Chương 550
Trong tình huống hiện tại, tôi đã mất một tuần lễ để nâng cao tu vi lên đến Nhập Đạo Cảnh tầng năm.
Ngưng tụ ra thanh đạo kiếm thứ năm.
Đây là do tôi cố ý áp chế, mới có thể trì hoãn đột phá hai tầng, dù sao trên người tôi còn có không gian đặc thù, tôi có thể trực tiếp hấp thu lực lượng đại đạo vô cùng tinh khiết từ bên trong, điều này quả thực là rất nhiều người không cách nào sánh bằng.
Ngay lúc này, giọng nói của Mễ Trần đột nhiên vang lên bên tai tôi.
“Cậu nhóc, đến đại điện một chuyến.”
Nghe thấy Mễ Trần truyền âm, tôi biết nhất định là ông ấy đã mời được vị tiền bối kia của Phương Thốn Sơn đến rồi, tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau khi đi ra, tôi đến đại điện, tôi nhìn thấy Tần Liễu Thanh và Mễ Trần trong đại điện, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám tro.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về người đàn ông trung niên này là bình phàm, bình phàm đến mức nào?
Chính là ném vào trong đám người, có lẽ giây tiếp theo tôi sẽ không tìm thấy sự tồn tại của người này, chính là loại cảm giác bình phàm đến không thể bình phàm hơn, mà toàn thân ông ta đứng ở trước mặt, mặt không chút biểu cảm, một đôi mắt tự nhiên nhìn tôi, lúc này tôi hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng lại có một loại áp lực cực kỳ nặng nề.
“Gặp qua ba vị tiền bối.”
Sau khi bước vào đại điện, tôi khom người hành lễ, lúc này, Mễ Trần trước mặt cũng trực tiếp nhìn tôi nói: “Chuyện đại khái tôi đã nói với Kiếm Si rồi, cậu thuật lại một lần nữa đi!”
Nghe thấy giọng nói của Mễ Trần, tôi có chút nghi ngờ, đã nói rồi, tại sao còn muốn tôi thuật lại một lần nữa?
Tuy nhiên, tôi vẫn làm theo ý của bọn họ, đem những nghi điểm, phát hiện, còn có suy đoán trước kia của tôi nói ra hết một lượt.
Sau khi tôi nói xong, Kiếm Si trước mặt rốt cục cũng lên tiếng: “Không có nói dối!”
Khi tôi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của ông ta, cả người tôi chìm xuống, đây là ý gì? Chẳng lẽ ông ta còn có thể nhìn ra tôi có nói dối hay không?
“Cậu nhóc, tôi cảm nhận được trên người cậu có một thanh kiếm, có thể cho tôi xem thử không?”
Ngay lúc này, Kiếm Si trước mặt nhìn tôi nói, nghe vậy, trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng.
Lúc này, tôi có chút không biết làm sao.
Nhưng nghĩ đến thực lực của tôi ở trước mặt ba người bọn họ căn bản là không đáng nhắc tới, bọn họ muốn ra tay với tôi, tôi gần như không có lực phản kháng.
Cuối cùng, tôi lấy Trảm Long Kiếm ra, đưa cho Kiếm Si trước mặt.
“Kiếm Si tiền bối, thanh kiếm này tên là Trảm Long.”
Lúc đưa Trảm Long Kiếm qua, tôi cũng trực tiếp tự mình lên tiếng, Kiếm Si nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó cầm Trảm Long Kiếm trong tay.
Theo Trảm Long Kiếm rơi vào tay Kiếm Si, đột nhiên, tôi cảm thấy thần sắc của Kiếm Si trước mặt biến đổi, xung quanh người ông ta phảng phất như có từng đạo kiếm khí đang bao vây, thậm chí ngay cả Mễ Trần và Tần Liễu Thanh bên cạnh cũng đều thi triển phòng ngự, còn tiện thể giúp tôi phòng ngự.
“Trảm Long? Thì ra là thế.”
Sau đó, Kiếm Si khẽ nói, trong mắt ông ta nhìn Trảm Long Kiếm, không có biểu cảm gì khác, mà trong lòng tôi lại vô cùng kinh hãi, bởi vì lúc này tôi lại có một loại cảm giác, đó chính là Kiếm Si dường như đã biết lai lịch của Trảm Long Kiếm.
“Lão già nhà ông, khó khăn lắm mới đến Thanh Thành Kiếm Tông của tôi một lần, chẳng lẽ muốn phá hủy đại điện của tôi hay sao?”
Lúc này, giọng nói nhắc nhở của Mễ Trần truyền đến, Kiếm Si nghe vậy cũng thu liễm khí tức trên người lại, đưa Trảm Long Kiếm cho tôi.
Ngay khi Trảm Long Kiếm rơi vào tay tôi, tôi bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Kiếm Linh: “Con mẹ nó, hù chết ông đây rồi, lần sau có thể đừng tuỳ tiện ném Trảm Long Kiếm cho loại người này được không?”
Nghe thấy giọng nói oán giận của Kiếm Linh, tôi sững sờ, không biết tên này đang lải nhải cái gì, lúc này, Kiếm Si trước mặt nhìn tôi, sau đó khẽ nói: “Cậu cho tôi xem kiếm, coi như tôi nợ cậu một ân tình, cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói với tôi.”
Nghe được câu này, trong lòng tôi mừng như điên.
****
Phải biết rằng vị này có thể nói là một trong những người đứng đầu trong số các kiếm tu trên thế gian hiện nay, Phương Thốn Sơn trên phương diện kiếm đạo, thậm chí ngay cả Chung Nam Sơn cũng có phần không bằng, đương nhiên loại chuyện này chỉ là nhận thức trong lòng mỗi người, sẽ không nói thẳng ra.
Vì vậy, khi tôi nghe thấy vị trước mặt này nói tôi có yêu cầu gì cứ việc nói, trong lòng tôi dâng lên một trận mừng như điên.
“Tiền bối, trước kia vãn bối từng xem qua Kiếm Đạo Chân Giải mà tiền bối để lại ở Đạo Minh, cảm ngộ rất sâu.”
Lúc này, tôi chỉ có thể nói bóng gió một câu, dù sao nếu nói quá rõ ràng, tôi cũng không biết yêu cầu này có quá đáng hay không, Kiếm Si tiền bối có đồng ý hay không.
“Đó là thứ để lại từ nhiều năm trước rồi, đã xem qua Kiếm Đạo Chân Giải, vậy thì cho thêm cậu một ít thứ nữa vậy.”
Kiếm Si trước mặt nghe tôi nói xong, ông ta đưa tay ra, sau đó điểm một cái vào mi tâm tôi, lúc này, tôi cảm thấy một cỗ khí thế sắc bén trực tiếp chui vào mi tâm.