← Quay lại trang sách

57. Bổ dọc chen ngang 58. Yếu thắng được mạnh 59. Một công đôi việc 60. Ngàn vàng phá địch

Quỷ Cốc Tử nói: “Dùng cách phân tán uy quyền để chuyển quyền.”

Người tài giỏi phải biết phá vỡ sự liên minh của các đối thủ, phân tán uy lực của chúng mà tăng cường uy thế của mình.

58. Yếu thắng được mạnh

“Mạnh tích tụ từ yếu, có tích tụ từ không. Đó là cả một nghệ thuật.”

Yếu muốn thắng mạnh, mềm muốn thắng cứng, phải tích yếu, tích mềm. Yếu và mạnh chỉ là nói một cách tương đối, trong tình huống nhất định, yếu cũng có thể thắng mạnh, nếu ta biết vận dụng nguyên tắc: “Mạnh dùng sức, yếu dùng chước (mưu).”

“Bấy giờ đương mùa Thu, gió thu hây hẩy. Quân mã của Hạ Hầu Đôn đang đi trông thấy trước mặt có bụi bay mù mịt. Đôn đem quân ra bày trận ngay, hỏi quan dẫn đường rằng:

- Đây là xứ nào?

Quan dẫn đường thưa:

- Ở trước mặt là gò Bác Vọng, mé sau là sông La Khẩu.

Đôn sai Vu Cấm, Lý Điển áp giữ góc trận, rồi tự mình cưỡi ngựa ra trước trận. Trông xa xa thấy quân mã kéo lại.

Đôn nhìn qua rồi cười ầm một tiếng. Các tướng lấy làm lạ hỏi cười gì, thì Đôn nói:

- Ta cười là cười Từ Thứ khoe với thừa tướng rằng Gia Cát Lượng là người giỏi, nay xem cách dùng binh, lấy quân mã kia làm tiền bộ để địch với quân ta, khác nào xua lũ chó dê vào đánh nhau với hổ báo. Ta cam đoan với thừa tướng phen này đi xin bắt sống được cả Lưu Bị và Gia Cát. Thực là ta không mang tiếng nói khoác.

Nói rồi Đôn tế ngựa ra trước. Triệu Vân ra đón đánh, được vài hiệp giả vờ thua chạy. Hạ Hầu Đôn từ mặt sau đuổi theo. Vân chạy hơn mười dặm, quay ngựa lại đánh, được vài hiệp lại chạy.

Bên quân Tào có Hàn Hạo, thấy Triệu Vân đánh lại chạy, lại đánh, nghi là có mai phục, vội vàng chạy lên can Hạ Hầu Đôn về.

Đôn nói:

- Quân giặc như thế, dẫu mai phục mười mặt, ta cũng không ngại gì.

Nhất định không nghe lời Hàn Hạo. Đuổi mãi đến gò Bác Vọng, bỗng nghe “ầm” một tiếng, Lưu Bị tự dẫn quân xông ra đánh, Hạ Hầu Đôn cười ngoảnh lại bảo Hàn Hạo rằng:

- Đó, quân mai phục đó. Hễ chiều hôm nay mà không đến Tân Giả, thì thề không nghỉ quân.

Đôn lại thúc quân đi lên. Lưu Bị, Triệu Vân liền kéo quân chạy về.

Bấy giờ trời đã tối, mây dày đen mịt, lại không có bóng trăng. Gió ban ngày đã nổi, đêm đến càng to. Hạ Hầu Đôn thì cứ thúc quân dấn mãi vào. Vu Cấm, Lý Điển đi đến một nơi đường hẹp nhỏ, thấy hai bên toàn là lau sậy. Điển bảo với Cấm rằng:

- Khinh địch tất phải thua, phía nam này là đường sá hẹp hòi, sông núi sát nhau, cây cối rậm rạp, phỏng thử giặc nó đánh hỏa công thì sao?

Cấm nói:

- Ngươi nói phải đó, ta nên tiến lên trước nói với đô đốc, hãy cho đóng hậu quân lại.

Lý Điển quay ngang ngựa trở lại hô:

- Hậu quân đi thong thả!

Người ngựa đương chạy đi như gió như bão, tài nào mà kìm lại được! Lý Điển hô khan cổ, mà quân mã vẫn chạy.

Vu Cấm vội tế ngựa lên trước, gọi to rằng:

- Đô đốc, tiền quân hãy thong thả!

Hạ Hầu Đôn đương chạy, thấy Vu Cấm lên gọi thong thả lại, hỏi cớ làm sao. Lúc Vu Cấm nói đến hỏa công, bấy giờ Đôn mới sực tỉnh lập tức quay ngựa trở về, truyền lệnh cho quân mã không được đi nữa.

Nói chưa dứt lời thì thấy sau lưng có tiếng kêu rền rỉ, chợt lại thấy ngọn lửa cháy bùng bùng. Hai bên lau sậy khô thực như rơm chất, gió thổi lại to, lửa càng chóng bén.

Quân mã Tào tháo không phải ai đánh nữa, chỉ chạy xô xéo lẫn nhau mà chết không biết bao nhiêu. Triệu Vân bây giờ mới dẫn quân quay lại, chờ người nào tiến lên thì đánh giết. Hạ Hầu Đôn xông pha ra được khỏi lửa chạy mất.

Lý Điển đi sau, thấy thế quay ngựa lại chạy về thành Bác Vọng. Đang chạy gặp Quan Công đem quân ra chặn đường. Lý Điển xông ngựa vào đánh, tìm đường mà chạy.

Vu Cấm thấy những xe lương bị lửa đốt cả, lẻn theo đường nhỏ chạy trốn.

Hạ Hầu Đôn, Hàn Hạo lại cứu xe lương, vừa gặp ngay Trương Phi đến. Hàn Hạo cướp đường chạy trước.

Hai bên còn đánh mãi đến sáng, bấy giờ mới thu quân về. Quan Công, Trương Phi hai người bấy giờ mới nhìn nhau mà chịu rằng Gia Cát không phải người thường.

Quân đi chưa được vài dặm, gặp Mi Chúc, Mi Phương dẫn quân xúm xít theo hầu một cái xe nhỏ, trong xe một người ngồi chểnh chân, tay cầm cái quạt phe phẩy chính là Khổng Minh.

Quân Lưu Bị thắng trận này được chính là nhờ Khổng Minh bày kế đánh hỏa công, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh.

59. Một công đôi việc

“Vừa lợi cho mình vừa lợi cho người, trên hay mà dưới cũng tốt.”

Một mưu kế phải đem lại nhiều hiệu quả thì mới là hay. Giống như một mũi tên bắn trúng hai con chim.

60. Ngàn vàng phá địch

“Mọi sự đều có sự cố kết bên trong. Có thể dùng tiền tài, nhan sắc để phá vỡ sự cố kết ấy.”

Dùng nhiều tiền của để mua chuộc, ly gián nội bộ đối phương, có thể thu được thắng lợi mà chiến trường không tài nào giành được.