Chương 230
(*) đoạn kiếm: Kiếm gãy
Hơn nữa, thứ này có muốn cũng không được, nói ra thì tôi đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì tôi không ngờ lôi điện chi lực lại bá đạo đến vậy, một đòn đã tiêu diệt gọn một tên cường giả Nguyên Anh Cảnh.
Thứ đó, nếu còn ở lại trên người, không khác gì một lá bài tẩy cực kỳ lợi hại, ít nhất là khi gặp phải cường giả Nguyên Anh, tôi cũng có cơ hội phản kháng.
Bây giờ đã dùng hết rồi, vậy thì đồng nghĩa với việc lá bài tẩy này đã mất đi, nghĩ đến thôi cũng thấy xót xa!
Nhưng cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn, vẫn phải tiếp tục.
Trong lòng tôi vừa kinh ngạc về mức độ lợi hại của lôi điện chi lực, vừa thầm nghĩ, người bị trời ruồng bỏ? Thật sự là bị trời phạt sao? Lôi điện chi lực đó nếu không có đoạn kiếm đỡ đòn, tôi chắc chắn đã hóa thành tro bụi rồi.
Sau đó, khi biết được lợi ích của lôi điện chi lực, tôi lại có chút mong đợi Thiên Kiếp lần sau đến, bởi vì đoạn kiếm có thể tích trữ được một lần, chứng tỏ cũng có thể tích trữ lần thứ hai, trong trường hợp này, tôi rất muốn Thiên Kiếp đến thêm lần nữa, như vậy, tôi có thể tích trữ lôi điện chi lực vào đoạn kiếm.
Ít nhất trong lòng tôi cũng an tâm hơn một chút.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút mong đợi.
"Cậu cười ngây ngô cái gì thế?"
Đúng lúc này, Thanh Thừa bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi. Nghe vậy, tôi hoàn hồn, ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ, không có gì, chỉ là cảm thấy lần này vận may cũng khá tốt."
Thanh Thừa lại trò chuyện với tôi một lúc rồi về phòng. Sau khi Thanh Thừa rời đi, tôi mới lấy chiếc nhẫn trữ vật của tên áo đen kia ra, bên trong chắc chắn có đồ tốt, tôi đương nhiên muốn xem thử, dù sao ông ta cũng là cường giả Nguyên Anh Cảnh.
Mở kết giới của nhẫn trữ vật ra, tôi thấy bên trong đúng là một mớ hỗn độn, thật không biết tên này bình thường sao không dọn dẹp lại nhẫn trữ vật một chút.
Đập vào mắt đầu tiên là một đống linh thạch chất đống ở góc tường, đây là thứ căn bản để tu luyện, thân là cường giả Nguyên Anh Cảnh, trữ lượng của tên này cũng khá nhiều, đây coi như là một khoản thu nhập thiết thực.
Tôi vội vàng chuyển hết số linh thạch này vào nhẫn trữ vật của mình, tiếp theo là một số bí thuật kỳ quái, những bí thuật này cực kỳ tà ác, sau khi xem qua một lượt, tôi liền đốt hết.
Bởi vì những thứ này lưu lại trên đời, nếu để một số người học được, chỉ biết gây họa cho nhân gian.
Trấn Hồn Hống...
Sau đó, tôi nhìn thấy một quyển bí thuật ở góc tối, nhìn kỹ thì ra là một quyển bí thuật chỉ còn một nửa, Trấn Hồn Hống chính là tên của bí thuật này, vậy mà có thể xuyên thẳng thần hồn để tấn công?
Xem ra lúc trước tên kia đã quá coi thường chúng tôi, ngay cả đạo thuật này cũng không sử dụng, nhưng mà cũng may, nếu ông ta sử dụng đạo thuật này, e rằng kết cục đã khác.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì đạo thuật này lại không hoàn chỉnh, nhưng sau đó tôi liền nghĩ thông, dù sao cũng là đồ nhặt được, có còn hơn không, tôi vội vàng cất kỹ thứ này.
Cuối cùng, tôi không tìm thấy gì hữu dụng bên trong nữa, lúc tôi chuẩn bị rời đi, tôi nhìn thấy trong nhẫn trữ vật vậy mà lại có một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài này trông rất bình thường, hơn nữa còn có khắc một chữ "Thương".
Chữ "Thương" này cũng rất bình thường, không nhìn ra được là thứ gì, tôi đoán tấm lệnh bài này có thể là thẻ VIP của thương hội nào đó, nhưng cũng chỉ là suy đoán của tôi, sau khi cất kỹ thứ này, tôi liền dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ nhẫn trữ vật. Nói chung, đồ đạc bên trong nhẫn trữ vật cũng không ít.
Chỉ là những đạo thuật tà ác kia đều bị tôi đốt hết, còn lại chỉ có Trấn Hồn Hống và số linh thạch kia, ngoài ra, không còn gì hữu dụng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tạm biệt Thanh Thừa, chúng tôi lần lượt rời đi, tôi lên xe trở về thành phố Dương. Lúc trước đến đây là do Tần Giang Hà đưa tôi đến, bây giờ về thì chỉ còn một mình tôi.
Tôi cũng không có yêu cầu gì về việc này, hơn nữa sáng sớm nay tôi đã nhận được tin nhắn của Tần Giang Hà, nói rằng anh ta đã trở về Cục Chín, đợi khi nào xử lý xong chuyện bên đó sẽ lập tức thực hiện lời hứa.
Lời hứa của Tần Giang Hà với tôi cũng chỉ còn thiếu một môn kiếm pháp, tên này đúng là nhớ rất rõ, hiện tại tôi đang thiếu thứ này, cho nên tôi cũng không từ chối, Cục Chín là một tông môn siêu cấp, trong trường hợp này, làm sao tôi có thể từ chối thứ mà Tần Giang Hà cho tôi chứ.
Dù sao những thứ này đối với Tần Giang Hà mà nói cũng không thiếu, từ chỗ Thanh Thừa tôi cũng biết được thân phận của Tần Giang Hà, tên này có thân phận gần giống với Thanh Thừa, cha anh ta lại là người đứng đầu Cục Chín.
Chỉ là Cục Chín không giống với những tông môn khác, cha của Tần Giang Hà là người đứng đầu Cục Chín, không có nghĩa là Tần Giang Hà là thiếu chủ của Cục Chín, bởi vì vị trí tông chủ của Cục Chín không phải là truyền ngôi.
Mà là ai có năng lực thì người đó làm, đến lúc đó sẽ để các vị trưởng lão trong tông môn bỏ phiếu, những điều này Thanh Thừa có nói qua với tôi, tôi cũng không hỏi nhiều.
Trở về thành phố Dương, tôi vừa định nghỉ ngơi thì đột nhiên cảm thấy trong cơ thể truyền đến từng tiếng lách tách, nghe thấy tiếng động này, tôi vội vàng ngồi xếp bằng xuống, sau đó nhanh chóng kiểm tra cơ thể, lúc này tôi mới phát hiện ra trong cơ thể mình vậy mà lại có một luồng lôi điện chi lực.