← Quay lại trang sách

42. Hình dung có địch 43. Học hỏi kẻ thù 44. Nói mãi phải tin

“Nghĩ rằng có địch, để mình nỗ lực.”

Muốn lập sự nghiệp lớn, phải hình dung những thế lực mạnh ngăn cản bước tiến của mình, từ đó mình sẽ cố gắng không ngừng vươn tới mục đích.

43. Học hỏi kẻ thù

“Muốn chiến thắng, hãy học hỏi ở hết thảy mọi người.”

Bậc đại trí mưu nghiệp lớn, chẳng những học hỏi các bậc tiên hiền, mà còn học cái hay của chính kẻ thù.

44. Nói mãi phải tin

“Lời nói của số đông có thể biến không thành có.”

Giỏi tung tin có thể đánh lạc hướng đối phương. “Ngày nọ, Trương Lương thay quần áo giả làm một đạo sĩ, lẻn vào thành Hàm Dương, lúc thì dừng chân nơi cây cao bóng mát, lúc thì vào ngõ hẻm hang sâu, lúc vào đình chùa, làng mạc, lúc đến nơi chợ búa phố phường, lưng đeo mấy đồng tiền, tay cầm năm quả táo, hát nghêu ngao, nói vơ nói vẩn. Bọn trẻ thấy lạ xúm nhau theo xem suốt ngày.

Một hôm, Trương Lương gặp một đứa trẻ mặt mày sáng sủa đỉnh ngộ, bèn gọi đứa trẻ ấy vào một ngôi chùa vắng cho mấy đồng tiền, mấy cái bánh, rồi dạy mấy câu hát như sau:

Hồ trong nước lặng,

Cá lội thảnh thơi

Dầu ai phú quí trong đời

Quê hương chẳng biết, lẽ trời chưa thông

Bóng tối mông lung

Người mang áo gấm

Áo kia dẫu đẹp

Chẳng được tiếng khen.

Chỉ dạy vài lượt, đứa đã thuộc lòng. Trương Lương dặn:

- Nếu có ai hỏi, em cứ nói rằng em nằm mơ thấy thần đến dạy hát, đừng nói ta dạy nhé! Nếu em nói như vậy, em sẽ được sống lâu, giàu có, còn nói ta dạy thì lúc chết xuống âm phủ sẽ bị nấu vào vạc dầu sôi, em nghe rõ chưa?

Đứa bé đáp:

- Thưa sự cụ, cháu xin vâng. Nhưng ngoài ra sư cụ còn dặn gì thêm nữa chăng?

Trương Lương nói:

- Em đem bài hát này dạy cho những đứa trẻ khác, càng nhiều càng tốt.

Nói xong, Trương Lương cho thêm đứa bé mấy đồng tiền nữa rồi tìm chỗ vắng vẻ tạm trú để dò thêm tin tức.

Từ khi Bá Vương cho chư hầu về nước, đêm ngày vẫn áy náy lo sợ dân Tần không phục, tìm cách gây rối, nên thường cho người ra ngoài thám thính.

Một hôm, quân thám thính nghe mấy đứa trẻ hát câu hát lạ, vội về báo lại với Bá Vương. Bá vương không tin, chiều hôm ấy cải trang thành một thường dân ra ngoài chợ. Bá Vương thấy mấy đứa trẻ đang vừa đi vừa hát như vậy liền gọi lại hỏi:

- Ai dạy chúng bay hát thế?

Một đứa trẻ đáp:

- Trời dạy chúng tôi hát đấy!

Bá Vương kinh ngạc nghĩ thầm:

- Đất Hàm Dương bị tàn phá, ta muốn thiên đô về Bành Thành. Nay câu đồng dao này ứng đúng theo ý định của ta, thế thì lòng trời hợp với lòng ta vậy.”

Hôm sau, Bá Vương hội quần thần phán:

- Hiện nay có một câu đồng dao, lưu truyền khắp chợ búa, tại sao các ngươi không tâu cho ta biết. Câu hát ấy chính là trời muốn cho ta thiên đô về Bành Thành. Bành Thành thuộc nước Sở, từ sông Hoài, sông Hà trở về phía Bắc, đất vuông nghìn dặm, chính là chỗ nên đóng đô đó. Nước cũ làng xưa còn đâu hơn nữa được.

Mặc dầu có quan Gián Nghị là Hầu sinh can ngăn, nhưng ý Bá Vương nhứt quyết thiên đô về Bành Thành. Bá Vương cho những lời đồng dao đó là điềm trời xui ông thiên đô.