← Quay lại trang sách

Chương 13

Cao Quý công công gật đầu, ra hiệu cho cung nhân đi ra, đưa tay đóng cửa điện lại.

Vương Quý nhân vừa đứng dậy khỏi giá đàn, đang định nói “Bệ hạ, đã đến lúc đi ngủ rồi” thì bên ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, sau một tiếng “tùng” vang lên, lại có thêm vài tiếng gõ cửa nặng nề.

“Mong bệ hạ đến thăm Mỹ nhân. Cố Mỹ nhân… không ổn rồi… hu hu…” Nói vừa dứt lời, miệng cô ấy dường như bị ai đó bịt lại.

Vương Quý nhân nhíu mày, tiểu tiện nhân này!

Cô ta đang định ra ngoài dạy dỗ tiểu tiện nhân không biết trời cao đất dày là gì này một bài học thì nhìn thấy hoàng đế từ thư phòng đi ra.

Cô ta vội vàng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, chỉ tại thần thiếp không dạy dỗ người trong cung cho tốt, đã quấy rầy bệ hạ.” Tiêu Diễn làm như không nghe thấy, mở cửa điện ra.

Khi Đào Giáp nhìn thấy hoàng đế, cô ấy khóc lóc: “Mong bệ hạ đến thăm Mỹ nhân. Mỹ nhân đột nhiên bị đau đầu. Mong bệ hạ thương xót!” Cô ấy nói xong liền dập đầu lạy ba lần liên tiếp.

Chẳng lẽ Cố Mỹ nhân thực sự không ổn?

Tiêu Diễn nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Đào Giáp, liền nhấc chân đi về phía Tây điện nơi Cố Mỹ nhân đang ở.

Cao Quý công công theo sát phía sau, liếc nhìn Đào Giáp một cách tán thưởng.

Đúng là nhân tài! Diễn xuất vô cùng tốt!

Đầu Cố Nghi nhức như búa bổ. Dù không nhắm mắt nhưng cô vẫn cảm thấy ánh sáng trắng đang ở ngay trước mắt mình.

Cô đau đớn đến mức nắm chặt dải lụa buông xuống trên rèm giường, đường gân trên mu bàn tay hiện rõ, đau đến mức cô ước mình có thể chết ngay tại chỗ rồi bắt đầu lại!

Tiếng bước chân dần dần đến gần, nhẹ nhàng mà nhanh chóng. Khi người đến càng lúc càng đến gần, cơn đau đầu của cô dường như thuyên giảm một cách thần kỳ.

Lúc này Cố Nghi mới có chút sức lực quay đầu lại xem là ai.

Tiêu Diễn khẽ cau mày, thấy sắc mặt cô tái nhợt hơn lần trước rất nhiều, hắn do dự nói: “Nàng thật sự bị đau đầu à?” Cố Nghi nằm trên giường, yếu ớt lạy tượng trưng: “Vấn an bệ hạ.” Tiêu Diễn ngồi lên giường, đưa tay sờ trán cô, cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh: “Truyền y chính.” Cao Quý công công lập tức quay người lại và sai người đi ngay.

Cố Mỹ nhân này thật sự bị bệnh rồi? Hay… thực sự là một người không từ thủ đoạn?

Cơ thể áp sát gần Tiêu Diễn, cơn đau đầu của Cố Nghi dường như đã đỡ hơn.

Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, liên tục nói: “Bệ hạ… có thể đến thăm thần thiếp, thần thiếp thật sự rất vui… Chỉ là để bệ hạ nhìn thấy thần thiếp bị bệnh như vậy, thần thiếp thật sự không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ nữa… May mà… may mà ăn mặc trông vẫn chỉnh tề.” Cô nắm lấy một tay của Tiêu Diễn, cảm thấy hơi lạnh.

Tiêu Diễn cứng đờ, gần như muốn buông tay ra, cô lại ôm chặt không chịu buông, nhẹ giọng nói: “May mà hôm nay thần thiếp mặc bộ váy mới, bệ hạ nhìn xem, bệ hạ có thích chiếc váy hoa nguyệt này không?” Cố Nghi vừa nói vừa chăm chú nhìn Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn nhìn đôi mắt cô ngấn nước, đầy mong đợi nhưng lại sợ sệt.

Hắn liếc nhìn chiếc váy: “Rất đẹp.” Cố Nghi tiếp tục tiến lên: “Bệ hạ thích! Trong lòng thần thiếp thật sự rất vui mừng! Ngày mai… nếu bệnh đau đầu của thần thiếp khỏi rồi, thần thiếp nhất định sẽ ban thưởng cho Triệu Uyển – chưởng chế của Ti chế ti. Cô ấy đã đặc biệt may chiếc váy hoa nguyệt này cho thần thiếp!” Triệu Uyển, Tiêu Diễn chưa từng nghe nói đến cái tên này bao giờ.

Ban thưởng thì ban thưởng.

Đầu Cố Nghi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, cơn đau đầu cũng biến mất.

Má tôi ơi!

Cố Nghi thả lỏng vai, thuận thế ngả lưng xuống giường, thở dài một hơi. Kích thích thật!

Tiêu Diễn nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện. Thích đến như vậy à?

Cố Nghi nắm tay Tiêu Diễn lắc qua lắc lại, là kiểu bắt tay ăn mừng thắng lợi.

Cảm ơn anh, cốt truyện không giết được tôi!

Đây có phải là đang làm nũng không?

Trạng thái khi bị bệnh của cô  dường như đã khác so với trước đây. Tiêu Diễn thấp giọng an ủi cô: “Y chính sẽ đến nhanh thôi.” Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xám mang theo một hộp thuốc bước vào Tây điện: “Vi thần bái kiến hoàng thượng.” Tiêu Diễn đứng dậy, nhường vị trí ở bên giường lại: “Cố Mỹ nhân bỗng nhiên nhức đầu, không biết nguyên nhân tại sao.” Y chính cúi đầu, đặt chiếc khăn lụa lên cổ tay Cố Nghi, cẩn thận bắt mạch.

Cố Nghi cảm thấy hơi chột dạ.

Qua một lúc lâu y chính mới quay sang Tiêu Diễn nói: “Cố Mỹ nhân vì thiếu khí huyết nên đột nhiên đau đầu. Thần sẽ kê đơn thuốc an thần để bổ sung khí huyết. Uống mấy ngày nhất định sẽ có thể bổ sung đủ khí huyết” Tiêu Diễn gật đầu.

Y chính cầm bút lên và bắt đầu viết đơn thuốc.

Cố Nghi: Được thôi.

Sau khi y chính rời đi, Cao Quý công công và cung nhân cũng lui ra ngoài điện.

Tiêu Diễn nhìn sắc mặt Cố Nghi có vẻ tốt lên rất nhiều: “Đầu nàng còn đau không?” Cố Nghi lắc đầu: “Chỉ hơi đau thôi, có thể chịu được.” Thật ra không đã không đau nữa rồi Tiêu Diễn thở dài: “Vậy ngủ đi.” Cố Nghi nhìn thấy hắn cởi bỏ bộ thường phục màu vàng, do dự nói: “Bệ hạ… không quay lại chỗ Vương Quý nhân sao ạ?” Tiêu Diễn cười: “Nàng đây là đang ghen à?” Cố Nghi vội vàng lắc đầu: “Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp bị đau đầu…” Sợ thể lực của cô không kịp.

Tiêu Diễn: “Trẫm cũng mệt rồi.” [1] Ngọc như ý là dụng cụ gãi ngứa thời xưa.

[2] Lễ vi đề cập đến kỳ thi Hội của triều đình thời xưa, bởi vì được Lễ bộ chủ trì nên được gọi là Lễ vi.