Chương 274
Thân hình Trúc Tiểu Vân bay ngược ra sau, lần này, cả người Trúc Tiểu Vân trực tiếp rơi xuống đài thi đấu, tôi vội vàng chạy tới, đỡ lấy thân hình Trúc Tiểu Vân.
"Cô không sao chứ?"
Nghe vậy, Trúc Tiểu Vân khẽ lắc đầu, nhưng tôi chú ý tới bàn tay đang nắm chặt cây sáo của Trúc Tiểu Vân rõ ràng đang run rẩy, nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc.
Công kích của Hạ Dao kia vậy mà lại khủng bố như vậy sao?
Trúc Tiểu Vân thế nhưng là người có thực lực Nguyên Đan cảnh tầng ba, hơn nữa cũng sắp đột phá đến Nguyên Đan cảnh tầng bốn rồi.
"Cẩn thận tên này, công kích của hắn ta dường như có thể khóa chặt người khác, lúc đó, cho dù là tôi cũng không thể né tránh."
Trúc Tiểu Vân thấp giọng nhắc nhở tôi, nghe vậy, tôi nhìn về phía Hạ Dao, lúc này hắn ta đã cất trường thương đi, sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, rõ ràng là muốn khôi phục.
Ngay cả Trúc Tiểu Vân cũng đã nói tên này khủng bố như vậy, vậy thì chắc chắn là không sai.
"Thực lực của hắn ta thế nào, cô thử ra chưa?"
Tôi nhìn Trúc Tiểu Vân hỏi, Trúc Tiểu Vân khẽ lắc đầu, nói lúc chiến đấu cảm thấy hắn ta là Nguyên Đan cảnh tầng ba, nhưng Nguyên Đan cảnh tầng ba bình thường không có lý nào có thể nhanh chóng đánh bại cô ấy như vậy.
Cho nên Trúc Tiểu Vân nói cho tôi biết, cô ấy đoán thực lực của tên này là Nguyên Đan cảnh tầng bốn.
Nguyên Đan cảnh tầng bốn sao?
Trên thực lực đã chênh lệch hai cảnh giới rồi, hơn nữa bản thân tên này lại có thực lực vô cùng cường hãn, điều này khiến trong lòng tôi dâng lên một tia ngưng trọng.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Tôi nhìn Trúc Tiểu Vân, sau đó lên tiếng nói, nghe vậy, cô ấy cũng khẽ gật đầu.
Hít sâu một hơi, tôi đứng dậy, cũng không vội vàng, mà yên lặng chờ đợi Hạ Dao trên đài nghỉ ngơi cho tốt, thời gian một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, Hạ Dao cũng chậm rãi mở mắt ra.
"Trận đấu tranh hạng ba, Hạ Dao đấu với Lưu Trường Sinh, Lưu Trường Sinh thua, sẽ tranh giành vị trí thứ hai với Trúc Tiểu Vân, người thắng đứng thứ nhất."
Giọng nói ôn hòa từ miệng Cửu trưởng lão truyền đến, nghe thấy âm thanh này, tôi chậm rãi bước lên đài thi đấu.
"Lưu Trường Sinh."
"Hạ Dao!"
Tuy rằng đều đã biết tên của đối phương, nhưng chúng tôi vẫn tự giới thiệu một lần, sau đó, khí thế trên người Hạ Dao trước mặt bộc phát ra.
"Vừa rồi tôi có chú ý đến trận đấu của cậu, tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu làm thế nào có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được sơ hở trong đạo thuật của đối phương?"
Hạ Dao nhìn tôi chằm chằm, sau đó hỏi thẳng, nghe vậy, trong lòng tôi cũng hơi trầm xuống, tên này vậy mà lại luôn chú ý đến trận đấu của tôi sao?
"Chỉ là một số kỹ xảo nhỏ mà thôi, trước mặt tuyệt đối thực lực, căn bản không đáng để ý!"
Tôi khẽ mỉm cười, nhìn Hạ Dao lên tiếng, nghe vậy, trên mặt Hạ Dao mang theo nụ cười, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.
"Thật sao? Tôi muốn ra tay rồi!"
Lời vừa dứt, Hạ Dao trước mặt lập tức bước một bước về phía tôi, mà ngay khi hắn ta bước ra một bước, tôi cảm thấy trường thương trước mặt mang theo một cỗ khí thế khủng bố áp chế về phía tôi, trong lòng tôi hơi trầm xuống.
Thương pháp của tên này, khí thế thật mạnh!
Tuy rằng người này trông có vẻ rất bình thường, nhưng thực lực toàn thân, có thể nói là vô cùng khủng bố.
Đoạn Kiếm trong tay tôi không chút do dự chém về phía trường thương kia.
Keng!
Ngay khi một tiếng vang thật lớn truyền đến, tôi và Hạ Dao đồng thời tách ra, mà trong mắt Hạ Dao đối diện cũng lóe lên một tia sáng.
"Quả nhiên, vậy mà cậu lại có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được sơ hở trong đạo thuật của tôi."
Trong mắt Hạ Dao mang theo vẻ khiếp sợ, đối với tất cả những điều này, dường như có chút ngoài ý muốn, mà tôi nhìn Hạ Dao, hắn ta kinh ngạc, tôi cũng kinh ngạc không kém, tốc độ ra thương của tên này rất nhanh, hơn nữa cho dù tôi đã sử dụng mắt Luân hồi, nhưng vào lúc tìm được sơ hở trong thương pháp của hắn ta.
Thì trường thương của hắn ta đã sắp đến trước mặt tôi rồi, hoàn toàn khác với những đối thủ mà tôi từng đối mặt trước đây, hơn nữa một năng lực khác của mắt Luân hồi tôi cố gắng không sử dụng, bởi vì một khi đã sử dụng rất dễ bị lộ, kỹ năng nhìn thấu này không có gì quá đáng ngại, nhưng kỹ năng còn lại thì chưa chắc.
Có thể trực tiếp mê hoặc thần hồn người khác, điểm này, người bình thường có chút nhãn lực đều sẽ tương đối kinh ngạc, hơn nữa kỹ năng này còn nghịch thiên hơn kỹ năng nhìn thấu rất nhiều, đến lúc đó nếu như có người cố ý muốn điều tra tôi, e rằng mắt Luân hồi này sẽ bị bại lộ.
Mà mắt Luân hồi vốn dĩ chính là một thứ khiến người ta đỏ mắt, Đạo Minh này cũng không phải là nơi yên bình gì, ít nhất là theo như những gì tôi thấy hiện tại, Đạo Minh không phải là tuyệt đối an toàn, tôi vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lần này, tôi lựa chọn chủ động tấn công, dưới chân tôi bước theo Bát Quái Bộ, thân hình áp sát về phía Hạ Dao ở đối diện, ngay sau đó, trường kiếm trong tay tôi trong nháy mắt chém về phía Hạ Dao.
Đối với công kích của tôi, Hạ Dao dường như không hề để ý, trường thương trong tay trực tiếp quét ngang về phía tôi, con ngươi tôi hơi co lại, ngay sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào mũi thương kia, Đoạn Kiếm trong tay trực tiếp chém ra.
Bất quá, ngay khi trường kiếm trong tay tôi sắp chém xuống, thân hình Hạ Dao trước mặt lại lùi về phía sau, mũi thương trực tiếp biến mất khỏi phạm vi công kích của tôi, tên này vậy mà lại chủ động từ bỏ công kích.