← Quay lại trang sách

Chương 75

Hồ Y chính của Thái y viện dẫn theo một phụ tá đạp tuyết tiến vào. Vừa mới bước chân vào điện, hoàng đế đang nằm trên giường thấp nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra.

Hồ Y chính cúi người hành lễ rồi mới tiến đến trước giường thấp bắt mạch cho hoàng đế. Người phụ tá cầm gói thuốc, bước nhanh về phía điện phụ để sắc thuốc.

Nửa canh giờ trôi qua, người phụ tá bưng chén thuốc nóng bước ra, đứng một lúc ngoài hành lang của chính điện. Chén thuốc bị gió lạnh thổi đã nguội đi đôi chút.

Hồ Y chính bắt mạch xong, quan sát kỹ sắc mặt của hoàng đế, thấy mặt hắn trắng bệch như giấy, môi tái nhợt, liền cúi người hành lễ lần nữa, nói: “Bệ hạ, lần này chứng đau đầu có vẻ nặng hơn những lần trước. Thần đã thêm vài vị thuốc giúp an thần. Bệ hạ sau khi uống xong, nghỉ ngơi một thời gian sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Người phụ tá nhẹ nhàng bưng chén thuốc đến, Cao Quý công công thử qua rồi đưa cho hoàng đế.

Tiêu Diễn uống xong thuốc, chờ một lúc nhưng không cảm thấy khá hơn. Hắn nhíu mày, bực bội vung tay bảo “Tất cả lui ra” rồi mặc nguyên y phục nằm xuống giường thấp.

Hồ Y chính dẫn theo phụ tá nín thở lui ra khỏi Kiêm Hà điện.

Cao Quý công công tiến đến bên cạnh Triệu Uyển, khẽ nói: “Uyển Quý nhân hãy dẫn cung nữ đi nghỉ ngơi nơi khác, để bệ hạ ở đây nghỉ ngơi.” Triệu Uyển cúi người hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.” Nói xong, cô ấy liền dẫn một đoàn cung nữ rời khỏi điện.

Chính điện Kiêm Hà trở nên vắng lặng, không còn nghe thấy tiếng người, chỉ còn tiếng gió tuyết bên ngoài.

Cao Quý công công đưa tay khép cửa điện, rồi lặng lẽ đứng sang một bên.

Tiêu Diễn nhắm mắt, trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ, hắn lại mơ thấy giấc mơ quái lạ ấy.

Giấc mơ mà hắn từng thấy khi còn ở biệt cung Ô Sơn.

Hắn mơ thấy hồ nước nóng phía sau biệt cung. Một ngọn đèn cung đình đặt bên hồ, chiếu sáng làn sương mờ ảo.

Hắn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của ai đó trong hồ.

Tiêu Diễn vô thức nín thở, càng đi càng gần, đi đến mép hồ, thấy người trong hồ vẫn quay lưng về phía hắn, như thể không hay biết, chỉ mãi đưa tay khuấy động mặt nước lấp lánh.

Hắn nghe thấy chính mình cất tiếng gọi: “Cố Nghi…” Nhưng hắn nhìn kỹ, người đó rõ ràng không phải là Cố Nghi.

Cuối cùng người đó quay đầu lại, Tiêu Diễn thấy cô ấy cúi mình, kinh hãi nói: “Bệ hạ thứ tội!” Triệu Uyển.

Tiêu Diễn bừng tỉnh mở mắt.

Trước mắt vẫn là những hoa văn chạm trổ trên trần Kiêm Hà điện, hắn đang nằm trên giường thấp, đầu đã không còn đau nữa.

Hắn cau mày ngồi dậy.

Cao Quý công công thấy hắn tỉnh dậy, vội vã tiến tới: “Bệ hạ có khá hơn chút nào không?” Tiêu Diễn sau khi tỉnh giấc, mệt mỏi xoa trán: “Trẫm không sao.” Nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, Triệu Uyển chưa từng đến biệt cung Ô Sơn, tại sao hắn lại mơ thấy cô ấy? Chẳng lẽ vì hôm nay đã gặp cô ấy ư?

Tiêu Diễn cảm thấy tâm trạng càng thêm buồn bực, liền đứng dậy: “Đi thôi, về Thiên Lộc các.” Khi Triệu Uyển nghe cung nữ báo lại, hoàng đế đã rời khỏi Kiêm Hà điện.

Cô ấy từ điện phụ bước ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi.

Bệnh đau đầu của hoàng đế dường như càng nặng thêm.

Cô ấy nắm chặt khăn lụa, suy nghĩ một lúc rồi dặn Tố Tuyết: “Mấy ngày tới lúc nào rảnh rỗi, ngươi hãy đến Thái y viện tìm vài món canh an thần…” Tố Tuyết mỉm cười nói: “Vâng, Quý nhân.”

Vào đêm giao thừa, tiếng pháo nổ vang khắp cung, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa. Mọi người trong cung tấp nập đi chúc Tết nhau, dù Cố Nghi không thích giao thiệp với các cung khác nhưng vẫn phải tuân theo lễ nghi mà đi chúc Tết theo thứ bậc.

Trong số bốn vị phi, chỉ có cung Lạc Anh vì Đức phi đang bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm nên cửa cung vẫn khép chặt. Cố Nghi liền ở bên ngoài cung Lạc Anh viết hai câu chúc phúc lên “sổ ghi chép”, coi như đã chúc Tết Đức Phi xong.

Khi cô  đi xong nơi của ba vị phi còn lại và vài vị Quý nhân thì trời cũng đã tối.

Đúng giờ Tuất.

Yến tiệc đêm giao thừa được tổ chức tại nội đình.

Cố Nghi thay bộ y phục mới, mặc áo váy màu chàm, áo khoác dày màu đỏ sẫm, trên búi tóc cài nghiêng một đôi trâm hoa mai hồng bảo thạch.

Trước mặt là một bàn đầy những món ngon mỹ vị, cô ngồi ngay ngắn chỉnh tề, chỉ còn một ngày nữa là bước sang năm mới. Qua Nguyên Đán, so với lần trước cô lại sống thêm một ngày nữa.

Sau vài tiếng xướng hô trong đình, các cung nhân từ bên ngoài lần lượt bước vào, bày đĩa sứ trong khay lên bàn trước mặt mọi người. Cố Nghi nhìn thấy trong đĩa sứ có mấy chiếc sủi cảo trắng mềm, không khỏi cảm thán.

A, lâu lắm rồi không được ăn sủi cảo.

Vì là dịp năm mới, ăn sủi cảo sẽ mang lại điềm lành. Người nhận được sẽ xem đó như điềm báo tốt lành cho cả năm.

Trong dân gian, người ta thường đặt đồng xu vào sủi cảo, nhưng trong cung, thứ được kẹp trong sủi cảo lại là thẻ tre nhỏ màu xanh ngọc, trên đó khắc các chữ về vàng bạc châu báu..

Cố Nghi nhắm mắt, thầm cầu nguyện hàng trăm lần.

Hãy cho tôi ăn được thẻ thỏi vàng đi.

Thẻ tre thỏi vàng, làm ơn đi.

Tín nữ nguyện nửa năm không uống trà sữa.

Một cung nhân áo xanh tiến đến trước bàn của cô, miệng nói: “Chúc Cố mỹ nhân năm mới đại cát!” Rồi đặt đĩa sứ lên bàn cô.

Cố Nghi cúi nhìn, đếm kỹ, có sáu chiếc sủi cảo, không biết tỷ lệ trúng thưởng là bao nhiêu đây.