Chương 398
Vẻ mặt của tên này, quả thực chính là không coi ai ra gì.
****
Tuy nhiên, Lương Uyển Khanh chỉ khựng lại một chút, sau đó tiếp tục lao về phía gã kia, âm sát khí trên người lại càng thêm cuồng bạo, rõ ràng là Lương Uyển Khanh đã nâng cao thực lực.
Tên cường giả Ngộ Đạo cảnh đỉnh phong nhíu mày, giơ tay đánh về phía Lương Uyển Khanh.
Ba người chúng tôi tản ra, lúc này, sau lưng Lạc San xuất hiện một cái bóng khổng lồ, sau đó bàn tay khổng lồ kia chụp xuống tên cường giả Ngộ Đạo cảnh đỉnh phong.
Đối mặt với công kích của Lạc San, tên cường giả Ngộ Đạo cảnh đỉnh phong kia chẳng thèm liếc mắt, trực tiếp vung tay lên.
Trong nháy mắt, tôi liền thấy thân hình Lạc San lùi lại phía sau, trên không trung, mấy đạo tàn ảnh lao về phía tên cường giả Ngộ Đạo cảnh kia, đó đều là cổ trùng, nhưng khi những cổ trùng kia bay đến bên cạnh gã, lại đồng loạt rơi xuống đất, rõ ràng là những cổ trùng này căn bản không thể làm bị thương gã.
Quan trọng nhất là, người này đã là Ngộ Đạo cảnh đỉnh phong, nói không chừng đã một chân bước vào Nhập Đạo cảnh rồi.
Đối mặt với cường giả như vậy, có lẽ toàn thân gã đều là lực lượng của Đạo, bất kỳ công kích nào cũng sẽ bị lực lượng Đạo tràn ngập xung quanh gã cản lại.
Đương nhiên, Đạo cũng không phải là vô địch, cũng phân chia mạnh yếu, nếu như một luồng lực lượng đủ để lay động Đạo còn chưa ổn định này, vậy thì có thể trực tiếp tạo thành công kích đối với gã.
Đoạn Kiếm trong tay tôi chém xuống, một đạo kiếm khí trực tiếp bay ra từ trước mặt tôi, trong nháy mắt đã chui vào trong hư không, sau đó xuất hiện trước mặt gã.
Kiếm khí xuất hiện một cách vô cùng bất ngờ, ánh mắt gã hơi sững sờ, hình như không ngờ rằng ở đây lại đột nhiên xuất hiện một đạo công kích như vậy.
Liệt Không Nhất Kiếm vậy mà có thể xuyên qua lực lượng của Đạo?
Trong lòng tôi cũng hơi kinh ngạc, phải biết rằng, Liệt Không Nhất Kiếm vừa rồi của tôi chỉ là thăm dò một cách đơn giản, muốn xem thử có thể công kích gã hay không.
Nhưng cường độ công kích của Liệt Không Nhất Kiếm, hiển nhiên là không được gã để vào mắt, kiếm khí kia đến trước mặt, vậy mà lại bị gã trực tiếp bóp nát.
Bất lực, chênh lệch thực lực quá lớn, công kích có thể dùng mưu mẹo, nhưng thực lực của bản thân mới là vấn đề muôn thuở. Cho dù công kích của bạn có đánh trúng đối phương, nhưng nếu cường độ công kích của bạn không đủ, thì hình như cũng chẳng có biện pháp nào tốt.
Nhưng hiện tại Lương Uyển Khanh vẫn luôn bám riết lấy gã, âm sát khí gần như bao trùm toàn bộ không gian xung quanh, tóc dài của Lương Uyển Khanh bay phấp phới, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Trong tay cô ấy, mơ hồ xuất hiện một sợi xích sắt màu đen, sợi xích sắt này dường như được ngưng tụ từ âm sát khí. Sau khi sợi xích sắt kia hình thành, trong nháy mắt đã quật về phía tên Ngộ Đạo cảnh kia.
Khi sợi xích sắt trong tay Lương Uyển Khanh quật ra, sắc mặt gã cũng trở nên ngưng trọng hơn một chút, thân hình nhanh chóng né tránh, mà sợi xích sắt của Lương Uyển Khanh như có mắt, nhanh chóng đuổi theo gã.
Mà lúc này tôi đang đứng trên mặt đất, yên lặng chờ đợi, muốn chờ đợi một cơ hội chắc chắn, nếu như không thể một kích tất sát tên kia, vậy thì tình huống của chúng tôi sẽ vô cùng tồi tệ.
Chỉ cần gã phát hiện có nguy hiểm đến tính mạng, nhất định sẽ lập tức tự bảo vệ mình, một cường giả Ngộ Đạo cảnh đỉnh phong muốn tự bảo vệ mình, vậy thì chúng tôi thật sự không có cách nào giữ gã lại.
Đến lúc đó, rất có thể sẽ dẫn đến hai tên Ngộ Đạo cảnh, thậm chí là ba tên Ngộ Đạo cảnh.
Cho nên tôi hoặc là không ra tay, hoặc là phải ra tay ngay lập tức, có thể phối hợp với Lương Uyển Khanh, trực tiếp giết chết tên này.
Lạc San và Trúc Tiểu Vân bên cạnh tôi liên tục quấy rối gã, tuy rằng không thể làm gã bị thương, nhưng cũng có thể khiến cho gã phân tâm một chút.
Nếu như gã mặc kệ những công kích này đánh lên người mình, nhất định cũng sẽ có chút tổn thương.
"Ồn ào, đều chết hết cho tôi!"
Gã hẳn là đã bị công kích của Lạc San và Trúc Tiểu Vân chọc giận, bởi vì trong tình huống như vậy, gã hoàn toàn không thể dốc hết tinh thần để chiến đấu với Lương Uyển Khanh, điều này khiến cho gã suýt nữa thì bị thiệt thòi mấy lần, mà hiện tại, ánh mắt của gã trở nên dữ tợn, rõ ràng là muốn ra tay với Trúc Tiểu Vân và Lạc San.
“Cẩn thận, lui lại!”
Tôi nhìn Lạc San và Trúc Tiểu Vân, quát lớn. Thân ảnh khổng lồ sau lưng Lạc San khoanh tay, chắn trước người Lạc San, ngay sau đó, một chưởng đánh lên hai cánh tay đang khoanh lại kia.
Ầm ầm…
Một tiếng vang lớn chấn động màng nhĩ vang lên, sau đó, Lạc San phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra sau, mà Trúc Tiểu Vân bên kia cũng không ngoại lệ.
Nhưng gã vừa mới rảnh tay tấn công Lạc San và Trúc Tiểu Vân, sợi xích sắt màu đen trong tay Lương Uyển Khanh cũng nhân cơ hội này, trong nháy mắt quấn lấy người gã.
Sauk hi phục hồi tinh thần lại, sắc mặt người đàn ông trung niên kia trở nên vô cùng âm trầm.
"Khốn kiếp, tôi sẽ phá tan sợi xích sắt này của cô!"
Ngay khi Lương Uyển Khanh lại quật thêm một sợi xích sắt, gã lập tức nắm lấy sợi xích sắt được ngưng tụ từ âm sát khí, sau đó, khí tức trên người gã bắt đầu tăng vọt, trong nháy mắt đã giằng co với sợi xích sắt màu đen kia, âm sát khí cũng không ngừng ngưng tụ về phía sợi xích sắt.
Tôi nhìn Lương Uyển Khanh, sau đó truyền âm: "Giữ chặt gã, ba hơi thở!"