị ngã gục và chết đi thì đó sẽ là một điều phúc đức cho gia đình ông ấy".

"Và nhất là cho ông nữa" Green cười.

"Ông có thể tin rằng sức việc đó sẽ không làm tôi phải mất nhiều tiền để phúng viếng" một câu trả lời thật nhẫn tâm.

Chúng ta hãy rời phòng bar của quán "Lưỡi liềm và bó lúa" với những con người lạnh lùng đó, để đến với gia đình của Joe Morgan và xem điều gì đang diễn ra trong ngôi nhà của người nghiện rượu khốn khổ này.

"Joe!" bàn tay trắng mỏng mảnh của bà Morgan giữ chặt lấy cánh tay của chồng bà, người vừa đứng bật dậy và đang đứng cạnh cánh cửa hé mở. "Đừng đi ra ngoài tối nay, Joe. Xin anh đừng đi".

"Cha!" một tiếng gọi yếu ớt vang lên từ góc của một chiếc ghế tràng kỷ cũ, nơi cô bé Mary đang nằm với cái đầu quấn băng.

"Được, cha sẽ không đi nữa!" câu trả lời không có vẻ bực bội, cáu kỉnh, mà được nói với vẻ ân cần.

"Đến đây và ngồi gần con đi cha", giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, đầy sự lo âu mới dễ thương làm sao. "Đến đây đi cha?"

"Ừ, con yêu".

"Nắm tay con đi cha".

Joe nắm lấy tay của cô con gái bé nhỏ Mary, cũng đang nắm chặt tay ông ta.

"Cha sẽ không đi và bỏ lại con một mình tối nay, phải không cha? Hãy nói là không đi cha?"

"Tay con mới nóng làm sao, con yêu. Đầu con có đau không?"

"Đau một chút, nhưng sẽ khỏi mau thôi".

Ngước đôi mắt to màu xanh tha thiết lên, cô bé nhìn khuôn mặt bị sưng và biến dạng của người cha sa ngã. Cô bé không nhìn thấy những nét tiều tuỵ, mà chỉ thấy vẻ mặt thân yêu của cha em.

"Cha ơi?"

"Gì thế con?"

"Con muốn cha hứa với con một điều".

"Điều gì, con yêu?"

"Cha sẽ hứa chứ?"

"Cha không thể hứa khi chưa nghe thấy yêu cầu của con. Nếu cha có thể, cha sẽ hứa".

"Ồ, cha có thể mà, thưa cha!"

Cặp mắt xanh mở to của cô bé chớp chớp mới rạng rỡ làm sao!

"Điều gì vậy, con gái yêu?"

"Đó là cha sẽ không bao giờ đến quán bar của Simon Slade nữa".

Cô bé tự mình ngồi dậy, rõ ràng là gắng gượng chịu đau, và nghiêng người gần hơn về phía cha của em.

Joe lắc đầu, và cô bé Mary tội nghiệp buông mình nằm trở lại chiếc gối của em với một tiếng thở dài. Mi mắt cô bé sụp xuống và những chiếc lông mi dài nằm yên trên cặp má trắng bệch của em.

"Tối nay cha sẽ không đến đó, con ạ. Bởi vậy, con hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi".

Cặp mi của Mary mở ra, và hai giọt nước mắt rơi ra, từ từ chảy dài trên khuôn mặt của cô bé.

"Cảm ơn cha. Chắc hẳn mẹ sẽ vui lắm".

Cặp mắt cô bé lại nhắm lại, và người cha xúc động một cách khó khăn. Trái tim ông ta xúc động. Nhưng trong ông ta đang diễn ra một cuộc đấu tranh. Miệng ông ta rất muốn nói rằng ông sẽ không bao giờ uống rượu ở quán "Lưỡi liềm và bó lúa" nữa, nhưng lại không đủ sức để bật ra thành lời.

"Cha ơi?"

"Gì vậy con?"

"Không có gì đâu, con chỉ nghĩ sẽ có đủ sức khoẻ để đi ra ngoài trong vòng hai hoặc ba ngày nữa. Cha biết đấy, bác sĩ nói rằng co nsẽ phải nghỉ ngơi vì đã bị sốt cao".

"Đúng vậy, tội nghiệp con".

"Giờ cha hãy hứa với con một điều này thôi".

"Điều gì vậy, con yêu?"

"Cha sẽ không đi ra ngoài vào buổi tối cho đến khi con khoẻ".

Joe Morgan lưỡng lự.

"Hãy hứa với con điều đó đi cha. Sẽ không lâu đâu, con sẽ hồi phục nhanh thôi mà".

Người cha hiểu rất rõ những điều đang ở trong lòng đứa con của ông ta. Cô bé đang lo lắng cho ông ta. Ai sẽ là người đi theo người cha tội nghiệp của em và dẫn ông về nhà khi mà bóng đêm của cơn say đã bao trùm tâm hồn, và nhận thức của ông ta không còn đủ tỉnh táo để tránh những rủi ro trên đường đi?

"Hãy hứa với con điều đó đi, cha yêu".

Joe Morgan không thể cưỡng lại được giọng nói và cái nhìn cầu xin đó. "Cha hứa điều đó, Mary, giờ hãy nhắm mắt lại và ngủ đi con. Cha lo rằng cơn sốt sẽ tăng lên".

"Ôi! Con vui quá!"

Mary không nắm chặt bàn tay, cũng không biểu lộ cái nhìn vui sướng, nhưng những lời thì thầm được thốt ra từ đáy lòng cô bé đã thể hiện một niềm hân hoan tràn đầy sự trong sáng, quên mình.

Bà Morgan đã chăm chú chứng kiến tất cả những gì vừa diễn ra, nhưng biết rõ được sức ảnh hưởng của đứa con đối với người cha, bà đã không tham gia một lời nào. Bà tin rằng nếu mình im lặng thì hiệu quả đạt được sẽ cao hơn, và bởi thế bà đã lặng im. Giờ đây bà đến gần hai bố con, vừa đặt bàn tay lên vai chồng vừa nói:

"Anh đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn với lời hứa đó, em biết vậy mà".

Joe Morgan nhìn vợ và mỉm cười yếu ớt. Ông ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng thấy khó khăn khi thừa nhận điều đó.

Một lát sau Mary đã ngủ. Một điều không nằm ngoài sự quan sát của bà Morgan là chồng bà bỗng trở nên bồn chồn, có những lúc ông ta đột nhiên đứng dậy và đi lại quanh phòng một cách vội vã như đang tìm kiếm cái gì đó. Rồi ông ta ngồi xuống, vẻ bơ phờ, thở dài và nằm dài thượt ra, miệng kêu lên "Trời ơi!"

Bà cần làm gì để giúp chồng? Làm thế nào để giải toả được sự kích động do một buổi tối thiếu rượu gây ra? Bà suy nghĩ và tự hỏi mình, rồi âm thầm đau khổ. Joe Morgan thật đáng thương! Vợ ông ta hiểu được tình cảnh của chồng và trong lòng rất thương Joe Morgan. Nhưng bà có thể làm được gì? đi mua rượu về cho ông ta uống ư? "Ôi không! Không bao giờ!" bà trả lời gần như bật ra thành tiếng trong lúc trăn trở suy nghĩ. Một giờ đã trôi qua. Sự bất an của Joe càng lúc càng tăng thêm chứ không hê` giảm xuống. Cần phải làm gì đây? Lúc này bà Morgan đã ra khỏi phòng. Bà đã quyết định làm một việc gì đó. Sau năm phút, bà quay lại, mang theo trong tay một ly cà phê đặc.

"Em quả tốt bụng và chu đáo, Fanny ạ" Morgan nói cùng với một cái nhìn biết ơn khi cầm lấy chén cà phê. Nhưng bàn tay ông ta run rẩy và làm đổ một ít cà phê ra ngoài trong khi đưa chén lên môi. Thần kinh của ông ta đã bị huỷ hoại như vậy đó! Việc uống rượu trong một thời gian dài thực sự đã làm ông ta mất đi tất cả sức sống. Và giờ đây bàn tay của vợ, người đang nâng chén lên miệng Joe Morgan, và ông ta liền uống một cách háo hức.

"Thật đáng sợ! Đâu là sự kết thúc? Cần phải làm gì đây?"

Fanny nén một tiếng nức nở khi bà muốn xua đi cảm giác âu lo. Đã hai lần cơn nghiện dâng lên khiến chồng bà bị rơi vào tình trạng cuồng loạn, và trong cơn suy nhược bởi sự thiếu vắng dù chỉ một thời gian ngắn thứ đồ uống kích thích mạnh quen thuộc của ông ta, bà đã thấy được điềm báo trước của một đợt tấn công tiếp theo của tệ nạn kinh khủng và nguy hiểm này. Với hy vọng mang đến một sự tác động cần thiết nào đó, bà đã cho Joe Morgan uống loại cà phê đặc, và chất này đã tỏ ra có hiệu quả tốt. Sự bồn chồn đã dịu xuống và tình trạng thể chất và tinh thần của Morgan được ổn định hơn. Đó là điều cần thiết để Morgan có thể được nghỉ ngơi qua đêm. Sau ít phút nằm vào giường, giấc ngủ đã đến với ông ta, và tiếng thở nặng nhọc cho biết ông ta đang chìm vào giấc mơ.

Và lúc đó bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Mời vào" câu trả lời vang lên.

Then cửa được nhấc lên, cánh cửa mở ra, và một người phụ nữ xuất hiện.

"Bà Slade!" tên người mới đến được thốt ra đầy vẻ bất ngờ.

"Fanny, tối nay bà có khoẻ không?" những lời nói thật nhân hậu và đượm buồn.

"Cũng ổn rồi, cảm ơn bà".

Hai người phụ nữ siết chặt tay nhau, và họ nhìn vào mắt nhau trong giây lát. Trong ánh mắt bà Slade thể hiện đầy ắp một sự thương xót dịu dàng.

"Tối nay bé Mary có khoẻ không, thưa bà?"

"Tôi e rằng không được khoẻ lắm. Nó đã bị sốt cao".

"Vậy ư? Ôi, tôi rất lấy làm tiếc! Cô bé thật đáng thương! Sự việc mới kinh khủng làm sao! Ôi, Fanny! Bà không biết tôi đã phiền lòng đến thế nào. Cả ngày hôm nay tôi đã định đến thăm xem sức khoẻ cháu ra sao, nhưng đến giờ mới đi được".

"Con bé đã suýt chết" bà Morgan nói.

"Nhờ ơn Chúa mà cô bé đã thoát chết. Cứ nghĩ đến điều đó, máu trong người tôi như bị đông lại. Đứa trẻ thật đáng thương! Cô bé đang nằm trên ghế tràng kỷ đó phải không?"

"Vâng".

Bà Slade ngồi xuống một cái ghế bên cạnh cô bé đang nằm ngủ, nhìn hồi lâu vào khuôn mặt xanh xao của em. Lúc này cặp môi của Mary mấp máy và phát ra những lời thì thầm. Cô bé nói gì?

"Không, không mẹ, con chưa thể đi ngủ được. Cha vẫn chưa về nhà, mà trời thì tối đen. Mẹ đừng khóc nữa, con không sợ đâu! Sẽ không có gì nguy hiểm cho con cả".

Vẻ xúc động bỗng hiện ra trên khuôn mặt cô bé. Em bật ra tiếng rên và cánh tay quờ quạng một cách khó khăn. Chắc hẳn, trong giấc mơ, em lại đang đi tìm cha.

"Tôi cầu mong ông Slade sẽ không bực bội với tôi. Ông ấy đã không bao giờ như vậy khi tôi đến cối xay trước đây.giờ thì ông ấy không còn để tôi ngồi trên đầu gối và vuốt mái tóc tôi như trước. Trời ơi! Tôi ước sao cha tôi không đi đến đó nữa. Đừng! Đừng, ông Slade! Ôi!" Những lời nói thốt ra được kéo dài thành một tiếng khóc hoảng hốt. "Ôi! Cái đầu tôi! Đầu tôi!"

Rồi giọng nói trở nên thổn thức, nghẹn ngào, theo sau là những tiếng nức nở. Lúc đó, hơi thở của cô bé đã trở nên nhẹ nhàng trở lại, nhưng má vẫn còn đỏ bừng, và khi những giọt nước mắt rơi từ mắt bà Slade theo nhau lăn xuống khuôn mặt cô bé, chạm nhẹ tay vào đó, bà Slade nhận thấy mặt cô bé đang nóng bừng vì sốt.

"Hôm nay bác sĩ đã khám bệnh cho cô bé chưa, Fanny?"

"Chưa, thưa bà".

"Cần nhờ ông ấy đến khám cho cô bé ngay. Tôi sẽ đi gọi ông ấy" và bà Slade liền đứng dậy vội vã ra đi. Chỉ một lát sau, bà quay lại cùng với bác sĩ Green. Ông ngồi xuống và nhìn cô bé với một vẻ mặt nghiêm nghị, đăm chiêu.rồi ông ta đặt ngón tay lên mạch máu cô bé và nhìn vào đồng hồ để bắt mạch, sau đó, ông lắc đầu và trông có vẻ còn nghiêm trang hơn.

"Cô bé bị sốt lâu chưa?" ông hỏi.

"Sốt suốt cả ngày".

"Lẽ ra bà nên báo cho tôi biết sớm hơn".

"Ô, bác sĩ! Con bé không bị nguy hiểm chứ? tôi hy vọng như vậy" bà Morgan nhìn có vẻ lo sợ.

"Cô bé đang bị ốm, thưa bà".

"Cha hãy hứa đi cha!" cô bé đang mơ ngủ lại kêu lên "con vẫn chưa đủ khoẻ. Ô, đừng đi cha ơi, đừng! Kìa! Cha đi rồi! Được, con sẽ cố gắng đi tới đó, con sẽ ngồi xuống và nghỉ ở dọc đường. Trời ơi! Sao con mệt thế này! Cha ơi! Cha ơi!"/

Cô bé chợt nhỏm dậy và ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Ôi, mẹ đó à?" và cô bé lại thả người xuống gối, nhìn những khuôn mặt chung quanh với vẻ dò hỏi.

"Cha ơi, cha đâu rồi?" cô bé hỏi.

"Cha đang ngủ con ạ".

"Ôi vậy ư? Con vui quá!"

Cặp mắt cô bé nhắm lại vẻ kiệt sức.

"Cháu có cảm thấy đau không, Mary?" ông bác sĩ hỏi.

"Có, cháu bị đau đầu, thưa bác sĩ. Bị đau và có tiếng mạch đập".

Morgan, đang ngủ ở phòng bên cạnh, đã nghe thấy tiếng gọi "Cha ơi" và thức giấc. Ông ta nghe thấy giọng nói quen thuộc của ông bác sĩ. Vì sao ông ấy có mặt ở đây vào giờ muốn này? "Con bị đau sao, Mary?" Câu hỏi bỗng trở nên rõ ràng trong đầu ông ta, và cũng được bật ra thành tiếng yếu ớt. Ông ta đủ tỉnh táo để lập tức nhận thức được mối lo âu. Không có thứ gì trên thế gian được ông yêu quý bằng đứa con đó. Và bởi vậy, Morgan đứng dậy và vội vã mặc quần áo, sự lo âu khiến cho những sợi dây thần kinh vừa được nghỉ ngơi của ông ta lại trở nên căng thẳng.

"Ôi cha!" Mary là người đầu tiên đã nhanh chóng nhận ra tiếng chân của cha mình bước vào, và em nở một nụ cười mãn nguyện chào đón ông.

"Con tôi có ốm nặng lắm không, thưa bác sĩ?"

"Cô bé bị ốm, thưa ông, lẽ ra ông nên báo cho tôi biết sớm hơn".

Ông bác sĩ nói một cách nghiêm trang và có ý khiển trách.

Câu trả lời làm Morgan thêm lo lắng, và dường như ông ta co rúm người lại sợ hãi trước những lời nói đó, như đó là những cú đánh vậy. Mary đã nắm lấy bàn tay của cha em và giữ nó thật chặt.

Sau khi khám kỹ thêm chút nữa, ông bác sĩ kê cho cô bé một số thuốc và hứa sẽ trở lại vào sáng sớm hôm sau, rồi ra về. Bà Slade cũng về ngay sau đó, nhưng khi chia tay với bà Morgan, đã giúi lại một thứ gì đó vào tay bà, mà, trước sự ngạc nhiên của bà Morgan, hoá ra là một tờ bạc mười dollar. Những giọt nước mắt chợt trào ra từ mắt của bà Morgan, và bà giấu đồng tiền vào ngực, vừa thì thầm "Chúa phù hộ cho bà!"

Việc làm bù đắp giản dị như là một bổn phận của bà Slade, được thúc đẩy bởi tình người cũng như ý thức về sự công bằng. Một mặt, chồng bà lấy đi những đồng tiền dùng để nuôi gia đình của người bạn cũ của ông ta, mặt khác, bà đã hoàn lại nó.

Lúc này, chỉ còn lại Morgan và vợ của ông cùng đứa con bị ốm. Cơn sốt lên cao và tình trạng gần như mê sảng đã kích thích đầu óc cô bé. Em nói liên hồi trong một lúc. Mọi điều quan tâm của cô bé đều là về người cha của em, và em thường xuyên nhắc lại là lời hứa của ông ta rằng sẽ không đi chơi vào buổi tối cho đến khi em khoẻ lên.những lời khẩn khoản của cô bé đối với người cha nghe thật âu yếm và cảm động. Em ngước mắt lên để nhìn rõ hơn vào khuôn mặt ông ta, và gọi cha một cách lo âu nếu ông ta rời em để đi ra chỗ khác.

"Cha sẽ không quên lời hứa, phải không cha?" cô bé hỏi, giọng điềm tĩnh khiến ông ta thấy rằng em đang nói nghiêm túc.

"Không con yêu, cha sẽ không quên" Morgan trả lời, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô bé.

"Cha sẽ không đi chơi buổi tối cho đến khi con khoẻ chứ?"

"Không con ạ".

"Cha ơi?"

"Gì thế con yêu?"

"Cha cúi xuống gần hơn nữa đi, con không muốn mẹ nghe thấy, điều đó sẽ làm cho mẹ buồn".

Người cha cúi xuống, ghé tai vào gần môi của Mary. Và ông ta bỗng chợt rùng mình. Cô bé đã nói gì vậy? Đó chỉ là những lời ngắn gọn sau:

"Con sẽ không khoẻ đâu cha ạ, con sắp chết".

Những tiếng rên rỉ không thể kìm nén được đã bật ra khỏi cặp môi của Joe Morgan, khiến cho vợ ông ta giật mình, và bà vội đến gần bên chiếc giường chỗ hai cha con.

"Có chuyện gì vậy? có chuyện gì vậy hả Joe?" bà hỏi, cùng với một cái nhìn lo âu.

"Suỵt cha! Đừng kể lại với mẹ.con chỉ nói với cha thôi". Và Mary đặt một ngón tay lên môi em, vẻ bí ẩn. Mẹ ra chỗ khác đi, dù sao mẹ lo nghĩ đã quá đủ rồi. Đừng nói cho mẹ biết cha nhé".

Nhưng những lời nói như những điềm báo đã khiến cho trái tim của Joe Morgan đau nhói vì lo sợ và thương xót, nên ông ta đã không thể giấu được sự đau khổ. Morgan nhìn vợ trong chốc lát, rồi gập người về phía trước, đột nhiên ông ta úp mặt vào tấm khăn trải giường và khóc một cách cay đắng.

Một thoáng cảm nhận chợt loé lên trong đầu bà Morgan, làm cho từng dây thần kinh của bà run lên đau khổ. Trước khi bà có đủ thời gian để trấn tĩnh lại, thì giường nói nhỏ nhẹ dễ thương của Mary đã cất lên phá vỡ không khí im lặng trong căn phòng, cô bé hát

"Chúa Jesus thu xếp một chiếc giường hấp hối

Với những chiếc gối mềm mượt lông tơ,

Nơi tôi ngả đầu vào ngực Người.

Và nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng ở đó".

"Jesus can make a bed

Feel soft as downy pillows are,

While on His breast I lean my head,

And breathe my life out, sweetly, there".

Bà Morgan không còn kìm nén được cảm xúc của mình nữa.khi những hơi thở căng thẳng không còn nín được, bà oà bật khóc, và có lúc khóc một cách dữ dội.

"Ôi" cô bé nói "con không muốn nói cho mẹ biết. Con chỉ nói với cha, bởi vì…, bởi vì cha đã hứa không đến quán rượu nữa cho đến khi con khoẻ, và con sẽ không khoẻ lên. Vì thế, mẹ hiểu không, cha sẽ không bao giờ đến quán đó nữa, không bao giờ. Ôi, sao đầu con đau thế! Ông Slade ném mạnh quá. Nhưng cha đã không bị sao, và thế là con vui rồi. Nhưng cha sẽ không bao giờ đến đó nữa, điều đó thật là tốt, phải không mẹ?"

Khuôn mặt cô bé rạng rỡ hẳn lên, nhưng nhận thấy mẹ mình vẫn còn khóc, cô bé nói:

"Mẹ đừng khóc nữa, có lẽ con sẽ khoẻ lên thôi".

Và sau đó, cặp mắt của cô bé nặng nề khép lại, rồi em lại thiếp đi.

"Joe" bà Morgan nói rành rọt, sau khi đã trấn tĩnh lại "anh đã nghe thấy con gái nói gì chứ?"

Morgan chỉ trả lời bằng một tiếng lầm bầm.

"Đầu óc con đang lẩn thẩn, và con bé có lẽ đã nói thật".

Ông ta lại rên lên.

"Nếu con bé mà bị chết, Joe…"

"Đừng, ôi, xin đừng nói vậy, Fanny, con sẽ không chết. Đó chỉ là bởi vì con nó bị mê sảng mà thôi".

'Vì sao bị mê sảng hả Joe?"

"Đó là tại cơn sốt, chỉ tại cơn sốt thôi, Fanny".

"Đó là vì cú ném và vết thương ở đầu của con bé đã gây ra cơn sốt. Làm sao chúng ta biết được mức độ lớn của vết thương ở trong đầu con bé? Bác sĩ Green nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Em lo rằng, anh ạ, điều tồi tệ nhất đang chờ đợi chúng ta. Em đã chịu đựng rất nhiều – chỉ có Chúa mới biết nhiều như thế nào, em cầu mong sao mình có đủ sức mạnh để chịu đựng được thử thách này. Em thương con chúng ta quá! Con bé đáng được ở trên thiên đường hơn là ở mặt đất, và có lẽ vì vậy mà Chúa sắp mang nó đến bên Người. Con mình là niềm hạnh phúc thật lớn lao đối với em, và đối với anh, Joe ạ! Giống như một thiên thần hộ mệnhy hơn là một đứa trẻ".

Bà Morgan đã cố gắng nói một cách rất rành rọt nhưng khi những câu nói được nối tiếp nhau, giọng bà trở nên đuối dần. Khi những lời nói cuối cùng được thốt ra, mọi sự tự chủ cũng biến mất, và bà bật khóc cay đắng. Morgan cũng khóc theo vợ.

"Joe" bà Morgan bỗng như bừng tỉnh, vì bà chợt nhớ ra một điều cần nói, nhưng do lo sợ nên đã không dám nói ra "Nếu Mary không qua khỏi, anh không được quên nguyên nhân đã gây ra cái chết của con mình".

"Ôi Fanny! Fanny!"

"Cũng không quên kẻ đã gây ra cú ném tàn nhẫn đó".

"Quên ư? Không bao giờ! Và nếu tôi tha thứ cho Simon Slade…"

"Cũng không được quên nơi đã gây ra chuyện đó" bà Morgan ngắt lời ông ta.

"Tội nghiệp con tôi!" người đàn ông đang bị sự ân hận cắn rứt kêu than.

"Cũng không được quên lời hứa của anh, Joe, không được quên lời anh hứa với đứa con của chúng ta".

"Cha ơi! Cha ơi! Cha yêu của con!" cặp mắt của Mary bỗng nhiên mở ra, em lại hối hả gọi cha.

"Cha đây, con yêu. Có chuyện gì vậy?" và Joe Morgan đến bên chiếc giường của Mary.

"Ô, cha đây rồi! Con mơ thấy cha đã đi ra ngoài, nhưng …cha sẽ không đi, phải không cha?"

"Không, con yêu ạ".

"Không bao giờ đi nữa, cho đến khi con khoẻ chứ?"

"Cha cũng phải đi làm, con biết vậy mà, Mary".

"Vào buổi tối, thưa cha, ý con muốn nói vậy. Cha sẽ đừng đi nhé?"

"Cha sẽ không đi, con yêu ạ".

Một nụ cười dịu dàng làm khuôn mặt cô bé run rẩy, mi mắt em trĩu xuống vì mệt, và cô bé lại chìm vào giấc ngủ. Em dường như không còn vẻ bất an như trước – không rên, cũng không vật vã trong giấc ngủ.

"Con đã đỡ hơn rồi, anh nghĩ vậy" Morgan nói trong khi cúi xuống nhìn cô bé và lắng nghe hơi thở đã dịu nhẹ hơn của em.

"Có vẻ như vậy" vợ ông ta trả lời. "Và giờ thì Joe, anh phải đi ngủ lại đi. Em sẽ nằm xuống đây với Mary để tiện giúp con khi nó cần điều gì đó".

"Anh không thấy buồn ngủ. Anh thấy mình không thể nhắm mắt lại được nữa. Hãy để anh ngồi đây cùng với Mary. Em đã mệt và kiệt sức rồi".

Bà Morgan nghiêm nghị nhìn khuôn mặt chồng. Cặp mắt ông ta sáng hơn thường lệ, và bà nhận thấy một thoáng băn khoăn, bồn chồn quanh môi ông. Bà đặt một bàn tay lên bàn tay của ông ta, và cảm nhận được một cái rùng mình nhẹ.

"Anh phải đi ngủ đi" bà nói rành mạch. "Em sẽ không để anh ngồi thức với Mary. Nào, đi đi!" Và bà kéo chồng đi, gần như cưỡng ép, sang phòng bên.

"Vô ích thôi, Fanny, anh không thấy buồn ngủ chút nào. Dù sao anh cũng chỉ nằm thức thôi. Vì thế, em hãy ngủ một chút đi". Dù vậy, trong khi nói, cánh tay và vai ông ta vẫn co giật một cách bồn chồn và khi được vợ đẩy vào căn phòng, ông ta bỗng đứng lại và hỏi:

"Cái gì kia?"

"Ở đâu?" bà Morgan hỏi lại.

"Ồ, không phải, anh thấy rồi. Đó chỉ là cái ủng cũ, vậy mà anh tưởng đó là một con mèo đen to".

Chao ôi! Một cái rùng mình tuyệt vọng xâm chiếm lấy trái tim người vợ khốn khổ. Bà biết rõ những dấu hiệu đáng sợ của hai lần cuồng loạn mà chồng bà bị trước đó. Bà có thể sẽ phải chứng kiến cái chết của chồng… "Không! Ôi, cầu xin cha ở trên thiên đường phù hộ" bà thì thầm với trái tim đau đớn.

"Hãy nằm vào giường, Joe, nhanh lên!"

Morgan giờ đây đã trở nên thụ động trong bàn tay của vợ ông ta, và ngoan ngoãn nghe lời giống như một đứa trẻ. Morgan lật chăn ra và chuẩn bị nằm xuống, thì lúc đó ông ta bật dậy ngay với một cái nhìn ghê tởm.

"Có gì ở chỗ đó đâu, Joe. Anh bị làm sao thế?"

"Anh không biết Fanny" và răng ông ta va cầm cập vào nhau trong khi nói. "Anh thấy như có một con cóc đang nằm dưới tấm chăn".

"Anh mới ngốc nghếch làm sao!" cặp mắt của Fanny nhoà lệ trong khi nói. "Đó chỉ là do anh tưởng tượng ra thôi. Hãy nằm xuống và nhắm mắt lại. Em sẽ pha cho anh một ly cà phê đặc nữa. Có lẽ điều đó sẽ tốt cho anh. Anh chỉ lo lắng quá một chút thôi mà. Mary ốm đã khiến anh phải ưu phiền".

Joe vẫn vừa nhấc tấm chăn cao hơn vừa quan sát kỹ phía dưới.

"Anh biết là không có vật gì ở giường của mình mà, thấy chưa!"

Và bà Morgan giật lấy tấm chăn và ném xuống nền nhà.

"Đấy, anh nhìn đi xem nào! Giờ thì nhắm mắt lại đi" bà nói tiếp trong khi mở rộng tấm chăn, rồi đắp chăn cho chồng sau khi đầu của ông ta đã được đặt xuống gối. "Nhắm mắt chặy lại và giữ nguyên như thế trong lúc em nấu nước và pha cà phê. Anh, cũng như em, đều biết rằng đó chỉ là điều tưởng tượng thôi mà".

Morgan nhắm chặt mắt và kéo chăn trùm kín đầu.

"Vài phút nữa em sẽ quay lại ngay" vợ ông ta nói và vội vã đi ra cửa. Tuy vậy, trước khi ra khỏi phòng, bà ngoảnh mặt nhìn lại và thấy chồng bà đã ngồi dậy và mắt đang nhìn trừng trừng đầy vẻ sợ hãi.

"Fanny, Đừng! Đừng đi!" ông ta gào lên với giọng ghê sợ.

"Joe! Sao mà anh ngốc thế? đó chỉ là do anh tưởng tượng ra thôi. Hãy nằm xuống và nhắm mắt lại. Giữ nguyên như vậy. Thế".

Rồi bà đặt một tay lên mắt ông ta và giữ cho chúng khép lại.

"Giá mà bác sĩ Green đang ở đây" người đàn ông khốn khổ nói. "Ông ấy sẽ làm được một điều gì đó".

"Em sẽ đi mời ông ấy nhé?"

"Đi đi Fanny! Chạy nhanh đi".

"Nhưng em lo anh sẽ không chịu nằm lại giường".

"Anh sẽ nằm trên giường mà. Em đi đi" và ông ta kéo chăn lên trùm kín mặt. "Anh sẽ nằm như thế này cho tới khi em quay trở về. Nào, chạy đi Fanny, và đừng ở lại đó phút nào nhé".

Dĩ nhiên là bà Morgan đã vội vã ra khỏi phòng, vớ một chiếc khăn cũ trùm lên đầu và nhanh chân lao đến nhà của bác sĩ Green nằm ở cách đó không xa. Ông bác sĩ tốt bụng đã hiểu được tình trạng của chồng bà qua lời kể, và hứa sẽ đến ngay. Quay trở về, bà lao đi cuống cuồng còn nhanh hơn, tim bà đập gấp gáp với một dự cảm mơ hồ nào đó. Ôi, có một tiếng khóc đầy sợ hãi vang đến tai khi bà chỉ còn vài bước chân nữa là đến nhà. Bà nhận ra giọng người khóc, mặc dù đã bị nỗi sợ hãi làm cho khác đi, và một cái rùng mình làm cho trái tim bà như bị tê liệt. Nhảy vội một bước, bà đã vào trong nhà, và chỉ giây lát sau đã có mặt trong căn phòng mà bà đã để người chồng ở lại. Nhưng ông ta đâu còn ở đó nữa! Với cảm giác nghẹt thở và bước chân loạng choạng, bà đi sang phòng mà bé Mary nằm. Cũng không thấy đâu!

"Joe, Anh ơi!" bà gọi bằng giọng nói đã lả đi.

"Bố ở đây, mẹ ơi!" và giờ thì bà đã thấy Joe đã bò vào giường, phía sau đứa con bị ốm, và cánh tay cô bé đang ôm chặt lấy cổ ông ta.

"Con sẽ không để cho chúng làm cha bị đau, phải không con yêu?" người đàn ông đang sợ hãi trong cơn cuồng loạn nói.

"Không điều gì có thể làm cha đau được đâu, thưa cha" Mary trả lời giọng tỉnh táo, cho thấy em biết rõ tình trạng của cha mình.

Cô bé đã nhận thấy từ trước những gì sẽ xảy đến với ông ta. Một đứa trẻ thật là khôn ngoan!

"Con quả là một thiên thần – thiên thần yêu quý của cha, Mary" ông ta thì thầm, giọng vẫn chưa hết run sợ "Hãy cầu nguyện cho cha đi con. Hãy cầu Chúa ở trên thiên đường cứu cha thoát khỏi những con vật khủng khiếp này! Chúng ở kia kìa!" ông ta gào lên, đứng bật dậy và nhìn ra phía cửa. "Tránh ra! Cút đi! Mày không được vào đây. Đây là phòng của Mary, và cô bé là một thiên thần. Ha! Ha! Tao biết mày sẽ không dám vào mà…

Chỉ cần một thiên thần cũng đuổi được

Mười nghìn kẻ hung dữ trong đêm".

Morgan hát tiếp trong cơn nửa mê sảng với giọng đã vững tin, rồi ông ta đặt mình trở lại xuống gối và kéo quần áo lên trùm kín đầu mình.

"Tội nghiệp cha!" cô bé thở dài và choàng hai cánh tay quanh cổ ông ta. "Con sẽ là thiên thần yêu quý của cha. Không điều gì có thể làm cha bị tổn thương ở đây đâu".

"Cha biết rằng mình sẽ được an toàn bên con mà" ông ta thì thầm "cha biết điều đó, và vì thế, đã đến đây. Hãy hôn cha đi con".

Nụ hôn được cô bé ngay lập tức đặt lên môi ông ta mới trong trắng và tha thiết làm sao! Có một sức mạnh trong đó đã chế ngự được những tác động ma quỷ đang vây quanh và dồn ép ông ta giống như một cơn lũ cuốn. Mọi thứ giờ đã tĩnh lặng trở lại, và bà Morgan đã không đưa ra lời nói hoặc cử chỉ nào để khỏi ảnh hưởng đến bầu không khí yên tĩnh trang nghiêm đang ngự trị trong ngôi nhà. Vài phút sau, hơi thở sâu của chồngbà là một dấu hiệu tốt lành cho thấy ông ta đã chìm vào giấc ngủ! Ôi giấc ngủ! Giấc ngủ! Mừng đến chảy nước mắt, vì bà đã cầu nguyện biết bao lần cho chồng bà có thể ngủ được, nhưng những giấc ngủ thực sự lâu nay vẫn không đến – mặc dù nhiều thuốc ngủ mạnh đã được sử dụng – cho đến khi ông bị kiệt sức rồi ngủ trong sự vật vã đấu tranh với cái chết. Giờ đây, sự tác động của đứa con yêu quý và thơ ngây của ông ta dường như đã giúp khắc phục được điều đó, điều ra là vào lúc này. Đúng vậy, ông ta đang ngủ! Ôi, một câu nói “Ơn Chúa!” đầy thiết tha bỗng bật ra từ trái tim của người vợ đau khổ.

Liền sau đó, tai bà Morgan đã nhận ra tiếng những bước chân đang đến gần của ông bác sĩ, và bà đón ông ở cửa với một ngón tay đặt trên môi mình để ra hiệu cho ông giữ im lặng. Bà nói một hai câu thì thầm để giải thích rằng sức việc đã khá lên, và ông bác sĩ nói, vẻ động viên:

“Thật là tốt, nếu ông ấy sẽ tiếp tục ngủ như vậy”.

“Ông có nghĩ rằng ông ấy sẽ ngủ tiếp như vậy không, thưa bác sĩ?” bà lo lắng hỏi.

“Có thể. Nhưng chúng ta không nên hy vọng quá nhiều. Đó sẽ là một điều rất khác thường”.

Cả hai người lặng lẽ đi vào phòng. Morgan vẫn đang ngủ, và tiếng thở sâu cho thấy rõ là ông ta ngủ rất ngon. Mary cũng đang ngủ, khuôn mặt em lúc này đang áp vào mặt của người cha, và cánh tay em vẫn ôm lấy cổ ông. Cảnh tượng đó khiến trái tim ông bác sĩ cũng phải xúc động, và ứa nước mắt. Ông bác sĩ đứng nhìn như vậy trong gần nửa giờ, sau đó, trong khi Morgan vẫn tiếp tục ngủ, ông kê ngay một liều thuốc, rồi trở về nhà sau khi hẹn sẽ quay lại vào sáng hôm sau.

Lúc này, đã là quá nửa đêm, và chúng ta hãy tạm rời vai trò của một người quans át buồn bã và đơn độc đối với những con người ốm yếu này ở đây.

Tôi vẫn đang ngồi cùng với một tờ báo trong tay – nhưng không đọc, mà trầm ngâm suy nghĩ – trong đêm khuya tại quán “Lưỡi liềm và bó lúa” giữa lúc những sự việc kể trên diễn ra.

“Mẹ mày đâu rồi?” tôi nghe thấy tiếng Simon Slade hỏi. Ông ta vừa đi vào căn phòng bên cạnh.

“Mẹ đi vắng rồi”, tiếng Flora, cô con gái của ông ta trả lời.

“Đi đâu vậy?”

“Con không biết”.

“Thế bà ấy đi được bao lâu rồi?”

“Đã hơn một giờ rồi”.

“Và mày không biết bà ấy đi đâu à?”

“Không, thưa cha”.

Không ai nói gì thêm, nhưng tôi nghe thấy tiếng những bước chân nặng nề của người chủ quán đi lại quanh căn phòng trong vài phút.

“Sao vậy Ann? Em đã đi đâu thế?” có tiếng cánh cửa phòng bên mở ra, rồi khép lại.

“Đến nơi mà em ước sao anh đi cùng với em”, câu trả lời được nói với giọng đầy rắn rỏi.

“Đến đâu?”

“Đến nhà Joe Morgan”.

“Hừm!” tai tôi chỉ nghe thấy lời thốt ra đó, nhưng không nghe được câu nói được hạ thấp giọng của ông ta, mà bà Slade trả lời với giọng nói đã đôi chút dịu xuống:

“Sẽ là may mắn, nếu anh không thấy máu của đứa con ông ấy dính trên quần áo mình suốt đời”.

“Ý em nói gì vậy?” ông ta hỏi ngay.

“Điều đó có nghĩa là bé Mary đang trong tình trạng rất xấu!”.

“Vậy ư? Sao nữa?”

“Bác sĩ cho biết cô bé đang trong tình trạng rất nguy hiểm. Vết thương ở đầu đã khiến cô bé bị sốt cao và mê sảng. Ôi Simon! Giá mà anh nghe thấy những gì mà em đã được nghe trong đêm nay”.

“Cái gì vậy?” Câu hỏi được nói với giọng gầm gừ.

“Cô bé mất tỉnh táo, như em đã kể, và nói rất nhiều. Cô bé nói đến anh”.

“Nói đến anh! Vậy đứa bé đã nói gì?”

“Cô bé nói: thật đáng tiếc, cháu cầu mong ông Slade sẽ không nhìn cháu giận dữ như thế. Ông ấy không bao giờ làm như vậy khi cháu đến chơi ở cối xay. Giờ đây ông ấy không còn đặt cháu ngồi trên đầu gối và vuốt tóc cháu nữa. Ôi, đứa trẻ tội nghiệp! Cô bé lúc nào cũng dễ thương”.

“Cô bé nói thế à?” Slade có vẻ xúc động.

“Vâng, và còn nói nhiều nữa. Có lúc cô bé còn thét lên “Ôi, đừng! Đừng, ông Slade! Đầu của cháu! Đầu của cháu!” Nghe vậy mà em thấy tim mình nhói đau. Em sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt xanh xao, hoảng hốt, và tiếng kêu sợ hãi của cô bé. Simon, cô bé có thể chết mất!”

Sau đó là một sự im lặng kéo dài.

“Giá như chúng ta trở lại với công việc ở cối xay…” giọng bà Slade.

“Đấy, lại thế rồi! Anh không muốn nghe chuyện đó nữa” người chủ quán vặc lại “anh tự làm đầy tớ như thế là đủ rồi”.

“Ít ra thì lương tâm anh cũng được thảnh thơi” người vợ ông ta trả lời.

“Có im đi không nào!” Slade giờ đã nổi giận. “Nghe cô nói, người ta có thể nghĩ rằng tôi đã vi phạm những lời răn của Chúa vậy”.

“Anh sẽ làm nhiều trái tim tan nát, cũng như vi pham. Những lời răn của Chúa nếu cứ tiếp tục như vậy, và còn làm hư hại nhiều tâm hồn và tài sản nữa”.

Bà Slade nói một cách bình tĩnh, nhưng quyết liệt. Người chồng đáp lại bằng một câu chửi thề, rồi rời căn phòng, và đóng sầm cánh cửa lại sau lưng ông ta. Trong sự yên tĩnh trở lại sau đó, tôi trở về phòng mình và nằm trầm ngâm suy tư trong nửa giờ về tất cả những gì vừa nghe được. Cuộc cãi vã ngắn ngủi giữa ông chủ quán và người vợ đang trong lúc hưng phấn của ông ta mới cho thấy nhiều điều làm sao!

Đánh máy:tumbleweed
Nguồn: tumbleweed - vnthuquan - Thư viện Online
Nhà xuất bản Công An Nhân Dân
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 11 năm 2011